.
.
Đây là ngày thứ ba Đan ở lại nhà Mục, một ngày sau buổi sáng đầy ám muội đó.
Bấy giờ, đã là mười giờ sáng, cách thời gian Mục Thiên Nam vào văn phòng có cánh cửa sổ sát đất thật to khoảng hai giờ, nhưng nói chuyện điện thoại thì khoảng một giờ, và hiện tại anh vẫn còn đang tiếp tục.
“I will…” Người ở đầu bên kia đang đứng trước bờ biển, thốt ra một câu đầy lời hay ý đẹp, “You must promise…” [Tôi sẽ nói, nhưng mà, cậu phải bình tĩnh, đừng quá kích động đấy!]
Nghe tới đó, Mục Thiên Nam đứng bật dậy, vẻ mặt lại càng thêm nghiêm trọng. Anh đi tới bên cửa sổ, kề điện thoại sát vào tai.
“Jun, I have said that…” [Tôi đã nói rồi, tật xấu nhất của cậu chính là nói quá nhiều những lời vô nghĩa.]
“Ha ha, xem đi, cái tính khó chịu của cậu quả là vẫn không thay đổi, đúng thật là làm tôi nhớ tới những ngày chúng ta còn ở bên nhau…”
“Tôi nói, cậu…”
“Được, được, người anh em! Không phải tôi đang nói hay sao! Suy đoán của cậu không sai, ông chú của cậu, cái tên Mục Gia Hùng đấy, quả thật là…”
Vào lúc này, cửa ban công được mở rộng ra.
Mục Thiên Nam cầm di động, xoay người lại nhìn về phía Chu Uy An đang đẩy cửa ra, ngắt ngang lời cậu bạn ở Mỹ đang chuẩn bị nói tiếp, “Jun, listen to me…” [Nghe tôi nói, cậu gửi những gì cậu tra được sang cho tôi nhé!] Cũng không đợi cậu bạn thích tám cuồng ấy đáp lại, anh đã cúp máy ngay.
Đó là một bí mật, không thể nói với bất kỳ ai.
Mục Thiên Nam đi tới, đón lấy tách cafe trong tay Chu Uy An, bảo: “Vivian, nếu như trước đây anh chưa nói gì cả, vậy giờ anh sẽ nói, trước khi vào đây, em nhớ gõ cửa, được không?”
Vẻ mặt và bàn tay đang buông xuống của Chu Uy An như cứng lại. Chuyện tối qua luôn khiến cô khó chịu trong lòng và những lời này không thể nghi ngờ là lại khiến cô càng thêm bực bội. Trước nay cô chưa từng làm ra hành động gì quá đáng, đúng không? Cô tự nhận bản thân không hề hành động theo cảm tính, luôn hết lòng phối hợp với anh ta, nhưng người này khi thì ấm áp như nước, khi thì lạnh như băng, khiến cô không cảm thấy an toàn.
“Thiên Nam, em muốn nói những suy nghĩ của em…” Chu Uy An tức giận, dù vẫn chưa bộc phát ra, nhưng cô cũng không thể chịu đựng nữa rồi.
“Đến trưa, sau giờ nghỉ, được không?” Giờ anh không có tâm trạng nói chuyện riêng.
“Được, đến trưa, sau giờ nghỉ, chúng ta sẽ nói chuyện!” Chu Uy An nói xong, nâng giày cao gót ba tấc đi ra ngoài.
“…?” Mục Thiên Nam đứng trước bàn làm việc, nhìn cô bạn gái đang tức giận bỏ đi. Đây là đang giận sao? Nhưng, nguyên nhân là gì?… Không nghĩ được thì không cần nghĩ nữa. Tâm lý của phụ nữ trước giờ luôn phức tạp như thế, huống hồ, anh còn phải giải quyết rất nhiều chuyện khác.
Theo những tư liệu mà Jun điều tra được — Ba năm điều tra, cộng với năng lực của cậu bạn thân, có lẽ là không có sai lầm gì.
…Mục Gia Hùng… Mẹ… Việt Phồn Tinh…
Nghe tới đó, anh cảm thấy đầu mình thật đau.
Vừa muốn ngồi vào bàn làm việc xem Jun gửi tư liệu qua hay chưa, di động lại vang lên.
“Alo, Thiên Nam hả?”
“…Đúng vậy!” Nghe được tiếng của Đan Giai Nguyệt, đôi mày đang nhíu chặt của Mục Thiên Nam lập tức giãn ra.
“Trưa có về ăn cơm không? Nếu như về, cậu thấy tôi nên làm món gì đây?”
Mục Thiên Nam chợt nhớ tới cô bạn gái đang giận còn muốn nói chuyện với mình, đáp: “Không, trưa nay không về!”
“…À! …À, cậu có hẹn với bạn gái phải không… Hiểu rồi, hiểu rồi, không làm phần của cậu tôi còn khỏe nữa ấy!”
“Được!”
“Vậy, tôi cúp máy đây…”
“Khoan đã!” Mục Thiên Nam bỗng nhớ tới một việc.
“Ừm, cậu nói đi!”
“Dạ dày, không sao chứ?”
“…” Quả nhiên Đan Giai Nguyệt vừa ủ rũ xong lại phấn chấn lên, “Không sao cả, đã uống thuốc rồi!”
“Vậy được rồi, tôi cúp máy đây!”
“Chờ đã, Thiên Nam!”
“?”
“Tối nay cậu có về không? Tôi sẽ làm mấy món ngon cho cậu ăn?”
“Được, tôi sẽ về!”
“Vậy, tạm biệt!”
“Ừm!” Mục Thiên Nam tắt máy.
Tồn tại của Đan Giai Nguyệt là thế nào đây? Mục Thiên Nam cong khóe môi lên. Từ lúc gặp cậu ấy tới giờ, nụ cười của anh ngày một nhiều.
“Ting ting!” Tiếng chuông báo vang lên, Mục Thiên Nam phục hồi tinh thần lại, nhíu mi, xem tin nhắn Jun gửi lại: Arike, I have sent the…
‘Bụp’ Mục Thiên Nam khép di động lại, bước nhanh tới bàn làm việc, nhanh chóng mở mail của mình ra.
Theo từng trang tư liệu hiện trên máy vi tính, sắc mặt Mục Thiên Nam cũng ngày một nặng nề, đến cuối cùng, tất cả đã biến thành bi thương. Anh ngồi phịch xuống ghế làm việc, vươn tay che trán, ngây ra.
Mỗi người đều có bí mật không thể nói, và đây chính là ma chướng trong lòng Mục Thiên Nam.
Dùng cơm trưa xong, Đan Giai Nguyệt lại đi tới trung tâm thương mại, anh muốn mua một ít nguyên liệu cho bữa ăn tối nay.
Anh nghĩ, nếu như có thể, Mục Thiên Nam sẽ ra ngoài làm việc, còn anh sẽ ở nhà nấu cơm chờ anh ta về cùng nhau ăn cơm, thế thì tốt quá… Đỏ mặt-ing… (Con ngoan à, con có thể MAN một chút không vậy? =.=)
Mua cả đống đồ xong, anh bước ra khỏi siêu thị, nào ngờ lại bị đám đông phía trước cản chân.
Bọn họ, đang xem gì thế?
Đan Giai Nguyệt chen vào nhìn mục tiêu đang bị đám đông vây quanh… Mục Dã? Việt Phồn Tinh?
Việt Phồn Tinh đứng trước chiếc xe thể thao màu cam của mình, khó chịu, anh ta bị cản lại giữa đường nha.
Mục Dã… Cậu trai ấy dường như lại gầy gò hơn xưa, sắc mặt tái nhợt, đứng trước bao người nắm chặt cánh tay trái của Việt Phồn Tinh đang muốn mở cửa xe.
“Mục Dã, buông tay!” Việt Phồn Tinh nhíu mày, cúi đầu, lạnh lùng nói với cậu trai im lặng quật cường, “Đừng khiêu chiến giới hạn của tôi!”
“…” Cậu trai ấy nhìn thẳng vào con người lạnh lùng đó bằng đôi mắt đầy hy vọng.
“Buông tay!”
“…”
“Buông tay!”
“…Tại sao vậy?” Cuối cùng, Mục Dã đã chịu lên tiếng. Trong nháy mắt, hai hàng nước mắt chảy ra.
Đám đông đang xem trò vui lại bắt đầu bàn tán sôi nổi.
“Tại sao à?” Việt Phồn Tinh hỏi lại. Anh ta cúi đầu, kề sát Mục Dã, nói khẽ vào tai cậu: “Bởi vì, tôi ghét cậu!”
“Tại sao?” Tay Mục Dã đã nới lỏng ra.
“Nói trắng ra là, tôi rất ghét Mục gia các người!”
“…” Bấy giờ, Mục Dã đã khóc đến nỗi không còn nhìn thấy gì. Cho nên, sẽ phải, thật sự, buông tay ư?
Tôi ghét cậu… Tôi ghét cậu… Tôi ghét cậu… Tôi ghét cậu…
Mục Dã buông lỏng tay ra, ngã ngay xuống đất.
“A!——” Cả đám hô lên.
Việt Phồn Tinh cố khống chế cảm xúc muốn đưa tay ra đỡ, anh nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, thốt ra một câu đủ lớn để Đan Giai Nguyệt có thể nghe thấy: “Đan Giai Nguyệt, lại đây, tôi nhìn thấy anh rồi!”
Cần gì đợi tới Việt Phồn Tinh phải lên tiếng, ngay khi cậu trai có quan hệ thân thích với Mục Thiên Nam ngã xuống, Đan Giai Nguyệt đã bỏ ngay đống đồ trên tay, chạy vào giữa đám đông.
Tới khi Đan Giai Nguyệt chen vào được cạnh hai người họ, thì Việt Phồn Tinh đã ngồi lên chiếc xe thể thao của mình. Cách cửa xe, anh ta trông thấy Đan Giai Nguyệt ngồi xuống kiểm tra tình hình của Mục Dã.
Tích Tắc, Đan Giai Nguyệt chạy tới trước xe Việt Phồn Tinh, gõ lên kính xe, hô: “Anh mau lái xe chở cậu ấy tới bệnh viện đi!”
“Giao lại cho anh đấy!”
“Cái gì?”
Việt Phồn Tinh không đáp, đóng kính xe lại.
“Nè, nè! Việt Phồn Tinh, anh mau ra đây!”
Cửa xe đã đóng kín.
“Đồ máu lạnh!” Đan Giai Nguyệt mắng cái gã đóng kính xe kia, rồi xoay người chạy qua phía cậu trai nọ.
Người đàn ông không biết đang có biểu cảm gì núp sau lớp kính xe màu đen ấy, xuyên qua đám đông, nghênh ngang đi mất.
Một đôi nam nữ đang ngồi đối diện nhau trong một nhà hàng dưới bầu không khí thật nặng nề, thức ăn đã nguội nhưng cũng chẳng có ai động đũa.
Suy ngẫm, Mục Thiên Nam cảm giác mình sẽ bị hắc ám cắn nuốt hết. Mẹ của anh, người phụ nữ tên Việt Nam Tinh ấy trước khi nhảy từ trên vách núi xuống vực, trên mặt vẫn còn mang nụ cười, tiếng súng, tiếng khóc của anh và Việt Phồn Tinh… Tạo thành một bức tranh nhuộm đầy huyết sắc, khiến anh phải lấy tay ấn lên thái dương mình.
Lúc này, tiếng nức nở của Chu Uy An cũng truyền vào tai anh.
“Vivian!” Trở về từ quá khứ, anh vẫn còn phải đối diện với những chuyện không vui ở hiện tại.
“Anh không biết sao em lại như vậy, đúng không? Em cũng không biết… Thiên Nam, em cảm giác, cho dù em có làm gì, cũng không đi vào trái tim anh được…” Chu Uy An khóc lóc, “Em rất yêu anh, nhưng, có lẽ anh lại không yêu em, em cảm thấy, tình yêu như vậy thật ngột ngạt…”
“Vivian, em…”
“Em biết, từ lúc bắt đầu, em chính là người chủ động. Anh chưa bao giờ thốt ra những lời âu yếm gì với em hết, lúc ấy, em cứ cho là em sẽ khiến anh nảy sinh tình cảm với mình, nhưng cho đến hôm nay, càng ngày em càng không tin rằng em có thể làm được. Em từng nghĩ, có phải em đã mong muốn quá nhiều? Nhưng, bất an, em thấy bất an lắm. Nhất là từ khi về nước, số lần anh thất thần và mỉm cười một cách kỳ lạ ngày một nhiều, cứ như anh đã yêu người khác… Em đã từng yêu, em biết đó chính là biểu hiện thường thấy ở những người đang yêu ai đó, anh vì nhớ tới người kia mà thất thần, mà vui sướng. Tối qua, anh rời khỏi giường em, để tới bên người đó. Lúc em nghe được ‘cô ấy’ đang ở nhà của anh, anh có biết em phải chịu bao nhiêu thương tổn không?”
Mục Thiên Nam bắt đầu dừng lại, suy ngẫm: Nhớ? Thất thần? Vui sướng? Người đó?
Dường như anh đã hiểu ra được điều gì. Thật ra thì khi phát hiện được chuyện này, anh rất sợ, nhưng hiện tại không phải là lúc anh nên biểu hiện ra ngoài, trấn tĩnh lại, anh suy nghĩ một lát, nói:
“Em đã suy nghĩ quá nhiều rồi, điều duy nhất mà anh không nói cho em biết là, người kia là bạn thời trung học của anh, tên Đan Giai Nguyệt, hiện tại đang ở nhà anh. Tối qua, bệnh đau bao tử của cậu ấy lại tái phát, anh chỉ về xem một chút mà thôi. Sở dĩ anh không nói gì, là vì anh cảm thấy chuyện này cũng không có gì để nói…”
“…” Nam? Không phải nữ? Chu Uy An ngừng khóc, mở to mắt ra nhìn người bạn trai ngồi đối diện.
“Nếu như vì thế mà khiến em lo lắng, vậy anh xin lỗi!”
“A? Không, chuyện này…” Chu Uy An không biết đáp lại thế nào. Vậy, mục đích hôm nay đã đạt được hay là…
“Vivian, anh hứa sẽ…” Mấy chữ ‘Lấy em’ đã bị tiếng di động cắt ngang.
Vào lúc này, Đan Giai Nguyệt đang một tay đỡ Mục Dã, một tay cầm di động, gọi điện thoại cầu cứu với Mục Thiên Nam.
“Alo! Thiên Nam, cậu nghe tôi nói…”