.

.

Chu Uy An năm nay hai mươi lăm tuổi, độ tuổi diễm lệ nhất của nữ giới. Hơn nữa cô còn có học thức phong phú, một cô gái trong ngoài đều xuất sắc như thế đi tới đâu cũng đều là tiêu điểm của mọi người.

Giờ này, cô đang ngồi trên chiếc ghế xoay ở salon Tân Nghệ, mặc cho các nhà tạo mẫu vung kéo cắt mái tóc của mình. Từ lúc theo Mục Thiên Nam về nước và trở thành trợ thủ cho anh tới nay, cô rất ít khi có được thời gian rảnh rỗi chăm chút cho bản thân như thế. Nhưng hôm nay là ngoại lê, hôm nay là sinh nhật hai mươi lăm của cô và bạn trai cô đã đặt sẵn một bàn tiệc chờ cô tới.

John – Nhà tạo mẫu tóc nhìn khách quen mỉm cười, trêu ghẹo, “Hôm nay có chuyện gì vui sao cô Chu?”

“Chuyện vui à?” Chu Uy An cười, bảo, “Phải, đúng thật là chuyện rất vui nha!”

Cho đến khi cô bước ra khỏi Tân Nghệ, trời cũng đã bắt đầu ngả về tây. Ngồi lên chiếc xe Cruze màu đỏ của mình, cô nhanh chóng chạy tới nơi hẹn.

Đúng là lâu rồi Đan Giai Nguyệt mới có được khoảng thời gian rảnh rỗi thế này. Buổi sáng, anh phải báo cáo tình trạng sức khỏe của mình cho bạn cũ, bạn mới, đồng nghiệp công ty, buổi chiều đi nhờ xe Mục Thiên Nam tới trung tâm thương mại, tuy nói là đi mua một số đồ dùng hàng ngày, nhưng thật ra chính là đi gặp mặt Việt Phồn Tinh.

Ban ngày ở trung tâm thương mại, người và xe nhiều như nhau, cửa hàng và quảng cáo cũng nhiều như nhau.

Cuộc hẹn với Việt Phồn Tinh vào lúc bảy giờ, nhưng trước đó vẫn còn rất nhiều thời gian, cho nên hiện tại anh đang đứng trước quầy bán quần áo theo mùa. Thật ra thì bản thân anh không thiếu đồ, nhưng anh lại muốn mua cho Mục Thiên Nam thứ gì đó. Tuy nhiên, nhãn hiệu đủ sức phối với Mục Thiên Nam quả là làm cho người ta phải líu lưỡi, ít nhất cũng là một tháng lương hiện tại của anh. Với năng lực hiện giờ, anh đúng là không thể nào mua nổi.

Đến ba giờ, Đan Giai Nguyệt gọi điện cho Việt Phồn Tinh, anh muốn hỏi xem hai người sẽ gặp nhau ở đâu.

“Alo?”

“Đan Giai Nguyệt à?… Anh chờ chút, lát tôi gọi lại cho anh ngay!” Nói xong, còn không đợi người nọ trả lời đã cúp máy ngay.

“Alo? Alo?” Đan Giai Nguyệt nhíu mày, nhìn di động. Chắc là đã xảy ra chuyện gì rồi, nếu không giọng của anh ta sẽ không như thế.

Anh vẫn đứng trước cầu thang chờ điện thoại.

Năm phút sau, Việt Phồn Tinh gọi lại.

“Giờ tôi đang có việc, cho nên tối nay có lẽ tôi sẽ không tới được, xin lỗi. Còn về địa điểm, chút nữa tôi sẽ gửi tin nhắn qua cho anh!”

“Anh bận việc thì cứ làm đi, giờ tôi cũng rảnh mà, đi đi, đi đi!”

Kết thúc cuộc gọi, Đan Giai Nguyệt cảm thấy thở phào một hơi. (Anh vốn đang nghĩ nên nói như thế nào để Việt Phồn Tinh từ bỏ ý định với anh, lại vừa không làm tổn thương tới anh ta.)

Sau lại nghĩ, nếu như ngay cả Việt Phồn Tinh cũng không thể kể, vậy toàn bộ những chuyện vui buồn về Mục Thiên Nam, anh cũng chỉ đành chôn giấu mãi trong lòng thôi.

Vui xong, anh lại thấy buồn. Giờ anh đang đứng giữa biển người mênh mông, vẻ mặt hoang mang.

Đến bảy giờ, Chu Uy An đi tới nơi hẹn với Mục Thiên Nam, đó là một nhà hàng Pháp rất nổi tiếng. Hai người thuận lợi gặp nhau, ngồi dưới tiếng piano du dương hưởng thụ một bữa tối ngon miệng.

Luận thân phận địa vị, hai người đúng là môn đăng hộ đối, luận về bề ngoài, quả thật là một đôi trời đất tạo thành.

Mục Thiên Nam nhìn bàn tay thon dài, xinh đẹp của bạn gái mình đang cắt thịt bò mà liên tưởng tới cái người mặc tạp dề có họa tiết đáng yêu trong nhà anh, đang dùng các kỹ xảo xinh đẹp cắt rau củ ra.

“Sao thế?” Chu Uy An lần theo tầm mắt của bạn trai nhìn đến tay mình.

“À, không, không có gì!” Mục Thiên Nam cầm dao nĩa lên, tránh khỏi đề tài này. Anh cũng không nói chuyện có một bạn học cũ đang ở chung nhà với mình cho Chu Uy An nghe, anh cảm thấy chẳng có gì phải nói.

Người nọ, đã chịu ngoan ngoãn trở về ăn cơm chưa nhỉ?

Trong bất giác, Mục Thiên Nam lại nhớ tới những chuyện về Đan Giai Nguyệt.

“Thiên Nam? Thiên Nam!”

“Sao?”

“Anh đang có chuyện giấu em!” Chu Uy An buông dao nĩa xuống, trực giác của phụ nữ luôn rất chính xác.

Lớp trang điểm khéo léo ấy vì sự làm nũng của cô mà càng lộ vẻ mê người, nhưng, Mục Thiên Nam chưa bao giờ vì vẻ bề ngoài đó mà rung động.

Cô ấy đã ở cạnh anh năm năm, nhưng lại không bằng một giọt lệ đêm đó của Đan Giai Nguyệt.

“Được rồi, có việc!” Mục Thiên Nam không muốn thừa nhận sự khác thường của mình.

“?”

“Nhắm mắt lại đi!”

“…” Chu Uy An nghe theo.

“Sinh nhật vui vẻ!” Lúc Chu Uy An mở mắt ra, phát hiện Mục Thiên Nam lấy một cái hộp nhỏ hình trái tim ra, khi anh mở nó, bên trong chính là một viên kim cương thật đẹp.

“A, đẹp thật!” Chu Uy An cười, “Cám ơn anh!” Tuy luôn lãnh đạm nhưng anh lại chưa bao giờ quên ngày sinh nhật của cô cả.

Nghe hai từ cám ơn ấy, Mục Thiên Nam lại nhớ tới dáng vẻ của người nọ. Đây vốn là buổi hẹn hò thân mật với bạn gái nhưng lại khiến anh thấy buồn tẻ, vô vị. Cảm giác đó khiến anh áy náy, cho nên anh liền đứng dậy, vươn tay, dịu dàng đeo chiếc vòng cổ đó lên cho cô.

Chu Uy An nhân cơ hội nắm lấy tay anh, nói khẽ, “Thật mong đó là một chiếc nhẫn…”

Đến khoảng bảy giờ rưỡi, Đan Giai Nguyệt thấy đói bụng, anh nghĩ tới chuyện Mục Thiên Nam nói đêm nay anh ta bận việc không về cho nên cũng không có hứng về làm cơm. Vì thế, anh đi tới ‘Paris Phong Tình’ để ăn một bữa, dù sao thì Việt Phồn Tinh cũng đã đặt chỗ, trả tiền xong cả rồi.

Anh vừa mới theo nhân viên phục vụ đi tới vị trí của mình, chợt nghe thấy trên đại sảnh có tiếng vỗ tay vang lên. Anh theo bản năng liếc về nơi đang thu hút ánh nhìn của đám đông đó…

Một chàng trai đang hôn một cô gái.

Chàng trai là Mục Thiên Nam, cô gái là Chu Uy An.

Anh theo bản năng nhắm chặt hai mắt lại, sau đó mở cửa, xoay người đi, chẳng màng tới tiếng gọi ‘tiên sinh, tiên sinh’ của nhân viên phục vụ ở phía sau.

—- Quyết tâm và lời thề, anh có biết rằng nó yếu ớt lắm không?

—- Anh có biết không?

Nhưng nỗi đau của tôi lại chẳng liên quan gì tới anh cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play