“Phía đông bắc Mộc thành, có hồ nước lớn tên Long Thủy. Tiểu Tiết Nhi, bạn hãy đến đó thu thập đủ năm mươi ma tinh của ma thú mệnh thủy. Phần thưởng của nhiệm vụ này là: 10 viên đá cường hóa, 10 lọ thức ăn cho thú, 10 viên hồi thể đan, 10 lọ máu, 10 lọ mana, 5000exp, 5 vạn lượng bạc. Chú ý: có xuất hiện ma thú cấp trên 30.” Lại là ma thú cấp cao. Bỗng nhiên Tiết Đồng rất có cảm giác những nhiệm vụ này đang dẫn dắt nàng đến chỗ những thú cưng tương lai. Chẳng lẽ những thứ này cũng do Ân sắp đặt?

Đúng lúc này, Kỷ Lạc quay trở lại.

“Kỷ Lạc, ngươi mau đưa các chủ đi nghỉ ngơi” Đại bô lão dặn dò, Kỷ Lạc chỉ làm một tư thế gật đầu nghe lệnh. Trong Minh Nguyệt các, không ai không biết tả hữu hộ pháp võ công, pháp thủ phi thường. Tuy chưa lên làm bô lão, nhưng so với các bô lão, chức bậc cũng không hề thua kém vậy nên không có việc họ phải cúi đầu. Việc có nghe lệnh hay không cũng còn tùy tâm trạng. Bởi vì bảng menu là không thể nhìn thấy bởi người khác, nên tất cả mọi người không ai hay biết Tiết Đồng có nhiệm vụ mới.

Nghe đến đây, Tiết Đồng cũng rất biết điều đứng dậy. Kỷ Lạc một đường đi trước, Tiết Đồng cũng lẽo đẽo theo sau. Được vài vòng thì cả hai dừng lại trước một căn phòng. Đó là một căn phòng khá lớn, có lẽ được dành riêng cho các chủ vậy nên dù đã lâu không có người sử dụng nhưng vẫn rất sạch sẽ. Trong phòng thì khỏi nói, có đủ thứ. Trên tường đối diện cửa ra vào là các bức họa các chủ qua các đời ai cũng đều là nam nhân tuấn tú bức người, phong độ ngập trời. Có lẽ nàng là các chủ nữ nhân đầu tiên quá. Dưới các bức tranh có một bát hương. Tiết Đồng cũng rất biết điều thắp một nén hương cho các vị chủ nhân cũ của căn phòng. Góc trái phòng là một kệ để đủ các lại sách, cùng một chiếc bàn mực giấy đầy đủ, rất giống phòng làm việc. Góc phải phòng là một chiếc giường lớn nhìn vô cùng xa hoa với gỗ đàn làm khung tơ lụa thượng hạng làm rèm. Ngoài ra giường còn được chạm khắc vô cùng tinh sảo hình một con hồ li chính đuôi đang xòe 9 cái đuôi của mình ra vô cùng đẹp mắt hút hồn. Bên cạnh giường có một chiếc bàn nhỏ chuyên đựng ấm chén để uống nước, bên cạnh bàn lại có 3 chiếc ghế nhỏ. Tất cả mọi thứ đều được làm bằng gỗ đàn, bên cạnh còn có một lư hương đang bốc khói-là Đàn hương. Có vẻ như những chủ nhân cũ của căn phòng này đều có sở thích vô cùng ưu nhã là gỗ đàn thì phải.

“Các chủ, có gì không hài lòng sao?” Kỷ Lạc im lặng hồi lâu cuối cùng cũng lên tiếng, nghe thấy vậy Tiết Đồng vội lắc đầu.

“không có, Kỷ Lạc, ngươi đừng gọi ta là các chủ, ta còn nhỏ tuổi hơn ngươi (kể cả tuổi giả lẫn tuổi thật) cứ gọi ta bằng tên là được r” Nàng nói, còn không ngừng mỉm cười với Kỷ Lạc, không hiểu vì sao đối với Kỷ Lạc này nàng không hề có tâm lí nghi ngờ hay bài xích, trong mấy ngày đi với nhau đã sớm coi hắn là đồng bạn chung đường, cũng không muốn vì chức các chủ này mà trở thành chủ -tớ. Quan hệ bằng hữu sống chết vì nhau vẫn đáng quý hơn là có một con chó nhỏ trung thành, mà nếu nhắc tới chó thì có một mình tên kênh kiệu Lý Đức kia là okie rồi.

“Ân, các…à không, Tiết Nhi” Theo thói quen, Kỷ Lạc ấp úng đến đỏ mặt vội vàng sửa lại. Hắn có dấu hiệu rất đáng nghi a…

“Tốt lắm, Kỷ Lạc, ngươi có biết Long Thủy ở đâu không?” Nói lòng vòng một hồi cuối cùng cũng nói đến cái cần nói. Mặc dù đã được hướng dẫn phía nhưng đối với một đứa từ nhỏ đến lớn không ra ngoài bao giờ, mỗi lần đi đều có xế hộp đưa đưa đón đón đến tận nơi thì việc tìm đường gần như là không thể. Trước đây để thành công đến được Phong Lâm nàng cũng đã phải hỏi đường sau mỗi lần đi hết 100m. Bây giờ có cái la bàn di động ngu gì mà không lợi dụng? Hắn đằng nào cũng là dân bản địa mà.

“Biết a, đó là nơi từ nhỏ ta đã luyện kiếm kĩ”

“Tốt quá, mai đưa ta đến đó nha, ta muốn đến đó thưởng ngoạn a” Tiết Đồng trả lời vô cùng vui vẻ, nàng cảm thấy cực kì hưng phấn, nếu đã luyện kĩ từ nhỏ ở đó chắc chắn rất thông thuộc địa hình đi, đó quả là một điều vô cùng hữu ích. Nàng vui vẻ mà không hề để ý cảm xúc trên mặt Kỷ Lạc, khỏi phải nói, mặt hắn trực tiếp hiện lên ba dấu hỏi to đùng, hắn thật nghi ngờ không hiểu nàng hỏi đến đó làm gì, thưởng ngoạn sao? Có chăng là điên mới đến Long Thủy thưởng ngoạn. Trên đất Lạc Hồn này, không ai không biết Long Thủy là nơi thần Long cư ngụ. Nói là thần long cũng chả phải vì nó thần thánh gì, nhưng nó là một thần thú, là con thú mà ngàn vạn người muốn thu làm thú cưng, mà thần Long kia lại vô cùng cao ngạo, chả có ai mà nó nhìn vừa mắt. Mặc dù nó cũng không phải quá mạnh nhưng mà cũng không có ai muốn hủy nó, vì thế từ đời này đến đời khác truyền nhân của nó vẫn luôn cư ngụ trong hồ. Hai mươi năm trước, Thần Long tiền nhiệm sinh ra một con rồng cái rồi qua đời, trong hai mươi năm có biết bao nhiêu người muốn thu phục thần Long này làm thú cưng, nhưng tính kiêu ngạo ngấm vào máu làm cho vẫn không ai thu phục được nó cả. Lần này các chủ đi liệu có phải vì thần Long hay không đây? Nhưng mà…từ lúc sinh ra đến giờ Kỷ Lạc vẫn luôn là người quý lời như vàng, vì vậy hắn dù nghi ngờ đến đâu cũng không có chịu hỏi nàng, hắn nghĩ nếu nàng muốn nói thì dù hắn không hỏi nàng cũng sẽ trả lời còn nếu nàng không muốn trả lời, hắn có hỏi cũng sẽ vô ích. Nhưng…hắn nhầm rồi, nàng cũng kiệm lời y như hắn vậy. Hắn hỏi thì may ra nàng còn trả lời, chứ không hỏi nàng cũng chẳng dư hơi.

“Đã biết, vậy các…, a Tiết Nhi, ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi trước đây”

“Ân” nàng gật đầu mỉm cười, hắn biết điều nên xoay người bước ra. Trong lòng vẫn không ngừng suy nghĩ. Tiết Đồng mỉm cười nhìn hắn bước ra sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lên giường ngủ, chìm đắm trong đàn hương thơm ngát, đàn hương là mùi có tác dụng dưỡng thần vô cùng tốt, nàng bỗng nhiên cũng nhiễm thói quen của các vị các chủ Minh Nguyệt các rồi.

Nàng ngủ một giấc cho đến tận tối, khi tỉnh dậy đã có một nữ nha hoàn bên cạnh quan tâm nhìn nàng.

“Các chủ, người mệt mỏi sao?” nữ nha hoàn nhỏ giọng nói, giọng nói của nàng rất nhẹ nhàng, ngọt và trong veo.

“Ta đã đấu với hai trong 20 người giỏi nhất Minh Nguyệt các, ngươi nói xem ta có nên mệt mỏi không?” Cô bé đó cũng tầm tuổi của nàng bây giờ, nàng ta nhìn nàng với ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ.

“Nha, nô tì thật hâm mộ các chủ, người còn nhỏ tuổi như vậy mà đã thắng bô lão và hữu hộ pháp rồi”

“Tốt lắm, ngươi tên gì?”

“Dạ, nô tì tên Như nhi” nàng ta cúi đầu lễ phép nói, giọng của nàng khiến Tiết Đồng cảm thấy vô cùng thoải mái, nó có chút giống với Ân, nhưng nó ấm hơn Ân một chút.

“Ừm, mang cho ta ít nước ấm, một ít thức ăn, ta muốn ăn cơm và tắm rửa một chút” Nàng gật đầu nhìn Như nhi khẽ giao phó, nàng ấy mỉm cười xoay người nhẹ nhàng bước ra rồi đóng cửa lại. Tiết Đồng đến bên những bức tranh sau đó thắp một nén hương rồi yên lặng cúi đầu. Mặc dù biết chỉ là trong game nhưng nàng vẫn muốn khấn các vị các chủ đời trước một chút, hy vọng đường về của nàng sẽ gần hơn. Không hiểu tại sao, nàng cảm thấy có chút mong chờ ngày mai đến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play