Không lâu sau đó, chúng tôi biết được mọi chuyện.

Lý Triển Bằng lại tới tìm A Mông. Anh ấy cứ quỳ xuống đất mà khóc lóc khiến A Mông cũng mềm lòng, cô ấy vốn chưa bao giờ muốn ly hôn cả. “Em chỉ muốn biết ai đã giới thiệu Hứa Lâm Lâm cho anh thôi”. A Mông vờ bình tĩnh.

“Là… Trần Lộ. Cô ấy nói chọc tức em như vậy có khi lại làm mọi chuyện tốt hơn”. Lý Triển Bằng lắp ba lắp bắp kể lại mọi chuyện.

A Mông bảo khi đó, cô ấy thấy trời đất như quay cuồng, không ngờ rằng người phá hoại hạnh phúc gia đình lại chính là chị em tốt của mình, lại càng không ngờ một người như Lý Triển Bằng lại dễ dàng bị mắc lừa như vậy.

“Cậu xem đấy, đúng là hay thật! Ha ha… chính bạn thân của mình lại đi kiếm bồ nhí cho chồng mình cơ đấy!” A Mông dựa người vào thành ghế, vừa cười vừa lau nước mắt khiến tôi không khỏi đau lòng.

“Cậu ấy đã không còn là Trần Lộ của ngày xưa nữa rồi. Mình nghe nói giờ cậu ấy cặp cả với ông chủ của một hãng phim đó” Lâm Sở quay đầu lại, bảo.

“Sao lại như vậy chứ?” Tôi châm thuốc hút. Trong khói thuốc mơ hồ, hư ảo, dường như tôi lại thấy vẻ trong sáng, thuần khiết của Trần Lộ xưa kia.

Lúc mới vào đại học, Trần Lộ rất nhát gan, ở cùng ký túc xá với chúng tôi nhưng cô ấy luôn là người ngoan ngoãn, thật thà nhất. Có một lần, Trần Lộ không cẩn thận đã làm đổ canh lên người một cô bạn nên bị người ta bắt đền. Cô bạn kia bảo cái áo đó là hàng hiệu, giá hơn sáu trăm tệ, làm Trần Lộ lo lắng, khóc lóc mãi. Cuối cùng, tôi và A Mông phải ra tay tương trợ. Chúng tôi đã trả giúp cậu ấy một trăm tệ, bẵng đi một thời gian cũng quên mất. Đối với chúng tôi mà nói, một trăm tệ khi đó cũng chẳng khác mười tệ là mấy, có khác chăng chỉ là màu sắc của tờ tiền mà thôi.

Khoảng một tháng sau, tôi và A Mông ngẩn người khi thấy Trần Lộ rút từ trong túi ra mấy đồng tiền đã nhàu nhĩ. Từ trước tới giờ, chúng tôi chưa từng nhìn thấy tiền nát đến vậy. Nghe bảo đây là số tiền Trần Lộ phải đi khâu đế giày mới kiếm được. Thảo nào mà đợt đấy, tôi cứ thấy cậu ấy thức đêm cặm cụi làm gì đó suốt.

Sau này, chúng tôi không bao giờ dám nhắc đến chuyện tiền nong trước mặt Trần Lộ nữa. Lần nào đi ăn cơm, chúng tôi cũng tranh nhau trả tiền, đồ nào mặc rộng đều cho cô ấy, mua mĩ phẩm thì đòi bằng được quà tặng để mang về cho Trần Lộ, thậm chí có lần còn lấy được hẳn ba lọ mascara tặng kèm, tổng cộng lại cũng được 15ml, trong khi hàng đem bán cũng chỉ có 30ml thôi.

2.

Anh trai tôi gọi điện bảo An Nguyệt lại lên cơn, kêu hai chúng tôi phải về nhà ngay.

“Có chuyện gì thế?” Vừa bước vào nhà, tôi hỏi luôn. Thẩm Lãng từ đâu xông ra bịt miệng tôi lại.

“Anh làm gì thế hả? Đáng ghét!” Tôi đẩy anh ấy ra.

“Suỵt! Em nghe đi…!” Anh ấy đưa tay chỉ về phía phòng ngủ.

“Con yêu, ngoan nào, nghe lời mẹ nhé! Đừng làm phiền bố con, bố con đang bận đấy!” Đầu tóc xõa xượi, An Nguyệt đang ôm con búp bê của tôi để lại, lẩm bẩm một mình.

“Trời đất, có chuyện gì thế?” Cảnh tượng đó chẳng khác gì một bộ phim tôi từng xem.

“Không biết nữa. Lần trước bị mất đứa con, mẹ cứ tưởng cô ta sẽ tiếp tục gây sự, ai ngờ lại thành ra thế này…” Mẹ tôi kéo Cố Đại Hải ngồi xuống ghế.

“Có phải chị ta bị thần kinh không nhỉ?” Cố Đại Hải bóp trán.

“Hay là giả vờ? Em nghĩ chỉ giả vờ thôi!” Tôi rót nước cho anh ấy. “Anh không nhớ vụ chị ta giả vờ có thai lần trước hả? Khả năng diễn xuất của chị ta xứng đáng được nhận giải Oscar đấy!”

Vừa mới nói xong, tôi đã nghe “bịch” một tiếng. An Nguyệt ngã lăn ra đất, miệng nôn ra toàn bọt trắng.

“Tiểu Nguyệt nhà tao có thù oán gì với mày hả?” Tôi và bố tôi đang ngồi thảo luận với bác sĩ ở trong phòng thì mẹ An Nguyệt hùng hổ xông vào.

“Có gì mà bác phải làm loạn lên thế? Có bệnh thì phải đi khám! Thần kinh thì có làm sao? Có phải ung thư sắp chết đâu!” Tôi thật sự chỉ muốn tát cho bà ta một cái.

“Mày…! Không chừng Tiểu Nguyệt nhà tao như thế này là do mày hại đấy!” Bố An Nguyệt cũng đã tới rồi.

“Ôi, không chắc đâu bác ạ! Không chừng là do chị ta giả vờ mang thai nên mới bị thế đấy!” Tôi khoanh tay lại bảo.

“Tiểu Ngư! Con ra ngoài mau!” Bố trừng mắt với tôi.

Thẩm Lãng vừa về tới nhà. Bác sĩ bảo An Nguyệt mắc chứng trầm cảm sau khi sinh.

“Gì cơ? Trầm cảm sau khi sinh là sao? Nhưng chị ta đã đẻ bao giờ đâu chứ?” Tôi phun cả hạt dưa đang trong miệng ra.

“Con không hiểu đâu! Là do nó nghĩ rằng mình đã sinh con rồi nên mới trở nên như vậy đấy” Mẹ tôi vỗ vỗ vào lưng tôi.

“Nhưng nếu chị ấy mà điên thật thì sau này, anh muốn ly hôn cũng khó đấy” Cố Đại Hải thở dài, vỗ vai Thẩm Lãng. Gần đây, Thẩm Lãng gầy rộc đi, sắp trở thành que củi khôrồi.

“Đúng thế! Vậy nên anh hãy tranh thủ lúc sự việc chưa nghiêm trọng mà ly hôn đi, để lâu là không làm ăn được gì nữa đâu!” Tôi đứng dậy.

“Thôi! Tiểu Nguyệt nó cũng đáng thương mà!” Mẹ tôi lúc nào cũng thế, hơi một chút đã mềm lòng.

“Còn phải xem thế nào đã! Nếu đúng là cô ấy mắc chứng trầm cảm sau khi sinh thì tại anh đã hại cô ấy”. Thẩm Lãng cúi đầu, không ngừng hút thuốc.

3

Nghe mẹ nói An Nguyệt cho rằng mình đã sinh con nên mới mắc phải chứng trầm cảm sau khi sinh, tôi bỗng nghĩ đến Lâm Sở, biết đau cô ấy cũng bị như thế thì sao? Thế nên vừa về đến nhà, tôi liền lục ngay tủ để kiếm thuốc bổ.

“Chồng ơi, nhân sâm lần trước anh mua đâu rồi nhỉ?” Tôi ngó vào bếp, hỏi Cố Đại Hải.

“Anh để trong tủ ấy!”

“OK! Để em tìm xem!” Tôi vội vàng kê ghế, trèo lên tủ để lấy nhân sâm xuống.

“Trời, lắm bụi quá!” Tôi mò được một cái hộp, vừa mới thổi một cái, bụi đã bay đầy vào mắt.

Trong hộp để lung tung toàn thư là thư, trong đó có cả thư của Triệu Bồi, vừa nhìn là biết chúng đã được chủ nhân chiếc hộp bảo quản kỹ lắm, còn buộc lại cẩn thận nữa. Cũng phải tới bảy, tám bức…

“Vợ ơi, em tìm thấy chưa?” Cố Đại Hải bước vào phòng, vừa nhìn thấy cái hộp trong tay tôi thì liền biến sắc rồi giật ngay lấy.

“Là thư tình hả? Làm gì mà anh phải vội vàng thế?” Tôi liếc mắt.

“Không, làm gì có! Anh sợ em mệt thôi. Để đấy, lát nữa anh tìm cho!” Anh ấy hé nắp hộp ra nhìn trong thoáng chốc rồi đóng ngay lại.

“Trời đất! Anh tưởng em thích xem mấy cái thứ ấy chắc? Giờ người đã là của em rồi, cả đời này anh cũng không thoát được đâu! Mau tìm nhân sâm cho lão nương!” Tôi bảo Đại Hải rồi bế Bội Bội ra ngoài phòng khách xem phim.

“Lâm Sở, mình tìm được một ít nhân sâm, để mai mình mang cho cậu nhé!” Tôi ngồi trong phòng khách, vừa gọi điện thoại cho Lâm Sở vừa nhìn qua cửa kính, vẫn thấy Cố Đại Hải đang thập thò làm gì đó, tôi đoán đến chín mươi phần trăm là tìm chỗ giấu cái hộp kia. Lúc nãy tôi bảo là không thèm xem nhưng có nói là sau này sẽ không xem đâu.

“Ờ, cậu tới đi, mình đang không có việc gì làm, tới rồi cùng đi chơi…” Giọng Lâm Sở có vẻ hơi uể oải nhưng tôi không để ý tới vì tâm trí tôi đã dồn hết vào kẻ đang thập thòbên kia cửa kính rồi. Lúc mới tới đây, tôi còn bực với mấy người thợ vì đã không làm cửa đàng hoàng, chỉ ngăn cách bằng một lớp kính thì được tích sự gì chứ, bây giờ mới thấy nó thật hữu ích.

“Này!” Lâm Sở đợi mãi không thấy tôi trả lời nên hét lên.

“Ôi mẹ ơi!” Tiếng hét của cô ấy làm tôi giật mình, ngã từ trên ghế xuống đất.

“Sao thế? Sao thế hả?” Lúc Cố Đại Hải chạy ra đến nơi, chân tôi vẫn còn bị kẹt ở khe ghế.

“Đau quá! Gãy chân mất rồi!” Tôi cúp điện thoại rồi khóc ầm lên.

Nửa đêm hôm đó, Cố Đại Hải phải cõng tôi vào bệnh viện.

“Anh có mệt không?” Tôi hỏi.

“Anh không sao” Trên đường đi, Đại Hải chẳng kêu mệt lần nào nhưng tôi có thể nhìn thấy những giọt mồ hôi trên gáy anh ấy.

“Không sao, xương vẫn bình thường, chỉ bị tổn thương phần cơ thôi. Về nhà nhớ ngâm vào nước nóng là được!” Ông bác sĩ cầm tấm phim chụp lên, bảo với chúng tôi.

“Lần sau, em đừng có đứng trên thành ghế nữa, nguy hiểm lắm!” Cố Đại Hải quỳ xuống sàn, bóp chân cho tôi. “Chẳng qua chỉ là một cái hộp thôi mà, sau này anh sẽ cho em xem, không có gì đâu! Thật đấy!”

4.

Trong hộp đó, ngoài thư của Triệu Bồi ra, hầu hết đều là thư Cố Đại Hải viết cho Triệu Bồi, cũng có thể coi là thư tình, nhưng ở thời của bọn họ, không ai dám nói thẳng tình cảm của mình trong thư như bây giờ, chỉ mơ mơ hồ hồ thôi. Thư của Triệu Bồi gửi thì luôn động viên Cố Đại Hải học hành, bảo anh ấy phải lo cho việc học của mình, chẳng có gì khác cả, không hiểu chúng có gì hay ho mà anh ấy phải giấu kỹ đến thế.

Triệu Bồi có thể xem là một “hot girl” trong lớp anh trai tôi, thành tích học tập lúc nào cũng xuất sắc, đã vậy còn xinh đẹp và là một cây văn nghệ của trường. Vào thời đó, chị ấy mới được coi là ngôi sao thật sự, chứ ở cái thời hàng loạt sao và siêu sao như bây giờ, chắc chẳng thu hút được đứa trẻ con nào.

“Ha ha, dễ thương thật đấy!” Lâm Sở ôm lấy con Bội Bội, cười đến chảy cả nước mắt.

“Cậu bảo, chỉ có thế thôi mà cũng phải giấu giấu diếm diếm…” Tôi uống một cốc trà, vốn dĩ tôi định tới thăm Lâm Sở nhưng giờ chân cẳng thế này, cuối cùng cô ấy lại phải tới thăm tôi.

“Nhưng mà anh chàng Cố Đại Hải này cũng si tình thật đấy, chia tay lâu vậy rồi mà cũng không đi tìm em khác nhỉ?” Mãi lâu sau, Lâm Sở mới nhịn được cười.

“Ờ, chắc là thế. Nếu không đã không gặp mình trong buổi hôn lễ đó rồi.”

“Gần đây lắm việc xảy ra quá! Mà sao cậu chưa sinh em bé đi? Lâm Sở mỉm cười, bảo tôi.

“Thôi thôi! Chỉ cần ngắm thằng cu nhà A Mông là đủ rồi! Thằng bé dạo này dễ thương lắm, cứ nói không ngớt miệng”. Có tiếng chuông cửa, tôi vừa nói vừa nhẹ nhàng đứng dậy, nhón chân ra mở.

“Lại nói xấu mình đấy hả?” A Mông ném xái túi to vào trong nhà làm Bội Bội sợ, sủa ầm lên rồi trốn vào gầm ghế.

“Đang khen cậu đấy chứ!” Lâm Sở hét với ra.

“Thôi đi! Đứng có lừa mình!” A Mông tỏ ra không khách khí, đi ngay tới tủ lạnh, lấy nước ngọt ra uống, cái này người ta gọi là “ngựa quen đường cũ” rồi.

“Con trai cậu có còn chào cậu bằng mấy câu chửi kiểu như “đồ ngu” nữa không thế?” Tôi vừa bảo vừa giở cái túi ra, trong đó là một lô một lốc toàn tổ yến, nhân sâm, rượu vang… lại còn cả một túi sườn.

“Ờ, cha nào con nấy mà! Vẫn chẳng khá được tí nào!” A Mông ngồi phịch lên ghế.

“Hai người làm hòa rồi hả?” Lâm Sở bỗng hỏi.

“Mình tha cho hắn đấy! Để phúc cho con cháu mà!”. A Mông bắt đầu lên giọng chỉ huy chúng tôi. “Sườn thì vứt vào tủ lạnh đi! Tối nay Lý Triển Bằng tới, chúng tôi đi ăn thịt dê nướng, không ai được mang tiền đấy! Để hắn ta trả!”

5.

“Chị đừng để bị lộ đấy nhé!” Đây đã là lần thứ n Cố Tiểu Khê nhắc tôi.

“Chị biết rồi, biết rồi! Em yên tâm đi!” Tôi ngậm chặt ống hút trong cốc nước chanh.

Cố Đại Hải thật lắm chuyện, cứ nhất quyết đòi tìm bạn trai cho Cố Tiểu Khê, bắt cô ấy đi hẹn hò. Thế nên hôm trước, Cố Tiểu Khê khóc lóc thảm thiết đến tòa soạn tìm tôi, làm tội cứ tưởng là có chuyện động trời gì xảy ra.

Hiện tại, tôi đang giả vờ làm Cố Tiểu Khê để đi hẹn hò. Cậu chàng mà Cố Đại Hải muốn giới thiệu hình như là con trai của em gái người bạn của người đồng đội cũ của mẹ Đại Hải, chỉ nghe cái quan hệ lằng nhằng này thôi đã muốn cười vỡ bụng rồi.

“Vậy em nhờ chị nhé! Cảm ơn chị dâu!” Cố Tiểu Khê cười ngọt ngào như một cô búp bê.

“OK, đi đi, hắn ta sắp đến rồi đấy!” Tôi khoát tay, bảoTiểu Khê.

“Cái tên khốn này lại đến muộn rồi…” Tôi ngủ gục xuống bàn đến nơi rồi mà vẫn chưa thấy ai tới.

“Chào em, em là Tiểu Khê đúng không?”. Một người đàn ông xuất hiện trước mặt tôi. Trời, không ngờ mẹ chồng tôi chọn người ổn ra phết. Cao ráo, đẹp trai, lại có khí chất nữa. Nếu không phải đã kết hôn rồi thì chắc chắn tôi sẽ không thể để một anh chàng như thế này thoát được.

“Dạ vâng ạ, mời anh ngồi!” Tôi đứng dậy, bảo.

“Xin lỗi, anh có chút việc nên đến muộn” Không ngờ anh ta còn rất tử tế, lịch sự nữa, ấn tượng của anh chàng này đối với tôi không tồi chút nào.

“Không sao, không sao ạ! Anh là nghề gì vậy ạ?” Tôi bắt đầu vấn đề theo đúng kịch bản.

Anh chàng này đúng là hàng cao cấp, hoàn mĩ không còng gì để chê nữa rồi. Hôm nay về, tôi phải kể lại cho Tiểu Khê nghe mới được, bảo nó “đá” ngay cái thằng nhóc ca sĩ hâm hấp kia đi, sao mà sánh được với anh chàng hào hoa, tuyệt vời này chứ, đúng là quý công tử, quý công tử…

Đang cao hứng, tự nhiên anh chàng kia lại nhìn về phía sau tôi. Tôi cũng giật mình, quay đầu lại. Chết tôi rồi! Cố Đại Hải đang ngó nghiêng ở cửa.

“Đại Hải!”. “Quý công tử” còn vui mừng gọi rất to nữa, tôi thấy có lẽ anh ta đang muốn gọi Đại Hải thành “anh rể” luôn.

“Ồ, anh cũng đang tìm hai đứa đây!” Cái tật ăn nói ầm ĩ ở chỗ đông người của Cố Đại Hải vẫn không sao sửa đuợc.

Giờ thì tôi chỉ mong có một kẽ hở nào đó mà chui xuống thôi.

“Hả? Vợ à? Em đến đây làm gì thế?” Cố Đại Hải quay qua, trợn mắt nhìn tôi.

“Cái gì? Sao lại… sao lại thế?” Mặt “quý công tử” trắng bệch ra.

“Cố Tiểu Khê! Em giỏi quá nhỉ?” Cố Đại Hải ngồi cạnh tôi, bắt đầu giáo huấn em gái mình.

“Ngay từ đầu em đã không muốn đi rồi. Anh muốn gì nào? Muốn đánh em hả? Anh thích thì cứ đánh đi!” Cố Tiểu Khê nói, con bé đã sớm nhận được tin tình báo từ tôi rồi. Tổi bảo nó cứ nói cứng rắn lên. Cố Đại Hải không dám mang chuyện này ra kể với bố mẹ đâu, anh ấy thế nào cũng sợ bố lên cơn giận.

“Thôi thôi, có chuyện gì thì hai anh em cứ từ từ mà nói…!” Tôi cố bênh Tiểu Khê.

“Em cũng lắm chuyện quá đấy! Kiếm chỗ nào đó ngồi yên đi!” Cố Đại Hải tức đến nỗi mặt đỏ bừng bừng như Quan Công. Nếu cứ thế này thêm mấy phút nữa, chắc anh ấy sẽ biến thành Bao Công luôn ấy chứ.

“Được được, hai người cứ từ từ nói chuyện! Em kiếm chỗ nào mát mẻ ngồi đây!” Tôi nháy mắt với Tiểu Khê rồi bế Bội Bội vào phòng xem ti vi.

Thực ra, tôi vẫn cố căng tai ra để nghe xem họ đang nói gì. Cố Đại Hải chỉ nói đi nói lại có một chuyện, đó là kịch liệt lên án cậu ca sĩ kia. Tôi thấy anh ấy đúng là đồ ngốc. Khuyên người ta thì cũng phải có chiến lược một chút chứ! Giọng hai người càng lúc càng to, tôi nghe được một đoạn thì buồn ngủ qua rồi ngủ thiếp đi.

Lúc mở mắt ra, tôi thấy Cố Đại Hải đang nhìn chằm chằm vào tôi. “Á! Ma!!!” Tôi bật dậy, đập đầu ngay vào trán Cố Đại Hải.

“Có là quỷ chắc cũng bị em đập chết rồi!” Anh ấy không ngừng xuýt xoa.

“Anh có làm sao không?” Tôi lo lắng hỏi.

“Hí hí…” Anh ấy không nói gì mà chỉ ôm lấy chân tôi đùa nghịch.

“Điên à?” Tôi tiện chân đạp cho anh ấy một cái.

“Không! Chẳng phải anh đã nhận lỗi rồi sao?”

“Anh đừng có mong chờ em đi khuyên em gái anh! Chuyện của nhà anh, em không can dự đâu!”

“Ui ui, vợ anh đúng là thông minh! Cái gì em cũng biết! Nhưng em cũng không thể cứ ở đó mà nhìn em chồng mình đi vào chỗ nguy hiểm phải không?” Cố Đại Hải khẩn khoản nhìn tôi. “Hơn nữa, em cũng thấy rồi đấy, cậu ấy rất đẹp trai mà…”

“Cái đó thì đúng! Anh xem, người ta đẹp trai như thế chứ, còn anh chẳng khác gì mấy ông lực điền!” Tôi ngồi dậy, bảo.

“Anh là lực điền thì em là gì hả?”

“Là gì cái đầu anh ấy!” Tôi giơ chân lên, định đá anh ấy, Cố Đại Hải vội vàng lăn qua một bên.

“Để xem anh thu phục em thế nào nhé!” Cố Đại Hải lao tới, bế tôi đặt lên giường.

“Ha ha! Đáng ghét! Bội Bội đang ở đây này, anh đứng có mà giở trò lưu manh, em có “nhân chứng” đấy!”

“Nó dám sao? Anh cho nó vào nồi, nấu “rựa mận” luôn!” Cố Đại Hải chưa nói xong thì đã bị Bội Bội xông ra cắn cho một phát.

7.

Đây là lần thứ hai trong tháng này, Cố Đại Hải phải vào bệnh viện.

“Anh đừng nói với mẹ đấy, không thì anh chết với em!” Tôi đưa Cố Đại Hải đi tiêm phòng chó dại, nếu để mẹ anh ấy biết được, chắc tôi xong đời mất.

“Được rồi! Anh không nói! Anh sẽ bảo anh tự cắn mình”. Anh ấy nói lúc chờ ở bên ngoài. Ngón tay của anh ấy đã được bác sĩ băng lại.

“Cố Đại Hải!” Cô y tá bước ra, gọi to.

“Này. Anh có phúc đấy, cô y tá này xinh phết!” Tôi đẩy anh ấy lên trước.

Cố Đại Hải phỉa vào tiêm phòng còn mình tôi ngồi lại, nhìn quanh quẩn bên ngoài. Một bóng dáng quen thuộc hiện ra trước mắt tôi, là Trần Lộ. Cô ấy đang được một cô y tá dìu từ phòng sản khoa ra.

“Có chuyện gì thế?” Tôi tới bên cô ấy.

“Chẳng sao cả! Cậu vẫn còn quan tâm tới mình cơ à?” Sắc mặt Trần Lộ có vẻ không tốt.

“Chúng mình có làm gì cậu đâu mà cậu lại nói thế hả?” Tôi bực mình bảo.

“Đúng, các cậu chẳng làm gì cả. Trong lòng mình các cậu vốn đã khinh thường mình rồi.” Cô ấy cũng bực lên. “Đúng là mình rất nghèo, nhà mình cũng chẳng có quyền lực hay quan hệ gì hết. Nhưng mình thực sự không cần sự bố thí của các cậu. Chẳng qua là gia đình các cậu có điều kiện thôi, chứ tốt đẹp cái quái gì.”

“Cậu im ngay đi! Bọn mình đã làm gì có lỗi với cậu nào? Cậu nói đi, mình và A Mông có lỗi gì với cậu hả? Thực ra mình cũng không định nói, nhưng cậu đâu có tốt đẹp với bọn mình!” Tôi giơ tay định đánh Trần Lộ nhưng liền bị cô ấy giữ tay lại. Chưa bao giờ tôi nghĩ cô ấy khỏe đến vậy.

“Mình chẳng làm gì sai hết! Đúng là các cậu đã từng cho mình chút đồ, nhưng đó là cái gì chứ? Hả? Toàn những thứ các cậu không cần nữa, không thích nữa! Mình không phải là ăn mày! Các cậu có biết mỗi khi ra ngoài, mình lại bị người ta chỉ trỏ rằng, xem kìa, đó có phải quần áo của Tiểu Ngư và A Mông không? Ha ha! Mình chịu quá đủ rồi!” Mắt Trần Lộ lóe lên những tia nhìn hết sức đáng sợ. “Mình không phục, không phục! Tại sao tất cả những gì tốt đẹp đều dành cho các cậu chứ?”

Những lời của Trần Lộ khiến tôi chẳng biết phải nói gì nữa. Cô ấy bỗng đẩy tôi sang một bên, ung dung bước đi, để lại mình tôi đờ đẫn đứng đó.

8.

Lần này, An Nguyệt diễn trò lâu thật, cứ giả điên giả khùng mãi ở nhà tôi. Thực ra cũng có lúc chị ấy hết sức tỉnh táo, chỉ khi nào nghi ngờ Thẩm Lãng có vấn đề thì mới phát bệnh ra. Cái bệnh trầm cảm này biết chọn đúng lúc thật đấy.

“Mẹ à, mấy quyển tạp chí của con đâu rồi? Tôi hỏi mẹ khi về nhà lấy đồ. Lần này, tôi phải đi phỏng vấn một nhân vật làm bên thẩm mĩ, nếu tôi nhớ không nhầm thì trước đây, tôi đã từng đọc một bài báo về người này trên tạp chí rồi.

“Mẹ không biết, lần trước An Nguyệt dọn dẹp mà.” Mẹ tôi lau tay vào tạp dề, bảo.

“Thế thì thôi, không cần nữa đâu ạ.” Tôi ngồi lên giường.

“Ừ, để cho anh con yên ổn mấy hôm cái đã!” Mẹ tôi quay lại vào bếp. “Con uống canh không?”

Tôi vừa mới bưng bát canh lên chưa kịp uống thì An Nguyệt đã xuất hiện trước mặt tôi như một con ma, trên tay chị ấy chính là quyển tạp chí mà tôi cần.

“Chị dâu, chị có xem quyển đó không? Nếu không để em mang đi nhé, em đang cần!” Tôi đưa tay ra, định cầm lấy.

An Nguyệt tự nhiên khóc ầm lên làm tôi đổ cả canh ra tay.

“Sao thế? Đang không có chuyện gì, bỗng dưng em lại chọc tức cô ta làm gì hả Tiểu Ngư?” Thẩm Lãng vội vàng chạy ra.

“Chọc tức cái đầu anh ấy!” Tôi đập cái thìa lên trán Thẩm Lãng. “Đồ của em, em không thể lấy đuợc à? Thế này thì còn sống làm sao được chứ?”

“Thôi, đừng nói nữa! Tiểu Ngư, con về nhà con đi!” Bố quay ra bảo tôi.

“Ông nói gì thế? Con nó còn chưa ăn cơm mà!” Mẹ tôi đi từ bếp ra.

“Đúng vậy! Con còn chưa kịp ăn mà. Bố mà nói thế, lần sau con không thèm về nữa đâu!” Nói xong, tôi liền núp ngay vào sau lưng mẹ.

“Đúng là chẳng ra làm sao cả!” Trên đường về nhà, tôi kể lại mọi chuyện cho Cố Đại Hải nghe.

“Sau này, chúng ta cứ mặc kệ chị ta đi!” Cố Đại Hải vỗ nhẹ vào lưng tôi.

“Mặc kệ chị ta ấy hả? Còn lâu nhé! Anh cứ đợi đấy mà xem em xử lý chị ta thế nào!” Tôi tức không chịu nổi.

“Ừ, thì xử lý vậy!”

“Hả? Anh lạ thật đấy!” Tôi véo tai Cố Đại hải. “Sao hôm nay anh lại ngoan ngoãn nghe lời em thế? Lại làm chuyện gì xấu xa sau lưng em rồi phải không?”

“Vớ vẩn! Á… Nhưng thực ra thì anh cũng có chuyện này…” Cố Đại Hải bắt đầu ấp úng.

“Nói đi! Ngay thẳng chính nghĩa thì cứ nói!”

“Thực ra là.. công ty của Triệu Bồi mở tiệc… anh… à…” Cố Đại Hải lắp ba lắp bắp.

“Anh muốn đi chứ gì?” Tôi nheo mắt nhìn anh ấy.

“Ừ, ừ!” Cố Đại Hải gật đầu lia lịa.

“Em lại tưởng chuyện gì to tát lắm. Cứ đi thôi, em sẽ đi cùng anh!” Tuy là Triệu Bồi không mời tôi nhưng lão nương sợ gì chứ? Tôi vừa nghĩ vừa nhìn Cố Đại Hải, ông chồng tôi đang tỏ ra cảm kích, sung sướng vô cùng.

9.

Dạo này, tôi đang giúp Lâm Sở chuẩn bị cho một kế hoạch lớn. Lâm Sở sắp tham gia một cuộc thi nhiếp ảnh quan trọng nhưng bên tổ chức lại có chút vấn đề, vì đó là chỗ quen thân của Trần Lộ. Làm việc này hơi mệt vì chúng tôi phải giấu A Mông, mà để giấu được cô ấy thì đâu có dễ dàng gì khi mà Lâm Sở muốn mượn con cô ấy để chụp ảnh.

“Cậu đã nghĩ kỹ xem nên nói gì với A Mông chưa?” Tôi hỏi.

“Mình nghĩ rồi, mình sẽ bảo là sắp tham gia thi nhiếp ảnh nên mượn con cậu ấy làm mẫu thôi.”

“Ôi, sao rồng lại đến nhà tôm thế này.” A Mông ngạc nhiên bảo. Chúng tôi đến đúng lúc A Mông đang ở nhà.

Lý Triển Bằng cũng đang ở đó, mỉm cười nhìn chúng tôi. “Đúng thế, hai “quý nhân” đến thế này chúng tôi biết phải tiếp đãi sao đây nhỉ?”

Tôi chỉ cười rồi ôm lấy bé mập nhà họ. Thằng nhóc lại béo lên nữa, cổ toàn ngấn là ngấn.

“Được rồi, đợi anh đi rót trà đã nhé!” Lý Triển Bằng quay người, đi vào bếp.

“Xem ra bọn mình đến không đúng lúc rồi, làm phiền các cậu đang sum họp.” Lâm Sở lấy cái kính đen ra, trêu đùa thằng bé.

“Sum họp cái con khỉ ấy! Anh ta đến thăm con thôi!” A Mông vẫn cứng đầu cứng cổ nói.

“Đúng, đúng, lỡ mà ly hôn thật thì không thể tới thường xuyên được nữa. Thế nên giờ phải đến nhiều một chút!” Tôi trêu. Thấy Lý Triển Bằng đang tìm cốc chén, tôi hỏi: “Bảo mẫu nhà cậu đâu?”

“Đi chợ rồi! Nếu không, mình gọi Lý Triển Bằng đến đây trông con làm gì?” Nghe A Mông nói thì có vẻ hợp lý lắm, nhưng tôi đoán chắc là cô ấy đã bắt bảo mẫu ra ngoài, còn hai vợ chồng họ ở nhà làm gì thì ai mà biết được.

“Thế thì để mình giúp cậu cho! Mình tới mượn thằng cu nhà cậu đi làm mẫu chụp ảnh đây, tối mình đưa nó về!” Lâm Sở tranh thủ đề nghị luôn.

“OK, bế đi đi!” Lý Triển Bằng cười vui vẻ.

“Đúng là hai người đang bận gì đó mà!” Tôi nói xong, mặt vợ chồng họ đã đỏ bừng lên.

“Biến đi! Đi mau, tối nhớ bế nó về cho mình đấy!” A Mông đẩy tôi và Lâm Sở ra ngoài cửa.

10.

“Bội Bội, ngồi yên ở đó nhé!” Tôi bế thằng cu nhà A Mông, nói với con Bội Bội đang ngồi trên cái vali.

“Xong! Giờ chỉ cần đợi Thomas đến là OK, anh ấy đang đưa người mẫu tới đây mà” Lâm Sở sắp xếp lại Studio một hồi rồi bảo tôi cứ ngồi chơi đi đã, không phải vội.

“Thomas nào cơ?” Tôi vừa uống trà vừa hỏi cô ấy.

“À, đó là người mẫu trước đây của mình, giờ chuyển sang làm bầu sô rồi, lần này bọn mình hợp tác chung với nhau” Lâm Sở vừa ném cho Bội Bội mấy cái bánh dành cho chó vừa nói.

“À, là chàng người lai đấy hà?” Tôi bảo. Hồi trước, Lâm Sở có thuê một anh chàng người mẫu lai rất đẹp trai, thân hình hoàn mĩ lại tinh thuông tiếng Nhật, Nga, Pháp. Tôi từng giúp anh ấy mua mấy viên ngọc tốt ở chỗ Triệu Tam.

“Đúng thế, chính là anh ấy. Lâu lắm rồi mình cũng không gặp anh ấy rồi, mình nghĩ tham gia cuộc thi thì tìm người mình quen biết vẫn tốt hơn.” Lâm Sở nhìn đồng hồ.

“Nhưng mà cậu cũng nên cẩn thận một chút! Bây giờ, những người như Trần Lộ vẫn còn nhiều lắm đấy!” Tôi đặt cốc xuống.

“Xin chào các người đẹp!” Một giọng nam rất vang từ ngoài cửa vọng vào.

“Thomas! Anh đến rồi à?” Lâm Sở vui mừng, dang tay ôm lấy anh chàng kia.

“Ôi, mỹ nhân Ngư của tôi cũng tới à?” Tên Thomas này đúng là rất biết ăn nói, toàn thốt ra mấy câu dễ nghe. Anh chàng ấy bước về phía tôi.

“Lâu lắm rồi không gặp!” Tôi thì không thoải mái được như Lâm Sở nên chỉ giơ tay ra bắt.

“Ồ, Tiểu Ngư đã lạnh nhạt với tôi rồi sao? Tất cả là lỗi của tôi!” Thomas tỏ ra đau khổ.

“Hôm nay chúng ta chụp gì vậy?” Thomas đùa chán rồi quay lại với công việc. Khi làm việc, anh ta trở nên nghiêm túc hẳn.

“Đức Mẹ!” Lâm Sở bảo tôi bế bé mập nhà A Mông ra cho anh ta xem.

“Ái chà, đúng lá tiểu thiên sứ!” Thomas thích thú, định giơ tay ra bế thằng bé nhưng nó không chịu, cứ thế bám chặt lấy tôi.

“Trời ơi, mỹ nhân Ngư của tôi đã sinh con rồi sao?” Anh ấy tỏ ra rất kinh ngạc.

“Dở hơi à? Con người khác đấy!” Tôi bảo.

“May quá! May quá! Làm tôi sợ hết hồn!”

11.

Lúc gần sáu giờ tối, Dương Siêu gọi điện cho tôi, bảo tôi ngày mai qua chỗ anh ấy, hình như là nói chuyện gì đó liên quan đến Trần Lộ. Cuối cùng thì Dương Siêu củng không thể buông Trần Lộ ra được. Tôi thực sự không hiểu nổi cái gì đã khiến cho hai người họ thành ra thế này nữa.

Gần 11 giờ đêm, Lâm Sở vẫn chưa chụp ảnh xong, thằng nhóc nhà A Mông đã chán nên nhất quyết không cho ai chụp nữa, cứ thế gào khóc ầm ĩ. Bội Bội cũng “đình công”, nằm bẹp một chỗ, lôi thế nào cũng không thèm dậy, cho ăn cũng không chịu ăn.

“Hôm nay dừng ở đây thôi, mọi người thu dọn lại đi, ngày mai chúng ta tiếp tục!” Lâm Sở tắt đèn chụp.

“Vâng…” Các nhân viên trong studio uể oải đứng lên, chẳng mấy chốcc đã đi hết cả.

“Con mình đâu?” Vừa lúc đó, A Mông cũng tới.

“Xin chào! Bạn bè của Lâm Sở đúng là toàn mỹ nữ nhỉ!” Tôi cứ nghĩ Thomas đi rồi, không ngờ lại thấy anh ta từ phía sau bước ra, hình như là mới đi vệ sinh.

“Ai đây?” A Mông chỉ vào Thomas.

“À, đó là Thomas, bầu sô của mình. Còn đây là Lữ Tiểu Mông, bạn thân của em.” Lâm Sở giới thiệu, sau đó sắp xếp lại đồ đạc rồi đưa chúng tôi đi ăn.

“Sao lại là người nước ngoài thế?” A Mông thì thầm với tôi khi ở trong xe.

“Không phải là người nước ngoài mà là bạn bè.” Thomas trèo lên, ngồi bên cạnh A Mông.

“Thomas, em thấy lần này anh lại đen đủi rồi, A Mông là gái đã có chồng, chồng cô ấy to cao lắm đấy!” Lâm Sở nhìn lên chiếc gương trước mặt, cười với chúng tôi.

“To cao cái con khỉ ấy! Đừng có để ý đến bọn họ, mình cứ nói chuyện thoải mái đi anh!” Mới đó mà A Mông và Thomas đã về cùng một phe rồi.

Lúc ở nhà hàng, A Mông và Thomas cứ thao thao bất tuyệt với nhau, còn trao đổi cả số điện thoại nữa.

“Thấy chưa? Tình địch của Lý Triển Bằng xuất hiện rồi đấy!” Lâm Sở mỉm cười, nói với tôi.

“Ha ha ha…” Tôi ngậm đầu đũa. “Lần này lại có kịch hay để xem rồi, dù sao thì A Mông cũng đang tìm cơ hội để lật lại tình thế mà.”

“Lâm Sở à, cảm ơn em về bữa cơm nhé! Mai gặp lại!” Sau khi đã cơm no rượu say, Thomas liền tự động gọi taxi về.

“Các cậu định thế nào?” A Mông vẫn chưa hết hớn hở.

“Hay là về nhà mình đi, các cậu đừng về nhà nữa, tối nay bọn mình tha hồ trò chuyện!” Lâm Sở luôn đưa ra những ý kiến không tồi.

“Hay quá! Đợi chút, mình đưa thằng bé về nhà đã!” A Mông vội vàng bế con lên xe.

12.

“Anh nói đi! Có chuyện gì thế?” Tôi đi tới quán cà phê gặp Dương Siêu. Tối qua, chúng tôi uống nhiều qua, sáng nay, Thomas dẫn đám người mẫu tới bấm chuông cả tiếng đồng hồ mà chúng tôi vẫn không tỉnh, suýt nữa thì Thomas đã chạy đi báo cảnh sát.

“Sắc mặt em trông không tốt lắm?” Dương Siêu chăm chú nhìn tôi.

“Tối qua bọn em uống cả đêm ở nhà Lâm Sở. Giờ em vẫn còn hơi đau đầu.” Tôi uống một ngụm cà phê lớn.

“Anh… cái này…” Bình thường Dương Siêu ăn nói tự nhiên lắm, chẳng hiểu tại sao hôm nay đột nhiên lại lúng túng như thế.

“Thôi đi, nói nhanh lên xem nào!”

“Em cho anh vay ít tiền nhé!” Dương Siêu nhìn tôi rất thành khẩn.

“Trời đất, thế sao anh không nói sớm, làm em cứ tưởng xảy ra chuyện gì! Bao nhiêu?”

“Ờ, sáu vạn” Anh ấy giơ ngón tay lên.

“Thế này vậy, lát anh đi cùng em tới chỗ Triệu Tam, em còn tám vạn ở đó, anh cứ cầm luôn đi!”

“Em có biết bây giờ Trần Lộ đang làm gì không?” Trên đường đi, Dương Siêu bỗng nhiên hỏi tôi.

“Chị Ngư!” Tên nhóc bán hàng chỗ Triệu Tam sợ hãi nhìn tôi.

“Thế này là thế nào?” Trông thấy mấy cái bình trà của Triệu Tam bị vỡ hết, tôi hết sức ngạc nhiên.

“Là ai thế?” Triệu Tam đẩy cửa bước ra ngoài.

“Bà ngoại Ngư nhà anh đây!” Tôi chống tay lên quầy. “Anh cứ đợi em ở ngoài xe nhé!” Tôi quay đầu lại, bảo với Dương Siêu.

“Sao thế?” Tôi nằm trên cái ghế dài của Triệu Tam, ngó nghiêng ra xung quanh, mấy thứ đồ giả cổ trong sân đã vơi đi rất nhiều.

“Em không biết thật hay giả vờ đó hả? Chính là do chị em tốt của em làm đấy, đúng là bó tay!” Triệu Tam bực bội kêu ca rồi kể khổ với tôi.

Thì ra ngoài cái vị làm điện ảnh gì gì đấy, Trần Lộ còn cặp kè với một tay anh chị nữa. Mấy hôm nay, cô ấy toàn tới phá chuyện làm ăn của Triệu Tam. Giờ thì Trần Lộ đã thay đổi hẳn rồi, dã tâm của cô ấy thật không thể tưởng tượng nổi, Triệu Tam bảo định tìm người xử lý Trần Lộ nhưng nể mặt tôi nên lại thôi.

“Tiểu Ngư, chỉ vì em thôi đấy, chứ không thì có gì mà Triệu Tam anh không dám làm chứ?” Triệu Tam tức giận bảo. “Em gái, nếu không phải vì tình cảm anh em mình, chắc chắn anh đã ném con nha đầu ấy ra khỏi thành Bắc Kinh rồi, thật khốn kiếp.

“Anh Tam, em xin lỗi nhé!” Tôi thực sự chẳng biết phải nói gì nữa.

“Thế này đi, em gái, anh sẽ không làm khó em, nhưng cô ta mà cứ thế này thì sớm muộn gì cũng bị người ta xử lý! Anh giữ danh dự cho em nên ở chỗ anh, cô ả đó mới được yên, chứ ở nơi khác thì anh Tam chỉ có thể giúp được tí nào hay tí ấy thôi, anh đã cố gắng hết sức rồi!”

“Cảm ơn anh Tam!” Tôi thực sự cảm kích khi nghe Triệu Tam nói những câu này.

“Có gì đâu, em gái. Thực ra anh cũng chẳng tốt đẹp gì đâu, nhưng em đối xử với anh tốt như vậy cơ mà! Trước đây, nếu không có em, chắc thằng Tam này xong đời rồi! Triệu Tam vỗ vai tôi đi vào phòng.

“Anh Tam, anh yên tâm! Em coi anh như anh ruột của em, sẽ không làm khó anh đâu!” Tôi rút hai vạn trong số tám vạn anh ấy đưa, đặt xuống ghế rồi mới đi.

Triệu Tam là đứa trẻ rất đáng thương, bố mẹ mất sớm, để lại anh ấy và một người em sinh đôi nữa. Cả hai đã phải sống rất khổ cực. Mẹ tôi nói anh em họ rất tội nghiệp nên ngày nào cũng bảo tôi mang cơm tới cho họ ăn, không thì lại gọi họ tới nhà chúng tôi ăn.

Triệu Tam là người rất biết điều, chỉ cần ai tốt với anh ấy, anh ấy sẽ nhớ cả đời. Sau cái lần duy nhất đánh Thẩm Lãng đó, ngày nào anh ấy cũng bảo vệ Thẩm Lãng khi đi học. Một lần, Thẩm Lãng bị bắt nạt, Triệu Tam biết chuyện, một mình anh ấy chạy đi tìm cả đám người kia để trả thù, bị bọn chúng đánh cho một trận vỡ đầu chảy máu, vậy mà Triệu Tam vẫn cố gắng đưa Thẩm Lãng về đến tận cửa nhà tôi rồi mới ngất đi. Bố tôi luôn bảo Triệu Tam là một đứa trẻ trọng tình nghĩa, rất đáng để kết bạn.

Từ ấy, tôi và Triệu Tam ngày càng thân thiết hơn.

Có người bảo Triệu Tam yêu thầm tôi, lúc đầu tôi cũng không tin, sau đó mới biết là thật. Bởi vì lúc tôi đưa Ngụy Tử Lộ đến trình diện với Triệu Tam, ánh mắt anh ấy vô cùng đau khổ, đến giờ tôi vẫn chưa thể quên được ánh mắt đó.

13.

“Trần Lộ à, mình nghĩ chúng ta nên nói chuyện” Tôi vừa lái xe vừa gọi điện thoại cho Trần Lộ.

“Chẳng có gì để nói cả. Mình không muốn gặp cậu” Giọng Trần Lộ có đôi chút hoảng loạn.

“Được thôi. Giờ mình nói cho cậu biết, chuyện của cậu và Triệu Tam mình đã biết rồi, nếu cậu mà làm như thế nữa thì đừng trách mình độc ác! Mình không tin là có người lại dám gây sự trước mặt mình!” Tôi nói một tràng rồi cúp điện thoại.

“Sao vậy? Em không sao chứ hả? Sao tự nhiên mặt lại biến sắc thế kia?” Tôi chỉ nghe thấy giọng Dương Siêu thoảng bên tai nhưng lại không thể trả lời anh ấy được, sau đó thì thiếp đi, chẳng còn biết gì nữa.

Tôi bị trúng độc vì rượu. Thật không thể hiểu nổi tại sao tôi lại có thể giữ được lâu đến thế rồi mới ngất đi nữa.

“Tiểu Ngư, em làm anh sợ muốn chết. Lần sau không được uống rượu nữa đâu đấy!” Cố Đại Hải nắm lấy tay tôi giống như mẹ tôi vẫn thường làm.

“Mẹ…” Vừa mở miệng, tôi biết ngay mình đã gọi nhầm.

“Ai là mẹ em chứ?” Cố Đại Hải tát nhẹ cho tôi một cái.

Mấy hôm nay, lúc nào cũng có người đến thăm tôi. A Mông xách một đống sầu riêng tới làm bệnh nhân ở giường bên cạnh cứ nhất quyết đòi chuyển phòng. Lý Triển Bằng cũng học theo cô vợ quý hóa của mình, cầm đến một túi măng cụt khô, cúng như hạt điều, hại tôi phải kẹp nó vào cánh cửa cho mềm ra mới ăn nổi, cuối cùng đành phải bảo Cố Đại Hải mang về nhà cho Bội Bội nghịch. Chỉ có Lâm Sở là hiểu tôi, mang đến một quả đu đủ, có điều, cô ấy vừa nói chuyện với tôi vừa ăn luôn miệng, kết quả là tôi chỉ ăn được có một miếng.

“Chào em gái!” Triệu Tam ngó cổ vào.

“Mau vào đây đi!” Tôi đang xem tạp chí bói toán, nói với ra.

“Anh biết ngay là em đang nhớ anh mà”. Anh ấy cầm theo một cái cặp lồng. “Xem này, anh vừa mới nấu cháo hải sản cho em đấy!” Triệu Tam vừa nói vừa đổ cháo ra bát.

“Ôi, trên đời này đúng là chỉ có anh là thương em nhất!” Tôi sung sướng đến nỗi muốn nhảy lên. Triệu Tam làm mấy thứ khác kém chứ nấu ăn là số một, có lẽ ngay cả đầu bếp nhà hàng cũng nấu không ngon bằng anh ấy.

“Nghe nói em gái vì lo nghĩ cho anh nên mới bị bệnh, thế nên anh trai đây đương nhiên phải hầu hạ thật chu đáo rồi!” Triệu Tam khoanh chân ngồi lên chiếc ghế bên cạnh.

“Anh nghe ai nói thế?” Tôi vội vàng húp một miếng cháo, bỏng rát cả miệng.

“Em ăn từ từ thôi…! Chính là cái cậu đi cùng em mấy hôm trước ấy, em ngất đi làm cho hắn lao tới cửa nhà anh gọi ầm lên”. Triệu Tam đưa khăn giấy cho tôi. “Em cứ yên tâm đi, anh là ai chứ? Chẳng có việc gì mà anh Tam của em không làm được cả!” Triệu Tam giơ tay vỗ ngực hệt như mấy con tinh tinh rồi cong đuôi biến mất.

14.

“Cưng à, sau này chúng ta không uống rượu nữa nhé!” Cố Đại Hải cẩn thận dìu tôi vào nhà.

“Còn tùy xem là trường hợp nào đã!” Tôi nhận thấy gần đây mình được chăm sóc hết sức chu đáo nên trong lòng cảm thấy rất đỗi sung sướng.

“Nhưng bao giờ thì chúng ta về nhà bố mẹ anh?” Cố Đại Hải hỏi. Mỗi lần anh ấy ăn nói ngọt ngào như thế, tôi biết ngay là có chuyện gì đó mà.

“Sao? Em gái anh lại đi theo cậu chàng nghệ sĩ kia rồi hả?” Tôi liếc mắt nhìn anh ấy.

“Nó mà dám? Anh giết nó luôn!” Cố Đại Hải suýt nữa thì làm gãy cổ tôi.

Cố Tiểu Khê đã bắt đầu phản kháng theo chiều hướng tiêu cực, nó tuyệt thực, nhất quyết không chịu ăn uống gì. Nhưng xem ra cái kiểu tuyệt thực như thế này không có ý nghĩa gì cả, chẳng khác nào thắp nến trước mặt người mù.

“Tiểu Khê à, ngoan nào, ăn một miếng đi con!” Mẹ chồng tôi vừa bê bát cơm lên vừa rưng rưng nước mắt.

“Còn không chịu ăn thì cả đời này đừng có ăn nữa! Hụ hụ…” Bố chồng tôi tỏ ra rất giận dữ.

“Bố à, bố cứ ngồi xuống ghế đi! Để bọn con vào khuyên giải em xem thế nào!” Cố Đại Hải nhanh miệng rồi lôi luôn tôi vào trong với anh ấy.

“Làm sao bây giờ?” Anh ấy thì thầm hỏi tôi, mắt liếc về phía phòng khách. Bố mẹ chồng tôi cứ như đang ngồi thiền trên ghế sô pha vậy.

“Thế này đi, chúng ta chia ra hành động! Mỗi người khuyên giải một bên, đến bao giờ con bé chịu ăn cơm hẵng hay!” Tôi bảo. Cố Đại Hải nghe tôi nói thì gật đầu lia lịa.

“Không thành công thì cũng thành nhân mà!” Anh ấy đứng ngoài cửa, giúi cho tôi bát cơm, trong đó toàn thịt với cá.

“Chào em gái!” Lúc tôi đẩy cửa bước vào, Tiểu Khê đang nằm trên giường. Mấy ngày không ăn làm nó thở không ra hơi nữa.

“Đừng có khuyên em, em không ăn đâu!” Nó đưa mắt nhìn tôi, nói mệt nhọc.

“Chị không tới để khuyên em mà tới để dạy em!” Tôi đặt bát cơm xuống, lôi từ trong túi ra mấy cái bánh ngọt.

15.

Bố mẹ chồng tôi muốn chúng tôi ở nhà chơi mấy ngày rồi mới đi. Còn tôi thì đang tìm cơ hội đón Tiểu Khê qua chỗ tôi ở để làm công tác “tuyên truyền”.

Cố Đại Hải thật đáng ghét! Mới sáng sớm đã để tôi ở lại nhà anh ấy một mình rồi chạy đâu mất, cũng không thèm gọi tôi dậy nữa, hại tôi ngủ một mạch đến gần mười giờ mới tỉnh. Điều đau khổ nhất chính là mẹ chồng tôi chẳng những không ca thán gì mà còn tươi cười bảo con dâu cứ ngủ thoải mái đi, cuối tuần không cần dậy sớm làm gì. Tôi dám thề rằng tối qua mẹ chồng tôi đã đứng ngoài nghe hết chuyện chúng tôi nói với nhau rồi. Cố Đại Hải đáng chết, về nhà sẽ biết tay tôi!

“Tiểu Khê à, lại đây ăn canh đi con! Mẹ vừa hầm cho con một con bồ câu đấy, bố con không có ở nhà đâu”. Mẹ chồng tôi cẩn thận múc từng thìa canh vào bát cho cô con gái cưng.

“Con không uống! Mẹ, cho con ra ngoài đi mà, con hứa sẽ không đến gặp anh ấy đâu!” Sắc mặt Cố Tiểu Khê hớn hở lên trông thấy. Lúc nãy, mặt con bé trắng bệch ra. Con người chứ có phải sắt đá đâu, chỉ nhịn ăn một bữa là đã khác ngay rồi!

“Tiểu Khê, em uống canh đi, bố em đúng là không có nhà đâu, uống một chút đi đã!” Tôi liếc mắt nhìn cô em chồng, bảo. Nếu tôi không nhầm, mẹ chồng tôi chính là người ra điều kiện cho cô em này lộng hành đây.

“Bố không ở nhà thật ạ?” Cố Tiểu Khê lẽ ra phải đi làm diễn viên mới đúng, cái điệu bộ giả yếu đuối đáng thương của nó đúng là quá xuất sắc.

“Không, không, bố con không ở nhà đâu. Nào, ăn đi con!” Mẹ chồng tôi vẫn cẩn thận đút canh cho con gái.

Cố Tiều Khê tỏ ra miễn cưỡng, uống từ từ từng thìa một, người ta nói “mẹ hiền con thảo” chính là hình ảnh này đây. Bỗng nhiên tôi phát hiện dưới đống chăn có một tờ giấy thò ra.

“Mẹ, cứ để con đút cho em, mẹ cứ đi nghỉ đi!” Tôi bảo. Nhớ ra đó chính là tờ giấy gói bành ngọt hôm qua, tôi vội vàng ngồi đè lên.

“Ừ, được rồi, nhớ múc thêm canh cho em ăn con nhé!” Mẹ tôi đi được ba bước bèn quay lại dặn. Tôi vội vàng gật đầu rồi đóng ngay cửa lại.

“Sao thế chị?” Cái dáng vẻ yếu đuối như Lâm Đại Ngọc của Tiều Khê ngay lập tức biến mất, nó cầm vội lấy bát canh tu một hơi hết sạch.

“Còn sao nữa? Cái này là cái gì chứ? Em có muốn được ra ngoài không hả?” Tôi giơ tờ giấy gói bánh ra.

“Ôi, em không để ý” Cố Tiểu Khê vội vàng chộp lấy rồi nhé vào dưới đệm.

16.

“Con về rồi ạ”. Gần tối, Cố Đại Hải mới về, còn đưa cả chàng “quý công tử” theo nữa.

“Em chào chị dâu!” Cậu ta bảo với tôi. Cậu chàng này đúng là ngoan ngoãn, lễ phép thật.

“Ờ, xin chào…” Tôi cười gượng. Chuyện lần trước đúng là xấu hổ quá đi mất.

“Cháu là Cung Chấn đúng không? Bác nghe dì cháu kể về cháu suốt đấy” Mẹ chồng tôi có vẻ rất thích cái cậu “quý công tử” này, tiếp đãi chẳng khác gì con rể.

“Cung Chấn à, mau ngồi đi cháu!” Bố tôi cũng tỏ ra vô cùng hài lòng.

“Dạ vâng. Cháu cảm ơn bác ạ.”

“Cố Đại Hải, anh định đổ thêm dầu vào lửa đấy hả?” Tôi kéo Cố Đại Hải vào bếp.

“Anh đâu dám, là ý của mẹ đấy, ai mà dám kháng chỉ chứ?” Anh ấy giơ tay lên làm động tác nếu không làm thì sẽ bị chém đầu.

“Thế thì anh tự đi mà nói với em gái anh nhé!”

“Đừng mà, không có em, anh biết phải làm sao đây?’ Cố Đại Hải liếc mắt nhìn ra phía phòng khách.

“Tại sao cứ chuyện gì khó khăn là anh lại đổ hết lên đầu em thế hả?”. Thực sự tôi chẳng muốn đến nói chuyện với Cố Tiểu Khê chút nào.

“Đi! Có gì mà em không dám ra? Giờ mà không ra thì biết bao giờ mới ra ngoài được chứ?” Vừa nghe tôi bảo “quý công tử” tới, Cố Tiểu Khê đã làm ầm lên.

“Chị không nghe nhầm đấy chứ?” Tôi hết sức ngạc nhiên. Vốn dĩ tôi đã chuẩn bị một tá những câu hay ho để khuyên giải nó, giờ thì không phải dùng tới nữa rồi.

“Chị không nghe nhầm đâu. Em đã hiểu ra rồi, em đúng là ngốc nghếch quá! Chị nói đúng. Em càng tỏ ra cứng đầu thì càng khó giải quyết vần đề, đúng không ạ?” Cố Tiểu Khê nói.

“Đúng thế, em thông minh thật đấy!” Thật không ngờ Cố Đại Hải lại có cô em gái thông minh thế này. Xem ra cái câu người ta vẫn bảo “Con đầu thường thông minh hơn là sai rồi, anh em nhà họ Cố chính là một ví dụ điển hình.

Sau đó, nhờ sự thông minh của Tiểu Khê, nhà họ Cố đã đồng ý cho nó ra ngoài hẹn hò với “quý công từ” ngay ngày hôm sau, dưới sự giám sát của tôi.

“Vậy em đi nhé!” Cố Tiểu Khê chào tạm biệt tôi. Chúng tôi đã dùng kế “ve sầu thoát xác” với bố mẹ của Đại Hải, chàng nghệ sĩ của Cố Tiểu Khê đã đợi nó ở Tây Đơn rồi.

“Đi đi, nhưng nhớ về sớm đấy, chị đi cùng người lạ nên chẳng biết phải nói gì đâu!” Tôi bảo. Có lẽ lúc về, tôi phải bắt Cố Đại Hải đền bù mới được.

“Ơ! Tiểu Khê đâu rồi?” Hôm nay, “quý công tử” lại đến muộn.

“Đi hẹn hò! Nó có bạn trai rồi mà!” Tôi cố tình nói lạnh lùng như không để tâm.

“Thật sao?” Xem ra cậu “quý công tử” này chẳng mảy may kích động. “Thế thì em yên tâm rồi”.

“Hử” Cậu cũng có bạn gái rồi à?”

“Không ạ, nhưng giờ em không có thới gian để nghĩ tới chuyện kết hôn”. “Quý công tử” nở một nụ cười thật quyến rũ.

17.

Tây Đơn tuy có thay đổi ít nhiều nhưng nhìn chung không khác xưa là mấy, tôi vẫn có thể tìm thấy chỗ tôi thường tới chơi trò chơi trước đây, có điều bây giờ, người chơi không phải đổi xèng nữa mà dùng phiếu bằng giấy.

“Cố lên! Cố lên!” Tôi cổ vũ. Hóa ra “quý công tử” Cung Chấn giỏi hơn những gì tôi tưởng tượng nhiều, cái gì cũng giỏi, cả chơi trò chơi cũng thế. Tôi càng thấy đây đúng là “hàng cao cấp”. Cố Tiểu Khê chẳng biết “nhìn hàng” gì cả, tôi tiếc thay cho nó.

“Oa, cậu giỏi thật đấy!” Bước ra khỏi cửa, tôi ôm được một chú gấu bông rất to, đó là giải thưởng lớn nhất ở đây.

“Không có gì đâu! Tặng chị đấy ạ, em có mang về cũng chẳng biết để đâu cả”. Cung Chấn đỏ mặt.

“Cậu em đúng là “hàng tốt”! Không được, Cố Tiểu Khê không biết “nhìn hàng” gì cả, em đợi đấy, sau này, chị sẽ tìm cho em một người biết nhìn người hơn nha!” Tôi vỗ vai Cung Chấn, lục lại trong đầu xem có quen ai hợp với cậu “quý công tử” này không.

“Thôi, em không có hứng đâu!” Cậu ấy vội vàng xua tay.

“Cậu là gay hả?” Tôi đột nhiên hỏi.

“Chị nghĩ sao?” Cậu ấy không trả lời mà hỏi lại tôi.

“Chẳng nghĩ sao cả! Nếu đúng là thế thì coi như mấy đứa con gái kia đen đủi, còn nếu không thì có nghĩa là chúng nó còn may mắn.” Tôi mời Cung Chấn đi uống nước. Tôi không thể lấy không đồ của người ta được, từ bé tôi đã được mẹ dạy thế rồi.

“Hai người đã đi đâu chơi thế ạ?” Cố Tiểu Khê chống tay vào hông, đứng đợi tôi ở cửa, nhìn hệt như một cái ấm chè.

“Sorry, sorry! Chơi vui quá nên chị quên mất thời gian.” Tôi ôm con gấu tới chỗ cô em chồng. Cung Chấn bảo vì Tiểu Khê không muốn gặp cậu ấy nên sau khi đưa tôi đến cổng siêu thị, cậu ấy đã về trước rồi.

“Em nhìn thấy hết rồi nhé!” Tiểu Khê xịu mặt xuống.

“Nhìn thấy cái gì?” Tôi bảo khi chúng tôi cùng xuống gara lấy xe.

“Chị kề vai bá cổ với tên ngốc đó…” Mồm miệng Tiểu Khê đúng là không vừa chút nào.

“Trời đất! Làm chị cứ tưởng có chuyện gì!” Tôi nhét con gấu vào trong xe. “Yên tâm đi! Tình địch của anh trai em vẫn chưa xuất hiện đâu.”

“Chị thực sự thích Cung Chấn hả?” Câu nói của Tiểu Khê làm tôi suýt nữa đâm xe vào gốc cây.

“Em đùa gì thế? Tuy anh trai em nhìn giống mấy ông lực điền nhưng chị không phải người tham bát bỏ mâm đâu”. Tôi nhìn sang Tiểu Khê, bảo.

“Thế thì được ạ. Chị dâu, lần sau để em tự đi, chị cứ ở nhà nghỉ ngơi là được rồi. Chứ nếu không, chắc anh trai em không yên tâm lắm đâu.” Cố Tiểu Khê đúng là biết nghĩ cho anh mình, điều này thì nó hơn tôi, trước giờ, đối với Thẩm Lãng, lúc nào tôi cũng phải đàn áp đến cùng mới thôi.

“Được rồi, lần sau em tự mình đi mà giải quyết!”. Tuy ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng tôi thấy hơi khó chịu. Về nhà, tôi nhất định phải cho Cố Đại Hải một trận để lấy lại chút công bằng.

18.

Tòa soạn rỗi việc lại mở một buổi triển lãm tranh nho nhỏ. Tôi phải giúp Lâm Sở đăng ký mới được.

“Này, mình báo cho cậu tin vui đây, vụ này là làm ăn không mất vốn mà được thưởng tới tám vạn đấy, nếu đạt giải thì cứ chia ba – bảy là được”. Đứng dựa vào lan can, tôi gọi điện cho cô ấy.

“Mình ba cậu bảy hả?’ Lâm Sở bảo. Hình như cô ấy đang lái xe.

“Cậu tưởng mình không có nhân tính như thế sao? Mình ba!” Tôi tỏ ra tức giận.

“Mình đùa cậu đấy. Mà đề tài là gì thế?” Lâm Sở cười ầm lên.

“Tây Bắc Kinh, mình nghĩ kỹ rồi, cậu cứ kiếm chỗ nào nhìn hiện đại một chút rồi chụp mấy bức là xong, có người nhà trong ban tổ chức mà, thế nào chẳng được giải!”

“OK, thế này đi, mình sắp tới nhà cậu rồi, tối nay bọn mình đi chụp luôn nhé!”

Tôi chui vào trong xe của Lâm Sở. “Chúng ta đi đâu đây?’

“Vương Phủ Tỉnh hoặc Trung tâm Thương mại Quốc tế, tùy cậu chọn!” Lâm Sở khởi động xe.

“Mình chọn cả hai được không?”

“Tùy ý nàng!”

“Đang nghĩ gì thế hả?” Lâm Sở vừa ăn bít tế vừa hỏi tôi.

“Mình đang nhớ tới chuyện ngày xưa Ngụy Tử Lộ thường lấy cái xe đạp cà tàng chở mình đi xem phim”. Tôi đưa tay lên chống cằm, bảo.

Vào mùa đông năm đó, chúng tôi đội tuyết đi xem phim. Tôi lạnh mà tôi lại không mang găng tay, Ngụy Tử Lộ đã nhường đôi găng tay của anh ấy cho tôi, còn anh ấy thì tay trần lái xe.

“Anh có lạnh không?” Tôi dựa sát vào lưng anh ấy, hỏi.

“Anh không lạnh, em ngồi cẩn thận nhé!” Anh ấy vẫn không quay đầu lại, bảo tôi.

“Hay là chúng ta đừng đi xem phim nữa, đi ăn KFC đi!” Nhìn thấy cửa hàng KFC, tôi thay đổi ý định, không muốn đi nữa.

“Không xem phim không sao chứ?” Anh ấy dừng lại hỏi tôi.

“Không sao đâu, em thấy KFC còn tuyệt hơn phim đấy”. Tôi thấy đói rồi, trời lại lạnh nữa, trông chúng tôi thực sự khổ sở quá. Hai đứa ngồi ở cửa hàng KFC đến hơn mười giờ tối, chẳng biết đã nói những gì, chỉ là không ai muốn về thôi.

“Chúng ta về đi!” Ngụy Tử Lộ nhìn xung quanh, bảo. “Mấy cô phục vụ mặt dài hơn cái bơm rồi kìa!”

“Họ đang đố kị đấy!” Tôi dựa vào vai anh ấy, nói.

“Ừ.’

Nghĩ lại mới thấy chúng tôi thật là “thất đức”, nói vậy rồi mà còn ngồi hơn nửa tiếng nữa mới chịu đi. Lúc về, chúng tôi không thể đi xe được nữa vì bánh sau đã bị tuyết phủ đông cứng lại, đành phải vác xe lên vai. Chúng tôi còn mang về một con mèo nữa. Đó là con mèo tam thể, thực ra nhìn xấu xí lắm, nhưng trong nó thật bé nhỏ, tội nghiệp, cứ nằm trong tuyết, tôi thấy thế thì không chịu đi nữa, nhất quyết đòi đưa nó về nhà.

“Chúng ta gọi nó là gì bây giờ?’ Tôi hỏi Ngụy Tử Lộ. Con mèo rất khôn, biết là đã an toàn nên nó cứ nằm im trong túi áo khoác của tôi.

“Gọi là Đu Đu[1] đi, dù sao nó cũng bị người ta vứt đi mà” Ngụy Tử Lộ đặt chiếc xe xuống. “Hay là chúng ta vứt cái xe này đi nha!”

[1] Có nghĩa là vứt đi, bỏ đi.

“Vâng, coi như chúng ta dùng cái xe để đổi lấy Đu Đu đi!” Tôi vốn dĩ đã ghét cái xe cà tàng này từ lâu rồi, ngoài chuông không kêu ra thì cái gì cũng kêu, chỗ ngồi phía sau cũng đã bị hỏng, toàn kẹp vào thịt tôi, nhưng nghĩ rằng Ngụy Tử Lộ rất yêu quý nó nên chẳng dám kêu ca gì cả.

“Em đợi nhé, sau này chắc chắn anh sẽ mua một chiếc ô tô, lúc đó, muốn đi đâu, chúng ta chỉ cần đạp ga một cái là tới ngay”. Ngụy Tử Lộ lấy khăn của anh ấy quàng lên cổ tôi.

“Ô tô thì nhà em cũng có mà. Lần sau, em sẽ bảo bố em đưa chúng ta đi!” Tôi khoác tay anh ấy.

“Không được! Anh phải tự mua cơ!” Anh ấy véo mũi tôi.

“OK! Vậy em sẽ đợi anh mang ô tô đến đón em nhé.”

19.

Không chịu nổi nữa, tôi chạy ngay vào nhà vệ sinh, gọi điện thoại cho Ngụy Tử Lộ, khóc lóc, nói một thôi một hồi rồi cúp máy, sau đó chui vào một buồng vệ sinh nhỏ, ngồi khóc tu tu.

“Nếu yêu em, xin anh đừng đi! Nếu anh nói anh không còn yêu em…” Đèn báo hiệu có cuộc gọi đến sáng lên trong điện thoại, là Cố Đại Hải, tôi đã cài riêng bài Yêu em xin đừng đicho anh ấy. Tôi cứ thế nhìn chiếc điện thoại trong tay rung lên, đèn báo hiệu hết tắt rồi lại sáng, nhấp nháy…

“Có ai trong đó không?” Một giọng đàn ông gấp gáp vang lên như sắp sửa xông vào.

“Ra đi! Đây là nhà vệ sinh nữ!” Tôi xì mũi.

“Tiểu Ngư phải không?’ Anh ta hỏi làm tôi ngạc nhiên. Sao anh ta lại biết tên tôi nhỉ?

“Ai thế?” Tôi sụt sịt. Chà, cái tên lưu manh này ghê gớm thật, lại còn biết cả tên tôi nữa!

“Là anh đây, vợ à!” Tôi nghe thấy từ mà Cố Đại Hải thường dùng để gọi mình. Anh ấy vẫn bảo, gọi là “vợ” nghe hay nhất, hay hơn mọi từ khác. Lúc mở cửa ra, tôi thấy Cố Đại Hải đã đứng ở đó, cười hì hì.

“Đáng ghét! Đây là nhà vệ sinh nữ đấy!” Tôi ôm lấy anh ấy làm nước mắt nước mũi dính đầy lên áo vest.

“Anh biết, nhưng anh tới để đón vợ anh mà!” Anh ấy vỗ nhẹ vào lưng tôi.

“Lâm Sở đâu rồi?”

“Anh bảo cô ấy ra xe trước rồi. Cô ấy gọi cho anh, bảo là em đang khóc trong nhà vệ sinh, anh đến đây thì nghe thấy đúng là em đang khóc thật.”

“Á! Có tên lưu manh!” Tiếng hét từ ngoài cửa vọng vào làm tôi giật mình.

“Xin lỗi, xin lỗi nhé! Vợ tôi đang mang thai, tôi sợ cô ấy gặp nguy hiểm nên…” Cố Đại Hải mặt đỏ tía tai, vội vàng giải thích với bảo vệ.

“Ha ha ha!” Tôi đột nhiên cười phá lên.

“Thôi, lần sau đừng như thế nữa, đi đi!” Hình như anh bảo vệ cũng thấy chuyện này rất khó xử nên chỉ nói qua loa vài câu rồi cho chúng tôi đi.

“Trời! Mình cứ lo. Sao cậu ở trong đó lâu vậy?” Lâm Sở từ trong xe bước ra.

“Cậu còn chưa biến đi hả?” Tôi bảo. Không ngờ Lâm Sở vẫn chưa đi, tôi cứ tưởng cô ấy đã bỏ tôi mà đi rồi.

“Mình đã định về rồi đấy chứ! Nhưng mà các cậu không cần thứ này nữa hả?” Cô ấy đang ôm Bội Bội trong tay.

“Ôi, anh quên mất!” Cố Đại Hải đưa tay lên vỗ trán.

“May mà em để ý nhé, con cún này cứ lẽo đẽo đi theo em, suýt nữa thì bị lôi vào nhà bếp, hầm nhừ rồi.” Lâm Sở đưa Bội Bội cho tôi. “Ngày mai nhớ phải đi kiếm chỗ chụp ảnh với mình đấy! Tại cậu mà hôm nay chẳng làm ăn được gì cả”. Lâm Sở bảo rồi lên xe đi về.

“Anh này, em mua một con mèo được không?” Tôi ôm lấy Bội Bội, tự nhiên lại nhớ đến con Đu Đu.

“Mèo sao? Nuôi chó không được à?” Cố Đại Hải quay sang nhìn tôi.

“Phải có cả mèo nữa!” Tôi véo má anh ấy.

“Đừng, đừng…! Cẩn thận đâm xe bây giờ! Mua, mua… Em muốn mua con mèo như thế nào?” Cố Đại Hải né tôi.

“Con nào cũng được, nhưng phải là mèo tam thể!” Tôi bảo. Đu Đu là một con mèo tam thể chính hiệu, chỉ có điều màu lông của nó không đẹp thôi.

20.

Dương Siêu vay tiền tôi để mở một nhà hàng. Hôm nay tôi tới chúc mừng, quy mô nhà hàng này không lớn lắm, dạng tự phục vụ, đồ ăn cũng bình thường. Dạo này, tôi không có hứng thú với việc ăn uống lắm, chỉ thích có trò gì hay hay để chơi thôi.

Không hiểu do tôi độc mồm độc miệng hay tại ông trời sắp đặt mà hôm đó, Trần Lộ cũng tới.

“Nhìn kìa! Nhìn kìa!” Lâm Sở kéo tay tôi.

“Biết rồi, mình có mù đâu! Cậu phải để ý A Mông đấy, tí nữa có đánh nhau thì còn biết mà can.” Tôi liếc mắt về phía A Mông bảo. Cô ấy vẫn rất bình tĩnh, nhưng theo tôi, đó chỉ là khoảnh khắc im lặng trước trận bão lớn mà thôi.

“Sao cô ấy lại tới đây thế?” Lý Triển Bằng lắp bắp sau lưng tôi.

“Anh khôn hồn thì mau tránh đi! Nếu không, con hổ cái nhà anh dễ cho anh một trận luôn đấy!” Tôi hạ giọng, nói với Lý Triển Bằng.

“Em nói đúng. Anh đưa thằng bé ra ngoài phơi nắng đây!” Lý Triển Bằng vội vàng lui ra ngoài.

“A Mông, cá hồi bên kia ngon lắm, qua đó ăn thử đi!” Tôi và Lâm Sở mỗi người một bên kéo A Mông đi.

“Cá kiếc gì chứ? Đã lỗi thời rồi!” A Mông phản đối nhưng đã bị bọn tôi kẹp chặt lôi đi.

“Hụ hụ hụ…” Tôi dựa vào bồn rửa nhà vệ sinh, ho sặc sụa. “Dương Siêu đúng là thất đức, tiêu tiền của lão nương mà cũng không làm đồ ăn tử tế cho lão nương nữa.” Tôi vốc nước lên rửa mặt.

“Hay là cậu có thai rồi?” Lâm Sở đột nhiên hỏi.

“Điên à! Chuyện đó là do Cố Đại Hải mang ra để lừa gã bảo vệ thôi, cậu tin thật hả?” Tôi đá cho cô ấy một cái.

“Không phải đâu! Cậu ấy nói đúng đấy! Bọn mình đã trải qua rồi mà.” A Mông và Lâm Sở dồn tôi vào góc tường.

“Vớ vẩn!” Tôi vẫn không tin.

“Hay đi bệnh viện khám xem sao?” Lâm Sở bồi thêm cho tôi một câu nữa.

Lúc chúng tôi ra ngoài thì mọi người đều đã đi cả, trên sàn chỉ còn lại vũng máu.

“Có chuyện gì thế?” Tôi kéo người phục vụ lại hỏi.

“Ôi, chị đứng nhắc đến nữa! Vừa rồi có một cô gái định tự sát ở đây, trên sàn nhà toàn là máu, chúng em cỏn chẳng dám lau ấy.” Cô bé phục vụ đó sợ đến sắp phát khóc rồi.

“Tôi không muốn sống nữa! Cứ để tôi chết đi!...” Chúng tôi vội vàng chạy tới phòng cấp cứu. Đó là giọng của Trần Lộ, chắc chắn không sai.

“Cô yên lặng chút đi!” Đám y tá đang vây quanh cậu ấy.

“Mình còn chưa muốn chết đâu!” Lâm Sở đẩy đám người đó ra xông vào, tát cho Trần Lộ một cái. Phòng bệnh bỗng nhiên im phăng phắc.

“Mình xin lỗi! Mình xin lỗi các cậu!” Trần Lộ cứ thế ôm lấy Lâm Sở khóc tu tu.

Một lát sau, Dương Siêu từ trong phòng bệnh bước ra.

“Sao rồi?” Chúng tôi lo lắng hỏi.

“Không sao cả. Bác sĩ bảo chỉ cần Trần Lộ tỉnh lại là có thể cho về nhà.” Mắt anh ta đỏ hoe.

“Không sao thì tốt rồi!” A Mông vỗ vai Dương Siêu.

“Sao lại thành ra thế này chứ?” Dương Siêu khuỵu chân, ngồi sụp xuống đất.

“Đừng hỏi cậu ấy vội! Cứ để cậu ấy bình tĩnh lại đã!” Lâm Sở châm thuốc hút nhưng bị cô y tá ngăn lại, đành phải dập đi.

“Hay là chúng ta thay nhau chăm sóc cậu ấy nhé!” A Mông đề nghị.

“Đừng! Cứ để anh! Mọi người đều bận cả mà, hơn nữa, cô ấy…”

“Vậy nếu có chuyện gì, nhớ gọi ngay cho bọn em đấy!” Tôi vỗ vai anh ấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play