Mấy ngay nay Tiểu Viên cứ như người mộng du, làm việc
gì cũng chẳng ra hồn. Bảo cô nghĩ thêm à? Cô có gì mà phải nghĩ thêm chứ?
Tối hôm qua, cô than thở một câu trong phòng chat QQ:
“Nếu bạn trai lăng nhăng thì phải làm sao?”
Tiếu Tiếu: “Túm tóc tạt tai tới tấp.”
Tiên Tiên: “Cho hắn một bài học.”
A Tư: “Kiếm một tên nào đấy rồi “xử” hắn.”
…
Bạn thân Muộn Muộn gửi tin nhắn riêng: “Cậu vẫn còn
thích anh ấy chứ?”
Cô nghĩ một lúc lâu, rồi gõ một chữ “ừ”.
Muộn Muộn gửi sang một icon mặt khóc: “Thế thì cho dù
là cách gì cũng chẳng có tác dụng đâu.”
Không muốn về nhà, không muốn chạm mặt anh, không muốn
nấu cơm cho anh,… không biết là có nên ở lại đó không nữa? Đã chia tay rồi,
chia tay rồi! Tự mình lẩm bẩm một trăm lần, mày còn ở đấy làm gì nữa? Ở đấy làm
gì cơ chứ? Nhưng mà… nhưng mà vẫn chẳng biết làm thế nào để không nhớ anh.
Lẽ nào, em đã yêu anh một cách vô thức và mù quáng,
yêu đến mức không còn đường lui nữa?
Cô chìm đắm trong dòng suy nghĩ, một mình đi lòng vòng
trong khu mua sắm mà chẳng có mục đích gì. Á! Đau quá! Dừng lại! Ấy, cô va vào
ai đấy rồi. Không phải người lớn mà là một cậu bé, nói chính xác là một cậu bé
lớn. Cậu bé khoảng năm, sáu tuổi gì đó, khuôn mặt hằm hằm nhìn Tiểu Viên, ánh
mắt tóe lửa.
Tiểu Viên nhìn lại, thì ra, bị cô va vào nên mô hình
lắp ghép trên tay cậu bé bắn ra chỗ khác, không biết có thiếu mảnh ghép nào
không? Chẳng trách cậu bé lại không vui. Cô vội vã cúi xuống nhặt mô hình lắp
ghép lên đưa cho cậu bé: “Xin lỗi em nhé! Trả cho em con rô bốt biến hình này.”
Cậu bé đỡ lấy, hơi cau mày, nói: “Đây là siêu nhân,
không phải rô bốt biến hình. Mẹ ơi, chị ấy làm bẩn siêu nhân của con rồi.”
Thằng bé quay đầu chạy về phía một người phụ nữ trẻ trung, xinh đẹp đang đứng
gần đấy.
Người phụ nữ trẻ trung, xinh đẹp ấy mở lời: “Nham
Nham, không được nói chuyện với chị như vậy.” Rồi quay sang cười với Tiểu Viên,
khẽ gật đầu: “Không sao đâu, cũng chưa hỏng mà.”
Tiểu Viên vừa than vừa cảm thấy rất ngạc nhiên. Người
con gái trẻ trung và xinh đẹp như thế này mà đã có một cậu con trai lớn như
vậy, cô ấy trông có vẻ còn trẻ hơn cô nhiều ấy chứ. Còn Tiểu Viên đáng thương
thì chẳng biết cậu con trai của mình bây giờ đang ở chốn nào nữa…
Cô gái nở một nụ cười dịu dàng, cậu con trai mặt mày
cau có ném ánh mắt hình viên đạn về phía Tiểu Viên.
Tiểu Viên ngượng ngùng, cười đáp trả rồi định bước đi,
bỗng nhiên nghe tiếng cậu bé vui vẻ gọi to: “Bố ơi, bố mau đến đây, cái chị
ngốc nghếch kia làm bẩn hết siêu nhân mà bố mua cho con rồi đây này.”
Theo phản xạ, Tiểu Viên nhìn về hướng đó, rồi đứng như
trời trồng.
Cậu bé chạy về phía “bố”, nhảy vào lòng anh. Anh ôm
lấy cậu bé tên Nham Nham ấy rồi hỏi: “Sao lại thế? Có chuyện gì vậy?”
Cậu bé con chu miệng: “Cái chị ngốc kia chạy lung
tung, đụng vào con, còn làm siêu nhân của con rơi xuống đất. Bố nhìn đây này,
bẩn hết rồi!”
Anh chăm chú nhìn, rồi nghiêm giọng nói: “Đúng là ngốc
thật đấy!”
Người con gái đứng bên cạnh, nghe thấy hai bố con nói
chuyện như vậy thì cảm thấy rất xấu hổ, cười nói: “Không có gì đâu, chị gì ơi,
hai người họ đang đùa đấy mà.” Nói xong liền quay qua nhìn Thang Hi Hàn một
cái, hình như muốn nói sao anh lại nói với con như thế trước mặt người ta chứ.
Tiểu Viên chứng kiến cảnh tượng ấy mà như bị sét đánh,
máu sôi sùng sục, sốc đến tận cổ. Đột nhiên cô hét lên: “Thang Hi Hàn, anh được
lắm!”
Người mẹ trẻ nghe thấy cô gọi tên Thang Hi Hàn, ánh
mắt có chút kinh ngạc, rồi nhìn Thang Hi Hàn vẫn thản nhiên đứng một bên không
nói năng gì.
Tiểu Viên bên này thì như gió cấp mười hai thổi phần
phật làm tan tác chim muông, nhìn lại một lần nữa thằng bé trong tay anh, cũng
là một ánh mắt thản nhiên nhìn cô. Từng trạng thái cảm xúc đang gào thét trong
lồng ngực cô, rồi nghĩ lại, anh ta chắc chắn là gieo hạt trồng cây, bây giờ thì
đã ra hoa kết quả ở trên tay anh ta rồi đó thôi.
Vừa nghĩ đến đó, lại một tiếng hét nữa vang lên:
“Thang Hi Hàn, anh là đồ sở khanh!”
Khóe miệng người mẹ trẻ dần mở rộng, hình như là một
nụ cười không kiềm chế được. Tiểu Viên vừa tức tối vừa đau đớn, cứ cho anh ta
là đồ sở khanh, thì cô cũng đâu phải Thúy Kiều, cùng lắm thì cũng chỉ là kẻ thứ
ba.
Một phụ nữ trung niên cùng chồng đứng bên cạnh nhìn
một hồi lâu, cũng chẳng hiểu gì, nghe Tiểu Viên mắng là đồ sở khanh, liền nói
thêm vào: “Này em ơi, không phải sợ gì cả, đàn ông bây giờ chẳng có ai ra gì
đâu, phải quản thật chặt.”
Người chồng cũng hùa theo: “Đúng thế, đúng thế.”
Tiểu Viên nghĩ bụng “đúng thế” cái gì chứ? Mắng liền
hai câu mà cả nhà người ta chẳng thèm nói một lời, thân phận người thứ ba như
cô có nên tiếp tục làm ầm ĩ nữa không? Thang Hi Hàn vẫn bình tĩnh nhìn cô, còn
khóe miệng cô nhếch lên: “Anh…”
Thang Hi Hàn im lặng nhìn cô, xem chừng mắt cô đã bắt
đầu đỏ, cuối cùng không nhịn nổi: “Anh gì mà anh, em đã nói hết chưa? Nếu hết
rồi, có muốn nghe anh nói không?”
Nghe anh nói? Có quỷ mới nghe anh nói. Lẽ nào tôi nói
chia tay thì anh chia tay, chẳng thèm khuyên tôi, không cần xin
lỗi, anh cố tình phải không? Chu Tiểu Viên không cho anh cơ hội nói thêm lời
nào, quay người chạy ra ngoài.
Mục Mục đã từng nói với cô, tất cả mọi mối tình đều
cần trải qua những khó khăn thử thách và sự lựa chọn nghiêm túc, khi cô ấy nói
những lời ấy, là khi cô vừa biết tin mối tình đầu đơn phương của mình sắp kết
hôn.
Tiểu Viên không biết độ chính xác của kết luận này là
bao nhiêu, vì dù sao, bình thường Mục Mục nói gì cũng chẳng chính xác cho lắm,
nhưng mà cũng không phải không có khả năng, con người khi phải chịu những nỗi
đau khổ lớn lao nào đấy chắc hẳn cũng sẽ có ảnh hưởng đến trí tuệ một chút.
Ngày hôm ấy, Mục Mục khóc đến chết đi sống lại, Tiểu
Viên thì chẳng hiểu gì. Trong thế giới của cô, cuộc sống trôi đi như dòng nước
chảy, rất êm đềm, khỏe khoắn, thỉnh thoảng có vài chuyện khiến cô bận lòng thì
cũng chỉ là vừa mới tăng thêm vài lạng, hay bố cô khi nào sẽ cho cô đổi tên…
Đôi lúc mẹ cô than vãn rằng, nếu cô cứ vô tâm vô tính như thế, rồi chẳng biết
đến những khó khăn của cuộc sống, cô liền bực bội. Ở đất nước Trung Quốc xã hội
chủ nghĩa này, có gì mà khó khăn cơ chứ?
Nhưng cho đến hôm nay, lời của Mục Mục, lời của mẹ
đồng loạt quay trở lại, vang vọng bên tai cô, khiến trái tim cô đau đến nỗi chẳng
thể hít thở. Cô biết rằng cô đã gục ngã. Thực ra cô cũng chẳng biết có phải
mình trúng tiếng sét ái tình với anh không nữa. Đến hôm nay, trong điện thoại
của cô vẫn còn lưu bức ảnh “bằng chứng” anh đứng bên cạnh chiếc Land Rover mà
cô đã chụp trong lần gặp đầu tiên. Mặc dù anh đã tỏ ra rất ngại ngùng nhưng vẫn
toát lên sức hấp dẫn phi phàm của “Dương Quá”.
Đúng là cô có để ý đến vẻ bề ngoài, nhưng ai mà không
vậy chứ? Khi anh và Diệp Thụ Thần cùng đến đón cô, trong lòng cô khó mà không
có một ý nghĩ rằng, trong hai người này, không cần biết ai là nhân vật chính
đều được cả. Thích, nhưng cũng chỉ là thích mà thôi, cái sự thích ban đầu ấy,
thích anh hay thích Diệp Thụ Thần đều giống nhau. Từ khi nào anh đã dần bước
vào trái tim cô? Là khi anh im lặng dạy cô viết tên anh từng nét, từng nét một,
hay là khi anh vừa cười vừa gọi cô “Viên Viên, lại đây”?
Số lần khóc đến trời long đất lở trong đời cô không
nhiều, trừ lần bà ngoại cô qua đời, mất đi một người thân cũng giống như cắt đi
một miếng thịt trên người vậy, vì thế, khi Mục Mục khóc lóc thảm thiết trước
mặt cô, quả thật cô cũng không hoàn toàn hiểu được.
Nhưng giờ đây, vào ngay lúc này, cô đã dần hiểu ra. Từ
khi nào anh bước vào trái tim cô đã không còn quan trọng nữa, điều quan trọng
là anh giống một cây xanh tràn trề nhựa sống, cắm chặt rễ vào sâu trong trái
tim cô. Trong thời gian rất ngắn, cái cây ấy đâm chồi nảy lộc, cành lá của nó
vươn tới mọi ngóc ngách trong tâm hồn cô. Có anh, giống như có một tán cây rộng
lớn che mưa chắn gió cho cô, để cô yên tâm dựa vào, không có anh, giống như đem
nhổ bật cả gốc của cái cây ấy lên, hút cạn đi từng mạch, từng mạch nhựa sống
của nó vậy. Nỗi đau ấy, giờ đây cô đã cảm nhận được một cách trọn vẹn.
Cô chạy ra ngoài như nhân vật chính trong một câu
chuyện tình buồn, mặc dù cô chạy không nhanh nhưng anh cũng chẳng thể nào đuổi
kịp!
Chạy một mạch ra đến bến xe thì vừa lúc một chiếc xe
đi tới. Cô lên xe rồi khóc như ở chỗ không người, khiến mấy cậu con trai ngồi
xung quanh sợ hãi, đồng loạt đứng dậy nhường chỗ. Nhân viên thu vé nhìn cô, hỏi
một cách khó khăn: “Này cô gái, cô muốn đi đâu? Cô muốn mua vé tới đâu?”
Trên xe đang phát bài hát, Tiểu Viên vừa nghe nhân
viên bán vé hỏi, vừa nghe tiếng hát của người con gái si tình trong loa phát
ra: Em xếp hàng chờ mua cho mình một tấm vé tình
yêu. Cô liền rút chiếc ví ra ném vào tay người bán vé:
“Tôi muốn về nhà!” Nhân viên bán vé nhìn vẻ mặt đau khổ, tuyệt vọng của Tiểu
Viên, lập tức tự động bán vé.
Tiếng chuông điện thoại vang lên mấy lần. cô vừa khóc
vừa bấm nút từ chối, những lần sau thì không thèm để ý nữa, cứ để cho điện
thoại đổ chuông đến lúc hết pin. Biết đường gọi điện thoại, sao không biết
đường đuổi theo chứ? Tôi không tin là anh chạy không nhanh bằng tôi!
Nghĩ đến đây, cô càng khóc to hơn. Gia đình nhà người
ta ba người êm ấm, mày còn ngồi đấy mà mơ mộng anh sẽ đuổi theo sao? Mày bị
điên à? Có phải không? Vẫn còn muốn làm kẻ thứ ba tốt bụng trong thời đại mới
à?
Chiếc xe dừng lại, không thấy đi tiếp nữa, một chú lớn
tuổi xoa xoa bụng, cầm cốc trà đứng bên cạnh cô, nói: “Này cô gái, đến nơi rồi,
còn không xuống xe à?”
Tiểu Viên mơ màng: “Đến chỗ nào rồi ạ?”
Chú kia nói: “Đến An Huy rồi. Cô ngồi suốt ba tiếng
liền, không biết là đi đâu sao?”
Tiểu Viên khóc thét lên: “Cháu chỉ muốn về nhà, chứ
làm sao cháu biết xe này đến An Huy. Cháu muốn về nhà!”
Chú lớn tuổi chép miệng: “Hôm nay thì không được rồi,
đành để ngày mai bắt xe thôi, buổi tối không có xe về đâu.”
Điện thoại hết pin, nửa đêm canh ba khóc lóc như ma nữ
hiện hồn, không biết mình đã bị đưa đến nơi nào nữa.
Đêm càng khuya, thân gái dặm trường, lại còn bị vứt ra
cái chốn nào chẳng biết. Tiểu Viên lau nước mắt, bước xuống xe đi tìm nhà nghỉ,
mặc dù tiền mặt không đủ nhưng may là cô có thẻ. Khi bước qua đại sảnh của nhà
nghỉ chợt cô nghe thấy có người gọi mình: “Tiểu Viên?”
Ở nơi này mà cũng có người nhận ra mình, trong lòng
Tiểu Viên chợt cảm thấy ấm áp lạ thường.
Khi Lý Phổ nhìn
thấy cô, cũng có chút không dám chắc, sao cô ấy có thể xuất hiện ở đây vào giờ
này được? Sau khi đã chắc chắn, chỉ có thể dùng từ “nhân duyên trời định” để
miêu tả tâm trạng kích động của anh lúc này mà thôi.
Trái tim Lý Phổ hò hét
một cách sung sướng. Không còn móng vuốt của con chim ưng gian ác kia nữa, cũng
chẳng còn tiếng gầm của con sư tử châu Phi nọ, gà con ơi, cuối cùng thì cũng
chỉ còn lại anh và em, anh sẽ thể hiện thật tốt. Ừ!
Suốt đêm Thang Hi Hàn không ngủ được, ngơ ngẩn ngồi
trong nhà đợi cô. Cô vẫn ngang bướng y như hồi nhỏ, chẳng thèm nghe anh nói lấy
một câu, cứ thế cắm đầu chạy đi. Vì trên tay đang bế Nham Nham, chỉ chậm có nửa
giây, anh đã không kịp đuổi theo. Nhớ hồi còn nhỏ, cô chưa bao giờ qua môn chạy
bốn trăm mét khiến anh tức tối đến đau cả bụng, sao lúc này lại có thể chạy
nhanh đến thế cơ chứ? Cô chẳng có chút tự tin nào, và cũng chẳng tin tưởng anh
một cách rất vô lý, làm cho anh bứt rứt suốt cả đêm.
Cô mắng anh, mắng thậm tệ, anh chẳng biết làm thế nào,
chỉ biết cười cho qua. Lẽ nào đây là sự sắp đặt của số phận?
Cô đã đi đâu? Anh gọi điện tới tất cả nhừng nơi có thể
gọi, đi tất cả những nơi có thể đi đều không thấy. Lúc trời hửng sáng, anh mở
cửa đứng ở cạnh thang máy chờ cô. Người đi làm bắt đầu đông dần, anh xuống đứng
ở cổng khu nhà đợi cô.
Khi Tiểu Viên xuất hiện trong tầm nhìn của anh, đôi
mắt Thang Hi Hàn như có thể tóe ra lửa.
Tiểu Viên nhìn thấy bộ mặt hằm hằm của Thang Hi Hàn,
thấy ánh mắt gầm gừ của anh đang dán vào Lý Phổ, cô chợt chột dạ. Không phải
chứ? Anh mới là tên sở khang đáng ghét. Nhưng sao bị anh nhìn một cái, trong
lòng cô lại run bần bật thế này?
Ánh mắt Tiểu Viên trôi nổi bất định, dáng vẻ như bị
mất hồn.
Lý Phổ nhìn theo ánh mắt cô, bắt gặp Thang Hi Hàn, bất
chợt cũng cảm thấy chột dạ. Nói gì thì nói, người này mới là nhân vật chính,
mặc dù chưa kết hôn, nhưng trên danh nghĩa vẫn là thế, anh và bạn gái người ta
cùng trở về lúc sáng sớm, điều này đúng là tình ngay lý gian.
“Chu Tiểu Viên, em qua đây cho anh.” Thang Hi Hàn lạnh
lùng nhìn Lý Phổ, giọng nói lại hướng về phía Tiểu Viên.
Chu Tiểu Viên bước về phía anh theo phản xạ, chợt giật
mình nghĩ lại, chẳng cần phải nghe theo anh.
“Lý Phổ, cảm ơn anh đưa tôi về, những gì anh nói với
tôi, tôi sẽ suy nghĩ một cách nghiêm túc. Lần này thật làm phiền anh quá, anh
về trước đi.”
Lý Phổ liếc mắt về phía Thang Hi Hàn: “Tôi không yên
tâm lắm…”
Đôi mắt Thang Hi Hàn hướng về phía ấy, khóe miệng khẽ
nhếch lên thành một nụ cười nhạt. Anh rất ít khi có hành động như vậy, trong ký
ức của Chu Tiểu Viên, cũng chỉ nhìn thấy có vài lần. Lần có ấn tượng sâu sắc
nhất là hồi còn nhỏ, cô đánh nhau với người khác, bị hắn đẩy ngã trên đất, hai
đầu gối chảy rất nhiều máu. Ngày hôm ấy, cái tên đã đẩy cô ngã ấy bị Thang Hi
Hàn cho một trận tả tơi, hình như còn thê thảm hơn cô rất nhiều.
Thang Hi Hàn hít một hơi thật sâu, nhưng Lý Phổ vẫn
còn ngang ngạnh, trông chẳng có vẻ gì là sợ hãi.
Nếu ánh mắt có thể giết người, thì Tiểu Viên cảm thấy
mình đã chết vài nghìn lần rồi, sức mạnh khủng khiếp quá, nếu cứ thế này, sẽ nổ
mất!
Tiểu Viên ra hiệu cho anh ta đi, Lý Phổ vẫn không từ
bỏ, nói thêm: “Ừ, thực sự không cần tôi ở lại chứ? Không có chuyện gì chứ?”
Thang Hi Hàn bước đến nắm tay Tiểu Viên: “Chúng tôi có
chuyện, chuyện gia đình.”
“Bố của Nham Nham là bạn thân của anh và Diệp Thụ
Thần, mấy năm trước gặp tai nạn giao thông nên đã qua đời. Khiết Nhi là em gái
của bọn anh, còn trẻ thế mà đã phải nuôi con một mình, nên bọn anh rất quan tâm
đến cô ấy. Vài năm trước, anh không ở trong nước thì Diệp Thụ Thần chăm sóc cho
bọn họ, còn về việc Nham Nham gọi anh là bố, đó là bởi vì, thằng bé không còn
bố nữa, anh và Diệp Thụ Thần đều là bố của nó.”
Chu Tiểu Viên bị anh lôi về đến nhà, cánh cửa bị anh
đóng sầm lại, chẳng cần biết là Tiểu Viên có muốn nghe hay không, anh nói một
thôi một hồi, rồi sau đó im lặng nhìn cô.
“Còn điều gì muốn hỏi nữa không? Không cần biết em
nhìn thấy gì, em nghe thấy gì, cũng không cần biết em nghĩ gì, lẽ nào anh không
đáng để em đứng trước mặt anh và hỏi một câu sao?”
Tiểu Viên im lặng.
Anh cảm thấy thất bại ê chề, bước về phía trước, cảm
giác bất lực.
“Anh giải thích xong rồi đấy, em có muốn hỏi gì nữa
không? Em một mình chạy đi như vậy, rồi suốt đêm không về, điện thoại không
nghe, em có biết là anh đã lo lắng thế nào không?”
“Nếu anh muốn nói, sao không nói với em về chuyện cô
nàng bán bánh ngọt kia?”
“Cái gì cơ?”
“Cô nàng bán bánh ngọt ấy bảo anh tán tỉnh cô ta!”
“Cô ta nói linh tinh gì thế?”
“Anh là đồ lăng nhăng.”
“Em tin một người hoàn toàn không quen biết, mà lại
không tin anh ư?”
Đúng thế, một người hoàn toàn không quen.
Nhưng một người hoàn toàn không quen thì sao lại phải
lừa em chứ? Tại sao phải nói xấu anh chứ? Do khóc suốt một đêm, mắt Tiểu Viên
đã đỏ như mắt cá vàng, lúc này lại ngân ngấn nước. Thang Hi Hàn nhìn thấy thì
vừa thấy thương vừa thấy giận: “Không được khóc.”
“Anh là đồ lưu manh!”
“Anh lưu manh, cũng chỉ lưu manh với em thôi.”
“Anh là đồ vô lại!”
“Ừ, anh vô lại, vô lại với em nhé?”
“Anh là đồ ngốc!”
“Đúng thế, anh quả là có ngốc, nếu không sao lại để ý
đến em?”
“Anh… anh vô lý lắm!” Tiểu Viên vừa thở dồn dập vừa
mắng, chẳng tìm được thêm tính từ nào nữa, vì thế lại càng cảm thấy đau lòng.
Dạo gần đây Diệp Thụ Thần cảm thấy rất cô đơn, cái cô
nàng tên là Du Du ấy chẳng thèm liên lạc với anh nữa. Trong quá trình tiếp xúc
với cô, anh bất chợt cảm thấy mình thật chẳng ra làm sao. Đang không biết nên
nói với cô thế nào thì đã bị cô cho vào danh sách đen. Anh cảm thấy rất buồn
bã, một mặt thì cho rằng đối phương rất anh minh quyết đoán, một mặt lại không
ngừng thầm trách móc.
Thực ra anh cũng hiểu như thế này là tốt nhất. Lúc đầu
cũng chỉ muốn đưa cô ấy và Hồ Thế Khang về với nhau, bây giờ nghĩ lại, cái tên
Hồ Thế Khang kia đúng là chẳng hợp với cô gái ấy. Thôi vậy, anh mong mình bận
rộn hơn một chút, đợi cơn gió Hồ Thế Khang này qua đi, vì thế nên chẳng liên
lạc gì nữa.
Đứa cháu gái lại muốn ăn bánh, anh đến một cửa hàng
khác mua, đứa cháu bảo mùi vị không giống, không thích ăn. Sở thích của bọn trẻ
con cũng thất thường, về sau nó không thích ăn loại bánh ấy nữa, Diệp Thụ Thần
lại càng chẳng có lý do gì để đến tiệm bánh ấy. Thỉnh thoảng lái xe qua con phố
ấy, anh luôn cho xe giảm tốc độ, liếc mắt nhìn cô gái ấy một lần.
Lại một ngày nữa nhàn rỗi, anh đi lang thang không mục
đích rồi đến khu nhà của Thang Hi Hàn, khóa xe xong, quyết định lên ăn nhờ cơm.
Nhìn thấy Thang Hi Hàn mặt mũi hầm hầm, Diệp Thụ Thần
hỏi: “Tớ chỉ muốn ăn nhờ một bữa cơm thôi, có cần phải dùng bộ mặt đó ra tiếp
đón không?”
Thang Hi Hàn thở dài: “Ăn nhờ cơm? Đến tớ cũng chẳng
có cơm mà ăn đây này.”
Thang Hi Hàn kể lại sự tình cho Diệp Thụ Thần, nghe
xong, Diệp Thụ Thần mồ hôi vã ra như tắm. Nghĩ bụng, nếu một lúc nữa mình nói
sự thật, không biết cái tên này có phát nổ không nữa. Đúng là tự mình gây ra
lỗi lầm, chết là cái chắc!
“Tớ có cảm giác tớ và cô ấy như hai hành tinh khác
nhau vậy. Một con bé bán bánh nói với cô ấy gì đó mà cô ấy cũng tin, thật không
thể hiểu nổi.” Thang Hi Hàn tức giận nói.
“Cái này… là thế này… Người anh em, tớ nói ra, cậu
đừng xử tớ, được không?” Diệp Thụ Thần nở một nụ cười méo xệch.
“Aaa…” Một tiếng thét thê thảm vang lên.
Nghe thấy tiếng hét ở phòng bên cạnh, Tiểu Viên nhíu
mày, cãi nhau không xong, chỉ biết đập đồ đạc, đúng là ấu trĩ!
Ở bên này, sau khi bị cho một trận tơi bời khói lửa,
Diệp Thụ Thần bỗng cảm thấy một sự ngọt ngào kỳ lạ. Ừ, hóa ra cô ấy cũng không
phải không để ý đến mình, chỉ vì cô ấy nghĩ mình là tên lăng nhăng nên mới như
vậy. Hê hê!
Tiếng gõ cửa vang lên, Tiểu Viên chẳng thèm để ý.
Người ở ngoài cửa chẳng muốn đợi lâu, lấy luôn chìa khóa mở cửa bước vào. Tiểu
Viên mắt chữ O mồm chữ A: “Sao anh lại có chìa khóa?”
Thang Hi Hàn đáp: “Sao anh lại không có chìa khóa nhà
mình chứ?”
Ừ, đúng rồi, thôi bỏ đi. Tiểu Viên đối mặt với chủ
nhà, rồi hức hức được vài tiếng, ý không hài lòng.
“Chu Tiểu Viên, đi với anh.” Anh kéo tay cô bước ra
ngoài.
“Đi đâu cơ?”
“Đi mua bánh.”
“Để làm gì?”
“Thanh minh cho anh.”
Hóa ra là vậy!
Trong đầu Tiểu Viên lúc này như có mồ hôi đầm đìa. Chỉ
vì một sự hiểu lầm nhỏ như thế, cô đã chạy nhanh hơn ô tô. Lên nhầm xe, xuống
nhầm bến, rồi tự nhiên lưu lạc đến mãi An Huy mà không biết gì, đúng là ngốc
không thể tưởng tượng nổi. Mọi chuyện đã rõ ràng, Thang Hi Hàn lại kéo cô đi
về. Tiểu Viên nghĩ ngợi, việc này đã được giải thích rồi, nhưng còn cái cô An
Hình kia, hay là, cũng hỏi luôn?
“Ôi trời!” Một âm thanh từ sau lưng truyền tới, Tiểu
Viên quay đầu lại nhìn, rồi bước chân chậm lại một chút: “Thang Hi Hàn, Thang
Hi Hàn, Diệp Thụ Thần bị đánh rồi.”
“Ừ.”
“Não cậu ấy bây giờ toàn bánh kem thôi.”
“Đừng để ý đến chuyện của người khác.” Thang Hi Hàn
kéo tay cô đi tiếp.
“Em muốn nhìn.” Cô vừa bước đi vừa ngoái đầu lại.
“Không được.”
“Sao lại không được, anh vội gì chứ?”
“Vội về xử lý em.”
“Hôm nay anh muốn ăn gì em cũng sẽ nấu cho anh ăn.”
Tiểu Viên đuối lý, đành ngoan ngoãn làm lành với anh.
“Em cứ dựa vào biểu hiện của vài ngày vừa rồi mà biết
điều làm cho tốt nhé!” Nói xong Thang Hi Hàn đi làm, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
Ai cũng phải đi làm, việc xử lý cô bèn gác lại đến
tối. Tiểu Viên cũng thành khẩn thể hiện rằng mình cũng phải đi làm rồi, anh
đồng ý, sau đó cũng tới công ty.
Để lại cho Tiểu Viên một bóng hình cao lớn vạm vỡ và
một câu nói đầy ẩn ý, sau đó anh hùng dũng bước đi.
Tiểu Viên nghĩ bụng, lần này đúng là bị nắm thóp rồi.
Tiểu Viên chăm chú nấu một bữa cơm, món nào cũng cẩn
thận hết mức, phát huy hết khả năng của mình. Thang Hi Hàn ăn rất ngon lành,
chẳng có thời gian mà xử lý cô, chỉ thỉnh thoảng liếc mắt qua nhìn. Ừ, hàm ý
trong đó rất rõ ràng: “Anh chưa quên đâu.”
Tiểu Viên chẳng có bụng dạ nào để ăn, nhìn màn hình ti
vi, cố gắng tìm một chủ đề khác để nói, rồi tiện tay chuyển sang kênh Thời sự,
nói với Thang Hi Hàn: “Anh nhìn kìa, cái ông kia cũng họ Thang giống anh đấy.
Em cứ nghĩ cái họ kỳ lạ này chắc ít người có lắm. Nhưng mà, bác ấy nhìn trẻ
trung và phong độ quá. Người ta thường bảo, mấy vị lãnh đạo năm nào cũng ăn
nhau thai cừu, em thấy vẫn chưa hết, có khi còn đi căng da mặt ấy chứ!”
Thang Hi Hàn lườm cô một cái: “Ông ấy không ăn nhau
thai cừu, mà cũng chẳng căng da mặt,”
“Ủa, sao anh biết vậy?”
“Vì ông ấy là bố anh.”
“Hả? Cái gì? Đó là bố anh?” Mắt Tiểu Viên mở như không
thể to hơn được nữa.
Trong lòng Thang Hi Hàn không khỏi mừng rỡ, cho dù từ
trước đến nay anh không hề muốn dùng danh tiếng của bố mình để lấy lòng các cô
gái, nhưng cô nàng Chu Tiểu Viên ngốc nghếch có lần nói, người chồng lý tưởng
của cô phải là cán bộ cấp cao, hoặc là luật sư, khiến cho anh hận đến mức
nghiến răng ken két, lại còn có chút không yên tâm, thế thì Diệp Thụ Thần hoàn
toàn phù hợp với yêu cầu của cô rồi, cán bộ cấp cao và luật sư? Tất nhiên anh
đâu biết rằng, mẫu người mà Tiểu Viên nói đến ấy là nhân vật nam yêu thích
trong mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình của cô.
Nhiều khi anh muốn nhắc khéo cô nên xem tin tức thời
sự nhiều hơn một chút, chuyên mục Tài chính ấy, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy
ông ấy, để có thể tiết lộ một chút rằng anh cũng có gia đình. Nhưng cô nàng
ngốc nghếch này không lên mạng thì ngồi đọc tiểu thuyết, một cô nàng suốt ngày
cắm mũi vào mấy thứ đó.
Cứ như vậy, đã thế còn suốt ngày đòi gả cho cán bộ cấp
cao, xin khiếu, ngay bên cạnh có một người, thế mà cô ấy còn chẳng nhìn thấy!
Nhiều khi nói chuyện, anh cố ý đề cập đến chủ đề ấy, khó khăn lắm mới dẫn dắt
vào vấn đề chính, cô liền chặn ngang khiến anh tức điên lên, còn cô thì chẳng
hiểu ra làm sao.
Mặc dù đây không phải cách tốt nhất để mối quan hệ của
họ chuyển sang một chương mới, nhưng chỉ cần nó có thể chuyển biến, anh không
cần quan tâm nên đi con đường nào, chỉ cần có thể mở được cảnh cửa ấy nhanh hơn
một chút.
Nhiều khi, cô đọc xong một cuốn tiểu thuyết rồi tự nói
với bản thân mình rằng muốn cưới một người có địa vị, anh liền bật cười, nhưng
trong lòng thì tức tối, em đúng là đồ ngốc! Ngay trước mặt có một người mà
không thèm nắm lấy, còn định gả đi đâu nữa hả?! Mắng mỏ xong, tiếp đến là cảm giác
buồn bã, không thể nói thẳng ra với cô là: “Anh chính là người đó đây.” Như thế
chẳng phải càng ngu ngốc hơn sao?
Phải cảm ơn bố anh hôm nay lên chương trình Thời sự,
và cảm ơn đồng chí Chu Tiểu Viên ngốc nghếch hôm nay bỗng nhiên xem Thời sự.
Cần phải biết rằng, bình thường cô thà xem Cừu vui vẻ và
Sói xám còn hơn là xem Thời sự. Thế là Thang Hi Hàn vừa không
phải làm việc ngốc nghếch vừa có thể tiết lộ thân phận “người có địa vị” của
mình một cách vô cùng thuận lợi.
Sau đó, đáng lẽ Tiểu Viên nên chớp chớp mắt một cách
ngỡ ngàng, rồi lại càng ngỡ ngàng hơn, sau cùng, cô nên ý thức được rằng “người
có địa vị” mà cô suốt ngày ước mong được cưới ấy thực ra ở ngay trước mắt. Và
cuối nữa, liệu có hét lên không nhỉ? Hay là ôm hôn thắm thiết? Anh có nên để cô
ôm không…?
Thang Hi Hàn mơ màng chờ đợi phản ứng tiếp theo của
Tiểu Viên, nhưng ngay sau đó, cô nghi ngờ hỏi: “Gì nhỉ, đúng là bố anh à? Có
vấn đề về tác phong mà cũng làm được quan to như vậy sao?”
Thang Hi Hàn hét lên: “Chu – Tiểu – Viên! Em nói lại
một lần nữa xem!”
Tiểu Viên giật thót mình, mãi mới thốt ra được một
câu: “Chu choa, nhìn anh giống Mã Cảnh Đào[1] quá…”
[1] Mã Cảnh Đào: tên một nam diễn viên
điện ảnh của Đài Loan.
Sau bữa cơm…
“Em buồn ngủ rồi, đi ngủ trước đây, tí nữa anh tự về
nhé!” Nói xong liền ngáp một cái thật dài rồi lao về phía phòng ngủ. Điều bất
hạnh là tốc độ của cô không thể nhanh hơn anh chàng Thang Hi Hàn đang nằm chờ
đợi trên sofa kia.
Chỉ một động tác anh đã đặt cô lên sofa, lạnh lùng
nói: “Chạy nhanh thế làm gì hả? Mấy ngày nay tinh thần em chẳng phải rất tốt
sao? Hết khó chịu lại làm loạn rồi còn chạy mất.”
Tiểu Viên không hiểu anh thực sự không vui hay chỉ
trêu cô mà thôi, giọng lí nhí: “Ừm… Em không nên làm như thế.”
“Như thế nào?”
Được rồi, nhẫn đi, nhẫn nào, ai bảo cô có lỗi chứ,
Tiểu Viên đáp: “Ngốc nghếch như thế.”
“Ừm, thái độ rất thành khẩn, còn gì không?”
Anh thoải mái tựa vào sofa, tay cầm laptop, chẳng biết
là đang gõ gì, chỉ thấy ngón tay nhanh thoăn thoắt, Tiểu Viên chẳng kịp nhìn.
Lông mày anh nhíu lại, thần sắc có vẻ như đã chuyển mục tiêu chú ý, nhưng hóa
ra vẫn để mắt đến cô.
“Cái cô An Hình ấy là ai?” Một giọng nói nhỏ vang lên.
Thang Hi Hàn đang chờ đợi cô nhận lỗi, bỗng khựng lại,
nở một nụ cười, nói: “Bố cô ấy và bố anh là bạn thâm giao, bọn anh quen nhau từ
hồi nhỏ, lâu lắm rồi không gặp lại, thời gian trước cô ấy về nước, nên anh đi
chúc mừng buổi hòa nhạc đầu tiên của cô ấy theo lệnh của bố, sau đó có gặp lại
một lần. Sao em lại biết người này?”
Vì sao biết không quan trọng? Tiểu Viên nhìn ra xa.
“Thực ra bọn anh cũng là quen từ hồi nhỏ, đã rất nhiều
năm rồi không gặp lại…” Một giọng nói nhỏ lại vang lên.
Thang Hi Hàn xoa đầu cô một cái thật mạnh: “Đầu óc em
cũng gớm đấy nhỉ? Nhưng người ta đâu có giúp anh giải quyết cái vụ không thích
ăn nhân bánh bao trong suốt năm năm liền? Được chưa hả?”
Được, anh bảo được thì được thôi, Tiểu Viên ngẫm nghĩ.
Nhưng như thế này liệu mày có quá ngu ngốc không?
“Hỏi hết rồi à?” Anh dùng tay bóp cằm cô, nói.
Tiểu Viên chớp chớp mắt, còn phải xem anh còn điều gì
đáng để hỏi nữa không.
“Sau này, em có thể tin anh bất cứ lúc nào được không,
không được giấu giếm chuyện gì, không được tức giận là chạy đi, và đặc biệt là
không được để anh nhìn thấy em đi cùng một tên con trai nào nữa.” Đôi mắt đen
sâu thẳm nhìn xoáy vào cô, nói một cách nghiêm túc, rồi lắc lắc đầu cô: “Phải
ghi nhớ vào đây này, được chứ?” Cứ như thế, anh đã khắc từng chữ, từng chữ vào
đầu cô.
“Ừm, có phải anh thực sự thích em không?”
“Em nói xem?”
“Xin lỗi, gần đây em đã hiểu lầm anh. Nhưng… nhưng về
việc anh là bạn trai của em, em thực sự không có cảm giác chân thực…”
Thang Hi Hàn ngây người, thì ra đây mới là những lời
từ đáy lòng cô, đây mới là cảm giác mà anh đã tạo cho cô. Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ
lưng cô an ủi. Có lẽ, những gì bản thân anh làm chưa đủ nhiều. Có lẽ, hai chúng
ta đều phải học cách để yêu nhau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT