.

.

Cuối tháng mười.

Ngày mùng một tháng mười một là ngày đính hôn của Mục Thiên Nam và Chu Uy An. Chu Uy An được bạn trai hẹn ra ngoài, hai người vừa đi vào một quán cafe, đột nhiên cô nhận được một cú điện thoại chúc mừng từ nước ngoài. Chu Uy An cười, ra chiều có lỗi với bạn trai mình, sau đó tiếp điện thoại.

Mục Thiên Nam ngồi xuống bàn, nhìn cô gái đang vui cười hớn hở nói tiếng Anh với bạn thân của mình.

Người lãnh huyết vô tình. Anh chợt nhớ tới nhận xét của những người quanh khi anh còn là học sinh.

Anh lẳng lặng đợi cô ấy nghe điện thoại xong.

Trên mặt cô gái vẫn là vẻ vui mừng, cô hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Anh nói: “Chúng ta chia tay đi!”

—– “A a a a!!!” Nghe tới đó, Đan Giai Nguyệt hét to lên, tỏ vẻ không thể tin nhìn gương mặt lạnh lùng của Mục Thiên Nam.

“Cậu có thể uyển chuyển một chút không vậy! Đó là một cô gái, một cô gái cậu đã quen năm năm rồi đó nha…” Nói xong, anh thấy thật hết cách.

“Có vấn đề gì sao?” Mục Thiên Nam nhíu mày.

Đó là chuyện một tuần sau khi về tới nhà. Trong lúc Đan Giai Nguyệt vẫn chưa biết đầu cua tai nheo gì, Mục Thiên Nam đã giải quyết xong mọi chuyện, sau đó kể lại với anh bằng ngôi thứ ba.

Tối đó, ở nhà Mục Thiên Nam.

Đan Giai Nguyệt ngồi phịch xuống salon, ngửa đầu nhìn lên người cũng đang nhìn mình, cúi đầu, nói: “Cậu không thể cho phép tôi áy náy chút à?”

Mục Thiên Nam đút hai tay vào túi quần, đáp: “Cho dù có uyển chuyển thế nào, kết quả cũng sẽ là ‘chia tay’. Đó là lỗi của tôi, tôi quen một người mình không yêu, lại còn muốn chung sống cả đời, sau cùng còn làm tổn thương đến cô ấy. Cho nên, chẳng có liên quan gì tới cậu cả!”

Đan Giai Nguyệt đứng dậy, vươn tay ôm lấy eo Mục Thiên Nam, tựa đầu vào sau lưng người nọ, nói khẽ, “Nếu không phải tôi cố chấp, cô ấy đã có được người đàn ông tốt nhất trên thế giới này…”

Nghe vậy, Mục Thiên Nam bật cười, một tay ôm lấy Đan Giai Nguyệt, một tay vuốt ve đầu đối phương, “Tôi không phải người đàn ông tốt nhất!” Anh kéo gần khoảng cảnh giữa hai người lại, đối diện với Đan Giai Nguyệt, “Có thế áy náy, nhưng phải nhanh chóng chấm dứt nó đấy!”

Ai có thể biết được điều gì mới là lựa chọn chính xác nhất đây? Thường thì khi con người ta hối hận mới nói trước đây mình đã chọn sai này nọ, sau đó sẽ ra sức tưởng tượng tới kết quả tốt đẹp khi chọn một hướng khác. Đó không phải là phong cách của Mục Thiên Nam. Bất kể anh chọn thế nào, cũng đều làm tổn thương tới một bên khác, với anh, tất cả đều có những cái khó riêng. Nhưng nghĩ lại, anh không muốn để Đan Giai Nguyệt chịu thương tổn. Đấy chính là kết luận.

Nhưng chuyện này, cũng không phải một mình Mục Thiên Nam có thể kết luận, thậm chí cũng không liên quan tới những toan tính của Chu Uy An. Đây là một cuộc hôn nhân mua bán, sau lưng chính là lợi ích của hai gia tộc Mục – Chu. Chuyện này tất nhiên Mục Thiên Nam hiểu rất rõ.

Đương nhiên, anh cũng không để ý tới.

Nếu như anh giống cậu em trai Việt Phồn Tinh, nhất định anh sẽ không yêu, nhưng hận cái ‘nhà’ này — với anh, không có hận cũng chẳng yêu.

Đan Giai Nguyệt nghe Mục Thiên Nam nói Chu Uy An không đồng ý, anh bảo đó là chuyện đương nhiên. Sau đó, lại hỏi tiếp, “Về phía gia đình, chắc long trời lở đất rồi đúng không…”

“Đúng!”

“Tôi nhất định sẽ bị cô Chu nguyền rủa chết mất, giờ tôi đã có cảm giác đó rồi nha!” Đan Giai Nguyệt cười khổ, tuy Mục Thiên Nam không hề nói nguyên nhân chia tay, nhưng bất cứ một người phụ nữ bình thường nào cũng sẽ đoán được là đã có kẻ thứ ba chen chân vào phải không nào? Anh kéo Mục Thiên Nam ngồi xuống.

“…Cho nên cậu phải nghe tôi, không nên đi làm nữa! Cứ chờ ở nhà là được rồi!” Mục Thiên Nam nói, anh biết Đan Giai Nguyệt đang nghĩ tới chuyện gì.

“Ừ, có lẽ sẽ bị tạt axit, hoặc là bị nhà cậu thuê sát thủ này nọ…” Đan Giai Nguyệt nhìn Mục Thiên Nam: “Tôi biết tôi không thể giúp cậu chuyện gì, nhưng tôi sẽ tránh bớt chuyện cho cậu!”

“Cậu cho rằng mình đang đóng phim hả?” Mục Thiên Nam nhịn không được, vỗ lên đầu người nọ một cái, “Một khi tôi đã quyết định chuyện gì, nhất định sẽ làm được! Bởi vì có lo lắng cũng vô dụng, cho nên cậu không cần phải lo lắng làm gì. Có hiểu không?”

“…” Đúng thật là một gã vừa tùy hứng vừa bá đạo. Sao tôi có thể không lo lắng chứ, tôi không phải máy móc nha, nhưng, Đan Giai Nguyệt cũng chỉ có thể đáp: “Được!”

Bàn bạc xong rồi, cho nên…

“Ngủ thôi!” Mục Thiên Nam đứng dậy.

“Ừ…” Đan Giai Nguyệt còn đang nghĩ tới chuyện của Chu Uy An, đáp một tiếng, đứng dậy.

Suốt một tuần qua hai người đều chia phòng ra ngủ. Cho nên, đến khi phục hồi tinh thần lại, Đan Giai Nguyệt phát hiện mình đã theo Mục Thiên Nam tới phòng anh ta.

“Á, đi nhầm…” Còn chưa nói xong đã bị con dã lang trầm mặc kia nuốt mất.

Không có cớ nào hữu dụng nữa cả, anh ta đã vì lời hứa ấy, ngả bài với Chu Uy An.

Tạm chấm dứt cái hôn sâu, Mục Thiên Nam trấn tĩnh lại, hỏi xử nam vẫn còn đang thở hổn hển: “Cậu thấy thế nào?”

Tôi có thể nói không hay sao? Đan Giai Nguyệt nhủ thầm trong bụng.

Tim đập thật nhanh, mặt đỏ, tai hồng.

“Nhưng mà, ờ, sợ…”

“?”

“Đau…” Đan Giai Nguyệt xấu hổ, đỏ từ đầu tới chân.

Mục Thiên Nam cúi người hôn lên môi anh, sau đó, kề sát vào tai đối phương, nói khẽ, “Cứ tin vào tôi…” Ngậm lấy vành tay đỏ ửng.

“Ưm!” Đan Giai Nguyệt không thể không rên ra tiếng.

Cam chịu? Không phải, thì chính là đồng ý. Mục Thiên Nam muốn người này, ngay tối nay, tại chỗ này.

Ôm, hôn, ngã lên giường.

Hôn xuống hầu kết, xương quai xanh, xuống tới trước ngực, xuống nữa… Xuống chút nữa! Đan Giai Nguyệt đã không còn biết gì ngoài rên rỉ. Ngay khi phía dưới hai người kết hợp với nhau, Đan Giai Nguyệt đau tới hét to lên: “Cút ra ngoài!” Tất nhiên, đối phương cũng chẳng thèm ngó tới anh. Sau đó, tiến lên, anh lại la to thêm một tiếng, sau nữa —-ngất đi.

Lần này, không thể nghi ngờ là Mục Thiên Nam đã hưởng thụ thật sự, dù người này không chịu phối hợp cho mấy.

Anh không ngờ là mình có thể hôn một người cùng giới tính đến nghiện như vậy, nương theo ánh trăng, anh lau mồ hôi đổ trên trán người nọ, động tác vô cùng dịu dàng. Dĩ nhiên, đó cũng là một dạng hưởng thụ cực hạn.

Không chỉ không ghét, ngược lại, còn muốn tới thêm một lần.

Trước lúc ngất đi, Đan Giai Nguyệt đã hét to một câu trong vô thức, “Mục Thiên Nam, tôi yêu cậu!” Không thể nghi ngờ, đây là một quá trình hợp nhất giữa thể xác và linh hồn.

Sự hợp nhất giữa thể xác và linh hồn… Ánh mắt Mục Thiên Nam vẫn luôn dán chặt trên mặt Đan Giai Nguyệt, trong đó chứa đầy nhu tình, ngay cả sự lạnh lùng trong lòng cũng đã tan biến hết.

—- Mẹ, con nghĩ con đã tìm được hạnh phúc mẹ từng nói rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play