Tô Đường cố ý nói câu này rất chậm, Thậm Dịch nhìn rõ rành rành, hơi ngơ ngác.

Không đợi Tô Đường nhận ra sống lưng cứng đờ của anh là mừng hay lo, Lục Tiểu Mãn đã gào lên trong điện thoại: “Cô giấu tôi đi làm cái gì đó!”

Tô Đường ngồi xuống giường bệnh, nắm bàn tay Thẩm Dịch còn đang dán bông, bật cười nói với cô nàng: “Đâu có làm gì đâu, chỉ tìm một người đàn ông tiêu chuẩn ba tốt, giải quyết xong một nỗi băn khoăn của cô thôi mà.”

Thẩm Dịch yên lặng nhìn bờ môi Tô Đường, cũng hiểu được chủ đề mà Tô Đường định nói với người ở đầu dây bên kia, hàng mi hơi nhướn lên, lập tức xóa đi vẻ buồn tủi nửa thật nửa giả trên gương mặt nãy giờ, gò má hơi đỏ ửng.

Thẩm Dịch hình như căng thẳng, ngón tay bất an gãi vào lòng bàn tay cô, rồi bị Tô Đường nắm chặt lấy.

Lục Tiểu Mãn vì lo lắng cho mình mà suýt điên, Tô Đường không thể mặc kệ cô ấy, cười thâm thúy với Thẩm Dịch. Thẩm Dịch không biết người ở đầu dây bên kia đang nói gì, dù cả người yên lặng dựa vào giường nhưng rõ ràng nét căng thẳng giữa hai hàng lông mày càng lúc càng sâu hơn, cả thở mạnh cũng không dám.

Giọng Lục Tiểu Mãn vào tai trái lại ra tai phải, nhưng dáng vẻ như học sinh tiểu học chờ giáo viên báo điểm của Thẩm Dịch thì cô lại nhìn rất rõ, làm cô cười rũ trong lòng.

Lục Tiểu Mãn gào lên ở bên kia, đột nhiên dừng lại.

“Ủa, không đúng…. Bạn trai cô ốm sao lại tìm bác sĩ sản?”

“…”

Tô Đường cảm thấy đây là chuyện khó có thể nói rõ trong điện thoại được, dở khóc dở cười nói qua loa cho người còn chưa tan tầm: “Cô mau làm việc đi, sau này sẽ nói cho cô biết, cô còn sợ tôi chạy mất chắc?”

“Này này, cô đừng cúp máy… Đưa điện thoại cho người đí đi, tôi phải tuyên bố chủ quyền rõ ràng!”

Đưa điện thoại cho Thẩm Dịch?

Trái tim Tô Đường rớt xuống, nụ cười cũng bất giác hơi héo đi,

Thẩm Dịch vẫn đang nhìn cô chăm chú, có lẽ nhìn ra sắc mặt cô thay đổi, nhưng không biết nguyên nhân của nó là gì, nhất thời hơi luống cuống, rồi anh nâng tay lên vỗ nhẹ lên bàn tay cô, cười dịu dàng an ủi.

Tô Đường cũng đang định nói hết với Lục Tiểu Mãn, không định giấu cô ấy quan hệ giữa cô và Thẩm Dịch, nhưng mà không ngờ vấn đề này đến nhanh và đột ngột như thế.

Lục Tiểu Mãn biết rõ là ‘Thẩm Dịch’, nhưng để dùng hai chữ ‘Thẩm Dịch này giải thích việc anh không thể nghe điện thoại được thì Tô Đường khó có thể nói.

Dù là anh ‘không thể’, ‘không có’ hay là ‘không tiện’ để nghe, nói như thế mà để Thẩm Dịch nhìn thấy, Tô Đường cũng không nói được.

Cô chỉ muốn anh không còn căng thẳng nữa, chứ tuyệt đối không muốn làm anh tổn thương.

Tô Đường nói lảng sang chuyện khác: “Chờ anh ấy khỏi rồi thì bọn tôi sẽ mời cô ăn cơm.”

Lục tiểu Mãn mắng cô gặp sắc quên bạn các thứ…. Tô Đường loáng thoáng nghe thấy có người gọi Lục Tiểu Mãn đi làm việc, lúc này Lục Tiểu Mãn mới đáp lời, vội vàng cúp điện thoại.

Tô Đường ném di động qua một bên, vòng tay lên cổ Thẩm Dịch, hôn nhẹ lên đôi môi mím chặt.

Tô Đường thích nhìn anh, khi hôn anh hay bị anh hôn cô đều không muốn nhắm mắt, Thẩm Dịch luôn bị cô nhìn mà xấu hổ rũ hàng mi xuống.

Lúc này cô lại mở to đôi mắt như trước đây.

Thẩm Dịch đáp lại rất dịu dàng, cho đến khi Tô Đường dừng nụ hôn này lại, cô như chú đà điểu vùi đầu vào cổ anh, Thẩm Dịch mới đưa tay vỗ nhẹ lên lưng cô.

Tô Đường ngẩng đầu lên nhìn thấy nụ cười ấm áp của Thẩm Dịch.

Anh khẽ xoa lên khóe mắt hơi đỏ, sau đó cầm lấy điện thoại cô ném một bên, gõ chữ.

—— Em đang giới thiệu anh với bạn bè em sao?

Tô Đường gật nhẹ đầu.

Thẩm Dịch cong môi cười, rất nhẹ nhưng không hề miễn cưỡng.

—— Anh phải thừa nhận, anh rất hi vọng mỗi người bạn của em đều thích anh, như em vậy. Nhưng mà thích hay không thích là do trực giác mỗi người, không chịu khống chế của ý chí, hơn nữa anh còn chưa gặp người bạn kia của em, anh còn có thể cố gắng, không sao đâu.

Tô Đường sửng sốt một chút rồi vội vàng lắc đầu: “Không phải đâu, cô ấy biết anh mà, cô ấy có xem qua tin tức về anh rồi, có ấn tượng tốt với anh lắm.

Thẩm Dịch có vẻ là hơi bất ngờ, ngẩn ra một lát, rồi cười xin lỗi, gật đầu.

“Cô ấy tên là Lục Tiểu Mãn, là bạn em, cũng là bạn đồng nghiệp trong công ty. Cha mẹ chồng đều làm lãnh đạo trong tập đoàn Hoa Chính, trước kia em sợ cô ấy lỡ miệng sẽ bị Trần Quốc Huy biết nên mãi chưa nói cho cô ấy biết.”

Thẩm Dịch lại gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với cách làm của Tô Đường sau đó hơi hoang mang, cúi đầu đánh chữ.

—— Vừa rồi em có vẻ rất thất vọng, vì sao thế?

Tô Đường do dự một chút thôi suy nghĩ của Thẩm Dịch đã bay rất xa rồi.

—— Bởi vì không thể đi Châu Phi sao?

“Không đúng, không phải….”

“Vừa rồi cô ấy muốn anh nghe máy.” Tô Đường dừng lại một chút, chán nản nhíu mày, rồi nói hết: “Em không dám nói thật với cô ấy, cảm giác em không khá lên được.”

Dù giọng trầm hay bổng thì vào mắt Thẩm Dịch cũng đều như nhau, anh sửng sốt, đột nhiên ngả người vào giường cười rộ lên, cổ hơi ngửa ra sau, kéo căng phần da, yết hầu run run rất thu hút.

Tô Đường bị anh cười thì mặt nóng lên, vươn tay véo rất nhẹ vào vành tai anh mềm mại, kéo ánh mắt anh đang ở trên trần nhà về.

“Em còn đang tự kiểm điểm bản thân, anh cười cái gì!”

Thẩm Dịch mím môi miễn cưỡng khóa lại chút vui vẻ đang lan ra, cúi đầu xuống che đi ý cười ngọt ngào trong mắt, khẽ đành chữ lên điện thoại Tô Đường.

—— Anh rất tán thưởng việc em chủ động tự tư vấn tâm lý cho mình khi nhận ra tình cảm của bản thân chưa đủ.

Tô Đường nhìn trọn vẹn ba giây mới hiểu được câu nói có kết cấu phức tạp lại dài cả tấc này, lại nhìn hai giây nữa mới hiểu ‘tự tư vấn tâm lý cho mình’ là gì, khuôn mặt thoáng chốc đỏ bừng, lại khiến người kia bật cười.

Dù Thẩm Dịch cười thế nào thì những âm thanh phát ra từ họng anh đều bị ngăn lại, mà anh thì không thể xác định được đó là tiếng gì, chỉ có tiếng thở dốc trầm thấp, tĩnh lặng dịu dàng.

Tô Đường không thể nào làm gì anh, đành nghiêm mặt dọa: “Anh có biết người bạn này của em hình dung anh ra sao không?”

Quả nhiên Thẩm Dịch không còn toét miệng cười nữa, anh suy nghĩ nhìn Tô Đường một lát, lại hơi mím môi như đang cân nhắc, sau đó mới cúi đầu từ từ đáp.

—— Một thanh niên câm điếc có cuộc sống rất đoan chính.

Tô Đường hơi ngẩn người nhìn hình dung thật thà lại hơi chướng mắt này, cô nhìn vào chút giảo hoạt trong mắt Thẩm Dịch, nhướng mày, đứng lên, một đầu gối đặt lên giường, một tay chống lên đầu giường, khuỷu tay hơi gấp, híp mắt nhìn anh từ trên cao.

“Thẩm tiên sinh, bác sĩ tâm lý của anh không cho anh biết à, tư vấn tâm lý cũng phải thu lệ phí đó.”

Tô Đường nói xong, mở tay kia ra, duỗi ra trước mặt Thẩm Dịch.

Thẩm Dịch không để ý đến dáng vẻ như du côn thu phí bảo vệ, cười nâng tay cô lên, hôn nhẹ một cái rồi cúi đầu đánh câu tiếp theo, chuyển màn hình cho Tô Đường nhìn.

—— Vé vào cửa vườn thú và bữa tối chủ nhật, có thể trả được không?

Tô Đường xem xong thì khí thế bị xẹp xuống, vội vàng rút tay chân về, thành thật đứng bên giường lắc đầu: “Không phải đâu…. Em chỉ tùy tiện nói thế thôi, anh đừng cho là thật, nhưng mà muốn đi cũng phải chờ anh khỏi mới được.”

Có lẽ Thẩm Dịch đã nghiêm túc suy nghĩ đến chuyện này, anh thấy Tô Đường nói vậy thì cười cười.

—— Co thắt dạ dày không phải là bệnh, chỉ là một triệu chứng, hết rồi thì thôi.

Tô Đường không dám tùy tiện tin anh, Thẩm Dịch lại cười đánh thêm câu nữa.

—— Em vì anh mà lỡ cơ hội đi Châu Phi, anh hẳn nên đền bù tổn thất cho em,

Tô Đường đã nghĩ ra lời phản bác lại, nhưng nhìn đến hai chữ Châu Phi thì một chuyện khác cứ lấp lửng trong đầu cũng đã rõ ràng, Tô Đường cũng sắp xếp lại được câu từ chuẩn chỉ.

“Đúng rồi, có chuyện này em không hiểu lắm.”

Thấy Tô Đường nghiêm trang ngồi xuống bên giường, Thẩm Dịch hơi ngẩn ra, vui vẻ bớt đi, khẽ gật đầu, ý bảo cô cứ nói đừng ngại.

Tô Đường vừa mở miệng, đột nhiên nghĩ đến gì đó, hơi do dự đứng lên khóa cửa phòng rồi mới ngồi vào hỏi nhỏ: “Là chuyện để em đi Châu Phi ấy, nếu như Trần Quốc Huy không định mời anh làm việc cho ông ta thì vì sao ông ta còn có thể nhận điều kiện trao đổi của chúng ta thế?”

Trước khi Thẩm Dịch dời ánh mắt khỏi môi cô, Tô Đường đoán: “Có phải ông ta cũng không tín nhiệm Tần Tĩnh Dao như thế, hay là ông ta vẫn ôm hi vọng ở anh?”

Thẩm Dịch cười lắc đầu.

—— Em diễn trò cho ông ta xem thì ông ta cũng diễn cho em xem.

Tô Đường thấy câu Thẩm Dịch gõ thì thẳng lưng: “Em diễn lộ liễu thế à?”

Thẩm Dịch vội vàng lắc đầu, tay vỗ vỗ lên chân cô an ủi, sau đó gõ nhanh môt đoạn đưa tới.

—— Ý anh không phải thế. Ý anh là, ông ta chỉ là muốn dùng tất cả các điều kiện để liên tục tiêm thuốc mê cho anh, bảo đảm trước khi Tần Tĩnh Dao giúp ông ta làm xong việc thì anh luôn tưởng rằng ông ta chỉ nghĩ cách với anh thôi.

Tô Đường bớt căng thẳng hơn nhiều, khẽ mím môi, nhìn Thẩm Dịch.

“Em muốn hỏi một chuyện nữa, anh đừng giận nhé.”

Thẩm Dịch gật đầu dù nhẹ nhưng vẫn chắc chắn sự hứa hẹn.

Tô Đường vẫn có đôi phần do dự.

“Anh có… chứng cơ xác thực không, không phải dự đoán, cũng không phải trực giác, chính là chứng cớ mà có thể đưa lên tòa.” Tô Đường dừng một chút, nhìn người đang nghiêm túc nhìn cô: “Để chứng mình Tần Tĩnh Dao thật sự đang làm việc cho Trần Quốc Huy ấy.”

Thẩm Dịch cười khẽ, trong vui vẻ lại lẫn chút buồn bã, nhưng không liên quan gì đến tức giận. Anh gật đầu, có lẽ ngồi lâu nên hơi lạnh, anh cúi đầu gõ chữ đồng thời dùng bàn tay nhàn rỗi thả tay áo sơ mi xuống.

Gõ chữ xong thì cũng cài xong cúc áo.

—— Anh đã kiểm tra máy tính của anh, tháng trước có hai lần không phải do anh làm, một lần ngày 15 tháng 9, một lần ngày 24 tháng 9.

Thẩm Dịch đưa di động qua rồi nhìn cô, hình như tin rằng cô sẽ nhớ đến gì đó từ hai ngày này, nhưng cô lại không nhớ ra gì cả,

Thẩm Dịch lấy di động về, cười khổ, giải thích rõ ràng về hai ngày này.

—— Lần đầu tiên là ngày em đi chơi với bạn ở quán karaoke, đột nhiên lại gọi cho anh, anh vội vàng ra ngoài quên tắt máy tính. Lần thứ hai là là ngày đầu mà anh xin nghỉ ốm ở nhà do cảm lạnh vì cửa sổ văn phòng đột nhiên bị hỏng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play