Biên Học Đạo làm rỗng túi xách của mình, đựng sách và bài tập mà Đổng Tuyết muốn mang về nhà.

Hai người lặng yên tới dưới nhà Đổng Tuyết. Nhà Đổng Tuyết ở tầng bốn, Biên Học Đạo đưa tới tầng ba, để Đổng Tuyết tự mình xách hai túi xách đi tiếp.

Sợ Biên Học Đạo bỏ lại túi xách rời đi, Đổng Tuyết nói cho hắn biết chờ cô một lát ở cửa đơn nguyên, Biên Học Đạo cho rằng Đổng Tuyết muốn trả lại túi xách cho hắn.

Tìm một phong thư ở góc trong cùng bàn đọc sách, Đổng Tuyết lấy cớ quên khóa xe dưới lầu, cô chạy ra khỏi nhà.

Trả túi xách lại cho Biên Học Đạo, Đổng Tuyết lấy phong thư trong túi quần ra đưa cho hắn. Biên Học Đạo không biết bên trong là gì, không nhận.

Đổng Tuyết nắm tay Biên Học Đạo, giao phong thư cho hắn:
- Đây là 600 đồng mình giữ lại từ lễ mừng năm mới. Nhất định phải nghĩ biện pháp trên người Chu Hàng, đây là cơ hội bạn có thể ngộ mà không thể cầu, nếu như không dùng được, thi xong rồi trả mình.

Không chờ Biên Học Đạo nói chuyện, Đổng Tuyết xoay người chạy lên lầu.

Trái tim mà Biên Học Đạo luôn tự tin tốt đẹp bỗng nhiên bị xét nứt một lỗ hổng.

Sau khi sống lại, Biên Học Đạo đã có kế hoạch mông lung đối với đường đời mới của mình, gặp người nào, đồng hành với người nào, cặp tay với người nào, hắn đã có một bài bản. Hiện giờ, Biên Học Đạo phát hiện không biết tại sao mình lại ở cùng Đổng Tuyết, hắn không biết nên đặt cô bé tên Đổng Tuyết này ở đâu trong cuộc sống của mình. Nếu như thật sự giống như kiếp trước, sau khi thi đại học xong sẽ không gặp gỡ nữa, nhiều lắm coi như là tình thâm duyên mỏng, nhưng lỡ như tình thâm duyên dày thì sao? Ân tỉnh này làm sao trả lại? Mình phải làm gì?

Trên đường đạp xe về nhà, Biên Học Đạo vừa nghĩ tới Đổng Tuyết, vừa nghĩ tới nên thảo luận chuyện tiền bạc với cha mẹ thế nào.

Lúc về nhà, đèn trong phòng cha mẹ đã tắt, Biên Học Đạo thất vọng trở lại phòng mình, trên bàn sách có đặt bánh bao và sữa tươi.

Nằm trên giường một hồi, Biên Học Đạo ngồi trước bàn đọc sách chuẩn bị đọc sách một hồi, lại phát hiện quyển sách đặt giữa bàn đè lên một xấp tiền và một trang giấy.

Tiền là 1500 đồng.

Trên trang giấy có một hàng chữ, "Cho dù con muốn làm gì, hy vọng trước khi làm con phải hiểu rõ hậu quả."

Gom 2100 đồng lại, ổn định tâm tình, Biên Học Đạo bắt đầu ôn lại một lần cuối kiến thức trước khi thi.

Buổi sáng ngày 4 tháng 7, Biên Học Đạo không tới trường học mà ở nhà đọc sách tới hơn 8h, hắn mang theo tiền đạp xe tới một con phố bán đồ điện tử trong thành phố.

Nhiều lần trên Internet, chơi xong trò chơi, Chu Hàng đều xem tin tức điện thoại trên mạng một hồi, Chu Hàng thích điện thoại di động, Biên Học Đạo tìm được một cửa đột phá đả động Chu Hàng.

Đối với việc cầu trợ Chu Hàng, Biên Học Đạo suy nghĩ rất lâu, làm một người trung niên lăn lộn trong xã hội hơn mười năm, Biên Học Đạo tin tưởng cảm tình, nhưng lại tin tưởng ích lợi hơn. Hắn cảm thấy nếu như chỉ dùng cảm tình cầu trợ, có thể sẽ thành công, nhưng đây sẽ biến thành một loại bố thí, không thể xác định và không có tính ổn định. Đối với Biên Học Đạo mà nói, thi đại học là một cuộc mua bán, hắn căn bản không muốn lãng phí một năm sống lại để học lại, cho nên cần phải bỏ qua tính không ổn định.

Như vậy, phải biến cầu trợ thành một loại trao đổi, hoặc mua bán.

Cẩn thận nhìn kỹ, điện thoại năm 2001 đối với Biên Học Đạo mà nói quá cổ rồi. Liên tục đi ba cửa hàng, phát hiện giá tiền di động không lớn, Biên Học Đạo dùng 1160 đồng mua một chiếc Ericsson T18SC.

Hắn mua chiếc máy này bởi vì giá tiền tương đối thấp, thứ hai là Lưu Đức Hoa đại diện quảng cáo nói rất hay, hắn tin tưởng chắc chắn Chu Hàng đã xem qua đoạn quảng cáo kia "Quay đầu lại thì biết, lòng anh chỉ có em".

Thử máy xong, Biên Học Đạo lại mua thẻ điện thoại di động trong cửa hàng, chuyển vào trong 50 đồng. Cất hộp điện thoại vào túi xách, hắn đạp xe trở về trường học.

Ở bãi đỗ xe đạp một hồi, nghe thấy chuông tan học Biên Học Đạo mới đi tới lầu dạy học.

Vừa vặn gặp được Chu Hàng đang xuống cầu thang, Biên Học Đạo kéo gã tới một quán cơm nhỏ ở cửa trường học.

Lúc này không phải giờ cơm, ông chủ thấy hai học sinh nên cũng không để ý, ra phía sau chuẩn bị món ăn buổi trưa.

Tìm cái bàn, hai người ngồi xuống, Biên Học Đạo đưa túi xách cho Chu Hàng:
- Xem một chút, thích loại này không?

Nhìn hộp điện thoại trong túi xách, mắt Chu Hàng sáng rực lên. Nhưng gã không xác định có phải hay không, gã mở hộp ra thấy điện thoại lẳng lặng nằm bên trong, lấy ra vuốt mấy cái rồi cất trở lại.

- Cậu đây là?

Biên Học Đạo chuyển cái ghế của mình về phía Chu Hàng, ôm vai gã nói:
- Lúc thi cử giúp anh em một chút!

- Giúp thế nào? Giám khảo trường thi rất nghiêm, cũng không giống như thi thử.

Biên Học Đạo vừa nghe có hi vọng, đưa đầu qua:
- Tớ tới trường thi xem, hai chúng ta ở một hàng gần cửa sổ, cậu ở ngay phía trước tớ, cậu là bàn thứ ba, tớ là bàn thứ tư.
Thấy Chu Hàng tò mò nghe mình nói, Biên Học Đạo nói tiếp:
- Tớ không cần cậu chuyển giấy tờ, cũng không cần xem bài thi của cậu, cậu biết quay bút chứ?

- Biết.
Chu Hàng gật đầu.

- Trường thi không cấm quay bút chứ?
Biên Học Đạo hỏi.

- Thầy cô chưa từng nói tới, chẳng qua vậy thì sao?
Chu Hàng hỏi.

- Tay trái của cậu quay được chứ?

- Được.

- Vậy thì tốt rồi.
Biên Học Đạo lấy một cái bút trung tính có nắp từ trong túi quần ra, biểu diễn cho Chu Hàng.

Chuông vào học vang lên trong sân trường, hai người ai cũng không động đậy.

Biên Học Đạo nói xong, Chu Hàng nhìn bút trên bàn một lát, sờ túi xách trong tay một lát, một lúc lâu không lên tiếng.

Đây là một người hết sức cẩn thận lại rất lý tính.

Hiện giờ Biên Học Đạo xác định, nếu như mình không chuẩn bị chiếc điện thoại này, chắc chắn sẽ không thành công.

Thấy Chu Hàng do dự, Biên Học Đạo cắn răng nói:
- Những môn khác tự mình trả lời, cậu chỉ cần cho tớ trắc nghiệm môn số học là được.

Thi số học đại học có 12 đề trắc nghiệm, một câu 5 điểm, tổng cộng 60 điểm, 60 điểm này cực kỳ quan trọng với Biên Học Đạo.

Nghe Biên Học Đạo chỉ cần trắc nghiệm môn số học, sắc mặt Chu Hàng hòa hoãn xuống. Gã cầm thấy chiếc bút Biên Học Đạo vừa biểu diễn cho gã đặt trên bàn, quay mấy cái, hỏi Biên Học Đạo:
- Đúng không?

- Đúng.
Biên Học Đạo nhìn Chu Hàng nói.

- Anh em một hồi, thực tốt. Tớ trở về phòng ngủ trước, tiết sau tớ trở lại phòng học.
Chu Hàng xin ông chủ mấy tờ báo bọc hộp điện thoại lại rời đi trước.

Rốt cuộc làm xong!

Biên Học Đạo thở phào một hơi, mang theo túi xách trống không đi tới lớp học.

Đổng Tuyết luôn chú ý tới chỗ ngồi của Biên Học Đạo, thấy Biên Học Đạo mới đến, Chu Hàng không có trong phòng học, trong lòng cô không khỏi nôn nóng thay Biên Học Đạo.

Trong giờ học, Đổng Tuyết đuổi Quách Đông rời đi, lặng lẽ nói với Biên Học Đạo:
- Cậu tới phòng ngủ của Chu Hàng tìm hắn xem sao.

Trên đường đi Biên Học Đạo đã chuẩn bị sẵn 600 đồng tiền của Đổng Tuyết, hắn nhét vào phong bì đưa cho cô:
- Cảm ơn cậu, không cần nữa, vẫn dựa vào bản thân mình là được. Thi đại học khác với những cuộc thi khác, cực kỳ nguy hiểm.

Đổng Tuyết nhận lấy phong bì:
- Cậu là vì mặt mũi sao? Không phải ngày hôm qua hai chúng ta đã uống rượu với hắn sao? Hắn cũng uống mà. Lúc này đững nghĩ tới mặt mũi cái gì, ít nhất mở miệng hỏi một chút, được thì được không được thì thôi.

Nhìn cô bé trước mắt một lòng một dạ quan tâm mình, Biên Học Đạo rất muốn ôm chặt lấy cô, nói cho cô biết mình đã giải quyết Chu Hàng, nói cho cô biết bản thân mình biết không ít đề mục thi đại học, nói cho cô biết bản thân mình biết điểm số cuối cùng của thi đại học.

Song Biên Học Đạo khống chế bản thân mình, cười với Đổng Tuyết, nhưng một chữ cũng không nói.

Tiết thứ tư buổi sáng, giáo viên các môn giống như đã hẹn trước, người này nối tiếp người kia đi vào phòng học, khích lệ mọi người mấy câu, sau đó chục mọi người thi tốt nghiệp thành công, đề tên bảng vàng.

Thấy giáo viên bình thường nghiêm khắc cũng nói cười với mọi người, trước tiên xin lỗi mọi người, sau đó hy vọng tất cả mọi người có được tiền đồ như gấm, một vài học sinh tình cảm dồi dào đã khóc lên.

Giáo viên nói xong, xế chiều lại bắt đầu ngày nghỉ.

Biên Học Đạo cất sách giáo khoa ở trường học vào trong túi xách, về phần các loại sách bài tập và bài thi, hắn không mang theo tờ nào.

Cùng Đổng Tuyết xuống lầu, ở cửa lầu Biên Học Đạo hỏi Đổng Tuyết:
- Hôm nay cần tớ đưa cậu về nhà không?

Đổng Tuyết nói:
- Không cần, cha tớ tới đón tờ, cậu về nhà đi, chúc cậu thi đỗ đại học!

Biên Học Đạo cười với cô:
- Tôi sẽ đỗ, cậu cũng như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play