Tô Đường nghe được vị phiên dịch viên được mời đến tạm thời từ trường khuyết tật thành phố S này không thể trau chuốt cho anh như Tần Tĩnh Dao, chỉ phiên dịch chi tiết lời nói của Thẩm Dịch.
Không biết có phải do không biết khôn khéo trong câu nói, hay là vì chương trình sẵn có, mà những lời này anh nói ra thật sự khá xa lạ. Trong những câu phát biểu của anh còn mang theo chút ngại ngùng, vô hình trung lại khiến những kinh nghiệm anh truyền lại có vẻ tự nhiên thân thiết hơn.
Ông chủ cửa hàng sách là người có hiểu biết, lại rất thú vị, những năm gần đây cũng quen với những hoạt động thế này, trong những thời điểm thích hợp ông ta sẽ chen thêm vào câu giải thích khiến mọi thứ trở nên hoàn hảo. Bầu không khí rất nhẹ nhàng, có không ít những vị khách còn trẻ tham gia nghe xúc động đến đỏ hoe mắt, ngay cả những đại diện công ty mang theo nhiệm vụ đưa sách ra mắt thị trường, cũng không tự chủ được mà bị cuốn vào câu chuyện, lệch khỏi quy đạo mong muốn của chủ đề buổi họp báo.
Khứu giác của người làm truyền thông đều rất nhạy bén, không cần quay đầu lại nhìn phản ứng của những người xem, có thể kết luận ‘khoản tiền lớn’ đưa cho Thẩm Dịch vẫn vô cùng lời.
Ngay cả Tô Đường cũng có thể cảm nhận được, đây là Thẩm Dịch, hoặc có thể nói là Trần Quốc Huy, đã cho giới truyền thông một cơ hội duy nhất để đưa tin về nhân vật truyền kỳ của ngành tài chính vẫn luôn sống một cách khiêm tốn trong lòng thành phố S, tuyệt đối không có lần thứ hai.
Tô Đường gần như có thể tưởng tượng ra, một thời gian ngắn trong tương lai, người đàn ông sáng nay đứng dậy làm đồ ăn sáng cho cô, rồi vội vàng cho mèo, cho cua ăn, sẽ liên tục xuất hiện trên tất cả các phương tiện truyền thông chính với hình tượng anh tuấn, nhiệt tâm.
Tô Đường vui vẻ tới mức không thể gói gọn trong hai từ thỏa mãn lòng hư vinh hoặc đạt được tinh thần trọng nghĩa để hình dung.
Tâm tình cô bây giờ, cho dù là lòng hư vinh hay tinh thần trượng nghĩa cũng quá phức tạp, cô chỉ vui vẻ, vui vẻ một cách đơn thuần, giống như sáng sớm thức dậy nhìn thấy nhánh tỏi trên sân thượng cao lên…, không cần dùng bất kỳ hình thức gì để biểu đạt, cũng không cần khoe khoang với bất kỳ ai.
Ngay khi ông chủ cửa hàng sách thay mặt Thẩm Dịch mời mọi người đặt câu hỏi, thì giới truyền thông đã nhẫn nhịn rất lâu thi nhau giơ tay muốn hỏi. Thẩm Dịch đã chu đáo chuẩn bị tất cả đầy đủ nên mọi câu hỏi được nghiêm ngặt khống chế chỉ được phép đưa ra các vấn đề liên quan đến nội dung quyển sách và những kinh nghiệm của bản thân anh, hiếm thấy cánh nhà báo và giới truyền thông lại chịu lãng phí cơ hội đặt những câu hỏi liên quan liên quan đến công ty hoặc Triệu Xương Kiệt.
Thẩm Dịch trả lời vô cùng thành khẩn, cũng rất lưu loát, anh chỉ hơi do dự ở một vấn đề.
Đó là do một cô học sinh đại học hỏi hiện tại Thẩm Dịch đã có bạn gái hay chưa, khiến cả sảnh đều cười vang.
Tô Đường thấy Thẩm Dịch liếc về phía cô, cô mỉm cười đáp lại khiến mặt Thẩm Dịch hơi phiếm hồng.
Có lẽ để thuận tiện cho việc chụp ảnh quay phim nên nhà sách trang trí khu vực này với ánh đèn dịu nhẹ, không quá sáng, mang đến cảm giác tự nhiên. Thẩm Dịch mặc bộ đồ âu nhạt màu, không đeo caravat, cũng không cài cúc áo đầu tiên, tùy ý ngồi xuống như trên một tấm ảnh bìa tạp chí.
Thẩm Dịch hơi xấu hổ cười cười, những người cầm camera ở hàng đầu bấm máy chụp liên tục.
Ánh mắt Thẩm Dịch nhìn vào cô gái học đại học cách Tô Đường không xa, nở nụ cười dịu dàng, đáp lại rất trôi chảy bằng thủ ngữ, phiên dịch thay anh biểu đạt bằng âm thanh.
—— Tôi đã có người trong lòng.
Rõ ràng không chỉ nữ sinh quan tâm tới vấn đề này, Thẩm Dịch vừa đáp đã có người hỏi: “Cô ấy cũng là bị câm sao?”
Người đặt câu hỏi là một chàng trai trẻ, nếu để ý sẽ biết trong câu nói của cậu ta không hề có ác ý.
Thẩm Dịch nhìn người bên cạnh phiên dịch ra, lập tức mỉm cười lắc đầu, trả lời rất ung dung, mang theo chút vui vẻ, Tô Đường mơ hồ cảm thấy, so với vấn đề trước thì anh càng cam tâm tình nguyện trả lời câu hỏi này, sau khi lễ phép lắc đầu phủ nhận, anh còn nói thêm vài câu.
—— Cô ấy rất khỏe mạnh, rất đẹp, cô ấy là người dịu dàng nhất mà tôi từng gặp.
Tô Đường nghe thấy câu ‘dịu dàng nhất’ thì chột dạ.
Ít nhất anh đã quên sạch chuyện cô cầm dao hù người ta…
Thấy Thẩm Dịch không bài xích việc trả lời những câu hỏi cá nhân này. Có nhiều người còn nhiều chuyện: “Anh thích cô ấy, cô ấy cũng thích anh sao?”
Thẩm Dịch vẫn nở nụ cười dịu dàng, thư thái đáp lời
—— Tôi sẽ nhớ hỏi cô ấy chuyện này giúp anh.
Lại có một phóng viên hỏi về học vấn, nghề nghiệp, bối cảnh gia đình của người ‘dịu dàng nhất’ nhưng đều được Thẩm Dịch trả lời một cách mơ hồ. Thẩm Dịch không nói dối, nhưng không rõ ràng. Nếu không phải thỉnh thoảng anh lại liếc nhìn cô, thì cô cũng nghi ngờ không biết người anh đang đề cập có phải là cô không.
Tô Đường tin rằng, những điều này không nằm trong những gì Thẩm Dịch đã chuẩn bị tối qua.
Anh bảo vệ cô như một phản xạ có điều kiện, trở thành một loại bản năng mà không cần suy nghĩ.
Buổi họp báo kéo dài đến mười một rưỡi, trước khi kết thúc Thẩm Dịch nói vài câu tuyên truyền cho sách của mình, Tô Đường đứng phía xa gật đầu với anh, rồi theo dòng người đi tới cửa. Lúc đi ngang qua quầy thu ngân thì Tô Đường thính tai nghe được một người khách đang tính tiền đơn hàng đặt trước sách của Thẩm Dịch.
Cô dừng chân, cũng quay trở lại đặt trước một quyển.
Có lẽ trước đó từng tư vấn cho nhiều vị khách, nhân viên hỏi cô: “Cô có cần chúng tôi mua luôn bản tiếng Anh ở nước ngoài của anh Thẩm Dịch không ạ?”
Tô Đường trả lời theo bản năng: “Không cần, tôi có rồi.”
Sau khi nói xong, Tô Đường đột nhiên nhớ gì đó, vừa cười vừa nói: “Tôi thích anh ấy đã lâu rồi.”
Bên cạnh cửa hàng sách chính là một bảo tàng nghệ thuật, rất nhiều chiếc xe đỗ ở đó, chiếc SUV không chút nào thu hút sự chú ý của Thẩm Dịch cũng đậu tại đây, Tô Đường ngồi trên xe khoản một phút thì Thẩm Dịch mới vào.
Thẩm Dịch ngồi xuống xe phải dựa vào ghế, khẽ thở phào một hơi.
Tô Đường vỗ nhẹ lên đùi anh, nửa thật nửa đùa: “Thẩm Dịch tiên sinh, anh còn nhớ phải thay fan của anh hỏi em điều gì sao?”
Thẩm Dịch bật cười, không trả lời, chỉ nghiêng người ôm cô thật chặt.
Thẩm Dịch cứ vùi mặt vào cổ cô, đến khi Từ Siêu rẽ vào một con đường, Thẩm Dịch hơi lắc lư theo lực, anh mới thả Tô Đường ra, dựa người vào ghế.
Tô Đường lo lắng nhìn anh: “Làm sao vậy?”
Thẩm Dịch nhìn cô, miệng hơi cong, do dự một chút rồi đưa tay cởi cúc áo, kéo tay Tô Đường vào trong, sờ lên lưng anh.
Dưới bàn tay là cảm giác ẩm ẩm lành lạnh.
Tô Đường sững sờ: “Anh hồi hộp à?”
Thẩm Dịch mím môi gật đầu.
Tô Đường cười phì ra: “Em mới hồi hộp đây nè, anh nói như là sắp xảy ra chiến tranh với Trần Quốc Huy vậy, em còn tưởng rằng anh muốn tiết lộ ít nhiều những bí mật kinh thiên động địa trong giới Tài chính, ai ngờ anh lại mở buổi họp báo sách mới … Bán sách thì khẩn trương gì chứ?”
Thẩm Dịch tủi thân nhìn cô, hơi nhíu mày, dùng thủ ngữ mô tả một câu ngắn gọn.
—— Lần đầu của anh mà.
Tô Đường hiểu được, không chỉ là lần đầu tiên anh bán sách, mà còn là lần đầu tiên anh nhắc đến những kinh nghiệm không mấy vui vẻ kia trước nhiều người như vậy,
Thực ra Thẩm Dịch hoàn toàn có thể kể qua loa với giới truyền thông, thế nhưng anh vẫn cho họ những tin tức lớn nhất trong khả năng của anh vì đã chờ đợi.
Thấy dáng vẻ tủi thân nghiêm túc của Thẩm Dịch, Tô Đường mỉm cười xấu xa, vươn tay xoa xoa mái tóc hơi ẩm mồ hôi: “Ừm… bán được nhiều tiền, đáng giá.”
Thẩm Dịch trừng cô, đang định cầm điện thoại lên đã bị Tô Đường ấn tay xuống.
Tô Đường ghé sát vào, nhếch miệng cười: “Có phải bảo em tới để làm nước tăng lực cho anh không?”
Thẩm Dịch trừng mắt nhìn người đang chọc anh, cuối cùng vẫn ngượng ngùng gật đầu.
Tô Đường nín cười: “Có hiệu quả không?”
Thẩm Dịch gật đầu.
“Lần tới mở họp báo còn đưa em tới tham gia cùng không?”
Thẩm Dịch lắc đầu rất kiên quyết.
“Tại sao vậy?”
Những lời này không thể dùng gật đầu và lắc đầu để trả lời, Tô Đường thả tay anh ra, nhìn anh lấy di động, mở note đánh một dòng chữ.
—— Tác dụng phụ quá rõ.
“Phì ——”
Tô Đường ngã lên đùi anh cười bò, Thẩm Dịch cũng không so đo với cô, chỉ dịu dàng vuốt mái tóc dài trên vai cô, lúc ngẩng đầu lên chớt bắt được chút suy tư còn sót lại trong mắt anh.
Tô Đường đưa tay vò mái tóc: “Em cảm thấy không chừng hai chúng ta đang nghĩ đến cùng một việc.”
Thẩm Dịch ngơ ngác nghiêng đầu, rất hứng thú nhìn cô, mời cô nói trước.
“Em vừa nghĩ, nếu trận đánh phản kích tự vệ này đã xong xuôi thuận lợi rồi.” Tô Đường cười hì hì nhìn anh: “Có phải chúng ta nên nghiên cứu năm mươi tư cách ăn cua không?”
Thẩm Dịch cười phá lên, khác hẳn với nụ cười ngượng ngùng trước ống kính, cười rất thoải mái tự nhiên.
Tô Đường mặc cho anh cười, chỉ phồng má nhìn anh, thấy Thẩm Dịch tự giác chuyển sang cười mỉm, khẽ lắc đầu.
—— Chỉ có điều … đánh xong rồi, nhưng chưa biết kết quả.
Tô Đường tự tin nhíu mày: “Em tin rằng, bây giờ không chỉ có huyết áp của Trần Quốc Huy tăng cao đâu.”
Thẩm Dịch vui vẻ gật đầu.
—— Kết quả có hai trường hợp: một là ông ta sẽ nhận cảnh cáo của anh, không quấy rầy cuộc sống và công việc của anh nữa, và sẽ nghĩ cách để giải quyết vấn đề của ông ta.
Thẩm Dịch do dự một chút, bớt vài phần vui vẻ, cân nhắc một chút mới đánh hết.
—— Hai là sẽ phải đấu một hiệp nữa.
Trái tim Tô Đường hơi chìm xuống.
Trần Quốc Huy có thể làm ra chuyện thất đức như khiến gia đình anh mâu thuẫn, khó bảo đảm sẽ không ra những chiêu hiểm độc và thiếu đạo đức hơn.
Dù Thẩm Dịch mưu trí hơn nữa thì cũng là quân tử, đấu với tiểu nhân luôn thua thiệt hơn một chút.
Tâm tình Tô Đường càng tệ hơn, lông mày cũng nhíu lại, Thẩm Dịch nhìn ra, cười dịu dàng, gõ thêm một câu.
—— Yên tâm, anh có chuẩn bị rồi.
“Anh đoán bước tiếp ông ta sẽ làm gì?”
Thẩm Dịch càng vui vẻ hơn, khẽ lắc đầu.
—— Nếu như ông ta quyết định chọn con đường thứ hai, anh chắc chắn sẽ khiến ông ta thua thêm hiệp nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT