Thầy Bill cho tôi con B đầu tiên trong lớp ngữ văn nâng cao, bài viết về Peter Pan! Nói thật với bạn, tôi không biết bài này khác gì những bài trước tôi làm. Thầy bảo cảm nhận ngôn ngữ của tôi đang tốt lên, cấu trúc câu tôi dùng cũng cải thiện. Thật tuyệt khi tôi tiến bộ trong mấy thứ này mà không nhận ra. Nhân tiện kể tiếp là trong phiếu báo điểm và thư gửi phụ huynh, thầy Bill cho tôi điểm A. Điểm cho mấy bài này chỉ có tôi và bạn biết thôi.
Tôi cho rằng có thể tôi muốn viết văn khi lớn lên. Tôi chỉ không rõ sẽ viết cái gì.
Tôi nghĩ về việc viết bài cho tạp chí, chỉ để trên đó không chỉ có những bài nội dung rỗng tuếch như tôi từng kể với bạn trước đây. “Cô…lau sốt mù tạc mật ong trên môi, rồi cô bộc bạch với tôi về người chồng thứ ba của mình cùng năng lực chữa lành của đồ pha lê”. Nhưng thực sự, tôi nghĩ tôi mà làm phóng viên sẽ rất tệ, bởi tôi không tưởng tượng nổi chuyện ngồi cách một chính khách hay ngôi sao điện ảnh chỉ một cái bàn và hỏi han này kia. Có khi tôi chỉ hỏi xin chữ ký của họ cho mẹ tôi cũng nên. Thế thì có thể tôi sẽ bị đuổi việc. Cho nên tôi mới nghĩ tới việc viết bài cho báo, bởi tôi có thể hỏi han những người bình thường, nhưng chị tôi bảo báo biếc lúc nào cũng lừa dối. Tôi không biết lời đó có đúng không, để chừng nào tôi lớn hơn sẽ tìm hiểu thử xem.
Tôi bắt đầu làm cho một tờ tạp chí dành cho người hâm mộ là Punk Rocky. Nó được photo màu thành nhiều bản, nội dung về nhạc punk và chương trình Rocky Horror Picture Show. Tôi không viết bài cho họ, chỉ giúp việc lặt vặt.
Mary Elizabeth quản lý tờ báo, cũng như các buổi chiếu Rocky Horror Picture Show tại địa phương. Mary Elizabeth là một người rất thú vị, bởi cô ấy có một hình xăm biểu trưng cho Phật giáo, một cái khuyên rốn và chơi kiểu tóc dễ làm người ta nhức mắt, nhưng khi cô ấy đã quản cái gì thì hành xử cứ như ba tôi lúc ông về nhà sau một “ngày dài”. Cô ấy học lớp trên, có lần cô bảo chị tôi là đứa ưa thọc gậy và rởm đời. Tôi bảo cô ấy đừng nói như vậy về chị tôi nữa.
Trong những việc tôi đã làm năm nay, tôi thích nhất buổi chiếu Rocky Horror Picture Show. Patrick và Sam đưa tôi tới rạp xem vào đêm Halloween. Thật là nhộn vì tất cả bọn tôi ăn mặc như người trong phim, và diễn cảnh phim trước màn hình. Người ta cũng gào theo lời thoại trong phim nữa. Chắc là bạn biết chuyện này rồi, nhưng tôi cứ kể phòng khi bạn chưa biết.
Patrick đóng vai “Frank ‘n Furter.” Sam là “Janet.” Rất khó tập trung xem phim khi Sam đóng vai Janet mặc đồ lót đi qua đi lại. Tôi thực sự cố gắng không nghĩ về cô ấy theo hướng đó, nhưng quả là càng lúc càng khó khăn.
Nói thật với bạn, tôi yêu Sam. Đó không phải là kiểu yêu đương trên phim. Đôi lúc tôi chỉ nhìn ngắm cô ấy, và nghĩ rằng cô ấy là người xinh đẹp tử tế nhất trên đời. Cô ấy cũng rất thông minh và vui vẻ. Tôi viết một bài thơ cho cô ấy sau lần cùng xem phim hôm ấy, nhưng tôi không cho cô ấy xem, bởi tôi ngượng. Tôi sẽ viết lại bạn đọc, nhưng tôi nghĩ làm vậy là không tôn trọng Sam.
Chuyện là Sam giờ đang hẹn hò với một gã tên là Craig.
Craig lớn tuổi hơn anh tôi. Tôi nghĩ có khi hắn tới hai mươi mốt tuổi rồi, bởi hắn uống rượu vang đỏ. Craig đóng vai “Rocky”. Patrick nói là Craig “tỉa tót và lực lưỡng”. Tôi không biết là Patrick lấy đâu ra từ kiểu thế.
Nhưng cậu ấy đúng, Craig tỉa tót và lực lưỡng. Hắn cũng là người rất sáng tạo. Hắn tự kiếm tiền để vào học ở Viện nghệ thuật bằng cách làm người mẫu nam trong catalogue sản phẩm của công ty JCPenney, và những việc tương tự. Hắn thích chụp ảnh, tôi đã thấy vài bức hắn chụp, khá ổn. Có một bức chụp Sam thật đẹp. Không thể mô tả nó đẹp như thế nào, nhưng để tôi thử nhé.
Nếu bạn nghe bài “Asleep”, bạn nhớ về những ngày trời đẹp gợi nhớ trong ta nhiều điều, nhớ về đôi mắt đẹp nhất ta từng biết, rồi bạn khóc, rồi người ấy quàng tay ôm lưng bạn. Tôi nghĩ khi đó bạn sẽ thấy được vẻ đẹp bức hình.
Tôi muốn Sam thôi thích Craig.
Này, tôi đoán bạn nghĩ là do tôi ghen với hắn. Không đâu. Thật đấy. Chỉ có điều Craig không thực sự lắng nghe khi cô ấy trò chuyện. Tôi không có ý nói hắn là kẻ xấu bởi vì hắn không xấu. Chỉ có điều lúc nào trông hắn cũng xao nhãng thế nào đó.
Ví như chuyện hắn chụp ảnh cho Sam, bức ảnh rất đẹp. Khi đó hắn nghĩ rằng bức ảnh đẹp là nhờ hắn chụp khéo. Nếu tôi mà chụp, tôi biết lý do duy nhất làm cho bức ảnh đẹp là Sam.
Tôi chỉ nghĩ thật tệ khi một chàng nhìn một cô gái mà lại cho rằng cách anh ta nhìn nhận cô gái đáng kể hơn so với giá trị thực sự của cô ấy. Cũng chẳng hay gì khi anh ta nhìn cô ấy thành thực nhất là khi ngó qua ống kính máy ảnh. Tôi không nghĩ Sam thấy mình được coi trọng hơn chỉ vì một anh chàng lớn tuổi hơn nhìn nhận cô ấy như thế.
Tôi hỏi chị tôi chuyện này, và chị bảo rằng Sam ít tự trọng. Chị cũng kể Sam khá nổi tiếng hồi lớp mười một. Theo chị, Sam từng là “nữ hoàng thổi kèn.” Tôi hi vọng bạn biết như thế nghĩa là gì, bởi tôi thực sự không thể nghĩ về Sam mà mô tả lại điều ấy.
Tôi thật sự yêu Sam, và tôi đau lòng lắm.
Tôi có hỏi chị về anh chàng ở bữa tiệc, chị không chịu nói cho tới khi tôi hứa sẽ không hé răng với ai hết, kể cả Bill. Thế đấy, tôi hứa. Chị kể chị vẫn bí mật gặp gỡ anh chàng này từ khi ba cấm chị. Chị nói khi không được gặp, chị cứ nghĩ về anh. Chị bảo hai người định cưới nhau khi chị học đại học xong, còn anh ta thì xong trường luật.
Chị bảo tôi đừng lo bởi anh ta chưa đánh chị lần nào nữa kể từ đêm đó. Chị nói chị cũng không lo bởi anh ta sẽ không đánh chị nữa đâu. Chị không nhắc gì thêm về việc đó, mặc dù vẫn tiếp tục trò chuyện.
Đêm đó, ngồi nói chuyện với chị tôi thật dễ chịu, bởi thường thì chị không bao giờ thích nói chuyện với tôi. Chị nói nhiều đến đáng ngạc nhiên, có lẽ vì chị đang phải giấu giếm nhiều chuyện mà không nói với ai được… Hẳn là chị rất muốn kể với ai đó.
Nhưng chị có bảo tôi không phải lo thì tôi vẫn lo lắng cho chị. Dù sao đi nữa, chị ấy là chị ruột của tôi mà.
Thương mến,
Charlie
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT