Người phụ mữ nằm trên giường bệnh kia, ngủ rất yên bình và hạnh phúc, làn da cô ta trắng nõn, mặt mày thanh tú, khóe miệng còn mang theo nụ cười ngọt ngào, không biết đang mơ thấy gì. Nhạc Minh Huy tựa vào bên ngoài cửa kính, không cách nào tưởng tượng cô gái này, lại là kẻ tình nghi phạm trọng án.
Thẩm An Liên ở đầu kia hành lang đi tới, trên mặt có chút khó khăn, khẽ nói: “Cấp cứu vô hiệu.”
Nhạc Minh Huy thở dài: “Báo cho người nhà đi. ” Thẩm An Liên do dự một chút, cô rất sợ trường hợp như vậy, nhưng cũng đành phải chấp hành công vụ, nhẹ nhàng rời khỏi hành lang yên tĩnh. Nhạc Minh Huy nhìn bóng lưng biến mất, ra hiệu cho viên cảnh sát coi chừng nghi phạm, lặng lẽ đẩy cửa phòng ra cầu thang, anh dựa lưng vào tường trắng, theo thói quen móc bật lửa trong túi ra, âm thanh “cạch cạch ” quanh quẩn ở cầu thang.
“Anh đã đến thành phố của em, đi qua con đường ngày trước em đi đến, nghĩ đến những ngày không có anh ở bên, em cô đơn đến chừng nào ” * tiếng ca khàn khàn vang lên, Nhạc Minh Huy xoa xoa mi tâm, nhận điện thoại.
Trích bài hát: đã lâu không gặp – Trần Dịch Tấn
Đầu bên kia là Hạ Đình, sau khi kết nối, còn chưa chờ cô nói chuyện, Nhạc Minh Huy hỏi: “Người chết nam giới có tiến triển gì không? Nghiệm thi có kết quả không? ” mặc dù một đêm không ngủ, nhưng trên mặt Nhạc Minh Huy lại không có vẻ mệt mỏi, chỉ nhíu chặt chân mày nhìn ra tình tiết vụ án nghiêm trọng.
Vụ án xảy ra ngày hôm qua, vốn do phân cục phía nam thành phố tiếp quản, nhưng người đàn ông kia chết ngay tại chỗ, người dân hảo tâm báo án cũng bị đâm trọng thương, người phụ nữ điên khùng kia không biết là hung thủ hay người bị hại sau khi đâm bị thường người dân thì ngất đi, sau đó phân cục thu xếp xong cho người bị thương, bắt đầu lục soát quy mô lớn khu vực không người ở phía nam thành phố, đi theo bước chân và vết máu hỗn loạn của hai người một mạch truy tìm tới cổng xưởng dệt, xưởng dệt kia ngừng sản xuất mười mấy năm, vẫn để đó không dùng, cỏ hoang gần như che mất con đường.
Nhân viên cảnh sát dẫn chó lục soát, bao quát phạm vi 5km trong xưởng dệt, cuối cùng tại lầu ba xưởng dệt, phát hiện rất nhiều phòng bị khóa, sau khi mở ra, bên trong phần lớn đều trống không, nhưng rõ ràng có dấu vết sinh hoạt của con người, trong ba căn phòng cuối cùng, tìm được ba người bị hại, một nữ hai nam, lúc cứu ra có tình trạng giống hai người kia, gầy gò, mất nước, trên người nhiều chỗ bị thương, tinh thần bất ổn cực độ.
Nhiếp Duy, tổ trưởng tổ điều tra, cũng là khoa trưởng khoa điều tra và xử phạt của phân cục phía nam thành phố, lúc này hạ lệnh tìm kiếm những bị hại khác trong toàn bộ nhà xưởng, cuối cùng ở phía sau nhà xưởng, đào ra sáu bộ hài cốt của người bị hại, trong đó có năm nữ một nam, căn cứ tình trạng thối rữa của hài cốt, ít nhất đã tử vong trên ba năm.
Cho nên vụ án thăng cấp, từ án gây thương tích bình thường, biến thành án giết người liên hoàn, trực tiếp chuyển giao cho Nhạc Minh Huy mới vừa trả phép hai ngày. Lúc nhận được vụ án là 2h sáng, một mình Nhạc Minh Huy chạy tới bệnh viện trước, sắp xếp trị liệu cho người bị thương, đợi đến 7h30, mới báo cho bốn người khác trong tổ, tập hợp nhân viên.
Trừ Nhạc Minh Huy, những người khác đều đúng giờ làm mới dậy, vì vậy mỗi người đều tinh thần thoải mái. Hạ Đình lấy phân tích giải phẫu của năm cỗ thi thể kia và của người đàn ông bị chết từ chỗ pháp y; Vương Thư Kiệt báo án người mất tích trong ba năm gần đây; Vệ Dịch thì đi hiện trường, hy vọng sẽ tìm được manh mối khác.
Nhạc Minh Huy quay đầu, xuyên qua cửa kính nhìn ngó cuối hành lang, người nhà của người dân hảo tâm cũng đã chạy đến, Nhạc Minh Huy cho rằng mình đã thấy nước mắt trên mặt bọn họ, từng giọt từng giọt từ trên mặt lăn xuống.
Bên tai là giọng nói dồn dập của Hạ Đình: ” Trên thân thể người chết nam giới có 53 chỗ tổn thương nghiêm trọng, nhưng không hề giống vết thương do người đánh gây ra, vết thương trên trán không nghiêm trọng lắm, nguyên nhân tử vong là mất máu quá nhiều. Kết quả mẫu máu đã phát hiện ra, thành phần ma túy và thuốc gây ảo giác trong cơ thể anh ta vượt quá tiêu chuẩn, thuốc gây ảo giác bình thường ở chợ đen giá khá cao, nếu như đo tinh chuẩn, sau 12 giờ cũng không thể kiểm tra ra, dùng lâu dài nguy hại với thân thể nhỏ hơn ma túy rất nhiều, cũng không làm cho người sử dụng sinh ra ỷ lại vào thuốc, vì vậy rất nhiều nơi sử dụng rộng rãi. Nhưng gan, thận, phổi và tim của người chết nam giới bị suy kiệt, có thể do ma túy gây ra, pháp y suy đoán, bọn họ có thể bị người ta dùng làm thí nghiệm dược vật”
Nhạc Minh Huy nhíu mày, đây dường như không phải án giết người đơn thuần, loại thuốc gây ảo giác này, luôn có móc nối với mua bán ma túy, nhưng hội nghị thường kỳ lần trước tổ trưởng tổ truy bắt ma túy đã nói, gần đây chợ đen hoạt động không nhiều lắm.
Suy nghĩ này chỉ là thoáng cái rồi biến mất, Nhạc Minh Huy lập tức nói: “Có thể căn cứ vào liều thuốc, tính ra người bị hại bị nhốt bao lâu không?”
“Không thể, ” sau khi dừng lại mấy phút, Hạ Đình lại nói tiếp, “Pháp y nói, chỉ có thể nhìn ra thời gian không dưới một năm, độc tính của ma túy vô cùng lớn, căn cứ xương cốt thì người chết chừng 35 tuổi, nhưng cơ quan nội tạng đều đã già, hơn nữa, loại hỗn hợp ma túy và thuốc gây ảo giác dùng chung này, anh ta thấy lần đầu.”
Cảm thấy mấy manh mối quấn quanh một chỗ, hơn nữa điểm đáng ngờ càng ngày càng nhiều, Nhạc Minh Huy suy nghĩ một chút, hỏi: “Khác nhau thế nào?”
Có thể là vấn đề của anh quá nhiều, pháp y không chịu được chuyển lời, tự mình nhận điện thoại trả lời anh: “thuốc gây ảo giác thông thường nhiều hàm lượng LSD, MDMA, lần này là nhiều loại hàm lượng thêm hỗn hợp ma túy, trong máu người chết tổng lượng bọn chúng vượt chỉ tiêu nghiêm trọng, vết thương trên người anh ta, chắc là phản ứng tinh thần phấn khởi sau khi sử dụng thuốc, thân thể không kiểm soát được, năm này tháng nọ va chạm bị thương. ” anh ta nói xong một đoạn dài, dừng dừng một cái, thở dốc một hơi, “Nhạc đại đội trưởng, còn gì muốn hỏi, mau mau nói luôn một lần, tôi còn có sáu vị đang chờ.”
Nhạc Minh Huy cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Không có, lần này cám ơn bác sĩ Phùng. ” bên kia không nói lời dư thừa, trực tiếp cúp điện thoại.
Lúc này Thẩm An Liên đẩy cửa đi vào, trong tay đang cầm một chén trà nóng: “Người nhà đến nhận thi thể, vừa rồi Tống cục trưởng đã chỉ thị, ông ấy đồng ý khen thưởng Lý Chí Thông là người dân thấy việc nghĩa hăng hái làm, để biểu dương cách làm người của cậu ta.”
“Vậy có ích lợi gì? ” Nhạc Minh Huy khẽ nói một câu, nhận lấy trà nóng nhấp một ngụm, cúi đầu nhìn lá xanh biếc di động trong nước, “Người đã mất, trang giấy mỏng manh kia không thể thay cậu ta ở bên vợ con, mẹ già.”
Thẩm An Liên đứng ở bên cạnh không biết làm sao, cô không biết phải trả lời những lời này của Nhạc Minh Huy thế nào.
Chỉ chốc lát sau, Nhạc Minh Huy đã khôi phục dáng vẻ nghiêm túc bình thường, nhanh chóng chỉ định nhiệm vụ: “Lập tức cho ba người bị hại khác làm kiểm tra đo lường ma túy, báo cho Vệ Dịch tìm tổ truy bắt ma túy hỗ trợ, ” anh nói xong, dường như chưa quá yên tâm, nói tiếp, “Nói mập mạp, tăng phạm vi tìm kiếm, điều tra cả nhân khẩu tử vong liên quan đến chợ đen. Cần phải nhanh một chút xác nhận thân phận của bảy người chết.”
Thẩm An Liên gật đầu, đang định rời đi, chỉ nghe Nhạc Minh Huy thấp giọng nói: “Hôm nay nếu như có thể ra kết quả, chúng ta trước hỏi người bị hại, nếu như hỏi không ra manh mối, buổi sáng ngày mai báo bác sĩ Đàm tới đây”
——————————————————————————————————————————
Nhạc Minh Huy di chuyển cái ghế băng ngồi ở gần cửa, bệnh viện này phòng không lớn, gần cửa sổ đặt một cái giường, gió từ cửa sổ thổi vào, lay động rèm cửa xanh nhạt che ánh sáng.
Người phụ nữ tóc ngắn co rụt trên giường, trong ngày mùa hè, trên người học chăn thật dày, vẫn lạnh run như cũ.
Mặc dù đã sớm dự đoán được tình cảnh này, nhưng Nhạc Minh Huy vẫn không nhịn được thở dài trong lòng, cô ta cũng giống với hai người đàn ông bị hại, lúc bắt đầu lên cơn nghiện thì giãy giụa mãnh liệt, cần trói lại dùng thuốc an thần, cơn nghiện đi qua, liền không nói một lời, hỏi cái gì cũng không trả lời, chỉ ngơ ngác run rẩy.
Nhạc Minh Huy cố gắng nhỏ giọng, lần thứ 21 hỏi cô: “Tiểu thư, có thể nói cho tôi biết tên của cô không?”
Người phụ nữ ôm đầu gối ngồi ở trên giường, ánh mắt dại ra, ánh sáng trong mắt sớm đã bị thuốc và giam cầm qua năm này tháng khác làm biến mất, đối với câu hỏi của người khác, không có bất kỳ phản ứng nào.
Bọn họ tự bế, cảm giác trống vắng, ý chí yếu kém, bọn họ không có suy nghĩ sống sót. Cho dù đã tự do, không phải ở trong ***g giam nhỏ hẹp không thấy ánh mặt trời kia, nhưng vẫn sợ ánh mặt trời chói mắt.
Linh hoạt dứt khoát đứng dậy, Nhạc Minh Huy nhẹ nhàng chuyển băng ghế sang một bên, đẩy cửa đi ra ngoài, sáng sớm ánh nắng rất dồi dào, từ hai bên hành lang dài chiếu vào, Đàm Cẩm đứng ở trong bóng rân, đang cẩn thận nghiên cứu báo cáo y học dài dòng.
Nhạc Minh Huy nói: “Không xong, không có phản ứng.”
Đàm Cẩm lật báo cáo trong tay, rất lâu mới ngẩng khuôn mặt không chút biểu cảm lên, ánh mắt đối diện Nhạc Minh Huy: “Tại sao một số người, có thể cay nghiệt vô tình với người khác như vậy?”
Vấn đề này, Nhạc Minh Huy thể trả lời, cũng không biết trả lời như thế nào, anh chỉ hỏi: “Hai nam giới bị hại đang ở phòng bệnh cách vách, có muốn đi hỏi bọn họ trước không?”
“Cho anh một ý kiến. ” Đàm Cẩm nhanh chóng nói, “So với người bị hại nam giới, thì người bị hại nữ giới tâm tư tinh tế, mặc dù thoạt nhìn nhỏ yếu, nhưng năng lực thừa nhận mạnh hơn phái nam rất nhiều, tôi muốn trao đổi với nữ giới trước.”
Nhạc Minh Huy gật đầu, nghiêng người nhường đường cho cậu, lúc Đàm Cẩm đi qua người anh, hơi dừng bước lại, nhỏ giọng nói: “Anh hai ngày không ngủ rồi? Về nhà trước đi, nơi này có chúng tôi.”
Âm thanh của cậu rất lạnh nhạt, Nhạc Minh Huy lại nghe ra sự quan tâm không thể nhìn thấy trong mấy câu này, bèn nói: “Được.”
Đàm Cẩm đẩy cửa ra, lại trở tay đóng kín, cô gái kia không có bất kỳ phản ứng nào, ánh mắt không biết nhìn về phía nào, tan rã vô hồn.
Phản ứng với dược vật của cô ta thấp nhất, mới vừa vượt qua giới hạn, chứng tỏ bị nhốt trong thời gian rất ngắn, lý nên vẫn chưa tới mức sinh lý và nhận thức bị tổn hại nghiêm trọng, hiện tại trị liệu tốt, có thể sống cuộc sống bình thường trong xã hội.
Đàm Cẩm dựa vào cửa, cách cô rất xa, nhưng không giống như Nhạc Minh Huy hỏi cô họ tên là gì, chỉ hơi nghiêm túc nói: “Uống thuốc đi.”
Uống thuốc đi, uống thuốc đi, uống thuốc đi. Dường như mỗi một lần như vậy, cánh cửa sắt nặng nề bị mở ra, thứ đi cùng câu nói này gần như phá hủy ý nghĩ muốn sống của cô.
Cô gái tóc ngắn đột nhiên ngẩng đầu, liền lăn một vòng đến trước gót chân Đàm Cẩm, lại không nghĩ trên cổ tay còn vải trói, cô căn bản không cách nào rời khỏi giường bệnh. Cô cầu khẩn nhìn về phía Đàm Cẩm, trong miệng lẩm bẩm: “Van anh, cho tôi.”
Mặc dù chỉ nói bốn chữ, nhưng hiệu quả hơn Nhạc Minh Huy bận rộn một ngày một đêm, cách làm như thế rất tàn khốc, nhưng có thể kích thích cô ta nhất, làm cho cô ta sinh ra phản ứng.
Đàm Cẩm nói: “Mày không nên cử động, hôm nay lại không nghe lời.”
Quả nhiên, cô gái bất động, đàng hoàng ngồi ở trên giường, tội nghiệp nhìn về phía cậu.
Đàm Cẩm phát hiện, ánh mắt cô ta hiện tại rất khác vừa rồi, bây giờ nhìn giống như là bình thường, rồi lại như không bình thường.
“Thuốc ăn ngon không? ” Đàm Cẩm hỏi, “Lần trước tao cho mày thuốc, là lúc nào?”
Cái vấn đề này dường như rất khó trả lời, cô gái nghiêng đầu suy nghĩ rất lâu, mới nói: “Ăn ngon, không nhớ rõ.”
Không có được đáp án mong muốn, Đàm Cẩm cũng không nổi giận, tiếp tục hỏi: “Uống thuốc, có cảm giác gì?”
Lần này cô gái trả lời rất nhanh, giống như đã từng trả lời vấn đề như vậy rất nhiều lần rồi, vẻ mặt cô ta rất say mê, lại mang theo một chút mộng ảo, cô ta nói: “Tôi nhìn thấy mẹ, mẹ nói mẹ rất nhớ tôi.”
“Ba ba cô đâu? Ba ba nhớ cô không? ” Đàm Cẩm hỏi tiếp.
Vấn đề này hình như kích thích cô ta, cô ta lớn tiếng nói: “Ba ba? Ba ba? Ha ha ha ha ha! ” cô ta cười, thét, âm thanh chói tai, thật giống như mảnh kiếm, đâm rách màng nhĩ Đàm Cẩm.
Đàm Cẩm ấn chuông điện, rồi lại hỏi: “Ba ba làm sao?”
Âm thanh cậu không lớn, đã bị cô gái tiếng thét chói tai của cô gái che giấu, nhưng cô gái lại nghe được, cô ta đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn, tròng mắt đỏ hoe, ánh mắt khiếp người như vậy, Đàm Cẩm trong nháy mắt cảm thấy cô không chỉ có PTSD*, còn có thể kèm thêm tinh thần thất thường.
PTSD: Rối loạn stress sau sang chấn, tìm hiểu thêm ở wiki
Cô ta đột nhiên lại gọi: “Ba ba đã chết, đã chết!!!! ” tiếng kêu của cô ta, tiếng trước mãnh liệt hơn tiếng sau, quanh quẩn trong phòng bệnh trống trải, bác sĩ và hộ sĩ rất nhanh chạy tới, định buộc chặt lại dây trói bị lỏng, hộ sĩ thành thạo lấy ra thuốc an thần, đang định tiêm cho cô ta, lại bị Đàm Cẩm ngăn lại: “Đợi đã!”
Cô gái kia vẫn tự nói tự kể như cũ, Đàm Cẩm đến gần, nghe cô nói: “Anh muốn để tôi mơ thấy ba ba? Không có cửa đâu, nằm mơ! Tôi chết cũng không nói cho anh! Ha ha ha ha!”
Đàm Cẩm ra hiệu hộ sĩ tiêm thuốc cho cô ta, cô ta dần dần an tĩnh lại, Đàm Cẩm đứng bên giường nhìn cô ta, còn trẻ như vậy, có lẽ chỉ hơn hai mươi tuổi, đã biến thành bộ dạng này, cô ấy đắc tội ai? Tại sao phải đến phiên cô ấy? Không ai biết.
Đẩy cửa ra, quả nhiên thấy người đàn ông cao lớn kia dựa vào tường, ngủ rất sâu. Đàm Cẩm đi tới trước mặt anh, khom lưng nhẹ giọng gọi anh: “Nhạc đội, nhạc đội? Tỉnh tỉnh, về nhà ngủ.”
Vừa rồi cô gái kia làm ầm ĩ lớn như vậy, cũng không làm anh tỉnh dậy, có thể thấy được mệt đến không xong. Nhạc Minh Huy dụi dụi mắt, tay phải chống tường muốn đứng dậy, Đàm Cẩm vội vươn tay ra giúp anh: “Nhanh về nhà đi.”
Trạng thái của anh cũng không quá tốt, đầu tóc lộn xộn, đáy mắt đều là tia máu, sắc mặt trắng bệch, đôi môi không chút huyết sắc, trên cằm còn có chút râu ria lởm chởm, vừa dụi tròng mắt, vừa nói: “Lúc tuổi còn trẻ chịu đựng mấy ngày cũng không sao cả, tuổi lớn rồi, hai ngày đã chịu không nổi.”
Lời này có chút tự giễu, anh mới từ bệnh viện ra ngoài, vết sẹo trên người vẫn còn đó, máu chảy đi còn chưa bù lại, đã bận rộn nhận vụ án tiếp theo, không ngủ không nghỉ. Đàm Cẩm trong nháy mắt cảm thấy ấm áp, còn có một số người, đang bôn ba, cbận rộn vì người khác.
Đàm Cẩm nói với anh: “Về nhà đi, vừa rồi Tiểu Đình và mập mạp gặp tôi, cũng bảo tôi khuyên anh về nhà.”
“Được, được. ” Nhạc Minh Huy vừa đi về phía bên kia hành lang, vừa nói: “Cậu vừa rồi hỏi được tin tức gì hữu dụng, thì trực tiếp nói cho bọn họ, không cần thông qua tôi nói lại một lần nữa, đợi một lát bảo An Liên gọi điện cho Vệ Dịch, kêu cậu ta về nhà nghỉ đi.”
Anh nói xong một chuỗi dài, người đã rẽ đến hành lang, âm cuối hùng hồn còn quanh quẩn trong hành lang, Đàm Cẩm bất đắc dĩ bĩu môi, nói: “Biết rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT