Khi Tiết Đồng tỉnh lại thì sắc trời cũng đã tối, nàng ngo ngoe mở mắt, vươn mình ngáp dài một tiếng, nghe xương cổ kêu “Rắc” một tiếng mới mệt mỏi than:
“A ngủ trên bàn thật không dễ chịu gì, đau lưng mỏi xương quá trời” Lại nghe tiếng chiếc bụng thon vô cùng kết hợp kêu “ọt…ọt…” nàng mới âm thầm kêu khổ, nhìn sắc trời đã tối mới chân chính giật mình, rốt cuộc nàng đã ngủ bao nhiêu lâu a??? Chiếc áo trên vai đã sớm rơi xuống khi nàng vươn vai vô cùng không thục nữ rồi, nhận ra đó là áo của Kỷ Lạc nàng mới gõ vô đầu mình một cái “Bốp”. Không phải đã sớm hẹn với Kỷ Lạc đến hồ Long thủy rồi hay sao? Bây giờ để hắn bị leo cây mất rồi. Haizzz thở dài một hơi, nàng âm thầm quyết định sau này chính sự sẽ giao hết cho đại bô lão lo, nàng chỉ phải thoải mái chơi game thôi, đến vào game cũng không thoát kiếp phải kiếm tiền cho tổ chức, thật nhức đầu mà. Sau đó, Tiết Đồng mới đẩy ghế đứng dậy, lúc đẩy cửa ra mới thấy Kỷ Lạc đã đứng đó từ bao giờ.
“Ngươi…ngươi…ngươi…” nàng giật mình hoảng hốt, cho hắn leo cây nàng còn chưa có biết phải đối mặt với hắn như thế nào đâu. Kỷ Lạc nhìn nàng bằng đôi mắt sâu thẳm của mình thật lâu sau đó mới nói:
“Các chủ đã ngủ cả ngày, có thấy không thoải mái chỗ nào không a?” khóe môi nàng co giật, hắn…hắn…hắn nói nàng đã ngủ một ngày, có phải hắn đang chế nhạo nàng ngủ giống heo không? Dù có ngủ không thoải mái vẫn có thể ngủ như thường (*ôm bụng cười nắc nẻ* Đồng heo cái này là tự chị nghĩ, Lạc ca còn chưa có nói thế đâu a) Cái bụng của nàng cũng rất biết kết hợp với suy nghĩ của nàng nó lại “ọt…ọt…”kêu hai tiếng như muốn nói Đồng heo, không phải heo chỉ ăn rồi ngủ sao? Ta đói rồi, mau đi ăn thôi. Trong vòng 0.1s mặt Tiết Đồng trực tiếp biến thành quả gấc chín đỏ, đỏ đến tận tai luôn. Mọi biểu cảm khuôn mặt của nàng đều lọt vô mắt người đối diện, trong mắt hắn hiện lên ôn nhu thật sâu, chỉ là nàng không có tâm trạng để ý điều đó. Nghe thấy tiếng bụng của nàng phản đối, hắn nhẹ hắng giọng một tiếng, để tránh nàng bớt ngại nên mở lời.
“Các chủ, ta đã đứng canh cửa cho ngài cả ngày, bây giờ đang rất đói, người có phải nên mời ta đi ăn hay không?” Môi Tiết Đồng lại co giật như đang sốt rét, hắn…canh cửa…là chó sao??? Nàng cũng chả ngại tốn tiền, nhưng mà sao có cảm giác hôm nay Kỷ Lạc nói hơi nhiều a??? Bình thường không phải sợ nói nhiều hơn một câu sẽ mất lưỡi hay sao? Nhưng mà nàng bây giờ có thể hỏi hắn “Ê hôm nay ngươi ăn phải củ dáy sao?” sao? Chắc chắn là không rồi, vậy nên nàng quyết định dứt khoát gật đầu rồi nhờ hắn dẫn đường đến tửu lâu nào đó ngon ngon dùng bữa tối.
Sau một hồi vòng vòng vèo vèo rất là lâu đến nỗi Tiết Đồng cảm giác chân nàng sắp rời ra khỏi người bọn họ mới đến được một tửu lâu nổi tiếng Mộc Thành tên là “Như Nguyệt lầu” biết thế khi Kỷ Lạc nói đi xe ngựa nàng đã nhất quyết đồng ý cho rồi, bây giờ hối không kịp, đã đang đói thì chớ, bây giờ còn phải đi lâu như vậy nàng thật sự có cảm giác muốn ngất. Kỷ Lạc nhìn bộ dáng zombie của Tiết Đồng mà không khỏi muốn cười, tại sao ở chung với nàng lâu như vậy mà giờ hắn mới thấy nàng vô cùng đáng yêu đây??? Bình thường nàng luôn vô cùng nghiêm túc, không ngờ khi vừa ngủ dậy lại có thể để lộ nhiều biểu cảm đáng yêu như vậy. Nếu Lý Đức Dương trông thấy bộ dạng lúc này của nàng chắc chắn sẽ há hốc mồm ngạc nhiên cho coi.
*note: Trong thế giới Lạc Hồn, một thành được coi như một đất nước, vậy nên nó khá là rộng lớn. Ngoài các danh như pháp sư, kiếm sư, dược sư, yêu sư những người không tu luyện cũng y chang những người dân thường. Họ cũng làm những nghề như người thường để kiếm sống, nói chung ngoài phép thuật và ma thú là được xây dựng dựa trên trí tưởng tượng thì tất cả mọi thứ còn lại đều được xây dựng y chang cuộc sống đời thường. Tuy nhiên các thành không có người đứng đầu, tức là không có vua đó, để tránh người chơi khi gia nhập sẽ may mắn đầu thai vào nhà đế vương có người chống lưng, như vậy không công bằng với người chơi khác, cũng tránh cho người chơi bị kìm kẹp dưới chế độ phong kiến bị vua chỉ đâu đánh đấy, bị chèn ép dưới quyền lợi của hoàng gia, như vậy sẽ tạo cảm giác không thoải mái. Người dân nơi đây sống trong hình thức tự trị là chủ yếu, ngoài ra có một số sống phụ thuộc vào các danh gia (các gia tộc lớn và có danh tiếng Vd: Tiết gia)*
“Tiểu nhị” Tiết Đồng lớn tiếng gọi, nàng thật sự rất muốn đồ ăn lập tức bày ra trước mặt a.
“Khách quan, người dùng gì a?” Tiểu nhị khom người lon ton chạy ra đon đả nói
“Nhà hàng này có những gì ngon thì đem ra đây, ngoại tổ nhà ngươi sắp đói chết rồi” Không có một chút ý thức giữ phong phạm Tiết Đồng nói lớn, hành động + kiểu xưng hô này của nàng khiến cho ai đó sock nặng một phen, Kỷ Lạc có xu hướng há hốc mồm ngạc nhiên, hắn thật sự không ngờ một tiểu thư đài các khuôn mặt xinh đẹp bình thương vô cùng nghiêm túc thỉnh thoảng có hơi trẻ con như Tiết Đồng lại có thể nói chuyện kiểu “giang hồ” như vậy. Sau khi nói xong, nhìn khuôn mặt vô cùng biểu cảm của Kỷ Lạc, Tiết Đồng mới nhận ra mình bị hớ lỡ lộ ra chất “tam mao” được anh hai truyền cho từ nhỏ vội che miệng cười trừ, Kỷ Lạc âm thầm nuốt nước bọt than khổ. “Tại sao hết lần nay đến lần khác cho ta thấy nàng đáng yêu như vậy a” Ừm phải nói là hôm nay con người Tiết Đồng có bao nhiêu “mặt trái của sự thật” thì cũng gần như đều đã lộ ra hết trước mặt Kỷ Lạc mất luôn rồi.
Trong lúc chờ đợi, 5 giác quan của Tiết Đồng vẫn hoạt động hết công suất, nàng biết, những nơi như thế này tụ tập những thứ cần cho một đứa tự kỉ không bao giờ chịu ra ngoài như nàng.
“Ngươi có biết không? Tháng tới tại hỏa thành sẽ tổ chức đại hội võ lâm lần thứ 5 a” Người qua đường giáp nói
“Cái này thiên hạ ai không biết?” Người qua đường ất đưa tay với ly trà uống giọng nói vô cùng khinh bỉ như thể thế gian chẳng còn điều gì hắn không biết, ừm cái này có Tiết Đồng nhà ta còn chưa biết a.
“Ta nói ngươi nghe, chuyện này đảm bảo ngươi không biết” Người qua đường giáp thấy thái độ của đối phương thì tỏ vẻ rất khó chịu, sau đó tự tin vỗ ngực nói. Nghe vậy người qua đường ất vội vàng xáp ghế lại vẻ mặt mong chờ nói:
“Chuyện gì? Chuyện gì vậy? mau nói a” Tiết Đồng âm thầm lắc đầu thật là đàn ông thời này thật hơn cả bà tám thời hiện đại, thấy thái độ đối phương thay đổi 180 độ người qua đường giáp không khỏi vênh mặt thêm chục độ. Kết hợp với sau câu nói của hắn cũng phải đến chục người xoay mình nhìn hắn chờ đợi hắn lại càng thêm ngạo mạn, tự tin nói lớn. Tiết Đồng âm thầm thề nếu hắn dám nói lung tung nàng lập tức khiến hắn bất thụ (bất lực thụ tinh ~ vô sinh, ý nói là nàng ý sẽ thiến hắn đó)
“Vểnh tai lên mà nghe nè, chị họ ta là người hầu thân cận bên cạnh con gái của thánh chủ kiếm phái nhiệm kì trước nói cho ta nghe, năm nay đấu đại hội võ lâm không những để tìm ra 4 vị thánh chủ đứng đầu 4 phái Pháp-Kiếm-Yêu-Dược mà còn để tìm ra một vị minh chủ đứng đầu cả 4 phái này. Nghe nói là trước đây mỗi lần quyết định chuyện trong võ lâm 4 phái đều bất đồng quan điểm dẫn đến đánh nhau sứt đầu mẻ trán nên bây giờ cần người đứng ra chủ trị cả 4 phái a” Người qua đường giáp uống một ngụm nước trà rồi phun ra một loạt lời, nghe xong tất cả mọi người đều tỏ thái độ không thể tin được làm hắn vô cùng tự mãn, Tiết Đồng khá hài lòng với thái độ này của mọi người, nàng quay sang nhìn Kỷ Lạc nở một nụ cười rất ư là đểu.
“Các…ừm…Tiết Nhi, ngươi lại nghĩ ra ý tưởng gì sao?” Nghe Kỷ Lạc nói xong câu này, Tiết Đồng giật đến thót tim một cái, sao hắn hiểu nàng ghê vậy a, chắc chắn không phải dạng vừa đâu, nàng đi chung với hắn còn chưa đến ngày thứ 4 mà.
“Ngươi nha, vẫn còn thói quen gọi ta là các chủ sao?” Người ta gọi cái này là đánh trống lảng để lấp liếm sự chột dạ của bản thân. Nghe vậy không hiểu sao mặt Kỷ Lạc bỗng đỏ lựng, nhưng do hắn da cũng không trắng mà Tiết Đồng cũng không quá để tâm nên không nhận ra. Hắn ấp úng nói
“ta…ta…”
“Thôi thôi đợi ngươi nói hết tối” Nàng bực mình phất nhẹ tay đúng lúc này tiểu nhị chạy đến với một khay đồ ăn trên tay, mùi hương thơm phức tỏa ra nồng nàn khiến cái bụng của nàng không khỏi run lên từng chặp “ọt…ọt…” và nước miếng của nàng thì muốn chảy ra thành sông luôn.
“Mời quý khách ăn ngon miệng a” Tiểu nhị nọi rồi vội vàng lui ra, không quan tâm hình tượng Tiết Đồng lao đến như mãnh thú nhìn thấy cừu nhỏ sau khi đã bị bỏ đói một năm ròng, nhìn cái dáng ăn tươi nuốt sống của nàng Kỷ Lạc không khỏi ngán ngẩm lắc đầu trông như nàng bị bỏ đói cả tuần rồi vậy. Nhưng mà…hắn lại thấy nàng như vậy cũng rất đáng yêu a. Ý nghĩ này vừa lóe ra hắn vội vàng lắc đầu quầy quậy, hắn hôm nay ăn nhầm cái gì rồi, sao nhìn nàng chỗ nào cũng thấy đáng yêu vậy được chứ, song đầu thì phủ định mà mắt vẫn chăm chú nhìn về phía nàng không rời lấy một giây (Cái này người ta bảo là yêu nhau yêu cả đường đi, ges nhau ges cả tông chi họ hàng đó) Tầm 30 minute sau cuối cùng Tiết Đồng cũng xử lý xong cái bụng của mình. Trước đây là một tiểu thư danh giá, nàng lúc nào cũng để ý từng cử chỉ bước đi sợ làm ảnh hưởng đến hình ảnh của công ti, bây giờ được thả cửa nàng cửa nàng cũng muốn làm gái hư một lần. Nho nhã lau miệng sau đó Tiết Đồng nhìn Kỷ Lạc vô cùng nghiêm túc nói:
“Đây là tửu lâu của Minh Nguyệt các phải không?”
“Sao ngươi biết? ta đã cố tình ra hiệu với chủ quán…” Kỷ Lạc tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, nói được nửa chừng bỗng im bặt, Tiết Đồng cũng im lặng, sau một hồi nàng mới mở miệng nói
“Muốn vơ vét tài sản của ta không dễ phải không?” Lần này Kỷ Lạc đỏ mặt nàng trông thấy rất rõ, song không muốn làm khó hắn, biết hắn cũng chả phải loại người ham vinh hoa chắc cũng chỉ muốn trêu nàng một chút nên cũng không so đo, nàng cũng không muốn đùa dai quên chính sự.
“Ta muôn Minh Nguyệt các trở thành một thương hội chuyên bán các thông tin” Tiết Đồng đi thẳng vào vấn đề mà nàng nghĩ. Mắt Kỷ Lạc tròn vo đúng kiểu mắt chữ o mồm chữ a luôn. Bộ dạng thật không thể tưởng tượng nổi, nói chung rất mất hình tượng.
“Không sao chứ? Ta thấy cái này rất lời nha” Nàng mỉm cười nói tiếp
“Nhưng mà…” Kỷ Lạc ngập ngừng hắn còn chưa có thấy loại thương mại nào như thế này đâu
“Cứ quyết thế đi, về ta sẽ nói với các bô lão sau, tùy vào giá trị tin tức để bán, có người bán ắt sẽ có người mua, mấy hôm nữa cho người tung tin là đã mua được vài tin rất nóng hổi từ Minh Nguyệt các là ok. Không phải nói mạng lưới hội viên đông đảo sao? Những chuyện này chắc chắn không khó đâu”
“Ta hiểu rồi” nghĩ nghĩ một lúc Kỷ Lạc cuối cùng cũng thấm, hắn thật khâm phục cô nàng 12 tuổi này chưa gì mà đã rất có đầu óc kinh doanh rồi, lại có thể nghĩ ra ý tưởng táo bạo như vậy (Cũng không hẳn, thế giới hiện đại không thiếu những tổ chức như thế)
“Được rồi, cũng đã khuya, trở về thôi, mai chúng ta sẽ xuất phát đến hồ Long thủy, nghỉ ngơi sớm đi. Báo với Lý Đức Dương, kêu hắn dưỡng thương thật tốt sau khi ta trở lại sẽ đến Hỏa thành tham dự đại hội võ lâm” Nàng nói tiện thể đứng dậy xoay người vô cũng chắc chắn, trững trạc bước đi để lại đằng sau bầu không khí nghiêm túc đến lạ. Kỷ Lạc nhìn theo bóng nàng nghiêng đầu khó hiểu, rốt cuộc đâu mới là con người thật của nàng a??? (Đáp án: là tất cả nha anh)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT