Dọc đường đi, họ thấy đám cháy ban đầu hừng hực lửa hồng, sau đó từ từ thu nhỏ, dường như đã được khống chế trong một phạm vi nhất định.
Đến khi tất cả về tới quán trọ, đám cháy đã bị dập tắt. Hộ vệ từ trong khói đen bước ra, cõng theo một thiếu niên, bên cạnh là Tô Á tóc tai rối bù, vài đoạn còn bị cháy xém.
Thái Sử Lan chạy tới, thấy trên đất ngổn ngang thân người, hình như chính là mấy chủ sạp ven đường ban chiều. Nàng đá đá mấy kẻ trên đất – không chết, chẳng qua chỉ bị khói hun đến hôn mê mà thôi!
Lúc trước, nàng và Lí Phù Chu vốn đã cảm thấy có điểm ky lạ – nhà trọ này tương đối yên tĩnh, xung quanh khá vắng vẻ, vậy mà ven đường không hiểu sao lại có rất nhiều sạp hàng, khách hàng đi qua lâu lâu mới có một người, nhưng cũng chỉ lật qua lật lại đồ trên sạp một lát, sau đó liền rời đi mà không mua thứ gì, thật không hiểu bọn hắn làm thế nào mà kiếm sống qua ngày. Hiện tại, mọi chuyện xem như đã rõ ràng.
Nàng lột áo ngoài của mấy kẻ đó ra, bên trong quả nhiên là quan y, đúng là mật thám của quan phủ.
“Có sao không?” Thái Sử Lan quay sang hỏi Tô Á
Tô Á lắc đầu, liếm vết máu trên mu bàn tay, ánh mắt lộ vẻ tàn nhẫn, giọng nói khàn khàn, “Ta đã giết lão ngục tốt họ Lưu.”
“Không sao.” Thái Sử Lan không hỏi cũng biết lí do, cười nhạt “Dù sao cũng không cần trả phí mai táng.”
Mọi người vốn đang căng thẳng, nghe được câu này của nàng liền ngẩn ra, sau đó bật cười sảng khoái…
“Lúc xảy ra hỏa hoạn, ngục tốt trong vùng phụ trách trông coi tù binh mở cửa cho bọn chúng chạy trốn, sau đó còn chạy tới tìm Trần Mộ và Tô Á để giết người giết khẩu.” Sau khi nghe thuộc hạ hồi báo, Triệu Thập Tam mới quay sang giải thích với mọi người, “Cũng may, tính cảnh giác của Tô Á cô nương cao, kịp thời phát hiện vấn đề. Có điều, nàng cũng suýt thì bị thương.”
Lời hắn nói nghe có vẻ đơn giản, nhưng chỉ cần nhìn vết máu đen loang lổ trên người Tô Á là đủ hiểu cuộc chiến đã diễn ra ác liệt đến nhường nào.
Trần Mộ nằm sấp trên lưng một người, chậm rãi vươn tay về phía Tô Á, ánh mắt nhìn nàng lộ vẻ cảm kích. Tô Á mím môi, không tự nhiên rụt tay lại, vắt chéo sau lưng.
Đám tù binh lần lượt được đẩy ra ngoài, kẻ nào kẻ nấy mặt nhăn mày nhó, uể oải chán chường. Vốn là khi hỏa hoạn xảy ra, bọn hắn đã có thể trốn thoát, nhưng sau lại nảy ác tâm muốn giết Tô Á và Trần Mộ, ai ngờ Tô Á chống cự vô cùng kịch liệt. Trình độ bắn tên của nàng ta xuất quỷ nhập thần, khiến bọn hắn mất quá nhiều thời gian. Kết quả để thuộc hạ của Triệu Thập Tam phát hiện vấn đề mà chạy tới, nhanh chóng giải tán những người không liên quan, đồng thời ném thứ gì đó như dược vật vào trong lửa. Lại nói, hôm nay gió Đông Nam thổi mạnh, khiến cho bọn hắn bị hun trong khói đặc, cuối cùng lâm vào tình trạng như hiện tại.
Tàn nhẫn, độc địa, quyết đoán, linh hoạt, tính toán chu toàn. Thủ hạ của Dung Sở lại một lần nữa phô bày trước mắt đám đệ tử doanh Nhị Ngũ cái thứ gọi là thực lực đội quân tư gia tinh nhuệ.
Đệ tử doanh Nhị Ngũ tấm tắc ngợi khen, chỉ có Thái Sử Lan là trầm tư suy nghĩ. Trước đây, nàng có nghe nói mấy đời Dung gia đều là trâm anh quý tộc, trọng thần quân quốc. Từ khi lập quốc đến nay, bọn họ đời đời nắm giữ quân quyền, có thể nói, bạn bè trong quân giải khắp thiên hạ. Lại tiếp, nghe đồn Long Hồn Vệ của Dung gia do Dung Sở nắm giữ là tập hợp những người lang bạt giang hồ, không xu dính túi, nhưng qua mấy lần chứng kiến tác phong làm việc vô cùng kỷ luật nhường kia, nàng cảm thấy không sao đánh đồng họ với đám người giang hồ vẫn quen hoạt động riêng rẽ.
Nghi vấn vừa hiện, xa xa đã vọng lại tiếng móng ngựa dồn dập, ngày càng rõ ràng. Cả tòa thành chìm trong ánh đuốc sáng rực. Binh sĩ địa phương cuối cùng vẫn đuổi tới…
“Tại sao? Tại sao lại xảy ra chuyện này?” Đám đệ tử phẩm lưu vẫn không sao hiểu nổi, khi tới rõ ràng là người có công, vì sao hiện tại lại biến thành tội phạm bị truy sát mất rồi?
Bọn họ căm uất giậm chân rít gào, đám đệ tử hàn môn chỉ lặng lặng nhìn về phía Lí Phù Chu và Thái Sử Lan. Ai cũng hiểu, sự việc hôm nay đã không còn cách cứu vãn, chỉ có thể mau mau đưa ra quyết định.
“Đột phá vòng vây!” Hai người trăm miệng một lời.
Nói rõ lí lẽ là chuyện không thể, ở lại chiến đấu cùng binh lực một huyện lại càng ngu xuẩn. Tuy bọn họ giết tri huyện, náo loạn Thúy Hoa Lâu, nhưng bản thân đối phương làm ra chuyện như vậy, cũng không cách nào tố cáo bọn họ. Bởi vậy, chỉ cần đêm nay đệ tử doanh Nhị Ngũ rời khỏi thông thành, thông thành liền không thể ghép tội bọn họ. Đây cũng chính là lí do binh lính thông thành bị điều động cấp tốc – một bên muốn đi, một bên vô luận thế nào cũng không thể để bọn họ rời khỏi.
Lí Phù Chu nhíu mày. Không người nào rõ ràng tình hình lúc này hơn hắn. Hiện tại, tri huyện trọng thương, huyện thừa bị hắn dọa chết khiếp, lẽ ra thông thành phải thiếu hụt chỉ huy, vậy thì ai đang tổ chức lực lượng phản công?
“Chia ra hay đi cùng nhau đây?” Giọng Hoa Tầm Hoan đã mang vẻ vội vàng.
“Chia ra.” Lí Phù Chu nói, “Thập Tam, ngươi dẫn theo thủ hạ hộ tống mẫu tử Thái Sử. Tô Á, Thẩm Mai Hoa, Tiêu Đại Cường, Hùng Tiểu Giai, Dương Thành và đệ tử bác kích chạy ra cửa sau, tù binh cũng giao lại cho mấy người. Ta và Tầm Hoan sẽ dẫn theo những người còn lại nghênh đón phủ binh. Không xa phía ngoài chính là bảy ngõ hẻm của thông thành, địa hình vô cùng phức tạp. Trước kia ta từng tới đây, tương đối quen thuộc, có thể dẫn mọi người rời đi.”
“Không được.” Người đầu tiên phản đối là Thái Sử Lan, “Đây là binh lính địa phương, dù huynh quen thuộc địa hình nơi đây đến mấy, cũng không thể so với binh lính địa phương. Muốn rời đi, chúng ta nhất định phải cùng đi.”
Nàng hiểu ý Lí Phù Chu, hắn để lực lượng tinh anh nhất tập trung bên người nàng, bảo vệ an nguy của nàng và Cảnh Thái Lam, những người còn lại đều trở thành khí tử. Có điều, nàng không thể chấp nhận điều này, đây không phải tác phong của nàng!
“Đừng nói nhiều! Chạy mau!” Lí Phu Chu dứt khoát bế nàng lên lưng ngựa gần nhất. Triệu Thập Tam như gió lướt qua, vỗ mạnh lên mông ngựa. Tuấn mã hí dài, cất vó chạy đi.
“Cảnh Thái Lam, bám chặt lấy!”
Ngay lúc đó, giọng nói trong trẻo của Thái Sử Lan vang lên, cả người Cảnh Thái Lam gập xuống, ôm sát lưng ngựa. Nó vội vàng nắm chặt bờm ngựa. Thái Sử Lan buông tay, lập tức nhảy xuống.
“Triệu Thập Tam!” Nàng hét lớn.
Triệu Thập Tam hồn phi phách tán, cái gì cũng không kịp nghĩ, mạnh mẽ nhảy lên lưng ngựa, vội vã giữ chặt Cảnh Thái Lam. Lúc này, hắn không thèm để ý thân phận điạ vị gì cả, dùng sức ôm lấy thân thể nho nhỏ trong ngực, không kiềm được mà quay đầu mắng to, “Thái Sử Lan, ngươi là đồ vô lương tâm! Ngươi không muốn sống nữa có phải không? Như vậy mà cũng dám nhảy xuống! Cảnh Thái Lam có mệnh hệ gì thì biết làm sao hả? Đồ vô liêm sỉ! Vô tình!…”
“Bịch” một tiếng, Thái Sử Lan ngã xuống khỏi thân ngựa, trong tiếng chửi mắng, chuẩn xác đáp vào lòng Lí Phù Chu vừa vọt tới. Thân thể nàng buông lơi mà mềm mại, cánh tay hắn cứng cáp cùng mạnh mẽ.
Bất quá, chỉ trong nháy mắt, nàng lập tức nhảy xuống đất, vươn tay vuốt vuốt tóc..
Không có giải thích tại sao lại mạo hiểm nhảy xuống, cũng không khóc nói ta cùng ngươi sinh tử không sờn.
Lí Phù Chu cũng không hỏi nàng, không lay người nàng rít gào “aaaa…tại sao ngươi ngu ngốc như thế?”. Hắn chỉ lẳng lặng đỡ lấy vai nàng, hai người cùng nhau nhìn theo đám người Triệu Thập Tam đang dần khuất bóng.
Nàng không đi, những người khác tự nhiên cũng ở lại. Có điều, vấn đề lại một lần nữa xuất hiện, cuối cùng là nghênh chiến, hay là chạy trốn? Nếu như chạy trốn, vậy có chia hai đường nữa hay không?
“Không cần phân, lực lượng chúng ta không đủ.” Lí Phù Chu quay đầu nhìn một chút, tiện tay ném thứ gì đó về phía tàn lửa còn đang bốc khói nghi ngút. Ngay lập tức, hơi khói chuyển sang màu u lam, chậm rãi uốn lượn, vặn vẹo như mặt quỷ, trong bóng đêm lại càng trở nên đáng sợ, đủ để người ta trông thấy mà chùn bước. Phía xa xa, tiếng bước chân chỉnh tề khi trước đã có chút hỗn loạn.
Đương nhiên, đây cũng không phải thủ đoạn duy nhất của Lí Phù Chu. Đám người “bán hàng rong” khi trước bị giải tới. Lí Phù Chu liếc nhìn một cái, nói: “Chúng ta trực tiếp đột phá vòng vây từ hậu viện, nhưng cửa trước vẫn cần có người cắt đuôi, đành làm phiền bọn họ thôi!”, nói xong liền ngồi xuống.
Đúng lúc này, Thái Sử Lan đột nhiên bước tới, “Đợi chút, để ta.”
Dựa theo yêu cầu của nàng, tất cả mọi người đều lui ra ngoài, chỉ còn Lí Phù Chu đứng trên mái hiên. Thái Sử Lan lấy Gai Nhân Gian ra, gai màu bạc lóe sáng, mạnh mẽ đâm vào hông từng người. Tiếp đó, nàng cởi vũ khí của bọn chúng xuống, đem móc Giáp đâm vào cánh tay Ất, đao Ấ đâm vào bắp đùi Đinh, kiếm Đinh đặt lên bả vai Mậu…Tóm lại, mỗi người đều bị vũ khí của đồng bọn gây nên một vết thương nhỏ. Bố trí xong xuôi, nàng vỗ vỗ tay, Lí Phù Chu lập tức bắn ra liên tiếp mấy vụn đá nhỏ, mỗi viên đều đánh trúng một người.
Mi mắt cả đám run run, có vẻ sắp sửa tỉnh lại, cũng đúng lúc Gai Nhân Gian phát huy công dụng, khiến họ quên đi vài chuyện, nhiều nhất cũng chỉ nhớ được vài câu nghe được trước khi thanh tỉnh.
Thái Sử Lan đứng sau cánh cửa, bình thản cất tiếng.
“Bên cạnh ngươi là gian tế phủ binh. Hắn ta muốn ra tay hãm hại ngươi, sau đó gọi người tới vây bắt.”
Nói xong câu này, nàng bước ra, vẫy vẫy tay với Lí Phù Chu. Trong ánh lửa mờ nhạt, đôi mắt thiếu nữ lóe sáng, mồ hôi sượt dài trên khuôn mặt nàng cũng long lanh tựa châu ngọc.
Lí Phù Chu cầm lấy tay nàng, nhảy vút lên mái hiên, nhưng cũng chưa vội đuổi theo đoàn người doanh Nhị Ngũ đã rời đi từ trước.
Lúc này, đám mật thám của quan phủ bên dưới cuối cùng cũng tỉnh lại, đầu óc mơ mơ hồ hồ, chỉ nhớ mang máng một câu kia, kẻ nào kẻ nấy nấy căng thẳng không yên, đồng loạt cúi đầu nhìn xuống….
A! Kiếm của lão Đinh sao lại đâm vào đùi ta?
Trời ạ! Đây không phải móc của lão Vương sao!?
Được lắm! Không ngờ lão Lý lại muốn hại ta!
Trong cơn giân dữ điên cuồng, bọn họ không kịp nghĩ nhiều, dứt khoát đánh lại “kẻ địch”, phá cửa xông ra. Không gian nhất thời trở nên náo loạn, tiếng mắng chửi, quyền cước, tiếng phá cửa rầm rầm, tiếng góc áo bay phần phật trong gió đồng loạt vang lên. Tiếp sau đó, hai ba mươi mật thám trước sau chạy ra. Lúc đầu, bọn họ vốn còn có chút nghi hoặc, nhưng hiện tại, vừa ngẩng đầu đã thấy phủ binh vây kín xung quanh, đáy lòng không khỏi rét lạnh từng cơn.
Đám mật thám từ đầu đã bị đạm đến choáng váng đầu óc, lại chịu tác động Gai Nhân Gian. Bởi vậy, câu nói Thái Sử Lan để lại trước khi rời đi giống như một lời nguyền quẩn quanh, buộc chặt ý thức của bọn họ, khiến bọn họ căng thẳng lo âu, đánh mất khả năng không chế, không cách nào bình tĩnh suy nghĩ.
“Ta vì quan gia tậm tâm tận lực, vậy mà bọn chúng…” ngọn lửa phẫn nộ vừa lóe, bọn hắn đồng thời nhấc chân, vì cứu lấy bản thân mà không ngại xuống tay trước chiếm lấy ưu thế.
Phủ binh xông tới gần, giơ cao cây đuốc. Thấy có người từ trong quán trọ lao ra, còn chưa kịp tra hỏi điều gì, ngọn đuốc trên tay đã đột nhiên tắt lụi. Không gian nhất thời tối đen như mực, tiếp đó là tiếng góc áo phần phật trong gió, đám người từ bên trong đi ra không nói một lời đã vội vàng động thủ.
Phủ binh còn chưa kịp thấy rõ người phía đối diện thì đã bị đối phương công kích đến phát bực, giờ này khắc này, xuất hiện nơi đây, lại hành động như thế, còn không phải kẻ địch thì là ai!
“Bao vây chúng lại! Bên trên có lệnh, kẻ nào kháng cự, giết không tha!” tên lính đứng đầu hét lên chói tai.
Lời này nói ra, đám người mật thám mới vừa có chút thanh tỉnh, một tia do dự vừa nhen nhóm trong lòng lại nhất thời chuyển thành tuyệt vọng.
Trên mái hiên, hai bóng người lặng lẽ nhìn xuống. Ánh mắt lạnh lẽo của họ quét qua đám người bên dưới, chứng kiến cuộc càn quét bắt đầu. Đương nhiên, thời gian để bọn chúng phát hiện sự thật sẽ không quá lâu, nhưng bấy nhiêu cũng đủ để Lý Phù Chu đem theo Thái Sử Lan hòa nhập vào bóng đêm, không chút tiếng động rời đi.
Hắn nắm chặt tay nàng, dùng khinh công lướt nhanh qua mái ngói từng nhà. Tay áo hai người như quấn lấy nhau, gió đêm tạt vào cơ thể, mang theo chút ít hơi nóng tháng tư, mái ngói xanh đen ẩm ướt sương đêm, vì vậy chỉ cần đạp nhẹ một cái, thân người đã trượt đi khá xa. Thái Sử Lan chợt liên tưởng tới bộ môn trượt băng ở thế giới của nàng – lưu loát, ưu nhã, uyển chuyển hệt thơ ca. Lúc này,hắn và nàng giống như đang cùng nhau đeo đôi giày trượt, chìm đắm trong điệu Van, phía trên là trời sao, bên dưới là đất rộng, tầng tầng lớp lớp mái hiên hệt như sóng nước.
“Meo” một tiếng, một con mèo mun không biết từ đâu chạy qua chân họ, cái đuôi nhỏ xinh vểnh lên, cong cong như mặt trăng. Thái Sử Lan ngước đầu nhìn lên, ánh trăng rọi thẳng vào mắt, hệt như ngày hôm đó, nàng nhảy lên đỉnh xe ngựa, người đánh xe phía trước mạnh mẽ vung roi, tuấn mã đem nàng cùng xe ngựa chạm tới trời đêm.
Trên thế gian này, có rất nhiều cảnh tượng tương tự nhau, quen thuộc tới nỗi khiến cho người ta không khỏi có chút hoảng hốt, phảng phất kiếp trước kiếp này.
Hai người họ nhanh chóng lướt đi, nháy mắt đã gần tới cổng thành. Thế nhưng, cổng thành vốn dĩ nên đen kịt không một bóng người, vậy mà hiện tại lại đèn đuốc sáng trưng, binh lính cầm kích đeo đao, thủ vệ qua lại tấp nập. Với tình hình này, bọn họ làm sao rời đi?
Trong góc khuất dưới tường thành, một đám người lặng lẽ chạy ra. Thái Sử Lan nhìn qua một lượt, Tô Á, Tiêu Đại Cường, Hùng Tiểu Giai, Sử Tiểu Thúy, Dương Thành, còn có mấy đệ tử bên kích bác, dường như tất cả đám người tinh nhuệ trong Nhị Ngũ doanh đều ở tại nơi này.
“Tại sao các người còn chưa rời khỏi?”
“Trợ giáo Hoa đã dẫn những người còn lại rời đi trước rồi. Bọn ta ở lại chờ hai người.” Sử Tiểu Thúy nói, “Vừa rồi có người chạy đến báo tin, cho nên cổng thành đã gia tăng thủ vệ. Các ngươi đến chậm một bước.”
Vậy tức là Cảnh Thái Lam đã an toàn rời thành, Thái Sử Lan cũng có chút yên tâm. Giờ khác này, nhìn thấy bạn bè đều có mặt đông đủ, trong lòng nàng bỗng nhiên trào dâng một cảm xúc xa lạ.
Cảm giác này, giống như ngọn lửa đỏ rực cháy trong gió tuyết mùa đông giá lạnh, khiến cho người ta không khỏi cảm thấy ấm nồng.
“Ai?” Phía trên bỗng nhiên truyền tới một tiếng quát lớn, ngọn đuốc chói sáng ngay lập tức chiếu xuống bên dưới.
Lí Phù Chu búng ngón tay, chụp đèn vỡ vụn, ánh sáng nháy mắt vụt tắt. Cùng lúc đó, trên tường thành vang lên tiếng bước chân lộn xộn cùng âm thanh báo động, “Có kẻ muốn chạy thoát khỏi thành! Tăng sức đề phòng! ”
Ngay sau đó, mũi tiễn như mưa bắn xuống. Từ trên cao nhìn xuống, trong bóng đêm mờ ảo, chân thành dường như có rất nhiều bóng đen không ngừng lay động. Bởi vậy, binh sĩ phía trên càng bắn càng hăng, không hề phát giác đám người chúng muốn bắt sớm đã rời khỏi vị trí ban đầu. Còn mấy bóng đen lay động bên kia chẳng qua ngoại sam của nam nhân do Lý Phù Chu cùng mọi người đem treo lên cây. Bản thân hắn lại đứng ở phía xa, thỉnh thoảng bắn tới một viên đá nhỏ, khiến cho y phục không ngừng đong đưa, tạo nên ảo giác cho đối phương.
Những người còn lại nhanh chóng chạy tới cửa thành không người trông coi. Vốn dĩ, bọn chúng có thể để trống nơi này là do giữa cửa thành có khóa lớn, hai bên sườn còn trang bị móc xích. Nếu muốn mở cửa thành, trước tiên cần ba người hợp lực kéo xích, để lộ khe khóa ở giữa, sau đó tiếp tục dùng chìa mới có thể mở ra.
Ở giữa cửa thành có một khe hở. Tô Á bước tới, thử chen người qua, nhưng khổ nỗi chỗ trống quá nhỏ, không cách nào lách vừa thân người. Thái Sử Lan quan sát móc xích, đột nhiên lên tiếng: “Có thể dịch chuyển móc xích không?”
Tô Á trầm mặc, đi tới bên móc xích, ra sức lôi kéo.
Âm thanh trầm đục vang lên, hai cánh cửa nặng nề chuyển động, để lộ một khóa đầu hổ thật lớn.
“Có thể đập hỏng nó không?”
Tô Á ngẩn ra. Đây là một thể khóa, cho dù đập hỏng, cũng không cách nào mở ra, tội gì phải uổng phí sức lực. Những người còn lại cũng lộ vẻ không đồng tình, nôn nóng nhìn bốn phía, cảm thấy ở lại nơi này thật lãng phí thời gian. Dương Thành không nhịn được mở miệng trước: “Tình hình này có lẽ không ra ngay được, chi bằng trước tiên cứ tìm một chỗ trốn, đợi đến hừng đông cửa thành mở may ra có khả năng…”
Thái Sử Lan cũng không có nghe hắn nói, cúi xuống nhặt mảnh sắt, nhét vào lỗ tra khóa, sau đó nói: “Cứ thử đã.”
Đám nam sinh do dự, Hùng Tiểu Giai lẩm bẩm: “Ta tin muội, có điều, ta không thể….”
Đúng lúc này, Lý Phù Chu đã đuổi đến nơi, cười cười, vung tay chém xuống.
“Rầm”. Khoảnh khắc đó, mái tóc đen dài của hắn vút bay lên, uốn lượn dưới ánh trăng bàng bạc, nam tử ngày thường ôn nhu nhã nhặn, giờ phút này lại tỏa ra khí chất oai hùng như thần. Âm thanh trầm đục lần nữa vang lên, khóa đầu hổ hoàn toàn nát vụn.
Tô Á và Hùng Tiểu Giai dù có sức mạnh trời sinh, lúc này cũng không nhịn được mà hít sâu một hơi, bội phục nhìn Lý Phù Chu. Phải biết rằng, ổ khóa này tương đối cứng rắn, đập nứt còn dễ, chứ phá nát thế này cũng không phải chuyện người thường có thể làm được.
Thái Sử Lan nhìn đống vụn trước mặt, chỉ nói hai chữ: “Chờ ta.”
Sau đó, nàng đưa lưng về phía đám người, chỉ để Tô Á và Lý Phù Chu che chắn trước mặt. Thái Sử Lan ngồi xổm xuống, vươn tay đặt lên trên khóa đầu hổ, chậm rãi nhắm mắt.
Một lát sau, sắc mặt Thái Sử Lan hoàn toàn trắng bệch, mồ hôi vã ra như tắm. Lí Phù Chu rút khăn ra, nhẹ nhàng lau lên mặt nàng.
Lại một hồi nữa qua đi, hô hấp của Thái Sử Lan trở nên dồn dập, khuôn mặt ửng hồng, dường như có phần suy yếu. Tô Á đứng bên cạnh trừng lớn hai mắt. Dưới bàn tay Thái Sử Lan, một vật xanh đen chậm rãi lộ ra. Thứ kia…chẳng phải là khóa đầu hổ sao?
Nói vậy, Thái Sử Lan đang…khôi phục cái khóa kia ư?
Lý Phù Chu cũng nhìn chăm chú nhìn vào, ánh mắt sâu xa.
Trên tường thành, binh sĩ đã bắt đầu phát giác điểm kỳ lạ. Bọn họ bắn nhiều tiễn như vậy, có một trăm người thì cũng đã sớm bị bắn chết, ấy vậy mà mấy bóng đen phía dưới vẫn lay động như cũ. Thủ lĩnh vung tay, chuẩn bị dẫn người xuống dưới xem xét.
Tiếng bước chân lộn xộn từ phía trên truyền xuống, ánh sáng le lói của ngọn đuốc phản chiếu lên tường đá, soi sáng móc xích nơi cửa thành. Hình dáng khóa đầu hổ dưới tay Thái Sử Lan đã tương đối rõ ràng. Nàng nhíu mày, dường như có chút lo lắng, càng thêm gắng sức chăm chú.
Ánh đuốc phản chiếu trên nền đất lẫn tường thành không ngừng di chuyển. Với tình hình này, quan binh lập tức sẽ đến, nếu bọn họ còn không nhanh rời đi, chỉ e đến lúc đó muốn lùi không được, muốn tiến chẳng xong.
Đám đệ tử phía sau đã không thể kiềm chế thêm nữa – cứ chần chừ mãi ở nơi này, là đang muốn chờ chết hay sao? Mọi người đồng loạt hướng ánh mắt nôn nóng về phía Lí Phù Chu. Về phần Thái Sử Lan, bọn họ tạm thời không tính đến. Ai cũng hiểu, chuyện nữ nhân này đã muốn làm, ai cũng ngăn không được.
Sử Tiểu Thúy không nhẫn nhịn được thêm nữa, vừa muốn mở miệng, lại bị ánh mắt Lí Phù Chu ngăn cản. Ngay sau đó, hắn lập tức đứng lên, chắn trước người Thái Sử Lan, để Tô Á che chắn nốt phía bên kia..
“Nàng ấy muốn ta chờ, ta sẽ chờ.” Tô Á trầm giọng nói.
Mọi người há miệng thở dốc, không biết nên nói sao. Sau một lúc lâu, Hùng Tiểu Giai ảo não gãi gãi đầu, tiến lên đứng đối diện Tô Á. Thấy vậy, Tiêu Đại Cường lập tức tiến tới, đứng sát cạnh hắn.
Đám đệ tử còn lại cũng không có hành động gì nữa, đồng loạt thở dài, yên lặng đứng lại. Mấy người mạnh nhất đều ở lại, cho dù bọn họ cố chấp chạy ra, điều chờ đợi phía trước vẫn là cái chết mà thôi.
Dương Thành nhìn trái nhìn phải, trợn mắt há mồm, “Các ngươi đần độn hết rồi à? Ở lại nơi này chính là chờ chết, rời đi tìm chỗ an toàn không phải mới là sáng suốt hay sao? Mau, chúng ta đi mau thôi. ”
“Được. Ngươi đi tìm đi.” Sử Tiểu Thúy nói, “Ta không có lá gan ấy.”
“Đi cái gì mà đi, ở lại!” Tiêu Đại Cường nói, “Nếu không nhờ có Thái Sử Lan, ngươi nghĩ ngươi còn sống mà đứng đây được hả? Hiện tại, ngươi lại muốn bỏ rơi nàng? Được thôi, chỉ là về sau đừng quay về doanh Nhị Ngũ nữa. Nếu để ta nhìn thấy, chắc chắn thấy một lần đánh một lần.”
“Các ngươi nhất định sẽ bị Thái Sử Lan hại chết!” Dương Thành tức giận dậm chân.
“Ngươi cút!” Tô Á lạnh lùng nói.
Dương Thành ngây ngốc đứng lặng tại chỗ, quay đầu nhìn mọi người nhưng lại không ai để ý đến hắn. Dù rằng đáy mắt bọn họ hiện vẻ căng thẳng, nhưng không có lấy một tia do dự.
Ngu ngốc! Bọn họ thực con mẹ nó ngốc! Quả nhiên là không thể nói lý với đám đệ tử hàn môn này, toàn một lũ ăn trấu nuốt cỏ lớn lên, bởi vậy mới không thể động não thế này đây, bị chúng ta khinh thường thật không sai mà, có điều….
Dương Thành lặng lẳng tiến lên, đứng trước người Sử Tiểu Thúy.
“Ngươi làm gì thế hả?” Sử Tiểu Thúy thúc vào lưng hắn, “Chắn hết đường của ta rồi!”
“Xú bà nương! ” Dương Thành không nhịn được, hung hắng mắng – đúng là không thể nói lý mà!
Mọi người thấy vậy, vẻ mặt căng thẳng khi trước liều biến mất, đều bật cười nhìn nhau. Giờ khắc này, không gian yên ắng, nguy hiểm trùng trùng, nhưng ai nấy đều cảm thấy tình người thật ấm áp.
Thái Sử Lan cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra, không rõ nguy hiểm gần trong gang tấc, không rõ Lí Phù Chu cùng Tô Á tin tưởng nàng bao nhiêu, không rõ mọi người vì nàng bất chấp gian nan, nàng chỉ biết gắng lực chăm chú, phục nguyên…hủy diệt…sau đó phục nguyên…lại tiếp tục hủy diệt…
Nàng đã nói, nhất định phải dẫn bọn họ chạy thoát.
“Bọn chúng ở dưới thành!” một sĩ binh chạy vội tới biên thành, liếc mắt một cái liền thấy bọn họ, liền lớn tiếng cảnh báo.
“Phập” Ngay tức khắc, mũi tiễn của Tô Á bắn ra, mạnh mẽ xuyên qua cổ họng hắn,
Tên lính lui về sau môt bước, máu tươi từ yết hầu ồ ạt chảy ra, nhuộm đỏ rêu xanh loang lổ trên tường thành. Gần như cùng lúc đó, tiếng báo động dồn dập vang lên.
Từng đại đội binh sĩ nối tiếp nhau chạy xuống, phía sau cầm cung, phía trước vác khiên, nhìn qua là biết bọn họ đã sớm có chuẩn bị. Mũi tên tẩm độc giống như lóe sáng trong đêm đen, khiến cho người nhìn không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Lúc này, nếu nhanh chân chạy trốn, ít nhất còn có thể bảo toàn tá tính mạng, còn nếu chọn ở lại, tuyệt không có đường sống.
Có người căng thẳng tới nỗi khuôn mặt trắng bệch, có người không nhịn được mà nuốt nước miếng, có người hai chân không thể khống chế mà phát run. Sinh tử trước mắt, nói không sợ chính là nói láo. Nhưng dù sợ hãi tới đâu, hoang mang thế nào, họ một bước cũng không rời đi, đoàn người dầy đặc kiên quyết đứng thành vòng bao quanh Thái Sử Lan.
Không rời xa, không vứt bỏ, đây chính là chân nghĩa.
Quan tướng dẫn đầu cười lạnh, ánh mắt lại lộ vẻ kinh ngạc. Hắn thực sự không hiểu, nào có ai muốn rời thành lại ngang nhiên đứng im một chỗ chịu cảnh bao vây, chán sống rồi sao? Nếu bọn chúng đã muốn, hắn đành hao công phí lực đáp ứng vậy.
“Bắn! ”
Lời vừa dứt, mũi tiễn như mưa một lần nữa lao xuống.
Mọi người nhanh nhẹn lấy vũ khí ra chặn mũi tên lại. Lúc này, tình hình hoàn toàn không thuận lợi, khoảng trống nhỏ hẹp trên cửa thành không cách mở rộng, số lượng tên bắn xuống lại quá nhiều, rất dễ ngộ thương người khác. Lý Phù Chu đứng đầu đám người, mỗi quyền vung lên đều cứng rắn như thép, đánh bật vô số tên nhọn. Đúng lúc này, một mũi tên không biết từ đâu lao tới, lướt qua tóc mai Sử Tiểu Thúy, nhắm thẳng về phía Thái Sử Lan. Mà Thái Sử Lan vẫn cứ cúi đầu như cũ, không chút mảy may cảnh giác.
Lý Phù Chu nhanh chóng nghiêng người, một tay nhanh như tia chớp vọt đến, lướt qua người Sử Tiểu Thúy, bắt lấy đuôi tên.
Mũi tên vừa vặn dừng lại cách đỉnh đầu Thái Sử Lan ba tấc, bàn tay Lý Phù Chu che chắn phía trên nàng.
“Tí tách.”
Một tiếng vang nhỏ, một giọt máu tươi từ lòng bàn tay Lý Phù Chu chậm rãi chảy xuống, đáp lên gò má Thái Sử Lan. Cùng lúc đó, thân người Lý Phù Chu run rẩy, thấp giọng kêu lên một tiếng.
Giọt máu đỏ tươi chảy dài trên gò má nàng, hòa lẫn với mồ hôi không ngừng tuôn ra, chảy xuống dưới cằm, tiến về phía cổ, lại chậm rãi đi xuống sâu trong vạt áo…Thế nhưng, Thái Sử Lan dường như vẫn không chút cảm giác, mồ hôi đầm đìa trên mặt, thân người lung lay sắp đổ, lại hết sức chăm chú như cũ.
Lúc này, mưa tên lần ba rơi xuống.
Một đệ tử rốt cục bởi vì không tránh kịp mà bị thương, nhanh chóng được ôm vào bên trong trị liệu, những người còn lại cũng đã lân vào tình trạng nỏ mạnh hết đà, động tác cản tên ngày càng chậm lại, ngày càng suy yếu.
Bọn họ bôn ba suốt một đêm dài, hiện tại lại bị bao vây trong một phạm vi chật hẹp, đối phương lại cố ý không tiến tới gần, ý định dùng tên khiến họ kiệt sức.
Cơ hồ có thể nhìn rõ tương lại trước mắt, rất nhanh, hết thảy bọn họ sẽ bị vạn tiễn xuyên thân.
“Trợ giáo Lý, huynh mang theo Thái Sử chạy ra ngoài đi.” Tô Á bỗng nhiên nói, “Ta biết huynh chắc chắn có cách.”
“Phải.” Sử Tiểu Thúy một bên yếu ớt gạt tiễn, một bên cười khổ nói, “Chúng ta cản ở phía sau, hai người đừng lãng phí sức lực ở nơi này nữa.”
“Cái mạng này của ta là Thái Sử Lan cho, hôm nay trả lại cho nàng!” Hùng Tiểu Giai khàn giọng cười.
“Một đám ngu dốt!” Dương thành thấp giọng mắng.
Có mấy đệ tử đã cực kỳ mệt mỏi, ý thức bắt đầu hỗn loạn, bỗng nhiên lớn tiếng mắng, “Thái Sử Lan, ngươi thích thể hiện cái quái gì? Sống chết không chịu rời khỏi chỗ này! Giờ thì hay rồi, vừa vặn hại chết lão tử!”
“Một mạng đổi một mạng! Bọn ta không nợ ngươi!”
“Bây giờ muốn đi cũng không kịp nữa rồi. Thái Sử Lan, thành quỷ ta cũng phải tìm ngươi tính sổ! ”
“Con mẹ nó! Ngươi rốt cục đang làm cái quái gì thế hả? Lão tử không muốn thành quỷ cũng không biết vì sao mình chết thế này!”
...
Lý Phù Chu ngước mắt nhìn lên, lại thấy một đám tiễn tiếp tục lao xuống.
Bọn họ…cuối cùng cũng hết đường rồi!
“Chúng ta sống chết có nhau!...” Tiêu Đại Cường nắm chặt tay Hùng Tiểu Giai, hai người rưng rưng nhìn nhau...
“Két…” Một âm thanh nho nhỏ vang lên. Dường như tất cả mọi người đều không nghe thấy, chỉ có Lý Phù Chu bỗng nhiên quay đầu nhìn lại.
Phía sau đám người, Thái Sử Lan buông tay ra, thân thể vì kiệt sức mà ngã nhào về phía trước, cửa thành cũng theo đó mà mở ra. Lúc này, mọi người mới khiếp sợ quay đầu, liền thấy cánh cửa bằng sắt cực lớn đã dịch chuyển, lộ ra một khe hở đủ cho một người đi qua.
Cửa mở? Tại sao lại như vậy?
Tô Á quét mắt qua, nhìn thẳng khóa đầu hổ. Khóa không biết từ khi nào đã trở về hình dáng ban đầu, lại còn có thêm một chiếc chìa đã tra vào ổ, chỉ là hình dạng lỗ khóa đã ít nhiều đổi khác. Lúc này, những người còn lại không kịp suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy sung sướng vô hạn. Một thân ảnh nhanh chóng lóe lên, Lý Phù Chu lao tới, vội vàng ôm lấy thân người mềm nhũn của Thái Sử Lan, “Đi mau!”
Xa xa phía đối diện, đám binh sĩ đang bắn tên thì nhìn thấy cửa thành đã mở, ai nấy đều vô cùng sửng sốt, toàn bộ đều đứng ngây ra. Mãi tới khi thấy đám người phía dưới mở rộng cửa muốn chạy mới cuống quít đuổi tới.
Phía bên nhóm người doanh Nhị Ngũ, Lý Phù Chu và Tô Á theo thường lệ ở lại cuối cùng. Sau khi xác định tất cả đã đi ra, Tô Á nhanh chóng mượn khép cánh cửa lại, cánh tay thò qua khe hở, lần sờ trên khóa đầu hổ.
“Răng rắc”, ngay trước khi những binh lính kia kịp thời xông tới, nàng nhanh chóng khóa lại cửa thành, rút chìa sắt ra.
“Vút” một màn mưa tên ào tới, vừa vặn dừng lại trước chóp mũi nàng, thế nhưng Tô Á cũng chằng hề chớp mắt nhăn mày lấy một cái.
Phía bên kia cánh cửa, binh lính canh phòng kẻ nào kẻ nấy ngây ngẩn cả người – nháy mắt cửa mở, nháy mắt khóa cửa, thật là vô cùng quỷ dị. Một vài người lính già đã bắt đầu hoảng loạn kinh hoàng, không ngừng lẩm bẩm: “Còn chưa đến mười lăm tháng bảy...”
“Đi lấy chìa khoá! Mau đi lấy chìa khoá!” Sau khi lấy lại tinh thần, bọn chúng nhao nhao hô lớn, tiếng bước chân lộn xộn vang lên không ngừng.
Mà lúc này, đệ tử doanh Nhị Ngũ không một tiếng động chạy băng băng trên đường tối. Lý Phù Chu ôm Thái Sử Lan rời đi cuối cùng, hiện tại lại đang dẫn đầu đoàn người. Thân thể Thái Sử Lan trong vòng tay hắn yếu mềm, cả người ướt đẫm, không chút sức lực tựa lên ngực hắn, khiến cho ống tay áo của hắn dán lên người nàng cũng dần dần ẩm ướt.
Tình trạng này là do quá suy yếu dẫn tới mất nước, vô cùng nguy hiểm. Lý Phù Chu vội vã chạy, chỉ một lòng mong muốn trong thời gian ngắn nhất tìm được nguồn nước. Ngay lúc hắn cúi đầu nhìn xuống, ánh bình minh cuối cùng cũng lóe dạng, chiếu lên hàng mi khép chặt của nàng, khuôn mặt thấm đẫm mồ hôi giống như tỏa ra ánh sáng trong suốt, ngay cả đôi môi cũng đã mất đi huyết sắc, thoạt nhìn vô cùng tái nhợt, khiến người ta cảm thấy nàng thật mỏng manh, mỏng manh đến kinh người. Nữ nhân này thường ngày đều là bày ra bộ dáng lạnh lùng nghiêm nghị như tuyết, thế nhưng giờ khắc này lại giống như bông tuyết nhỏ bé đang dần tan biến dưới ánh mặt trời.
Một khắc suy yếu hiếm hoi này của nàng, lại phong tình đến nỗi khiến người ta hít thở không thông, cũng khiến hắn cảm thấy nhói lòng. Hắn ôm lấy thân người nhỏ nhắn của nàng, cánh tay không nhịn được mà siết chặt.
Lúc này, Thái Sử Lan thực ra không ngất đi, chỉ là tinh thần hao tổn đến cực độ, đầu đau như búa bổ, suy yếu tới nỗi giơ ngón tay lên cũng không thể. Khuôn mặt nàng bị Lý Phù Chu đè lại, áp sát vào lồng ngực hắn, muốn thoát ra cũng chẳng đủ sức, chỉ có thể nằm yên một chỗ, lắng nghe nhịp tim của hắn. Hắn lướt đi như gió, nhưng nhịp tim vẫn rất mạnh mẽ và bình ổn, tựa như tiếng trống đều đặn vang bên tai nàng.
Khoảng cách gần như vậy, loại khí tức sạch sẽ kia cũng càng thêm rõ ràng. Nàng đột nhiên phát hiện ra, quẩn quanh cơ thể Lý Phù Chu là một hương thơm nhàn nhạt, một thứ mùi hương vô cùng tao nhã, khiến cho người ta không khỏi ngẩn ngơ. Hương thơm như có như không, chẳng cách nào tóm lấy, chỉ là đôi khi trong lúc vô tình sẽ vờn quanh chóp mũi, khiến trái tim nàng giống như có cánh bướm nhẹ nhàng phất qua, vô cùng mềm mại.
Thái Sử Lan bỗng nhiên nhíu mày, bởi nàng ngửi thấy một thứ mùi không mấy hợp lý. Nàng liếc mắt nhìn xuống, mơ hồ thấy được vạt áo của hắn thấm màu đỏ sẫm. Huynh ấy bị thương sao? Cùng lúc, nàng nhận ra trên má có thứ chất lỏng gì đó dinh dính, không giống với mồ hôi, khóe mắt liếc xuống, dường như thấy được một màu đỏ tươi. Là máu của huynh ấy ư?
Thái Sử Lan muốn bảo hắn dừng lại băng bó vết thương, nhưng lại không có đủ sức mở miệng. Nàng thở dài một cái, sau đó tựa vào lồng ngực rắn chắc của nam nhân.
Xa xa, lửa đuốc lập lòe, ánh sáng mờ ảo chiếu lên mặt nước. Phía sau, truy binh vẫn còn, tiếng vó ngựa hòa lẫn âm thanh quát mắng, xa xôi như một giấc mộng. Hoặc có lẽ, đây đúng là một giấc mộng, ồn ào náo động nhưng thực chất vắng lặng yên tĩnh, truy đuổi dáo diết nhưng thực chất đã dừng lại, tim đập nhưng là tĩnh mịch, thở dài nhưng là vui mừng, vạn vật đất trời, niết bàn tâm tình, hoa nở thủy thượng.
…
Lần thứ hai Thái Sử Lan tỉnh giấc thì đã thấy mình ở trên xe ngựa. Nàng vừa mở mắt liền nhìn thấy khuôn mặt to tròn của Cảnh Thái Lan, lông mi cong dài của nó không ngừng cọ cọ lên mặt nàng. Thái Sử Lan bình tĩnh nhìn nó một cái, tiểu tử vui vẻ nhào tới ôm lấy nàng, “Ma ma…ma ma…”
Tiếng gọi của nó khiến lòng nàng mềm nhũn. Thái Sử Lan chăm chú nhìn Cảnh Thái Lam, thấy viền mắt nó đã ươn ướt, nhưng lại cố kiềm lại để nước mắt không rơi, bởi nó biết nàng không thích nhìn nó khóc.
Nàng ôm lấy đứa nhỏ, cắn cắn lỗ tai mềm mại của nó. Cảnh Thái Lam cười lên khanh khách, nó thích nhất là mấy trò mờ ám này, nhưng lại rất ít khi có được.
Lúc này, Lý Phù Chu đang ngồi đối diện nàng chăm chú đọc sách, thấy tiếng động liền ngước mắt nhìn lên, khẽ cười, “Tỉnh rồi sao? Có thấy khá hơn chút nào không?”
Thái Sử Lan bị nụ cười của hắn làm ngẩn ngơ, chợt nhớ tới những đêm mơ màng trên xe ngựa áp giải khi trước. Chẳng qua là chỉ trong khoảnh khắc, ánh mắt nàng liền tỉnh táo trở lại, nhìn lên người hắn, “Huynh không sao chứ?”
Lý Phù Chu hình như giật mình, sau đó mới đáp, “Chỉ là trầy da thôi, ta đã băng bó rồi.”
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Thái Sử Lan nhớ tới nguy hiểm gặp phải ở thông thành, khẽ nhíu mày.
Bọn họ là công thần, là người đáng ra nên được khen ngợi. Mặc dù doanh Nhị Ngũ đang đứng cuối trong số các phân doanh của Quang Vũ, nhưng dù sao cũng có chút danh tiếng, huống hồ bên trong còn có đệ tử phẩm lưu. Thật không hiểu người thông thành tự dưng nổi điên cái quái gì, lại muốn dùng mọi cách dồn họ vào chỗ chết?
Mành được vén lên, Hoa Tầm Hoan và Thẩm Mai Hoa tiến vào. Trước tiên là hỏi thăm sức khỏe nàng, còn nói thật là dọa chết bọn họ rồi, sau đó cũng tò mò quay sang nhìn Lý Phù Chu.
Chuyện lần này nếu như không làm rõ, đại gia đây cảm thấy chết cũng không nhắm mắt.
“Kỳ thực, e rằng người ở thông thành không có dũng khí làm ra chuyện này.” Lý Phù Chu trầm ngâm một hồi, rốt cuộc nói, “Lúc trước ta có chút hoài nghi, nhưng là sợ bản thân ngờ vực vô căn cứ, ngược lại sẽ khiến mọi người lo lắng, cho nên mới không nói ra. Hiện tại... ”
Hắn thở dài một tiếng, “Có lẽ là do chúng ta chọc phải phiền toái. ”
Thái Sử Lan nhướng mày.
“Sao cơ? ”
“Đêm chúng ta sơn phỉ Long Mãng lĩnh tập kích, không biết mọi người có để ý hay không. Cung tiễn bọn chúng dùng tuy đã xóa đi kí hiệu, thế nhưng dựa vào chế thức, dường như là quân khí mà ba năm trước quân đội đào thải.” Lý Phù Chu nói, “Loại cung này ở lệ kinh và các khu vực lân cận sớm đã không còn dùng đến. Thế nhưng, ở những nơi khác, trong quân rất có thể vẫn còn dùng nó.”
Trước mắt, hắn là đại tổng quản phủ Tấn quốc công, Dung Sở lại là người được tiên đế tin dùng, chưởng quản toàn bộ quân vụ, chuyện như vậy hắn đương nhiên rõ ràng. Lời này tuy đơn giản, nhưng ý tứ trong đó ai nghe cũng hiểu.
“Vậy là, liên quan đến quân đội... ” Khuôn mặt Thẩm Mai Hoa lập tức trắng bệch
Vốn còn tưởng rằng bắt được một nhóm tội phạm, chiến tích huy hoàng. Bọn họ mới chỉ lần đầu ra ngoài thực tập đã ghi được công lớn như vậy, dù là người trong doanh Nhị Ngũ, danh tiếng cũng không thể xóa nhòa. Tương lai sẽ bởi chuyện này mà được ngợi khen, thậm chí được điều đến doanh Quang Vũ ở lệ kinh, sau này lên như diều gặp gió không còn là vọng tưởng. Ai ngờ hiện tại lại động chạm đến quân đội. Chân tướng chuyện này rốt cuộc nông sâu bao nhiêu, bọn họ không ai lường trước được.
Thông thành liều lĩnh hãm hại bọn họ như vậy, chẳng phải chính là nói rõ bọn họ đã chọc phải một cái tổ ong vò vẽ khổng lồ nhường nào hay sao?
“Cũng chưa chắc đã là quân đội.” Lý Phù Chu xòe tay ra. Giữa lòng bàn tay trắng mịn như ngọc là một miếng đồng nhỏ, “Quan phủ địa phương đôi khi cũng có thể sử dụng vũ khí quân đội.”
“Thứ này là gì vậy?”
“Trên cánh tay nha dịch nha phủ và người làm công sai đều có dấu hiệu riêng, chính là cúc áo đồng” Lý Phù Chu nói, “Thứ này là ta soát được trên người mặc áo đen đêm đó. Khi ấy không để ý mấy, chỉ là thuận tay cất trong ngực. Mãi cho đến lúc qua khỏi cửa thành, nhìn thấy y phục của đám quan binh kia, ta mới đột nhiên nhớ ra. Cái cúc áo đồng này chỉ có một nửa, có lẽ là do lúc gỡ ký hiệu hắn sơ ý quá nên còn sót lại.”
Mọi người đều yên lặng không lên tiếng, cảm thấy sự tình ngày một phức tạp.
“Đừng nói cho bọn họ biết chuyện này.” Thái Sử Lan phân phó Thẩm Mai Hoa, ý bảo những người bên ngoài xe. Thẩm Mai Hoa và Tô Á yên lặng gật đầu.
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?” Hoa Tầm Hoan mờ mịt mở to hai mắt.
Lý Phù Chu và Thái Sử Lan đồng thời liếc nhìn nàng một cái.
“Sao các ngươi lại nhìn ta như vậy?” Hoa Tầm Hoan kêu lên, chịu không nổi ánh mắt như nhìn kẻ đần của hai người ngồi đối diện.
Thái Sử Lan mặc kệ nàng, chỉ có Lý Phù Chu kiên nhẫn lên tiếng: “Nên làm thế nào thì làm thế đó.”
“Hử?”
“Chúng ta bắt được bọn cướp là sự thực, nên nhận công thì nhận công, nên báo cáo liền báo cáo.”
“Nhưng sự tình lần này dính đến quân đội và quan phủ đấy nha, lại còn vụ thông thành đã động tay nữa chứ…”
” Vậy thì đã sao? Chẳng lẽ ngươi muốn khiến cho quân đội và quan phủ biết ngươi đã nhận ra sự thật?”
Lời nói này cứ lượn quanh đầu nàng, Hoa Tầm Hoan bẻ ngón tay ba lần mới phản ứng kịp, đột nhiên hưng phấn vỗ đùi, “Phải nha! Đám danh con kia đâu có biết chúng ta đã biết, nhưng kỳ thực chúng lại là đã biết. Chúng ta biết bọn họ không biết, đến lúc đó chính là chúng ta biết còn một đám ngu dốt không biết vẫn đứng ra diễn kịch..., nhất định chơi đùa chết bọn chúng, ha ha!”
Thẩm Mai Hoa bắt đầu tha hồ phát huy trí tưởng tượng. Có một vị trợ giáo thế này, nhân sinh quả thật bi ai.
Sắc mặt Tô Á ngưng trọng. Đại tỷ ngốc Hoa Tầm Hoan có thể tìm được niềm vui trong chuyện này, nhưng nàng lại hiểu sự tình hiện tại có bao nhiêu nghiêm trọng. Nếu như không may mắn, tất cả bọn họ e rằng đều sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.
“Đừng nghĩ nhiều nữa.” Thái Sử Lan thản nhiên nói, “Nợ ta, phải trả ta; hại ta, phải bồi ta.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT