Từ ngày truyện “Những ngày ở Utah” đạt giải, các từ khóa về tên và truyện của tôi được tìm kiếm khá nhiều trên mạng. Các thông tin cũng được cập nhập liên tục. Một số các nhà báo cố gắng liên lạc với tôi để xin phỏng vấn tuy tôi luôn từ chối. Điều này làm họ khá tức giận và viết những bài báo không được tốt lắm về tôi.
Nhưng tôi không phải là người tìm kiếm sự nổi tiếng nên cũng chẳng bận tâm.
Hôm nay, chẳng hiểu tại sao tôi lại thức dậy khá sớm. Tôi vén rèm cửa cho nắng lọt vào khe cửa, tự pha cho mình một cốc café sữa rồi bật màn hình laptop lên.
- Buzz buzz – Cửa sổ chat của Yên Yên hiện ra.
- Chuyện gì vây?
- Đọc đi. Viết về cậu đó. – Yên Yên gõ một địa chỉ trang web, kèm theo một cái mặt tức giận.
Tôi tò mò kích chuột vào một trang báo điện tử lá cải.
“Tin nóng hổi: “Chiều lạ” từng một lần thất tình?
Hôm qua, nhân một cuộc chụp hình với diễn viên trẻ Đình Minh, anh đã hé lộ một câu chuyện đời tư với tôi. Tôi xin được giới thiệu một chút về Đình Minh. Anh năm nay hai mươi lăm tuổi, đã từng góp mặt vào những bộ phim truyền hình khá nổi tiếng như “Giọt sương trên kẽ lá”. Tuy rằng những vai diễn của anh không để lại ấn tượng gì, nhưng vẻ đẹp lãng tử của anh lại làm biết bao trái tim thiếu nữ thổn thức.
Theo lời kể của anh, nhà văn “Chiều Lạ” từng theo đuổi anh từ thời đại học. Hai người học chung trường Khoa Học Xã Hội Nhân Văn.
Đây là cuộc hội thoại được ghi lại giữa tôi và anh ấy:
- Các độc giả rất quan tâm đến dung nhan của Chiều Lạ. Anh có thể tả sơ qua về cô ấy không?
- Cô ấy không được xinh đẹp lắm nên cũng không muốn ai tiếp cận mình. Thực tình, hồi ấy, chỉ mỗi lần nhìn thấy Chiều Lạ là tay chân tôi bủn rủn, đầu óc quýnh lên vì khiếp sợ. Cô ấy có những chiêu tấn công rất kinh hoàng.
- Đó là những chiêu tấn công gì?
- Cái này xin cho tôi được giữ bí mật. Dù sao, tôi cũng không muốn đem chuyện này ra khoe khoang và làm hỏng hình tượng của cô ấy trong lòng fan hâm mộ.
- Xin hỏi cô ấy tên gì?Hiện tại đang làm việc ở đâu? Sống ở đâu?
- Điều này tôi không thể tiết lộ được.Tôi muốn tôn trọng sự riêng tư của cô ấy.
- Tại sao anh biết Chiều Lạ là người phụ nữ anh đang đề cập đến?
- Tôi đã từng gặp lại cô ấy, và cũng chính cô ấy tiết lộ cho tôi điều đó. Cô ấy bảo rằng “Bây giờ em có một chút tiếng tăm, có thể sánh ngang với anh được rồi. Anh sẽ cho em một cơ hội chứ?
- Và anh đã trả lời thế nào?
- Tôi từ chối (cười).Tôi bảo rằng mình đã có một người phụ nữ trong lòng.
- Tôi có thể biết được người đó không?
- Nhà văn Linh Chi. Cô ấy đẹp đúng không?Tôi đã thầm yêu cô ấy gần năm năm rồi.
- Hóa ra là vậy. Linh Chi đúng là một mẫu phụ nữ đáng mơ ước của biết bao chàng trai. Đa tài, xinh đẹp lại duyên dáng. Tôi được biết là cô ấy chỉ thiếu hai phiếu bầu so với Chiều Lạ trong hạng mục giải thưởng vừa rồi. Có phải vì anh thầm yêu cô ấy nên hơi hạ thấp Chiều Lạ không?
- Không, không hề. Tôi rất trân trọng tình cảm của Chiều Lạ.
- Xin cám ơn anh về cuộc nói chuyện ngày hôm nay. Chúc anh có thể theo đuổi thành công nhà văn nữ xinh đẹp Linh Chi.”
Tôi nhìn lướt qua hình ảnh của anh chàng đấy. Trông anh ta cũng khá bắt mắt, nhưng so với Nelson hay John thì anh ta chỉ là một cái bóng mờ. Một vẻ đẹp trắng trẻo của những anh chàng thư sinh yếu đuối và thiếu sức sống. Tôi tắt màn hình laptop, cảm giác bực tức dần chuyển sang buồn cười. Tôi chẳng biết anh chàng Đình Minh đấy là ai. Có lẽ anh chàng này đang tìm kiếm sự nổi tiếng bằng những câu chuyện thị phi sau hậu trường.
Loại người này là một trong những loại người tôi ghét nhất. Đó là kiểu người không đi lên được bằng chính năng lực của mình nên luôn tìm mọi cách, kể cả dẫm đạp người khác để bước tiếp.
Nếu nói rằng tôi không muốn vạch trần sự dối trá của anh thì là nói dối, nhưng tôi không thích đôi co trên báo chí, sẽ biến mình lẫn người ta thành trò hề cho những cuộc ngồi lê đôi mach của thiên hạ. Nhưng tôi không lên tiếng thì người ta lại ám chỉ rằng đó là sự thật. Tôi chặc lưỡi, thầm nghĩ thiên hạ là ai mà mình phải quan tâm chứ.
Tôi gập laptop lại, cho vào túi xách rồi đến công ty. Khi tôi ngồi vào bàn làm việc thì mọi người đang tụ tập, nháo nhào. Những cuộc bàn luận vẫn chỉ xoay quanh chủ đề: Anh chàng Đình Minh là ai? Chiều Lạ thật sự là người nào?
Tôi bật máy tính laptop lên kiểm tra hộp thư thoại của công ty.
- Chị, chị nghĩ Chiều Lạ là ai? – Người vừa lên tiếng là Minh Anh, một trong những nhân viên dưới quyền tôi.
- Chị không biết. – Tôi nói với vẻ thờ ơ.
- Chán chị thật. Lúc nào cũng chỉ biết đến công việc.
Tôi ngẩng mặt lên nhìn cô. Minh Anh năm nay hai mươi hai tuổi, là sinh viên mới ra trường, vẫn còn tràn đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ. Cô gái này rất thích sưu tập các câu chuyện ngồi lê đôi mách của thế giới giải trí.
- Vậy em đoán là ai?
- Em không biết. Nhiều khi em ước gì mình sẽ gặp được một anh chàng như Nelson trong câu chuyện ấy. Tuy rằng em không hiểu tại sao Chiều Lạ thích ẩn mình, nhưng em tin đó không phải là một người xấu xí như thiên hạ đồn. – Cô bé nói với giọng quả quyết, khiến tôi bật cười. – Thần tượng của em thì làm sao mà xấu được.
- Thôi, về chỗ làm đi. Xử lí các số liệu hôm qua rồi nộp cho chị trong sáng nay. – Tôi thu lại nụ cười, nghiêm nghị nhìn Minh Anh. Cô so vai, rụt cổ, đi về lại bàn làm việc và cắm cúi vào cái laptop ở phía trước mặt.
- À, nhớ không được đọc tin tức trên mạng cho đến khi xong việc đấy nhé. – Tôi quay người lại, hướng về phía Minh Anh, nói vọng xuống khá to làm cô giật mình.
Tôi cứ cắm cúi vào số liệu cho đến khi nghe tiếng lao nhao rộn cả phòng, rồi bỗng nhiên im bặt không tiếng động. Tôi lười biếng ngẩng mặt lên nhìn.
Hai người đàn ông quen thuộc đang bước về phía chúng tôi. Người thứ nhất là Bảo, giám đốc phòng nhân sự, hơn ba mươi tuổi, độc thân và thường xuyên làm tôi khó chịu với những lời có cánh sáo rỗng. Còn người thứ hai là một anh chàng hai mươi tám tuổi, tôi biết chắc chắn tuổi của anh ta bởi vì anh ta chính là bạn trai cũ của tôi, Trần Quân. Tôi ngỡ ngàng nhìn anh ta, tự hỏi tại sao anh ta lại đến đây. Ánh mắt Quân có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi, nhưng rất nhanh lấy lại vẻ bình thản, điềm tĩnh. Tôi chợt nhớ ra hôm qua hình như tôi đã được thông báo về trưởng phòng mới.
- Mời mọi người lại gần đây. Xin giới thiệu đây là anh Trần Quân, sẽ là trưởng phòng mới thay thế cho anh Văn. Anh Văn hiện tại đang chuẩn bị đi tu nghiệp tại Châu Âu.
Tôi nhìn một lượt quanh nhân viên nữ trong phòng. Gương mặt ai cũng có chút bẽn lẽn, e ấp, khiến tôi muốn bật cười. Cũng chả trách, ngày xưa tôi cũng từng như họ. Xét cho cùng, Quân là một chàng trai tài giỏi, anh tuấn, và phái đẹp luôn sẵn sàng lên giường với anh. Tôi nhớ mình đã ghen đến mất hết lí trí khi mà các cô nàng cứ liên tục bám lấy anh cả ngày lẫn đêm, ngay cả khi chúng tôi đang say mê trên giường cũng bị tiếng điện thoại réo rắt của một cô gái nào đó phá bĩnh.
Nhưng anh ta trở về Việt Nam từ lúc nào nhỉ, tôi tự nhủ. Từ ngày về nước, tôi hoàn toàn mất hết liên lạc với Quân.
Tôi lơ đãng nhìn đám nhân viên nữ vây quanh anh, thầm nghĩ có khi ngày mai, phòng tôi sẽ trở thành sàn diễn thời trang cũng nên.
- Chào em.
Quân đến trước mặt tôi, nở một nụ cười có khả năng gây thương tích cho biết bao trái tim phụ nữ. Nhưng, thực sự, trái tim tôi đã hoàn toàn mất cảm giác đối với Quân.
Tôi lúng túng đưa tay ra bắt lấy tay anh:
- Chào anh. Lâu không gặp
Anh mỉm cười dịu dàng, nhìn sâu vào mắt tôi cho đến khi tôi bối rối, khó chịu ngoảnh mặt xuống bàn. Tôi thở phào nhẹ nhõm khi anh điềm nhiên bước về phòng riêng. Như chỉ chờ Quân đi khỏi, Minh Anh phóng tới trước mặt tôi với tốc độ nhanh như điện xẹt, miệng liếng thoáng tra hỏi:
- Khai mau. Chị quen trưởng phòng đẹp trai của chúng ta à?
- Cũng có thể gọi như thế. Chúng tôi học chung đại học ở Mỹ.
- Hóa ra vậy. – Minh Anh ra chiều gật gù. – Anh ấy có bạn gái chưa chị?
- Hình như có rồi. Chị cũng chẳng biết. – Tôi hờ hững trả lời, rồi lại cúi xuống chiếc laptop cố làm cho xong công việc. Minh Anh ngồi vọc vọc cái hộp bút trên bàn được một lúc, biết không thể khai thác được gì từ tôi, đành tiu nghỉu đi về lại chỗ ngồi.
Khi tôi ngẩng mặt lên khỏi đống công việc thì đã sáu giờ tối. Dạo này đầu tháng nên chúng tôi phải chạy số liệu khá nhiều để kịp hạn nộp cho bên đối tác. Tôi tắt laptop, khóa tủ và lấy túi xách chuẩn bị ra về thì Minh Anh gọi giật lại:
- Hôm nay phòng chúng ta có tiệc chào đón trưởng phòng. Chị nhất định phải tham gia đấy.
Không nhìn nhưng tôi cũng biết gương mặt mình méo xệch như thế nào. Cho dù tôi không còn yêu anh nữa nhưng làm cấp dưới của người yêu cũ thực không thoải mái cho lắm. Tôi chỉ biết tránh mặt tối đa để khỏi phải gặp những tình huống phiền nhiễu, tuy rằng cả ngày hôm nay chúng tôi chỉ nói chuyện đúng hai câu.
- Hôm nay chị có việc rồi. Không có mợ thì chợ vẫn đông mà. – Tôi cười trừ nhìn Minh Anh.
- Không được. Thiếu thế nào được mà thiếu. Chị là team leader của tụi em mà.
Mặc cho tôi phản đối, Minh Anh lôi tôi xềnh xệch xuống sảnh chờ. Khi chúng tôi vừa bước ra khỏi thang máy thì phòng tôi lẫn phòng tài chính đang tập trung rôm rả. Các cô nàng độc thân hôm nay được dịp phô bày sự xinh đẹp, duyên dáng trước anh chàng trưởng phòng hào hoa. Quân đưa mắt tìm kiếm tôi. Ánh mắt tôi bắt gặp ánh mắt anh. Vẫn ánh mắt nồng nàn ấy, nhưng lại chẳng còn dòng điện nào chạy ngang trái tim tôi.
- Chúng ta đi thôi, đi thôi.
Tôi miễn cưỡng đi theo mọi người đến một quán ăn nhỏ gần công ty, nằm trong một con hẻm yên tĩnh. Quán ăn này được thiết kế đơn giản với những ngọn đèn vàng đem lại cảm giác ấm áp. Chúng tôi chọn một bàn ăn nằm ngay sát cửa sổ, có thể bao quát được khung cảnh ngoài trời. Tôi lơ đãng nhìn ra cửa trong khi các cô nàng tíu tít trò chuyện với Quân. Anh trông khá chật vật khi tiếp chuyện bởi những động tác cố tình đụng chạm của các cô. Mưa nhẹ bay bay chao nghiêng trong làn gió như những bông tuyết mùa hè ở Utah. Có một dáng người bước ngang cửa sổ khiến tôi ngẩn ngơ trong giây lát. Người này, nhìn đằng sau giống hệt Nelson, chỉ khác chăng mái tóc anh ta màu đen tuyền được sụp dưới cái mũ lưỡi trai màu xám tro. Không hiểu tại sao tôi lại chạy vội ra khỏi quán, đảo mắt xung quanh tìm người đàn ông ấy. Anh ta biến mất như ảo giác ở một khúc quanh nào đó.
Tôi tự hỏi mình đang mong chờ điều gì vậy?
Tôi hoàn toàn không thể hiểu được bản thân. Dường như có một giác quan nào đó trong tôi mạnh mẽ đến mức lấn át đi lí trí.
- Em sao vậy? Tại sao lại đột ngột chạy ra đây?
Bàn tay Quân đặt lên bờ vai tôi. Mưa ướt gương mặt tôi, nhòe đi lớp phấn son. Tôi đưa tay lên vuốt những giọt nước đọng lại trên mặt.
- Không có gì. Chúng ta vào thôi.
Tôi mỉm cười trước ánh nhìn khó hiểu của Quân rồi chậm rãi bước về quán.
Thật sự không thể hiểu nổi mình nữa.
Chẳng lẽ Nelson lại ám ảnh tôi đến mức này, tôi lắc lắc đầu, cố trấn tĩnh lại.
Tôi ngồi xuống bàn trước sự ngạc nhiên của mọi người. Không biết từ lúc nào, Quân đã đổi chỗ ngồi cạnh tôi.
- Chị sao thế? – Minh Anh huých vào khủy tay của tôi.
- Không có gì. Bỗng nhiên nhìn thấy một người quen thôi.
- Ai thế? Người yêu cũ à? – Minh Anh lém lỉnh, nháy mắt.
Dường như cả phòng đang ồn ào bỗng nhiên im lặng. Tôi có cảm giác như tất cả mọi người đang nín thở chờ đợi câu trả lời của tôi. Có lẽ bởi vì tôi chưa từng giới thiệu bất kì một anh chàng nào. Nhiều lần, có những anh chàng bí mật gửi quà và hoa đến, tôi cũng chỉ xem qua một chút rồi vứt vào sọt rác trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người.
- Uh. Có lẽ.
Tôi cúi xuống, gắp thức ăn, tránh những ánh mắt đang chỉa vào mình, và mặc cho Minh Anh cố gắng tra khảo.
Chúng tôi kết thúc buổi ăn tối vào khoảng tám giờ tối, rồi ai về nhà nấy. Quân đề nghị đưa tôi về nhưng tôi từ chối. Tốt nhất chúng tôi nên giữ một khoảng cách, huống gì anh là một ngôi sao sáng trong lòng rất nhiều nhân viên nữ ngày hôm nay. Những hiểu lầm không cần thiết sẽ là một trở ngại trong công việc, và tôi thì không muốn xen lẫn việc tư vào việc công.
- Không thể cho anh một cơ hội sao?
Quân nhìn tôi chờ đợi. Tôi im lặng, mân mê đôi bàn tay trong gió lạnh, rồi lắc đầu, chậm rãi bước về phía trạm chờ xe buýt.
Gió lạnh, lạnh đến mức làm tay tôi tê cóng. Tôi xốc lại cổ áo, choàng chiếc khăn quanh cổ để giữ ấm. Quân nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh bên tôi.
- Sao anh lại ở đây?
- Chờ xe cùng em.
- Không cần đâu. Anh đi về đi.
- Anh cũng đi xe buýt.
Tôi ngẩng mặt lên, cố gắng tìm trong ánh mắt anh những điều khó nói, rồi bất lực dời mắt sang cột đèn đường. Có một cô gái tóc dài đội mũ lệch đang đứng dựa vào cột, tai đeo headphone, mắt nhìn xa xăm vào màn mưa. Cô gái ấy trông rất giống tôi của ngày trước. Bất giác tôi cảm thấy buồn kinh khủng, một nỗi buồn không tên, không sắc vị.
- Anh đã chia tay cô ấy kể từ sau khi em về Việt Nam.
Tôi gật đầu, xoa xoa hai bàn tay cho nóng lên để chống chọi với cái lạnh về đêm. Quân cởi chiếc áo khoác, choàng sang người tôi. Tôi cứ để mặc như vậy, trầm ngâm nghe tiếng mưa rả rich như môt bản nhạc buồn đến nao lòng.
- Em không có gì để kể với anh à?
Quân không nhìn vào mắt tôi, chắp hai bàn tay đan vào nhau. Những giọt mưa phớt phớt lên bộ veston sang trọng ôm lấy dáng người rất chuẩn của anh. Trông anh như một lãng tử cô độc giữa cuộc đời.
- Em vẫn vậy thôi. Sống tốt. Làm việc tốt.
- Vậy còn chuyện tình cảm?
- Vẫn độc thân. Anh thì sao?
- Anh đang quen một người. Cô ấy tên Linh Chi, là một nhà văn.
Tôi bật cười. Linh Chi. Cái tên này, tôi đã được nghe hàng trăm lần trên mạng. Hóa ra Sài Gòn rộng lớn nhưng lại tròn đến vậy.
- Đã có bạn gái rồi thì xin em cơ hội làm gì? – Tôi chỉ thuận miệng nói, không nghĩ rằng câu nói đó có thể gây hiểu nhầm thành một lời trách cứ.
- Tụi anh vẫn chưa là gì cả. Em biết đấy, chỉ là một mối quan hệ qua đường.
Tôi mệt mỏi đưa mắt nhìn anh. Đàn ông đẹp trai, tài giỏi thường cho mình quyền được yêu nhiều và được chọn lựa đối tượng, để rồi cứ mặc định rằng mình chính là người nắm đằng chuôi trong những mối quan hệ. Anh ta có thể có rất nhiều bạn gái, cũng có thể làm tình với rất nhiều người, nhưng câu cửa miệng của anh ta lại là “Bạn gái thôi mà, không phải người yêu”
Tôi không hiểu được sự khác biệt giữa bạn gái và người yêu. Không phải hai từ đó chỉ dành để chỉ người con gái mình muốn được bao bọc và yêu thương? Lẽ nào người yêu là người mình phải có trách nhiệm, còn bạn gái chỉ là người để quen rồi quên như gió thoảng mây trôi?
Tôi im lặng ngắm những giọt mưa rơi xuống rồi hòa tan vào lòng đất.
Chiếc xe buýt trờ tới trước mặt tôi. Tôi hờ hững vẫy chào Quân rồi bước lên xe. Có một chút thở phào nhẹ nhõm trong tôi. Chẳng hiểu tại sao tôi cảm thấy giữa chúng tôi có một khoảng lặng ngăn cách, khiến tôi không thoải mái khi nói chuyện với anh. Anh thay đổi, tôi thay đổi hay cả hai chúng tôi cùng thay đổi?
Tôi quay đầu nhìn lại về phía anh, thấy anh đang chậm rãi đi trong làn mưa về hướng nhà để xe oto. Có một thứ cảm xúc dâng lên trong lòng, giống như là thương hại. Tôi cảm thấy tội nghiệp cho anh, một người có đủ tất cả: tiền tài, địa vị lẫn vẻ ngoài nhưng hình như lại rất cô độc. Tôi đã từng yêu anh hơn hai năm, sống chung với anh cũng bằng ngần ấy thời gian nhưng có lẽ chưa bao giờ thực sự chạm vào trái tim anh. Tôi đã từng bị choáng ngợp bởi vẻ ngoài lịch lãm và sự thông minh giỏi giang của anh.
Anh cô độc vì anh tham lam, hay bởi vì cả tôi lẫn cô ấy đều không phải là một nửa cuộc đời anh?
Trước đây, tôi đã từng oán hận anh, cũng đã từng nhẹ nhõm tha thứ cho anh, nhưng đến bây giờ tôi mới hiểu được một điều: Khi một người đàn ông rời khỏi một người con gái, vì lí do gì đi nữa thì cô gái ấy vẫn không đủ những trải nghiệm, những sâu sắc cần thiết để có thể khỏa lấp khoảng trống trong lòng anh ta, cũng chẳng còn đem lại sự bình yên trong tâm hồn anh ta, cho nên anh ta rời đi để tìm một bến đỗ mới. Đơn giản là sự cuốn hút không còn nữa, và nên giải thoát cho nhau khỏi những dằn vặt.
Tôi nhìn ra ngoài khung cửa nhòe hơi ẩm. Những giọt nước mưa lăn nhẹ trên khung kính như đang trôi tuột về một miền xa xăm.
Mưa.
Lạnh.
Phố lên đèn.
Đêm đặc quánh những nỗi buồn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT