Khi Phương My với Hoàng Minh và Hải Nam vừa bước ra khỏi trường thì Ngọc Hùng đã lái xe đến với vẻ mặt rất lo lắng. Hải Nam lên tiếng hỏi.

"Sao cậu lại đến đây"

Ngọc Hùng không quan tâm đến câu hỏi của Hải Nam, cứ bước đến gần Phương My và hỏi những gì mà mình muốn biết.

"My, từ sáng giờ em có gặp Lâm Lâm không?"

Phương My liền lắc đầu.

"Dạ không có, mà có chuyện gì vậy anh Hùng"

Hoàng Minh đứng bên cạnh nhìn vẻ mặt Ngọc Hùng vô cùng lo lắng nên anh hơi sốt ruột.

"Có phải cô ấy đã xảy chuyện gì rồi không?"

Ngọc Hùng liếc nhìn Hải Nam và nói

"Sáng nay mẹ tôi đã đến bệnh viện ép buộc Lâm Lâm phải đồng ý lấy Hải Nam nên nó khóc bỏ đi rồi"

nghe vậy mọi người đều rất ngạc nhiên, nhất là Hải Nam, hắn đứng đơ người ra, giống như không tin những gì Ngọc Hùng đã nói.

Phương My vội hỏi.

"Vậy nên giờ anh không tìm gặp Lâm Lâm nữa hả?"

Hoàng Minh khẽ cau mày lại.

"Tuấn Phi vẫn chưa bắt được, cô ấy bỏ đi một mình như vậy rất nguy hiểm đấy"

Hải Nam giật mình, rồi nói giọng bực tức.

"Nếu thằng Phi dám làm gì Ngọc Lâm thì tao sẽ liệu mạng với nó"

Ngọc Hùng đưa ánh mắt tức giận nhìn Hải Nam.

"Em gái tôi gặp nhiều rắc rối không phải tại cậu à"

Hải Nam câu mày và hỏi.

"Ý cậu là sao?"

Ngọc Hùng lớn tiếng nói.

"Tôi đã điều tra rõ rồi, mọi chuyện mà Lâm Lâm gặp phải đều là một tay cô bạn thân Hồng Bích của cậu bày ra. Nếu cậu xử lý tốt chuyện tình cảm của mình thì Lâm Lâm đâu có bị hại thế này chứ?"

hai tay Hải Nam vô thức nắm chặt lại thành quả đấm, trong lòng hắn bực tức không thể nào dè xuống được. 

thấy tình hình căng thẳng này thì Hoàmg Minh liền đến đứng giữa hai người và nói.

"Thôi đủ rồi, hai người đừng cãi nhau nữa. Chuyện quan trọng nhất hiện giờ là phải đi tìm Ngọc Lâm"

lúc này Mỹ sang ung dung bước tới hỏi.

"Các người không cần đi đâu tìm nữa, vì con nhỏ Ngọc Lâm đó sáng nay bị Tuấn Phi bắt đi mất rồi"

nghe xong mọi người hốt hoảng nhìn nhau. Phương My tính lên tiếng hỏi thêm nhưng bị Hoàng Minh ngăn lại, do anh hiểu Mỹ Sang có mặt ở đây là vì mình, chỉ có anh hỏi cô ta mới chịu nói thôi. Anh bước tới đứng đối điện với Mỹ Sang và nhỏ nhẹ hỏi.

"Tại sao Sang biết chuyện này"

Mỹ Sang nhìn Hoàng Minh mỉm cười, anh quả thật rất hiểu lòng người khác. Cô ta bắt đầu kể lại.

"Sáng khi em vừa đến trường thì đã thấy con nhỏ Ngọc Lâm đó một mình đứng bên đường nhưng ngay lúc ấy có hai thanh niên từ sau lưng đánh nó ngất đi. Và em nhận ra trong hai thanh niên đó một chính là Tuấn Phi"

Ngọc Hùng lớn tiếng hỏi.

"Vậy sao lúc đó cô lại không la lên để cứu em gái tôi"

Mỹ Sang ung dung khoanh tay trước ngực.

"Xin lỗi, tôi không rảnh đâu"

nói xong thì cô ta liền quay lưng rời khỏi. Phương My trong lúc vô tình đã nhìn thấy một người nãy giờ im lặng đứng từ xa, cô buột miệng kêu khẽ.

"Anh Ken..."

Ngọc Hùng giật mình liền quay qua. Vũ Trí đang đứng cách mọi người chỉ vài bước chân thôi nên những gì mọi người nói nãy giờ anh ấy đã nghe thấy hết tất cả, không thiếu một chữ. Khuôn mặt tuấn tú của anh ấy giờ đây trắng bệch, chẳng còn chút thần sắc. Từng giọt máu đỏ tươi đang khẽ rơi, từng giọt rơi xuống mặt đất.

"KEN"

Ngọc Hùng với Phương My bỗng đồng tâm thét lớn lên khi nhìn thấy Vũ Trí đang chuẩn bị ngã xuống và nhanh chân chạy đến. Ngọc Hùng đã kịp đỡ lấy nửa bên người Vũ Trí, Phương My cũng thế. Vũ Trí chịu một chân xuống đất, chóng mặt vô cùng. Nhưng anh ấy vẫn cố lấy điện thoai từ túi quần ra và bấm gọi cho ai đó. Phương My và Ngọc Hùng lo lắng nhìn nhau, cả hai đều thấy rõ sức khỏe của Vũ Trí lúc này đã thật sự không ổn rồi.

điện thoại mới vừa được kết nổi thì Vũ Trí liền lớn tiếng ra lệnh.

"Dùng mọi cách điều tra Lý Tuấn Phi hiện giờ đang ở đâu trong ngày hôm nay, không tra ra được thì các người tự biến mất khỏi thế giới này đi"

khẩu khí của Vũ Trí khiến cho Hải Nam và Hoàng Minh vô cùng bất ngờ, vì cả hai chưa biết rõ về thân phận của Vũ Trí. Chứ đối với Ngọc Hùng và Phương My thì đó là chuyện rất bình thường.

Nó ôm chó con lông trắng như tuyết tên Pooh trong lòng thật chặt, đứng tựa xác vào bức tường khô cứng với vẻ mặt sợ hãi.

"Anh không được đến gần đây...lát nữa cảnh sát sẽ đến đây đó anh nên mau thả tôi ra đi"

Tuấn Phi vốn đang từng buớc một bước đến nhưng khi nghe nó nói thế thỉ liền đứng lại.

"Lát nữa cảnh sát sẽ đến ư"

hắn ta bỗng cười lớn lên, rồi nghiêng đầu nhìn nó với ánh mắt đâm chọc.

"Ngọc Lâm, em ngây thơ nghĩ lần trước bọn họ cứu thoát em ở đây thì lần này cũng thế sao?"

hắn ta với tay sờ nhẹ mái tóc nó.

"Bộ em chưa nghe câu chỗ nguy hiểm nhất cũng là chỗ an toàn nhất hả?"

nó tức giận giật tay Tuấn Phi ra và hỏi.

"Rốt cuộc vì lí do gì anh hết lần này đến lần khác bắt cốc tôi"

Tuấn Phi buồn bã quay lưng, tựa vào tường bên cạnh nó. Vì lí do gì ư, thật ra chính hắn ta cũng chẳng biết nữa. Hắn ta chỉ biết mình đã yêu một người, muốn được nhìn thấy người ấy sống vui vẻ và hạnh phúc thôi. Hắn ta nhếch môi cười, một nụ cười đầy cô đơn.

"Xin lỗi em, Ngọc Lâm... Em đúng là người vô tội nhất, mọi chuyện đều không liên lạc đến em... Nhưng nếu không có em thì người con gái anh yêu sẽ không đau khổ, sẽ không khóc nhiều như vậy"

nghe xong những lời ấy thì nó thoáng ngạc nhiên, hoá ra hắn ta làm tất cả cũng chỉ vì Hồng Bích. Thật lòng nó muốn biết, tại sao yêu một người lại đau khổ nhiều đến thế chứ, chẳng lẽ tình yêu không phải là hạnh phúc sao?

Mọi người đã dịu Vũ Trí vào quán nước ngồi nghỉ, nhìn vẻ mặt trắng bệch của anh ấy lúc này ai cũng lo lắng, muốn đưa anh ấy trở về bệnh viện cho bác sĩ khám lại nhưng anh ấy nhất quyết không chịu.

"Ken, anh thấy sao rồi"

Phương My đưa khăn giấy đến trước mặt và lo lắng hỏi.  Vũ Trí đưa tay cầm lấy khăn giấy từ tay Phương My và nhẹ lắc đầu.

"Anh không sao đâu, em đừng lo"

Ngọc Hùng khó chịu nói.

"Ken, mày muốn chết phải không? Sức khỏe yếu như thế mà còn đi ra ngoài nữa"

Vũ Trí đang dùng khăn giấy lau máu cam khi nghe những lời đó liền ngừng động tác lại và nói khẽ.

"Lâm Lâm còn quan trọng hơn tính mạng tao, mày biết rõ mà Hùng"

với những lời này Ngọc Hùng cứng giọng không nói được gì chỉ biết lắc đầu và thở dài, cả người anh trai này còn thua thuơng yêu, sự lo lắng của Vũ Trí dành cho nó nữa. Vậy thử hỏi, còn có ai yêu thương nó bằng anh ấy hay không?  

Hải Nam ngồi nghe mà cũng cảm thấy không bằng, liệu hắn có thể giống Vũ Trí coi trọng nó hơn mạng sống của chính mình không đây.

Phương My rung rung nước mắt nhìn Vũ Trí, mấy ngày nay cô chưa đến bệnh viện thăm anh ấy nữa. Nhìn anh ấy hiện giờ chẳng còn giống anh bạn lúc nào cũng phong độ, lúc nào cũng đứng ra bảo vệ người khác mà cô đã quen biết. Anh ấy hiện giờ đang khoác trên mình một bộ đồ rất bình thường với một chiếc nón len màu xanh, chắc mái tóc đen ngắn của anh ấy đã hoàn toàn biến mất rồi. 

Hơn 6 năm nay Vũ Trí trong mắt nó với Phương My là một anh hùng chính nghĩa, luôn luôn bảo vệ cả hai trước người xấu, vậy mà giờ đây lại trở nên ốm yếu như thế này, thật khiến người ta đau lòng quá.

Hoàng Minh nãy giờ im lặng suy nghĩ, anh tự nói với mình, nhất định phải bình tỉnh để suy nghĩ, không thể xúc động được. Thật ra lúc Tuấn Phi chưa có tình cảm với Hồng Bích thì hắn ta và Hải Nam với Hoàng Minh là bạn rất thân, cả ba thường rủ nhau trốn học đi ra ngoài quậy phá. Giờ Hoàng Minh đang cố nhớ lại mọi chuyện thời gian đó, với hy vọng rằng sẽ đoán ra nơi hắn ta có thể bắt nhốt nó. Hình như anh nhớ, có những lần bị hiệu trưởng Lý (cha hắn ta) phát hiện tụi anh trốn học và lái xe đi tìm, những lần đó hắn ta toàn trốn vào mấy chỗ gần trường. Có lần vì tò mò nên Hoàng Minh đã lên tiếng hỏi.

"Sao mày hay dẫn tụi tao trốn chỗ ở gần trường quá vậy, không sợ phát hiện à"

Tuấn Phi cười nói

"Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất, mày không biết hả?"

lúc đó hắn ta chỉ ham chơi thôi chứ không hề xấu xa như bây giờ.

"Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất. Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất..."

Hoàng Minh nói đi nói lại câu đó một mình. Nhìn thấy anh như thế Vũ Trí vội hỏi.

"Có phải cậu đã nghĩ gì rồi không Minh"

mọi người lúc này đều sốt ruột quay qua nhìn Hoàng Minh, mong chờ câu trả lời từ anh.

tay Hoàng Minh đang chóng trán từ từ đưa xuống và lên tiếng nói.

"Có lẽ tôi biết được nơi Ngọc Lâm bị bắt nhốt rồi"

Hải Nam liền đứng dậy.

"Vậy chúng ta mau đi cứu Ngọc Lâm đi"

hắn vừa quay lưng định bước đi thì Hoàng Minh mở miệng.

"Khoan đã"

rồi anh lạnh lùng đứng dậy và nói tiếp.

"Trước đi thì mày hãy gọi điện cho một người đi"

**************Hết chương 68***********

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play