Kế hoạch thành công rực rỡ, Y Lam hào hứng cùng Mạc Kỳ Tuyên vào cung. Tuy rằng hoàng cung trong mắt nàng chính là nơi tranh đấu trùng trùng, vô cùng hiểm ác, ăn thịt không nhả xương, nhưng nếu chỉ dạo chơi thì cũng chẳng có gì. Hơn nữa trong cung bảo vật vô cùng, nàng nhất định cẩn thận xem xét, kiếm chút đồ đem ra chợ đen bán, khẳng định sẽ được giá cao. Hắc hắc, nếu thăm dò được bảo khố hoàng cung ở đâu thì càng tốt, nàng cũng không ngại vào dạo vài vòng đâu.
Trong đầu càng nghĩ càng thấy phấn khởi, Y Lam lại càng mong mau chóng được vào cung hơn. Xe ngựa chạy tầm hai khắc thì dừng lại, Mạc Kỳ Tuyên đứng dậy vén rèm xe, vươn tay đỡ Y Lam ra ngoài. Hộ vệ, thái giám cùng đám cung nữ gần đó trợn mắt há mồm, dụi dụi mắt mấy lần vẫn không tin được cảnh đang xảy ra trước mặt. Cái này…cũng quá khoa trương đi. Chiến vương gia nổi tiếng lạnh lùng tàn nhẫn lại có thể bày ra vẻ mặt ôn hòa, lại còn đưa tay đỡ xuống xe. Rốt cuộc người trong xe là thần thánh phương nào?
Cả đám người nín thở chờ đợi, quả nhiên người trong xe ngựa đã bước ra. Nhưng cảnh tiếp theo lại khiến mọi người ở đây trực tiếp hóa đá. Người từ xe ngựa bước xuống là một cô nương trẻ tuổi. Cô nương này lại không thèm nhìn đến Chiến vương gia đang đưa tay ra đỡ kia, trực tiếp nhảy xuống xe ngựa, bộ dạng tò mò quan sát xung quanh. Mà Chiến vương gia không hiểu sao cùng chẳng nói gì, chỉ lộ ra vẻ bất đắc dĩ thu tay lại. Thực ra lúc này Mạc Kỳ Tuyên đang rất rầu rĩ trong lòng. Cứ tưởng là có thể nắm tay nàng, không ngờ lại thành thế này a. Haiz, bỏ đi. Thời gian còn dài, cơ hội còn nhiều, hắn nhất định phải có được nàng.
Kế đó, Mạc Kỳ Tuyên sai Vệ Minh đưa Y Lam đi tham quan trong cung, còn bản thân thì vội vàng đến chỗ hoàng thượng bàn việc chính sự. Đợi đến khi cả hai khuất bóng rồi, đám hộ vệ, thái giám và cung nữ mới hoàn hồn, vội bàn tán xôn xao, mà chủ đề chính trong đó tự nhiên chính là Y Lam rồi.
-Ai nha, các ngươi xem, không phải là Chiến vương thích cô nương lúc nãy đấy chứ? Không biết là thiên kim nhà nào có phúc như vậy đây.
-Không, không phải đâu. Trong số các thiên kim tiểu thư ở kinh thành làm gì có ai như thế. Ta đoán có lẽ là công chúa của nước khác sang cầu thân rồi.
-Bậy bạ, công chúa các nước sang cầu thân từ trước tới này đều bị Chiến vương từ chối rồi, làm gì còn ai chứ? Ta nói cho các ngươi biết, Chiến vương ghét nhất là hôn nhân chính trị đó, tuyệt đối sẽ không chấp nhận đâu. Vả lại năm xưa tiên hoàng đã cho phép Chiến vương có thể tự quyết định hôn sự của mình, nếu người không muốn thì không ai ép được đâu.
Đám người thảo luận một hồi, vô cùng thích chí, rất nhanh liền đem tin này lan truyền khắp hoàng cung. Nhưng bởi vì lan truyền với tốc độ quá mức chóng mặt nên dẫn tới tình huống tam sao thất bản, cuối cùng không ai biết chính xác việc gì đang xảy ra. Người thì nói cô nương kia là công chúa của tiểu quốc nào đó tới cầu thân nên Chiến vương mới ra tiếp đón, người thì nói đó là sư muội của Chiến vương, vì Chiến vương rất yêu quý sư muội nên mới tận tình như thế. Giả thiết có nhiều người ủng hộ nhất, cũng khiến nhiều người đau lòng nhất, do phần lớn những người chứng kiến đưa ra, là cô nương kia là người Chiến vương đem lòng yêu thương, nhưng chỉ là yêu đơn phương, cô nương kia vẫm chưa chịu đồng ý. Chín người mười ý, không ai chịu thua ai, cuối cùng, tất cả đều phải căng mắt lên mà đợi động tĩnh của Chiến vương đại nhân.
Trong lúc lời đồn đang phát tán với tốc độ chóng mặt thì Y Lam vẫn ngây thơ không biết gì, vui vẻ dạo chơi trong hoàng cung. Vệ Minh nhận lệnh của Mạc Kỳ Tuyên, theo sát Y Lam như hình với bóng, đồng thời khéo léo hướng dẫn, giúp Y Lam tránh khỏi một số nơi phiền phức cùng những cấm địa. Nhưng dù hai người Y Lam có cố gắng tránh khỏi phiền phức đi nữa, cũng không ngăn được phiền phức tìm tới mình.
-Này, hai người kia, mau đứng lại cho ta!!!
Một âm thanh hống hách vang lên khiến Y Lam cảm thấy rất khó chịu, khẽ chau mày quay lại. Đó là một hồng y nữ tử tương đối xinh đẹp, ăn mặc vô cùng sang trọng, xem chừng cũng có chút thân phận. Nữ tử này nét mặt vô cùng kiêu ngạo và chua ngoa, chỉ tay vào mặt Y Lam, quát:
-Ta nói các ngươi đấy, có nghe không hả? Mau đến đây cho ta!!!
Nét mặt Y Lam cứng lại, trong lòng dâng lên một sự phẫn nộ kinh người. Vệ Minh đứng bên cạnh thầm hô không ổn, vội chắn trước mặt Y Lam, hướng nữ tử kia, lạnh nhạt nói, trong lời nói mơ hồ ẩn chứa sự cảnh cáo:
-An Bình quận chúa, đây là khách quý của Vương gia, tốt nhất là người không nên làm càn.
An Bình quận chúa kia nghe xong chẳng những không dừng lại, thậm chí còn tỏ vẻ tức giận, quát lớn:
-Im miệng cho ta, ngươi chỉ là một hạ nhân, lấy tư cách gì mở miệng với ta!!! Tiện nhân kia sao có thể là khách quý của Vương gia được? Rõ ràng một con hồ ly tinh tìm cách quấn lấy Vương gia hòng muốn trèo cao mà thôi.
Sắc mặt Y Lam đanh lại, nhếch miệng cười. Dám dùng khẩu khí này nói chuyện với nàng, từ trước tới giờ quả thật chưa có ai sống sót. Ân, An Bình quận chúa đúng không? Nếu như nàng không chỉnh cho nàng ta một trận thì cũng thật uổng cái danh hào Dạ đế của mình rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT