Editor: Imelda Phạm

Ngoại thành náo loạn, trong đại doanh Tây Phiên, tiếng huýt gió vẫn ngân vang chưa tắt.

Bóng người lóe lên, rèm cửa đập mạnh vào tường, lại nặng nề rơi về chỗ cũ. Lúc nó va lên trên tường lần nữa, bóng người đã không còn ở trước cửa.

Ánh trăng rọi soi, bóng người như gió vút qua căn phòng ngập máu tanh nồng, vọt tới trước mặt hai người đang ôm nhau nằm ở góc phòng. Hắn không nói hai lời, áo bào vung lên, đá bay hai tên thích khách cản đường, sau đó kéo cánh tay đang ôm chặt Thái Sử Lan của Lý Phù Chu ra, cười nói:

– Không thể đùa giỡn vợ bạn, lời này cũng đừng để ta phải nói đến lần thứ ba.

Tay còn lại tiện đà quơ tới, ôm lấy eo Thái Sử Lan. Hắn nhìn nàng, khẽ lắc đầu.

– Tại sao mỗi lần thấy nàng, nàng đều trong bộ dạng te tua cùng cực thế này? Phải chăng ta nên làm một cái lồng sắt, sau đó nhốt nàng vào trong?

Thái Sử Lan không có trừng mắt nhìn hắn. Một khắc nghe thấy tiếng huýt gió kia, nàng đã biết hắn rốt cuộc cũng tới. Nói ra cũng thật kỳ quái, nàng chưa từng nghe qua tiếng huýt gió của hắn. Âm thanh ấy réo rắt hùng hồn, rất khác với âm thanh trầm thấp khi nói chuyện ngày thường, nhưng không hiểu tại sao, nàng lại biết là hắn.

Biết là hắn, bỗng nhiên liền an tâm, sóng gió bỗng hóa nước chảy, một chốc bi phẫn, thống khổ, lửa giận...  khi trước đều lắng xuống đáy lòng.

Hắn sẽ đòi lại công bằng cho nàng. Nàng biết, hắn sẽ làm thế.

Giờ khắc này, nàng rốt cuộc hiểu được cảm giác có người để dựa dẫm, tâm tư bỗng nhiên rối loạn, giống như bị ngọn cỏ quét qua, mềm mại mà ngưa ngứa, tư vị xa lạ mà trong veo.

Khóe môi khẽ nhếch lên, nàng vô lực tựa vào ngực hắn, nhắm mắt lại.

– Nói nhiều, có thời gian thì không bằng giết chết vài tên.

– Sát khí lớn như vậy, thảo nào luôn mang họa sát thân. – Dung Sở mỉm cười, vỗ vỗ vào má nàng, lực tay thoạt nhìn không nhẹ, nhưng lúc chạm vào gương mặt Thái Sử Lan lại nhẹ tựa hoa rơi.

Sau khi nhìn thấy hắn, Thái Sử Lan rốt cục thả lỏng bản thân, rơi vào trạng thái hôn mê. Ngay khi nàng mất đi ý thức, nụ cười trên môi Dung Sở liền vụt tắt.

Hắn đứng trong bóng đêm, một tay ôm Thái Sử Lan toàn thân máu tươi, trường bào trên người trong nháy mắt đã loang lổ vết máu, đều là máu của nàng. Mùi hương thanh sạch thường ngày đến lúc này hoàn toàn không thấy đâu, hắn ngửi thấy mùi máu nồng đậm kia, chỉ cảm thấy trái tim như bị lưỡi dao nhọn đâm phải. Ánh trăng dường như cũng không dám rọi sáng dung nhan của hắn, chỉ mơ hồ chiếu lên ánh mắt hắn, âm trầm mà lạnh lẽo.

Một dạng khí tức, từ giữa hai chân mày, thần tình, lối đứng... mỗi một chi tiết trên cơ thể hắn tỏa ra, khiến cho những người xung quanh chỉ dám đứng yên, trong lòng bất an, vẻ mặt hoảng hốt... Bọn họ biết, đây là... sát khí.

Dung Sở, rốt cục nổi giận.

Chu Thất dẫn theo đám thuộc hạ, im lặng vọt vào, bao vây toàn bộ người trong trướng, hồi báo với Dung Sở:

– Chủ tử, binh lính Tây Phiên đã bị đánh tan, Da Luật Tĩnh Nam đang được thị vệ hộ tống trốn về nước, vừa rồi chúng thuộc hạ còn nhận được hồi báo của Thường tướng quân, nói có thượng Phủ binh sĩ vô tình tìm được mật đạo của Tây Phiên, vừa hay có thể theo đó truy lùng tung tích của Da Luật Tĩnh Nam, bắt hắn trở lại Nam Tề, người xem…

– Không cần! – Dung Sở dứt khoát nói, – Thực lực của Da Luật Tĩnh Nam không nhỏ, bây giờ hắn đại bại trở về, chắc chắn sẽ bị trừng phạt. Có điều, hắn không phải là người cam lòng bị trói, cho nên chắc chắn sẽ đại náo một hồi. Ta không ngại để Tây Phiên thêm loạn.

– Vâng!

– Thế nhưng. – Giọng nói của Dung Sở bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, – Tất cả binh lính tham gia chiến sự tại Bắc Nghiêm Tây Phiên…không tha kẻ nào!

– Rõ!

Nói xong, Dung Sở mới quay sang, nhìn về phía mấy tên thích khách.

Đám thích khách bị bao vây ở giữa, đi không được, lùi chẳng xong, mắt thấy Dung Sở vẻ lãnh khốc vô tình, thân như thiết giáp của những người dưới trướng Dung Sở, kẻ nào kẻ nấy đều cảm thấy trái tim như sắp bắn ra khỏi lồng ngực. Có điều, Dung Sở trước sau vẫn không thèm nhìn bọn họ, cho nên bọn họ có phần phẫn nộ, nhưng càng nhiều hơn là an tâm – người chống lưng cho bọn họ là Thiếu soái Thiên Kỷ, Dung Sở hẳn sẽ không mạo hiểm gây hấn lung tung.

Còn như nhiệm vụ giết Thái Sử Lan, xem thái độ đó của Tấn Quốc công, e là không cách nào hoàn thành. Đợi đến khi về, bọn họ chỉ cần hồi báo tình hình thực tế với Thiếu tướng là được, Thiếu tướng tất nhiên cũng không thích đắc tội với Quốc công.

Thân là đại nhân vật quyền cao chức trọng, nhất cử nhất động đều phải tính toán kỹ càng, hành sự phải cẩn thận, luôn luôn chọn cách làm có lợi nhất cho bản thân.

Có “viên thuốc an thần” này, thái độ của bọn họ cũng có vẻ không kiêu ngạo, không siểm nịnh, một kẻ tiến lên phía trước, chắp tay nói:

– Chúc mừng Quốc công đại phá Tây Phiên, chúng tiểu nhân là người của Thiếu soái Thiên Kỷ, phụng mệnh tới xử trí trọng phạm ám sát Phủ doãn Bắc Nghiêm – Thái Sử Lan, nếu Quốc công cho rằng án này còn có ẩn tình, còn cần phải kiểm chứng thì chúng tiểu nhân xin giao lại nghi phạm cho Quốc công, mong Quốc công hãy xử trí nghiêm minh, Thiếu tướng của chúng tiểu nhân nhất định sẽ mang ơn Quốc công.

Hắn nói ra những lời này chính là muốn cho Dung Sở một cái thang để leo xuống. Thái Sử Lan được buông tha, Thiếu tướng lại giữ được mặt mũi, đồng thời cũng là một lời cảnh cáo. Nghĩ vậy, hắn cảm thấy hài lòng, kiêu ngạo gật đầu một cái rồi vung tay với thuộc hạ, toan xoay người rời đi.

Thế nhưng, vừa quay đầu, hắn lại nghe thấy giọng nói của Dung Sở.

