Một lần sơ sẩy, thua cả ván cờ. Từ Tịch Tịch thật sự muốn đem những lời này nói với Chung Nghị Phương. Lúc cô tới phòng tập thể dục đã thấy Chung Nghị Phương đang thở hổn hển trên máy chạy bộ, người đầy mồ hôi.
Từ Tịch Tịch biết là cô ấy đi theo mình tới đây, nhất định là cô ấy cũng đăng ký một lớp với cô. Làm sao phải chịu khổ sở như vậy chứ, rõ ràng không phải là người hay vận động, mới chạy mấy bước mặt đã trắng bệch ra rồi, vừa nhìn đã biết tiểu thư khuê các, sao lại phải vì một người đàn ông thối mà chịu uất ức chứ.
Chung Nghị Phương nhìn thấy Từ Tịch Tịch, cười gượng gạo, nũng nịu nói: "Là Tô Bách nói cô rất thíchvận động, tôi cũng muốn thử qua một chút."
Tô Bách, Tô Bách. Thế giới của cô gái này chỉ tồn tại một mình Tô Bách, ngoài ra không còn ai hết. Mọi người thường nói rằng phụ nữ khi yêu đều mù quáng, xem ra tình yêu làm cho Chung Nghị Phương mờ mắt rồi.
Tất nhiên nếu chỉ là đụng mặt nhau ở lớp tập thể dục thì Từ Tịch Tịch đã không có ý kiến gì. Nhưng khi cô thấy Chung Nghị Phương ở nơi làm việc của mình, cô cảm thấy như mình bị ma nữ ám rồi. Cô gái này lại có thể chạy tới chỗ làm của cô, trở thành đồng nghiệp của cô, thật là thần thông quảng đại.
"Đây là công ty của ba tôi, tôi tới đây để thực tập." Chung Nghị Phương chỉ ngây ngô nói một câu đã thành công chọc tức Từ Tịch Tịch. d2.lq,d Cô cảm thấy Tô Bách thật không biết điều, danh môn tiểu thư không cần, lại thích người đã yêu đương không ít như cô, một người được mệnh danh là “xe công cộng” trong miệng người khác, có phải anh không còn tỉnh táo nữa không. Mặc dù Từ Tịch Tịch tự nhận là thủ tiết như ngọc, chưa từng vượt rào cùng những người đàn ông kia. Chẳng lẽ Tô Bách không phải đàn ông? Chẳng lẽ anh không ngại việc cô từng nắm tay, hôn môi vô số người sao?
Chung Nghị Phương ở trước mặt cô, một chút dáng vẻ thiên kim tiểu thư cũng không có, ngược lại suốt ngày cẩn thận, khép nép chạy phía sau mông cô, bảo là muốn đi theo cô học hỏi thêm.
Người đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, quản lý đã trực tiếp giao Chung Nghị Phương cho cô, cô còn có thể nói gì thêm, chẳng lẽ lại làm ầm thêm một trận với quản lý, rồi sau đó bị sa thải? Như vậy ai còn dám thuê cô làm việc nữa?
Nhưng cô nhìn thấy Chung Nghị Phương, sẽ nhớ tới Tô Bách, sẽ nghĩ tới việc bọn họ hẹn hò sau khi tan làm, cùng nhau ăn cơm, cùng nắm tay nhau tản bộ, rồi hôn môi dưới ánh trăng.
Nghĩ đến đó, Từ Tịch Tịch cảm thấy như có hàng ngàn con kiến đang bò trên người, không biết nên phản ứng ra sau, Chung Nghị Phương không phải là đến để học tập cô mà là cố ý tới để làm cô buồn nôn.
Vì vậy cô hẹn gặp Tô Bách, hung hăng mắng cho anh một trận, lôi tất cả những lời khó nghe trên đời ra dùng một lần cho hết.
"Rốt cuộc anh và Chung Nghị Phương xảy ra chuyện gì vậy? Chuyện tình cảm của hai người tại sao lại lôi em vào?"
Tô Bách lạnh lùng nói: "Là cô ấy đơn phương muốn như vậy, anh không bắt buộc cô ấy, cũng không bắt cô ấy làm những việc đó. Nếu như cô ấy làm phiền tới em, anh sẽ nói với cô ấy, bảo cô ấy sau ngày cách xa em một chút."
Từ Tịch Tịch tức giận không kiềm chế được, giơ tay tát cho Tô Bách một cái, mắng: "Từ bao giờ anh trở nên máu lạnh như vậy, con gái nhà người ta là thật lòng với anh, anh không nhìn thấy sao? Anh bị mù à?" d,d.l_q@Đ
Tô Bách Căn không để ý tới cái tát kia, thậm chí cũng không thèm sờ mặt mình: "Vậy thì sao, không phải em cũng đối xử với anh như vậy sao, còn dám chỉ trích anh. Vì em, anh suýt nữa thì mất mạng, em cũng chỉ rơi vài giọt nước mắt."
Từ Tịch Tịch lạnh cả người, ngã khuỵ xuống ghế, giọng run run: "Vậy anh muốn học theo em sao? Muốn tìm một cô gái để trả thù sao?"
"Không có, anh chỉ đơn giản là muốn nói chuyện yêu đương, muốn thử chấp nhận cô ấy, anh không hề có ý định biến cô ấy thành bản sao của em, chỉ là muốn thử yêu cô ấy. Tất cả chuyện này là do cô ấy tự mình quyết định, chuyện thành ra thế này không thể đổ hết trách nhiệm lên đầu anh được. Không phải em luôn nói, lỗi không phải do em mà là do những anh chàng kia quá si mê em, tại sao đến lượt anh, quan điểm của em lại thay đổi thế?"
Từ Tịch Tịch nghe Tô Bách nói mà không thốt nên lời, không sai, Từ Tịch Tịch cô làm sao có tư cách chỉ trích người khác, cô luôn tự cho là mình sống phải đạo, không bao giờ làm gì có lỗi với người khác, hiện tại Tô Bách chỉ là làm lại những việc cô đã từng làm trước kia, cô làm sao có thể mở miệng chỉ trỏ, nói người ta khốn kiếp đây?
Nếu dám thì cô đúng là loại phụ nữ lẳng lơ trong miệng người khác, không biết tự kiểm điểm bản thân.
"Đúng vậy, em cũng không phải dạng tốt đẹp gì, người thanh cao như anh cần gì phải học theo em, sao không cùng người yêu anh sống bình yên qua ngày. Về nói với cô ấy, sau này đừng tới tìm em nữa, đừng xuất hiện trước mặt em nữa, nghe rõ chưa?"
Vệ Lan cũng giống Từ Tịch Tịch, hét lớn vào mặt Tôn Vĩ: "Về sau đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa." Nhất là khi Tôn Vĩ không mời mà ôm một đống đồ, tự nhiên chạy tới nhà cô.
Hôm đó, Vệ Lan vừa về đến nhà đã nhận được điện thoại của ba cô, nói rằng Tôn Vĩ đang ở nhà cô, bảo cô nhanh về nhà. Cúp điện thoại, Vệ Lan chạy về phòng sau đó xoay người chạy một mạch ra cửa, lúc đi thang máy xuống lầu, trong đầu cô hiện ra một ý niệm không tốt chút nào. Mấy hôm trước anh ta nói muốn tới nhà cô thưa chuyện, cô chỉ qua loa đáp lại cho xong. Đồ ngốc đó không phải là chạy tới muốn xin cưới chứ?
Vệ Lan sợ đến nhũn chân ra,thang máy vừa mở cửa đã chạy thục mạng ra khỏi thang máy, đúng lúc va phải Đường Tiểu Mạn đang đi vào, không nói nhiều liền lôi cô ra xe, bảo cô lái đến nhà mình.
Dọc trên đường đi, nghe qua miêu tả của Vệ Lan cùng với suy đoán của mình, Đường Tiểu Mạn cảm thấy, nếu đây thực sự là thật, thì Tôn Vĩ đúng là cực phẩm siêu cấp vô địch, anh ta muốn doạ chết người sao? Hoặc là muốn người ta kinh ngạc không thốt nên lời?
"Anh ta sao lại tự biên tự diễn như vậy?"
"Thật ra thì lúc hẹn hò, đều là anh ta tự biên tự diễn, mình không biết là do ma sai quỷ khiến gì lại đi đồng ý với anh ta." Biết vậy Vệ Lan đã không đồng ý, cô phát hiện ra lúc hai người hẹn hò, hình như chỉ có một mình Tôn Vĩ tự biên tự diễn.
Bây giờ, người có thể chịu được tính cách của anh ta, chắc có lẽ cũng chỉ còn một mình Vệ Lan, cho nên anh ta mới vội vàng muốn nắm cô trong lòng bàn tay, ngộ nhỡ bỏ lỡ thì biết tìm đâu ra loại phụ nữ ngu xuẩn như vậy?
Một người phụ nữ, chịu cùng một người đàn ông không phải là nghèo, đi ăn ở quán cơm nhỏ, lại còn vô cùng vui mừng, tuyệt đối chỉ còn tồn tại một mình cô.
Tài lái xe của Đường Tiểu Mạn tương đối tốt, cỗ xe H2 lớn như vậy, ở trong tay cô giống như một chiếc xe nhỏ nhắn khéo léo, nháy mắt đã tới cửa nhà Vệ Lan. Vệ Lan không kịp nói "Cám ơn", đã nhảy xuống xe. Đường Tiểu Mạn giữ tay cô lại, hỏi "Có muốn mình ở đây đợi cậu không?"
"Không cần, không cần."
"Cậu cẩn thận một chút, có chuyện gì thì gọi điện cho mình."
Vệ Lan vội vàng gật đầu, xuống xe, chạy thẳng lên lầu. Đường Tiểu Mạn đúng là khoa trương, Tôn Vĩ có thể ăn thịt cô hay sao, huống hồ, đây là nhà cô, còn có ba cô ở đó nữa.
Tôn Vĩ tất nhiên sẽ không ăn thịt Vệ Lan, nhưng ba của Vệ Lan lại vô cùng hận vì không thể ăn thịt anh ta. Người mặt dày như anh ta đúng là lần đầu tiên thấy. Ngay cả mẹ Vệ Lan cũng không thể tưởng tượng được, mặc dù bà biết có lẽ anh ta rất thích con gái mình, nhưng trẻ tuổi mà lỗ mãng như thế, đúng là làm người ta kinh ngạc.
Lúc đến nhà Vệ Lan, Tô Vĩ chưa thể hiện ý đồ gì, chỉ nói muốn tới dùng bữa tối. Mẹ Vệ Lan lúc đó rất vui mừng, cảm thấy anh chàng trẻ tuổi này thật tốt, lại lễ phép, biết hiếu kính với trưởng bối, trong lòng rất vui mừng, không ngừng gắp thức ăn cho anh ta, làm ba Vệ Lan ở một bên lạnh nhạt ra mặt.
Ăn cơm xong, Vệ Lan còn chưa tới, ba người liền ngồi tán gẫu với nhau. Trò chuyện được một lúc, Tôn Vĩ bắt đầu lộ rõ ý đồ.
Mẹ Vệ Lan nghe xong, không biết phải nói gì, chỉ cảm thấy quá mức vội vàng, mới đến nhà 2 lần đã nói đến chuyện kết hôn.
Ba Vệ Lan không vui, hỏi "Chuyện này, cậu đã thương lượng với Vệ Lan chưa?"
"Đã thương lượng qua, cô ấy đồng ý nên con mới tới." Tôn Vĩ nói dối một cách tự nhiên, hoặc có thể là, anh ta hoàn toàn không hiểu ý cô, bởi vì Vệ Lan quả thật không có trực tiếp từ chối. d2+lq.đ
"Nhưng Vệ Lan chưa từng nhắc qua chuyện này."
"Có thể gần đây cô ấy hơi bận nên quên mất. Không sao, một lát nữa cô ấy tới, để cô ấy nói lại rõ ràng cùng ba mẹ một chút."
Ba Vệ Lan rít mạnh một hơi thuốc lá, thật lâu mới phun ra, lại hỏi: "Vậy chuyện này ba mẹ cậu có biết không?"
"Bọn họ chưa biết, đợi sau khi ba mẹ đồng ý, con nói lại với bọn họ là được."
"Cậu không phải là hồ đồ chứ." Ba Vệ Lan kêu lên, "Ba mẹ cậu còn chưa biết, làm sao cậu có thể tới nhà chúng tôi thưa chuyện, kết hôn còn bao nhiêu chuyện, tại sao cậu lại không bàn qua với ba mẹ hả?"
Tôn Vĩ cảm thấy lời của ba Vệ Lan có chút kỳ quái, nhưng lại không dám phản bác, chỉ có thể nói ra: "Con cảm thấy kết hôn chuyện của hai người, sao phải liên quan tới người khác."
Vệ Lan mở cửa vào nhà, đúng lúc nghe được câu nói của Tôn Vĩ. Cô còn chưa hiểu rõ chuyện gì, đã thấy ba mình nhảy dựng lên trên ghế sô pha, bộ dạng vô cùng tức giận. Mẹ Vệ Lan sợ lớn chuyện, vội vàng lại can ngăn chồng mình, bắt ông trở về chỗ ngồi.
Mặc dù ba Vệ ngồi xuống, nhưng lời không nên nói lại muốn nói ra: "Nếu như hai đứa kết hôn, không tốn một đồng, một cắc nào của ba mẹ hai bên, hoàn toàn dựa vào mình, đấy mới gọi là chuyện của hai người. Còn nếu không làm được thì đừng nói loại chuyện vô dụng đó.
Tôn Vĩ cũng gấp, há mồm định phản bác lại, Vệ Lan vội vàng chạy tới, nói: "Tại sao anh không nói gì đã chạy tới đây rồi?"
Ba Vệ giận dữ chỉ thẳng vào Tôn Vĩ nói: "Cậu ta là tới để thưa chuyện, cậu ta nói kết hôn là chuyện của hai người các ngươi, không liên quan đến bọn ta."
"Tôi nói muốn cùng anh kết hôn sao?" Vệ Lan hỏi.
Tôn Vĩ khựng lại nói: "Hôm đó rõ ràng em đồng ý nha."
"Lúc đó tôi nói cái gì, anh có còn nhớ không?" Vệ Lan nhìn trên cao xuống, mắng, "Tôi căn bản không đồng ý lời cầu hôn của anh. Anh nói muốn tới nhà tôi thưa chuyện, tôi trả lời như thế nào hả? Tôi nói chuyện đó nên để bên gái nói trước, đúng không, anh còn nhớ rõ chứ?"
"Nhưng sau đó, anh nói chuyện này ai nói trước cũng được, chẳng phải giống nhau sao, em cũng không phản đối." Tôn Vĩ rất uất ức.
"Tôi không phản đối, nhưng cũng không đồng ý, tai sao anh có thể coi lời mình nói như là thánh chỉ, còn lời người khác chỉ là cái rắm vậy. Còn dám nói láo với ba mẹ tôi là tôi đồng ý. Nếu tôi đồng ý lại không nói trước chuyện này với ba mẹ mình hay sao?"
"Vậy rốt cuộc em có ý gì?" Tôn Vĩ cũng có chút giận dữ.
"Ý của tôi là, tôi sẽ không lấy anh, bây giờ, anh đã hiểu chưa. Có cần tôi phải nói rõ ràng ra như vậy hay không?"
"Em sẽ không lấy anh sao còn hẹn hò với anh?" Tôn Vĩ hoàn toàn phát bực, cái gia đình này, sao lại khó nói chuyện như vậy. Với điều kiện của anh ta, muốn kết hôn với người như Vệ Lan, chẳng lẽ còn phải "Cầu xin" hay sao? Thật là tự cho mình đúng mà.
Ở trong mắt Tôn Vĩ, gia đình Vệ Lan đúng là không biết đúng sai còn trong mắt người nhà Vệ Lan, Tôn Vĩ chỉ là một kẻ tự cho mình là đúng. Vệ Lan vốn là định nhẹ nhàng nói chuyện chia tay với anh ta, không ngờ anh ta lại tạo ra một mần kịch như vậy, cô cảm thấy không cần thiết phải giữ thể diện cho anh ta nữa, trực tiếp nói: "Tôi hẹn hò với anh vốn là muốn hướng đến hôn nhân, đáng tiếc, anh lại không có thành ý. Anh làm mấy trò đó tưởng người khác không biết được sao?"
"Anh làm cái gì, Anh đạp chân hai cái thuyền, hay là lừa tiền của em hả?" Tôn Vĩ đứng dậy, quát Vệ Lan.
Vệ Lan lấy hai hộp trang sức trong túi ném thẳng vào người Tôn Vĩ, không nói một lời.
Tôn Vĩ nhìn cái hộp, hiểu rõ vấn đề, trong phút chốc sắc mặt trở nên rất khó coi. Chuyện này, là do anh làm, không trách sao Vệ Lan lại tức giận được.
"Hừ, anh không đi làm kế toán đúng là phí, biết tính toán như vậy, chia tay với tôi rồi cũng không thể không kiếm được người khác tốt hơn." Vệ Lan mỉa mai nói.
Tôn Vĩ cầm hai hộp trang sức, mặt chuyển từ đỏ sang trắng, lúc sau lại từ trắng sang xanh, bộ mặt thật của anh ta Vệ Lan đã nhìn thấy rõ, còn lột trần nó trước mặt ba mẹ mình. Anh ta có nằm mơ cũng không ngờ tới, loại phụ nữ vừa nhìn đã thấy dễ bị lừa như Vệ Lan, sao lại có lúc thông minh như vậy. Nếu để anh ta gặp qua Đường Tiểu Mạn và Từ Tịch Tịch, biết được sau lưng Vệ Lan có hai người bọn họ làm quân sư, anh ta sẽ hiểu, chết thảm như vậy, không phải là không thể.
Vệ Lan nhét những thứ Tôn Vĩ mang tới vào tay anh ta, chán ghét nói: "Đi nhanh đi, về sau đừng đến nữa."
Tối hôm nay Tôn Vĩ coi như đã chịu đủ nhục nhã rồi, cũng không muốn ở chỗ này lâu, đồ cũng không cầm lấy, chỉ cầm hai hộp trang sức, trực tiếp đi ra cửa, đóng sầm một tiếng lớn, làm ba mẹ Vệ Lan sợ hết hồn.
Miệng Vệ Lan hiện lên một nụ cười, cuối cùng cô cũng gỡ hoà được, cô đã làm cho Tôn Vĩ tức muốn chết. Hơn nữa cô còn biết, sau khi Tôn Vĩ về nhà, mở cái hộp đó ra còn tức giận hơn nhiều. Bởi vì, ở trong đó hoàn toàn trống không, đồ cô còn giữ đấy. Cô chỉ muốn thử một chút xem Đường Tiểu Mạn nói có đúng không, sau khi chia tay, Tôn Vĩ có lấy lại dây chuyền không.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT