Nhạc Thiều Hoa bỗng bế Na Lan lên, Na Lan quát: “Anh muốn làm gì!?”
“Ai bảo tôi chỉ nói miệng, tôi cũng có thể động thủ đấy….tôi muốn cô đứng lên vai tôi, lên trên xem có đường thóat nào không?”
“Na Lan đứng lên vai Nhạc Thiều Hoa, men theo vách hầm lần mò lên, nhưng một kẽ hở cũng không tìm được. Cô giơ đèn pin lên chiếu, ánh đèn chiếu vào một bức vách rộng khoảng 1 mét vuông trên đầu”
“Trên tường hình như có một kẽ hở, nhưng…hình như đang bốc khói! Có lẽ là ống dẫn, khói thằng điên này nhóm lửa để sưởi ấm bị đẩy vào đây, biến căn hầm này thành phòng chứa khí độc.” Có lẽ chỉ là do tâm lý mà Na Lan đã cảm thấy hơi chóng mặt.
Nhạc Thiều Hoa cúi người đưa Na Lan xuống, hai người nhìn nhau trong bóng tối, đều cảm thấy rõ ràng không khí trong hầm nhanh chóng giảm bớt.
“Khốn kiếp, thả chúng tôi ra, có gan thì giết chúng tôi ngay trước mặt, dùng lưỡi dìu của ngươi ý, không phải như bọn Nazi, như bọn phát xít Nhật dùng hơi độc! Đồ nhát gan hèn hạ! Đồ hèn!” Nhạc Thiều Hoa thốt lên một tràng tiếng chửi.
Nhưng tiếng của anh càng lúc càng yếu dấn, Na La cũng cảm thấy dường như không còn sức để thở nữa.
Na Lan nhắm mắt, tưởng tượng mình sẽ trở thành một phần trong số những bộ sưu tập văn phòng phẩm của “nghệ sỹ” hay sẽ chỉ mang đến khóai cảm cho hắn lúc hạ lưỡi rìu xuống?
Cô cảm thấy người mình rất nhẹ, như bay giữa không trung, bay lên trời, chẳng lẽ may mắn được lên thiên đàng?
Trên thiên đàng phái đến một vị thiên sứ chào đón cô: “Đưa tay đây, bám lấy dây thừng!”
Na Lan cảm thấy có người đang lay mạnh mình, cô mơ màng trở lại với căn hầm, là Nhạc Thiều Hoa đang lo lắng thúc giục: “Na Lan, tỉnh dậy! Dây thừng, giữ lấy dây thừng, có người cứu chúng ta!”
Theo bản năng cô đưa tay ra, nắm lấy một sợ dây thừng, cô định nhìm xem người phía trên là ai, nhưng chỉ thấy một bóng hình đen đen. Cô nhớ lại trong lúc hôn mê có nghe thấy tiếng nói, hình như của người quen. Nhạc Thiều Hoa nhẹ nhàng nói: “giữ chặt vào, phải thoát chết ra khỏi đây, cho tôi cơ hội làm hết các chuyện xấu”
Có không khí để thở, có hi vọng sống sót, Na Lan tỉnh táo hơn nhiều, hướng về phía trước leo lên.
Hai tay nắm chặt sợi dây, hai chân ghì chặt vào tường, lại được người phía trên dốc sức kéo, hai phút sau, Na Lan leo lên được khỏi hầm. Còn chưa kịp tận hưởng không khí trong lành bên trên, liền bị một sợi dây khác trói chặt tay.
Cứu tinh rơi từ trên trời xuống chính là “số mười ba”, là cứu tinh hay sát tinh đây? Chỉ để thời gian chứng minh.
“Tại sao lại cứu chúng tôi??
“Cô không muốn tôi cứu các người ah`?
Na Lan biết đây là những câu nói thừa của mình, liền thôi không hỏi gì nữa.
Nhạc Thiều Hoa sau khi được kéo lên, liền bị “số mười ba” đánh hôn mê. “số mười ba” cũng nhanh chóng trói chặt tay Thiều Hoa, rồi ấn huyệt nhân trung để anh tỉnh lại.
Na Lan nhẹ nhàng nói: “Anh đã đọc mấy bài báo ở trên bàn chưa?”
“Số mười ba” không nói gì, bật đèn pin soi trên mặt bàn, chăm chú vào bài báo tháng trước, còn chưa bình luận gì, chỉ lạnh lùng nói: “Các người không muốn chết ở đây thì nhanh chóng chui qua cửa sổ”, dời xa “U Cốc Cư”. Nhạc Thiều Hoa hỏi: “”Nghệ sỹ….lão điên đó, sao có thể để anh tùy ý leo tường phi thân như vậy?”
“Số mười ba” chẳng buồn trả lời, nhưng để Thiều Hoa im miệng liền nói: “ trước tiên hắn đi tắm bằng nước nóng, sau đó ngủ, tôi chắc chắn nghe được tiếng ngáy liền xê dịch hòn đá đó”
“Lúc hắn tắm có phải còn hát bài “hai con bươm bướm” không?
“Số mười ba” tung ra một nắm đấm, suýt nữa đấm vỡ sọ Nhạc Thiều Hoa, thế rồi lại trở về trạng thái trầm mặc.
“Số mười ba” đi lại có vẻ lảo đảo, không phải hỏi Na Lan cũng đoán ra nhất địng là bị thương sau vụ đâm xe, nấp trong rừng quan sát các sự việc. Hắn đã có được tiền, tại sao không chạy đi mà lại đến đây cứu mình?
Lúc sắp đến đỉnh dốc, “số mười va” bỗng nói: “các người xem, đây chính là chướng ngại gây ra chuyện”
Đèn pin chiếu đến một cột bằng xi măng, có vẻ là một thanh của hàng rào. “Thằng đấy nhân lúc tối trời mang đặt cái cột ở đây chắn ngang đường làm vật cản, như thế lái xe xuống núi thì mười thằng có đến chín thằng không tránh nổi, tất yếu phải xảy ra tai nạn thôi. Có điều chúng ta xúi quyẩy, lại đâm phải đúng cái xe jeep đã mất thăng bằng đó”
Na Lan nói: “Hai người trên xe đã chết rồi”
“Chính tôi cũng trông thấy. Lúc tôi xuống xe hai người đó vẫn thở, thằng con trai còn há miệng chửi tôi. Sau khi lão tóc dài lôi họ đi, tôi cũng biết đời họ xong rồi”
“Đây nhất định không phải lần đầu tiên thằng điên đấy ra tay.” Na Lan cảm thấy giọng nói mình có chút kỳ lạ.
“Cô có còn là nhà tâm lý học và nghiên cứu về thần kinh nữa không? Như thế được coi là bệnh nhân của cô đấy?” “số mười ba chớp thời cơ cười nhạo.
Na Lan lạnh nhạt nói: “Nếu một người được coi là điên, nhất là lão đấy, làm sao coi là hắn có thể cải biến được bản tính giết người cuồng loạn như vậy?”
“Ý của cô là có một số người vô phương cứu chữa?”
“Chẳng phải cô là nhà tâm lý học, thần kinh học? Người như hắn được coi là bệnh nhân của cô à?” Số mười ba không bỏ lỡ thời cơ hỏi khó cô.
Na Lan chậm rãi nói: “Với một người bị điên như hắn thì làm sao mà biết được hắn có thay đổi được bản tính điên cuồng đó hay không”“Ý của cô là, có một số người không có thuốc chữa?”
Na Lan nhận thấy cuộc nói chuyện này đang dần đi đến đoạn báo động, phải cân nhắc kỹ khi nói, cô không thể mất Thành Viên Viên được. Có lẽ “số mười ba” đưa cô đi nhằm muốn biết bản thân hắn có chữa được bệnh không.
“Với những người bệnh nặng cũng có thể hồi tâm chuyển ý được một phần, một người ngày càng lấn sâu vào tội lỗi cũng có thể tìm được lối thoát, mấu chốt chính là bản thân họ có mong muốn dù chỉ là một chút thôi. Người ở U Cốc Cư đó ngày càng đi sâu vào hang tối, theo lẽ thường thì chẳng có hi vọng gì nên chẳng thể trở lại làm người bình thường được, nhưng anh thì khác, anh quay đầu lại vẫn thấy bờ đấy.”
Số Mười Ba nói: “Phóng viên Nhạc Thiều Hoa nắm bắt nhiều tin tức chắc cũng biết trên con đường núi này đã xảy ra rất nhiều vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, bây giờ thì biết tại sao rồi chứ”. Nhạc Thiều Hoa chẳng nói câu nào, Số Mười Ba tiếp tục: “Ờ, tôi biết rồi, các phóng viên đều mải mê với phụ trương về vụ án giết người hàng loạt “số mười ba”, xem ra chẳng có ai nghĩ đến một nghệ sỹ chốn thâm sơn giết người cướp của cũng đặc sắc không kém”
Trong lúc nói chuyện, ba người đi đến chỗ chiếc xe Changhe Suzuki.
“Mong là tiền chuộc vẫn còn nguyên….Tôi thấy anh không mang theo chiếc cặp nên hỏi thế thôi”
“Cảm ơn quan tâm” Số mười ba đẩy Nhạc Thiều Hoa vào trong xe, hai người lại ngồi vào chỗ cũ, còn hắn lên ngồi vị trí lái xe, có vẻ không muốn nhắc đến tung tích của đống tiền chuộc đó.
Tiếng máy nổ vang lên nhưng xe chưa chuyển bánh
“Mong là tiền chuộc vẫn còn nguyên…tôi chỉ hỏi thế thôi” – lại một giọng nói khàn đặc, chính là tiếng của Nghệ sỹ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT