Đáng Tiếc Đều Không Phải Là Ngươi
Đáng Tiếc Đều Không Phải Là Ngươi
Trọn Bộ 7 năm Hoàn
15 chương
36 1002
12345
Dam.Bot • Trọn Bộ • 7 năm Hoàn
Edit: Suriel & Miêu Nhi

Beta: Zeno, Miêu nhi

Thể loại: Cổ trang, Thử Miêu đồng nghiệp, trước ngược (nhẹ) sau thường (ngược cả Thử lẫn Miêu ^_^), HE.

Trích đoạn:

" Miêu Nhi, buổi tối hôm nay tôi không cần trực ban nên có nhiều thời gian đi làm vài chén với nhiều người và nói nhiều lời như vậy. Mọi người thường hay nói là mèo con nhỏ thường hay không nhớ tới gia đình của mình tương tự với con chó nhỏ. nhưng thật sự là con người cũng như vậy, bỏ đi nhanh như vậy mà đã một năm không biết đường quay về. ha ha. Xem tương lai ta chờ có cơ hội mà không nhéo ngươi, hảo hảo đánh mông ngươi thật đau, lột thêm một tầng da mèo của ngươi, để xem ngươi có dám không nhớ trở về nữa không. Gần đây trong cung nguy hiểm tứ phía, chính biến cơ hồ hết sức căng thẳng, tính mạng của Hoàng Thượng thật sự gặp nhiều nguy hiểm. Mỗi ngày trong đồ ăn cơ hồ đều có độc, hơn nữa thủ đoạn hạ độc càng ngày càng cao minh, có một ít ta cũng chỉ có thường tài trí tìm ra. Ha ha, bất quá không cần lo lắng Bạch gia gia của ngươi, thuốc giải độc của đại tẩu nhà ta cũng không phải hư danh,nếu thật sự không được, ta cũng còn có nội lực có thể ngăn chặn. Nhưng ta thật ra hy vọng này sơn vũ tới càng mãnh liệt chút, khi đó cá lớn đã muốn kiềm chế không được mà trồi lên mặt nước, vậy cũng có nghĩa là ngày chúng ta gặp lại sẽ rất nhanh tới. Miêu nhi, không phải sao?”.

Nâng chén ngọc, Bạch Ngọc Đường ngửa cổ, mạnh mẽ uống một ngụm. Rượu Nữ Nhi Hồng lâu năm như dao nhỏ nóng bỏng thâm nhập yết hầu đâm thẳng vào dạ dày, cảm giác đau đớn như bị thiêu đốt. Bạch Ngọc Đường chỉ cảm thấy dạ dày có một chút đau nhức bén nhọn, giống như đang bị đào xới, lấy tay hung hăng để ở trước bụng, muốn dùng lực mà dời đi cảm giác đau đớn. Khả dạ dày toan dịch cùng máu loãng hòa nhau nhộn nhạo, không báo trước theo cổ họng hướng phía ngoài dũng mãnh phun ra, Bạch Ngọc Đường nháy mắt lấy tay gắt gao che hai phiến môi đã cắn sưng, nhưng huyết màu đỏ tươi vẫn là theo khe hở sũng nước tràn ra, tạo thành dòng tinh tế uốn lượn chảy xuống cổ tay run run.

“Miêu nhi…… Miêu nhi, ta, ta nhớ, ta nhớ ngươi …… Ngươi, rốt cuộc ở nơi……đâu?”

Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng ngời kia, hình dáng rõ ràng dần dần ở trong tầm mắt mơ hồ đứng lên, rốt cục hai má chợt lạnh, bầu trời đêm vì thế lại phô mở ra rõ ràng đến thế.

Miêu nhi, ta tin tưởng ngươi nhất định sẽ trở về, nhưng là nên sớm một chút. Nếu chậm, ta sẽ đi tìm con mèo khác, không bao giờ muốn gặp ngươi nữa.

Bạch Ngọc Đường chỉ cảm thấy một trận chóng mặt, người không tự chủ được rơi xuống, mất đi thanh tỉnh trong nháy mắt, trước mắt đột nhiên hiện ra hình ảnh khi Triển Chiêu xù lông, Bạch Ngọc Đường không khỏi cong cong khóe miệng.
Các số gần nhất