Nó nhìn hắn trong lòng, thở dài…nếu như…nó biến mất… thì hắn có thể thoát ra được không? Nó lắc đầu nguầy nguậy, mày điên à Anh Vy! Tự nhiên cái biến mất…xàm xàm không à!!
Nó nhìn xa xăm,hắn nhẹ rúc vào người nó. Cúi xuống nhìn hắn, nó mỉm cười nhẹ…nó yêu hắn…phải! Và sẽ không có thứ gì có thể cản được nó với hắn cả!! Nếu không,nó thề,nó sẽ chết thảm!! Và người muốn ngăn cách nó với hắn…thì sẽ càng thảm hơn…
————————————
“Anh Vy, chuyện mày nhờ tao làm xong rồi. Bây gìơ chỉ làm theo đúng kế hoạch thôi.” Nhỏ ngồi xuống ghế sofa,ngã đầu ra sau.
“Tốt,đi thôi!” Sau khi cùng anh đỡ hắn vào phòng ngủ,nó bước ra ngoài nói với nhỏ.
Cả hai đi ra ngoài, nó cầm điện thoại lên:
“Mandy! Đến lúc rồi.” Nó lạnh lùng.
“Được! Mandy này lâu rồi chưa khởi động xương cốt,đi liền!” Cô gái tên Mandy háo hức.
Cả ba cô gái,ba cá tính khác nhau.
Nhỏ mặc bộ đồ bó sát màu đen ngang eo,chiếc quần jeans mài rách trông lạnh lùng, mang đôi bốt quân đội màu đen nốt,mái tóc đen cột xếch một bên,viền mắt kẻ đen cùng đôi bông tai đinh tán nhìn ngầu hết cỡ.
Mandy mặc bộ váy màu xanh trông hiền thục, váy xòe ngay đùi cùng chiếc quần sọt nhỏ màu trắng, mái tóc uốn nhẹ cột sang phải, đeo chiếc kính trông tri thức,mang đôi giày bệt màu xanh nốt. Một cô gái trang nhã.
Còn nó, mặc cho mình bộ đồ sexy vô cùng,chiếc váy đỏ dài ôm sát mông quyến rũ, áo crop top màu đen trong bí ẩn, đôi giày cao gót màu bạc nhẹ bước như không,. Nhìn nó quyến rũ chết người.
“Ah!!! Không chịu đâu!! Mày nghĩ làm sao mà tao lại mặc cái bộ đồ…trông như dân punk thế!!!” Nhỏ la lên.
“Mày điên à con kia, đường đường là Mandy Phạm chuyên về punk mà lại đi ăn mặc thùy mị như bà chị kia hả. đổi lại!!” Mandy gào lên chỉ vào nhỏ rồi nói với nói.
“Biết làm sao gìơ, phải có lý do tao mới cho tụi bay mặc như thế này chứ! Mandy, mày phải đột nhập vào thư phòng của anh chàng này.” Nó đưa một tập hồ sơ cho Mandy.
“Úh!! Trai đệp!!” Mandy sáng mắt.
“Thấy trai đệp là sáng mắt à!! Thấy mà ghét! Hứ!!” Nhỏ hất mặt.
“Nè nè,tui đã làm gì cô chứ?” Mandy liếc nhỏ
“Hai người yên cho tôi nhờ! Nhi, mày đi vào pub PUNK để gặp cô gái này,sau khi lấy được thông tin từ cô ta…thì nhờ mày!” Nó cười.
“Được!!!” Nhỏ nháy mắt.
“Còn tao phải đi gặp một người…tụi mày…không biết thì tốt hơn!” Nó nhìn nhỏ và Mandy.
“Ừ! Làm cho tốt vào! Tao còn phải về với chồng nữa!” Nhỏ cười nhếch mép.
“Tôi không hiểu vì sao anh Khánh lại thích cô? Anh ấy đáng lý là của tôi!! Mandy nhìn nhỏ tức.
“Trâu già bày đặt muốn nhai cỏ non à! Hứ!” Nhỏ nói rồi đi làm nhiệm vụ.
“Cô! Tức chết đi mà!” Mandy giậm chân rồi quay phắt bỏ đi,gương mặt tức giận không phù hợp với cá tính dịu dàng.
“Haizz! ” nó lắc đầu rồi đi về một phiá…
Tại PUNK…
“Giết nó cho tao! ” một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Xin chị…chị đừng giết em, Em còn mẹ già cha trẻ…í lộn…mẹ già cha bệnh tật!” Anh chàng dưới đất run rẩy.
“Mày dám liếc đại ca,mày đến số rồi!” Một thằng đầu gấu hung tợn gào lên,đá anh chàng một cái.
“Tụi bây, làm nhanh đi! Hết vui rồi…” cô gái có mái tóc đỏ rực,mặc chiếc áo da bó sát thân hình nóng bỏng đang hút thuốc,lạnh lẽo nhìn chàng trai dưới đất.
“Dạ!” Cả đám vâng lệnh rồi tụ lại đập tới tấp.
Tiếng la hét đau đớn hòa lẫn với tiếng nhạc xập xình…
“Chậc! Thật ồn ào!” Nhỏ nói khó chịu.
“Ai dám nói như vậy?” Thằng đầu gấu bước ra.
“Tao đây!”
Hắn ta quay phắt lại.Nhỏ đứng đằng sau lưng hắn,nhếch mép đưa chân đá ngay bụng một phát làm hắn ta gục tại chỗ.
“Tao cũng không muốn nói nhiều,nhưng cho tao hỏi một chút…ai là Hoàng Anh?” Nhỏ nghiên đầu qua một bên.
“**! Đánh nó cho tao!!” Không thể nhìn anh Em của mình bị đánh bởi một cô gái,tụi đàn em xông lên nhào vào nhỏ.
“Thiệt là…thôi! Muốn chơi?” Nhỏ nhướng mày.
“Thế thì tới đây!” Nói rồi nhỏ nhảy lên vai của thằng chạy trước lên,đưa chân đá gục hết tất cả.
Sau khi “đánh nhau” xong…nói là đánh nhau chứ nhỏ nhìn cứ như múa hip hop, còn mấy thằng kia thì cứ giật giật dưới đất “minh họa”.
“Tao hỏi lại…ai là Hoàng Anh?” Nhỏ phủi tay.
“Là tao! Ai sai mày đến đây?” Một cô gái có thân hình nóng bỏng,chiếc váy da beo ôm sát ba vòng chuẩn,ánh mặt đã kiêu ngạo kẻ xếch, mái tóc đỏ đến khó chịu,mùi thuốc lá thoang thoảng.
“Mày biết Thanh Khuê? Tao chỉ muốn hỏi chuyện một chút,ngoan ngoãn nói thật!” Nhỏ ngồi xuống ghế sofa,tay với lấy chai rượu trên bàn.
“Thanh Khuê? Tao không biết cô ta là ai.” Hoàng Anh xoay lưng đưa chân đá cánh tay bẩn thỉu của anh chàng tội nghiệp hồi nãy.
“Đừng giả vờ nữa, tao chỉ có chút thời gian để ở đây với mày thôi, trả lời đúng thì sẽ có khoang hồng!” Nhỏ tu rượu.
“Ha! Nực cười! Tao không biết thì làm sao trả lời cho mày!” Ả cười khinh bỉ.
“Xác nhận?” Nhỏ nhíu mày.
“Mày..mày định làm gì?” Hoàng Anh lùi bước.
“Ám sát!” Nói rồi nhỏ rút cây súng ngay đùi,đưa tay bắn vào tâm đầu của Hoàng Anh làm ả ngã xuống đất.
Máu lan ra nhìn đỏ cả mặt đất, những tiếng hét thất thanh khi nghe tiếng súng liền rời khỏi đó.
“Alo, tao lỡ giết ả rồi!” Nhỏ nũng nịu.
“Tao biết ngay là mày sẽ giết ả mà! Thôi, gìơ thì làm gì,mày hiểu chứ?” Nó lạnh lùng.
“Chuyện! Để tao lo,mày cẩn thận đấy! Anh chàng mà mày sắp gặp…không phải dễ đâu!” Nhỏ cười rồi tắt máy.
Nhìn xung quanh,chắc rằng không còn khách nào ở lại,nhỏ cầm cây côn dưới đất lên đập bể tủ rượu rồi đổ ra sàn. Cầm bật lửa,nhỏ chán ghét nhìn Hoàng Anh,vì mày mà tao phải bỏ cái bật lửa yêu quí này nè! Chết cũng đáng!!
Quăng bật lửa vào đống rượu dưới đất,lửa lập tức bật lên.nhỏ thản nhiên bước ra ngoài, sau lưng là đám cháy dần lớn lên rồi phát ra tiếng nổ mạnh. Nhếch mép, về với chồng thôi!!
Bên Mandy thì cũng chả khá hơn là bao nhiêu…
“Cô em, nhìn thư sinh mà gớm nhề! ” một anh chàng đẹp trai đưa tay vuốt má cô.
“Anh…anh có biết cô gái này là ai không?” Cô đẩy nhẹ anh ra,cầm một bức ảnh.
“Thanh Khuê?”anh chàng ngạc nhiên.
“Anh biết ư? Vậy cho Em biết…cô ấy đang ở đâu đi!” Cô dính sát vào người anh ta,đưa tay xoa nhẹ bờ vai săn chắc.
“Em cần biết làm gì? Bây gìơ tập trung chuyện chính đi.” Nói rồi anh ta cắn nhẹ tai của cô rồi kéo cô về căn phòng ngủ.
Không khí dần nóng lên,cô hôn anh ta thật sâu…
Thật buồn ngủ….
“Hừ! Chị mày phải hi sinh đôi môi xinh đẹp cho chú mày là may lắm nhé! Tỉnh dậy là chết với chị!!” Cô đưa tay xoa mạnh môi mình,nhăn nhó rồi bắt điện thoại.
“Xong rồi, gìơ thì làm gì?”
“Lấy tài liệu về cô ta rồi tao cho mày anh chàng đó,muốn làm gì…thì tùy mày!” Nó cười rồi cúp máy.
“Tài liệu? Hừm! Nếu là tài liệu thì…mình sẽ cất ở đâu nhỉ?đi kíêm thôi!” Cô bắt tay vào tìm tài liệu.
Trong tủ cũng không có, toilet cũng chả thấy,để đâu nhỉ? Cô dựa lưng vào tường,đột nhiên bức tường dịch chuyển. Cô ngạc nhiên rồi cười thích thú,tuyệt!!
Bước xuống thì cô đứng lặng…thằng cha này…đích thị là dân SM*!!
Nhìn căn phòng đỏ quyến rũ này,để anh tỉnh lại xem…tôi sẽ cho anh nếm đủ!!
Đi vòng vòng,cô.rốt cục cũng thấy tập tài liệu.
Hí hửng mở ra xem,cô mở to mắt…
“Tôi biết rằng cô sẽ bảo người đến tìm tôi. Báo cho cô biết…điều cô đang cố gắng…tất cả chỉ là vô ích thôi! Chúng ta sẽ gặp lại mà,nên đừng vội…”
những dòng chữ viết nghiên trên mặt giấy..cô phải báo cho nó biết thôi!!
“Mandy! MANDY!!! ” Nó hét lên, không lẽ,sẽ lại có người ra đi sao? Nó không thể để chuyện này xảy ra được.
Khi cô tỉnh dậy,thì thấy mình đang ở trong căn phòng đỏ. Cả người bị trói bởi sợi dây da, vùng vẫy muốn thoát ra nhưng….
“Đừng vùng vẫy nữa,vô ích thôi!” Anh chàng hồi nãy.
“Ưhm!” Cô không thể nói được vì đã bị bịt miệng.
“Cô Em cũng ngon nhỉ! Dám làm thế với cả anh hể?” anh chàng bước đến gần cô,cầm cằm của cô nhấc lên.
“Ưhm!” Cô mở to mắt.
“Tôi sẽ cho cô Em nếm thử mùi vị của căn phòng này nhé! Em là người đầu tiên đấy!” Anh cười thích thú,cầm một cây roi màu nâu khẽ vuốt lên da thịt cô.
“Ưhm!” Cô chống cự.
Không thể để như vậy được,cô phải báo cáo với nó và nhỏ biết. Vùng vẫy, nước mắt rơi trên khuôn mặt xinh đẹp làm anh dừng lại.
“Đừng khóc!” Anh nói nhẹ rồi gỡ miếng băng keo ở miệng cô ra.
Như được giải thoát, cô nức nở.
“Cho tôi về,xin anh!”
“Về? Tôi còn chưa nếm đủ vị của Em thì về đâu được!” Anh quay lưng đi.
” Trung Kiên,anh thật hèn hạ! Cột tôi vào những thứ dơ bẩn này rồi anh nhong nhong đi à! Thả tôi ra rồi chúng ta đấu tay đôi!” Cô khinh bỉ.
“Tay đôi? Em… ” anh bước đến gần cô, cười nhếch mép.
“Thú vị!” Rồi anh cầm cây roi lên đánh vào cô,chiếc áo chốc bị xé đôi.
“Để tôi xem biểu cảm của em, nhé!” Anh xoa dồi vai nhỏ nhắn đang run rẩy.
Không lẽ…cô sẽ chết dần ở đây sao?
——————————————————
Nó lo lắng nhìn chiếc điện thoại trong tay…
“Cô mà dám làm gì Mandy, tôi sẽ xé cô ra thành nhiều mảnh,nhớ đó!” Nó nói chỉ để cho nó nghe được.
“Alo,nguy rồi! Mày phải đến trợ giúp cho Mandy!! ” nó vừa chạy vừa gọi điện cho nhỏ.
“Gìê? Tao mà phải đi cứu cái con Punk lập dị ấy chứ!!” Nhỏ gác chân lên bàn,mới về ôm chồng vài cái rồi bị con nhỏ punk kia phá! Tức!!
“Tao…tao xin mày,Nhi!! Cô ấy là bạn của tao với mày,.tao không muốn đứng nhìn như thế!” Nó khóc,ai bảo nó hoàn hảo,ai bảo nó không biết sợ! Nó sợ nhất là khi thấy người thân của mình rời xa nó! Sợ lắm.
“Anh Vy…” nhỏ ngạc nhiên.
“Thôi được rồi,tao cũng không muốn mất cái con punk đó nên…”nhỏ cười.
“Cám ơn mày nhiều lắm! Bây gìơ thì đi thôi! Mọi việc nhờ mày! Tao còn phải giải quyết tên này!” Nó lau nước mắt rồi bước đi.
“Hảo! Cẩn thận!!” Nhỏ nhắc nhở rồi tắt máy.
“Em lại đi đâu nữa?” Anh ôm nhỏ.
“Em đi đây xíu! Về liền!” Nhỏ hôn lên má anh rồi vẫy tay chào.
“Đi cẩn thận,nhé!” Anh lo lắng.
“Em biết rồi,yêu anh!” Nhỏ nháy mắt rồi đi ra ngoài.
Anh nhìn nhỏ đi dần,tay lấy điện thoại bấm số gọi cho hắn.
“Bắt đầu rồi!”
“Được!” Hắn nhận cuộc gọi rồi tắt.
“Tại sao em lại làm như thế một mình chứ!” Hắn đứng dậy,chạy đi tìm nó.
(thật chất là nó đi với 3 mình a~!)
—-
Xin lỗi các bạn vì đến bây gìơ mới ra chap mới! Mình đã bồi dưỡng thêm mấy trăm chữ nưaz đó! Bây gìơ là 2176 chữ nha! Bai bai!
Kem.
(Còn tiếp)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT