“Woa! Vị hôn phu của chị, ặc, vị hôn phu cũ.” Liễu Đình Á thức thời chữa lại, “Anh ta đi làm ở trong này hả.”
“Đúng.” Quý Y Phàm cuộn lên tay áo, mở ra cốp xe, quá nửa bên trong cốp chỉ chứa một vại cá, cá thần tiên trong nước vẫn nhàn nhã như cũ.
“Xem ra rất tán khen.”
“Chỉ là tòa cao ốc văn phòng.” Mặt cô không chút thay đổi ôm lấy vại cá, đặt vào tay cô bé dặn dò, “Đem vào trong.”
Liễu Đình Á vẻ mặt kinh ngạc tiếp nhận, sau đó nhăn mặt, “Nặng quá.”
“Vậy thì nhanh đem vào trong, sau khi bỏ xuống sẽ không nặng, ở đấy không được phép đỗ xe, nhanh một chút.” Quý Y Phàm thúc giục.
“Nhưng tại sao bắt em đem đi? Em phải giao cho ai?” Liễu Đình Á vẻ mặt bối rối, “Em đã gặp qua vị hôn phu của chị, ặc, vị hôn phu cũ, nhưng đó là ở trên tạp chí, em biết anh ta, nhưng anh ta không biết em, đến lúc đó em bị đuổi ra ngoài thì mất mặt.”
“Chị đã liên lạc với trợ lý của anh ta.” Cô nhếch miệng, “Anh ta gọi là Lưu Chí Siêu, anh ta đang chờ em, nếu như không yên tâm, em cầm tấm danh thiếp này tìm người là được.”
“Em không có tay có thể——”
Không đợi nó nói hết lời, Quý Y Phàm dứt khoát nhét danh thiếp vào trong miệng nó, để cho nó ngậm, “Như vậy là được rồi.”
Mặc dù không muốn, nhưng nhìn vẻ mặt kiên trì của cô, Liễu Đình Á cũng chỉ làm theo.
Bản thân chị ấy không muốn đối mặt với Thường Trọng Vĩ, ngược lại đổ hết lên trên đầu nó, biết chị ấy nhiều năm như vậy, đến bây giờ nó mới phát hiện hóa ra chị ấy không có can đảm như trong tưởng tượng của nó.
“Quý tiểu thư không có tới sao?” Sau khi Lưu Chí Siêu nhận được thông báo, từ văn phòng đi ra, có chút kinh ngạc nhìn cô.
“Chị ấy dưới lầu, ở chỗ này của các người không được phép dừng xe.” Liễu Đình Á giao vại cá vào trong tay anh ta, “Cái này cho anh, bên trong có cái bơm hơi và thức ăn gia súc, anh nhớ dặn kẻ bạc tình họ Thường một ngày cho ăn một lần.”
Nghe được đối phương nói, Lưu Chí Siêu khẽ nhếch lông mày.
Tiếp nhận vại cá, anh ta chần chờ một lúc mới nói: “Tổng giám đốc của chúng tôi đã trở về Đài Loan, hiện tại đang họp, nếu như Quý tiểu thư muốn đưa vại cá cho tổng giám đốc, nên tự mình đi lên.”
Liễu Đình Á nhếch miệng: “Tôi nghĩ là anh hiểu lầm rồi! Vại cá này không phải của chị tôi muốn đưa, tên kia và chị tôi đã game over… Tóm lại, họ Thường nhìn thấy vại cá này rồi sẽ biết là ý gì! Tôi phải đi.”
Lưu Chí Siêu cũng không tiện hỏi tiếp, vốn muốn tạm thời để vại cá ở một bên, nhưng nghĩ lại, tổng giám đốc rõ ràng là rất để ý Quý tiểu thư, biết đâu cái này có thể trở thành cơ hội để bọn họ hòa thuận, vì vậy, anh quyết định mang thẳng vào trong, cho dù biết mang vại cá vào trong có thể sẽ làm gián đoạn hội nghị đang tiến hành.
Thường Trọng Vĩ nghe được âm thanh của cánh cửa, lơ đãng nhìn lướt qua, khi ánh mắt nhìn thấy vại cá và cá thần tiên trên tay trợ lý, thân thể anh hơi cứng đờ, “Cái này ở đâu đem tới?”
“Quý tiểu thư phái người đưa tới.” Lưu Chí Siêu hít một hơi thật sâu, nhìn thấy sắc mặt của anh thay đổi, có một cảm giác không ổn, nhưng vẫn kiên trì tiếp tục nói: “Cô ấy nói, anh nhìn thấy vại cá này thì biết ý, tôi lo lắng cái này đại biểu cho ý nghĩ rất quan trọng, cho nên đã tự ý mang vào.”
Lời nói nặng nề của trợ lý lọt vào lỗ tai của anh, Thường Trọng Vĩ nhớ tới nụ cười của ông Lý, cùng với tình trạng chung đụng của Quý Y Phàm và ông Lý, tim của anh đột nhiên căng thẳng. “Cô ấy ở đâu?”
“Tổng giám đốc chỉ chính là Quý tiểu thư sao?” Nhìn thấy trên mặt anh hiện lên vẻ sốt ruột, Lưu Chí Siêu thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng mà nói: Cô ấy vốn dưới lầu, nhưng lúc này chắc đi rồi. Tổng giám đốc, vại cá này nên xử lý như thế nào?”
“Trước tiên bỏ vào phòng làm việc của tôi.” Thường Trọng Vĩ không quan tâm đến hội nghị, bỏ lại một câu dặn dò thì từ bên cạnh trợ lý chạy đi, đi thẳng đến thang máy.
Anh rất vội vàng, vì vậy, còn đụng vào một viên chức đang đẩy cửa đi tới, nhưng anh không để ý đến.
Bảng điều khiển thang máy cho thấy vẫn còn đang ở dưới lầu, anh nhanh chóng đưa ra quyết định, trực tiếp chạy đến lối hành lang trong cùng, ba chân bốn cẳng chạy xuống thang lầu.
“Vị gọi là Quý tiểu thư ấy là ai?”
Lưu Chí Siêu còn ở lại trong phòng họp nghe được giọng nói êm ái phía sau vang lên, da đầu không khỏi tê dại.
“Trợ lý Lưu, sao anh không nói lời nào?” Giọng của cô mặc dù nghe qua giống như rất dịu dàng, nhưng trên thực tế mang theo cảm giác uy hiếp cưỡng bức mờ nhạt khiến người khó chịu.
“Quý tiểu thư là vị hôn thê của tổng giám đốc.” Lưu Chí Siêu xoay người, vẻ mặt bình tĩnh đối mặt với Khưu Tuyết San—— người đã từng lượn vòng giữa hai anh em Thường Trọng Vĩ, sau cùng là kẻ gián tiếp hại chết anh trai Thường Trọng Vĩ.
Trước giờ anh không thích cô, nhưng lần này lại sai sót ngẫu nhiên trở thành đối tác với cô trên sự nghiệp, việc này đối với anh tràn đầy khó chịu, nhưng tổng giám đốc không có ý kiến gì với chuyện này, thân là cấp dưới anh cũng chỉ có thể ép mình chấp nhận.
“Vị hôn thê?”
“Đúng vậy.” Lưu Chí Siêu cố tình không đề cập tới tình trạng hiện tại và đoạn tình duyên không ổn này.
“Hóa ra… Nghe nói vị hôn thê của anh ấy là một người phụ nữ rất thô lỗ?” Nụ cười ngọt ngào trên mặt cô không có biến chất, “Sao anh ấy có thể vì loại phụ nữ này, thả mặc hội nghị mà chạy đi như vậy? Ngay cả chào cũng không chào? Việc này dường như hơi công tư bất phân, nếu để cho William tiên sinh biết, thật sự không tốt lắm.”
Ánh mắt của anh hơi giễu cợt nhìn cô, “Việc này cũng cần phải có người đi thông báo cho William tiên sinh, mọi người ở công ty chúng tôi có thể hiểu được sự điên cuồng của đàn ông trong tình yêu, không biết Khưu tiểu thư cũng có thể đại nhân đại lượng, để hội nghị hôm nay đến đây kết thúc được không?”
“Không cần.” Khưu Tuyết San mỉm cười, “Tôi hiểu rõ anh ấy, anh ấy sẽ trở lại ngay.”
Không chịu nổi đạo đức giả của cô ấy, Lưu Chí Siêu nhếch miệng, “Thực ra thì Khưu tiểu thư có thể không rõ lắm một chuyện.”
Cô cầm lấy cà phê trên bàn tao nhã uống một hớp, khẽ nhướng mày với anh.
“Sở dĩ Khưu tiểu thư có thể may mắn đạt được phần công việc này, cũng nên cảm ơn Quý tiểu thư—— người mà trong miệng cô gọi là người phụ nữ thô lỗ. Nếu không phải đổng sự trưởng Thường của chúng tôi không muốn thời gian của tổng giám đốc đều dành cho công việc, thời gian dành cho gia đình quá ít, cũng sẽ không vô duyên vô cớ chia một nữa tiền cho cô kiếm.”
Mặc dù nụ cười hoàn mỹ của Khưu Tuyết San vẫn giữ trên mặt như cũ, nhưng ánh mắt trở nên lạnh băng, “Trợ lý Lưu, lời nói của anh đã làm tôi hiểu rất rõ, anh lựa chọn đứng ở phía bên nào.”
Lưu Chí Siêu không e ngại nhìn lại đôi mắt lóe ánh cay nghiệt của cô, “Tôi chỉ là lựa chọn đứng ở bên đầu chính nghĩa. Có lẽ cô thật sự đã quên tôi, nhưng tôi đối với cô chính là ấn tượng sâu sắc.”
Đáy mắt cô lóe lên một tia nghi hoặc.
“Công việc đầu tiên của tôi sau khi tốt nghiệp đó là đi theo bên cạnh tổng giám đốc, nhưng vị tổng giám đốc ấy, không phải là vị hiện tại này.”
Khưu Tuyết San vừa nghe xong, sắc mặt lập tức hơi trầm xuống, đồng thời dùng ánh mắt ý bảo vệ sĩ bên cạnh, đối phương liền nhận được ánh mắt của cô, lấp tức đứng dậy mời những người khác trong phòng hội nghị rời đi.
Lưu Chí Siêu lạnh lùng nhìn các đồng nghiệp vẻ mặt khó hiểu đi ra ngoài. “Có một phần đau xót chôn ở trong lòng tổng giám đốc đương nhiệm, anh ấy không nói, không có nghĩ là vết thương đã lành. Mãi cho đến hôm nay, anh ấy cũng còn cho rằng mình đã gián tiếp hại chết anh trai mình, mà người khởi xướng hết thảy việc này là ai, có lẽ Khưu tiểu thư hiểu rõ hơn bất kỳ người nào.”
Khưu Tuyết San nhún vai, “Trợ lý Lưu, tôi nghe không hiểu anh đang nói cái gì.”
Nhìn thấy cô cố tình ngụy trang ra vẻ ngây thơ, anh cảm thấy mất hết khẩu vị.
Cô khẽ thở dài, “Nhìn biểu cảm của anh, tôi thật tiếc chúng ta không thể trở thành bạn bè.”
Trái lại Lưu Chí Siêu không thấy tiếc nuối chút nào, anh gọi thư ký tới coi sóc Khưu Tuyết San, từ đầu đã không muống tiếp xúc với người đẹp rắn rết này.
*
* *
Thường Trọng Vĩ đứng ở bên đường, nhìn xe lui tới và đám đông, tìm kiếm bóng người quen thuộc trong trí nhớ, nhưng không thu hoạch được gì.
Quý Y Phàm đưa vại cá này đến, chỉ đại biểu một chuyện—— ông Lý đi rồi!
Tay anh khó chịu gãi tóc đen của mình, không quan tâm đến động tác này khiến cho tóc anh xốc xếch. Anh biết tình cảm của cô và ông Lý, ông Lý qua đời, chắc chắn cô rất đau khổ, anh lại không có ở bên cạnh cô.
Tại sao cô không gọi điện nói cho anh biết? Thường Trọng Vĩ nhắm mắt lại. Anh không có lập trường chỉ trích cô, dù sao anh cũng trốn tránh liên lạc với cô, bất kể căn cứ vào lý do gì, anh cũng không có quyền trách cứ cô.
Cô yêu anh, đây là kích động ngay từ đầu cô yêu cầu kết hôn với anh, nhưng cũng là nguyên nhân cuối cùng cô lựa chọn buông anh ra, anh biết, nhưng bởi vì trong lòng mình cố tình lựa chọn làm như không thấy, thậm chí nói lời hung dữ với cô. Bây giờ cô thật sự đi rồi, coi anh là người xa lạ, không liên lạc nữa, cái sự thật này khác xa so với tưởng tượng của anh mà còn khó chịu hơn.
Nhưng có lẽ còn có cơ hội bù đắp lại cho cô, chỉ cần tìm được cô, giải thích rõ ràng với cô… Lúc này Thường Trọng Vĩ mới nhớ tới hội nghị bị anh ném đến sau đầu. Vào lúc này anh phát hiện, công việc có vẻ nhỏ nhặt không đáng kể, bởi vì trong đầu anh đều là cô, nhớ cô, nhớ nụ cười của cô, giọng nói của cô, ngay cả là bộ dáng mắng lời thô tục của cô.
Bất chấp hội nghị còn đang chờ anh ở trên lầu, anh quyết định đi tìm cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT