Những ngày kế tiếp, Quý Y Phàm vẫn trải qua cuộc sống bận rộn.
Nhưng điều duy nhất khác với ngày thường chính là, suy nghĩ của cô lại không tự chủ nghĩ đến Thường Trọng Vĩ, nhưng mấy tuần lễ này, ngoại trừ anh đã gọi một cú điện thoại cho cô, nói rõ sau khi trở về Đài Loan sẽ liên lạc với cô, thì hoàn toàn không có tin tức.
Từ tiêu chuẩn của cô xem ra, có lẽ người đàn ông này đã vứt cô đến sau đầu rồi.
Cô đối với cuộc hôn nhân này vốn không có kỳ vọng, cũng không có quá nhiều thất vọng.
Từ dưới ánh mặt trời cực nóng bên ngoài đi vào cục cảnh sát, hơi lạnh phả tới trước mặt làm cho Quý Y Phàm thoải mái thở ra một hơi.
Cô cởi chiếc mũ ra, sau đó rót một ly nước lớn uống hết vào miệng, giải nhiệt.
“Đã quay lại rồi hả.” Liêu Khả Quân đồng nghiệp trong đội đi đến bên cạnh cô, “Có người tìm cô.”
Nh
n vẻ mặt của anh ta, da đầu của cô không khỏi tê dại, “Không phải là người được hoan nghênh, đúng không?”
Liêu Khả Quân liếc mắt nhìn lịch ngày trên tường, khoa trương than vãn một hơi, “Người luôn luôn rất đúng giờ, có lẽ cô cũng rõ hơn bất cứ ai.”
Quý Y Phàm gãi gãi đầu, theo ánh mắt của anh ta nhìn qua, sau đó liếc mắt anh ta một cái, lộ ra nụ cười khổ. Đúng giờ như vậy, chờ ở bên trong chắc chắn là mợ của cô.
Hôm nay lãnh tiền lương, cho nên mợ xuất hiện rất đúng giờ, hơn nữa, bây giờ vừa vặn là giờ dùng cơm, còn có thể muốn cô bỏ tiền mời bữa cơm trưa, sau khi ăn no nê, lại thuận tiện bảo cô ra tiền xe để bà đón chiếc taxi đến nhà ga, để bà có thể trở về Chương Hóa[1] vào giờ cơm tối ấm áp bên gia đình.
[1] Chương Hóa là một huyện ở phía Tây đảo Đài Loan.
Trên đời này, nợ tiền trả tiền vẫn còn đơn giản, thật sự khiến người khó xử chính là “Nợ nhân tình”.
Nếu như lại gặp phải cái loại “Nợ nhân tình” này chết cũng muốn bắt những người đó đến áp bức, vật lộn rất lâu, có khi thực sự cảm thấy đâm đầu vào vách tường còn thoải mái và vui sướng hơn ứng phó với bọn họ.
“Dầu gì cô cũng là huấn luyện viên Karate, nếu tôi là cô, đã sớm hung hăng chỉnh sữa bà ta một chút rồi, nếu như bà ta lại trắng mắt, thì che bà ta bằng vải bố.”
“Ha ha.” Quý Y Phàm nhếch miệng lên, “Tôi cũng muốn, nếu như hiện tại tôi không phải là cảnh sát, nếu không sợ bị khiếu nại ảnh hưởng đến lên chức, tôi đã quần ẩu họ từ lâu rồi.”
Nghe được lời của cô, Liêu Khả Quân nhịn không được cười ha ha, vỗ vỗ vào bờ vai của cô, “Nhịn, nhịn đi! Ở trong đội đừng gây sự, nếu thật sự muốn đánh nhau thì giả bộ thay đổi một chút, tôi sẽ làm như không nhìn thấy.”
Quý Y Phàm hiểu ý cười, sau đó kiên cường giữ vững tinh thần đi vào, gọi một tiếng, “Mợ.”
“Cô đã trở về rồi. Tôi chờ rất lâu rồi.”
Điều mà bà gọi là rất lâu có lẽ chỉ có mười phút, phải không? Quý Y Phàm nhịn xuống kích động cãi lại, “Mợ có thể gọi điện tới trước.”
“Gọi điện trước, để cho cô có thời gian chuồn êm sao?” Vẻ mặt của Ngụy Tú Cầm giễu cợt.
Quý Y Phàm hít một hơi thật sâu, khống chế tính khí của mình, bằng không cô sẽ động thủ đuổi bà ra ngoài, “Cho dù con muốn chuồn mất, mợ cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho con như vậy, đúng không?
“Tôi chỉ biết nếu như tôi không đến, thì nhất định cô sẽ không muốn trả. Tiền đâu?”
“Đợi lát nữa ra ngoài sẽ đưa cho mợ.”
“Cô nên biết.” Nghe được đợi lát nữa thì nhận được tiền, vẻ mặt của Ngụy Tú Cầm hơi rạng rỡ chút, “Tôi cũng không cố ý muốn làm khó dễ cô, chẳng qua là đầu năm nay cuộc sống của chúng tôi quả thật cũng quá vất vả.”
“Con biết.” Quý Y Phàm không quá khiêm túc đáp lại một câu.
“Cô muốn trách thì trách cha cô không tốt, rõ ràng không biết, còn học người ta làm đầu tư, khiến cho bản thân thiếu một khoản nợ không nói, còn liên lụy đến gia đình và bạn bè, tôi bị cả nhà các người làm hại thảm như vậy, chung quy không thể bảo tôi ngậm bồ hòn, đúng không?”
Quý Y Phàm mở máy vi tính ra, bắt đầu xử lý công việc, tự động đóng lỗ tai lại. Những lời giống như vậy, cô đã nghe qua hơn trăm lần, cũng đã thuộc lòng.
“Còn có, lần trước không phải tôi đã nói anh họ của cô sắp lấy vợ sao?”
Cô không quá nghiêm túc gật đầu.
“Tuần sau chúng tôi sẽ phải giao ba mươi vạn đến Việt Nam, cô có mấy ngày để chuẩn bị, chuẩn bị, thứ sáu tôi lại tới lấy.”
“Thứ sáu?!”
“Đúng vậy! Có vấn đề gì sao? Đây cũng chỉ là khoản trước thôi.” Ngụy Tú Cầm khó chịu nói: “Sau khi sửa sang nhà cửa, bày tiệc cưới, dù sao, tháng sau khi cô nhận tiền lương, thì trả hết một trăm sáu mươi vạn, tôi còn chưa có tính lãi nhiều với cô, đã là tận tình tận nghĩa lắm rồi. Tôi lớn tuổi rồi, cô cũng tốt bụng một chút để cho tôi nhẹ nhõm hơn chứ, hàng tháng đều phải đến đây một chuyến, cô muốn cục xương già này mệt chết sao?”
Tay Quý Y Phàm nắm thành nắm đấm, “Mợ, thứ sáu thì muốn con trả một số tiền lớn, thật sự là quá đột ngột, con còn chưa có——”
“Đột ngột?!” Ngụy Tú Cầm kéo cao giọng, “Nhìn xem cô nói cái gì vậy? Tháng trước, chính tôi cũng đã yêu cầu cô trả tiền rồi, đột ngột chỗ nào? Cô có lương tâm hay không hả! Cha cô chết đi còn nợ chúng tôi hơn mười năm tiền không có trả hết, tôi cũng không có nói gì, bây giờ cô lại còn dám bày ra một bộ mặt giống như là chúng tôi có lỗi với cô vậy.”
Giọng nói tăng cao ấy đã dẫn tới liếc xéo, cô không khỏi nhíu mày, “Mợ, chúng ta ra ngoài nói.”
“Chuyện xấu còn sợ người khác biết à? Cô có thể gọi đồng nghiệp của cô tới phân xử, thiếu nợ thì trả tiền là chuyện hiển nhiên, tôi thấy cũng không có ai chịu đứng ra giúp cô.”
Quý Y Phàm cố hít sâu một hơi, bởi vì nếu như không làm như vậy, cô thật sự sẽ điên mất.
“Các người nói xem, làm cảnh sát còn nợ tiền không trả.” Ngụy Tú Cầm lập tức đứng dậy, đứng ở giữa văn phòng la to: “Vậy còn có thiên lý hay không hả.”
“Mợ.” Cô trợn mắt nhìn lên.
Trong lúc Ngụy Tú Cầm vẫn đang tiếp tục làm ồn, một giọng nam chen vào.
“Tôi giúp cô ấy.” Quý Y Phàm quay đầu nhìn lại, phát hiện người nói chính là Thường Trọng Vĩ.
“Cậu dựa vào…” Lời muốn nói tự nhiên biến mất ở sau khi quay đầu nhìn thấy một người đàn ông cao lớn xuất hiện ở ngưỡng cửa.
“Bao nhiêu tiền?” Giọng nói của anh vẫn điềm đạm như cũ, “Cho một con số, tôi lập tức viết chi phiếu cho bà.”
“Đợi đã…” Quý Y Phàm nhảy khỏi ghế, đến gần anh, “Chờ một chút, chúng ta còn chưa có ký——”
“Xuỵt.” Anh đưa tay điểm nhẹ vào môi của cô, “Đó chỉ là vấn đề thời gian, đứng quá so đo, việc này giao cho tôi xử lý.”
Động tác bất thình lình của anh khiến cô dừng lại, theo phản xạ lui một bước, nhưng vẫn cảm kích nhìn anh.
Thường Trọng Vĩ mỉm cười với cô, “Có thể thay tôi giới thiệu một chút không?”
“Đây là mợ tôi, mợ, đây là Thường Trọng Vĩ.” Cô giới thiệu ngắn gọn về hai bên.
Ngụy Tú Cầm nhìn từ trên xuống dưới người đàn ông cao lớn trước mặt, mặc dù chưa thấy qua các mặt to lớn của xã hội, nhưng chỉ nhìn bộ đồ tây vừa vặn trên người và đôi giày đặt chế trên chân của anh, còn có cái đồng hồ trên tay, thì biết người đàn ông này rất có tiền.
“Mợ, xin chào.” Thường Trọng Vĩ cười, “Dường như vừa rồi con nghe được tiền?”
“Đúng vậy.” Nghe thế thần kinh của bà liền run lên một cái, “Cha đã chết của nó, mượn chúng tôi một khoản tiền lớn, món nợ đó kéo dài tới bây giờ con bé này vẫn còn không trả, bây giờ tôi đến yêu cầu trả tiền, nó lại còn nói quá đột ngột, cậu nghe một chút, đây là tiếng người sao?”
“Nghe qua là không thỏa đáng, cho nên con trả thay cho cô ấy, nhưng con muốn xin hỏi một chút, sau khi mợ lấy tiền, có còn lại đến tìm Y Phàm nữa không?”
“Tôi tìm đến nó làm cái gì, cậu đưa một trăm sáu mươi vạn cho tôi, tôi lập tức ngồi xe về Chương Hóa.” Ngụy Tú Cầm thấy tiền sáng mắt nói: “Nếu không phải vì lấy lại tiền của tôi, tôi cũng chẳng hứng thú đến nhìn nó bày ra vẻ mặt khổ sở này! Tuổi còn nhỏ đã khắc chết cha của mình, tôi mới không muốn nhấc đến quan hệ với nó.”
“Vậy thật sự là rất đáng tiếc rồi.” Anh nhanh chóng lấy ra chi phiếu, sảng khoái viết xuống số nguyên ở bên trên.
Quý Y Phàm ở một bên thấy những con số đó, vội vàng nói: “Không cần nhiều như vậy——”
Thường Trọng Vĩ khẽ lắc đầu với cô, cầm chi phiếu đưa đến trong tay Ngụy Tú Cầm.
Bà không khách sáo đón lấy, cẩn thận nhìn số tiền trên chi phiếu, ngoài vui mừng lại nhịn không được hoài nghi, “Tờ chi phiếu này không có vấn đề gì chứ?”
“Tuyệt đối không có vấn đề.” Trên mặt anh vẫn treo một nụ cười lễ độ như cũ, “Con phái người đưa mợ đi nhà ga, nếu như vẫn còn không yên tâm, bên cạnh còn có ngân hàng, mợ có thể lập tức đổi tiền mặt.”
Ngụy Tú Cầm lập tức cẩn thận cất đi chi phiếu.
“Đúng rồi, nghe lời nói mới vừa rồi của mợ, xem ra sau này chúng ta là không có cơ hội gặp nhau rồi.” Thường Trọng Vĩ nhẹ gióng nói, “Vậy cũng tốt, con và Y Phàm cũng muốn trải qua thế giới chỉ có hai người, không muốn ứng phó với quá nhiều thân thích, nếu mợ cũng không muốn quan hệ với bọn con, vãn bối bọn con cũng chỉ có thể cung kính không bằng tuân mệnh.”
Quý Y Phàm nhìn thấy sau khi mợ nghe xong lời nói của anh, vẻ mặt như là bị tát một cái.
“Đây là ý gì?”
“Y Phàm không có nói sao? Bọn con sắp kết hôn rồi.” Thường Trọng Vĩ vươn tay kéo Quý Y Phàm đến gần bên cạnh mình, “Ngày đã đính ở tháng sau, nhưng mợ cũng đã nói tuyệt tình đến như vậy, con cũng không tiện gửi thiếp mời cho mợ, thì mợ tiết kiệm tiền mừng của mợ đi! Nghe nói anh họ cũng sắp kết hôn, vậy đúng lúc, tiền thừa của chi phiếu coi như là chút tâm ý của hai vợ chồng bọn con.
Mợ nghe xong đỏ mặt lên, làm sao cũng không ngờ tới Quý Y Phàm lại có thể câu được một chàng rể rùa vàng giàu có này, không muốn mất đi cơ hội kiếm tiền sau này, bà lập tức nói: “Nhưng kết hôn là chuyện lớn, tôi là mợ của Tiểu Phàm——”
“Con biết.” Vẻ mặt Thường Trọng Vĩ tự nhiên ngắt lời bà: “Nhưng chúng con nợ mợ quá nhiều, thật sự không tiện phiền mợ nữa.”
Ngụy Tú Cầm kinh ngạc đến khẽ nhếch môi.
Nhìn biểu tình của mợ, Quý Y Phàm suýt nhịn không được phải bật cười.
“Xe đợi ở bên ngoài.” Anh xoay người lại nhìn ra cửa, sau đó nhẹ giọng hạ lệnh đuổi khách, “Mợ, con tiễn mợ.”
“Không cần, tôi tiễn là được rồi.” Liêu Khả Quân bên cạnh nhìn cảnh tượng náo nhiệt hồi lâu đứng lên, tự nguyện làm thay, “Cậu đẹp trai, ngồi đi.”
Ngụy Tú Cầm miễn cưỡng cất bước, trong văn phòng lập tức bật ra tiếng cười.
“Đừng đứng, tới đây ngồi đi! Ở đây.” Tiểu đội trưởng thân thiện tiếp đón anh, “Anh bạn, cậu đủ lạnh! Chúng tôi sớm đã khó chịu với điệu bộ của người thân nhà Tiểu Phàm rồi, nhưng sợ Tiểu Phàm khó làm người, chúng tôi đều nhịn, hôm nay cậu thật sự mở miệng trút giận thay cho nhóm của chúng tôi, nhưng… Cậu thật sự muốn kết hôn với Tiểu Phàm sao?”
“Đúng vậy.” Bộ dáng của Thường Trọng Vĩ rất bình tĩnh gật đầu trả lời.
“Wow! Tiểu Phàm, cô đi đâu tìm được món hàng tốt như vậy?” Tiểu đội trưởng nghiêng đầu nhìn cô, “Anh chàng này này dám cưới cô?! Cậu ta biết rõ ngọn nguồn của cô không?”
Nghe vậy, Quý Y Phàm trừng mắt nhìn tiểu đội trưởng.
“Ngọn nguồn gì?” Vẻ mặt Thường Trọng Vĩ khó hiểu.
“Chính là…” Ở dưới ánh mắt đe dọa của cô, tiểu đội trưởng thao thao bất tuyệt nói: “Dịu dàng, xinh đẹp lại trang nhã.”
Tôi biết, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu nhất tôi lấy cô ấy.”
Anh nói như vậy, xung quanh lập tức bật ra tiếng ho khan bị sặc nước miếng, mà ở dưới cái nhìn hầm hầm của Quý Y Phàm, âm thanh lập tức biến mất.
Vẻ mặt của Thường Trọng Vĩ vẫn điềm đạm như cũ. Cho dù anh biết rõ cô không dịu dàng, trang nhã chút nào, nhưng ở trước mặt đồng nghiệp của cô, vì cho vợ tương lai một chút mặt mũi, anh sẽ không nói nhiều.
Thường Trọng Vĩ phóng tầm mắt tới trên người của Quý Y Phàm, trêu ghẹo nhìn bộ đồng phục trên người cô, nhẹ giọng nói: “Nhìn cô đứng rất đẹp.”
Lời khen ngợi bất ngờ của anh lại khiến Quý Y Phàm cảm thấy ngượng ngùng, cô gãi gãi đầu, chỉ vào một cái ghế bên cạnh, “Ngồi xuống đi. Công việc ở Thượng Hải của anh thuận lợi chứ?”
“Thuận lợi.” Anh gật đầu.
“Cám ơn anh vừa rồi đã giúp tôi.” Cô dùng tự tôn còn lại rất nhanh nói: “Tôi vốn không tính cho anh biết những chuyện này, thực ra thì khoản tiền tôi yêu cầu với anh, chính là muốn trả lại cho mợ của tôi.”
Anh không thích vẻ mặt của cô khi nói chuyện bây giờ, quá e dè, không sống động, vui vẻ như lúc trước. “Chúng ta sắp kết hôn, đối với tôi mà nói, thay cô giải quyết phiền phức chỉ là cái nhấc tay mà thôi, cô không cần để ở trong lòng.”
Nghe những lời này, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng… “Sao anh lại đến đây?”
“Thím của tôi cho rằng chúng ta sắp kết hôn, phải dành thời gian chung đụng nhiều hơn.” Anh nhìn cô, “Nhưng một chút tôi còn phải họp, cho nên chỉ có thể đến thăm cô một tý.”
Quan hệ giữa bọn họ cũng chẳng phải tình nhân bình thường, sau này cũng sẽ không thể là vợ chồng bình thường, Thường Trọng Vĩ chỉ cần một người vợ, có thể ứng phó với sự quan tâm của chú, thím của anh, về phần khác, anh hoàn toàn không quan tâm, điểm ấy cô cũng sớm đã có chuẩn bị tâm lý.
“Tôi sẽ gọi điện cho thím.” Quý Y Phàm nhanh chóng bắt được trọng điểm trong lời nói của anh, “Nói anh ăn cơm trưa với tôi, nhưng bởi vì hôm nay tôi còn có buổi làm, cho nên chỉ có thể hẹn ngày nghỉ gặp lại.”
Thường Trọng Vĩ tán dương nhìn cô, “Tôi tin cô sẽ là một người vợ xứng chức.”
Nghe những lời này, Quý Y Phàm lộ ra một nụ cười nhạt, “Tôi tiễn anh ra ngoài.”
Thường Trọng Vĩ kinh ngạc nhìn cô.
“Không phải anh còn phải họp sao?” Cô chính là đang đóng tốt vai diễn hoàn mỹ của mình.
Đôi mắt hơi nheo lại, anh từ từ đứng lên.
Quý Y Phàm đưa anh tới cửa, sau đó nhìn anh ngồi trên chiếc xe hơi giá trị xa xỉ.
Nhìn xe biến mất ở trước mắt, Quý Y Phàm không khỏi lộ ra một nụ cười giễu cợt, cô quay trở lại văn phòng gọi điện thoại cho thím của Thường Trọng Vĩ. Bọn họ thật đúng là phối hợp rất tốt, anh thay cô giải xuyết vấn đề, và cô giải quyết phiền phức của anh.
Mọi thứ đều rất tốt, cô sẽ nhận được tất cả mọi thứ cô muốn, nhưng tại sao trong lòng cô dường như hơi tiếc nuối…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT