La Lợi bị tôi làm cho nghẹt thở, trầm ngâm nhìn tôi, tôi cũng nhìn cô ấy, qua một lúc lâu, La Lợi mới nói: “Phiêu Phiêu, tao không biết là mày có thể tuyệt tình như thế.”

“Không phải là tao tuyệt tình, mà là tao không muốn gặp phiền phức.”

“Anh Hai, thực ra anh ấy... Thôi khỏi nói, ý của mày tao cũng hiểu rồi, bọn mình thôi đừng nói chuyện này nữa.”

“Không chỉ bây giờ không nói, việc này, sau này cũng không cần thiết phải nói nữa.”

La Lợi nhìn tôi: “Tại sao? Phiêu Phiêu, mày đừng trách tao nhiều chuyện, nhưng mà để kết hôn, anh ấy hợp hơn Lưu Thụy Căn, hoặc là có thể nói rằng anh ấy là ứng cử viên thích hợp nhất. Mày nhìn thử coi, công việc của anh ấy ổn định, gia đình... Mặc dù thái hậu nhà anh ấy ghê gớm, nhưng mà anh có nhà riêng, chắc chắn là bọn mày sẽ không ở chung với ba mẹ anh ấy, với tính cách của mày, những cái thiệt thòi nhất thời chắc cũng chẳng thành vấn đề gì. Đương nhiên điều quan trọng nhất là bọn mày đã rất hiểu nhau rồi. Trước mặt anh, mày không cần phải ngụy trang làm gì cả, ở trước mặt mày anh ấy cũng không... Thực ra trước mặt mày anh ấy vẫn còn giả bộ này nọ đó, nhưng mà đó là bởi vì anh ấy thích mày, Phiêu Phiêu, bây giờ không cần tao phải nói, việc này mày cũng biết rồi đó.”

Tôi gật gật đầu.

La Lợi dựa vào thành ghế, út ra một điếu thuốc, chậm rãi phả ra những vòng khói thuốc: “Về lĩnh vực tình yêu, vẫn cứ nên tìm người yêu mình hơn mới thoải mái được. Tao không thể nói là anh Hai thích mày nhất, nhưng mà anh ấy nhất định sẽ thích mọi thứ của mày. Cho dù mày béo hay mày gầy, mày ăn ở bẩn thỉu hay là mày nhanh nhẹn, mày không tìm được việc làm hay là làm công việc tạm thời rồi chờ anh tiếp tế, hay là một nhân viên chỉ có một ít tiền tiết kiệm, anh ấy đều có thể chấp nhận...”

Nói đến đây, La Lợi lại trầm ngâmmột lúc, sau đó mới nhìn thật lâu vào tôi: “Mày có biết như vậy hiếm có lắm không?”.

Tôi biết, nếu như trước đây tôi không biết, qua tình yêu lần này, tôi đã biết được rồi. Cho dù là những lúc tôi và Lưu Thụy Căn ngọt ngào nhất anh cũng không yêu hết tất cả mọi thứ thuộc về tôi... ví dụ, anh còn vòng vo nhắc nhở tôi cơ thịt vẫn còn nhão, vẫn còn nhắc nhở tôi một cách hàm súc để chỉnh lại những tật xấu nhỏ của tôi.

Điều này đương nhiên là ý tốt của anh, với tôi cũng là một kiểu thúc đẩy cho mình tiến bộ hơn, nhưng nói cho cùng, anh vẫn cảm thấy không vừa mắt với những cái đó. Điều này đương nhiên là không sai, nhưng mà một thói quen hình thành bấy lâu nay rồi, muốn sửa đổi quả là hơi khó khăn một chút, đặc biệt là mỗi khi bạn suy nghĩ rằng những tật xấu nhỏ đó chẳng quan trọng gì cho lắm lại trở thành vấn đề trong mắt người yêu của bạn, bạn sẽ cảm thấy xấu hổ và đau lòng.

Điều này thực ra là chẳng có gì không tốt cả, điều không hay nằm ở chỗ, khi anh đưa ra vấn đề này, bạn sẽ không tự chủ được mà nghĩ rằng, anh ta đánh giá bạn như thế nào vậy, có phải là anh ta đã không thích bạn rồi không, hoặc là nghĩ rằng có phải từ đầu đến cuối anh ta đều không thích bạn không?

Cái kiểu bất an này, nó vẫn mãi mãi tồn tại trong quá trình tôi và Lưu Thụy Căn quen nhau, kể cả một hai tiếng đồng hồ khi anh gọi điện thoại cho tôi mỗi đêm. Nói thực, Lưu Thụy Căn không phải là người trong cuộc, trong quá trình tôi và anh ở bên nhau, không phải là không phát hiện ra những mối nghi ngờ đó, nhưng mà cho dù những nghi ngờ đó có phơi bày ra trước mắt tôi, tôi cũng đều nhẹ nhàng cho qua. Không phải là tôi thật sự đơn thuần đến mức ấy, mà là sợ hãi.

Tôi sợ nếu cứ gặng hỏi sẽ làm cho anh càng cảm thấy phiền phức, sợ việc hỏi cho ra nhẽ này sẽ làm cho anh không thích, sợ anh nghĩ tôi nhiều chuyện, sợ anh không thích tôi, sợ anh không thể thích ứng, tôi sợ nhiều thứ quá, từ đó dẫn đến việc tôi làm gì cũng ngngó sau, mãi cho đến khi những lời nói dối bị bóc trần, việc tôi sợ nhất cũng đã đến.

Nhưng mà nói một cách nghiêm chỉnh, tôi thật sự có chấp nhận hết mọi điểm tốt xấu của anh không? Có thật là không để ý đến tất cả những tật xấu, vấn đề của anh không? Hình như cũng không được, tôi cũng sẽ thúc giục anh quét nhà, thúc giục anh gấp chăn, thúc giục anh dọn dẹp vệ sinh. Tôi lại luôn để người yêu cũ của anh hiện hữu ở trong lòng, đối với những khoản nợ kia của anh, cũng không phải là không lo lắng – giá cả của mọi thứ bây giờ, với mức lương hiện nay của chúng tôi, hai người lớn thì sao cũng được, nhưng khi có con rồi thì sẽ phải làm như thế nào đây?

Nhưng mà anh Hai lại không như vậy, không chỉ anh Hai không như vậy với tôi, mà tôi cũng không như vậy với anh. Điều này có thể nói là vì chúng tôi quen nhau quá, quen đến nỗi đã quen với tất cả mọi thứ của nhau. Nhưng mà anh đối xử với tôi không giống với việc tôi đối xử với anh.

Trong mắt tôi, anh Hai là người bạn thân thiết, những tật xấu nhỏ đó là vấn đề của anh và người vợ tương lai của anh, hơn nữa, ngoài những tật xấu nhỏ đó, cho dù là gia đình hay là quá khứ của anh đều không có bất kỳ vấn đề nào.

Còn tôi thì sao?

Không nói đến việc anh suy nghĩ về tôi như thế nào, nhưng quá khứ trước đây của tôi, thực ra là rất có vấn đề - ít nhất là trong suy nghĩ của tôi, có chút gì đó mà không dám mở miệng ra nói với người khác. Những việc đó mặc dù tôi chưa từng nói với anh Hai, nhưng mà quen biết nhau lâu như thế, anh cũng sẽ có cảm giác chứ, nhưng mà anh chưa hề nói gì, thậm chí là anh cũng chẳng hỏi lấy một câu.

Nếu kết hôn với anh Hai, cuộc đời còn lại của tôi có thể sẽ rất thoải mái. Đơn vị công tác của anh, thậm chí anh không cần cả lương của tôi, mặc dù không phải nói tôi đừng làm việc nữa, nhưng mà cơ bản là có thể xem việc làm là một trò chơi. Còn về vấn đề thay lòng đổi dạ, mặc dù không thể nói là tuyệt đối không có khả năng, nhưng chúng tôi quen nhau lâu như vậy rồi, nếu như anh ấy thay đổi thật, thì anh cũng sẽ không ngược đãi tôi đâu.

Đối tượng kết hôn thích hợp nhất, điều này không cần La Lợi nói tôi cũng biết, nhưng mà...

“Nhưng như thế thì không công bằng với anh Hai. Nếu như là người khác, có lẽ là một năm, hai năm, ba năm nữa, khi tao quên hẳn Lưu Thụy Căn, tao sẽ suy nghĩ, nhưng đối với anh Hai, tao mãi mãi sẽ không bao giờ suy nghĩ.”

La Lợi thở dài: “Cái tính này của mày... tùy mày thôi.”

