Về nhà muộn hơn ngày thường một chút nhưng cha mẹ cũng không hỏi gì. Mẹ đưa vào hai quả trứng gà mới luộc, dặn dò đi ngủ sớm xong liền về phòng.
Biên Học Đạo ngồi trước bàn học, lấy ra hộp sắt, giờ mới chú ý là hình trái tim, bên trong đựng Chocolate.
Đây là chuyện kiếp trước chưa từng xảy ra. Mười mấy ngày cuối cùng, Biên Học Đạo không có chút ký ức nào cả. Nhưng hắn có thể khẳng định một chuyện là tuyệt đối không xảy ra chuyện này.
Đặt chiếc hộp nhỏ vào góc bàn, Biên Học Đạo bắt đầu học tập.
Biên Học Đạo là người cú mèo, từ nhỏ đến lớn thời khắc thần kinh hắn hưng phấn nhất chính là buổi tối. Học mệt mỏi đi ra sân, hít sâu vài hơi, sau đó ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao. Đối với những vì sao này từ năm 2001 đến năm 2014 không tính là một cái chớp mắt, nhưng đối với Biên Học Đạo đây chính là quãng thời gian tươi đẹp, quý giá nhất. Lần trước hắn trải qua không tính là tốt cũng không phải xấu, không phải thành công cũng như không thất bại/
Lần này thì sao? Sẽ như nào?
Buổi tối tự học hôm sau, Đổng Tuyết không nói gì nhưng Biên Học Đạo vẫn chờ ở cổng trường nhu cũ, thấy Đổng Tuyết tới đây Biên Học Đạo lấy ra hộp sắt nhỏ. Sau khi đến gần, thấy Biên Học Đạo trong tay cầm gì đó, sắc mặt Đổng Tuyết có chút mất tự nhiên. Biên Học Đạo lấy ra một miếng Chocolate đưa cho Đổng Tuyết, cũng đưa vào miệng một miếng, lên xe nói: - Đi, mình đưa bạn về nhà.
Nhìn bóng lưng Biên Học Đạo, Đổng Tuyết có chút suy nghĩ.
Tiếp theo, Biên Học Đạo đi theo Chu Hàng, Đổng Tuyết đi theo Biên Học Đạo. Buổi sáng cùng nhau học, trưa tối cùng nhau ăn cơm, sau đó Biên Học Đạo đưa Đổng Tuyết về nhà. Chocolate bên trong hộp sắt nhỏ sớm đã ăn hết, Biên Học Đạo mua các hương vị khác bổ sung, chỉ vài ngày hắn đã thực nghiệm ra Đổng Tuyết thích kẹo mềm.
Chu Hàng không bài xích Đổng Tuyết, mặc dù hắn có chút ghen tỵ nhưng trong lòng hắn, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sau kỳ thi tốt nghiệp hắn sẽ đi vào một trường đại học danh giá, cố gắng vài năm sẽ tìm được một công việc không tồi, đến khi đó bên người tất sẽ có gái. Hơn nữa đã sắp tốt nghiệp, mọi người có thể trời nam đất bắc, hắn cảm thấy Biên Học Đạo và Đổng Tuyết đang lãng phí thời gian, lãng phí tình cảm. Những lời này Chu Hàng không nói với Biên Học Đạo, không phải là hắn cảm thấy quan hệ hai người không đủ mà là tính cách của hắn không cho phép.
Biên Học Đạo hiểu rất rõ, thời gian này hắn và Đổng Tuyết quan hệ có thể hơi thân mật hơn bình thường một chút, chăm sóc Đổng Tuyết nhưng tuyệt đối không thể có hành động thân mật quá phận với cô. Sau khi tốt nghiệp, cuộc sống sinh viện sẽ mở ra, thời gian và khoảng cách sẽ mài mòn tình cảm.
Một hôm đang đọc sách, Đổng Tuyết chỉ vào đáp án Biên Học Đạo ghi trong sách, tò mò hỏi một chút ký hiệu là có ý gì.
Biên Học Đạo nhìn qua, biết đây là phần đề thi tốt nghiệp mà mình đánh dấu, mặt không đổi sắc: - Không có nghĩ gì, chỉ là trước đây làm bài thấy chỗ này rất quan trọng. Bạn có thể xem kỹ những chỗ này, mình đoán đề rất chuẩn.
Đây là lần đầu tiên Biên Học Đạo ám hiệu chỗ thi trong đề tốt nghiệp cho người khác.
Đổng Tuyết cho là Biên Học Đạo bịa chuyện, lật ra bộ đề của mình.
Biên Học Đạo nhìn chằm chằm sách trong tay, hạ quyết tâm, nếu như có người hỏi thì nói mình vẽ lung tung, tuyệt đối không thể nói cho người khác.
Sau khi sống lại, Biên Học Đạo thích đi dạo trong sân trường, hắn thích không khí và cảm giác nơi này, không như trung học cơ sở non nớt, không sắc bén như thời đại học, đại đa số trường trung học phổ thông đều có khí chất của riêng mình.
Biên Học Đạo thích nhất là sau cơm chiều đi bộ bên tường hay dưới hàng cây, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống, lẳng lặng ngồi nhìn tòa nhà học bị nắng chiều mạ vàng, xem học sinh bên hoặc ngồi hoặc đi hoặc chơi đùa. Hắn biết có lẽ những đứa nhỏ này cảm thấy thời trung học vừa phụ thuộc vừa mệt mỏi, nhưng trên thực tế đây là thời điểm bọn chúng ít sầu lo nhất.
Đổng Tuyết không thích đi dạo cùng Biên Học Đạo, nhưng lại tìm vài biện pháp tới gần hắn, Như sau bừa cơm chiều đi tới quán hàng trong trường mua hai chai nước hoặc hai cây kem, sau đó đưa cho Biên Học Đạo. Bạn gái cô cũng biết tình hình giữa hai người, thường xuyên tạo cơ hội cho họ. Ở tuổi này, giúp người khác đạt được ước muốn là thường gặp nhất.
Cho nên khắp mọi nơi trong trường đều lưu lại bóng dáng hai người, từng nơi từng nơi đều lưu lại ký ức khiến Biên Học Đạo say mê. Kiếp trước, khi hắn học đại học năm 3 thì ngôi trường phải di dời, cho nên sau kỳ thi tốt nghiệp trung học Biên Học Đạo không thể tới đây nữa.
Hai ngày này, trường học xảy ra một chuyện động trời. Bành Hồng theo đuổi một nữ sinh quá lâu không có kết quả, không hiểu tại sao lại đánh tên nam sinh ngồi cùng bàn.
Thời gian đánh nhau không hề ngoài ý muốn, là giờ tự học buổi tối. Nam sinh kia cũng không phải là người hiền lành, một người chống lại bốn người Bành Hồng, kết quả trên đầu xuất hiện hai vết thương, máu quệt lên tường. Chuyện này rất huyên náo, ầm ĩ cả lên.
Kết quả của chuyện này không cặn kẽ công bố, chỉ biết Bành Hồng bồi thường một khoản tiền, sau đó Bành Hồng thu thập sách vở về nhà.
Biên Học Đạo biết nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Bành Hồng vẫn theo quỹ tích kiếp trước, không tham gia thi tốt nghiệp, trực tiếp dựa vào quan hệ đi lính. Mà nữ sinh khiến hắn không tiếc tay đánh vỡ đầu người khác từ đó tan biến trong cuộc sống của hắn, năm sau rên rỉ triền miên trong lồng ngực người đàn ông khác.
Đây là kết quả của đại đa số cuộc tình thời học sinh.
Tiết tấu ngồi của Đổng Tuyết tốt vô cùng. Mỗi ngày chỉ tới ngồi một lúc, lâu nhất không quá một tiết. Biên Học Đạo cảm thấy có chút buồn cười, lúc này Đổng Tuyết đã có tiềm thức khống chế khoảng cách nam nữ, cũng không biết là có người dạy hay là học trên TV, cũng có thể là vô sự tự thông.
Một ngày tự học, Đổng Tuyết viết mấy chữ lên giấy đưa cho Biên Học Đạo: Bạn muốn thi trường đại học nào?
Biên Học Đạo quyết tâm thi vào đại học Đông Sâm nhưng hắn sẽ không nói trước với bất kỳ ai, hắn đáp: Vẫn chưa quyết định, thi xong rồi nói.
Đổng Tuyết: Bạn muốn học trong tỉnh hay là đi học xa?
Biên Học Đạo: Trong tỉnh thôi, điểm trong tỉnh thấp hơn moojt chút.
Đổng Tuyết: Bạn cảm thấy thích điểm nào của mình nhất.
Biên Học Đạo nhìn vấn đề một chút, viết lên giấy: Chân.
Đổng Tuyết nhìn tờ giấy, cúi đầu nhìn ngực mình, duỗi thẳng chân ra, kết thúc lần nói chuyện này.
Buổi chiều trời âm u, đến tối bắt đầu có mưa nhỏ.
Ở cửa trường học, Biên Học Đạo nói: - Bạn để xe ở trường rồi lên xe mình đưa về
Đổng Tuyết cầm tay lái nói: - Không sao. Mình tự về nhà, bạn cũng về nhà đi.
Biên Học Đạo không đáp ứng, kiên trì đưa Đổng Tuyết về nhà. Đi hơn nửa đường thì mưa lớn. Biên Học Đạo đưa áo ngoái của mình cho Đổng Tuyết mặc, hai người lái xe phá mưa mà đi, toàn thân ướt sũng.
- Mưa lớn quá, tìm chỗ trú đi, chờ mưa nhỏ rồi về. Mưa lớn như vậy về cũng ngấm nước mưa. Biên Học Đạo đi chậm lại chờ Đổng Tuyết, hô.
Mưa khiến Đổng Tuyết gần như không mở mắt nốt, chỉ có thể gật đầu với Biên Học Đạo. Không bao xa thì Biên Học Đạo phát hiện ra một cái cổng có thể trú mưa, dẫn Đổng Tuyết rẽ vào.
Dựng xe đạp dựa vào tường, nhìn Đổng Tuyết bị mưa xối tới thảm, Biên Học Đạo cười, để cô cởi áo ngoài ra đưa cho hắn, vắt nước.
Quần áo trên người ướt sũng, gió lùa qua lạnh lẽo dị thường. Đổng Tuyết run lên, thương lượng với Biên Học Đạo muốn tiếp tục về nhà.
Thấy xe hơi bật đèn chạy như bay trong mưa, Biên Học Đạo bác bỏ đề nghị của Đổng Tuyết: - Mưa quá lớn, trời lại tối, không thấy rõ đường, nguy hiểm lắm, đợi chút nữa rồi về.
Hai người tìm một chỗ tránh gió, cùng nhau nhìn mưa bên ngoài. Cảm nhận thấy thân thể Đổng Tuyết không khống chế được, run rẩy, hắn đẩy cô về phía sau, chính mình đứng ngoài che gió cho.
Đứng hồi lâu, Biên Học Đạo cảm thấy Đổng Tuyết đứng sau ngày càng gần mình, dần dần cả người dán vào sau lưng, hai tay vòng quanh eo, khẽ ôm lấy hắn.
Biên Học Đạo cưỡng chế ham muốn quay lại ôm cô, hắn biết nếu như mình có hành động gì với Đổng Tuyết, lại không thể cho cô cái gì, hắn sẽ không đi vào con đường biết trước là đường cụt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT