Đêm đó, đoàn người xuống tới chân núi, dừng chân nghỉ ngơi trong một trấn nhỏ tên An Khê. Lúc này, Thái Sử Lan mới biết, hóa ra bọn họ đã bị nước cuốn tới hạ du sông Nghi Hà, ra khỏi hành tỉnh Tây Lăng. Nơi này là hành tỉnh An Tây, cách Bắc Nghiêm hơn ba trăm dặm, muốn trở về phải đi thêm sáu, bảy ngày đường.
Nhóm họ đại khái có trên dưới trăm người, vừa đủ bao nguyên một quán trọ. Bấy giờ, các nhà trọ khác trên trấn đều đã kín chỗ, đâu đâu cũng thấy người giang hồ dắt đao phối kiếm đi đi lại lại, xem ra lực hiệu triệu của cái Hịch võ lâm kia không hề nhỏ. Trong lúc vô ý, Thái Sử Lan còn nghe thấy Vương Mãnh và Văn Kính thì thầm với nhau, nói lần này phần thưởng mà minh chủ đưa ra là bảo dược giúp cải tử hoàn sinh, cho nên mới có nhiều người lao vào như vậy.
Phân nửa thành viên trong nhóm là hoạt động riêng lẻ hoặc thuộc các môn phái nhỏ, chỉ có Thất Hoàn Đao của Vương Mãnh là có chút danh tiếng, bởi vậy, hắn đương nhiên được đề cử làm thủ lĩnh. Còn Văn Kính kia nghe nói là đạo tặc đất Bắc, một mình hành tẩu giang hồ. Có điều, nhìn mắt hắn có vẻ giống một tên hái hoa tặc hơn.
Mỗi lần Thái Sử Lan nhìn thấy Văn Kính đều cảm thấy toàn thân khó chịu, vì vậy thường tìm cách tránh mặt hắn, có lần, nàng vô ý thấy ánh mắt Dung Sở nhìn kẻ kia hình như cũng có chút kỳ quái – Phải chăng hắn đã phát hiện điều gì?
Lúc dừng chân nghỉ lại quán trọ, “một nhà ba người” của, Thái Sử Lan được phân một phòng, cách đó một gian là phòng của Văn Kính, tiếp theo là Vương Mãnh. Lại nói, hai người này có vẻ rất hợp ý nhau, mỗi khi ăn xong cơm tối đều lập tức cùng nhau vào phòng tán dóc.
Thái Sử Lan, Dung Sở và Cảnh Thái Lam ăn cơm trong phòng, có điều không mấy yên ổn. Tiểu nhị cứ chốc chốc lại gõ cửa, nói mấy câu đại loại như: “An công tử mới vừa mua son, sai tiểu nhân mang tới tặng Sử nương tử.”, “Vương công tử sai tiểu nhân mang tới cho Sử nương tử một chén chân giò hầm cải trắng để bồi bổ thân thể.”, “Lý công tử sai tiểu nhân đem đến cho Sử nương tử một bát súp…”
Kết quả, “Sử nương tử” thẳng tắp nằm trên giường, cái gì cũng không cần ăn – Tức đến no luôn rồi!
Cảnh Thái Lam vui vẻ gẩy gẩy cải trắng qua một bên, ngồi gặm chân giò, cuối cùng dùng bát súp làm món tráng miệng. Thái Sử Lan ngồi cạnh khẽ nhếch khóe môi, tâm trạng vô cùng tốt.
Thế nhưng, nàng lập tức hướng ánh mắt chán ghét về phía mấy hộp son phấn – “Phu quân” ta đây còn đang sờ sờ trước mặt, vậy mà các ngươi lại dám xum xoe nịnh nọt một cách trắng trợn như thế, rốt cục có để đại gia vào mắt không hả? Chắc chắn nhân phẩm mấy kẻ này đều không ra làm sao.
Dung Sở ngắm nhìn nụ cười hiếm hoi của nàng, cảm thấy thi thoảng “thải y ngu thân”* một lần có lẽ cũng tốt.
(*thải y ngu thân: Truyền thuyết thời Xuân Thu có một lão Lai tử rất hiếu thuận, 70 tuổi còn mặc quần áo sặc sỡ sắc màu để chọc cười cha mẹ. Sau thành điển cố chỉ sự hiếu thuận của con cái. ở đây, tác giả dùng cụm này theo nghĩa Dung Sở ăn mặc y phục nữ nhân để chọc cười Thái Sử Lan)
Đúng lúc này, Thái Sử Lan bỗng nhiên đứng dậy, đi ra ngoài.
“Đi đâu thế?”
“Xuỵt xuỵt.”
“Trong phòng cũng được mà.”
“Ngươi thấy nam nhân nào lại đi tiểu trong phòng hay không?”
….
Dung Sở yên lặng chống cằm, vẻ mặt đăm chiêu – nữ nhân này, sẽ không thật sự nghĩ mình là nam nhân đấy chứ?
Đợi đến khi Cảnh Thái Lam bò lên giường, Dung Sỡ bỗng vươn tay nâng mặt nó, tình chân ý thiết mà rằng: “Người ngàn vạn lần phải nhớ kỹ, nam nhân chúng ta trước mặt nữ nhân nhượng bộ hay tạm thời lép vế, chẳng qua cũng chỉ vì sủng ái nàng mà thôi.”
“Bao gồm cả việc trở thành thê tử sao?” Cảnh Thái Lam ngây ngô hỏi.
“Hôm nay người giả làm thê tử của nàng, ngay mai nàng trở thành thê tử thật sự của người. Có bỏ ra mới có thu về.”
“Ha ha.” Cảnh Thái Lam cười lớn.
“Người cũng tán thành sao?” Dung Sở mỉm cười dịu dàng.
“Ma ma nói với ta.” Cảnh Thái Lam cắn cắn đầu ngón tay, “Ha ha, ở chỗ ma ma, như thế này nghĩa là xéo mẹ đi!”
“…”
Thái Sử Lan đương nhiên không phải ra ngoài đi tiểu. Trong lòng nàng nãy giờ vẫn mơ hồ vang lên báo động. Phía trước nàng lúc này là Văn Kính. Sau khi ra khỏi phòng, hắn tùy tiện lượn quanh một vòng, cuối cùng bước vào phòng Vương Mãnh.
Thái Sử Lan đứng ngoài hành lang quan sát bóng lưng hai người in trên giấy dán cửa sổ. Người có vóc dáng tương đối vạm vỡ kia là Vương Mãnh, không biết đang nghe chuyện gì mà cười đến nỗi cúi gập cả người.
Cái bóng cao gầy còn lại đương nhiên là của Văn Kính. Hắn ta hơi hơi nghiêng mình, thắt lưng hơi cong xuống, tư thế này khiến Thái Sử Lan cảm thấy vô cùng quen thuộc. Nàng lặng lẽ tiếng lên một bước, ghé sát người xuống dưới cửa sổ.
Giọng nói oang oang của Vương Mãnh truyền tới, “…Ta và Văn đệ mới gặp mà như đã thân. Nếu như một ngày gặp được minh chủ, ta chắc chắn sẽ tiến cử Văn đệ với Ngài…”
Sau đó là tiếng cảm tạ của Văn Kính. Hắn giống như hơi khó xử, ha ha cười hai tiếng, sau đó nhỏ giọng, nói: “Vương huynh, đệ biết huynh kính ngưỡng vị minh chủ kia, có điều, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân*. Chỉ là một minh chủ Lục Lâm đất Bắc, đâu đáng để một anh hùng như Vương huynh đây coi trọng đến thế. Ngược lại, tiểu đệ có một đường đi tốt hơn, nguyện ý giới thiệu với Vương huynh…”
(*thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân: Bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người tài có người tài hơn)
“Cái gì?” Giọng nói Vương Mãnh có vẻ không thoải mái lắm, “Rốt cục là chuyện tốt cỡ nào? Nói ta nghe xem?”
Văn Kính do dự một lát, sau đó vòng vo chuyển trọng tâm câu chuyện, nói: “Cái này không vội. Đêm nay tiểu đệ tìm Vương huynh là có chuyện quan trọng cần nói. Không biết Vương huynh có để ý cặp phu thê mới gia nhập hôm nay hay không? Đệ cảm thấy bọn họ có chỗ bất thường.”
“Hử?” Vương Mãnh cao giọng hỏi. Bên ngoài, ánh mắt Thái Sử Lan dần trở nên lạnh lẽo.
“Theo như tiểu đệ quan sát, hai người này rất giống một đôi đạo tặc mà phủ Bắc Nghiêm đang ngầm truy bắt. Đệ có một người bạn ở phủ Bắc Nghiêm, hắn từng nhờ đệ và đồng đạo đất Bắc chú ý tìm giúp đôi nam nữ này. Hai kẻ kia giết người cướp của, gian dâm nam nữ,…không chuyện ác nào không làm. Hơn nữa, đệ còn nghe nói trận lụt lần này ở Bắc Nghiêm cũng là do bọn chúng quấy phá. Bởi vì…hai kẻ này từng lấy trộm một số đồ vật quan trọng của quý nhân, quan phủ không muốn để lộ chuyện, vậy nên mới bí mật truy bắt, hơn nữa còn treo thưởng ngàn lượng hoàng kim, nghe nói là bàn giao tại chỗ, ngoài ra còn ban tặng nhiều thứ khác, muốn mĩ nữ có mĩ nữ, muốn kim ốc có kim ốc, dù cho muốn một chức quan, ví như Quân úy hay Điển sử, đều không thành vấn đề. Huynh nghĩ xem, tiền tài mỹ nữ, xuất thân chính thống, hết thảy đều dễ như trở bàn tay, so với việc chém giết trên giang hồ chẳng phải tốt hơn hay sao?”
Câu nói sau cùng âm lượng rất bé, giống như đang xúc động. Vương Mãnh hình như bị lời này kích động, đứng yên tại chỗ một lúc, sau đó bỗng nhảy tót lên.
Hắn lập tức hạ giọng, nói nhỏ: “Nghe khẩu khí của đệ, dường như là người trong quan phủ?”
Văn Kính tỏ vẻ khó xử, đáp: “Phải…mà cũng không phải.”
“Văn đệ.” Giọng nói Vương Mãnh mang ý không vui, “Mọi người tuy rằng bèo nước gặp nhau, nhưng mới quen mà như đã thân. Vương mỗ thật lòng đối đãi với đệ như huynh đệ trong nhà. Đã là huynh đệ thì phải thẳng thắn với nhau, bây giờ đệ ở đây ấp a ấp úng, bảo Vương mỗ làm sao mà giúp được?”
Văn Kính im lặng một lát, cuối cùng hạ quyết tâm, nói: “Vương huynh mặc dù xuất thân võ lâm, nhưng tiểu đệ đã tra qua, tổ tiên Vương huynh từng có người làm quan, có điều bị kẻ gian hãm hại, cùng đường mới phải vào rừng làm cướp. Lại nói cùng là xuất thân nhà quan, tiểu đệ cũng không dám giấu. Tiểu đệ quả thực được xem là người trong quan phủ, chẳng qua không phải người mà kẻ khác có thể sánh với.”
“Là sao?”
“Tiểu đệ xuất thân từ Tây Cục, không biết Vương huynh đã từng nghe qua? Trước kia bọn ta tương đối bí ẩn, nhưng mà mấy năm gần đây, Chỉ huy sứ mới nhậm chức đã thay đổi sách lược đối ngoại, bây giờ hẳn là hơn phân nửa người đều đã biết đến chúng ta.” Văn Kính ha ha cười lớn, lộ ra giọng nói như vịt đực, “Chính là Tây Cục – một phần của đại nội hoàng cung, trực thuộc đương kim bệ hạ, do đích thân Khang vương quản lý.”
“Tây Cục!” Vương Mãnh khiếp sợ lặp lại, sau đó không còn phản ứng nào khác.
“Vương huynh,” Văn Kính đắc ý nói, “Gia tộc huynh vào rừng làm cướp, hẳn là nhớ nhung vinh quang trước đây. Bây giờ vận may đã tới, danh dự dòng họ sắp sửa trở về. Chỉ cần hôm nay huynh giúp ta bắt cặp vợ chồng kia, lập công lớn cho Tây Cục, sau này làm thêm mấy chuyện, nhất định như diều gặp gió, lên thẳng mây xanh. Có khi thành tựu về sau còn vượt xa tiểu đệ ấy chứ. Ha ha ha…”
“Choang”
Tiếng vỡ đồ dường như khiến cho Văn Kính giật mình, tiếng cười lập tức ngừng lại. Thái Sử Lan núp dưới bệ cửa lặng lẽ đưa tay nắm lấy Gai Nhân Gian.
Gai Nhân Gian cho tới bây giờ đều được nàng dùng ba lớp vỏ bọc buộc chặt lên cánh tay. Kể từ khi biết lũ lụt có thể xảy ra, nàng càng cần thận giữ nó bên người, vậy nên dù cho xiêm y bị va đập rách nát, Gai Nhân Gian vẫn cứ bình an vô sự như thường.
Trong phòng vọng ra tiếng ly rượu bị bóp nát, sau đó là âm thanh gầm gừ của Vương Mãnh.
“Hóa ra là đám cho Tây Cục!” Hắn đập mạnh lên mặt bàn, quát: “Cút! Cút ra ngoài!”
“Vương huynh…huynh…” Văn Kính dường như cũng không nghĩ tới chuyện Vương Mãnh sẽ đột nhiên phản ứng mạnh như vậy, ấp úng không nói thành lời, “Huynh đây là…Huynh đây là…”
“Hoạn quan!” Vương Mãnh thấp giọng chửi. Bóng người trên ô cửa run rẩy, có lẽ là do không nén được lửa giận, “Lại còn muốn ta là việc cho Tây Cục các ngươi? Tây Cục các ngươi là cái thá gì? Gian thần! Hoạn quan! Vô liêm sỉ! Không biết đã hại chết bao người vô tội, vậy mà còn dám ở đây hạ nhục chúng ta!”
“Vương Mãnh, ngươi đừng có không biết tốt xấu!” Văn Kính giận dữ, “Tây Cục có thân phận cỡ nào, há có thể để ngươi nhục mạ như vậy!”
“Ta cứ chửi đấy, thì sao nào?” Vương Mãnh cười nhạt, “Không phải Tây Cục mệnh danh là tổ chức hắc ám bậc nhất sao sao? Không phải mệnh danh là nơi có mạng lưới tin tức rộng nhất sao? Tại sao không điều tra ra tổ tiên nhà ta khi xưa là do một tổ chức bí mật giống như Tây Cục hãm hại, chịu tra tấn tới nỗi suýt nữa mất mạng, khó khăn lắm mới có thể bãi quan trở lại quê nhà, lúc lâm chung đã dặn dò con cháu nhất định không được làm quan, cũng không cho phép bọn ta bức bách dân lành, mưu hại trung thần, giết người cướp của, bán mạng làm chó săn cho triều đình! Văn đệ, hai chúng ta dù sao cũng từng rất ăn ý với nhau, ngươi cũng chưa phải quá mức sai lầm. Vậy nên, hôm nay ta giữ lại cho ngươi một mạng, ngươi đừng nói gì nữa, mau đi đi!
Văn Kính sững sờ hồi lâu, sau đó cười lạnh, “Đạo bất đồng bất tương vi mưu*, nếu đã vậy, chúng ta biệt ly từ đây!”
(Đạo bất đồng bất tương vi mưu: ý nói người không cùng chí hướng thì không thể hợp tác với nhau)
Văn Kính xoay người rời đi, Thái Sử Lan cũng chậm rãi đứng dậy.
Bóng người Văn Kính vừa biến mất khỏi cửa sổ, bỗng nhiên tiếng tay áo quất gió vang lên, ngay sau đó là tiếng giấy dán cửa bị xé rách, mấy cánh hoa mai cũng không chịu được sức gió, chậm chạm rơi xuống. Một màu đỏ tươi nhuộm đỏ ô cửa.
Mùi máu tanh nồng xộc thẳng vào chóp mũi, nhưng Thái Sử Lan trước sau không hề nhúc nhích.
Tiếng kêu thảm thiết, gián đoạn của Vương Mãnh truyền tới, “Ngươi..ngươi…”
“Ngươi tha ta một mạng, nhưng ta không định giữ lại mạng của ngươi.” Văn Kính cười nhạt, “Ngươi đã biết đến Tây Cục, chẳng lẽ lại không hiểu tác phong của bọn ta hay sao? Nếu đã đàm phán không được, há có thể không giết người diệt khẩu?”
Hắn vung tay, thân thể Vương Mãnh theo đó văng xuống dưới giường. Qua song cửa sổ, Thái Sử Lan thấy Văn Kính nhét thi thể của Vương Mãnh xuống dưới gầm giường, sau đó nhảy lên, tung cước đá bay cửa sổ.
Thái Sử Lan cả kinh, cho là hắn đã phát hiện ra mình, nhưng tiếp đó Văn Kính lại không có hành động gì khác. Sau khi đá bay cửa sổ, hắn lại nhảy xuống, có lẽ là muốn tạo hiện trường giả mà thôi. Thái Sử Lan thừa dịp hắn không để ý, vội vã rảo bước rời đi.
Nàng chạy nhanh về phòng, toan bảo Dung Sở và Cảnh Thái Lam mau chóng lên đường, vừa chạy vừa nghĩ xem làm thế nào mới có thể trốn thoát. Hông của Dung Sở cần ít nhất ba ngày mới có thể tạm phục hồi, ngày mai mới có thể miễn cưỡng bước đi. Lúc này cho dù bọn họ muốn chạy, cũng không cách nào chạy xa.
Còn chưa kịp về đến nơi, đã nghe tiếng bước chân dồn dập hướng tới phía phòng mình, Thái Sử Lan không khỏi giật mình – Lẽ nào Văn Kính đã bắt đầu ra tay rồi sao? Nhanh như vậy?
Thái Sử Lan bình tĩnh quan sát, sau mới nhận ra không phải vậy. Mấy người kia không đi cùng nhau, mà là trước sau đơn độc bước ra từ chính phòng mình, chẳng qua tình cờ chạm trán nơi hành lang gấp khúc mà thôi. Bọn họ nhìn thấy người khác thì ha hả cười lớn, đều tỏ vẻ xấu hổ.
Thái Sử Lan nghiêng mình trốn sau cây cột, nghe thấy một người trong đó nói: “Ha ha…Tôn huynh, huynh cũng ra ngoài tản bộ sao?”
“Ha ha, tản bộ, tản bộ.”
Mấy người đi được vài bước, lại dừng lại nhìn nhau.
Lát sau, vẫn là thiếu niên ban nãy lên tiếng trước: “Cái này…Tôn huynh, không phải huynh tới chỗ Sử nương tử đấy chứ!?”
Thiếu niên họ Tôn kia cười lạnh, nói: “Thì sao? Lẽ nào ngươi cũng thế?”
“Tôn huynh.” Thiếu niên kia móc ra một tờ giấy, “Cái này…tương tư đơn phương người ta là không tốt đâu. Ở đây ta có giấy mời của Sử nương tử.”
“Ta cũng có.” Thiếu niên họ Tôn kia lập tức móc ra một tờ giấy giống hệt, nói.
Mấy người còn lại cũng rối rít, “A, ta cũng có!”
Một loạt giấy mời được móc ra, mọi người tần ngần nhìn nhau. Qua một lúc lâu, thiếu niên họ Tôn mới nói: “Có lẽ Sử nương tử thấy chúng ta ân cần chu đáo, có ý chọn ra một người làm phu quân tương lai nên mới gọi tất cả cùng đến?”
Mọi người im lặng, lát sau thiếu niên kia mới đáp: “Nếu đã vậy thì cùng đi. Thật ra mà nói, tuy ta thương yêu Sử nương tử, nhưng không có ý cưới nàng làm thê hay nạp nàng làm thiếp. Nhà ta là danh môn Tây Thiểm*, không thể cưới người từng được gả. Chẳng qua gặp dịp thì chơi mà thôi, chắc chắn sẽ không tranh giành với chư vị huynh đệ.”
(nguyên văn: 西陕, có lẽ là tên gọi ban đầu của tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc hiện tại. Ai biết rõ hơn thì comment bên dưới giúp Imel nhé!)
“Ta cũng thế.”
“Ta cũng thế.”
Đám người còn lại nhao nhao hùa theo, sau đó nhìn nhau một hồi, cười lớn: “Như vậy xem ra cũng tốt. Mọi người chơi đùa cùng nhau càng thú vị. Có nhiều người cũng dễ dàng xử lý mọi chuyện, nếu như Sử Thái kia không đồng ý, chúng ta vừa hay người đông thế mạnh, cứ đánh hắn một trận rồi trói lại là xong, coi như chút giận thay Sử nương tử, đồng thời tránh việc hắn cản trở chúng ta chơi đùa.”
“Được đó! Được đó!” Dường như cả bọn đều cảm thấy như vậy rất thú vị, ha hả cười, cùng nhau đi tới phòng Thái Sử Lan.
Thái Sử Lan đứng trên hành lang cũng “ha hả” hai tiếng.
Đúng là một lũ súc vật!
Dụ dỗ vợ của người khác cũng được, cướp đoạt, cường bạo cũng chẳng sao, đằng này còn muốn thay phiên chơi đùa. Thay phiên chơi đùa cũng thôi đi, lại còn muốn đánh trượng phụ của người ta. Đánh trượng phụ của người ta cũng mặc đi, nhưng còn muốn trói trượng phu người ta ở cạnh xem mình chơi đùa.
Hành xử như vậy, so với Tây Cục cũng chẳng phân cao thấp.
Những “hiệp khách thiếu niên” này còn cho rằng việc làm của chúng là có lý do rất mực đường hoàng – “đồng cảm với mỹ nữ, dạy dỗ tên phu quân vô lương tâm” – vậy nên càng thêm yên lòng hả dạ đi thi hành.
Có điều, không biết Dung Sở rốt cục muốn chơi trò gì với lũ vô liêm sỉ này đây?
Thái Sử Lan xoay người, vào phòng theo đường cửa sổ. Nàng vừa mở cửa, liền nghe tiếng người nói chuyện truyền ra.
“…Sao ngươi dám khi dễ Sử nương tử!”
“Thiếu hiệp, cứu ta!” Hình như đây là giọng Dung Sở.
Thái Sử Lan ngó đầu nhìn vào, thấy trước giường có một thiếu niên, y phục hắn đã cởi hơn nửa, vẻ mặt dâm loạn, cả người nghiêng về phía trước.
Dung Sở một tay chống xuống giường một tay lấy áo che mặt, thân thể ngả về phía sau, cả người run rẩy, tóc đen tung bay, nhìn qua vô cùng yếu đuối đáng thương. Hắn một mặt kéo chăn che người, mặt khác hướng cửa hô lên: “Thiếu hiệp, cứu ta…”
Đứng trước cửa là một thiếu niên, bộ dáng xem chừng là vừa tới nơi, thấy cảnh này không khỏi giận dữ, nắm lấy chậu gỗ trên kệ đánh tới.
Thái Sử Lan thật muốn đập đầu vào tường một cái…
“Rầm” một tiếng, Thái Sử Lan nhìn vào – được lắm, tên háo sắc* kia bị chậu gỗ đánh cho bất tỉnh, nhanh chóng ngã quỵ trước giường.
(Bản gốc tác giả dùng Đăng Đồ Tử. Đăng Đồ Tử vốn là tên của 1 sĩ phu cùng thời với Tống Ngọc [một trong tứ đại mỹ nam của Trung Quốc xưa]. Đăng Đồ Tử ám chỉ kẻ háo sắc là do xuất phát từ điển cố xích mích giữa Đăng Đồ Tử và Tống Ngọc. [Ai muốn đọc vui lòng kéo xuống cuối chương:v:v])
Vị “thiếu hiệp” kia nhanh nhẹn chạy tới, ngồi xuống bên người Dung Sở, đang tính dang tay muốn ôm lấy “Sử nương tử” để dịu dàng dỗ dành. Đúng lúc này, Dung Sở giơ tay che mặt, hoảng hốt hô lên: “Sợ…”, sau đó đẩy thân người thiếu niên bị đánh toác đầu ra.
Người nọ theo bản năng bước lên đón lấy, nói: “Sử nương tử chớ sợ, đợi tiểu sinh cứu nàng…”, nói xong toan đá văng tên xúi quẩy kia đi, nhân lúc mỹ nhân kinh hãi khóc như lê hoa đái vũ* mà ôm ấp một phen, ai ngờ đột nhiên cảm thấy cánh tay đau nhói.
(*lê hoa đái vũ: * Hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái).
Hắn cúi đầu nhìn xuống. Từ bên sườn tên đã ngất xỉu, một cánh tay trắng noãn thò ra, ánh bạc lóe sáng trong đêm, lưỡi dao mỏng dính như hàng mày mới sửa của mỹ nhân đang chậm dãi cắt lên gân xanh trên tay hắn.
“Phựt”
Kỳ thật không có một âm thanh nào phát ra, chỉ là không hiểu tại sao, hắn giống như nghe thấy tiếng gân tay bị cắt đứt, hay chăng chính là mộng tưởng ngao du giang hồ, anh hùng mỹ nhất, hết thảy đều tan biến trong chớp mắt.
Lưỡi dao kia vẫn không ngừng lại, giống như nước sông chảy qua, lướt ngang cổ tay trái của hắn.
Mùi máu tanh nhàn nhạt lan ra khắp phòng. Chẳng qua chỉ là mấy giọt máu nhỏ nhoi, thế nhưng hắn lại lăn ra bất tỉnh.
Có trời mới biết, với một người trong giang hồ, thứ hôm nay bị phá hủy đâu đơn giản là hai cái gân, mà chính là toàn bộ hi vọng về tương lai tươi đẹp.
Thái Sử Lan trèo vào từ cửa sổ, Dung Sở quay sang nhìn nàng, không bất ngờ, cũng không tỏ ra khó xử. Hắn tựa người lên gối, ung dung cầm một miếng mứt hoa quả lên ăn, hình như là do người bị đập bất tỉnh đưa đến.
Dưới chân giường, hai thiếu niên nằm trên vũng máu, nhưng hắn căn bản không thèm để ý. Ăn xong miếng mứt, Dung Sở lại cầm chiếc dao nhỏ vừa dùng để cắt gân tay người ta lên, ung dung sửa móng tay.
“Tóm lại là xảy ra chuyện gì thế?”
Dung Sở tiếp tục ăn mứt quả, không để ý tới nàng.
Hởi, hỏi cái gì mà hỏi? Còn không phải do nàng gây họa hay sao?
Thái Sử Lan nhìn hai kẻ quần áo hớ hênh đang nằm sõng soài trên mặt đất. Có điều, kẻ đến sau là vì cứu người, có phải là hơi oan uổng rồi không?
Đúng lúc đó, từ trên người gã thiếu niên kia rơi ra một túi thuốc màu hồng phấn, Thái Sử Lan không cần đoán cũng biết đó là thứ gì, cười khẩy một cái.
Cả lũ đáng chém như nhau!
Thái Sử Lan đem chuyện ban nãy nói với Dung Sở. Nói được một nửa thì đám thiếu niên còn lại cũng đã tới nơi, đang đứng trước cửa thì thầm to nhỏ. Ai cũng đùn đẩy kẻ khác, dường như cảm thấy xấu hổ nên không dám dẫn đầu, ngược lại tạo điều kiện cho Thái Sử Lan có thời gian kể xong chuyện chính.
“Có đi không?” Thái Sử Lan hỏi Dung Sở.
Dung Sở ngả người ra sau, lắc đầu, cười dài, nói: “Tại sao phải đi?”
Thái Sử Lan yên lặng nhìn hắn, “Ngươi đã sớm biết rồi có đúng không?”
Bây giờ bình tĩnh nhớ lại, nàng mới nhận ra điểm khiến mình cảm thấy bất thường ở tên Văn Kính kia – chính là hàng râu đen nhánh của hắn! Một người có mái tóc hung vàng, râu mép làm sao có màu như vậy? Cái kỹ thuật dịch dung này cũng quá không khoa học rồi!
“Bây giờ chúng ta tính sao?”
Dung Sở cười cười, tiếp tục ăn mứt hoa quả, sau đó hỏi nàng, “Ăn thử một miếng. Mứt này ướp cũng được lắm, có điều cho hơi nhiều quế hoa.”
Thái Sử Lan liếc mắt nhìn hắn – có người toác đầu chảy máu nằm dưới chân mà vẫn có thể ăn ngon như vậy? Quả nhiên, nhân yêu đều là một lũ biến thái.
“Văn Kính không chỉ có một mình.” Dung Sở nói, “Với tác phong hành sự của Tây Cục, bọn chúng rất ít khi đơn độc thi hành nhiệm vụ. Vậy nên, hắn đứng ra thăm dò Vương Mãnh, chứng minh hắn không vội giết người. Nếu như bây giờ chúng ta rời đi, ngược lại sẽ là đánh rắn động cỏ.”
“Trước đó ngươi đã nhìn ra lai lịch của hắn rồi?”
“Trên người đám hoạn quan Tây Cục có mùi nước tiểu.” Dung Sở hời hợt nói.
“Kiều Chỉ huy sứ của Tây Cục và ngươi không phải rất thân thiết sao?” Nàng hỏi, “Sao giờ lại muốn giết ngươi?”
“Ai nói Tây Cục muốn giết ta?” Dung Sở cười, “Rõ ràng chúng muốn giết tội phạm mà.”
Thái Sử Lan im lặng. Chuyện quan trường, nàng còn phải học nhiều.
Ngoài cửa truyền đến tiếng “cốc cốc”, đám “khách làng chơi” có vẻ rất lịch sự, rốt cục cũng chuẩn bị xong xuôi, sắp sửa “nho nhã” đi vào, “dịu dàng” cướp đoạt, “hòa bình” phân chia, cuối cùng là luân phiên “âu yếm”.
Thái Sử Lan nhướn mày, ý hỏi – Ngươi gọi bọn chúng đến làm gì?
“Cửa không khóa…” Đợi cho Thái Sử Lan lần thứ hai leo ra khỏi cửa sổ, Dung Sở chỉnh lại giọng nói, lại giơ tay áo che mặt, đáp bằng giọng líu lo như chim oanh, “Mau vào… Ta sợ…”
Đám thiếu hiệp ngoài phòng nhìn nhau, vẻ mặt vui mừng, lập tức chen lấn xô đẩy tiến vào. Kẻ đi đầu vừa thấy hai người nằm trên đất, “Ah” lên một tiếng rồi dừng lại.
“Vừa rồi hai người này muốn dùng sức với ta…” Thật khó để Dung Sở có thể bắt chước giọng nữ đúng chuẩn. Tuy là hơi uốn éo kiểu cách, nhưng thục nữ trước giờ đều như vậy, cho nên cũng coi như tạm được.
“Thật quá đáng!” Đám người đồng loạt tỏ vẻ phẫn nộ, nhất thời quên mất chính mình cũng định tới đây cưỡng đoạt. Lập tức có kẻ tiến lên, xách hai người kia ném ra ngoài.
Trên nóc nhà truyền đến tiếng tay áo phần phật trong gió. Bởi vì trong phòng quá đông, đám người Văn Kính dự tính tới đây ra tay rốt cục đành phải rời đi.
Dung Sở âm thầm nhếch môi cười.
Hắn hiểu Tây Cục, bọn chúng là những hoạn quan dơ bẩn nhất, đương nhiên phải làm những việc dơ bẩn nhất, dốc hết sức để phát huy cái dơ bẩn kia đến cực hạn. Bọn chúng giống như đám chuột ẩn núp dưới lòng đất, lấm la lấm lét, tiếc mạng như vàng, không bao giờ tùy tiện xuất động, chỉ khi tập trung thành đàn mới dám gây sự trên quy mô lớn. Trong trường hợp lực lượng không nhiều, thì dù Dung Sở có nằm một chỗ, Thái Sử Lan nhìn qua giống như không biết võ công, bọn chúng cũng sẽ không mạo hiểm.
“Sử nương tử thật có bản lĩnh, một mình hạ gục hai kẻ Lý – Khâu, võ công hẳn không phải hạng xoàng.” Có kẻ trong lòng hoài nghi, lên tiếng dò xét.
“Ta nào có võ nghệ bậc này…” Dung Sở nằm rạp trên đệm chăn, tóc dài xõa vai, mượt mà như dòng suối, lộ ra dáng vẻ dịu dàng yếu đuối, ánh mắt long lanh rớm nước, “Là…Là Văn đại hiệp…”
“Văn Kính?” Tất cả giật mình hô lên.
“Ban nãy…Ban nãy Văn đại hiệp không xin phép mà vào thẳng phòng ta…” Dung Sở xấu hổ cúi đầu, “Ta kinh sợ, chỉ có thể cố hết sức chống đỡ. Đúng lúc đó, hai vị kia xông vào. Ta đang định kêu cứu, ai ngờ Văn đại hiệp bỗng nhiên tức giận, đánh ngã hai người bọn họ rồi rời đi, còn nói….còn nói…”
“Còn nói cái gì?”
“Còn nói…” Dung Sở “sợ hãi” nhìn sang thiếu niên họ Tôn, sóng mắt kiều mị, “Nói hắn vừa ý ta, Vương đại hiệp cũng vừa ý ta, nên hắn đi trước giải quyết Vương đại hiệp rồi sẽ quay lại. Còn nói…ta chỉ có thể là của hắn…Nếu kẻ khác muốn tranh giành, hắn sẽ làm thịt từng người một…Treo lên cửa lầu cho mọi người nhìn…nhìn hậu quả của việc dám cướp nữ nhân của hắn…”
“Thật là ngạo mạn!” Sắc mặt thiếu niên họ Tôn bùng một cái đỏ rực, rút đao nhảy dựng lên, “Dám khinh thường bọn ta như vậy!”
“Văn Kính một mình hành tẩu giang hồ, trước giờ chưa từng nghe danh, người như vậy mà dám không để anh hùng thiên hạ như Vương đại ca vào mắt?”
“Xem ra hắn cần được dạy dỗ lại rồi!”
“Muốn làm thịt chúng ta rồi treo lên cửa lâu? Ha ha! Không sợ chém gió nhiều quá thì gãy lưỡi hay sao? Các huynh đệ, đi, chúng ta đi mở mang kiến thức một chút, xem hắn lần lượt làm thịt, treo người chúng ta ra sao?”
Một đám sừng trâu háo thắng rút đao tháo kiếm, toan kéo nhau ra ngoài. Huynh đệ tốt có đồ ngon phải chia nhau, ăn mảnh là không được. Mà đã ăn mảnh còn không biết dọn dẹp lại càng không được, nhất định phải chịu phạt!
“Các vị thiếu hiệp, xin hãy dừng bước…” Dung Sở nghiêng người, bám lấy vạt áo một tên, “Chớ có xúc động. Văn Kính kia…hình như võ công rất cao cường…hơn nữa…Hơn nữa hắn dường như còn có đồng bọn. Bây giờ chư vị liều lĩnh tìm hắn, vạn nhất gặp phải chuyện gì, bảo ta…bảo ta làm sao yên tâm đây…”
“Võ công cao cường? Có đồng bọn?” Đám thiếu niên nhao nhao xoay người, ánh mắt ngạc nhiên đến tột độ. Nghĩ kỹ một chút, Văn Kính kia quả thực chưa từng thể hiện qua võ công, nhưng Vương Mãnh lại vô cùng coi trọng hắn, xem chừng chẳng phải kẻ yếu. Lại thêm, nếu như hắn có đồng bọn, vậy sẽ là ai đây? Tất cả nhìn ngang ngó dọc một hồi, ánh mắt dần dần nhuộm đầy hoài nghi.
“Có đồng đảng hay không, chờ xem Văn Kính làm gì tiếp theo sẽ rõ.” Dung Sở che miệng cười, “Hắn nha, võ công đâu thể bằng Vương đại hiệp! Làm sao có thể nói giáo huấn là giáo huấn đây? Nhưng nếu lát nữa Vương đại hiệp thật sự gặp chuyện không may…”
“Phải rồi!” Mọi người bừng tỉnh ngộ ra, “Như thế sẽ cho thấy Văn Kính chắc chắn có đồng bọn giúp sức.”
Đôi mắt thiếu niên họ Tôn sáng lên, “Nương tử không những xinh đẹp mà còn thông minh hơn người. Gặp được nương tử, quả thực là phúc của bọn ta.”
Dung Sở xấu hổ cười, “Thiếu hiệp quá khen rồi.”
Sóng mắt “Sử nương tử” lưu chuyển, giống như mang theo một cái móc câu, câu tới ánh nhìn chăm chú của đám người. Nếu như không phải còn lo nghĩ chuyện của Văn Kính, bọn họ chắc chắn đã nhào tới giường, hung hăng nhào nặn mĩ nhân này một phen rồi.
Thái Sử Lan ngồi dưới cửa sổ, miệng ngậm lá cỏ, nghĩ thầm – gặp Sử nương tử, quả thật có phúc!
Quả thực là đi tìm đường chết!*
( *Trong tiếng Trung, hai chữ Sử – 史, chết – 死 phát âm gần giống nhau, lần lượt là /Shǐ/ và /sǐ/. Vậy nên, câu này của Thái Sử Lan ý nói (mỉa mai) rằng, “gặp Sử (nương tử)” cũng chính là “tìm (đến) cái chết”)
Tất cả mọi người đều yên lặng, bây giờ bọn hắn nào có lòng dạ san sẻ mỹ nhân, nếu như tên Văn Kính kia thực sự động được vào Vương Mãnh, vậy mình chạy đi gây sự cũng chẳng được lợi gì. Hơn nữa, bọn hắn cũng đâu thể cùng nhau hợp tác, ai dám chắc trong căn phòng này không có đồng bọn của Văn Kính kia?
Dung Sở chẳng qua mới nói một câu, mà đã thành công khơi dậy lòng hoài nghĩ trong mỗi con người. Trong phòng, ánh mắt ngờ vực của đám người quét tới quét lui, khắp nơi tràn ngập mùi vị của sự không tin tưởng.
Một khắc qua đi, bỗng nhiên bên ngoài truyền tới tiếng hét lớn, “Trời ơi! Chuyện gì xảy ra thế này!”
Đám người vội vã ngó ra, phát hiện Văn Kính lảo đảo bước ra từ phòng Vương Mãnh, tay trái máu me đầm đìa, thảm thiết hô lên, “Có chuyện không hay rồi! Ban đêm có kẻ xông vào nhà trọ! Vương Mãnh đại ca đã bị giết!”
Ai nấy nghe xong đều rùng mình một cái, liếc mắt nhìn nhau, thấy vẻ mặt mọi người đều đã tái xanh.
“Hung thủ đâu?’ Thiếu niên họ Tôn lấy can đảm nói lớn, “Dẫn bọn ta đuổi theo!”
“Hắn phá cửa bỏ trốn rồi!” Văn Kính đáp.
Mọi người lại rùng mình một cái, vẻ hoài nghi trong mắt đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự sợ hãi cùng chắc chắn, “Văn Kính quả nhiên có đồng bọn!”
“Thật là ác độc…” Có người nói nhỏ.
“Làm sao đây…”
“Các vị thiếu hiệp.” Dung Sở trên giường nói vọng ra, “Theo như ngu kiến của ta, trước nay địch ngoài sáng, ta trong tối, đó mới là đạo giành chiến thắng. Chư vị tốt nhất chớ kích động, kẻo lại đánh rắn động cỏ. Trước tiên hãy cứ đối xử với Văn Kính như trước, tránh khiến hắn nghi ngờ mà chó cùng rứt giậu tổn thương chư vị, sau đó chúng ta âm thầm điều tra, tìm ra vây cánh của hắn, đợi khi tới thành Bắc Nghiêm thì giao cho quan phủ xử lí. Người này chắc chắn từng có án kiện, đảm bảo không phải đạo tặc mai danh ẩn tích gì đó. Còn về phần chư vị, không những bắt được tội phạm, còn có công đem hắn giao lên bên trên, quan phủ đại nhân thấy chư vị anh minh gan dạ, nhất định cân nhắc chuyện mời các vị nắm giữ những chức quan còn thiếu.”
Đám người nghe thế ánh mắt sáng ngời – Quả là diệu kế!
Vừa an toàn, vừa có thể lập công, còn không tốn chút sức lực mà lừa được Văn Kính vào tròng, chút xíu nguy hiểm cũng không có, ngu gì không làm theo!?
“Sử nương tử đúng là tuệ chất lan tâm*.” Thiếu niên họ Tôn mặt mày rạng rỡ, đi tới nắm tay Dung Sở, “Một đóa hoa xinh đẹp động lòng người như nàng, ta thực sự có vài phần tâm tư, thật lòng thật dạ muốn lấy nàng làm thiếp…”
(*tuệ chất lan tâm: chỉ người vừa thông minh, sáng suốt; vừa cao nhã, thanh khiết như hoa lan.)
“Rầm” một tiếng, cửa bật mở ra, gió lạnh ùa tới. Trước cửa là dáng người như ngọc của “Sử gia tướng công”. Chàng mặt không đổi sắc nhìn một đám sắc lang, nói: “Nửa đêm nửa hôm, chư vị từ khắp nơi kéo tới phòng ta là có ý gì?”
Thiếu niên họ Tôn thu lại móng vuốt, tự mình phủi phủi vạt áo, ha ha cười hai tiếng. Hắn còn chưa kịp nghĩ ra lý do, Dung Sở đã nũng nịu nói: “Vừa rồi nghe nói Vương Mãnh đại ca bị giết, chư vị thiếu hiệp lo thiếp cũng bị sát nhân làm hại nên mới tới đây, tiện thể bàn bạc đối sách.”, nói xong còn “liếc mắt đưa tình” với đám người.
Hàng mi nàng cong vút, ánh mắt trong veo như mặt nước mùa thu, nhẹ lướt một cái, liền lộ ra vô hạn phong tình, giống như đang muốn nói rằng: “Thiếu hiệp, trước tiên chàng hãy chịu thiệt một chút, đợi khi có cơ hội, thiếp sẽ….”
Một lũ sắc lang vừa nghĩ vậy, tâm tình không khỏi nhộn nhạo, toàn thân như có lửa nóng thiêu đốt, lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, nói: “Đúng thế, đúng thế. Bọn ta tới đây bảo vệ Sử nương tử, tiện thể bàn bạc kế sách bắt địch.”
“Ồ! Vậy giờ tại hạ đã trở về, không dám làm phiền chư vị bảo vệ nương tử của ta nữa.” Thái Sử Lan nhấn mạnh hai chữ “của ta”, sau đó bước qua, ôm lấy Dung Sở, “Vương Mãnh đại ca bị giết, Văn Kính đại ca đang tìm chư vị giúp đuổi bắt hung thủ, các vị mau đi đi!”
“Phải, phải.” Đám thiếu hiệp cười cười, vẻ mặt nhạo báng, “Sử huynh không biết võ công, vẫn là nên ở đây chăm sóc kiều thê cho tốt.” vừa nói vừa hướng ánh mắt thèm muốn lẫn đố kị về phía cánh tay đang ôm chặt vòng eo mỹ nhân của “Sử gia tướng công”, giống như chỉ hận không thể chặt nó ra làm mười bảy, mười tám khúc.
Đến khi tất cả đã rời đi, trong phòng rơi vào một hồi yên tĩnh.
Một lát sau…
“Tránh ra!” Tiếng Thái Sử Lan.
“Hả?” Tiếng Dung Sở.
“Ta nói ngươi tránh ra!”
“Là nàng tự ôm ta!”
“Tránh ra!” Thái Sử Lan bắt đầu đẩy móng vuốt của Dung Sở ra – nàng chỉ là giả bộ ôm tên kia một lát, người vừa đi liền thả tay. Ai ngờ hắn chẳng biết từ khi nào đã tự dùng dây lưng của mình cột chặt lên người nàng…
“Xuỵt, đừng xé. Có người nhìn.”
Thái Sử Lan ngẩn ra, nghi ngờ nhìn ra bên ngoài.
“Xuỵt…xuỵt…” Dung Sở uể oải lên tiếng, nghe không giống như đang căng thẳng, ngược lại giống như cho trẻ con đi tiểu. Xuỵt hết vài tiếng, cả người giống như không xương tựa vào Thái Sử Lan.
Ai…thật thoải mái!
Ta biết mà, nữ nhân này thoạt nhìn cứng rắn, kỳ thực da thịt so với người khác lại càng mềm mại, càng trơn bóng. Tỷ như vòng eo nhỏ nhắn duyên dáng này, êm ái như suối chảy, một khi đã dựa vào là chẳng thiết thoát ra, chỉ muốn nằm xuống ngủ một giấc thật ngon. Còn có cánh tay của nàng, vừa rồi dùng sức ôm lấy hắn, tuy rằng hơi ngược lẽ thường, nhưng dù sao vẫn là lần đầu chủ động, nếu như hắn không nhân cơ hội lợi dụng một chút, thì biết chờ bao lâu mới có lần sau?
Thái Sử Lan cảnh giác nhìn quanh, phát hiện không có bất kỳ nguy hiểm nào, vừa cúi đầu nhìn xuống, liền thấy người nào đó dựa vào hông nàng, đôi mắt khép hờ, như ngủ như không, trên môi là nụ cười dâm đãng.
Thái Sử Lan đứng bật dậy, không quan tâm ai kia vẫn bị buộc trên người mình.
Nhưng Dung Sở lại không vì vậy mà đập đầu xuống giường, cũng không bởi nàng bước đi mà ngã lăn xuống đất. Thái Sử Lan vừa đứng lên, hắn đã mở bừng mắt, khóe môi nhếch lên, tay kia vút qua một cái, ánh đao lóe sáng, đoạn vải buộc loạn ban nãy lập tức bị cắt đứt. Hắn ung dung nằm xuống, nhìn vào bóng lưng thẳng tắp của người nào đó, vươn tay vẫy vẫy, “Tới đây! Ngủ!”
Lại tiếp: “Ban nãy cũng đâu phải ta chiếm tiện nghi nàng.”
“Không sao.” Thái Sử Lan nói, “Ngươi là thê tử của ta, chiếm chút tiện nghi thì có gì khó hiểu.”
“Vậy phu quân mau mau lên giường đi ngủ.” Dung Sở như cười như không xốc chăn lên.
Khóe môi Thái Sử Lan khẽ nhếch lên, đang chuẩn bị cầm bát canh uống dở trên bàn đổ xuống giường, rồi đi sang ngủ cùng Cảnh Thái Lam, bỗng nhiên nhận ra tuy rằng Dung Sở đang cười, nhưng ánh mắt lại vô cùng nghiêm túc.
Cùng lúc đó, trong lòng nàng cũng vang lên báo động, dù rằng không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, nhưng vẫn có cảm giác kẻ địch đang ở gần.
“Được.” Thái Sử Lan ôm lấy Cảnh Thái Lan đang nằm trên giường nhỏ, nhét vào lòng Dung Sở, “Nương tử, hài tử nửa đêm đói sữa, nàng còn phải cho con ăn, thật khiến nàng chịu khổ rồi. Để không ảnh hưởng tới giấc ngủ của nàng, ta đành chịu chút oan ức, sang chiếc giường nhỏ kia ngủ tạm một đêm. Lát nữa nàng nhớ tự mình vắt sữa, kẻo lại căng tức khó chịu.”
Ý cười trên môi Dung Sở cứng đờ.
Thái Sử Lan nghiêm trang nhìn hắn.
Trên mái nhà truyền tới âm thanh rất nhỏ.
“Sử nương tử” mấp máy miệng, sau đó cười một tiếng, ôm lấy “hài tử”, dịu dàng nói, “Vâng, phu quân.”
…
Phu quân đại nhân bình thản lên giường đi ngủ, Sử nương tử cũng không có vắt sữa, âm thanh trên mái nhà rất nhanh biến mất.
Sáng hôm sau, Thái Sử Lan tỉnh giấc ngồi dậy, nhìn sang giường bên kia, thấy hai nam nhân một lớn một nhỏ đang nằm ngửa người, đôi chân mập mạp của Cảnh Thái Lam gác lên bụng Dung Sở, bàn tay Dung Sở nắm tóc Cảnh Thái Lam.
Xem ra, nam nhân dù tôn quý tuấn mỹ tới đâu, rốt cục vẫn không sở hữu “dáng ngủ tuyệt trần”.
Nhưng cũng còn may là cả hai người họ không ai ngáy to. Đương nhiên, nếu thực sự ngáy, Thái Sử Lan chắc chắn không ngại mà xách hắn ra ngoài phơi dưới ánh trăng.
Bữa sáng được đưa tới như thường lệ. Thiếu niên họ Tôn kia mang đến đủ loại bánh bao lẫn điểm tâm đặc biệt tinh xảo. Thái Sử Lan uống canh tuyết liên nấu với ngân nhĩ, vừa cho Cảnh Thái Lam ăn sủi cảo, vừa trao đổi với đứa con đầu to của mình: “Xem ra Tôn thiếu hiệp thực sự nhìn trúng công công của con rồi.”
“Cho phép nha!” Cảnh Thái Lam nhồm nhoàm nói.
Thái Sử Lan gật đầu tán thành.
Chỉ khổ cho người nào đó vừa bị bán rẻ, vừa chưa kịp ăn điểm tâm đã phải lao động cực khổ là Dung Sở.
Trong căn phòng còn mờ tối, Dung Sở hơi cúi đầu, kể khổ với Tôn thiếu hiệp.
“…Đêm qua ta ngủ không yên giấc. Phu quân ta cực kỳ thô lỗ, tiếng ngáy như trâu, khiến ta trằn trọc mãi, rơi lệ đến tận bình minh…”
“Sử nương tử chớ lo.” Tôn thiếu hiệp đau lòng nhìn gương mặt giai nhân ẩn hiện dưới làn tóc đen, nghĩ thầm, Sử nương tử cái gì cũng tốt, chỉ là giọng nói hơi quá õng ẹo, lại thêm lúc nào cũng thích che giấu khuôn mặt xinh đẹp trong bóng đêm. Nhưng người bệnh sợ ánh sáng, thích yên tĩnh, âu cũng là chuyện thường tình, thật ra nghĩ kỹ còn khiến người ta đau lòng. Hắn im lặng một lát, sau đó vươn tay phủ lên góc áo giai nhân, “Nàng yên tâm. Nàng đã tin tưởng ta như vậy, ta nhất định yêu thương chăm sóc nàng thật tốt.”
Dưới lớp vải áo thêu mai trắng, bàn tay giai nhân nhẹ nhàng vuốt ve một cái. Tôn thiếu hiệp vui sướng mỉm cười, sau lại có hơi thắc mắc – Sử nương tử nhìn qua tưởng gầy, nhưng bàn tay lại vô cùng đầy đặn, hình như còn hơi nhiều thịt!?
Dung Sở liếc xuống tay áo – Tay hắn vẫn còn yên lành trong chăn kìa, cái thứ kia chẳng qua chỉ là một cái móng heo mà thôi!
“Văn kính cao to, lại là người hung bạo, hắn vẫn còn ý xấu với ta, sau này ắt vẫn tiếp tục tới quấy rầy.” Dung Sở than thở, “Thiếu hiệp, chàng bảo vệ ta, ta đương nhiên không hề lo lắng, chỉ sợ thiếu hiệp một mình khó nhọc, vạn nhất bị tiểu nhân âm thầm hãm hại, bảo ta…bảo ta làm sao yên tâm cho được…”
Câu nói sau cùng nhỏ nhẹ bay bổng, âm cuối kéo dài, khiến người người nghe thất điên bát đảo.
Tôn thiếu hiệp được giai nhân quan tâm, trong lòng hoa tâm nở rộ, nhưng cũng hiểu lời nàng có lý, do dự nói: “Hôm qua Văn Kính vẫn hành động như thường, còn nói muốn tìm ra kẻ sát hại Vương đại ca. Có thể thấy hắn ta là người quỷ kế đa đoan, cực kỳ gian xảo. Hiện tại hắn còn phải giả làm người tốt, có lẽ sẽ không ra tay với chúng ta, nàng không cần sợ. Chỉ là, tục ngữ có câu, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, nàng nói hắn có đồng bọn, vậy nên chúng ta vẫn phải đề phòng cẩn thận.
“Chuyện ta lo lắng chính là cái này, hay là…” Dung Sở hơi nghiêng người, nói nhỏ, “Chúng ta ra tay trước để chiếm ưu thế.”
“Hả?” Tôn thiếu hiệp nhướn mày, “Nhưng nhiều người như vậy, biết ai là đồng bọn của hắn?”
“Ta có một kế này…” Dung Sở thì thầm. Tôn thiếu hiệp cúi người, nghiêm túc lắng nghe.
Một lúc sau, rèm cửa được vén lên, hắn ta hớn hở bước ra, nhìn hai mẹ con Thái Sử Lan còn đang ăn cơm ở gian ngoài, thản nhiên nói: “Sử nương tử hãy còn mệt mỏi, Sử huynh chớ nên quấy rầy, hãy để nàng nghỉ ngơi cho khỏe”, sau đó nghênh ngang rời đi.
Thái Sử Lan khoanh tay trước ngực, nhìn cái kẻ vừa dụ dỗ vợ người ta, vừa đảo khách thành chủ kia, quay sang nói với Cảnh Thái Lam: “Cảnh Thái Lam, con xem, nam nhân không bảo vệ được thê tử là một nam nhân vô dụng, loại rác rưởi nào cũng dám lên mặt với hắn.”
Thái Sử Lan nghĩ mãi mới nhớ ra Tiểu Ánh là ai, “Ah? Con bảo vệ được cô bé ấy?”
“Sao lại phải bảo vệ ạ?” Cảnh Thái Lam chớp mắt khó hiểu. Tiểu Ánh vừa tốt bụng vừa xinh đẹp, hẳn là người thấy người mến, hoa thấy hoa nở. Chẳng lẽ trên đời có người không thích nàng sao?
“Cô bé ấy bị mù.”
“Vâng.”
“Cho nên?”
“Cho nên con phải chăm sóc nàng.”
Thái Sử Lan im lặng.
Hài tử mới hơn hai tuổi, hãy còn trẻ con, không nên bị tiêm nhiễm vào đầu quá nhiều hiện thực tàn nhẫn. Dù gì nó cũng phải gánh trên lưng rất nhiều trách nhiệm, đối mặt với vô số gian nan khó nhọc, sớm muộn rồi cũng sẽ hiểu ra thôi.
Có thể không buồn không lo yêu thích một người là điều tốt đẹp hiếm có. Nàng muốn nó được sống vui vẻ, cho dù chỉ trong một thời gian ngắn.
Nàng ôm lấy Cảnh Thái Lam, nhìn vào mắt nó, “Con sẽ làm một nam nhân dũng cảm chứ?”
“Ma ma, con sẽ.”
Đúng lúc ấy, phía sau chợt truyền đến tiếng nói: “Ta cũng sẽ.”
Hắn cười dâm đãng nhìn mỹ nhân, bàn tay lần mò vào….túi nàng, “Tiểu nương tử, mau mau giao hết tiền ra đây… Ừm, nàng yên tâm, nàng đã giao vật quý nhất của mình cho ta, ta nhất định chăm sóc nàng thật tốt…”
Truyện kể lại, Đăng Đồ Tử bẩm báo Sở Vương rằng Tống Ngọc là một mỹ nam, lại rất biết ăn nói, nhưng bản tính háo sắc, nên đừng bao giờ để hắn đến hậu cung. Nghe như thế, Tống Ngọc liền phản kích. Anh ta tâu với Sở Vương, xin Sở Vương công tâm suy xét, xem anh ta với Đăng Đồ Tử ai háo sắc hơn?
Tống Ngọc trình bày “Mỹ nữ trong thiên hạ không đâu sánh bằng nước Sở, mỹ nữ nước Sở không đâu sánh bằng quê hương thần, Mỹ nữ quê hương thần không đâu sánh bằng người đẹp cạnh nhà thần, Đông Lân”. Theo Tống Ngọc thì cô hàng xóm xinh đẹp này nếu cao thêm một phân thì quá cao, nếu bớt đi một phân thì quá thấp; nếu thoa thêm ít phấn thì quá trắng, thoa thêm ít son thì quá đỏ. Lông mày thì cong mượt, làn da thì trắng như tuyết, eo thon, răng trắng. “Ngay cả một tuyệt thế giai nhân như vậy quan tâm đến thần suốt 3 năm mà thần vẫn chưa xao lòng, thì không lẽ thần là người háo sắc? Ngược lại, Đăng Đồ Tử không phải là kẻ tốt lành gì. Hắn có người vợ xấu xí, đầu tóc rối bù, lỗ tai dị tật, hàm răng lởm chởm, môi trề, bước đi hụt trước thiếu sau, lại thêm lưng gù, người đầy mụn ghẻ. Đăng Đồ Tử thế mà lại thích cô ta, có liền 5 mụn con. Hoàng thượng thấy không, chỉ cần là phụ nữ thì Đăng Đồ Tử thích ngay, vì thế hắn ta háo sắc hơn thần”.
Thực ra, nhìn từ góc độ người đời, Đăng Đồ Tử không bỏ vợ là điều đáng khen. Nhưng miệng lưỡi của Tống Ngọc phi phàm, làm cho Sở Vương thị phi lẫn lộn, phán Đăng Đồ Tử là kẻ háo sắc. Bằng phán quyết này, Đăng Đồ Tử phải mang tiếng xấu muôn đời, trở thành danh từ dành cho những kẻ háo sắc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT