Tôi cảm thấy giống như kẻ lừa đảo, bố tôi đang gắng ổn định lại nếp sống như trước, không ai hay biết gì cả. Thật khó ngồi yên đọc sách trong phòng ngủ như trước. Thậm chí nói chuyện với anh tôi trên điện thoại cũng khó. Đội bóng của anh thắng giải ba toàn quốc. Không ai kể với anh rằng cả nhà bỏ lỡ trận đấu vì tôi.
Tôi đi thư viện mượn một cuốn sách vì tôi bắt đầu thấy sợ. Thi thoảng mọi thứ lại bắt đầu chao đảo, mọi âm thanh trở nên trầm mà rỗng. Tôi không thể tập trung suy nghĩ điều gì cụ thể. Quyển sách nói có người dùng LSD đôi lần rồi không dứt hẳn thói đó được. Tác giả nói nó tăng một loại chất truyền xung não. Nói đơn giản thì thứ đó gây cho ta những triệu chứng như tâm thần phân liệt trong mười hai tiếng đồng hồ tiếp theo, và nếu ta tiết ra quá nhiều chất truyền xung não này, ta không dứt khỏi nó được.
Tôi bắt đầu thở dốc trong thư viện. Thật kinh khủng, tôi từng thấy vài đứa tâm thần phân liệt trong bệnh viện lúc tôi còn nhỏ. Thêm một chuyện tệ hại nữa là hôm qua tôi để ý thấy ai cũng mặc đồ Giáng Sinh mới cáu, nên sáng nay tôi quyết định mặc bộ vét mới Patrick tặng để đi học, để rồi bị cười nhạo tàn nhẫn suốt chín tiếng đồng hồ. Một ngày thật khốn khổ. Lần đầu tôi cúp học ra ngoài gặp Sam với Patrick.
“Trông bảnh đó, Charlie,” Patrick nói, cười toét.
“Tôi làm một điếu thuốc được không?” Tôi không thể nói “đốt khói” được. Lần đầu tiên mà. Đơn giản là tôi không thể.
“Được chứ,” Patrick đáp.
Sam ngăn cậu ấy lại.
“Có chuyện gì vậy, Charlie?”
Tôi kể chuyện cho hai người nghe, thế là Patrick cứ hỏi đi hỏi lại tôi bị “hoang tưởn” hay sao.
“Không, không phải như vậy.” Tôi phát bực.
Sam vòng tay ôm vai tôi, an ủi là cô ấy biết tôi đang thấy thế nào. Nói tôi đừng lo lắng. Một khi đã chơi thuốc, ta chỉ nhớ những gì ta thấy lúc đó thôi. Chỉ có vậy. Kiểu như đường sá biến thành sóng lượn, gương mặt trở nên méo mó và hai mắt bên to bên nhỏ. Chỉ là ký ức trong tâm trí thôi.
Rồi cô ấy đưa tôi điếu thuốc.
Khi bập để châm thuốc, tôi không ho. Thực ra tôi thấy dễ chịu. Tôi biết theo sách vở thì hút thuốc có hại, nhưng đúng là dễ chịu.
“Giờ tập trung nhìn khói thuốc nhé,” Sam nói.
Thế là tôi chăm chăm nhìn khói.
“Giờ thì bình thường rồi chứ?”
“À ha,” tôi mơ hồ lên tiếng.
“Giờ nhìn nền xi măng cái sân chơi đằng kia, có chao đảo không?”
“À ha.”
“Được rồi… Giờ nhìn kỹ mảnh giấy nằm trên đất kia.”
Rồi tôi nhìn kỹ mảnh giấy nằm trên đất.
“Giờ thì nền xi măng có chênh chao không?”
“Không có.”
Thế rồi Sam trấn an tôi, nói là tôi sẽ ổn thôi, nói thôi tôi đừng bao giờ chơi thuốc nữa. Sam còn giải thích thêm cảm giác gọi là “xuất thần”. Tình trạng xuất thần xảy ra khi ta không tập trung vào bất kỳ thứ gì, và ngoại giới hớp lấy, xoay đảo xung quanh ta. Cô ấy bảo “xoay đảo” là nói theo nghĩa bóng thôi, nhưng những người không bao giờ nên chơi thuốc lần nữa thì phải hiểu theo nghĩa đen.
Tôi bật cười to. Nhẹ cả lòng. Sam và Patrick cũng mỉm cười. Tôi thấy vui thêm, bởi nhìn vẻ mặt quá lo lắng của họ thật không chịu nổi.
Vậy là hầu hết mọi thứ đã thôi chao đảo kể từ đó. Tôi không cúp tiết học nào nữa. Cũng đã hết cảm giác như kẻ lừa bịp vì gắng ổn định cuộc sống như trước. Thầy Bill khen bài luận của tôi về quyển Bắt trẻ đồng xanh (được gõ bằng cái máy đánh chữ cũ mà mới của tôi!) là bài khá nhất tôi từng viết. Thầy bảo tôi đang “tiến bộ” một cách nhanh chóng và đưa tôi một loại sách khác như một “phần thưởng”. Đó là cuốn Trên đường của Jack Kerouac.
Bây giờ tôi hút chừng mười điếu mỗi ngày.
Thương mến,
Charlie
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT