Ngày 30 tháng Mười hai, 1991

Bạn thân mến,

Viết lá thư trước cho bạn xong, ngay ngày hôm sau, tôi đọc xong quyển Bắt trẻ đồng xanh. Cho tới giờ tôi đã kịp đọc lại nó ba lần. Tôi thực sự không biết làm gì hơn. Tối nay Sam và Patrick rốt cuộc sẽ về đến nhà, nhưng tôi sẽ không gặp họ được. Patrick sẽ gặp Brad, còn Sam tìm Craig. Ngày mai tôi sẽ gặp cả hai người ở quán Big Boy, sau đó là bữa tiệc mừng năm mới ở nhà Bob.

Điều lý thú là tôi sẽ tự lái xe tới quán Big Boy. Ba tôi bảo phải chờ trời bớt tuyết đã, và rốt cuộc hôm qua trời cũng quang quẻ ra một chút. Tôi ghi một băng nhạc làm kỷ niệm. Tựa đề cuộn băng là “Lần đầu lái xe”. Có lẽ có phần ủy mị quá, nhưng tôi thích nghĩ tới lúc về già, tôi sẽ có thể xem những cuộn băng này và nhớ lại những lần lái xe đầu tiên.

Lần đầu tôi tự lái là đi thăm dì Helen. Đó cũng là lần đầu tiên tôi đi thăm dì mà không có ai đi cùng, kể cả mẹ. Tôi gắng sao cho lần ấy được đặc biệt. Tôi mua hoa bằng tiền mừng Giáng sinh. Thậm chí tôi còn ghi tặng dì một băng nhạc và để nó bên mộ. Tôi mong bạn không thấy việc đó kỳ quặc.

Tôi kể với dì Helen của tôi mọi thứ trong đời. Chuyện về Sam và Patrick, về bè bạn của họ. Về bữa tiệc mừng năm mới đầu tiên của tôi vào ngày mai. Tôi kể với dì rằng anh tôi sẽ chơi trận bóng bầu dục cuối mùa vào ngày đầu năm mới. Tôi kể với dì chuyện anh tôi rời nhà đi học và mẹ tôi khóc buồn ra sao. Tôi kể với dì lúc bọn tôi cảm thấy vô tận. Tôi kể với dì về bài hát “Asleep”. Tôi kể với dì chuyện tôi thi lấy bằng lái xe. Rằng mẹ tôi lái xe đến đó ra sao, và tôi lái xe đưa mẹ về ra sao. Rằng bề ngoài cũng như cái tên của viên cảnh sát chấm thi không có gì kỳ quặc hay buồn cười gì cả, khiến tôi thấy như bị bịp vậy.

Khi tôi sắp từ biệt dì Helen để về, tôi khóc. Khóc thật sự. Không phải là cơn khóc hoảng loạn như tôi vẫn thường bị. Rồi tôi hứa với dì Helen rằng tôi chỉ khóc vì những điều quan trọng, bởi vì tôi ghét nghĩ rằng khóc nhiều như thế này sẽ khiến việc khóc thương dì Helen bớt giá trị đi.

Rồi tôi nói lời từ biệt, và lái xe về nhà.

Tôi đọc quyển sách lần nữa bởi vì tôi biết, tôi mà không đọc thì nhiều khả năng tôi sẽ lại khóc. Ý tôi là khóc hoảng ấy. Tôi đọc cho đến khi hoàn toàn kiệt sức và buộc phải ngủ. Sáng hôm sau, tôi đọc xong quyển sách và lập tức bắt đầu đọc lại lần nữa. Bất kỳ điều gì để át cảm giác muốn khóc. Bởi vì tôi đã hứa với dì Helen. Và bởi tôi không muốn bắt đầu nghĩ ngợi lung tung, giống lần cuối tuần trước. Tôi không thể lại suy nghĩ kiểu đó. Không bao giờ nữa.

Tôi không biết bạn có bao giờ cảm thấy như vậy chưa. Rằng bạn muốn ngủ một ngàn năm. Hoặc đơn giản là không hiện hữu. Hoặc đơn giản là không ý thức rằng bản thân đang hiện hữu. Hay điều gì đó tương tự. Tôi nghĩ ước muốn như vậy là không lành mạnh, nhưng tôi muốn vậy mỗi khi bị như bây giờ. Đó là lý do tôi cố không nghĩ. Tôi chỉ muốn đất trời ngừng lại. Nếu tình hình xấu hơn nữa, rất có thể tôi sẽ phải trở lại gặp bác sĩ. Chứng bệnh của tôi lại trở nặng rồi.

Thương mến,

Charlie

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play