Thương Lam Hàn dường như không tin vào tai mình nữa. Hắn nuốt nước bọt, chậm rãi xoay người. Từ sau tường viện, một tiểu cô nương tầm mười lăm, mười sáu tuổi chậm chạp bước ra. Tiểu cô nương vươn người, ngáp dài một cái, bộ dạng giống như là vừa mới ngủ dậy.
-Cái kia...Y Lam, sao ngươi lại ở đây? – Thương Lam Hàn khó khăn hỏi, trong lòng chợt có linh cảm không tốt.
Y Lam đưa hai tay dụi mắt cho tỉnh táo, phát hiện ra là Thương Lam Hàn thì tròn mắt ngạc nhiên:
-Di, Tiểu Hàn, sao ngươi lại ở đây? Lại còn đánh nhau với A Ngọc nữa chứ - sau đó chuyển sang lầm bầm hờn dỗi - ồn ào như vậy, phá hỏng mất giấc ngủ của ta rồi. Thật là, mấy ngày rồi mới ngủ được một giấc, ai ngờ lại bị phá đám chứ!!!
Nam Cung Ngọc cũng ngạc nhiên không kém, do dự một hồi mới mở miệng hỏi:
-Hai người biết nhau à?
Y Lam hồn nhiên hướng Nam Cung Ngọc gật đầu, sau đó ngáp dài, quay người đi thẳng vào trong, nói vọng ra:
-A Ngọc, Tiểu Hàn, hai người đừng đánh nhau nưa, chẳng có gì vui đâu. Để yên cho ta ngủ chút đi, ta sắp mệt chết luôn rồi.
Thương Lam Hàn vẫn đứng ngay đơ ra đó, dường như vẫn chưa tiêu hóa được việc này. Là nàng, không ngờ người mà Nam Cung Ngọc và Mạc Kỳ Tuyên cùng theo đuổi lại là nàng. Cảm xúc của hắn bây giờ là rất muốn đánh cho bản thân mình một trận tơi tả. Trên đời này rốt cuộc có ai ngốc hơn hắn nữa không? Lại đi giúp đỡ tình địch theo đuổi người mình yêu. Hắn đúng là ngu ngốc quá mà. Bất quá hiện tại sửa chữa vẫn còn kịp. Bằng mọi giá phải ngăn không cho tiểu tử Mạc Kỳ Tuyên kia làm lành với nàng. Ừm, còn phải khiến nàng tránh xa tên khốn Nam Cung Ngọc kia nữa. Tên đó cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì.
Điều chỉnh xong cảm xúc, khóe miệng Thương Lam Hàn nhếch lên, nở nụ cười đầy tà ác. A Tuyên, ngươi cũng đừng trách ta, nhưng mà nàng, bổn công tử đã định rồi. Đoạn, liền triển khai khinh công, nhanh chóng rời khỏi thừa tướng phủ.
Nam Cung Ngọc khuôn mặt dường như có chút buồn bã, nhưng rất nhanh liền bị giấu đi. Hắn cùng nàng chẳng qua chỉ là bằng hữu bình thường mà thôi. Hắn lấy tư cách gì mà quản nàng đây? Không khỏi nở nụ cười chua xót, Nam Cung Ngọc khẽ lắc đầu, nhấc chân đi đến thư phòng.
Ba vị chính chủ đều đã rời đi, thừa tướng phủ lại trở nên yên tĩnh. Chỉ có đám gia nhân trong nhà không ngừng xì xào bàn tán. Cái vị Thương công tử kia cũng quá tuấn tú rồi, không biết đại nhân nhà họ có cạnh tranh nổi không đây. Haiz, sức quyến rũ của Y Lam cô nương quả thật là đáng sợ mà!!!
Lại nói đến, người đã vô tình châm ngòi cho cuộc chiến giữa ba đại mỹ nam, hiện tại đang nằm trên giường ngủ rất ngon lành. Cái này cũng không thể trách nàng được, dù sao mấy ngày này nàng thực sự quá mệt mỏi rồi. Chỉ riêng việc tính toán, phân phối chi phí và giám sát, đốc thúc nhân công cũng đã đủ khiến nàng mệt bở hơi tai rồi. Thể lực tiêu hao không nhiều, nhưng tâm thần lại vô cùng mệt mỏi. Vậy nên lần này nàng đã ngủ hẳn một ngày liền.
Y Lam thoải mái vươn người, bước ra khỏi giường, tâm trạng dường như đặc biệt tốt. “Quả nhiên ngủ vẫn là cách nghỉ ngơi tuyệt vời nhất.” – Y Lam thầm nghĩ. Nàng vốn định tìm Nam Cung Ngọc cảm ơn một chút, nhưng lại nghe lão quản gia nói hắn đã vào triều nên đành ăn chút điểm tâm rồi tức tốc trở về. Haiz, công việc chưa hoàn thành thì nàng vẫn chưa thể ung dung mà nghỉ ngơi a!!!
Về tới nhà, Y Lam lập tức đến kiểm tra mọi việc. Cũng may là không có gì sai sót. Bốn tên thuộc hạ của nàng vẫn chăm chỉ luyện tập, ngoài ra còn thay nàng chú ý mọi việc trong nhà. Y Lam nghĩ đến Dạ bang mình lập ra kiếp trước thì cảm thấy thập phần hoài niệm, liền đặt tên cho tổ chức của mình ở thế giới này là Dạ lâu. Mặt khác, nàng bắt đầu giả nam, chọn ra từ trong đám trẻ mồ côi đầu đường xó chợ và chợ nô lệ không ít hạt giống mới đem về huấn luyện, đồng thời cũng âm thầm đánh chiếm mấy bang phái hắc đạo vừa và nhỏ trong kinh thành. Y Lam chọn ra một thế lực tương đối mạnh trong số những thế lực bị mình thu phục, dùng độc dược khống chế bọn hắn rồi bắt bọn hắn tổ kiến giúp nàng một cái thế lực tình báo.
Thời gian trôi đi rất nhanh, hơn nửa năm sau, cái tên Dạ lâu cũng trở nên nổi tiếng trong thiên hạ. Trận chiến thành danh của Dạ lâu chính là vào hơn một tháng trước, vị lâu chủ thần bí của Dạ lâu một mình diệt hết một tổ chức sát thủ nổi tiếng tàn bạo – Huyết Sát môn, khiến cho người người kinh sợ. Không ai biết lâu chủ Dạ lâu là ai, cho dù tổ chức tình báo nổi tiếng nhất bấy giờ là Ám cung cũng không điều tra ra. Người ta chỉ biết, lâu chủ Dạ lâu là một người rất lạnh lùng và tàn nhẫn, danh gọi Dạ đế. Người trong giang hồ đều nói nhau rằng, nếu một ngày ngươi gặp được một người mặc một bộ hắc bào có thêu chữ dạ bằng chỉ bạc trên ống tay áo, đeo một chiếc mặt nạ hồ điệp bằng bạc, vậy thì ngươi nên chạy trốn đi là vừa. Bởi vì người đó chính là đại danh đỉnh đỉnh – Dạ đế, kẻ được cho là một trong mười đại cao thủ trong thiên hạ.
Lại hơn một năm trôi qua, Dạ lâu hiện tại đã trở thành cái tên mà người ta vô cùng kiêng kỵ, có thể sánh vai với Tà các nổi tiếng trong giang hồ. Mà Dạ đế - lâu chủ của Dạ lâu, lại càng được cho rằng có thể có võ công ngang với Tà hoàng – các chủ Tà các, kiêm đệ nhất cao thủ của giang hồ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT