“Ngươi luôn miệng gọi nàng tỷ tỷ, cũng biết ai là nử chủ tử của nhà này. Nữ chủ nhân ở trong tây viện, ngươi lại ở phòng chánh. Bên trong viện nữ chủ nhân một cái bóng người làm cũng không có, nơi này của ngươi ngược lại nô tỳ thành đoàn!” Rõ ràng là nghiến răng nghiến lợi nói ra khỏi miệng, nhưng mà Lô Uyển Chi bằng thanh âm mềm mại nghe cảm động, giống như nàng kể lại một câu chuyện không phải liên quan đến mình.
Trời mới biết, giờ phút này trong lòng nàng hận không thể lập tức xông lên cho nữ tử trước mặt này vài cái bạt tai. Nàng đau lòng muội muội giống hểt như kẻ ngu, ban đầu yêu mù quáng như vậy không nghe thấy không để ý, đau lòng cháu ngoại Vọng nhi giờ khắc này khóc thút thít trong ngực Tô Việt, hài tử nhỏ như vậy ngay cả khóc cũng không dám khóc to.
Nhưng nàng giờ phút này nhịn được, nàng muốn đợi Lý Lâm trở về hảo hảo đối chất, trong lòng nàng thậm chí còn nghĩ để cho muội muội rời xa Lý Lâm. Nhưng hết thẩy đều phải nhìn thái độ của nam nhân kia.
“Đại tỷ, ta không phải đã nói trước sao, là tỷ tỷ không để cho người khác phục vụ. Hơn nữa còn nói để cho nàng ở tại cái viện đó, cũng là ý tứ của lão gia, ngươi cũng biết hôm nay nàng bệnh nặng trong người, lão gia cũng lo lắng tỷ tỷ lây bệnh cho Vọng nhi, nên mới để cho nàng ở lại trong cái viện đó.” Ánh mắt Đinh Mẫn có chút khinh thường, nhưng ngoài miệng vẫn cố làm ra vẻ thành khẩn giải thích.
Nàng vốn là chướng mắt xuất thân của Lô Hà Hoa, một đứa nha đầu ở quê, ở đâu có dáng vẻ của phu nhân quan, chiếm không danh hiệu phu nhân. Mặc dù hôm nay gặp được người nhà của nàng có chút kinh ngạc, ngược lại người Lô gia không có chút nao núng nào của người nông dân, đặc biệt là tỷ tỷ nàng, lớn lên nổi bật không nói, khí thế nói chuyện với mình cũng rất đúng mực, người ở quê vào thành không phải là chưa từng va chạm sắc mặt của tiểu tử gia xã hội sao, nhưng không thấy một chút nào trên người Lô Uyển Chi, khí chất toàn thân kia giống như là bẩm sinh đã có. Nàng càng ép hỏi, Đinh Mẫn càng cố hết sức trả lời.
“Như vậy xin hỏi Đinh tiểu thư, muội muội ta bị bệnh gì?” Lô Uyển Chi nhìn ánh mắt của nàng chằm chằm hỏi.
“Cái này…” Đinh Mẫn không nghĩ tới đột nhiên nàng lại hỏi cái này, nàng thật không biết Lô Hà Hoa bị bệnh gì, nhưng có thể khẳng định là ứ huyết công tâm (đau khổ phẫn nộ), chủ yếu là do hờn dỗi.
Thấy nàng do dự, Lô Uyển Chi cười lạnh: “Ngươi cũng không biết nàng bị bệnh gì, liền nói bệnh của nàng sẽ lây qua cho người khác, đây là muốn đe dọa sao?” Lúc này Vọng nhi ở trong ngực giãy dụa thân thể nho nhỏ khóc lên một tiếng, mặc dù hắn đã quên Lô Uyển Chi là Đại di, nhưng trong đầu nhỏ vẫn biết là nàng đang chống lại ác nhân đối nghịch với mình.
Giống như biết có người làm chỗ dựa, Lý Vọng khóc lên một tiếng, Lô Uyển Chi nghe thấy trong lòng như bị roi đánh đau.
“Đinh tiểu thư, không nói nhiều lời vô ích, nếu người chúng ta đã tới, nhất định sẽ đem muội muội ta chữa khỏi, cũng sẽ bắt được người hại muội muội ta, tuyệt đối không bỏ qua!” Cuối cùng Lô Uyển Chi để lộ ra một tia hung ác. Sau khi nói xong liền quay đầu chuẩn bị đi tìm Lô Hà hoa, Tô Việt vội vàng đuổi theo sau lưng.
Nhưng mà rõ ràng là Đinh Mẫn không đem lời của nàng để trong mắt, nàng hết sức nhịn xuống chế giễu, thầm nghĩ các ngươi từ nơi thâm sơn cùng cốc (hoang vu hẻo lánh) bước chân ra ngoài có thể làm gì ta, cáo quan? Cha ta chính là sư gia bên cạnh Tri phủ đại nhân!
Đinh Mẫn nháy mắt với người tả hữu, một đám nha hoàn tiến lên ngăn chặn cửa viện.
“Đại tỷ, buổi sáng lúc lão gia đi nha môn đã dặn dò ta, chăm sóc Vọng nhi, ngươi dẫn đi gặp tỷ tỷ, vạn nhất Vọng nhi lây bệnh, ta đảm đương không nổi!” Đinh Mẫn cũng không giả mù sa mưa mặt mũi tràn đầy tươi cười nữa, mà là kiêu ngạo ngang ngược nhìn Lô Uyển Chi, hôm nay nàng đừng nghĩ đem hài tử ôm ra khỏi cửa.
Lô Uyển Chi nhìn tình cảnh này, cười, đây là muốn cùng mình cứng rắn, ngay cả mấy người hầu nam phía ngoài cũng đã tới, bọn họ chặn ở cửa, trên mặt mọi người đều là cảnh giác.
Lúc này Tô Việt đụng nàng một cái: “Uyển Chi, nàng ôm hài tử.” Nói xong đem hài tử cho Lô Uyển Chi.
Sau đó Tô Việt còn nói nhỏ bên tai Lô Uyển Chi: “Đừng sợ, có ta!” Mặc dù hắn không thấy trên mặt Lô Uyển Chi có chút sợ hãi nào, vẫn không nhịn được an ủi nàng.
Tô Việt không giống như trước, cho dù nam nhân hay nữ nhân đều có thể cãi vã, hiện tại hắn cảm thấy đấu võ mồm cùng với nữ nhân là chuyện đại nam nhân không nên làm. Cho nên vừa rồi nhìn Lô Uyển Chi tranh chấp với người ta, hắn chỉ đứng nhìn, bởi vì xác nhận Lô Uyển Chi không hề gì, nên cũng không chen miệng vào.
Nhìn nam nhân che chắn trước mặt, cùng nữ nhân phía sau quây quanh, Tô Việt cười, quay đầu dặn dò Lô Uyển Chi: “Theo sát ta!” Nói xong một tay che chở cho Lô Uyển Chi đi về phía trước, chờ mấy người trước mặt xuất thủ hắn mới dùng cả tay chân chạy thẳng tới đánh ngã bọn họ, tổng cộng mười bốn người.
Mắt thấy sắp ra đến ngoài, ống tay áo Lô Uyển Chi bị người kéo lại, Tô Việt nhìn cũng không nhìn liền giơ tay lên nhéo cổ tay nữ tử kia, sau đó răng rắc một tiếng, một tiếng thét chói tai của nữ tử truyền đến, sau đó một đám nữ tử cũng cao giọng la lên: “Phu nhân, phu nhân!”
Lô Uyển Chi giờ phút này có một loại sảng khoái không nói ra được, không quay đầu lại liền cùng Tô Việt mang theo hài tử đi về tây viện, đóng kín cửa vào viện, sau đó đem hài tử cho Lô Hà Hoa, nàng không rảnh nhi nữ tình trường, vội vàng kêu Tô Việt và Lô Dũng ra ngoài.
Ba người tiến tới nói với nhau mấy câu liền vào nhà kêu Lô Văn Hiên ra, dặn dò hắn để hắn nhanh chóng chận cửa đại môn, đại môn Lý gia hôm nay chỉ cho phép vào không cho phép ra.
Sau đó ba người lại nói mấy câu, lập tức tản ra, Tô Việt bước nhanh ra khỏi Lý gia đi hỏi thăm lai lịch của Đinh tiểu thư này, thân thế, cha nàng hoặc là huynh trưởng làm gì, quan trọng nhất là, núi dựa của nàng là ai.
Lô Dũng cũng cầm bạc đi theo, mà lúc bọn họ đến cũng không lường trước được chuyện xảy ra như vậy, mang theo bên mình đồ ăn cho Lô Hà Hoa, còn có mấy chục lượng bạc vụn, hôm nay xảy ra chuyện, Lô Uyển Chi đành phải kêu Lô Dũng đến cửa hàng phấn ở trong châu lấy tiền.
Cái cửa hàng phấn đó trước kia Lô Uyển Chi có nghe phụ thân nhắc qua, là một cửa hàng lớn nhất trong châu, kinh thành đều có chi nhánh, danh hiệu bay xa ngàn dặm, vẫn tùy tiện lấy mấy ngàn lượng bạc được.
Chẳng qua lúc mà hai người thương lượng chuyện lấy bạc, Tô Việt đã đi ra ngoài, Lô Uyển Chi nghĩ đến chuyện của muội muội mình, trong lòng càng thêm khẳng định nam nhân thật sự là không đáng tin. Cho nên có một số chuyện vẫn là một mình biết thì tốt hơn.
Dù sao trước kia Tô Việt cũng gặp qua đủ hạng người, hỏi thăm tin tức cũng hết sức nhanh chóng, không đợi Lô Dũng trở lại hắn đã về tới Lý gia, trong lòng hắn còn lo lắng sợ một mình Lô Văn Hiên không bảo vệ được Lô Uyển Chi và mấy người các nàng.
Đến cửa Lý gia vẫn thấy Lô Văn Hiên một bộ dạng thiên thần đứng giữ cửa, cặp mắt trợn tròn, hai tay nắm quyền. Mặc cho bên trong truyền đến tiếng la khóc, tiếng gõ cửa vẫn đứng lù lù bất động.
Tô Việt vào phòng phát hiện Trương thị và Lô Hà Hoa đã ngừng khóc, hai hài tử Tô Phán và Lý Vọng không biết đang chơi trò gì. Tìm một vòng, mới phát hiện Lô Uyển Chi đang ngồi trên bàn ở trong thư phòng cách vách cầm bút viết.
Hắn đi lên phía trước: “Đã hỏi thăm được, cha nữ nhân kia là sư gia bên cạnh Tri phủ đại nhân, bên người Tri phủ đại nhân có hai sư gia, ngày thường là một người họ Hoàng xử lý chuyện, sư gia họ Đinh chẳng qua chỉ là trợ thủ. Chúng ta từ nơi Hoàng sư gia hạ thủ là được, dĩ nhiên còn có cửa hàng nơi đó cũng phải thu xếp.”
Nghe được lời của hắn, Lô Uyển Chi viết một hàng chữ tay mới dừng một chút: “Ta còn cho là còn có người vững chắc phía sau, mới vừa rồi trong lòng không nhịn được còn cảm thấy sợ hãi.”
“Không phải sợ, chúng ta không động thủ gây chuyện, nhưng cũng không mặc kệ cho người khác khi dễ đến cùng! Chẳng qua là cẩn thận hơn, cái quan viên triều đình này sau lưng không phải là rắc rối, nghe nói Đinh sư gia có mổt người thúc thúc bà con xa ở kinh thành làm quan ngũ phẩm ở Hàn Lâm viện.” Tô Việt bổ sung tin tức vừa mới lấy được, giơ tay lên vỗ lên bả vai Lô Uyển Chi.
Gật đầu một cái, Lô Uyển Chi thấp giọng chậm dãi nói: “Vừa rồi đã nói với Hà Hoa, nàng đã quyết định quyết tâm hòa ly (là hưu thư đó), ta mới vừa viết xong một phần thư hòa ly, chờ sau khi Lý Lâm trở lại kí tên là được.”
“Mặt khác, cha ruột ta trước cũng có lão hữu làm quan ở kinh thành, ta đang viết một phong thư, muốn nhờ hắn giúp một tay chèn ép Lý Lâm, ta lo lắng sau này Lý Lâm có thăng chức nhanh, vào cái ngày đó, chúng ta liền gặp họa.” Lô Uyển Chi lo lắng nói.
Tô Việt sửng sốt: “Ta cũng viết cho bạn ta ở kinh thành một phong thư, như vậy chúng ta có nhiều người dựa vào, nhất định sẽ không cho Lý Lâm được như ý!”
Sau khi nghe xong Lô Uyển Chi đưa mắt nhìn hắn hỏi: “Sao ta không biết, chàng ở kinh thành cũng có bằng hữu?” Hơn nữa nghe khẩu khí này, bằng hữu kia cũng không phải là bằng hữu bình thường.
“Bằng hữu ta quen khi ở trong quân doanh, ta đối với hắn có ơn cứu mạng, bây giờ nhấc tay một cái hắn sẽ giúp một tay.” Tô Việt không giải thích nhiều với nàng, Lô Uyển Chi nghe xong chỉ gật đầu một cái, ai cũng cần phải có một bí mật nhỏ của mình.
Trong chốc lát Lô Dũng liền mang theo ngân phiếu về, hắn không nói với Tô Việt là bao nhiêu bạc, chỉ nghe Tô Việt nói hình thức đối phó với Đinh gia xong sau đó lại vội vàng đi ra ngoài. Hắn có lòng muốn để cho Tô Việt ở cùng mình một chút, nhưng khi nhìn sắc trời không còn sớm, Lý Lâm sắp trở lại, đến lúc đó ở chỗ này sẽ là một trận chiến ác liệt, hắn không yên lòng để Lô Văn Hiên không biết rõ sự đời ở chỗ này một mình, liền vội vã đi ra ngoài.
Bọn họ đi ra ngoài trở về đều là mướn xe ngựa, nếu không sẽ không kịp thời gian, cũng quá mệt mỏi.
Quả nhiên, Lô Dũng vừa mới đi không bao lâu, Lý lão gia Lý Lâm liền trở về nhà, xa xa hắn đã nghe thấy âm thanh bất thường truyền tới, vội vàng bước nhanh hơn, đi đến cửa liền nhìn thấy tiểu cữu cữu lâu ngày không gặp canh giữ ở cửa, trong lòng bị dọa sợ tới mức căng thẳng.
Lô Văn Hiên thấy hắn trở lại, mở cửa cho hắn đi vào, nhưng vẫn không để cho người bên trong đi ra, cánh tay hắn có lực kinh người, mặc cho người ở bên trong đụng cửa như thế nào đều không mở ra.
Khi đội ngũ hai phe giằng co ở trong sân, Lô Văn Hiên vẫn bình tĩnh canh giữ ở cửa. Mắt nhìn xung quanh tai nghe tám hướng chú ý nhất cử nhất động bên trong, để phát hiện lúc người nhà thua thiệt còn đến hỗ trợ.
Đinh Mẫn khóc sướt mướt được nha hoàn đỡ hướng về phía Lý Lâm cáo trạng, còn không quên bày ra cái tay mới vừa rồi bị Tô Việt đả thương, thật sự sưng lên rồi, chẳng qua là Tô Việt đã khống chế sức lực, không tổn thương đến gân cốt của nàng, nhưng bởi vì không ra được cửa để mời đại phu đến chữa trị, nàng bị đau nên khóc rất lâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT