Sáng sớm, một tiếng gõ cửa nhu hòa vang lên, “Gia Đường, Bạc Hà, bữa sáng đã xong rồi, mau rời giường đi”

“Biết rồi!” Gia Đường đáp một tiếng, ôm Bạc Hà chặt một chút, nhìn nàng còn chưa chịu mở mắt ra, hôn nhẹ một cái

Bạc Hà vuốt vuốt chỗ bị hắn hôn, đẩy nhẹ ra, “ NÊn rời giường …” Nói xong tiếp tục nhắm mắt lại, giống như là một giây đồng hồ cũng chưa tới, nàng vừa ngủ thiếp đi, cũng khó trách, mãi gần đến sáng sớm bọn họ mới bắt đầu ngủ, bây giờ chú yếu nhất chính là cả người nàng đều cảm thấy đau nhức, cảm thấy quá mệt mỏi …

Gặp tình hình này, hắn không nhẫn tâm đánh thức nàng, chỉ rón rén bò xuống giường, chuẩn bị một chút đồ. Dĩ nhiên là không phải đi đến đài truyền hình, công việc ở đó hoàn thành hết, bây giờ chỉ cần Giơ Co Vũ và những nhân viên khác làm, đài truyền hình vẫn có thể bình thường. Hắn bây giờ sửa soạn là muốn làm một việc cùng bảo bối của hắn – đăng ký kết hôn !!!

Chờ Bạc Hà mở mắt ra, cây kim đồng hồ trong phòng đã chỉ mười giờ, “A!!!”

Vừa nghe thấy tiếng thét chói tai, Gia Đường nhanh chóng chạy tới, luống cuống hỏi, “Cái gì ?” Nói xong nhìn vẻ mặt nàng, nhìn chung quanh …

“Ta không sao, sao ngươi thấy trễ như vậy mà không kêu ta rời giường ? Không phải nói hôm nay bắt đầu làm việc sao ?” Bất kể thế nào nàng vẫn coi nghề nghiệp rất quan trọng, mặc dù có Gia Đường là một chỗ dựa tốt … Hơn nữa cũng không thể làm cho Gia Đường mất mặt a, vậy mà ngày đầu tiên đi làm đã trễ thế này …

“Hôm nay có chuyện quan trọng hơn cả làm việc a, nếu tỉnh rồi thì mau dậy đi”

“Ngươi ở đây làm gì nữa ? Chẳng lẽ muốn xem ta thay đồ sao ? Đi ra ngoài !!!” Bạc Hà lấy chăn đắp lên người mình

Gia Đường không nhịn được lắc đầu, nói nhỏ vào tai nàng, “ Còn có chỗ nào của ngươi mà ta chưa xem sao ? Hơn nữa đối với mấy chuyện nhỏ nhặt này, ta cũng không có hứng thú a …” Gia Đường cười xấu xa nhìn nàng

Mặt nàng lại đỏ ửng lên, Gia Đường mấy năm qua quả thật là biến hóa xa với tưởng tượng của nàng, không nghĩ tới lại luống cuống trước mặt nàng như vậy, mặc dù vẫn tự ti, nhưng là mỗi lần đối mặt với hắn, nàng vẫn luôn bị chèn ép. Hôm nay giống như vị trí được chuyển đổi vậy, bất quá … Nàng lại vô cùng thích cảm giác như vậy, nhưng là lôi kéo chăn tay thủy chung cũng không có buông lỏng quá, nàng làm một bộ dạng “đáng thương”, nháy mắt hướng Gia Đường

Gia Đường mỉm cười thản nhiên, khẽ vuốt đầu nàng một chút, xoay người rời đi, thật ra thì nàng có biểu hiện kia cũng rất bình thường, một nữ nhân chân chính 27 tuổi, làm sao có thể không chút nào kiên kỵ lộ thân thể trước mặt người khác chứ ? Chỉ sợ đó sẽ là cuộc sống nàng phải sống suốt đời …

Nhìn bên giường, Gia Đường đã sắp xếp y phục chỉnh tề cho nàng, nàng hạnh phúc đến nói không ra lời. Thì ra nam nhân này lại cưng chìu nàng đến mức như thế, không biết đổi thành người khác, hắn có như vậy hay không. Vừa nghĩ tới người khác, trong lòng nàng cảm thấy chua xót. Biết rõ ràng người hắn yêu là mình, nàng lại cảm thấy bất an như thế. Trước mặt người khác nàng có thể tự tin nói cười nhưng đối mặt với Gia Đường, mọi điều lại ngược lại hết thảy (Nữ nhân không biết hưởng phúc)

Vội vàng sửa sang lại, nàng đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy Gia Đường ngồi đợi ở phòng ăn, “Mau tới đây ăn cơm!”

Bạc Hà trừng mắt khó tin nhìn Gia Đường , “Ngươi đang ở đây chờ ta? Tại sao không ăn trước?”

Gia Đường như cũ duy trì nụ cười trên môi, “Ngươi cứ nói đi ? Không có ngươi ta nuốt không trôi a!!!”

“Không có đứng đắn !” Nàng ngồi đối diện trước mặt Gia Đường, cầm lấy dao nĩa bắt đầu ăn, trong lòng cảm thấy ngọt ngào vô cùng, nhưng cũng sợ rằng sẽ mất đi hạnh phúc này , vẫn cúi đầu, không dám ngẩng đầu nhìn người đối diện…

Theo trên tay hơi đau đớn, nàng lấy lại tinh thần, cái này tràng diện rất quen thuộc, từ trước bọn họ ở chung một chỗ, cũng là cùng chung ăn cơm, bạc hà nếu như không hảo hảo ăn, Gia Đường biết sử dụng hai ngón tay bắn ra một chút tay nàng bối, nhắc nhở nàng không cho đang tiến hành ‘Toàn dân vận động’ thời điểm lười biếng.

Gia Đường không hỏi nàng nghĩ cái gì, lấy kinh nghiệm của hắn mà nói, nàng nhất định sẽ không nói gì, hơn nữa phân nửa tâm tư của nàng hắn cũng quá rõ ràng, không cần hỏi cũng biết …

“Hôm nay thật không cần phải đi làm sao ?”

“Ngươi muốn đi a? Nếu như có muốn đi thì cũng phải đợi chính sự xong xuôi rồi mới đi chứ ! Ngươi nếu không chịu đồng ý ta sẽ cho ngươi đứng dự bị a. ..”

“Ngươi thật quá đáng! Còn nói như vậy ? Mặc dù là đài truyền hình của ngươi nhưng cũng đừng nên khi dễ ta như vậy chứ”

Gia Đường dường như không để ý đến lời của nàng, “ Lão ba của ta, ta muốn khi dễ khi nào thì khi dễ khi ấy” Nói xong xử lí nhanh chóng ly sữa trước mặt nàng

Bạc hà liếc hắn một cái, bất quá cũng biết điều nghe lời hắn không đi làm. Rõ ràng nàng là một người có năng lực tự lo rất mạnh lại bị hắn xem như một tiểu baby suốt ngày cần người trông nom. Nàng phát hiện chính mình bất tri bất giác lại thích cảm giác này, cảm giác bị chèn ép một cách ôn nhu. Thậm chí là mê muội, không thể kềm chế được. Cũng chính vì nàng càng ngày không thể rời bỏ ấy làm cho nàng cảm giác như bất an càng lúc càng nhiều. Những điều này cũng không phải là nàng lo lắng thừa. Gia Đường vốn là một nam nhân khiến cho nữ nhân có cảm giác lo sợ. Nhưng đó cũng không phải điều hắn muốn, hắn chỉ muốn có cuộc sống ấm áp bên Bạc Hà, mong muốn một cuộc sống hạnh phúc của riêng hai người, không mong có cái gì gây khốn nhiễu nữa …

Đái Tình trái lo phải nghĩ, vẫn nhìn điện thoại, chờ Gia Đường gọi điện hỏi thăm chính mình. Hôm nay nàng không đi làm, dù sao cũng đâu có ai biết chân nàng không bị gì, huống chi hôm qua Gia Đường lại “quan tâm” nàng như vậy, hôm nay thấy nàng không đi làm chắc hẳn phải có “an ủi” một chút. Cho nên từ sáng giờ nàng cầm điện thoại đi qua đi lại, thủy chung nhìn màn hình, dường như sợ bỏ lỡ một cuộc điện thoại …

Đợi đến gần giữa buổi trưa, nàng rốt cục kềm nén không được , nghĩ tới nghĩ lui, cũng không thể trực tiếp gọi điện thoại cho hắn. Xem ra phải giúp hắn làm chuyện gì đó mới có cơ hội nói chuyện với hắn, cho nên nàng không chút nào do dự bấm số điện thoại của Trình tổng …

“Trình tổng! Đã lâu không gặp…”

“…”

“Không có chuyện gì không có chuyện gì, chỉ là muốn hỏi ngài một chút, đài truyền hình của chúng ta thì ngài xử trí như thế nào ? Không có ngài tài trợ nữa, ta thật thương tâm a …”

“…”

“Vậy cũng tốt, tinh nguyệt lâu, chúng ta gặp mặt nói!”

“…”

“Một lát gặp ! Vâng !” Đái Tình cúp điện thoại, lộ ra vẻ mặt khinh thường, nếu không phải vì Gia Đường. Cái loại “thổ bảo tử” này nàng chẳng thèm nói một câu. Chẳng qua bây giờ đang là một thời kì quan trọng, nàng phải thực hiện một số chuyện. Dù sao cũng không phải là quá khó khăn, đơn giản chỉ là cùng “thổ bảo tử” ăn cơm mà thôi. Ăn một bữa cơm khó nuốt đổi lấy sự cảm kích của Gia Đường cũng tương đối có lời. Nàng nhìn về phía gương chỉnh trang chính mình lại một chút, sau đó tiêu sái bước ra khỏi nhà

“Ngươi không phải là mang ta đi ăn cơm đi ?” Ngồi trong xe Gia Đường, Bạc Hà tương đối thông thuộc đường đi của hắn . Đại khái hắn đi con đường này cũng chỉ có thể đến một chỗ : Tinh Nguyệt Lâu. Đây là một nhà hàng cấp cao, phía trên bảng hiệu còn có 5 ngôi sao, Bạc Hà chưa từng đi vào … Nhưng, nghĩ tới nghĩ lui thì, chẳng lẽ hắn lại xa xỉ vậy sao ? Dù sao ở đó cũng không phải là rẻ …

“Nghĩ gì thế ? Nhìn sang bên phải a …” Quả thật là hắn phục nàng, vốn rằng đây là con đường đi đến cục Dân sự, tự nhiên đầu óc thông minh như nàng là có thể suy nghĩ được … Thế mà nàng lại cho rằng hắn đưa nàng đi ăn, cầm tờ giấy trong tay, hắn rất rõ ràng là nàng không dám hy vọng nhiều như vậy, sự tình bốn năm trước đã làm cho nàng hoàn toàn mất đi sự tự tin, “Hy vọng càng cao, thất vọng càng lớn” Những lời này có vẻ đã in sâu trong lòng nàng rồi …

Nhìn tấm biển to ghi ba chữ “Cục dân sự” , lòng nàng lại thấy mừng như điên, ngay cả vẻ mặt cũng khó che dấu vui sướng, cúi đầu lộ ra vẻ hạnh phúc. Bây giờ có thể nói, nàng là cô dâu chân chính của Gia Đường, ít ra là trên giấy tờ …

Đái Tình đến trước cửa Tinh Nguyệt Lâu, hai mắt sáng lên nhìn thấy chiếc xe Roll-Royce. Nụ cười trên khuôn mặt nàng dần cứng lại, bởi vì ba chữ trên tấm bảng kia làm cho nàng hoảng sợ. Nàng nhất định không thể để đại cục trở thành như vậy, tuyệt đối không thể …

Trong óc nàng dần hiện ra tên của một người, thật là ngày không mất nàng, nàng nhớ tới nàng khuê mật hình tử ngọc, đang làm việc ở cục Dân sự, bây giờ chính là lúc nàng trực ban, cho nên Đái Tình nhanh chóng gọi cho nàng, “ Học tỷ, hôm nay là ngươi trực ban sao ?”

“Học tỷ, cô bé, đừng gọi ta như vậy, cảm thấy thật không thích hợp lắm, không phải là có chuyện muốn cầu xin ta đi ?”

“Ta có chuyện muốn ngươi giúp” Nàng đi thẳng vào chủ đề

“Nói đi”

“Tống Gia Đường ngươi biết a! Ngươi biết ta cùng hắn… Ai nha, sau này ta sẽ giải thích cho ngươi … Một lát hắn dẫn theo một cô gái khác đi đăng ký, ngươi nhất định không được cấp cho họ, hạnh phúc nửa đời sau của tiểu muội nhờ vào ngươi a !”

“Uy… Chúng ta có quy định, vạn nhất bị trách cứ , công tác của ta sẽ bảo vệ !” Hình tử ngọc đem thanh âm ép tới thấp hơn, đây cũng không phải là nói giỡn.

“Van ngươi, vậy ngươi có thể kéo bao lâu tựu tha bao lâu khỏe? Ngươi sẽ không trơ mắt nhìn lão công của ta bị người đoạt đi nha… Van ngươi!”

“Tốt lắm, tốt lắm, ta tận lực sao… Chịu không được ngươi!”

“Cám ơn tử ngọc, ta cũng biết ngươi đối với ta tốt nhất! Ta bây giờ có việc, để tí nữa gọi điện lại cho ngươi, cám ơn !” Đái Tình hài lòng cúp điện thoại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play