Tiếng sấm ầm ầm đã xa dần. Cơn mưa ào ào trút xuống boong tàu không còn dữ dội nữa. Tàu Rhodesia vẫn lắc lư, nhưng cô gái không còn lảo đảo theo những hướng bất định.

Christian lăn mình nằm nghiêng, ôm theo cả nữ nam tước. Mái tóc mát lạnh và mượt mà của cô chọc vào cánh tay anh. Hơi thở là những luồng hơi nhỏ ấm áp ẩm ướt ở cổ anh. Cuối cùng cơ thể cô cũng thả lỏng, gần như ủ rũ.

Anh đang hài lòng với mình – có lẽ hơi quá nhiều. Đối với một nhà tự nhiên, không có hành động nào trần tục hơn là tình dục. Nhưng ân ái với nữ nam tước von Seidliz-Hardemberg không phải là một việc tầm thường. Ngược lại anh có cảm giác như nó đã trở lên quan trọng hơn, có ý nghĩa hơn chỉ đơn giản là một sự khởi đầu của cuộc tình kéo dài một tuần.

Anh đã mải chạy theo những sự kiện diễn biến đến chóng mặt trong buổi tối hôm nay đến mức không hề nghĩ ra một biện pháp tránh thai nào cho đến lúc này, trong khi anh thường là người quá cận thận về những chuyện như thế. Và việc cô vẫn ở trên giường anh là một điều bất thường khác. Trong các cuộc tình trước đây, anh thích là người quyết định, đi hay ở là do anh chọn. Nhưng lần này anh nhường lại quyền kiểm soát cho cô. Cô muốn khuất phục nỗi sợ hãi của mình, điều đó khơi gợi bản tính hào hiệp của anh.

Anh nâng một lọn tóc của cô lên và quấn nó quanh ngón tay. “Anh mừng vì em quyết định cân nhắc lại đề nghị của anh.”

Cô ậm ừ trên vai anh.

Anh thả tóc cô ra, xoay mặt và hôn miệng cô. “Điều gì làm em thay đổi suy nghĩ?”

Câu trả lời của cô vẫn là tiếng ậm ừ, nhưng cô lại căng cứng người – anh cảm thấy cằm cô cứng lại.

Anh nghĩ đến một lý do khiến cô không thích nói về chuyện này với anh: Có thể cô nghĩ anh ngẫu nhiên đưa ra lời đề nghị với cô và cô vẫn còn chưa hòa bình với sự chấp nhận cuối cùng của mình.

“Em có một sự đối lập thú vị. Em che dấu khuôn mặt của mình nhưng dáng đi của em lại không hề như thế”.

“Ồ?” cô lầm bầm sát má anh.

“Em đi lại với dáng vẻ tự tin, chắc chắn. Không phải là hênh hoang đâu nhé, mà là tự tin, quả quyết. Một phụ nữ đi ra ngoài lại che mặt lại có thể mong muốn thu hút được nhiều sự chú ý, điều đó có thể là biểu hiện của sự thiếu tự tin. Nhưng em lại tỏ ra sự chú ý này lại là điều chẳng đáng quan tâm, như thể hàng ngày em vẫn đi qua một biển những con mắt nhìn chằm chăm.”

Cô cựa quậy. “Và điều đó làm anh chú ý?”

“Anh quan tâm đến lý do của em. Anh tự hỏi em có phải là một kẻ trốn chạy, và quyết định là không, tấm mạng che mặt làm em quá nổi bật. Cũng có một khả năng nhỏ em là người Hồi giáo, nhưng không có người phụ nữ Hồi giáo nào mất công che kín mặt mình lại bị bắt gặp đi lại một mình. Vậy chỉ còn lại hai khả năng. Một là em không muốn cho bất kỳ ai nhìn thấy mặt, hai là khuôn mặt em có điều gì đó cực kỳ bất thường.”

Cô lùi lại. “Anh có sở thích với những phụ nữ cải trang phải không? Đó là lý do anh đề nghị em là người tình?”

“Anh đã từng đề nghị em là người tình chưa?”

“Tất nhiên anh…” Cô dừng lại.

Khi anh nói rằng anh muốn biết cô nhiều hơn, cô đã là người hỏi rằng có phải anh đang tìm người tình.

“Khi em ngay lập tức nhảy đến kết luận rằng anh muốn ngủ với em, em đã trả lời câu hỏi của anh. Một người phụ nữ có khuôn mặt bất bình thường có lẽ sẽ nghi ngờ về sự chú ý của anh với cô ta, nhưng cô ta sẽ không buộc tội anh đã đưa ra một lời đề nghị khiếm nhã ngay lập tức. Em thì ngược lại, nghiễm nhiên cho rằng sự quan tâm của một người đàn ông đối với em nằm ở khía cạnh đó.

Vì vẻ ngoài của em không có gì sai sót, nếu anh vờ rằng mình không có những tò mò dâm dục về em, anh là đang nói dối. Vì thế, đúng anh thừa nhận rằng đó là một phần ý định của anh. Nhưng nếu em hỏi, anh đã nói với em rằng anh quan tâm đến lý do của em hơn những khoái cảm trần tục của cơ thể em”. Nói chuyện với một người phụ nữ không nhìn rõ mặt như thế này trong bóng tối thật lạ, cứ như anh đang nói chuyện với biển hay bầu trời. Anh vuốt tóc cô ra sau vai. “Mặc dù anh biết những khoái lạc trần tục em mang đến trong cuộc mặc cả này thú vị như thế nào, anh đã đeo đuổi em với lòng nhiệt tình lớn hơn nhiều”.

Anh hẳn đã thất bại thậm tệ trong việc giải thích, hoặc là anh đã xúc phạm cô theo một cách nào đó. Vì vậy cô đẩy anh ra và ngồi dậy.

“Em nên đi.”

“Em có cần anh tìm giúp quần áo không? Chúng có lẽ bị quăng khắp nơi – anh e rằng mình không quá cận thận mà xếp chúng thành một chồng gọn gàng.”

Tiếng Đức của anh rất trôi chảy, và có một nụ cười dịu dàng trong giọng nói của anh. Cô cắn môi dưới. Tại sao cô không dự liệu mọi chuyện chu đáo hơn? Làm sao cô có thể tìm thấy mọi thứ trong bóng tối, và mặc vào sao cho có vẻ đứng đắn?

Anh rời khỏi giường cùng lúc với cô. “Đây là thứ gì đó của em. Đây là của anh. Cái gì đây? Một cái áo mặc ngoài coóc –xê à?”

Ngón chân cô đụng phải giày và tất. Nhưng trước khi cô có thể nhặt chúng lên, anh đã ở trước mặt cô, đưa cho cô một ôm quần áo. Khi cô nhận quần áo từ anh, bàn tay anh sượt qua cánh tay cô.

“Cần giúp mặc quần áo không?’

“Không, em...”

“ Chúng ta sẽ giả vờ đây là một điểm khai quật và sẽ làm việc theo phương pháp.” Anh nói, lấy lại quần áo từ cô. “Anh sẽ đặt quần áo của em lên giường, từng cái một, sau đó chúng ta sẽ biết cái gì là cái gì, và cái gì vẫn còn thiếu.”

Cô đã không mong đợi sự nhiệt tình hữu ích này. Quần áo của cô khẽ rơi bộp xuống giường. Anh vòng sang bên kia giường, có lẽ để bắt đầu phân loại những quần áo đó.

Cô cúi xuống và túm lấy tất cả. Khi cô đứng thẳng người, lưng cô đụng phải một thứ gì đó giống như một chiếc chăn rất mềm. “ Khoác nó vào đi, nếu không em sẽ bị lạnh.” Lexington nói.

Nó là một chiếc áo choàng ngủ bằng len cừu. Cô xiết chặt thắt lưng ở eo “Thế còn anh?”

“Anh đã tìm thấy quần. Bây giờ hãy xem xét đống quần áo của em. Váy của em…”, thứ gì đó kêu sột soạt, giọng anh lại đến từ phía bên kia giường, “ … Sẽ ở dưới cùng cái đống này, tiếp theo là tất cả thứ khác theo thứ tự ngược lại. Em mặc mấy cái váy lót?”

“Một.”

“Chỉ một thôi sao?”

“Chân váy ngoài có đường xẻ, nên còn có thêm một chân váy thêu ở bên trong. Hơn nữa chiếc chân váy này cũng hẹp, mặc nhiều hơn một chiếc váy lót sẽ không vừa.”

Tại sao cô phải giảng thích chi tiết như thế? Giống như là cô sợ anh nghĩ rằng thiếu vài cái váy lót sẽ biến cô thành người thiếu đạo đức. Khi cô vừa ngủ với người đàn ông chưa từng được giới thiệu đúng với nghi lễ.

“Lựa chọn thông minh.” Anh lẩm bẩm. Lại là nụ cười đó trong giọng anh. “Chắc chắn việc vừa vặn không phải là vấn đề.”

Cô cảm thấy như mình vừa bị rơi xuống hang thỏ. Hay có lẽ anh là một sự hiện thân kỳ lạ của bác sĩ Jekell và ngài Hyde[1] – nhưng thay vì biến thành ác quỷ trong bóng tối, anh lại tử tế hơn.

[1] Nhân vật trong tiểu thuyết Strange Case of Dr. Jekyll and Mr. Hyde của R. L. Steven, một nhà văn người Scotland. Vị thầy thuốc tốt bụng Jekyll vì uống một loại thuốc do chính ông phát minh mà trở thành một người tần ác có tên ông Hyde.

“Em có thể đi đến đây không?” Anh hỏi “ Anh đã xếp xong quần áo của em rồi.”

Cô lần theo mép giường. “Anh ở đâu? Em không muốn giẫm lên chân anh?”

“Hừm” anh nói “Tiếng Đức của em có trọng âm.”

Cô dừng lại. Cô lớn lên với một cô giáo người Đức. Những người Đức bản địa thường nhận xét rằng tiếng Đức của cô không có trọng âm của tiếng Anh. “Trọng âm kiểu gì?”

“Anh đã ở Berlin một thời gian và tiếng Đức của em không có những nguyên âm gốc Phổ, kể cả của người Đức hay người Ba Lan. Giọng em có vẻ như có nguồn gốc xa hơn về phía Nam – anh đoán là Bavaria.”

Cô giáo người Đức của cô đúng là ở Munich và mang giọng điệu địa phương du dương của vùng Bairisch. “Rất tốt đối với một người Anh”

“Nhưng anh vẫn còn chưa tin rằng em là người Đức.”

Quá tốt đối với một người Anh. “Tại sao lại không phải? Chính anh là người nhận ra giọng Bavaria của em.”

“Khi anh nhắc đến trọng âm em dừng khựng lại. Và em vẫn còn đứng nguyên tại chỗ.”

Cô vẫn ở đúng chỗ cô đang đứng. “Việc em là người Đức, Hungari, hay Ba Lan có quan trọng không?”

“Không anh cho là không quan trọng. Tên em có thực sự là von Seidlitz – Hardenberg không?”

“Và nếu em cũng không phải là nữ nam tước thì sao? Điều đó có làm tàu Rhodesia chìm không?”

“Không, nhưng anh tin chắc rằng nó gây ra cơn bão này.”

Dựa theo giọng điệu, anh lại đang mỉm cười và đứng quá gần.

Bàn tay anh lùa vào tóc cô. “Em vẫn còn đang sợ cái gì?”

“Em không sợ cái gì.” Nhưng giọng cô nghe như đang co rúm người lại.

“Tốt, em không lên sợ. Anh có thể gây ra chuyện gì cho em? Khi chúng ta xuống tàu, anh thậm chí còn không nhận ra em nếu chúng ta đối mặt.”

Nhưng cô đã lên một kế hoạch khác, phải không nào? Cô định để lộ mình ở Southampton và cho anh biết rằng anh đã bị lừa. Cô đã tưởng tượng đoạn kết này với vô số phiên bản thú vị, một phiên bản đều dẫn đến kết cuộc là anh đang giận dữ và gục ngã. Nhìn lại, có vẻ như cô đã thảo kế hoạch cho chuyến du hành lên mặt trăng, với khả năng duy nhất là lòng nhiệt tình đối với sự lãng mạn có hệ thống của ngài Verne[2].

[2] Nhà văn Pháp nổi tiếng, được coi là cha đẻ của thể loại khoa học viễn tưởng.

Anh gạt tóc ra sau, và hôn bên dưới vành tai cô, cảm giác đó sắc nhọn đến mức gần như gây đau đớn. Nhấm nháp một đường thẳng xuống cổ, anh đẩy cố áo ngủ sang một bên và để lộ vai cô.

“Em lại trở lên rất căng thẳng rồi, nữ nam tước có thể là hoặc có thể không phải là nữ nam tước thân mến của tôi”.

“Anh làm em hồi hộp”. Và đáng có lỗi mặc dù cô vẫn chưa làm điều gì đáng bị trách mắng hơn là ngủ với một người đàn ông cô không yêu - hay thích.

Anh nâng cô lên và đặt xuống mép giường. “Thật không thể tha thứ được cho anh. Hãy để anh thể hiện sự đền bù của mình.”

Anh cởi thắt lưng áo ngủ. Cô chiến đấu với một cơn sóng mới sợ hãi lại trào lên. “Tại sao anh lại tử tế với em?”

“Anh thích em. Anh chưa bao giờ tỏ ra khó chịu với người anh thích.”

“Anh là một người cao thượng, hay là không?”

“Đúng là anh có vài tiêu chuẩn nhất định.”

“Là một người đàn ông có những tiêu chuẩn nhất định, anh có thể lý giải vì sao anh thích em không, ngoại trừ việc em là nguồn cơn của những khoái cảm trần tục.”

“Em từ chối anh, điều đó nói tốt về em – một người đàn ông đề nghị chuyện đó với sự thiếu tế nhị và cẩn trọng như anh đáng bị cự tuyệt. Ngoài điều đó, em đã đúng, anh không có cơ sở chắc chắn nào để nhận định về em. Cũng như thể khi em thay đổi ý định, anh cảm thấy được tâng bốc vô cùng. Vì thế anh sẽ đi ngược với khoa học và gọi chuyện này đơn giản là sự đồng cảm.”

Đồng cảm. Mà trong cuộc sống thực, anh có mối ác cảm lớn nhất dành cho cô.

“Anh thích điều gì đó về em.” Anh tiếp tục. Cô không biết anh đã đẩy cô nằm xuống giường từ khi nào, nhưng anh nằm bên cạnh cô, chiếc áo ngủ của cô mở hoàn toàn. Anh khẽ lướt tay trên ngực và bụng cô. “Anh thích việc anh có thể làm em quên tất cả mọi thứ, đã làm em kích động, cho dù chỉ trong chốc lát.”

Anh làm tình với cô lần nữa. Sau đó, khi cô bắt đầu cố gắng lấy lại hơi thở bình thường Christian biết rằng cô đã để sự lãng quên ngọt ngào đó ở lại phía sau. Lần này khi cô nói với anh rằng cô phải đi, anh mặc quần và giúp cô mặc váy áo. Sau đó anh đi ra phòng khách và mang theo chiếc mũ của cô. “Còn tóc của em?”. Anh đã quăng những chiếc trâm và lược dùng để giữ búi tóc. “Anh chẳng biết gì về cách sửa sang kiểu tóc cho các quý cô cả.”

“Em có mạng che mặt,” cô nói “Em có thể xoay xở được.”

Khi khuôn mặt cô đã an toàn che khuất sau tấm mạng, anh bật đèn và mặc áo sơ mi vào.

“Muộn rồi. Anh đưa em về.”

Ánh sáng nhảy múa trên những sợi lưới của tấm mạng che mặt khẽ lay động chỉ vừa đủ để nhận thấy khi cô đang thở ra. Anh có cảm giác cô định từ chối lời đề nghị của anh, nhưng cô nói, “Cũng được, cảm ơn anh.”

Một người phụ nữ khôn ngoan, vì nếu không anh sẽ phải cương quyết.

Anh vẫn ở lại phòng ngủ. Cô đi chầm chậm trong phòng khách, nhìn ngắm trần nhà ốp gỗ, những chồng sách trên bàn viết, lọ hoa tu-líp màu đỏ và vàng trên mặt lò sưởi. Vì lý do đó anh nghĩ chiếc váy mặc trong bữa tối của cô có màu kem, nhưng nó lại là màu mơ, điểm thêm những hạt ngọc trai và pha lê.

Anh ngoắc dây đeo quần lên, mặc áo gi-lê và áo khoác vào. Khuy măng –set khắc gia huy của dòng họ Lexington đang nằm trên bàn. Anh cúi xuống và lấy lại chúng.

Khi anh đứng thẳng dậy anh cảm thấy như có kim châm vào da – sức nặng ánh mắt của cô. Anh liếc nhìn cô. Cô ngoảnh mặt đi ngay lập tức, mặc dù anh không thể nhìn thấy gì ngoài tấm mạng lấp lánh mờ mờ.

Cô không tin anh – hay hoàn toàn thích anh, điều đó là hiển nhiên. Nhưng cô để anh quyến rũ cô hai lần liền, hay là ngược lại. Anh có thể tán thưởng mình, và quy sự khác biệt đó là do cô bị thu hút mãnh liệt. Nhưng nhiều năm nghiên cứu tính khách quan không phép cho anh vin vào ảo tưởng đó.

Anh gắn khuy măng –set. Anh thậm chí còn mất công thắt một chiếc cà-vạt mới. Nếu họ bị bắt gặp cùng nhau vào giờ này, sẽ có những nghi ngờ nhất định, nhưng anh không định cung cấp những chứng cứ xác đáng bằng cách mang vẻ lôi thôi lếch thếch.

“Chúng ta đi nhé?” Anh đưa cánh tay ra.

Cô ngập ngừng trước khi đặt bàn tay lên khuỷu tay anh. Vẫn còn bồn chồn lo sợ, nữ nam tước của anh, gần giống như lúc cô vừa đến đây. Nhưng những câu hỏi liên quan đến việc đó làm cô căng thẳng, vì thế anh kìm lại.

Thay vào đó, khi họ bước ra khỏi phòng, anh hỏi, “Tại sao em lại sống độc thân quá lâu như thế? Chung thủy níu giữ những ký ức về cố nam tước sao?”

Cô tạo ra một âm thanh chỉ có thể gọi là khịt mũi. “Không.”

Tàu Rhodesia im ắng ngoại trừ tiếng nổ đều đều của động cơ đồ sộ nằm sâu trong thân tàu. Những khách hàng khoang hạng nhất, cho dù đang say ngủ, say sóng hay đang tận tình phục vụ vợ, chồng của mình, vẫn duy trì sự im lặng lịch sự. Ánh sáng đèn dọc hành lang giống như ánh sáng của một con tàu ma.

“Nếu em không còn thương nhớ nam tước, thì anh không hiểu tại sao phải lãng phí nhiều thời gian đến thế.”

“Cũng không phải ít nghe thấy.”

“Đúng thế, nhưng em không giống như người muốn bị tước đoạt điều đó từ năm này sang năm khác.”

Cô thở dài mất kiên nhẫn. “Có thể điều này làm ngài ngạc nhiên rất nhiều, nhưng một phụ nữ không phải luôn cần một người đàn ông để thỏa mãn mình. Cô ấy có thể tự lo cho mình với năng lực hoàn hảo.”

Anh thích thú cười nắc nẻ. “Và em, không nghi ngờ gì, vô cùng có năng lực trong khía cạnh này?”

“Em dám nói rằng em có đủ khả năng sau những lần thực hành đó,” cô nói với vẻ khá cộc cằn.

Anh phá lên cười lần nữa.

Ngay cả qua tấm mạng che mặt anh có thể cảm thấy ánh mắt cô bắn về phía anh. “Sau đó anh luôn vui vẻ như thế này à?”

“Không, không hề.” Tâm trạng của anh thường chuyển sang ủ rũ, đôi lúc hết sức u ám – người phụ nữ anh ngủ cùng không bao giờ là người anh muốn, người mang vòng kiềm tỏa anh vẫn không thể phá vỡ được. Nhưng tối nay anh không hề nghĩ về bà Easterbrook. “Em luôn cáu kỉnh thế này sau đó à?”

“Có lẽ. Em không thể nhớ.”

“Nam tước quá cố có phải là một người tình vụng về không?”

“Anh thích anh ta vụng về, đúng không?”

Anh chưa bao giờ biết rằng mình quan tâm đến chuyện một người đàn bà đã từng có người tình tốt hơn hay tệ hơn anh. Nhưng trong trường hợp này thì đúng, đúng là anh thích thế hơn. “Đúng thế. Anh muốn anh ta là người hoàn toàn vô dụng – bất lực, nếu có thể.”

Anh muốn mình là người duy nhất từng mang cô đến những đỉnh cao của khoái cảm mãnh liệt như thế.

“Xin lỗi đã làm anh thất vọng. Anh ấy có thể không phải là Eros[1] tái sinh, nhưng anh ấy hoàn thành nghĩa vụ của mình rất tốt.”

[1] Thần tình yêu

“Em đang phá đám anh đấy, nữ nam tước.” Một suy nghĩ nảy đến với anh. “Vậy anh ta có gì không ổn?”

“Thứ lỗi, anh nói gì cơ?”

“Anh ta là một người tình giỏi giang, nhưng sau khi anh ta chết, em lại chọn cách tự… thỏa mãn mình. Và em không giữ mình vì anh ta. Anh ta đã không chung thủy sao?”

Cô dừng lại. Không quá lâu – ngay lập tức cô tiếp tục bước đi, và bước nhanh hơn. Nhưng anh đã có câu trả lời của mình.

“Anh ta là một tên ngốc,” anh tuyên bố.

Cô nhún vai. “Đã là chuyện quá khứ rồi.”

“Không phải gã đàn ông nào cũng có thói trăng hoa.”

“Em biết thế. Em chọn cách tránh xa đàn ông không phải vì em đã mất lòng tin đối với tất cả bọn họ, mà là vì em không có lòng tin với khả năng lựa chọn đúng đắn của mình.”

“Anh xin lỗi.”

“Không bị ràng buộc gì cũng có những thuận lợi riêng.”

Cô quay mặt về phía anh. “Ít nhất em đã kết hôn, còn lý do của anh là gì? Không phải một người đàn ông sở hữu tước hiệu cao quý như anh lẽ ra đến lúc này phải có một hoặc hai người thừa kế rồi sao?”

Anh không bỏ lỡ việc nhận ra rằng cô đã thay đổi chủ đề. Bằng một cách khéo léo.

“Đúng thế. Và anh không có lý do gì, đó là lý do anh đang trên đường về tham dự mùa lễ hội của Luân Đôn, để thực hiện nghĩa vụ của mình.”

“Anh không có vẻ nhiệt tình lắm. Anh không thích nghĩ đến việc kết hôn à?”

“Anh không hề chống lại việc đó, nhưng anh nghĩ rằng mình sẽ không hạnh phúc trong hôn nhân.”

“Tại sao lại không?”

Lần nữa, sự nặc danh của cô khiến anh dễ dàng nói đến những chuyện anh thậm chí không nghĩ đến là sẽ nói trước mặt người khác. “Việc anh phải kết hôn, và phải kết hôn sớm không có gì để bàn cãi. Nhưng anh có rất ít hy vọng tìm được người phù hợp.”

“Ý anh là, không có người nào xứng đáng với anh.”

“Ngược lại là khác. Ngoài những gì anh được kế thừa, anh có rất ít để trao cho một người phụ nữ. Anh khó có thể là người trò chuyện thú vị. Anhh thích ở khu khai quật hoặc khóa mình trong phòng làm việc hơn. Và ngay cả khi anh sẵn sàng nấn ná lại ở phòng khách và tán ngẫu, anh đặc biệt không phải là người dễ gần.”

“Rất nhiều cô gái sẵn lòng bỏ qua những khiếm khuyết đó.”

“Anh không muốn được bỏ qua những khiếm khuyết đó. Những người làm phải chịu đựng tính khí kỳ cục của anh cho dù có tán thành hay không. Vợ anh nên có đủ dũng khí để nói với anh rằng anh đang cư xử một cách đáng phê phán… Nếu đúng là như thế.”

“Vậy là anh biết có lúc mình cư xử một cách đáng phê phán,” cô trầm ngâm. “Nhưng nếu anh có những yêu cầu cao như thế ở một người vợ, nếu cô ấy phải thông minh, đoan trang, cũng như dũng cảm, tại sao anh không bắt đầu tìm kiếm sớm hơn? Tại sao phải tự giới hạn mình ở một mùa lễ hội và một đám nhưng cô gái vừa ra mắt? Khó có thể là cách làm khôn ngoan.”

Không, đó không phải là cách làm khôn ngoan. Anh đã hành động theo cách ngu ngốc nhất có thể, gần như chắc chắn rằng cuộc hôn nhân của mình sẽ là một cuộc hôn nhân hình thức, rỗng tuếch. Nhưng đó không phải là điều anh có thể thừa nhận, cho dù nữ nam tước có là người bí ẩn như thế nào.

“Anh sẽ trả giá về điều đó, không nghi ngờ gì.”

“Anh đúng là một người Anh đúng nghĩa, có đầy tính chịu đựng và cam chịu một cách rất đàn ông.”

Anh say mê giọng điệu gay gắt của cô. “Chúng ta rất lạnh lùng đối với những vấn đề như thế này. Việc đeo đuổi hạnh phúc hãy để lại cho người Mỹ, chúng ta coi lãng mạn là nét đặc trưng của người châu Âu.”

Cô im lặng. Con tàu nâng lên và hạ xuống nhẹ nhành như thể nó đang nằm trên ngực của một người khổng lồ đang ngủ. Những hạt ngọc trai trên váy cô lắc lư và va vào nhau, nghe như tiếng mưa ngọc trai xa xa.

Họ đi xuống hai nhịp cầu thang và rẽ vào một góc. Cô dừng lại. “Em đến nơi rồi.”

Anh ghi nhớ số phòng của cô. “Anh có vinh hạnh được cùng em ăn sáng không?”

“Anh muốn bị công khai nhìn thấy với em?” Giọng cô mang vẻ ngạc nhiện.

“Anh nên phản đối sao?”

“Anh sẽ được biết đến là người đi cùng một người đàn bà đeo mạng che mặt.”

“Điều đó còn hơn là chấp nhận được với anh.”

Cô đứng quay lưng về phía cửa, bàn tay trên nắm đấm cửa – như thể chặn lối vào của anh. “Và nếu em nói không?”

“Em sẽ không rủ bỏ anh quá dễ dàng thế đâu, nữ nam tước. Nếu em nói không với bữa sáng, anh sẽ hỏi em có muốn đi dạo cùng anh sau bữa sáng không?”

“Và nếu em nói em sẽ ăn sáng cùng anh, nhưng sẽ không ngủ với anh nữa thì sao?”

“Em đang quyết tâm làm anh khóc đấy, thưa quý bà.”

Anh chạm ngón tay vào mép tấm mạng rủ qua cằm cô vài phân. Tấm lưới nhẹ bẫng trượt trên da anh. Cô có thể muốn lùi xa khỏi anh, nhưng anh đã áp cô vào tường, hay là cánh cửa để ngăn cản việc đó rồi.

“Anh không trả lời câu hỏi của em,” cô nói.

Thích thú với sự run rẩy khe khẽ anh gây ra trong giọng nói của cô là quá tự mãn, nhưng anh thích thú với chúng làm sao. “Thỏa thuận vẫn thế,” anh nói, “Anh sẽ cố hết sức quyến rũ em, và em có thể bước đi bất cứ lúc nào em muốn. Giờ thì, em có gặp anh ở bữa sáng không?”

“Không. “ Sau đó, sau một nhịp vô tận, “Em không thể ăn trong lúc mang mạng che mặt. Em sẽ gặp anh để đi dạo.”

Anh đã không thực sự tin rằng cô sẽ từ chối tất cả. Vậy tại sao trái tim anh lại đập dồn dập vì nhẹ nhõm? “Thời gian và địa điểm?”

“Chín giờ sáng. Trên boong dạo chơi.”

“Tuyệt.” Anh nghiêng người và hôn lên môi cô qua tấm mạng. “Chúc ngủ ngon.”

Cô trượt vào cabin của mình và đóng cánh cửa trước mặt anh một cách nhẹ nhàng nhưng dứt khoát.

*

* *

Venetia tựa lưng vào cửa, không thể bước thêm một bước.

Cô đã làm gì.

Và nhân danh Chúa, đã có chuyện gì xảy ra với cô?

Việc trả thù đã rất đơn giản. Lexington đã tàn nhẫn xúc phạm cô và không hề hối hận. Vì thế Lexington phải trả giá. Anh đối mặt với những hóa thạch. Cô đối mặt với đàn ông. Vì thế, cô phải cao tay hơn trong trận chiến con người này, ngay cả với khuôn mặt phải che lại.

Vậy mà lúc này, cô đang nấn ná chạm vào môi mình, vẫn còn râm ran vì nụ hôn chia tay chiếu lệ của anh.

Cô lên tàu Rhodesia để trừng phạt một người đàn ông, nhưng anh không phải là người đàn ông đó. Anh là người nào đó hoàn toàn khác.

Sau cuộc hôn nhân với Tony, cô không chỉ nghi ngờ khả năng mình có thể chọn được một người đàn ông tốt, mà còn là khả năng làm cho một người đàn ông, bất kỳ người đàn ông nào hạnh phúc. Nhưng Lexington, đa phần được đánh giá là người có tính cách nghiêm trang, đã gần như luôn sôi nổi vui vẻ khi ở bên cô. Và bây giờ anh nằm trong một số ít đàn ông coi diện mạo cô thực sự không quan trọng.

Cứ như là cô đã quyết tâm vượt qua Đại Tây Dương và để tìm đường đến Ấn Độ, chỉ đẻ gặp được một lục địa hoàn toàn mới.

Nếu cô tiếp cận anh ở New York, cô có thể biến mất trong thành phố. Nhưng cô không thể trốn đi đâu trên tàu Rhodesia. Và… Cô không muốn. Công tước đã khẳng định rằng cô có nhiều thứ đáng quý hơn cả hình dáng khuôn mặt và một tập hợp những đường nét đặt cạnh nhau.

Cô cởi quần áo từ từ và lần đến giường. Cô nói lời cầu nguyện dưới chăn, cầu xin Đấng tối cao chăm nom Helena và mang lý trí đến cho em cô. Cô cũng cầu nguyện rằng phía bên kia của Đại Tây Dương, Fitz sẽ tiếp tục kiên nhẫn và thận trọng, rồi ở Mỹ, Millie và Helena sẽ không lo lắng quá nhiều khi học phát hiện ra sự bỏ đi đột ngột lần thứ hai của cô trong vài ngày.

Cô không cầu nguyện cho mình – ngay cả nếu cô nghĩ phiền phức của mình đủ quan trọng để làm phiền Chúa nhân từ, thì vẫn có một sự thật tồn tại là cô không biết mình muốn kết quả nào từ cuộc trả thù luẩn quẩn này. Vì thế cô nằm thật lâu, bàn tay để trên bụng, nghĩ đến những tình huống bất ngờ và ngẫu nhiên, bắt đầu với việc Hastings bắt gặp Helena trong ba đêm liên tiếp, đã đưa cô đến thời điểm này, nơi này và tình thế nan giải này.

Cô ước mình có một quả cầu thủy tinh để nhìn xem tất cả sự việc này sẽ dẫn đến đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play