La Lợi đã bảo tùy tôi, nhưng mà anh Hai lại hoàn toàn chẳng có ý thức gì về điều này. Cho dù tôi có nói xa, nói gần, anh Hai vẫn cố chấp xuất hiện ở văn phòng chúng tôi, cố chấp dùng ánh mắt ấy nhìn tôi, đến cả dì Vương cũng bắt đầu trêu ghẹo tôi: “Quả nhiên là con gái mà được con trai theo đuổi cũng khác nhau quá ha, Phiêu Phiêu của chúng ta thật sự càng ngày càng đẹp ra, như vậy mới đúng chứ, như vậy mới đúng là con gái chứ.”

Lời ca ngợi này làm tôi dở khóc dở cười, không biết trả lời thế nào. Mấy ngày hôm sau, đến cả chị Vu cũng lên tiếng: “Phiêu Phiêu, chị biết, thời gian được theo đuổi là thời gian hạnh phúc nhất, đặc biệt là có hai người khác giới trở lên theo đuổi, có điều việc này không thể kéo dài được đâu, cuối cùng, cẩn thận kẻo lắm mối tối nằm không đó.”

“Sếp ơi, không phải em...”

“Em không cần phải giải thích, chỉ là đối với sếp Lưu ấy, em cũng đừng có quá đáng, mặc dù em muốn trả thù cậu ta, nhưng mà lấy người khác ra để trả thù, có chút gì đó không đạo đức cho lắm, phải không?”.

Tôi cắn cắn vào môi dưới: “Em chỉ mới sắp xếp cho anh ta gặp Dương Tuyết, nhưng mà anh ta yêu cầu phải gặp người khác...”

Mặc dù mới đầu tôi đã chuẩn bị cho Lưu Thụy Căn một đội ngũ xem mắt có thể nói là hùng hậu, nhưng mà sau đó tôi không hề thực hiện ngay. Một trong những nguyên nhân đó là vì Dương Tuyết gây áp lực cho tôi quá, ngoài ra một nguyên nhân nữa đó là để tôi bình tĩnh trở lại, làm như vậy cứ cảm thấy có lỗi với mấy cô gái đó làm sao ấy.

Mặc dù những cô gái này đều có vấn đề, không nhiều thì cũng ít, nhưng mà những vấn đề đó cũng chỉ là theo nhận xét của ánh mắt người đời. Ví dụ như công việc không tốt, ví dụ như ngoại hình quả thực là quá tệ, đây là sự thật, nhưng việc này không thể nói đạo đức người ta có vấn đề gì, người ta vì tôi, vì Lưu Thụy Căn nên mới bị trêu đùa một lần như thế, mặc dù họ không biết rốt cuộc là có chuyện gì, mà chuyện đi xem mắt vốn không phải là đi lần nào là có thể thành công lần đấy. >

Nhưng mà Lưu Thụy Căn yêu cầu được gặp người khác, tôi cũng không thể không sắp xếp cho anh. Bởi vì trong thời gian gặp mặt, có một số cô gái vì bị nâng niu quá mà giật mình, có cô cũng chịu khó trang điểm cho mình giống như Dương Tuyết vậy, cũng có một số cô gái nghe rồi còn bán tín bán nghi, cứ để mặt mộc thế mà đi, đương nhiên cũng có một số cô gái sau khi nghe tôi nói xong liền trực tiếp từ chối: “Chị Hoàng, em tin tưởng vào trung tâm môi giới hôn nhân của các chị, nhưng người có điều kiện như vậy chắc là không có khả năng để ý đến em đâu, cho dù anh ấy có nói như vậy, em cũng chẳng thấy tự tin chút nào cả, đi rồi mất công mất mặt lắm.”

Mỗi lần nghe thấy những lời nói này, là mỗi lần tôi lại vừa xấu hổ đến toát cả mồ hôi, lại vừa hổ thẹn áy náy, nhìn xem người ta tỉnh táo như thế chứ, nhìn xem tư tưởng suy nghĩ của người ta kìa, mẹ kiếp, ngày xưa sao tôi lại có thể ngốc nghếch đến mức độ này hả trời!

Mà sau khi gặp mặt Lưu Thụy Căn, đa số mọi người đều rút lui: “Anh Lưu rất tốt, nếu như anh ấy thật lòng yêu tôi, chắc tôi hạnh phúc chết mất, nhưng mà tôi cảm thấy anh Lưu chỉ khách sáo và rất lễ độ với tôi mà thôi, mà con người như anh ta... thật sự không phải là kiểu người tôi có thể điều khiển được, tôi thật lòng chỉ muốn kiếm người để kết hôn mà thôi. Cho dù tôi muốn moi một ít tiền, e rằng với một người như thế, không phải tôi nói moi là moi liền được đâu.”

Đương nhiên những lời người ta nói không hoàn toàn giống nhau, có điều nói chung là đều có ý này cả, nghe rồi làm tôi càng cảm thấy khâm phục, quả nhiên với xã hội bấy giờ, đúng là chẳng có mấy ai ngốc nghếch. Đương nhiên, cũng không phải tất cả mọi người đều có thể suy nghĩ một cách rạch ròi như thế được, hoặc nói cách khác, cũng chẳng có mấy người có đầu óc đơn giản như tôi nữa. Cho nên đến tận bây giờ, còn có ba cô gái, rất có ý muốn gặp Lưu Thụy Căn.

Ba cô gái này, một cô công việc rất tốt, làm ở một đơn vị như của anh Hai vậy; một người mặc dù hơi mập, nhưng ngũ quan lại rất xuất sắc; còn một cô lại đi theo con đường trí thức, mặc dù không giống với Đặng Linh Linh lắm, nhưng mà thật sự cũng rất có khí chất.

Thực ra mấy cô gái này, những điều kiện của bản thân họ xem ra cũng không có gì là khó khăn, quan trọng là yêu cầu của họ, đương nhiên điều này cũng không thể không cho các cô ấy đưa ra yêu cầu, chuyện cả đời người, luôn phải tìm cho được người thích hợp. Quan trọng nữa là khi các yêu cầu, người ta cũng lại đưa ra yêu cầu với các cô gái ấy, thế nên bây giờ mới có chuyện để nói.

Chị Vu nói: “Cậu ấy đưa ra yêu cầu, cậu ấy đương nhiên sẽ yêu cầu như vậy, có điều ý đồ thật sự của cậu ấy là cái gì chẳng nhẽ em không biết? Chị không nói là em không được sắp xếp cho anh ta lần xem mắt khác, nhưng em cũng biết là sẽ có hậu quả như thế nào rồi đấy.”

Đối với ba cô gái này tôi không có ý kiến gì cả, sau khi phát hiện ra ba cô gái này có ý muốn tiếp cận với Lưu Thụy Căn, tôi càng thấy xấu hổ, bây giờ nghe chị Vu nói như vậy, mặt tôi đỏ bừng lên.

“Thực ra có người như cậu ấy, là một việc tốt đối với chúng ta. Nhưng mà chị không dám lợi dụng thế này đâu.” Chị Vu thận trọng nhìn tôi: “Em đừng có chơi quá quắt quá nhé.”

Tôi trả lời lí nha lí nhí, đi ra khỏi văn phòng liền nghĩ cách làm sao để nói với ba cô gái đó đây... Không, quan trọng là làm thế nào để biện minh với Lưu Thụy Căn đây, nếu không có ba cô gái này thì cũng sẽ không có ba cô gái khác, không có chuyện này thì cũng sẽ xảy ra chuyện khác.

Thực ra tôi nói như vậy có lẽ là bởi vì tôi đánh giá quá cao về bản thân tôi, một người như Lưu Thụy Căn, bởi vì không cam tâm tình nguyện, áy náy hoặc là vì một nguyên nhân tầm bậy tầm bạ nào khác nhất thời đeo bám lấy tôi thì cũng cho qua chuyện cho rồi, có thể đeo bám lấy tôi suốt cuộc đời không? Nhưng anh lại có thái độ như thế này, không bao giờ từ bỏ trước bất kỳ một khó khăn nào, thật sự làm tôi có chút sợ hãi.

Tôi ngồi trước bàn, suy nghĩ lâu thật lâu, gọi một cuộc điện thoại, đây là cô gái mặc dù hơi béo, nhưng mà ngũ quan xuất sắc, theo như kết hoạch đã định, cô ấy muốn gặp mặt Lưu Thụy Căn lần nữa. Bây giờ để tôi từ chối cho rồi, mà hôm nay, tôi cũng sẽ nói chuyện với Lưu Thụy Căn.

Tôi suy nghĩ đâu vào đấy rồi, ai nào ngờ, buổi tối gặp nhau, lại trở thành một nồi cháo - lại còn là cháo Bát Bảo[1]!

[1] Cháo Bát Bảo: một loại cháo ăn liền nổi tiếng của Trung Quốc, được nấu từ gạo và đủ các loại đậu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play