Còn khoảng 10 phút là đến nơi, Thẩm Dịch lại cẩn thận dặn dò cô một số chuyện cần để ý đến, lúc dừng ở cửa công ty Thẩm Dịch, Tô Đường nghiêng người ôm chặt anh.

Thẩm Dịch cười dịu dàng, cúi đầu khẽ hôn lên vành tai cô, hơi thở mềm mại phớt qua bên cạnh, lặng lẽ thổi bay những bất an căng thẳng trong lòng Tô Đường.

Tô Đường hiểu được, anh đang nói lời tâm tình ước hẹn của bọn họ.

—— Anh biết em yêu anh, và anh cũng yêu em.

Thẩm Dịch vừa định mở cửa xuống xe, đột nhiên anh nhớ ra gì đó, bàn tay vươn ra lại rụt về, anh lấy một tờ giấy trong túi công văn ra viết hai hàng chữ, nhẹ nhàng gấp lại đặt vào tay Tô Đường.

Tô Đường sững sờ, nhìn thấy nụ cười bất đắc dĩ của Thẩm Dịch thì hiểu ra.

Tô Đường dùng khẩu ngữ hỏi anh: “Anh sợ Tần Tĩnh Dao nhìn thấy, em giữ nó giúp anh, đúng không?”

Thẩm Dịch khẽ gật đầu.

Tô Đường cảm giác được trước khi nói lời tạm biệt, anh muốn cười thật nghiêm túc với cô, nhưng trên khuôn mặt trắng bệch đó, nụ cười trở nên yếu ớt đi nhiều.

Cứ nghĩ đến việc cả mấy tiếng tiếp theo anh càng phải cố gắng nở nụ cười dịu dàng đó với con người cứ muốn hại mình, Tô Đường chỉ muốn nhảy xuống xe ngay lập tức, xông vào tòa văn phòng này, đứng trước mặt người kia, tát cô ta một cái thật mạnh.

Pháp luật có thể trừng phạt tất cả những việc làm xấu xa tổn hại đến tiền tài vật chất của người khác, mỗi một niềm vui của Thẩm Dịch đều là tài sản cô yêu quý nhất, vậy mà hôm nay Tần Tĩnh Dao lại chà đạp lên thứ cô yêu quý nhất, cô lại không có nơi để phân rõ phải trái.

Trái tim Tô Đường chua xót, nước mắt chỉ trực trào.

“Thẩm Dịch, chúng ta về nhà đi…”

Tô Đường kìm lòng không đặng thì thào nói, giọng nói thầm thì đi qua não truyền vào trong tai mình. Tô Đường đột nhiên cảm thấy bản thân ngây thơ đến nực cười.

Vật đua trời lựa, người hợp thì sống sót, đây là sự thật mãi không thay đổi được, Thẩm Dịch đã cố gắng tích cực đấu tránh với những người muốn đào thải anh, cô không thể giúp gì được cho anh, đã muốn giúp anh bỏ cuộc giữa đường rồi.

Ánh sáng trong xe mờ mờ, Tô Đường nói lại mơ hồ, Thẩm Dịch không thấy rõ môi cô cử động, khẽ cau mày, nhìn cô hoang mang, và vươn tay khẽ xoa lên khóe môi cô.

Ấm áp lưu lại từng nơi ngón tay anh đi qua, Tô Đường cố gắng nở nụ cười: “Em phải về rồi, anh mau đi làm thôi, mai là cuối tuần đó.”

Có lẽ bị nhắc nhở thời gian trôi qua, Thẩm Dịch không để ý đến tâm tình khác nhau giữa hai lần Tô Đường nói, anh chỉ mỉm cười gật đầu rồi hôn tạm biệt.

Sau khi Thẩm Dịch xuống xe không vào công tay ngay mà đứng ở cửa đưa mắt nhìn Từ Siêu lái xe vào đường lớn.

Tô Đường nhìn anh qua lớp kính chắn gió, cho đến khi bị những chiếc xe đằng sau cản tầm mắt, cô vẫn có thể nhìn thấy Thẩm Dịch đứng thẳng nơi đó, ánh mắt anh vẫn đuổi theo chiếc xe này, giống như con ngựa sắt này đã mang đi thứ gì đó mà anh rất khó để dứt bỏ.

Từ Siêu nhìn qua kính chiếu hậu thấy Tô Đường cứ nhìn ra sau thì cười phá lên: “Chị Tô à, nếu anh Thẩm biết lúc này chị vẫn nhìn anh thì nhất định sẽ vui vẻ đến sáng mai cho xem.”

Tô Đường xấu hổ, nghiêng đầu vỗ vào lưng ghế lái.

“Lại còn trêu chị, sau này đến nhà thì tôi chỉ cho cậu uống nước lọc đấy!”

“Thật mà!” Từ Siêu nghiêm túc nhìn đường, dù đang trêu nhưng giọng nói vẫn nở nụ cười thật thà: “Chị không biết đấy thôi, anh Thẩm luôn sợ em lái xe lúc bốn giờ sáng còn chưa tỉnh táo nên khi về anh ấy đều ngồi ghế lái phụ, mỗi lần em đề có thể thấy anh ấy ôm di động ngắm hình chị, vừa nhìn là biết anh ấy rất nhớ chị.”

Tô Đường đỏ mặt khi nghe thấy câu ‘rất nhớ chị’, cô lại vỗ ghế Từ Siêu: “Cậu mà còn nói hươu nói vượn là tôi đánh cậu thật đấy!”

“Em nói thật mà.” Từ Siêu cẩn thận đi vào đường rẽ, cười hì hì: “Em còn hỏi anh Thẩm, sao không học mấy bộ phim trong TV, đón chị tan tầm, mời chị ăn cơm, đưa chị đi dạo, một tuần gặp chị có một lần, sao mà không nhớ chứ… Chị đoán xem anh ấy nói thế nào?”

Từ Siêu hỏi xong thì yên lặng, dường như phải đợi Tô Đường đoán thật.

Từ Siêu chẳng những không giấu được chuyện gì trên mặt, mà cả giọng nói cũng thế, Tô Đường vừa nghe là biết Từ Siêu lại muốn đùa cô, vừa bực mình vừa buồn cười: “Cậu cũng không hiểu ngôn ngữ của người câm điếc, nhất định là anh ấy gõ chữ nói.”

Có lẽ cảm thấy chữ ‘nói’ mình dùng không hợp lắm, Từ siêu cười xấu hổ, nhưng sau đó nghiêm chỉnh hơn nhiều.

“Anh ấy sợ mình tìm chị quá nhiều thì chị sẽ chán anh ấy.”

Tô Đường sửng sốt, nhưng rồi Từ Siêu lại nghiêm túc mở miệng: “Chị Tô, có phải chị dạy anh Thẩm nói chuyện không?”

Tô Đường lại càng ngạc nhiên: “Tôi dạy anh ấy nói chuyện á?”

“Hôm đó em đón anh ấy đi công tác về ở sân bay, vừa lên xe thì anh lấy ngủ mất tiêu, đang ngủ thì đột nhiên lại mở miệng nói chuyện, làm em giật cả mình…”

Tô Đường cũng sợ, cả người cũng cứng lại: “Anh ấy nói gì?”

“Anh ấy nói nhỏ lắm, em cũng không nghe được…”

Tô Đường đang định hỏi có phải Từ Siêu lại chọc cô không thì cậu ta lại nói rất nghiêm túc: “Nhưng mà em cảm thấy có một tiếng nghe như âm ‘Đường’ trong tên chị, anh ấy còn nói mấy lần liền, em có ấn tượng sâu lắm.”

Tô Đường ngẩn người, rồi chợt cười khổ: “Có phải anh ấy lại bị đau dạ dày cho nên mới kêu đau không?”

“Đau” và “Đường”, với giọng nói khàn khàn không rõ của Thẩm Dịch thì cũng không có gì khác nhau.

Từ Siêu ngớ người, hình như trước đó hoàn toàn không nghĩ ra điều này, mãi sau mới nói: “Cũng có thể.”

Ít nhất Thẩm Dịch cũng từng nói được một hai năm rồi, đứa trẻ ba tuổi nhất định biết kêu đau, dù nhiều năm qua không nói gì nhưng thanh quản của Thẩm Dịch rất tốt, quá mệt mỏi rồi lầm bầm vô thức vài câu trong mơ những gì bình thường chịu đựng không muốn nói…., hẳn cũng là chuyện bình thường.

Tô Đường còn đang yêu thương nhớ mong người nào đó giọng nói vĩnh viễn dừng lại ở ba tuổi, Từ Siêu lại nói tiếp.

“Chị Tô…” Từ Siêu vượt qua một con đường, rồi nghiêm túc thốt một câu không đầu không đuôi: “Anh Thẩm không dễ dàng chút nào.”

Tô Đường đột nhiên hiểu được vì sao hôm nay Từ Siêu lại lắm mồm thế rồi.

“Cậu đừng có mà nghĩ linh tinh theo anh ấy.” Tô Đường vừa bực mình vừa buồn cười trách cậu ta một câu, khẽ thở dài: “Tôi sẽ không vì chuyện ‘nói’ mà làm khó anh ấy, càng không vì vậy mà chán anh ấy, anh ấy có những thứ mà tôi không có được, anh ấy không chán tôi thì tôi đã cảm ơn trời đất lắm rồi… Lần tới anh ấy nhớ tôi mà không muốn đến gặp thì cậu nói cho tôi biết, anh ấy không tìm tôi thì tôi đi tìm anh ấy.”

“Được ạ!”

Lúc Tô Đường đi tắm đã có dự cảm không tốt.

Đêm nay khéo cô sẽ bị mất ngủ.

Cuối cùng cô mất ngủ thật.

Đêm khuya yên tĩnh như một vựa dầu mỏ lớn, những lo âu trong lòng vốn chỉ lốm đốm nhưng rơi vào lại thành biển lửa rừng rực.

Tâm tư Thẩm Dịch mỏng manh, nhưng lại mang nặng tâm sự, chuyện như thế trong lòng cô còn như tra tấn thì phóng đại lên gấp mười lần bỏ trong lòng anh thì nói xem sẽ bị giày vò cỡ nào chứ.

Tô Đường không ngủ được, mở đèn giường lên xem ảnh của Thẩm Dịch.

Khuôn mặt đó được đồng nghiệp của cô chụp thành anh trang chuyển phát nhanh đẹp trai nhất.

Hay hình anh mới tỉnh lại buồn ngủ mông lung.

Hình anh tự sướng cố ý quyến rũ cô.

Hình anh bị cô kéo ngồi vào ghế salon chụp chung.

Và cả bức hình cô giả làm người qua đường chụp trộm ở buổi họp báo sách mới của anh….

Bức ảnh bằng phẳng, không có nhiệt độ Thẩm Dịch, cũng chẳng có hơi thở của anh, Tô Đường nhìn từng bức hình nhưng lại không thể thỏa mãn mà càng thấy cô đơn hơn.

Anh làm sao có thể nhìn hình cô mà bớt nhớ đi được.

Có lẽ cô nên xóa hết hình mình trong máy anh đi để khi anh nhớ cô chỉ có thể bước tới gặp cô…

Tô Đường nhìn tới nhìn lui, suy nghĩ miên man linh tinh, đến năm giờ sáng mà cô vẫn không thấy buồn ngủ xíu nào.

Có lẽ lúc này anh đang trên đường về nhà, hoặc đã về nhà rồi, có lẽ đang do dự muốn mở ảnh cô ra để ngủ ngon hơn không, Tô Đường gửi một tin nhắn cho chủ nhân bức ảnh.

—— Anh về đến nhà chưa?

Tô Đường ngáp một cái mà Thẩm Dịch đã trả lời lại rồi.

—— Sao đã tỉnh rồi, lại đau bụng à?

Tô Đường ngẩn người một lát mới giật mình.

Thẩm Dịch đang lo cô bị đau bụng kinh nên mới tỉnh…

Tô Đường gần như có thể tưởng tượng được ở đầu dây bên kia người nào đó bị tin nhắn của cô dọa sốt ruột cỡ nào, cô tự mắng mình một câu, vội vàng gõ hai chữ ‘Không đau’.

Đánh xong hai chữ này Tô Đường nhất thời không nghĩ ra gì để nói, cô sợ anh lại càng lo lắng hơn, vội vàng gửi hai tin nhắn này đi.

Gửi xong rồi cô mới bổ sung thêm.

—— Tốt hơn nhiều rồi, tối qua về nhà uống trà nên không ngủ được.

Hai phút bốn mươi giây sau, Thẩm Dịch cũng gửi một bức hình tới.

Ảnh chụp phần ngực anh, sạch sẽ, tinh tế, êm dịu, nhưng phần bắt nét không phải phần sạch sẽ đó, mà là mấy vết thương trước ngực. Ở đó vết máu đã xóa đi, chỉ còn vệt hồng mờ mờ.

Sau bức ảnh là câu nói.

—— Anh cũng ổn hơn nhiều rồi.

Tô Đường còn chưa kịp trả lời lại thì Thẩm Dịch lại nhắn.

—— Yên tâm đi, tất cả sẽ ổn cả thôi.

Tô Đường ngẩn người, sống mũi cay xè.

Cô cho rằng ở trong xe cô đã có thể gạt anh được, nhưng thật ra không hề, cô không nỡ, cô không đành lòng, cô e sợ nhu nhược, một phút đồng hồ đó anh không nghe thấy nhưng lại đặt tất cả trong lòng.

Tô Đường đột nhiên nhớ anh phát điên lên được.

—— Em không nên nhìn cái này, em muốn thấy mặt anh cơ.

Có lẽ khoảng ba phút sau, Thẩm Dịch gửi đến một video tự sướng ngắn.

Có lẽ là video quay trong phòng tắm, anh không mặc áo, và chỉ quay đến phần xương quai xanh, lộ ra bờ vai mạnh mẽ. Người trong clip nhìn màn hình cười dịu dàng với cô, sau đó từ từ ghé sát vào camera hôn nhẹ.

Tô Đường muốn điên thật đó.

—— Em muốn xem phần bị lược bỏ!

Và Thẩm Dịch vẫn trả lời rất dịu dàng ung dung.

—— Hai ngày cuối tuần phát sóng liên tục, hãy đón xem.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play