Hiện tại tôi cảm thấy hơi hoảng loạn. Gran và Gramps vừa rời đi được một lúc, nhưng tôi vẫn ở trong ICU. Tôi ngồi trên một chiếc ghế, nhớ lại cuộc trò chuyện của họ, những màn đối thoại rất dễ chịu, thông thường và không xáo động. Cho đến khi họ rời đi. Tôi đã theo sau lúc Gran và Gramps bước ra khỏi ICU, Gramps quay ra hỏi Gran: “Bà nghĩ con bé đã quyết định chưa?”
“Quyết định gì cơ?”
Gramps trông không thoải mái lắm. Ông dừng chân. “Bà biết đấy? Quyết định,“ ông thì thầm.
“Ông đang nói gì thế?” Giọng của Gran có vẻ vừa cáu tiết vừa dịu dàng.
“Tôi không biết mình đang nói gì nữa. Bà mới là người tin vào các thiên thần.”
“Vậy họ có liên quan gì đến Mia?” Gran hỏi.
“Nếu họ đã chết, nhưng vẫn ở quanh đây, giống như bà tin tưởng, vậy nếu họ muốn con bé gia nhập vào nhóm họ thì sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu con bé tham gia?”
“Chuyện sẽ không như thế,“ Gran nạt.
“Ồ,“ đó là tất cả những gì Gramps đáp. Màn gặng hỏi kết thúc.
Khi họ đi rồi, tôi nghĩ có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ thổ lộ với Gran rằng tôi chưa bao giờ hứng thú với cái giả thuyết của bà, rằng ba cái thứ chim chóc lại có thể trở thành thiên thần hộ mệnh của con người. Và giờ tôi càng quả quyết là chuyện ấy chẳng đời nào xảy ra.
Cha mẹ tôi không ở đây. Họ không nắm tay hay cổ vũ tôi. Tôi hiểu họ đủ để biết rằng, nếu có thể thì họ đã tới rồi. Có lẽ không phải cả hai. Có lẽ mẹ đang ở bên Teddy trong khi bố đang dõi theo tôi. Nhưng họ không thể đồng thời ở đây.
Trong lúc trầm ngâm về vấn đề này, tôi cũng nghĩ tới điều cô y tá nói. Cô bé đang điều khiển mọi việc. Và đột nhiên tôi hiểu điều mà Gramps thật sự muốn hỏi Gran. Ông cũng đã nghe thấy lời cô y tá. Ông hiểu ra trước tôi.
Nếu tôi ở lại. Nếu tôi sống. Tất cả đều tùy thuộc vào tôi.
Những công việc liên quan tới phục hồi hôn mê này chỉ là bác sĩ nói suông. Nó không phụ thuộc vào bác sĩ, không phụ thuộc vào những thiên thần vắng mặt. Thậm chí không phụ thuộc vào Chúa, người mà nếu tồn tại, cũng chẳng quanh quẩn ở đây lúc này. Nó phụ thuộc vào tôi.
Tôi phải làm thế nào để quyết định đây? Làm sao tôi có thể sống thiếu bố mẹ? Làm sao tôi có thể rời bỏ Teddy? Hoặc Adam? Chuyện này thật quá nặng nề. Tôi thậm chí còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, vì sao tôi lại rơi vào tình trạng này hoặc làm thế nào để thoát khỏi nó nếu như tôi muốn. Nếu tôi nói, tôi muốn tỉnh lại, vậy tôi có tỉnh lại ngay lập tức không? Tôi đã đi gãy gót giày để tìm Teddy và cố gắng bay đến Hawaii, nhưng chẳng có hiệu quả. Dường như mọi chuyện phức tạp hơn tôi tưởng.
Nhưng dù vậy, tôi vẫn tin đó là sự thật. Tôi lại văng vẳng nghe thấy những lời của cô y tá. Tôi là người điều khiển. Mọi người đang chờ đợi tôi.
Tôi quyết định. Giờ thì tôi đã hiểu. Và nó khiến tôi khiếp sợ hơn tất cả mọi thứ đã diễn ra trong ngày hôm nay.Adam đang ở chỗ quái nào vậy?
***
Một tuần trước Halloween năm tôi lớp 11, Adam hân hoan xuất hiện trước cửa nhà tôi. Anh cầm một cái túi treo quần áo và trưng nụ cười rộng ngoác ngốc nghếch.
“Chuẩn bị vật vã trong ghen tị đi. Anh vừa mua được bộ hóa trang tuyệt nhất,“ anh nói. Anh mở khóa túi. Bên trong là một cái áo sơ-mi trắng diềm xếp nếp, một quần ống túm và một khoác dạ dài có cầu vai.
“Anh định trở thành Seinfeld với cái áo hoàng tử diêm dúa hả?” tôi hỏi.
“Xì. Seinfeld. Vậy mà em tự xưng mình là nghệ sĩ nhạc cổ điển. Anh sẽ trở thành Mozart. Mà từ từ, em còn chưa nhìn thấy đôi giầy. Anh mò mẫm trong túi và lấy ra một đôi giầy da đen thô kệch có bịt mũi kim loại.”
“Đẹp đấy,“ tôi nói. “Em nghĩ mẹ em có một đôi giống thế này.”
“Em đang ghen tị vì không có đồ rock đẹp thế này. Anh sẽ mặc thêm cả một cái quần bó nữa. Cần phải bảo đảm cho phong cách đàn ông của mình. Tiện thể, anh còn có tóc giả.”
“Anh tìm thấy những thứ này ở đâu vậy?” Tôi hỏi, sờ mái tóc giả. Cảm giác như chúng làm bằng sợi đay.
“Trên mạng. Chỉ một trăm đô.”
“Anh dành những một trăm đô-la cho phục trang Halloween ấy hả?”
Hóng thấy chuyện về Halloween, Teddy chạy xuống cầu thang, lờ tôi đi và giật giật cái dây xích đeo quần của Adam. “Chờ em!” nó yêu cầu, rồi lại chạy lên tầng và vài giây sau trở xuống với một cái túi. “Đây có phải một bộ hóa trang đẹp không ạ? Hay nó khiến em sặc mùi trẻ con?” Teddy hỏi, giơ ra một cái đinh ba, cặp tai quỷ, đuôi đỏ và một bộ pijama liền chân màu đỏ.
“Ồ.” Adam giật lùi vài bước, trợn tròn mắt. “Bộ cánh này làm anh sợ khóc thét, mà đấy là em còn chưa thèm mặc nó nhé.”
“Thật ư? Anh không nghĩ pijama trông ngu ngốc à. Em không muốn bị ai cười nhạo đâu,“ Teddy hỏi lại, cặp lông mày của nó xoắn xuýt một cái nghiêm túc.
Tôi cười khúc khích với Adam, người đang cố nuốt xuống nụ cười của mình. “Pijama đỏ cộng thêm đinh ba cộng thêm tai quỷ và đuôi nhọn quá ư là quái quỷ, chẳng ai dám giỡn mặt với em đâu, trừ khi bọn nó muốn bị đọa đày vĩnh cửu.” Adam đảm bảo với nó.
Teddy nở nụ cười lớn, lộ ra lỗ hổng trên chỗ răng cửa của nó. “Mẹ em cũng nói vậy, nhưng em muốn chắc chắn rằng mẹ không nói thế chỉ vì không muốn em lằng nhằng làm phiền mẹ về chuyện phục trang nữa. Mà chị sẽ đưa em đi chơi Cho-kẹo-hay-bị-ghẹo phải không?” Giờ thì nó quay sang tôi.
“Như mọi năm thôi,“ tôi đáp. “Còn cách nào khác để lấy kẹo chứ?”
“Anh cũng đi à?” nó hỏi Adam.
“Anh sẽ không bỏ lỡ đâu.”
Teddy quay gót và phóng vèo lên tầng. Adam nhìn tôi. “Vậy là Teddy đã xong. Còn em định mặc gì?”
“À, em không có khiếu làm cô nàng hóa trang cho lắm.”
Adam đảo mắt. “Chà, làm một lần đi. Đây là Halloween mà, dịp đầu tiên chúng ta bên nhau. Shooting Star có một buổi diễn lớn tối hôm ấy. Đó là một concert hóa trang, và em đã hứa là sẽ đi rồi.”Tôi cười thầm. Sau sáu tháng yêu Adam, tôi đã quen với việc chúng tôi bị coi là cặp đôi kỳ quặc ở trường - đám bạn học gọi chúng tôi là Chàng-bảnh-và-nàng-dị. Tôi bắt đầu cảm thấy thoải mái hơn với các thành viên trong ban nhạc của Adam, thậm chí học vài câu nói tiếng lóng kiểu bọn họ. Tôi có thể hòa đồng khi Adam đưa tôi đến Nhà Rock, căn nhà bừa bộn gần trường cao đẳng nơi những người còn lại trong ban nhạc cư ngụ. Tôi thậm chí còn có thể tham gia vào những buổi tiệc punk rock góp đồ ăn nơi những ai được mời mang một ít đồ sắp hết hạn từ tủ lạnh nhà họ đến. Chúng tôi gom hết các nguyên liệu và cho ra vài thành phẩm. Tôi thật sự rất giỏi tìm cách biến bò xay ăn kiêng, củ cải đường, phô-mai sữa mặn, và quả mơ thành một món gì đó nuốt được.
Nhưng tôi vẫn ghét những buổi diễn, và cũng ghét bản thân mình vì ghét chúng. Câu lạc bộ lúc nào cũng ám khói, làm tôi cay mắt và khiến quần áo tôi bốc mùi. Tiếng người nói luôn ầm ĩ như tiếng kèn, khiến màng nhĩ tôi rung lên và sau đó cơn ù tai cực độ khiến tôi mất ngủ. Tôi sẽ nằm trên giường, nghĩ về buổi tối gượng gạo và cảm thấy tồi tệ hơn với mỗi phân đoạn được tua lại.
“Đừng có bảo với anh là em đổi ý,“ Adam nói, trông anh vừa tổn thương vừa cáu kỉnh.
“Còn Teddy thì sao? Mình đã hứa sẽ đưa nó đi chơi Cho-kẹo-hay-bị-ghẹo...”
“Phải, lúc năm giờ. Chúng ta không cần đến show diễn trước mười giờ. Anh nghi ngờ việc Chúa tể Ted có thể chơi Cho-kẹo-hay-bị-ghẹo nguyên năm tiếng đồng hồ đấy. Vậy nên em đừng đổ tại. Và tốt nhất em nên tìm một bộ phục trang đẹp ăn rơ với anh đi, bởi vì trông anh sẽ rất hấp dẫn, cái kiểu cổ điển của thế kỷ mười tám ấy.”
Sau khi Adam rời đi để tiếp tục công việc giao pizza, tôi thấy lòng mình trĩu xuống. Tôi đi lên tầng luyện tập bản nhạc của Dvorak mà Giáo sư Christie đã giao, đồng thời ngẫm xem điều gì đang khiến tôi phiền lòng. Vì sao tôi lại không thích những buổi diễn của anh? Bởi vì Shooting Star đang dần trở nên nổi tiếng và tôi thì ghen tị? Do đám groupie không ngừng tăng quân số đá tôi ra rìa? Nghe có vẻ là lý do đủ hợp lý, nhưng vẫn không phải.
Sau khi chơi nhạc được khoảng mười phút, cuối cùng tôi cũng đúc ra: Sự ác cảm của tôi đối với show diễn của Adam không liên quan gì đến groupie hay ghen tức. Đó là bởi sự nghi ngờ. Giống như sự nghi ngờ tôi vẫn thường có về việc lạc lõng. Tôi không cảm thấy mình thuộc về gia đình này, và giờ tôi không cảm thấy mình thuộc về Adam, nhưng không giống như gia đình, thứ đã xác định là gắn chặt với tôi, Adam đã chọn tôi, và đó là điều tôi không thể hiểu nổi. Vì sao anh lại thích tôi? Thật vô lý. Tôi biết âm nhạc đã đưa chúng tôi đến bên nhau, nhét chúng tôi vào cùng một không gian nên chúng tôi mới có cơ hội gặp gỡ. Tôi biết Adam thích niềm đam mê âm nhạc của tôi, và anh đã khai quật được khiếu hài hước của tôi, kín đáo đến mức em suýt nữa đã bỏ lỡ nó, anh nói vậy. Nhân thể, nói đến việc kín đáo tối tăm, tôi biết anh thích các cô nàng có mái tóc tối màu, bởi vì tất cả các bạn gái của anh đều là nàng-tóc-nâu. Tôi cũng biết khi chỉ có hai người với nhau, chúng tôi có thể nói chuyện hàng giờ đồng hồ, hoặc ngồi đọc sách bên cạnh nhau mấy tiếng liền, mỗi người nghe iPod riêng, và vẫn cảm thấy được bên nhau trọn vẹn. Khi ở cùng Adam, tôi cảm thấy mình được phát hiện, được lựa chọn, trở nên đặc biệt, và điều đó càng khiến tôi thắc mắc “Tại sao là tôi“.Có lẽ đấy là nguyên nhân mặc dù Adam sẵn sàng cam chịu dàn giao hưởng của Schubert và tham dự bất kỳ buổi độc tấu nào của tôi, tặng tôi hoa ly, loại hoa tôi yêu thích, tôi vẫn tình nguyện đến gặp nha sĩ hơn là tham dự buổi diễn của anh. Tôi thật xấu xa. Tôi nghĩ đến những điều mẹ nói với tôi khi tôi cảm thấy bấp bênh: Cứ giả vờ cho đến khi con thành công. Sau khi chơi xong bản nhạc đến lần thứ ba, tôi quyết định mình không chỉ đến buổi diễn của anh, mà còn thử một lần cố gắng tìm hiểu thế giới của anh, giống như anh đã làm với tôi.
“Con cần mẹ giúp,“ tôi nói với mẹ sau giờ ăn tối hôm ấy, khi chúng tôi đứng cạnh chồng bát đĩa.
“Mẹ nghĩ chúng ta đã thống nhất rằng mẹ không giỏi lượng giác cho lắm. Có lẽ con cần ôn luyện trực tuyến,“ mẹ nói.
“Không phải giúp môn toán. Chuyện khác cơ ạ.”
“Mẹ sẽ cố hết sức. Thế con cần gì?”
“Lời khuyên ạ. Theo mẹ cô nàng rocker nào là ngầu nhất, chằn nhất, nóng bỏng nhất?
“Debbie Harry,“ mẹ đáp.
“Cảm...”
“Chưa hết đâu,“ mẹ ngắt lời. “Con không thể bắt mẹ chọn một được. Thật quá là Lựa chọn của Sophie. Kathleen Hannah. Patti Smith. Joan Jett. Courtney Love, với cái kiểu điên cuồng hủy hoại của cô ấy. Lucinda Williams, mặc dù theo nhạc đồng quê nhưng cô ấy cứng-như-đinh. Kim Gordon của nhóm Sonic Youth, dù đã hơn năm mươi nhưng phong độ không đổi. Cô nàng Cat Power. Joan Armatrading. Sao vậy, một chuyên đề xã hội học à?
“Đại loại vậy ạ,“ tôi đáp, lau khô một chiếc đĩa mẻ. “Vì Halloween.”
Mẹ vỗ bàn tay đầy xà phòng của mình một cách hào hứng. “Con định thủ vai một trong chúng ta đấy à?”
“Vâng,“ tôi nói. “Mẹ giúp con được không?”
Mẹ xin về sớm để chúng tôi có thể lượn quanh các cửa hàng bán quần áo phục cổ. Bà quyết định rằng chúng tôi nên mô phỏng ngoại hình của rocker nói chung, hơn là cố gắng bắt chước một nghệ sĩ nhất định. Chúng tôi mua một cái quần bó da thằn lằn, một bộ tóc giả ngắn vàng hoe mái bằng, kiểu của Debbie Harry hồi đầu thập niên tám mươi, được mẹ highlight một lọn tím bằng thuốc nhuộm Manic Panic. Về phần phụ kiện, chúng tôi chọn đồng hồ da màu đen cho một bên cổ tay và hai tá vòng bạc cho tay còn lại. Mẹ moi được cái áo phông Sonic Youth cổ điển của mình - cảnh báo tôi không được cởi nó ra, sợ rằng ai đó sẽ cuỗm ngay nó và rao bán với giá hàng trăm đô-la trên eBay - cùng với đôi bốt đinh da đen mũi nhọn bà đã đi trong ngày cưới.
Vào ngày Halloween, mẹ trang điểm cho tôi, kẻ mắt nước màu đen dày khiến cho mắt tôi trở nên nguy hiểm. Phấn phủ trắng làm da tôi nhợt nhạt. Đôi môi nổi bật màu đỏ máu. Một chiếc khuyên mũi loại gắn. Khi nhìn vào gương, tôi thấy gương mặt của mẹ đang nhìn mình. Có lẽ là bởi bộ tóc giả vàng hoe, nhưng đó là lần đầu tiên tôi nghĩ rằng mình thật sự giống bất kỳ ai trong gia đình thân thương này.
Cha mẹ và Teddy chờ Adam ở dưới tầng trong khi tôi ngồi trong phòng. Tôi cảm thấy chuyện này giống như buổi dạ vũ tốt nghiệp vậy. Bố cầm một cái máy quay, mẹ đang nhảy nhót với sự kích động. Khi Adam vào nhà, trút cho Teddy một đống kẹo Skittles, bố mẹ gọi tôi xuống.Tôi bước đi uyển chuyển nhất có thể với đôi bốt cao gót. Tôi đã mường tượng Adam phát điên lên khi thấy tôi, cô bạn gái quần-bò-áo-len của anh đã hoàn toàn lột xác. Nhưng anh chỉ cười chào tôi như thường, có phần khoái trá. “Phục trang đẹp đấy,“ đó là tất cả những gì anh nói.
“Quid pro quo. Công bằng thôi mà,“ Tôi nói, chỉ vào bộ quần áo Mozart của anh.
“Em nghĩ trông chị hơi đáng sợ, nhưng mà đẹp,“ Teddy bình phẩm. “Em có thể nói là gợi cảm nữa, nhưng em là em trai chị, thế hơi quá phận.”
“Làm sao mà em biết được gợi cảm là gì?” Tôi hỏi. “Em mới sáu tuổi.”
“Ai cũng biết gợi cảm nghĩa là gì,“ nó đáp.
Mọi người trừ tôi, tôi nghĩ vậy. Nhưng tối hôm đó tôi cũng đã hiểu phần nào. Khi chúng tôi chơi Cho-kẹo-hay-bị-ghẹo cùng Teddy, những người hàng xóm biết tôi hàng bao nhiêu năm chẳng nhận ra tôi. Những chàng trai chưa bao giờ để ý đến tôi giờ lại vô thức liếc nhìn tôi lần thứ hai. Mỗi khi chuyện này xảy ra, tôi càng cảm thấy mình giống một cô nàng quyến rũ nguy hiểm mà tôi đang sắm vai. “Giả vờ cho đến khi thành công” thật sự hiệu quả.
Câu lạc bộ mà Shooting Star biểu diễn chật ních. Ai cũng hóa trang, phần nhiều cô gái đóng bộ người hầu Pháp xẻ ngực sâu táo bạo, những nữ vương cầm roi, Dorothy gợi tình của Phù thủy xứ Oz với chiếc váy cũn cỡn khoe nịt tất đỏ - khiến tôi như thường lệ trông như một đứa trẻ hậu đậu. Nhưng tối nay tôi không cảm thấy bản thân nhạt nhẽo một chút nào, kể cả khi không ai nhận ra tôi đang mặc một bộ hóa trang.
“Đáng ra bạn phải cải trang chứ,“ một anh chàng khung xương trách cứ tôi trước khi tặng tôi một cốc bia.
“Tôi YÊU cái quần này chết đi được,“ một cô tiểu thư tân thời hét vào tai tôi. “Cậu mua nó ở Seattle à?”
“Có phải cậu ở nhóm Crack House Quartet không?” một chàng trai đeo mặt nạ Hillary Clinton hỏi tôi, nhắc tới một ban nhạc hard-core mà Adam thích còn tôi thì ghét.
Khi Shooting Star lên sân khấu, tôi không đứng trong cánh gà như thường lệ. Sau cánh gà tôi có thể ngồi trên một cái ghế, có tầm nhìn không bị ảnh hưởng và không phải nói chuyện với ai. Lần này, tôi nán lại quầy bar, và sau đó, khi cô tiểu thư tân thời kia chộp lấy tôi, tôi tham gia vào điệu nhảy cùng cô trong đám địa-ngục-bạo-lực.
Tôi chưa từng tham gia vào địa-ngục-bạo-lực. Tôi không ham hố gì trò đi vòng quanh khi đang say xỉn, để ủng của những gã to con giẫm lên ngón chân mình. Nhưng tối nay, tôi hoàn toàn hòa mình vào nó. Tôi đã học được việc kết hợp năng lượng của bản thân với đám đông cũng như tiếp nhận lại từ họ. Làm sao mà đứng trong đám nhốn nháo, khi mọi chuyện diễn ra, bạn có thể không di chuyển hay nhảy nhót điên cuồng như thể chết chìm trong một xoáy nước chứ.
Khi Adam kết thúc phần của mình, tôi cũng thở hổn hển và đẫm mồ hôi như anh. Tôi không trở vào trong cánh gà để chúc mừng anh trước khi mọi người tìm anh. Tôi chờ anh giữa sàn câu lạc bộ, gặp các khán giả như anh thường làm sau mỗi buổi diễn. Rồi anh đi ra, chiếc khăn bông vắt qua cổ, đang tu một chai nước, tôi quăng mình vào vòng tay anh, hôn anh đắm đuối và ướt át trước mặt tất cả mọi người. Tôi có thể cảm nhận nụ cười của anh khi anh hôn lại tôi.
“Chà chà, hình như ai đó được Debbie Harry nhập hồn rồi,“ anh nói, chùi vệt son nước dính trên cằm mình.
“Chắc là thế. Còn anh thì sao? Anh có cảm thấy mình giống Mozart không?”
“Tất cả những gì anh biết về ông ấy đều từ phim ảnh. Nhưng anh nhớ ông ấy là kiểu người “thèm khát”, vậy nên sau nụ hôn vừa rồi, anh đoán anh cũng giông giống. Em đã sẵn sàng để về chưa? Anh sẽ lấy đồ và chúng mình có thể rời khỏi đây.”
“Không, ở lại đến cuối đi anh.”
“Thật à?” Adam hỏi, lông mày anh nhướng lên kinh ngạc.
“Vâng, thậm chí em có thể đi vào địa-ngục-bạo-lực với anh.”
“Em say đấy à?” anh ghẹo.
“Chỉ uống Kool-Aid thôi,“ tôi trả lời.
Chúng tôi nhảy, thi thoảng ngừng lại để âu yếm nhau, tới tận khi câu lạc bộ đóng cửa.
Trên đường về nhà, Adam nắm tay tôi trong lúc lái xe. Đôi khi anh quay sang nhìn tôi, vừa mỉm cười vừa lắc đầu.
“Vậy anh thích em như thế này hả?” Tôi hỏi.
“Hmm,“ anh đáp.
“Đó là phải hay không?”
“Đương nhiên là anh thích em.”
“Không, như thế này cơ. Anh có thích em như đêm nay không?”
Adam nói thẳng. “Anh thích cách em hòa nhập vào buổi diễn và không khăng khăng muốn về sớm nhất có thể. Anh thích nhảy với em. Và anh yêu cách em thoải mái ở cùng đám bất hảo bọn anh.”
“Nhưng anh có thích em như thế này không? Thích em hơn ấy?”
“Hơn thế nào?” anh hỏi. Trông anh thật sự bối rối.
“Hơn bình thường.” Tôi bắt đầu cáu kỉnh. Tôi cảm thấy đêm nay mặt mình dày hơn, giống như phục trang Halloween trùm lên tôi một con người mới, một người xứng đáng hơn với Adam, với gia đình tôi. Tôi cố gắng giải thích cho anh, và thật mất mặt, tôi thấy mình sắp bật khóc. Dường như Adam nhận thấy tôi đang suy sụp. Anh tấp xe vào lề đường và quay sang nhìn tôi.
“Mia, Mia, Mia.” Anh nói, vuốt ve lọn tóc mai loăn xoăn bung ra khỏi mái tóc giả của tôi. “Đây là em mà anh thích. Rõ ràng em đã ăn mặc gợi cảm hơn và, em biết đấy, tóc vàng hoe, thật khác biệt. Nhưng em của tối nay vẫn là người mà anh yêu ngày hôm qua, và sẽ người anh yêu ngày mai. Anh yêu em vì em mong manh mà kiên cường, lặng lẽ nhưng ấn tượng. Chết tiệt, em là một trong những cô nàng punk nhất anh từng biết, bất kể em nghe nhạc gì hay mặc đồ gì.”
Sau đó, mỗi khi tôi bắt đầu nghi ngờ cảm xúc của Adam, tôi lại nghĩ về mái tóc giả của mình, giờ đang phủ bụi trong phòng để đồ, và hồi ức đêm hôm ấy sẽ trở lại. Rồi tôi không ngờ vực nữa. Tôi chỉ cảm thấy hạnh phúc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT