.
.
Nếu nói Đan Giai Nguyệt chưa bao giờ nghĩ tới trường hợp gặp lại Mục Thiên Nam thì đó nhất định là nói dối.
Ở trong lòng anh tự dựng ra đoạn đối thoại thế này:
Đan: “À! Đã lâu không gặp! Gặp lại anh tôi rất vui!”
Mục: “Ừ!”
Hoặc là:
Đan: “Giờ tôi đã trở thành cấp dưới của anh rồi, sau này mong anh chiếu cố nhiều hơn!”
Mục: “Ừ!”
Bất kể là thế nào, đều không phải tình huống như hiện giờ. Trong phòng hơi tối, cho nên ở trong mắt Đan Giai Nguyệt, Mục Thiên Nam đang đẩy cửa đi vào đấy là ánh sáng phản quang.
Mục Thiên Nam hai mươi sáu tuổi giờ đã không còn sự ngây ngô của năm đó, dưới lớp âu phục màu xanh đen chính là một thân hình cường tráng, cả người tản ra mị thái của một người đàn ông trưởng thành.
“Vâng, thưa chú… Mục Dã đang ở chỗ của Việt Phồn Tinh… Cháu sẽ… Được!” Mục Thiên Nam gọi một cú điện thoại. Nói xong, anh ấy lập tức tắt máy, tắt máy xong lập tức giương mắt nhìn ba người đang đứng trong phòng.
Việt Phồn Tinh đang ngăn lại Mục Dã đang giãy giụa quyết liệt, cũng rời lực chú ý lên người Mục Thiên Nam.
Mục Dã chỉ mới mười tám tuổi, cho nên sức lực sao mạnh bằng Việt Phồn Tinh đã hai mươi sáu, hơn nữa người đang ôm lấy cậu lại là người cậu rất yêu, vả lại cậu còn đang say cho nên cũng chẳng hề chối từ. Giờ phút này, thế giới của cậu chỉ có một người tên Việt Phồn Tinh rõ ràng đang ôm lấy cậu nhưng lại không hề yêu cậu. Cậu khóc.
Còn Đan Giai Nguyệt, bạn hoàn toàn có thể tưởng tượng được. Thế giới của anh chỉ có một chiếc đèn chói sáng và chiếc đèn đó lại cố tình chiếu thẳng lên người Mục Thiên Nam. Tâm trạng phức tạp, giống như một đoàn xe đang chạy miết không ngừng, cảm giác như mình không tồn tại.
Mục Thiên Nam đi tới trước mặt ba người, đôi giày bóng loáng dưới chân bỗng dừng lại.
Anh ta đảo ánh mắt ngang qua Đan Giai Nguyệt, chỉ là đảo qua thôi chứ chưa hề dừng lại cũng đã đủ cho tâm hồn ai đó chấn động. Những câu xã giao kiểu như ‘Xin chào, đã lâu không gặp’ linh tinh cũng không thể thốt ra được trong trường hợp này.
“Buông nó ra!” Mục Thiên Nam nhìn thẳng vào mặt Việt Phồn Tinh, thốt ra câu nói đầu tiên.
“Đã lâu không gặp!” Việt Phồn Tinh nghiêng đầu, không đáp, ngược lại còn nói ra một câu chẳng liên quan gì. Mái tóc vàng che khuất bên mắt trái, anh ta đang cười, nhưng bên mắt phải lại không có ý cười.
“Mục Dã, theo anh về nhà!”
Theo anh về nhà – Giọng điệu thật dịu dàng.
Mục Dã đưa tay nắm chặt ống tay áo Việt Phồn Tinh.
Đan Giai Nguyệt cũng nắm chặt hai tay lại.
“Anh xem…” Việt Phồn Tinh thốt ra một câu bất đắc dĩ, giờ này không còn là anh ta dùng sức túm lấy cậu trai mượn rượu làm loạn này mà là Mục Dã đang túm lấy anh ta không chịu buông.
Đan Giai Nguyệt vốn chỉ là một người khách xem tuồng, nhưng giờ nội tâm anh lại đang dậy sóng mãnh liệt, anh làm gì còn tâm trí để tâm đến chuyện vở tuồng ấy đang chiếu cảnh gì chứ?
“……” Mục Thiên Nam dùng khuôn mặt gần giống như Việt Phồn Tinh làm ra một vẻ mặt ‘Cậu thật hèn’, biểu đạt sự xem thường của mình.
Nụ cười bên khóe môi Việt Phồn Tinh ngày một đậm, ánh mắt cũng ngày một lạnh lùng hơn.
“Mục Dã, theo anh về nhà!”
Theo anh về nhà. Lại là giọng điệu dịu dàng đó.
Khách xem Đan Giai Nguyệt đang nhìn Mục Thiên Nam, khuôn mặt của anh trông rất bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng anh lại thấy khó chịu cực kỳ. Anh chưa bao giờ nói chuyện với tôi bằng giọng điệu như thế. Bởi vì, chúng ta chỉ là người xa lạ.
“Theo anh về nhà!” Giọng điệu của Mục Thiên Nam rất bình tĩnh, anh ấy nói ba lần, không hề thay đổi chút nào. Nhưng Mục Dã biết, nó đã là cực hạn của Mục Thiên Nam.
Mục Dã buông lỏng tay ra, cậu ngẩng đầu lên nhìn người mình yêu. Nhưng anh ta chỉ nở một nụ cười lạnh lùng và khuôn mặt lạnh như băng nhìn anh họ của cậu, từ đầu đến cuối, anh ta không hề nhìn cậu. Đấy, chính là tình yêu của cậu.
Một giây sau, Mục Dã ngất đi.
Mục Thiên Nam kéo tay Việt Phồn Tinh ra, ôm lấy cậu em họ của mình, không nói thêm một lời nào, xoay người bỏ đi.
Người đàn ông đó đang ôm người thân của anh ta đi.
Việt Phồn Tinh thu lại hai tay, gỡ xuống nụ cười trên mặt. Rất nhiều năm trước, mẹ của anh đã nói: “Con không thể không có thứ gì, khi con mất đi một thứ nào đấy, đó là con không cần, hoặc do con không biết quý trọng. Tóm lại, đều là lỗi của con!” Đó là một người đau nhưng không nói, cho dù anh ta có đang đau muốn chết đi. Anh hai, anh bảo ai về nhà với anh? Hả? Anh hai?
Đan Giai Nguyệt nhìn theo bóng lưng của Mục Thiên Nam đang sắp bước ra khỏi phòng.
“Đan Giai Nguyệt!” Cũng chính vào lúc Mục Thiên Nam sắp biến mất sau cánh cửa, anh lại gọi tên Đan Giai Nguyệt: “Đan Giai Nguyệt, theo tôi đi!”
Nhiều năm về sau, Đan Giai Nguyệt ngẫm, nếu như năm đó anh không gọi tên của tôi, có lẽ sau đó tôi sẽ không như thế này, cũng sẽ không đòi sống đòi chết này nọ. Nhưng, tình yêu của tôi dành cho anh cũng sẽ theo năm tháng phai dần đi, phai dần vì bị anh xem thường.
Nhưng, anh đã gọi tên tôi. Còn tôi, đi theo anh.
Anh còn nhớ tôi, cũng đã đủ để tôi yêu thầm anh lần nữa. Tôi nào có lòng tin bền vững như thế? Vừa không muốn buông tay, lại vừa không thể nào tiếp tục.
Chỉ đành, bước theo tiếng gọi của anh thôi.