Giọng nói của Tấn Quốc công ngập ý cười, dư âm kéo dài, nhẹ nhàng nhàn nhạt, nhưng lại khiến lông tơ cả người hắn dựng ngược.

– Ta có nói cho phép các ngươi rời đi sao?

– Quốc công! – Đám thích khách đồng loạt xoay người, chăm chú nhìn vào Dung Sở, lãnh đạm nói, – Mặc dù bọn tiểu nhân chỉ là tiểu lâu la, nhưng xin ngài đừng nên quên Thiếu tướng!

– Ta đương nhiên sẽ không quên hắn. – Dung Sở mỉm cười gật đầu, – Dám đụng đến người của ta, ta vô cùng bội phục.

– Quốc công… – Đám người kia vừa sợ vừa giận, lưng tựa lưng, tay rút kiếm.

– Kỳ thực, ta thích những thủ đoạn giết người mềm dẻo một chút, nhưng nếu nàng biết được, nhất định sẽ chê ta rườm rà. – Dung Sở cười tiếc nuối, vung tay lên,- Cho nên, mời các ngươi nếm thử cảm giác vừa rồi của nàng đi!

Hắn ôm Thái Sử Lan đi ra cửa, để đám người Chu Thất ở lại, nhanh chóng đem vào rất nhiều cước đạp cung, đặt khắp bốn phía gian phòng.

Đám thích khách Thiên Kỷ kinh ngạc nhìn thủ hạ của Dung Sở lục tục tay chân, không hiểu bọn họ đang muốn làm gì. Bên ngoài, vô số người đã lạnh lùng chờ sẵn, lắp tên, rút đao khỏi vỏ, chặn kín lối thoát của chúng.

Tiếp theo, một đám người vọt tới bên cửa sổ, đóng đinh chốt toàn bộ cửa, lại dùng thanh sắt cố định.

Một đám khác khuôn thùng dầu vào phòng, bắt đầu hắt tường.

Bọn thích khách ngửi thấy mùi dầu hỏa, mơ hồ đoán được ý đồ của Dung Sở, sắc mặt đồng loạt đại biến.

– Tấn Quốc công! – Tên đứng đầu hét lớn, – Ngài điên rồi! Ngài muốn thiêu chết chúng ta sao! Ngài hành hạ thuộc hạ của Thiên Kỷ đến chết, không sợ Ngự sử đài vạch tội sao?

Dung Sở làm như không nghe thấy, không thèm ư hử gì, chỉ nhẹ giọng nói với Thái Sử Lan đang nằm trong lòng mình:

– Chờ chút xem kịch vui.

Thái Sử Lan bĩu môi, gắng nhỏm người ngồi dậy, mở mắt. Chuyện tốt như vậy, Dung Sở đã tỉ mỉ chuẩn bị cho nàng, nàng nhất định không thể bỏ qua.

“Rầm!” – Sau khi đám Chu Thất đi ra ngoài, cửa lớn cửa bé nhất loạt được đóng kín.

Chu Thất nhảy lên trên nóc nhà, cúi đầu, lại “Rầm!” một tiếng, nóc nhà có thêm một lỗ trống đủ để một người ra vào.

Bọn họ đóng kín tất cả lối ra, lại đập thủng mái nhà, rốt cục là ý gì đây?

Thái Sử Lan lấy làm hứng thú, chăm chú quan sát. Thừa dịp nàng không chú ý, Dung Sở lập tức cúi đầu, tự tay rút tên!

Máu tươi theo mũi tên trào ra, Dung Sở nhanh chóng nghiêng đầu, suối máu xẹt qua cằm hắn, để lại một đường đỏ tươi, sau đó bắn lên hiên nhà.

Cùng lúc đó, thân thể Thái Sử Lan cũng nảy lên một cái, trong nháy mắt, cả người trở nên cứng ngắc.

Nàng rốt cục đã đi đến giới hạn chịu đựng, lập tức ngất lịm.

Dung Sở vội vàng bắt mạch giúp nàng, lại cho nàng uống mấy viên thuốc. Sau khi xác định nàng chỉ bị hôn mê mới thở phào nhẹ nhõm – ý chí của Thái Sử Lan quá cường đại, cho nên nàng rất hiếm khi hôn mê. Nãy giờ hắn cứ chần chừ không dám rút tên ra, bởi sợ sẽ làm đau nàng, vừa rồi nhân lúc nàng xuất thần để ra tay, cũng may là không có chuyện gì xảy ra.

Chưa kịp lau đi máu dính trên mặt, Dung Sở vội vã xử lý qua vết thương cho Thái Sử Lan.

Ngay khi chạm đến bờ vai máu thịt be bét của Thái Sử Lan, ngón tay trước giờ dứt khoát ổn định của Dung Sở cũng không khỏi run lên.

Thủ hạ dâng kéo lên cho Dung Sở rồi tự động xoay người sang chỗ khác. Dung Sở nhìn Lý Phù Chu, đám thủ hạ lại rất tự giác xoay nốt người Lý Phù Chu đi.

Bấy giờ, Dung Sở mới cắt vai áo của Thái Sử Lan ra, dùng nước và vải sạch đã chuẩn bị sẵn giúp nàng xử lý vết thương. Kim sang dược của hắn đứng đầu thiên hạ, khi đắp lên vết thương, gần như sẽ giúp cầm máu ngay lập tức. Sau khi dùng nước rửa sạch vết máu, mơ hồ có thể thấy được xương trắng ẩn hiện. Vết thương dữ tợn càng làm nổi bật da thịt nhẵn nhụi của nàng, lại tựa như ánh sáng tỏa ra từ trân châu.

Dung Sở hít một hơi thật sâu, lại không giống như đang thưởng thức da thịt đẹp đẽ của nữ tử. Ánh mắt hắn lạnh lẽo, mơ hồ ánh lên vẻ giận giữ, thế nhưng ngón tay lại càng thêm dịu dàng. Chà lau, bôi thuốc, băng bó... Động tác nhẹ nhàng, ôn nhu tựa gió.

Từng chậu, từng chậu nước được đưa tới, dòng nước trong suốt bị nhuộm thành đỏ thẫm. Đám hộ vệ lắng nghe tiếng nước rào rào phía sau lưng, ai nấy đều đánh mắt nhìn nhau.

Nhiều năm như vậy, chủ tử vẫn luôn luôn sống an nhàn sung sướng, mười ngón tay không dính nước xuân, từ lúc nào lại tự tay băng bó cho người khác? Đã vậy, người nọ còn là một nữ nhân?

Có lẽ, không bao lâu nữa, Quốc công sẽ có vị hôn thê thứ tư. Bọn họ chỉ có thể hy vọng vị hôn thê lần này có thể sống lâu hơn một chút, nếu không… Lại nói, nhìn biểu hiện trong thời gian gần đây, cũng không phải vẻ thờ ơ lạnh nhạt như mấy lần trước đó mà giống như đã thật sự rơi vào lưới tình vậy.

Có điều... – Đám hộ vệ lắng tai nghe ngóng động tĩnh phía sau, từ đầu tới cuối không nghe thấy bất kỳ tiếng rên rỉ nào, ánh mắt dần dấy vẻ bội phục – vết thương nặng như vậy, hán tử mình đồng da sắt cũng sẽ đau đến chết đi sống lại, vậy mà nữ tử này khi hôn mê cũng không rên một tiếng!

Vị hôn thê như vậy, ai có thể giết chết?

Đám hộ vệ vui mừng khôn xiết, bắt đầu cảm thấy “sự nghiệp cưới vợ” u tối của Quốc công rốt cục cũng có tí ánh sáng.

...

Trong khi vết thương của Thái Sử Lan được vệ sinh băng bó, công tác niêm phong cửa bên kia cũng gần như hoàn thành.

Chu Thất đứng cạnh lỗ hổng do mình tạo ra, cúi đầu nhìn đám thích khách đang giận dữ gầm gừ bên dưới, lạnh lùng nói:

– Quốc công từ bi, cho các ngươi một đường sống. Nếu có bản lĩnh, thì hãy tự mình thoát ra ngoài qua lỗ hổng này đi!

– Nhảm nhí, mái nhà cao như vậy, lại không có đồ đạc để mượn lực nhảy lên, chúng ta đi ra thế nào?

– Chẳng phải còn có cước đạp cung đấy sao! – Chu Thất thản nhiên nói, – Mượn lực nhảy lên, bám vào xà ngang là có thể đi ra rồi!

– Vớ vẩn! Cước đạp cung hướng vào phía trong, dây cung đều đã lên cả, tiễn cũng không cách nào gỡ xuống, một khi đạp vào, loạn tiễn nhất loạt bắn ra, chẳng phải chúng ta sẽ bị bắn chết hay sao!

Phía dưới, tiếng chửi loạn vang lên không dứt, chẳng lâu sau đã có người hiểu ra, tuyệt vọng kêu to:

– Trời ạ! Bọn chúng thật là ác độc! Bọn chúng lập tức sẽ phóng hỏa, buộc chúng ta không thể không dùng cước đạp cung để nhảy lên. Tới lúc đó, chúng ta sẽ phải bắn chết lẫn nhau, cuối cùng dù cho có thể thoát ra ngoài, thì chắc chắn cũng sẽ bị bỏng nặng…. Chúng ta… chúng ta đều sẽ chết rất thảm!

– Chúc mừng ngươi, đoán đúng rồi! – Chu Thất gật đầu, vung tay lên.

“Phụt!” – mười mấy tia lửa nhất thời sáng chói, vút qua không trung, rơi vào chân tường sớm đã tưới đầy dầu hỏa.

“Bùng!” một tiếng, mười mấy ngọn lửa, trong nháy mắt nổi lên mãnh liệt!

Tiếng kêu thảm đồng thời vang lên, hòa lẫn với âm thanh hỗn loạn của tên được bắn ra, truyền ra từ trong đám cháy. Âm thanh mũi sắt bén nhọn đâm vào da thịt, kẻ nọ đạp lên kẻ kia, bóng đen lần lượt hướng ngã xuống,… tất cả hòa lẫn vào nhau, tấu thành bản nhạc ngập đầy gió tanh mưa máu, đáng sợ không sao kể xiết.

Âm thanh này quá đáng sợ, ngay cả đám hộ vệ từng tham gia chiến trận của Dung Sở cũng cảm thấy không chịu nổi. Ngay thời khắc đỉnh điểm của sự sợ hãi, tất cả thanh âm đột nhiên biến mất, sự tĩnh lặng tuyệt đối lúc này lại càng khiến người ta lạnh toát sống lưng.

Lập tức “Rầm” một tiếng, rốt cục cũng có một kẻ lao ra từ nóc nhà, toàn thân cắm đầy tên, y phục lem luốc máu tươi. Cho tới khi cả người đã ở giữa không trung, hắn vẫn còn hét lớn:

– Aaaa…. Ta đã thoát rồi! Đã thoát rồi!

Hắn thoát rồi, cũng điên rồi.

Kẻ này chính là tên cầm đầu ban nãy.

Chu Thất thấy thế cũng không ra tay ngăn cản mà chỉ lạnh lùng nhìn hắn lảo đảo bước đi, máu tươi chảy xuống, vẽ thành đường dài.

“Bụp” một tiếng, kẻ nọ ngã xuống trước mặt Thái Sử Lan. Nàng giật mình mở mắt, ngay lập tức thấy trên mặt đất có một bàn tay nhuốm đầy máu tươi đang hướng về phía mình.

– Ta... Ta... – Kẻ lúc trước vênh váo tự đắc xử nàng tội chết, lúc này lại yếu đuối không ai bằng.

Dung Sở kéo nàng vào lòng, ánh mắt không chút dao động. Chỉ cần kẻ kia dám gây bất lợi cho Thái Sử Lan, Dung Sở sẽ không ngại để hắn chết thảm gấp ba lần.

Ánh mắt Thái Sử quét qua người hắn, mím môi, giơ tay lên, cầm lấy thanh đao ở bên cạnh.

“Phập!” – Nàng dùng đao đâm thẳng vào yết hầu kẻ nọ.

Đầu hắn ngửa ra sau, ánh mắt cuồng loạn tối dần. Trước khi lâm chung, môi mấp máy, dường như cố nói ra hai chữ “Đa tạ!”

Đau đớn đến cực hạn, không bằng bị một đao chém chết!

Thái Sử Lan hờ hững ném đao sang một bên.

– Kẻ nào đáng chết nhất? – Nàng nhìn về phía đại doanh Thiên Kỷ.

– Kỷ Liên Thành!



– Chết tiệt! Sau khi dò hỏi Thường công công, Thai Thế Đào ghìm ngựa chậm lại mấy bước, nhỏ giọng mắng một tiếng.

Tiếng nói chuyện giữa hắn và Thường công công rất nhỏ, Cảnh Thái Lam cũng không nghe được gì. Tiểu tử nhíu mày, con ngươi khẽ động.

Nó chán ghét những kẻ này, trước giờ luôn luôn như vậy.

Thai Thế Đào liếc mắt quan sát phía sau. Đội ngũ đi theo Thường công có tổng cộng mười tám người, trong đó có hai người mặc trang phục màu xanh đen, xem ra đều là thủ lĩnh, mười sáu người còn lại thì mặc y phục hai màu xanh hồng.

Những kẻ này, với binh lính trong tay hắn và Thường Đại Quý, muốn giết hết không phải chuyện khó. Có điều, Thường Đại Quý sẽ không hợp tác cùng hắn đi giết người của Tây Cục, hắn cũng không thể lôi huynh đệ cùng xuống vũng bùn lầy. Giết Tây Cục là giết mệnh quan triều đình, đây là tội chết.

Thái Thế Đào trầm tư suy tính. Trong khoảng thời gian này, hắn không ngừng học hỏi ở doanh Quang Vũ, lại thực tập tòng quân, còn đặc biệt bỏ công sức ra nghiên cứu tổ chức mật thám Tây Cục. Tham lam, hung ác độc địa, thâm độc, gian trá, dường như là điểm chung của đám người trong tổ chức này.

Tham lam...

Chân mày thoáng nhướn lên, Thai Thế Đào đột nhiên nảy ra một ý tưởng.

– Công công. – Hắn tiến đến cạnh Thường công công, làm như lơ đãng nói, – Nếu công công nếu đang vội lên đường, ty chức đương nhiên phải theo hầu, ha hả, vì công công, ty chức có đánh mất một cơ hội phát tài thì đã đáng là gì!

Quả nhiên, hai chữ “phát tài” lập tức kích thích thần kinh của Thường công công. Hắn đột nhiên quay đầu, đôi mắt nhỏ tí như hạt đậu trợn lên:

– Sao?

– Lúc trước khi ở trên núi, ty chức đã phát hiện ra mật đạo mà Tây Phiên dùng để lẻn vào Nam Tề ta. – Thai Thế Đào chỉ về phía Âm Sơn, – Bấy giờ, ty chức còn gặp một tốp lính Tây Phiên đang vận chuyển đồ tiếp viện, còn có một đội binh sĩ vây công Bắc Nghiêm đang phụng lệnh đại soái của bọn chúng, đưa tài vật vơ vét được ở Bắc Nghiêm chuyển về Tây Phiên...

– Hả? – Hai mắt Thường công công sáng rực.

Thai Thế Đào nói tiếp:

– Nếu chúng ta có thể giết những kẻ đó, tài vật…chẳng phải đều do công công quyết định hay sao?Có điều, người làm lính như bọn ta cũng không thể vì ham món lợi nhỏ lợi mà buông tha đại cục. Nếu như công công có chuyện gấp, chúng ta đương nhiên phải hộ tống ngài đi trước, chỉ là không biết khi trở về, những thứ kia còn ở đó hay không... Haizz, lại nói tiếp, mong công công đừng chê cười, ta cũng coi như xuất thân phú gia, nhưng cho tới giờ cũng chưa từng thấy qua nhiều bảo vật như vậy… – Hắn cười ha ha, giả bộ ngượng ngùng nói.

Thường công công vô thức dừng ngựa, cánh mũi phập phồng, giọng nói the thé:

– Ở đâu? Mau dẫn bọn ta đi!

– Hả? – Thai Thế Đào ngạc nhiên, Không phải công công đang làm nhiệm vụ khẩn sao?

– Hoãn lại một chút cũng không sao! – Thường công công phất tay, – Nhưng số tài vật mà ngươi nhắc đến, ta nghĩ hẳn phải sớm trả lại cho bách tính Bắc Nghiêm. Vật về với chủ, như vậy mới không phụ lòng hương thân phụ lão Bắc Nghiêm, đúng chứ?

– Công công nói cũng phải. – Thai Thế Đào nói, – Vậy giờ ta sẽ đi báo cho Tôn tham tướng…

– Không cần! – Thường công công vội vàng cắt ngang lời hắn, – Việc thế này càng ít người biết càng tốt.

Thai Thế Đào đưa lưng về phía hắn, lặng lẽ nở nụ cười lạnh.

Quả thực, loại sự tình này, càng ít người biết càng tốt.

– Vậy theo ý công công. – Hắn xoay người lại, thành khẩn nói, – Ta đi chào hỏi một câu với Tôn tham tướng, bảo với ngài ấy rằng ta phải theo công công đi làm nhiệm vụ mật, nói bọn họ cứ đi trước.

– Được, được, mau đi đi.

Một lát sau, Thai Thế Đào trở về, cười nói:

– Thuộc hạ của ty chức cũng hơi nhiều, chúng ta cũng để họ ở lại chứ?

– Được!

Một chút nghi ngờ ban đầu của Thường công công đã bị lời này đánh tan. Thai Thế Đào chủ động yêu cầu để người mình lại, bên ta lại còn mười tám người. Có gì phải sợ chứ?

Đoàn người quay đầu trở về đường núi. Trước đó, Thai Thế Đào đã dùng đủ mọi cách, hết khuyên đến đe Cảnh Thái Lam theo thuộc hạ của hắn đi trước, nhưng Cảnh Thái Lam lại nắm chặt y phục của hắn, nhất quyết không chịu buông tay, mặt hếch lên trời, nói gì cũng không nghe.

Nó còn phải trông coi cái tên mặt trắng nhỏ này nha, phải đợi hắn giúp mình đi cứu ma ma nữa. Nhìn coi, ban nãy nhiều người như vậy, nhưng trừ hắn ra, đâu có ai chịu nghe lời của một đứa bé đâu. Bởi thế, không thể để hắn chạy thoát được!

Dù sao Cảnh Thái Lam cũng không sợ Thường công công nhận ra mình, nó vẫn đang đeo mặt nạ kìa.

Thai Thế Đào bất đắc dĩ, đành phải bịa đại một cái lý do với Thường công công rồi đưa nó đi cùng. Đến gần mật đạo, Thai Thế Đào kéo Thường công công qua một bên, nhẹ giọng nói:

– Công công, những thuộc hạ này của ngài... có đều đáng tin không?

Thường công công liếc liếc phía sau. Thông thường, công công Tây Cục xuất kinh làm việc sẽ không dẫn người từ trong kinh theo mà sẽ triệu tập trợ thủ từ các khu vực khác. Bởi thế, mười bảy người này, ngoại trừ một phó sứ ra, còn lại đều không phải người của hắn

Lúc này, tâm tư hơi động, ngay cả tên phó sứ hắn cũng không muốn cho tham gia. Lão Thường cười âm hiểm, xoay người nói:

– Vừa rồi Thai bách trưởng hồi báo, bên trong có nghi phạm quan trọng, để tránh nhiều người đánh rắn động cỏ, các ngươi ở bên ngoài chờ ta.

– Rõ!

Thai Thế Đào dẫn Thường công công đi vào mật đạo. Nơi đây cây cối xanh um, thế núi khép kín, hơi khói rất khó tan hết, đến giờ vẫn còn mông lung mờ ảo, trong không khí ngập mùi thuốc súng nồng nặc.

Thai Thế Đào đi đằng trước, cúi đầu tìm kiếm gì đó. Thị lực của Thường công công không tốt lắm, hắn nghi ngờ nhìn quanh, nói:

– Tại sao ta lại không thấy kí hiệu của ngươi để lại?

– Ở đây, công công. – Thai Thế Đào cười nói, – Ngài xem.

Thai Thế Đào vừa nói vừa khom người xuống sát bụi cỏ, Thường công công trong lòng nở hoa, cũng vội vàng khom người theo.

Một khắc đó, Thai Thế Đào bỗng nhiên xuất kiếm!

Kiếm quang từ giữa hai chân hắn xuyên ra, quả là một góc độ xảo quyệt, âm ngoan. Lưỡi kiếm hơi nghiêng, đâm thẳng vào yết hầu của Thường công công!

Thường công công vạn vạn không ngờ tới trên đời lại có người nghĩ ra cách ám sát từ góc độ này! Hắn ta… làm thế nào mà hắn ta nhìn được!

Máu tươi chảy ra từ cổ họng, thân thể hắn cứng đờ rồi ngã xuống. Cũng chính khi ấy, hắn mới phát hiện trước mặt Thai Thế Đào chẳng phải là bảo bối gì mà chỉ là một vũng nước nho nhỏ.

Mặt nước phản chiếu rõ ràng tư thế, vị trí của hai người. Bởi thế, Thai Thế Đào mới có thể một kiếm giết người!

“Bốp” – Thai Thế Đào xoay người, đá mạnh vào cằm Thường công công – Đây là cái đá thứ nhất ngươi đá tỷ ấy!

Thường công công ngửa người về phía sau, Thai Thế Đào phi thân tới, lại đá xoáy một cước vào đũng quần hắn,

– Đây là cái thứ hai, – Hắn cười to, – Ai nha, ta quên mất, phía dưới của ngươi sớm đã mất từ lâu rồi!

Thường công công phun ra một ngụm máu tanh, cả người vừa đập lên vách núi đá, Thai Thế Đào đã như gió lốc xông tới

– Còn đây là trả cái đá ngày ấy ngươi dành cho ta!

“Xoẹt” – Phần trước ngực Thường công công lõm xuống một mảng, nhìn qua vô cùng quỷ dị.

– Ai nha, ta quên mất trước mặt còn trẻ nhỏ. – Chờ tới khi Thai Thế Đào nhớ ra, khi ấy mới phát hiện Cảnh Thái Lam hình như im lặng quá mức rồi. Hắn quay đầu tìm Cảnh Thái Lam, lại phát hiện tiểu tử kia đang loay hoay lật lật y phục của Thường công công.

Thai Thế Đào trừng mắt nhìn Cảnh Thái Lam, bắt đầu cảm thấy vị nương kia của Cảnh Thái Lam e rằng thực sự vô cùng ghê gớm. Đứa nhỏ này rốt cuộc là con nhà ai? Lại còn thể bình tĩnh khi nhìn người chết như vậy?

Cảnh Thái Lam che cái mũi nhỏ, lôi ra một cái túi lụa đỏ màu hạnh hoàng từ vạt áo choàng của Thường công công, đưa cho Thai Thế Đào.

Thai Thế Đào mở túi, lấy từ bên trong ra hai phong thủ dụ được phong kín, một phong là lệnh xử tử Thái Sử Lan vì tội không thủ được thành, phong còn lại là lệnh ngợi khen phong thưởng Thái Sử Lan, còn kèm theo mật lệnh của Tổng đốc hành tỉnh Tây Lăng, nói chuyện xử tử phải diễn ra bí mật.

Ban đầu, Thai Thế Đào vốn muốn hủy cả ba, nhưng sau khi nhìn lướt qua lệnh khen ngợi, hắn không khỏi ngẩn ra.

Phần thưởng của Thái Sử Lan chính là Đồng tri Bắc Nghiêm, hàm Phó tướng Thượng phủ Tây Lăng và Nam tước nhất đẳng!

Tuy là lệnh khen thưởng hàm Phó tướng Thượng phủ phải đợi đến khi Thái Sử Lan kết thúc học nghiệp ở doanh Nhị Ngũ mới có thể chuyển thành chức thực, nhưng Đồng tri Tứ phẩm, cùng với phong tước, đây là danh thật quyền thật nha!

Phải biết rằng, Thái Sử Lan tự lực cứu mấy trăm ngàn bách tính Bắc Nghiêm, dốc lực chặn quân tiên phong của Tây Phiên ở ngoài cổng thành, đập tan kế hoạch đánh nhanh thắng nhanh, dùng Bắc Nghiêm làm cứ điểm phân cách Thượng Phủ và Thiên Kỷ để thuận việc xuôi nam, tránh cho nội địa sinh linh đồ thán, tránh cho kinh thành rơi vào hiểm cảnh. Công lao của nàng xứng đáng với phần thưởng này, nhưng vấn đề là – một điều rất rõ ràng, người cầm quyền không muốn để nàng một bước lên mây, làm sao có thể phong thưởng mạnh tay như vậy?

Thai Thế Đào hiện tại đã không còn là con em thế gia thông thường, khoảng thời gian ra ngoài trải nghiệm đã khiến hắn hiểu được ít nhiều về chính trị. Chỉ cần suy nghĩ một chút là rõ, hành động của Thái Sử Lan hẳn đã truyền vào trong triều, vì nâng cao sĩ khí, tam công và bộ binh tất nhiên sẽ thỉnh bên trên ban thưởng. Thế nhưng, Hoàng thái hậu thì ngược lại. Từ sâu trong nội tâm của bà ta đã quyết không giữ Thái Sử Lan, cũng không ngại mặt ngoài làm người tốt. Vì vậy, bà ta liền đồng ý với kiến nghị của bộ Binh và tam công, ban thưởng thật lớn cho Thái Sử Lan. Sau này, nếu nàng “Chết bất đắc kỳ tử”, cũng chẳng qua là vì “Không có phúc hưởng” mà thôi.

Thai Thế Đào hừ lạnh một tiếng, nghĩ thầm sao Thái Sử Lan lại chọc đến Thái hậu cơ chứ? Nàng đã thành công thoát khỏi Tây Cục, đáng ra từ rầy về sau không nên dây dưa gì đến hoàng gia mới phải!

Không nghĩ ra, không bằng trực tiếp hỏi nàng vậy!

Thai Thế Đào lật qua lật lại hai phong thủ dụ, không biết nên làm thế nào cho đúng.

Bớt phiền nhất là hủy luôn cả hai phong thủ dụ này, nhưng làm thế thì chẳng khác nào phá huỷ tiền đồ của Thái Sử Lan. Thai Thế Đào không nỡ – hắn chỉ hận mình không thể dùng hai tay đệm lên con đường trở thành kẻ mạnh của tỷ tỷ, sao có thể cam lòng đạp đổ cơ hội của nàng đây?

Hủy phong thủ dụ thứ nhất, giữ lại phong thứ hại, nhưng mà cả hai đều là mật lệnh, khi xé ra sẽ để lại vết tích. Xưa nay thủ dụ của hoàng gia đều dùng loại giấy đặc thù, khoảng cách giữa các hàng đều có hoa văn rồng phượng ẩn hiện.

Mà khoảng cách giữa phong mật lệnh thứ nhất và phong mật lệnh thứ hai khá lớn, ở chính giữa còn có một hoa văn chim phượng, rất rõ ràng, đây chính là một loại thủ đoạn phòng chống, tùy ý xé bỏ, ngược lại sẽ khiến người ta hoài nghi.

Lật qua lật lại hai phong thủ dụ mấy lần, hắn chợt nhớ tới lúc trước Cảnh Thái Lam có đưa hắn một cái kim bài Nhật Thần điện. Thai Thế Đào móc tấm kim bài ra, do dự hỏi:

– Đây rốt cuộc là cái gì? Sao đệ lại có nó!

– Nhặt... Nhặt... – Cảnh Thái Lam cười hì hì, thuận tay cầm lấy tấm kim bài, sờ sờ cằm, nghĩ lại động tác trước kia từng làm. Nó nắm lấy phong mật lệnh, cũng không biết dùng thủ pháp gì, tiện tay xé ra, mật lệnh liền bị tách ra. Cảnh Thái Lam hướng đỉnh kim bài xuống dưới, ấn mạnh lên tấm giấy.

– Ấy ấy, đệ làm gì thế? – Thai Thế Đào hoảng lên, vội vàng giật lại mật lệnh, – Đừng làm hư mật lệnh chứ... A? Hả?

Hắn cúi đầu, trừng mắt nhìn mật lệnh. Mật lệnh đã bị xé mở, khoảng ở giữa nguyên bản không có gì, lúc này lại từ từ hiện lên hình rồng.

Thai Thế Đào cầm mật lệnh hướng về phía ánh mặt trời, chăm chú nhìn một lúc, mới phát hiện mật lệnh này bằng giấy đặc thù, ở giữa hình như có một tầng thuốc màu, sau khi ép ấn lên, thuốc màu chậm rãi lan ra, hình thành hoa văn.

Ban nãy, Cảnh Thái Lam dùng đỉnh lệnh bài hình rồng kia ép xuống một cái, trên giấy liền xuất hiện long văn, vừa đúng lấp đầy chỗ trống, thoạt nhìn vô cùng hoàn hảo.

Thai Thế Đào nhìn lại tấm lệnh bài kia, lúc này không còn thấy đỉnh phong hình rồng đâu nữa, nó lại khôi phục dáng vẻ của một tấm lệnh bài thông thường, cũng không biết khi nãy Cảnh Thái Lam đã tác động vào cơ quan gì.

Cảnh Thái Lam đắc ý nhìn tấm lệnh bài kia – đây chính là pháp bảo khi trước giúp nó xuất cung thành công!

– Tiểu tử đệ sao lại có cái này? – Thai Thế Đào nhìn nó chằm chằm, – Nhặt? Trộm? Đệ là tiểu thái giám trong cung? Ta nghe nói có người tịnh thân từ nhỏ, nhưng trước giờ chưa thấy ai nhỏ như đệ.

Khuôn mặt nhỏ của Cảnh Thái Lam ngay tức khắc đen lại.

Ngươi mới là thái giám!

Cả nhà ngươi đều là thái giám!

– Vật quý như vậy đệ không thể cầm được. Chưa từng nghe câu thất phu vô tội mang ngọc có tội hay sao? – Thai Thế Đào ra tay như gió, đoạt lấy lệnh bài, nhét vào ngực áo.

Cảnh Thái Lam trơ mắt nhìn đồ của mình bị cướp đi. Nó đang muốn cướp về, lại bị Thai Thế Đào vác lên vai:

– Đi thôi!

Cảnh Thái Lam tựa đầu vào cổ Thai Thế Đào, lại ngửa đầu ngửi ngửi mùi thuốc nổ còn vương lại trong không khí.

Nó quyết định rồi!

Không để cho hắn làm đại tướng quân nữa!

Cho hắn làm đại thái giám Tây Cục!



Trước khi đi, Thai Thế Đào đá đá thi thể Thường công công mấy cái, không khỏi ảo não – Giải quyết tên này, lấy được mật lệnh, nhưng mà bên ngoài còn mười bảy tên nữa. Giết hết không nổi, nhưng giữ lại một người cũng là mối họa. Cái chết của Thường công công, hắn biết khai báo thế nào đây? Mật lệnh này cũng nhất định phải do công công Tây Cục đưa đến Thủ phủ Tây Lăng thì mới có ý nghĩa, hắn cũng không có cách nào làm thay.

Đang lúc suy tư, cổ đột nhiên nhói đau. Hắn liếc mắt nhìn xuống, liền thấy hai chân của Cảnh Thái Lam đang đung đưa trên vai, giày nhỏ hoa lệ lắc la lắc lư, bảo thạch to lớn trên giày không ngừng cọ vào cổ hắn.

Thai Thế Đào nhìn thấy bảo thạch, hai mắt lập tức sáng lên.

– Tiểu tử, quần áo đệ đều làm từ vải bông, sao giày lại lộng lẫy như thế, cũng là trộm ra từ trong cung hả? – Thai Thế Đào bắt lấy chiếc giày, không chút khách khí tháo ra, – Tiền tài vô nghĩa, mượn dùng xíu nha!

Tóc trên đầu Cảnh Thái Lam lập tức dựng ngược – Tên cướp xấu xa!

Nó quyết định rồi!

Nhất định phải cho hắn làm đại thái giám hầu cận Thái hậu!

Tên cướp thản nhiên cầm lấy giày của nó, vội vã tháo mấy viên bảo thạch lớn nhất ra, lại tìm một nơi thích hợp để cất xác Thường công công, sau đó xới đất lên, ném bừa mấy viên bảo thạch xuống, trông qua giống như vừa đào được đồ quý vậy!

Hắn thả Cảnh Thái Lam xuống, suy nghĩ một chút, rồi nhìn thẳng vào Cảnh Thái Lam, nói:

– Chút nữa ta rất có khả năng sẽ bị thương, chưa chắc có thể đưa đệ đi ra ngoài. Trước tiên đệ cứ ở chỗ này chờ ta, ta sẽ nghĩ cách sắp xếp người tới đón.

– Tại sao ca ca lại phải bị thương? – Cảnh Thái Lam tay hắn ra, lông mi dài khẽ động.

– Ta muốn gạt người, nhưng sợ không ai tin.

– Sẽ chết sao?

– Hầy... xem may rủi đi!

Cảnh Thái Lam nhìn chằm chằm Thai Thế Đào đôi mắt, con ngươi đen trắng rõ ràng, ánh mắt sáng rực, sâu trong đáy mắt có màu lam nhạt, tinh thuần, như trời như biển.

Nó thích đôi mắt này, chúng khiến nó nhớ tới ma ma.

Không phải con mắt giống, mà là nhãn thần, đều trông rất kiên định.

Thôi được...

Nó quyết định!

Để hắn làm đại thái giám Tây Cục được rồi, làm đại thái giám bên người Thái hậu hơi bị thảm quá, rất có lỗi với đôi mắt này.

Sau đó, nó bắt đầu cởi quần áo, áo khoác ngoài vừa cởi ra, liền để lộ nhuyễn giáp bên trong.

Kỳ thực, lúc đầu Thai Thế Đào đã nhìn thấy bộ nhuyễn giáp này rồi, chỉ là không mấy chú ý, lúc này, hai mắt liền sáng rực – Giáp tốt!

Cảnh Thái Lam cởi nhuyễn giáp xuống, mím môi đưa cho Thai Thế Đào. Nhuyễn giáp hộ thân của nó trên dưới hại kiện, phần bên trên chẳng qua chỉ lớn hơn cái khăn tay một chút, có thể dùng để bảo vệ vị trí yếu hại, vậy là đủ rồi.

– Cho ta? – Thai Thế Đào vui vẻ hỏi.

A! Thằng nhóc này rất có nghĩa khí, nhất định là không biết bộ nhuyễn giáp này rất quý giá!

– Mượn! Mượn! – Cảnh Thái Lam trợn trắng hai mắt.

Thai Thế Đào “xì” một tiếng.

Ai mà lại dạy ra một đứa nhỏ hẹp hòi như vậy chứ?



Oán thầm thì oán thầm vậy, Thai Thế Đào thực ra vẫn rất cảm kích. Lúc cầm lấy bảo bối hộ thân, hắn có hơi do dự. Mặc dù đứa nhỏ này ăn mặc giản dị quê mùa, nhưng da dẻ nhẵn nhụi, mắt sáng như ngọc, dáng vẻ xuất chúng hơn người. Nổi bật lên khỏi dáng dấp trẻ nhỏ chính là khí chất cao quý độc nhất. Lại thêm thông tuệ khôn khéo, dũng cảm lớn mật, thật không biết là thế gia tôn quý bậc nào mới có thể dạy dỗ hài tử như vậy.

Có điều, trong nháy mắt, hắn đã trở nên quyết đoán – vì Thái Sử Lan, cái gì cũng vứt hết sang một bên đi! Sau này hắn sẽ liều mạng che chở đứa nhỏ này là được rồi!

Sau khi đệm nhuyễn giáp lên trước ngực, Thai Thế Đào tìm giúp Cảnh Thái một nơi ẩn náu kín đáo, dặn đi dặn lại nó phải trốn cẩn thận rồi mới vội vã đi ra.

Hắn vốc lên một nắm bùn đất lẫn máu ở cạnh thi thể của Thường công công, bôi trét lên khắp người, dáng vẻ thoạt nhìn vô cùng khổ sở.

Sau đó, hắn cầm lấy một viên bảo thạch, đi ra bên ngoài. Ở miệng cốc, mười bảy người còn đang chờ, vẻ mặt vị phó sử đứng đầu vô cùng lo lắng.

Hắn và Thường công công là cộng sự ở Lệ Kinh, cho nên hiểu nhau rất rõ. Nhìn dáng vẻ không nhịn nổi cùng ánh mắt lóe sáng của lão Thường khi nhắc tới việc vào cốc. Bảo chuyện này không có uẩn khúc, hắn còn lâu mới tin!

Nhưng dù lòng đầy hoài nghi thì lão Thường vẫn là người lãnh đạo. Nghĩ tới việc trong lúc bản thân bị ép ở ngoài, lão Thường lại ở trong cốc vui vẻ nhét vàng nhét bạc đầy túi, lòng hắn lại ngập tràn lửa giận, tới nỗi đứng ngồi không yên.

Đúng lúc này, một bóng người lảo đảo chạy ra từ trong cốc. Nhìn kỹ, chính là Thai Thế Đào máu me đầy người, vẻ mặt hoảng hốt.

– Làm sao vậy? – Phó sứ lập tức tiến lên, đồng thời ra hiệu cho mười sáu kẻ phía sau “đứng yên xem tình hình”.

Thai Thế Đào thấy hắn tiến lên một mình, trong lòng nở hoa – Thật là đúng như ý nguyện mà!

– Đại nhân! – Hắn thở hồng hộc, nét mặt quỷ bí, – Vừa rồi... Vừa rồi chúng ta...

– Làm sao? – Phó sứ không dằn nổi, kéo hắn qua một bên, tới gần cửa cốc.

– Thường công công điên rồi! – Thai Thế Đào lặng lẽ ghé vào lỗ tai hắn nói, –... Lúc trước binh lính Tây Phiên để lại rất nhiều tài bảo... Lúc Thường công công nhặt bảo thạch, bỗng nhiên bị đao độc làm bị thương... Bây giờ đang nổi điên ở trong cốc... Ty chức không biết làm thế nào... Ngài xem...

– Để ta đi xem! – Phó sứ kích động, không nói hai lời tiến về phía trước.

Thai Thế Đào tiến lên dẫn đường, dẫn hắn đi qua mấy vòng, đến trước vũng bùn, phó sứ liếc mắt nhìn bảo thạch lác đác dưới đất, vội vã vọt lên, cúi người xuống nhặt.

Bởi vì thái giám không thể sinh con nối dõi tông đường, trong cuộc sống ít có niềm vui, cho nên trước giờ đều chỉ quan tâm đến tiền tài, mà thái giám Tây Cục lại là đám thái giám đứng đầu thiên hạ.

Bên này, hắn khẽ cong thắt lưng, phía sau, Thai Thế Đào lập tức lặng cắt đứt sợi mây đã chuẩn bị từ trước

Đầu mây vừa bị đứt, thi thể của Thường công công cột ở đầu dây còn lại bị giấu trong khe núi liền rơi thẳng xuống đỉnh đầu phó sứ.

Phó sử cảm thoáng thấy bóng đen ập đến, ngẩng đầu liền thấy Thường công công đang lao xuống, trường đao trong tay lóe sáng, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn!

“Đã điên rồi lại còn muốn giết ta!” – Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu phó sứ. Hắn không chút nghĩ ngợi, nhấc tay một cái.

” Phập!” Thanh đao cầm sẵn trong tay từ trước đâm thẳng vào bụng Thường công công.

Thường công công ngã ngửa ra sau, Thai Thế Đào nhanh tay ném đoạn mây sang chỗ khác.

– Giết người rồi! – Sau khi ném đoạn mây vào đống lá rụng, hắn thất kinh chạy tới, chắn trước thi thể của Thường công công, – Đại nhân, sao ngài lại giết Thường công công?

Phó sứ đang quỳ gối vũng bùn, lúc này mới ngẩng đầu lên, tia máu hằn đầy hai mắt!

Thai Thế Đào bị dọa sợ tới ngẩn ra, bất động tại chỗ.

Phó sứ duỗi tay ra, thanh đao trong tay thuận thế đâm vào ngực Thai Thế Đào!

Thai Thế Đào “A!” lên, tiếng hé tràn ngập kinh ngạc. Sau đó, hắn ngã ngửa ra sau, đè lên thi thể Thường công công.

– Biết quá nhiều bí mật, thì phải chết! – Phó sứ cười lạnh một tiếng, không đoái hoài gì đến hai thi thể trên mặt đất, chỉ chăm chăm đào tiếp cái hố kia. Nhưng ngoài ba bốn viên bảo thạch vương vãi trên nền đất thì hắn không hề tìm được thêm gì khác.

– Không phải giấu đi chỗ khác rồi chứ? – Phó sứ cất bảo thạch đi, nghi ngờ đứng lên, tiện tay rút thanh đao từ ngực Thai Thế Đào ra, chuẩn bị tìm kiếm chỗ khác.

Lúc rút đao, hắn bỗng nhiên “Ồ!” một cái tiếng.

Cảm giác có chút sai sai! – Lúc rút đao ra, cảm giác giống như không cần dùng tí sức nào vậy!

Hắn hơi nghi ngờ, áng chừng lưỡi đao trong tay, dự định đâm thêm một cái vào bụng Thai Thế Đào.

Không biết tiếng lao xao từ nơi nào vang lên, nghe như là cách đó không xa có người đang tới gần.

Phó sứ cả kinh – Thi thể Thường công công đang ở trước mắt, nếu như để kẻ khác biết được hắn đã thủ lĩnh, hậu quả sẽ rất khó lường!

Nghĩ đến hình phạt đáng sợ dành cho phản đồ của Tây Cục nghiêm, hắn không nhịn được mà rùng mình một cái, không chần chừ gì nữa, giậm chân một cái liền đi.

Trước lúc rời đi, hắn phát hiện có một chiếc túi gấm lộ ra từ trong tay áo của Thường công công. Chợt nhớ tới nhiệm vụ chuyến này, hắn thầm kêu một tiếng “Nguy hiểm thật!” rồi vội vàng nhặt cái túi lên, chạy ra khỏi cốc.

Sau khi ra khỏi cốc, hắn bảo với đám người kia rằng, Thường công công có nhiệm vụ bí mật cần làm nên phải rời đi trước, cho nên từ giờ hắn sẽ là người phụ trách chỉ huy lần hành động này. Đám công công Tây Cục cũng không cảm thấy có gì kỳ quái- người Tây Cục trước giờ luôn xuất quỷ nhập thần, chuyện như vậy rất bình thường.

Phó sứ vội vã thuộc hạ rời đi, chạy thẳng đến Thủ phủ Tây Lăng. Hắn không mấy lo lắng chuyện thi thể của Thường công công bị phát hiện. Nếu như chuyện đó thật sự xảy ra, chỉ cần lấy lý do là Thường công công một mình độc hành, không có khai báo, vô cớ bỏ mình là được.

Tây Cục đối với thuộc hạ còn sống quản khống rất chặt, nhưng đối với kẻ đã chết lại chẳng mảy may quan tâm. Người chết cũng đã chết, còn gì phải dây dưa nữa!

Sau khi Phó sứ rời đi một hồi, Thai Thế Đào mới chậm rãi đứng lên.

– Mẹ ơi… – Hắn che ngực, giữa kẽ tay lộ ra một vệt đỏ thẫm.

Dù sao thì nhuyễn giáp của Cảnh Thái Lam cũng quá nhỏ, Thai Thế Đào lại không thể xác định chính xác vị trí đối phương sẽ ra tay, cho nên vẫn bị thương nhẹ.

– May mà có nhuyễn giáp của tiểu tử này... – Thai Thế Đào lầu bầu, đi tới khe núi mà Cảnh Thái Lam trốn, ngó vào bên trong, lại không thấy bóng ai.

– Người đâu? – Thai Thế Đào cả kinh, suýt nữa thì nhảy dựng lên. Đúng lúc đó, hắn nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, xoay người thì thấy Cảnh Thái Lam đang lững thững đi tới, trong tay còn cầm một nhánh cây.

Lúc này, Thai Thế Đào mới nhớ tới âm thanh dọa phó sứ chạy mấy. Nếu như không phải nhờ tiếng động kia, chỉ sợ bây giờ hắn đã biến thành Tử Thế Đào rồi!

– Haizz…mắc nợ đệ những hai lần. – Hắn bĩu môi, cõng Cảnh Thái Lam lên, khổ nỗi vừa dùng lực, máu từ vết thương lại chảy ra. Hắn vội vàng ngồi xuống, Cảnh Thái Lam do dự nhìn vết thương của hắn. Thai Thế Đào nhìn nó, nhếch miệng cười:

– Nhìn cái gì, mau lên đây!

Khi ghé lên tấm lưng không mấy rộng nhưng rất ấm áp của Thai Thế Đào, Cảnh Thái Lam chợt nhớ tới tấm nệm tơ tằm hoa lệ nhưng lạnh như băng trong Nhật Thần điện.

Phú quý ba nghìn, không bằng lồng ngực nửa phó.

Nó nhếch miệng.

Nó quyết định!

Để người này làm đại tướng quân đi!!

...

Sắc trời dần dần sáng.

Ánh lửa dần tàn, từng mảng tường bị hun đen thui đổ xuống, thi thể đám binh lính Tây Phiên chất đống khắp nơi, không ít binh sĩ Nam Tề đeo đao tuần tra trên phố – không chết đâm một đao, chết cắt lấy bên tai. Bên thắt lưng mỗi người đều treo một chuỗi xiên tai thật dài, người người vì vậy vui vẻ ra mặt — đây chính là chiến công, lấy về chính là phần thưởng, là thăng chức!

Thời điểm sau nửa đêm, Da Luật Tĩnh Nam đã bị hộ vệ ép chạy trốn, đại thế đã mất, chiến cuộc khó vãn, ở lại thì chẳng qua chỉ nhiều thêm một cái xác mà thôi. Lại nói, lỗ tai của hắn, hẳn là có rất nhiều người muốn cắt.

Kỳ thực, tổng binh lực của Tây Phiên là hai vạn, lẽ ra không bại dưới tay một vạn binh Thiên Kỷ nhanh đến thế. Đáng tiếc, binh sĩ Tây Phiên vốn thiện dã chiến, nhưng lần này lại ở vây thành, hơn nữa kết cấu Bắc Nghiêm đặc thù, phân ra làm nội – ngoại thành. Quân Tây Phiên chiếm giữ ngoại thành hạ trại, tuy là có lợi cho vây thành, nhưng khi bị đánh lén ban đêm, chúng bởi chưa quen thuộc địa hình, lại không am hiểu chiến đấu trên đường phố, cho nên mới rơi vào tình cảnh “bắt rùa trong hũ” như hiện tại.

Mỗi ngõ hẻm đều có người xông ra, mỗi ngóc ngách đều là bẩy rập. Kết cấu phòng ốc của Nam Tề phức tạp, có đôi khi chạy mất mấy vòng, cuối cùng lại phát hiện bản thân đã trở về tại chỗ. Những kẻ sống ở phương Bắc vốn quen ở nhà to nhưng đơn giản thế này, làm sao có thể tìm được lối ra!

Hơn nữa, người chỉ huy còn là Dung Sở. Từ thời niên thiếu đã lãnh binh bảo vệ biên giới, tài dùng binh trấn động Nam Tề, lại thêm trước đây chủ yếu chống lại Tây Phiên Ngũ Việt, cho nên vô cùng quen thuộc cách đánh của chúng. Mà điểm mấu chốt chính là, ban đầu Da Luật Tĩnh Nam muốn lấy mạng Thái Sử Lan.

Đột ngột mất đi chỉ huy, lại gặp phải kẻ định cao minh, Tây Phiên làm sao có thể không bại?

Da Luật Tĩnh Nam vội vã trốn chạy về Bắc. Trước lúc rời đi, hắn từng dừng ngựa nhìn lại thành trì này.

Hắn từng cho rằng đây chẳng qua chỉ là nơi trú chân, chờ khi đại quân tiếp ứng đến, hắn sẽ lập tức xuôi nam, thành này rất nhanh sẽ bị bỏ lại.

Hắn tới trước cửa lớn xâm chiếm Nam Tề, dừng chân chờ đợi ròng rã bảy ngày.

Bảy ngày, nhưng chính là trọn đời.

Trọn đời giục ngựa khắp đất Nam Tề, thanh danh trọng trấn, dã vọng nắm lấy quân quyền Tây Phiên.

Tất cả, đều bị diệt dưới ánh mắt lạnh lùng mà tĩnh lặng của nữ nhân kia.

Diệt dưới gót sắt của Dung Sở.

Thứ khiến người ta thống khổ nhất trên đời…không phải mất đi.

Mà là sau khi có được lại bị cướp mất…

Là thứ đang trong tầm tay, lại đột nhiên vuột mất, tựa cát chảy kẽ tay.

Dưới tia nắng ban mai, Da Luật Tĩnh Nam nghiêng người nhìn về nơi xa, thật lâu vẫn không muốn rời đi. Cuối cùng, hàng nghìn, hàng vạn phẫn hận lẫn bất đắc dĩ đều hóa thành một tiếng roi.

“Vút!”

– Dã vọng trọn đời, đến cùng lại bị bóp nát trong tay nữ tử! Thái Sử Lan! Dung Sở! Mối nhục hôm nay, chỉ cần Da Luật Tĩnh Nam ta còn sống thì nhất định phải báo!



Tia nắng len qua khe hở, chiếu sáng gian phòng.

Dung Sở ngồi xếp bằng trên đất, cẩm bào nhuốm đầy máu bụi trải trên nền đất. Hắn lại giống như chưa phát hiện ra, chỉ chăm chú nhìn ngực Thái Sử Lan.

– Đã là lúc nào rồi? – Giọng nói hắn giống như oán trách, nhưng kì thực là thương tiếc, – Nàng vẫn còn bận tâm đến tên hề đấy? Không phải chỉ là một Kỷ Liên Thành thôi sao? Hắn đáng để nàng nhớ mãi không quên như thế sao? Chờ sau khi vết thương lành hẳn, ta liền đưa nàng đi tìm hắn tính sổ!

Thái Sử Lan khép hờ mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Còn nói nàng kiêu ngạo, vị này mới là lớn lối không biên kìa!

Kỷ Liên Thành là ai chứ? Tên hề? Thiên hạ có tên hề nào ngạo mạn như hắn sao?

Thiếu soái Thiên Kỷ, ngày sau chính là một trong tam soái đứng đầu thiên hạ, nắm giữ trong tay hai trăm ngàn quân, mặc dù chức vụ và quân hàm ở dưới Dung Sở, nhưng thực lực chắc chắn hơn hẳn một Quốc công hữu danh vô thực. Hôm nay Dung Sở không chút cố kỵ dùng thủ đoạn tàn nhần như vậy giết chết sát thủ do Kỷ Liên Thành phái tới, hắn lại là kẻ có thù tất báo, tương lai nhất định sẽ trở thành mối họa lớn.

Vị Quốc công đại nhân này chọc vào ổ kiến lớn như thế, giờ còn ở đây mỉm cười tỏ vẻ không bận tâm. Coi nàng là đứa ngốc sao?

– Ha! Cười rồi! – Dung Sở cảm thán, – Đợi nàng cười được một lần với ta thật lâu quá! Đừng nhúc nhích!

Hắn đưa tay ra, khẽ kéo môi Thái Sử Lan, nghiêng đầu nhìn một chút, nói:

– Góc độ này là đẹp nhất. Đẹp nhất, nhớ chưa? Lần sau cứ cười như vậy.

Thái Sử Lan lúc này rốt cục hiểu được tư vị của cái gọi là “Vừa bực mình vừa buồn cười”

Khóe môi bị kéo ra khiến cho nụ cười của nàng thoạt nhìn có hơi khôi hài. Dung Sở nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt lóe sáng, cảm thấy nụ cười lúc này của nàng quả thực là tuyệt sắc hắn chưa từng thấy qua trên cuộc đời này.

Một đóa hồng băng có gai nở trong lồng ngực của hắn, rốt cục bởi vì một luồng gió nóng rực mà đong đưa.

Thái Sử Lan đương nhiên không biết nụ cười “dị dạng” của mình ở trong mắt Dung Sở lại thành ra khuynh quốc khuynh thành. Nàng bị hắn nhìn như vậy, cảm thấy không được tự nhiên. Thái Sử Lan mở mắt, nhìn lên cằm Dung Sở, phát hiện có một vết máu chẳng biết ở đó từ khi nào. Vết máu đỏ nhạt nằm trên da thịt trắng sáng như ngọc của hắn, trông vô cùng chói mắt.

Trước khi ý thức kịp trở về, ngón tay của nàng đã không tự chủ được đưa ra, nhẹ nhàng lau sạch vết máu trên mặt hắn.

Ngay khi phát giác hành động của mình, ngón tay nàng liền cứng đờ.

Đáy mắt Dung Sở bỗng sáng rực lên, tựa như sao trời.

Hắn nắm chặt lấy bàn tay đang định rụt về của nàng, trong lòng bỗng nhiên xao động mãnh liệt.

Tư vị vừa xa lạ vừa quen thuộc, tựa như chỉ từng có khi còn niên thiếu, khi hắn phóng ngựa trên chiến trường, cầm hồng anh thương xông vào doanh địch, nhìn thấy đối phương treo cao cờ hàng, phủ phục đầy đất. Hắn đứng giữa mọi người, lòng đầy hăng hái.

Lúc này, tư vị ấy lại có thêm mấy phần mềm mại, ôn nhu, ngọt ngào... cùng thương tiếc nhàn nhạt.

Dạng như cảm xúc tuôn ra khắp người, dâng trào trong huyết mạch toàn thân, khiến cả người nóng rực.

Hắn chậm rãi cúi đầu, phủ môi lên trán nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play