Cửu tinh liên hợp

Thần nữ giáng thiên

Máu nhiễm nhân gian

Hỏi phúc hay họa ?

Bài đồng dao này đã có cách đây hơn 3000 năm. Lúc đầu còn có người bảo nó là lời tiên đoán cho tương lai. Song nhiều năm dị tượng vẫn chưa nổi, lời đồn này cũng đi vào quên lãng. Có điều, vào tối qua, trong lúc mọi người không để ý, dị tượng đã xuất hiện. Chỉ còn lại câu hát cuối cùng ' Hỏi phúc hay họa ?" vang vọng trong trí nhớ vài đứa trẻ.

_____O_____

Không biết ngày xưa có vị cao nhân nào từng nói 'Tây có Phồn thành, Đông có Dạ Ly'.

Câu nói này đại ý khen Phồn thành ở Tây Chu và Dạ Ly thành ở Đông Long là hai thành trì phồn hoa nhất đại lục. Trong đó Phồn thành là kinh thành Tây Chu, mà Dạ Ly thành lại là thành trì tự quản của Đông Long quốc. Khác biệt thật sự quá lớn.

Mặc dù là buổi chiều, nhưng lượng người đi lại trên đường vẫn không có giảm bao nhiêu so với buổi sáng mà còn có độ tăng lên. Lý do rất đơn giản vì tối nay Phồn thành tổ chức phiên chợ đêm ba tháng một lần. Và hiện tại, nữ chính của chúng ta đang 'mặc cả' với nha đầu Lục nhi tại nhã gian quán trà khiến nàng ta dở khóc dở cười.

"Lục nhi tỷ tỷ, ta nghe nói tối nay có hội chợ ba tháng một lần ?"- Mỗ nữ hồ ly gian manh hỏi.

"Đúng vậy, tiểu chủ nhân." - Lúc không có người Lạc gia bên cạnh, Lục nhi thường gọi Tuyết Y bằng cái tên này. Đối với nàng ta, chỉ có 'chủ nhân' chứ không có 'tiểu thư'.

"Hội chợ như vậy có lớn không? Bán những gì?" - Hứng thú tò mò của ai đó lại nổi lên.

"Chủ nhân, trong hội chợ cái gì cũng bán, chỉ trừ mạng người, đa phần ngươi muốn gì cũng đều có." - Lục nhi thành thật.

"Giá cả ?"

"Có phần rẻ hơn so với bình thường đôi chút, ngược lại những thứ quý giá có thể cao gấp bội."

"Nói ví dụ thử xem." - Ai đó tuyệt không cảm thấy một đứa trẻ lên 5 nói với người lớn như vậy là thiếu lễ phép ( Tuyết Y : >

"Ví dụ điển hình chính là khoáng thạch hay bảo thạch lúc chiều mà tộc trưởng nói Một cái như vậy giá đắt hơn bình thường khoảng 50-70 kim tệ, bảo thạch đắt hơn khoảng 100-180 kim tệ. Chỉ là số lượng và chất lượng khoáng thạch hay bảo thạch đều tốt hơn." - Lục nhi cảm thấy rất kì lạ. Tiểu chủ nhân sau một lần ngã xuống hồ đã không còn giống như trước, khí thế vương giả hiện ra mạnh mẽ mà không gượng ép. Chẳng nhẽ vì dạo một vòng quỷ môn quan con người liền trưởng thành sao... Lục nhi suy nghĩ liên miên.

"Ta là chủ tử của ngươi đúng không ?" - Tuyết Y vừa cho một miếng bánh hoa quế vào miệng, vừa hỏi Lục nhi một câu không hề có liên quan. Trong lòng thầm chê bai bánh này quá ngọt. Nàng ghét nhất đồ ngọt quá mức.

"... Vâng." - Lục nhi bị mỗ ác ma nào đó hỏi đông hỏi tây rốt cuộc cũng nhức đầu, có chút ngoài ý muốn.

"Vậy nếu ta muốn tham quan chợ đêm cũng được đúng không?" - Tuyết Y cảm thấy kế hoạch 'mồi chài' sắp sửa thành công. Hai tay giấu dưới bàn không ngừng xoa xoa, muốn bao nhiêu lưu manh có bấy nhiêu.

"Chắc chắn không." - Sự thật đã chứng minh kẻ tính kế người khác thường bị trời ghét. Lục nhi mặc dù nghe lời nàng, nhưng nói tới việc tự quyết định khi Trần Uyển chưa cho phép là điều không có khả năng.

"Vậy theo ngươi ta nên đi đâu ?" - Tuyết Y ghiến răng hỏi lại, trong lời nói có vài phần lạnh nhạt và uy hiếp.

"Tiểu chủ nhân, dù sao kinh thành vẫn còn rất nhiều nơi khác có thể tham quan, cần gì cứ phải đi hội chợ ? Chẳng lẽ tiểu chủ nhân muốn thứ gì lại chưa từng có sao? Tiểu chủ nhân, thật xin người đừng làm khó nô tì. Chúng nô tì cũng chỉ làm tròn trách nhiệm thôi." - Lục nhi thật sự rất khó xử. Từ sau khi tiểu chủ nhân bị đẩy xuống hồ, chủ nhân cực kì lo lắng, thậm chí còn không tiếc lời xin các vị trưởng lão trong gia tộc cho thêm ám vệ. Nếu nàng (TL) không bảo vệ tốt tiểu chủ nhân không phải liền bị lăng trì xử trảm sao chứ. Hội chợ rồng tôm hỗn tạp, không đi vẫn tốt hơn.

"Cũng đúng. Nhưng mà Lục nhi tỷ tỷ à, ta thật sự rất nhàm chán. Ta muốn đi chơi, ta muốn đi chơi." - Bản tính trẻ con muôn thuở nổi lên.

"Ách... Tiểu chủ nhân, ta cũng chưa nói sẽ không cho người đi. Kinh thành có nhiều nơi thú vị, tiểu chủ nhân có muốn đi thử hay không ?" - Ặc! Tiểu chủ nhân thì ra còn có một mặt đáng yêu này.

"Nói thử nghe xem." - Tuyết Y nâng tách trà uống. Hương bạc hà thơm mát lan tỏa cả khoan miệng, Tuyết Y khẽ híp mắt như một con báo nhỏ cao quý đang hưởng thụ con mồi.

"Ngày mai tiểu chủ nhân cũng bắt đầu đi học, giấy bút, sách vở gì đó cũng nên đi mua một phần. Ở kinh thành nổi tiếng có 'Hương bảo trai' chuyên bán son phấn, trang sức, vải vóc, quần áo các loại đều đang thịnh hành, rất được nhiều tiểu thư, phu nhân yêu thích. 'Đệ nhất lâu' chuyên buôn bán thức ăn, mỹ thực. 'Hòa trí phường' là nơi trao đổi vũ khí, khoáng thạch lớn nhất kinh thành. 'Dược tâm' là nơi cung cấp đan dược. Còn có một vài điểm thu mua ma thú đã chết để lấy da, thịt.; nơi bán ma sủng, thú cưng..." - Lục nhi nói một hơi dài.

"Vậy tùy tiện chọn vài nơi đến xem thử đi." - Tuyết Y trong nội tâm có chút điểm hài lòng với Lục nhi. Nếu nàng ta đến hiện đại, hẳn là một hướng dẫn viên du lịch nổi trội rồi.

"Vâng. Gần đây có một tiệm chuyên bán ma sủng và thú cưng, chi bằng ta đến đó trước." - Lục nhi cho rằng Tuyết Y dù gì cũng chỉ là đứa trẻ lên 5, đối với mấy con ma sủng không có lực tấn công đó chắc chắn an toàn hơn vào chợ đêm.

Một đoàn người nghỉ ngơi chốc lát liền đứng dậy đi tiếp. Trong lòng mỗ nữ hô to 'Pet shop thẳng tiến' vô cùng nhiệt huyết và ... đầy tính trẻ con.

_____O_____

Yêu nghiệt hại chết người, đây chính là bản lĩnh còn lại hiện nay của Tuyết Y.

Trên đường cái đông đúc hiện tại diễn ra một quang cảnh cực kì hiếm có khiến người ta rửa mắt mà nhìn.

Một bé gái 5 tuổi vận phấn y (màu hồng) dẫn đầu một đoàn người cùng đi trên đường. Nói sao nhỉ ! Một đứa con nít mới vài tuổi trắng trắng tròn tròn, khuôn mặt mũm mĩm cao không tới 1m đang dang hai chân ngắn củn bước đi thật điềm đạm (nhẹ nhàng ý mà). Gương mặt yêu nghiệt còn mang theo nét trẻ con ngây thơ, đôi mắt linh động với hai con ngươi đen láy nhìn quanh với vẻ tò mò. Lông mày lá liễu, mắt hạnh to tròn ngập nước, sóng mũi cao thẳng, môi anh đào chúm chím, lại thêm phấn y lay động tựa hồ điệp... Dưới ánh nắng chiều hôm, không thể không nói Tuyết Y đã thành công thực hiện được ước muốn hơn hai mươi năm của mình. Trở thành yêu nghiệt hại nước hại dân.

Rầm rầm.. bị bị .. xoảng ...

Một loạt âm thanh liên tục bán ra với mức độ ngày càng lớn.

Hiện tại trên đường cái người này té người kia ngã, hàng quán xung quanh cũng bị không ít người va phải, quần áo đều bẩn... chỉ là bất kì một tiếng la hét nào cũng chưa phát ra. Tất cả mọi người đều sợ, sợ nếu họ có hành động bất nhã gì tinh linh đẹp đẽ này sẽ bay mất.

Lục nhi thở dài ngao ngán. Aiz... Hiện tượng này thực chất đã xảy ra còn oanh động hơn kìa, nhất là sinh nhật một tuổi của tiểu chủ nhân. Hôm đó cả hoàng hậu đang cầm trâm ngọc phỉ thúy cũng còn đánh vỡ. Thật... xinh đẹp quá mức cũng không phải tốt.

Năm người phía sau cùng chung một suy nghĩ, một kẻ dẫn đầu cái gì cũng không để ý hậu quả mình mới làm ra.

Trong một nhã gian tầng hai tại khách điếm bên cạnh, hai vị thiếu niên âm thầm trò chuyện.

"Việt, ngươi thấy nữ oa nhi đó thế nào?" - Một thiếu niên lục y hỏi, đôi mắt hoa đào nhìn bóng dáng hồng phấn đó liên tục, ngay cả chớp mắt cũng không.

"Còn có thể thế nào, giống như ngươi thôi." - Thiếu niên được gọi tên Việt kia trả lời lại. Một đôi mắt hoa đào theo dõi bóng dáng Tuyết Y, trong mắt lóe lên tia sáng không xác định.

"Ngươi thật là, đến oa nhi cũng không tha. Có chơi cũng vừa vừa thôi, nếu không chơi quá sức sẽ khiến tiểu mỹ nữ hoảng sợ đó." - Lục y mỹ thiếu niên cười ha ha.

"Nữ nhân sinh ra không phải để thỏa mãn dục vọng của nam nhân thôi sao ? Nhỏ thế nuôi dần mới cảm thấy thú vị. Không phải hôm kia ngươi cũng mới sủng hạnh một nữ oa mới 12 tuổi còn gì." - Người tên Việt không chịu thua vạch trần.

Lục y thiếu niên có vài phần xấu hổ sờ sờ mũi, ngượng ngùng cười hắc hắc...

Nếu Tuyết Y hiện tại biết nàng đang trở thành con mồi cho hai kẻ trẻ tuổi biến thái, không biết sẽ có cảm tưởng như thế nào.

.

.

.

.

.

Đi một hồi cũng đến tiệm thú cưng, đoàn người không ai bảo ai liền tiến vào.

Đón tiếp đoàn người Tuyết Y là một tiểu nhị ăn vận nghiêm chỉnh. Xem như người thành lập nơi này cũng có mắt nhìn. Nhìn quần áo và đánh giá đoàn người, tiểu nhị mở miệng mang theo cách nói chuyên nghiệp trong nghề.

"Hoan nghênh tiểu thư đã đến. Không biết tiểu thư muốn loại ma sủng nào ?"

"Ta chỉ tùy tiện dạo một chút thôi, ngươi không cần cầu kì."

Khi Tuyết Y nói xong lời này, trên mặt tiểu nhị lộ ra vẻ khinh thị. Lại là một tiểu thư nhà giàu mới nổi. Đáng tiếc tại sao lúc nãy hắn lại hi sinh chạy ra chứ. Hiện tại tiền lương ấn định theo số lượt bán đó. Không được không được, nhất định phải dụ dỗ con nhóc này mua thứ gì mới được. Không thì lão tử lỗ chết. (Tg : ta thấy ngươi lỗ hùi nào)

"Tiểu cô nương, gần đây tiệm chúng ta có vài loại ma sủng mới rất xinh đẹp, ngươi nhìn một chút xem. Biết đâu lại thấy thích."

"Được. Dẫn ta đến đó đi." - Tuyết Y tùy ý mở miệng.

"Được được. Xin mời theo ta." - Tiểu nhị hé ra nụ cười nghề nghiệp.

.

.

.

Dẫn đoàn người Tuyết Y lên đến tầng ba, tiểu nhị cười giới thiệu "Đây là chuột mộc linh được nhập từ Nam Vũ quốc, rất đáng yêu lại biết làm trò cho chủ nhân vui vẻ. Đây là..."

"Ta có thể tự xem, ngươi bớt nói nhiều đi." - Tuyết Y không kiên nhẫn ngắt lời. Đôi tò mò tìm kiếm xung quanh.

Lục nhi nhét vào tay tiểu nhị một kim tệ, nói hắn đứng đợi, đừng làm phiền Tuyết Y.

Ở đây quả thật có rất nhiều thú sủng. Chuột, chim, chó, mèo, gấu con thậm chí cả rắn cũng bán. Chậc chậc... Nàng rất vừa ý con rắn lục đầu đất kia (đây là cái đầu nó màu nâu đất, ko phải chửi nó ngu nha), đáng tiếc chỉ sợ đã bị hút nọc độc rồi. Hết hứng thú.

Đang ngắm nhìn, tầm mắt Tuyết Y bỗng đừng lại ở một điểm. Thân hình nhỏ bé như mèo con vài tháng tuổi, bộ lông trắng bạc óng mượt xù xù không lẫn một tạp chất, hai tai to vểnh lên nghe ngóng, mắt nâu nhạt ... Nó là một con ngân hồ rất đáng yêu, có lẽ đang còn nhỏ nên thân mình tròn tròn xù xù xinh xắn vô cùng. Xung quanh đã có không ít tiểu thư, thiếu nữ vây quanh, cho thấy rất được yêu thích.

Nhưng Tuyết Y nhìn nó không vì nó đáng yêu, mà là vì ánh mắt của nó.

Từ lúc Tuyết Y xuất hiện trên lầu đến giờ, ánh mắt nó hầu như chưa từng rời khỏi người nàng.

Trong đôi mắt nâu to tròn ngập nước ấy có rất nhiều cảm xúc. Bi thương,vui mừng, nhung nhớ và cuối cùng là chờ mong. Một con hồ ly nhỏ mới sống được bao năm sao lại lộ ra vẻ mặt này. Nhìn thấy ánh mắt của nó, trong tim Tuyết Y bỗng chốc nhói đau.

Nhắm mắt lại, trong đầu chạy nhanh qua một loạt hình ảnh.

Không có con người, không có cỏ cây. Tất cả chỉ có máu và máu. Máu .. nhiễm đỏ cả một vùng rộng lớn, thấm trên đất, trên tay. Ngay cả bầu trời cũng rực lên một màu huyết tinh.

Trong đó có một đôi mắt nâu đang u buồn nhìn nàng, vẻ u buồn đó như thấm qua cả ngàn năm. Hình ảnh con ngân hồ nhỏ bé cả người dính đầy máu, trên khoé mắt còn đọng lại một giọt lệ trong suốt. Động vật, còn có thể rơi lệ ư ?

Không biết trời xuôi đất khiến thế nào, Tuyết Y bỗng chốc mở mắt, đưa hai tay ra, trong miệng còn lẩm bẩm một câu.

"Lại đây." rất khẽ.

Tiểu ngân hồ như nhận được mệnh lệnh từ chủ nhân. Hai chi sau khụy xuống bật nhảy ra khỏi lồng thủy tinh. Vừa tiếp đất bên bàn, bốn chân ngắn ngủn lại mượn lực phóng chính xác đến vị trí đôi tay Tuyết Y còn đang vươn ra.

Bóng trắng bạc nhỏ xinh vọt lại với tốc độ chớp nhoáng làm nhiều thiếu phụ bị kinh sợ. Thấy bóng trắng cứ nhằm hướng tiểu chủ nhân mà đến, Lục nhi hoảng sợ muốn ra tay ngăn cản. Nhưng không kịp nữa rồi.

Cái bóng nhỏ như cục bông tròn vo hiện tại đang nằm trong tay Tuyết Y, hai móng vuốt béo mập cào cào níu lấy quần áo nàng. Tiểu ngân hồ kêu chít chít thỏa mãn.

Nhưng mà, nhóc con này kêu người ngoài nghe thành chít chít. Còn vào tai nàng lại thành.

"Bắt được rồi."

Chết tiệt, từ khi nào nàng lại nghe hiểu tiếng động vật rồi. Hơn nữa khung cảnh phim truyện đang tốt thế này, vì một câu nói của tiểu ngân hồ mà xoá tan đi tất cả. 'Oắt con, xem về nhà ta trị ngươi thế nào' Tuyết Y với tiểu ngân hồ mắt to trừng mắt nhỏ, trong không trung khói lửa tung bay.

Thật ra khi ôm tiểu bé con này trong tâm Tuyết Y đã cảm thấy thỏa mãn. Một góc trống trải trong trái tim bỗng chốc được lấp đầy.

Nàng không hiểu, cũng không muốn hiểu tại sao mình lại có cảm giác này. Thích đơn giản chỉ là thích thôi.

.

.

Nhận được lời đe dọa trong mắt Tuyết Y, tiểu ngân hồ bỗng trở nên biết nịnh hót hơn rất nhiều.

Móng vuốt nhỏ bám theo tay áo bò lên trên vai Tuyết Y. Cảm thấy vai trái nặng nặng, nàng cũng mặc kệ. Thật muốn biết tiểu gia hỏa này muốn làm gì.

Từ gương mặt chạy xuống cảm giác mềm mại, ngưa ngứa khiến Tuyết Y nhận thấy lòng cũng vui lên đôi chút. Bên tai còn truyền tới tiếng nói ngọt ngào của tiểu ngân hồ.

"Chủ nhân, người đừng bỏ ta a. Ta chờ người hơn cả ngàn năm. Rất nhớ a."

"Xem như tiểu tử nhà ngươi cũng biết nịnh nọt." - Tuyết Y nói thầm. Quay mặt sang nhìn sắc mặt lo lắng của Lục nhi, môi anh đào hé mở.

"Lục nhi, ta muốn nó."

"Vâng, tiểu chủ nhân." - A~ tiểu chủ nhân nhà mình rốt cuộc cũng đã nói yêu cầu. Từ khi sinh ra đến nay, nhìn cũng chưa từng thấy tiểu chủ nhân thích cái gì. Giờ thì tốt rồi. Lục nhi vui mừng quay sang hỏi giá với tiểu nhị.

"Tiểu ngân hồ này bao nhiêu ?"

"Cái này.. cái này ta không biết. Nào giờ ta chưa từng thấy nó ở đây. Để ta gọi trưởng quầy định giá." - Tiểu nhị lúng túng. Hắn thật sự chưa hề thấy bé con này nha. Giao nhiệm vụ gọi trưởng quầy cho người bên cạnh cầu thang, tiểu nhị nhanh chóng tiến đến bên đoàn người Tuyết Y. Hôm nay xem như có mối tốt.

Trên mặt ngứa ngáy, Tuyết Y lấy hai tay kéo tiểu ngân hồ đang làm loạn trên vai mình xuống.

"Gọi ngươi Tiểu Chi nhé."

"Chít chít." Đây vốn là tên ta mà.

"Không cãi ta ngươi sẽ chết."

"Chít chít chít chít..." Mới không có đâu chủ nhân.

"Vậy thì tốt."

Cuộc trò chuyện giữa người và chồn vừa chấm dứt, trưởng quầy từ dưới lầu cũng đi lên.

"Tiểu cô nương, tiểu ngân hồ này là hàng mới nhập, rất đắt giá đó..." - Trưởng quầy vừa lên đã khua môi múa mép, tiếng nói sặc mùi con buôn.

"Nói vào trọng điểm đi." - Tuyết Y không kiên nhẫn cắt ngang. Coi như giờ nàng hiểu được nỗi khổ của J khi lúc nào cũng bị tổ chức bắt buộc giao thiệp trước khi ám sát. Nói nhiều quá rất nhàm tai a.

"Ha ha... Tiểu cô nương còn nhỏ quả nhiên nóng tính. Tiểu ngân hồ này tuy nhỏ, cũng là loài mới nhập vào. Vì nó ăn toàn là thảo dược đắt tiền nên giá của nó chắc chắn không rẻ." - Trưởng quầy có hơi hơi xấu hổ cười khan hai tiếng. Song vẫn chưa có quên nhiệm vụ chặt chém của mình.

"Nói giá đi." - Lục nhi lạnh nhạt lên tiếng. Lão già này thật nhiều chuyện.

"A~ Được rồi được rồi. Con ngân hồ này nuôi được một tuần, tiền thảo dược, chi phí tắm rửa, vệ sinh... mất 15 kim tệ. Tiền bán nó có giá 70 kim tệ thêm 15 kim tệ nữa, tổng cộng là 85 kim tệ." - Trưởng quầy khéo léo chặt chém.

"Chúng ta ..."

"Khoan đã." - Hai giọng nữ vang lên đánh gãy lời nói sắp ra cửa miệng của Lục nhi khiến nàng ta bực bội. Con cái nhà ai không có gia giáo thế không biết, người lớn nói chuyện còn xen miệng vào. ( Tg: chủ tớ 2 ng̀ cg z mà ns ai. TY *liếc xéo* : kịch bản ai ngươi viết còn dám ns ta hả.)

Hai đoàn người từ hai bên đi ra, tiếng nói lúc nãy cũng phát ra từ hai người con gái duy nhất trong hai đoàn đó.

Tuyết Y trợn mắt. Đúng là oan gia.

Người đến một đoàn có 5 người, đoàn còn lại có 3 người.

Một đoàn 5 người đều là những thiếu nam thiếu nữ từ 15 tuổi trở lên. Nếu quan sát kĩ lúc đi đường thì Tuyết Y có lẽ sẽ nhận ra trong đó có hai tên biến thái muốn bắt nàng. Chỉ là hiện tại bọn họ đi chung với 3 người khác. Hai mỹ thiếu niên còn lại một người bạch y, một người lam y; mặt mày xinh đẹp lại lộ ra mấy phần ôn nhu. Mỹ nữ vừa mới nói hình dáng khá giống 4 người còn lại, chỉ khác trên mặt bày ra một cỗ cao ngạo làm người ta chán ghét.

Đoàn người còn lại Tuyết Y biết được hai người. Một đôi song sinh long phượng thai khoát áo màu hoàng kim. Nếu cả tiểu cô tiểu thúc của mình mà cũng không nhận ra được, Tuyết Y chắc chắn đi về quê cày ruộng là vừa. Một thiếu niên bạch y đi sau cùng Tuyết Y chưa có gặp.

"Lão bản, giao dịch thành công. Ta trả hẳn cho ngươi 90 kim tệ. Được chứ?" - Lục nhi sốt ruột nói. Chỉ là trưởng quầy còn chưa kịp nói, hai cái miệng khác đã chen ngang.

"Không được." - Đồng thanh tập hai.

"Ca, ta muốn tiểu ngân hồ đó, mua cho ta đi." - Mỹ thiếu nữ nũng nịu lắc lắc tay bạch y mỹ nam tử bên cạnh.

"Ca, Cầm nhi muốn nó. Ca mua cho ta đi." - Lạc Cầm không chịu thua.

"100 kim tệ. Lục nhi, ta còn muốn đi mua đồ cho nương." - Tính kiên nhẫn của ai đó sắp sửa trở về số không. Bất kì ai quen với Tuyết Y ở kiếp trước một khi nghe giọng nói kiểu này chắc chắn đều muốn tránh xa. Đây là biểu hiện khi nàng sắp tức giận. Hậu quả này, ai cũng chịu không nổi đâu.

"200 kim tệ, đưa nó cho ta." - Mỹ thiếu nữ hô to.

"250 kim tệ, nó là của ta mới đúng." - Lạc Cầm thấy đồ yêu thích sắp bị mang đi, vô cùng sốt ruột.

"Ca..." - Đồng thanh tập 3.

"Y nhi mua trước rồi, đến cả đồ của cháu mình ngươi cũng muốn? Tư thái trưởng bối để đi đâu rồi?" - Lạc Tranh giúp Lạc Cầm phân rõ đúng sai.

"Nhưng..."

"Nhưng gì mà nhưng. Ngoan ngoãn im miệng đi, không thì đừng trách ta không nể tình với ngươi. Là trưởng bối lại đi giành đồ với con nít, ngươi ngại mặt mình chưa đủ dày chắc? Về thôi. Đến sinh nhật ngươi ca ca cho ngươi cái khác tốt hơn." - Lạc Tranh nói một hơi rồi dắt Lạc Cầm đi nhanh.

Hắc hắc... Như không lại loại được một đối thủ. Nhưng có vẻ kẻ trước mặt này lại dai dẳng hơn.

"Tiểu muội muội, thân muội nhà ta rất yêu thích vật nhỏ này. Ngươi có thể hay không nhường lại cho nàng. Ta cho ngươi 300 kim tệ. Thế nào?" - Lam y công tử mở miệng trước thương lượng.

"Xin lỗi, ta không bán. Mong các vị bỏ ý định đó đi." - Tuyết Y dứt khoát.

"300 kim tệ không được, vậy 500 kim tệ. Tiểu cô nương cảm thấy vừa lòng chứ?" - Lục y lúc trước đánh giá Tuyết Y rồi ra giá. Một tiểu cô nương ai có thể không loá mắt bởi tiền chứ.

"Nhắc lại lần nữa. Ta, không, bán. Lục nhi, đi thôi." - Dứt lời, Tuyết Y quyết tâm dẫn Lục nhi ra khỏi chỗ này. Ở đây thật phiền phức.

"Bổn cô nương không cho ngươi đi. Muốn đi cũng phải để lại vật nhỏ này trước." - Tiểu mỹ nữ không sợ thiên hạ không loạn ném thêm một mồi lửa vào kho thuốc nổ mang tên 'lửa giận' của Tuyết Y.

Cùng lúc đó, tiểu ngân hồ đột nhiên dãy dụa, nhảy lên vai Tuyết Y chuẩn xác cắn một cái. Dòng máu đỏ từ động mạch cổ chảy ra xuôi theo đầu lưỡi của Tiểu Chi chảy vào khoang miệng nó, xung quanh tràn ngập mùi vị huyết tinh.

Cảm nhận được cơn đau trên cổ, Tuyết Y đau đớn cúi đầu. Ở một nơi không ai thấy, đoá mẫu đơn đỏ càng thêm sáng rực rồi biến mất.

Thân thể của Tuyết Y và tiểu ngân hồ được bao quanh bởi một vòng ánh sáng với hoa văn phức tạp.

"Khế ước thượng cổ. Chủ tớ bình đẳng, sinh tử không rời. Khế." - Trong đầu vang lên tiếng nói.

Vòng sáng xung quanh dần dần mờ nhạt rồi biến đi như chưa từng xuất hiện.

Mỹ thiếu nữ hai tay nắm chặt, răng nghiến lại. Chết tiệt! Tiểu tử kia thế nhưng lập khế ước sinh tử với nàng (TY). Muốn chiếm lại cũng không thể. Thật tức chết mà.

Mọi người xung quanh ngây ngẩn cả nửa ngày, nhiều người thấy tiểu ngân hồ hạ 'miệng' nhanh gọn, coi như chẳng còn gì để xem cũng tản đi. Còn lại 13 người. 11 người trố mắt, một người ánh mắt như dao găm nhìn người kia, người bị nhìn lại luôn cúi đầu nhìn không ra cảm xúc.

"Tiểu chủ nhân, chúng ta có phải nên về rồi không? Người nói muốn đi mua đồ cho chủ nhân mà." - Lục nhi sốt ruột nhắc nhở. Lôi thôi với một đám người là không nên.

"Ừ, về thôi." - Tuyết Y không quan tâm đến vẻ mặt của bất kì ai, cứ chăm chăm ôm Tiểu Chi rồi ly khai.

Một đoàn người rời khỏi gian lầu, mỗi người một cảm xúc.

"Đứng lại..." - Mỹ thiếu nữ muốn đuổi theo.

"Ở yên đó cho ta. Ngươi còn muốn tranh à, không thấy nàng ta đã khế ước? Ngươi muốn giết nàng đoạt đồ chắc?" - Bạch y thiếu niên nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên nói chuyện. Giọng nói băng lãnh hoàn toàn đối ngược với khí chất mà hắn phát ra.

"Thất ca..."

"Đủ. Về được rồi đấy. Không khéo mẫu... mẫu thân phát hiện chúng ta trốn ra ngoài." - Mọi chuyện được chấm dứt.

.

.

.

Và như vậy. Một ngày bình thường của Tuyết Y trôi qua vẫn êm đẹp, chỉ khác là hiện tại phòng nàng có thêm một con ngân hồ béo mập.

Ôm Tiểu Chi mà ngủ, trong tâm Tuyết Y khẽ hi vọng. Mong sao ngày mai lại là một ngày bình yên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play