Thạch Tri Mặc vừa mới đi rút tiền đưa cho Phạm Chỉ Song xong, vẻ mặt hoảng sợ nhìn cả gian phòng vắng vẻ, bên trong không còn cóthân ảnh quen thuộc của nữ chủ nhân đâu nữa.
Hắn không ngừng ấn nút điện thoại di động, ra sức tự hỏi cô có thể sẽ đi chỗ nào, kết quả lại liên tục đạt đượctin tức làm cho người ta thất vọng.
Hắn không phải là chồng của sao? Thế nhưng đến tận bây giờ hắn mới phát hiện, kỳ thực sựhiểu biết của hắn đối với vợ mình, hóa ra hoàn toàn là con số không.
Hắn ủ rũ ngồi trên sô pha, bỗng nhiên một ý niệm thoáng qua trong đầu, hắn bất chợt nhảy dựng lên, trong mắt lóe lên tia hi vọng cuối cùng.
Tập đoàn Ân Long!
Hắn sao lại không nghĩ tới chứ? Trước đó hắn vẫn không hỏi rõ cô rốt cuộc làm sao quen biết với Ngũ đường chủ bang Ân Long, nhưng biết được một chút manh mối để đi tìm cô là được rồi?
Hắn cũng chỉ có thể cầu nguyện, vì đây là đầu mối cuối cùng.
Bất quá, tập đoàn Ân Long dù sao cũng không phải là khu chợ bình thường, có thể để người khác muốn gặp là gặp, muốn vào thì vào, mới vừa tiến vào cửa lớn, Thạch Tri Mặc đã bị ngăn cản.
"Thật xin lỗi, tiên sinh, nếu như anh không có cách nào chứng minh hoặc là gọi được người xuống đây đón anh, chúng tôi không thể cho anh đi vào. " Cô gái tiếp tân khách khí nói.
"Thế nhưng tôi muốn tìm Ngũ Tổng giám của Ân Long, bất luận cái gì đều được, chẳng lẽ không thể thông báo một tiếng sao?" Thạch Tri Mặc khẩn cầu.
"Xin hỏi ngài có hẹn trước không?"
"Không. . . Không có!"
"Vậy thì rất xin lỗi, chúng tôi không thể giúp ngài thông báo. " Nhân viên tiếp tân xin lỗi cười cười, uyển chuyểntừ chối Thạch Tri Mặc.
"Thực sự không được sao? Chỉ cần gặp được một vị quản lý trong này cũng được!"
"Thực sự rất xin lỗi!"
"Vị tiên sinh này có chuyện gì sao?" Một tiếng nói thanh thúy bỗng nhiên chen vào, cắt ngang hai người nói chuyện.
"Tổng. . . " Tổng tài! Vừa thấy được gươngmặt người tới, nhân viên lễ tân đang muốn chào hỏi, lại bị giơ tay ngăn lại.
"Anh là?" Cổ Tình Nhã làm bộ không hiểu hỏi: "Anh tìm Ngũ tổng giám có chuyện gì sao?"
"Tôi chỉ muốn tìm bọn họ để hỏi người. " Thạch Tri Mặc ủ rũ nói.
"Nha? Hỏi người sao?" Cô híp mắt cười, trong lòng đại khái nắm rõ: "Việc này tôi có thể giúp anh!"
"Thật vậy chăng?" Thạch Tri Mặc vừa mừng vừa sợ nhìn Cổ Tình Nhã, con ngươi tản mát ra ánh sáng đơn thuần.
"Đương nhiên là thực sự. " Cổ Tình Nhã ôn hòa cười cười.
Vật cưng của chị em tốt nha! Sao cô lại không chiếu cố tốt một chút được chứ! Ha hả. . .
Thạch Tri Mặc đột nhiên cảm giác được phía sau một trận khí lạnh, hắn lắc đầu bắt buộc bản thân không nên suy nghĩ nhiều, vội vã đi theo phía sau Cổ Tình Nhã lên lầu.
Mà cô gái tiếp tân chứng kiến từ đầu tới đuôi, chỉ có thể yên lặng cầu nguyện: Người đàn ông đáng thương, hi vọng sau khi bị tổng tài chỉnh qua còn giữ được một mạng trở ra!
A di đà phật!
"Cái kia. . . Xin hỏi một chút, phòng làm việc của tổng giám đốc không phải đã qua rồi sao?" Nhìn bên trong thang máy càng lên càng cao, Thạch Tri Mặc không khỏi hoài nghi hỏi.
Hắn vừa rồi có xem qua bản đồ phân bố tòa nhà, tầng của Ngũ tổng giám phải từ lầu 30 đến 35 mới đúng! Thế nào. . . Hiện tại cũng đã lên đến lầu bốn mươi?
Cổ Tình Nhã ung dung bước ra thang máy, hướng hắn nhợt nhạt cười.
"Không có sai! Là tầng bốn mươi mới đúng! Ân Long dựa vào cấp bậc mà phân bố tầng làm việc, cho nên lầu này mới có người anh muốn tìm. "
"Ân?" Người hắn muốn tìm? Chẳng lẽ là. . .
Ôm ấp tâm tình bất an và thấp thỏm, Thạch Tri Mặc theo Cổ Tình Nhã đi tới một gian phòng đậm mùi công sở, sau đó liền thấy nhìn thấy thân ảnh hắn nôn nóng tìm kiếm trước đó.
Xem ra, nghi ngờ trong lòng hắn cuối cùng cũng được chứng thực, thân phận của cô quả nhiên rất đặc biệt, ở Ân Long, cấp bậc của cô chỉ sợ là không nhỏ.
Người đang ngồi sau bàn làm việc vẫn không ngẩng đầu lên, chỉ là rất tự nhiên chào hỏi. "Tới rồi thì mau cầm đống văn kiện này trở về phê, bằng không liền mau trở về trấn an hung thần nhà cậu đi, cậu cũng không phải không biết anh ta từ sau khi cậu mang thai, thần kinh lúc nào cũng căng cứng. "
"Ha hả! Không vội! Cậu không nhìn xem tớ vừa mới ở dưới lầu giúp cậu nhặt được cái gì về à?"
Cổ Tình Nhã cười nói, thuận tiện ở trong phòng làm việc chọn một cái ghế thuận mắt ngồi xuống.
"Nhặt cái gì? Hữu dụng hay là không. . . " Liễu Thuần Đình không kiên nhẫn ngẩng đầu, vừa nhìn thấy thân ảnh quen thuộc cô vẫn nhớ nhungtrước mắt, bất ngờ cổ họng như nghẹn lại.
"Là anh? Sao anh lại biết mà tới đây?"
Cô ổn định tâm thần, muốn bản thân không nên nhanh như vậyđã chịu thua bởiánh mắtcầu xin thương xót như con vật cưng của hắn.
Những chuyện khác cô cũng có thể không để ý, cũng có thể không so đo, làm cho cô không thể hiểu cũng không thể thông cảm chính là, hắn lại vẫn vì bạn gái trước mà suy nghĩ!
Thà rằng bản thân đói bụng cũng muốn đi giúp, đầu gỗ ngu ngốc này!
Lần này cô tuyệt đối không thể mềm lòng, bằng không sau này loại sự tình này tuyệt đối sẽ không kết thúc!
"Thuần Đình, đi trở về, được không?" Thạch Tri Mặctiếng nói tao nhã mang theo cầu xin.
"Trở lại? Em vì sao phải đi về? Anh không phải rất thích cùng người tình cũ ôn chuyện câu tới câu đi sao? Còn muốn em trở lại làm cái gì?" Bất tri bất giác, ngữ khícủa cô lại mang theo một chút vị chua.
Thật không nghĩ tới được xưng là đệ nhất bình tĩnh Liễu Thuần Đình vậy mà cũng sẽ ăn loại giấm chua kỳ lạ này a! Ngồi ở một bên xem cuộc vui Cổ Tình Nhã lắc lắc đầu, có chút kinh ngạc nhìn hai người đối thoạiqua lại.
"Anh không có a!" Thạch Tri Mặc vẻ mặt vô tội.
"Không có? Anh rõ ràng đối với cô ta dư tình chưa dứt, bằng không sao lại cho cô ta mượn ba trăm vạn?" Liễu Thuần Đình nói đến cuối cùng thì tức giận vỗ bàn đứng lên, đối với Thạch Tri Mặc rống to hơn: "Anh có biết hay không toàn bộ số tiền anh gửi tiết kiệm tính tới tính tui cũng mới hơn ba trăm vạn, anh đem ba trăm vạn cho cô ta, vậy anh muốn làm sao bây giờ? Rõ ràng bản thân đã không có tiền, vì cái gì anh còn muốn làm như vậy? Anh tự cho mình là người lương thiện sao? Hay là anhxem tiền như rác?"
"Anh không có. . . Anh chỉ là nhìn cô ấy rất đáng thương. . . " Thạch Tri Mặc ấp úng phản bác.
"Đáng thương?" Trong mắt Liễu Thuần Đình lửa giận càng bùng phát, "Cô ta bị đàn ông lừa một xu cũng không có rất đáng thương, vậy còn anh? Anhbị một cách thức y chang lừa hết tiền, chẳng lẽ không đáng thương sao? Cho dù làvậy, anh có nghĩ tới em hay không?"
"Em rất kiên cường, sẽ không bị lừa tiền. . . " Thạch Tri Mặc chỉ ngây ngốc trả lời.
"Thạch Tri Mặc! Anh là thật không hiểu hay là giả ngốc không hiểu?" Liễu Thuần Đình đã sắp nhịn không được nữa rồi.
"Chúng ta thảo luận không phải là em có bị lừa tiền hay không, mà là anh có nghĩ tới hay không, hôm nay nếu như em cũng không có việc làm như đã nói, thậm chí là chúng ta còn có đứa nhỏ, anh còn có thể như hôm nay không chút do dự đem tiền cho mượn, lại đi lấy lí do đồng cảm đáng thương vô tích sự kia sao?
"Anh có nghĩ tới hay không, anh nghĩa khí đối với bạn bè, thế nhưng anhlàm như thế lại đương tươngvới việc không màng tới người nhà của anh, anh không phải rõ ràng nhất cái loại cảm giác bị người vứt bỏ đó sao? Tại sao anh còn muốn dùng phương phápđồng dạngđi thương tổn người khác?"
Thạch Tri Mặc nghe Liễu Thuần Đình liên tiếp lên án, khiếp sợ đến nói không nên lời, chỉ có thể ngây ngốc sững sờ tại chỗ, dùngánh mắt kinh ngạc tự trách nhìn cô.
Rõ ràng hắn hiểu nhất cái loại đó thống khổbị bỏ rơi, vì cái gì hắn còn muốn dùng phương pháp đồng dạng đến thương tổn người hắn yêu nhất đây?
"Xin lỗi! Anh không biết. . . Xin lỗi, anh thực sự không biết. . . " Hắn không ngừng lặp lại lời nói tương tự, hy vọng có thể mượn nó an ủi tâm tình bị hắn tổn thương của cô.
"Nói mấy câu xin lỗi sẽ không có chuyện gì nữa sao?" Liễu Thuần Đình hừ lạnh một tiếng.
Người đàn ông này chắc sẽ không cho rằng chỉ vài câu xin lỗi thì sẽ lay động được cô đó chứ? Hắn suy nghĩ cũng quá đơn giản rồi!
"Kia. . . Bằng không nên làm sao bây giờ?" Hắn vô thố nhìn cô, đáy mắt có sự hoảng sợ rõ rệt.
Cô sẽ không muốn rời khỏi hắn chứ? Không! Hắn tuyệt không cho phép loại sự tình này lại xảy ra!
Hắn từng mất đi rất nhiều, thật vất vả cuối cùng tìm được một người chân chính có thể hiểu hắn, người phụ nữ hắn yêu, hắn không cho phép cô rời khỏi hắn.
"Không! Anh sẽ không đáp ứng!" Thạch Tri Mặc đột nhiên rống to lên.
Cô vẻ mặt quái dị nhìn hắn, "Anh sẽ không đáp ứng cái gì? Anh tiền đều đã cho mượn rồi, lúc này anh còn không đáp ứng cái gì?"
"Anh không phải nói chuyện mượn tiền, anh là nói. . . " Càng khẩn trương càng không cách nào biểu đạt toàn bộ suy nghĩ lúc này trong lòng hắn, Thạch Tri Mặc chỉ có thể ấp ấp úng úng lặp lại một câu vô nghĩa.
"Anh muốn nói cái gì?" Côrất kiên nhẫn muốn nghe hắn nói hết.
Nguyên lai người ta nói có vợ quản nghiêm liền giống như vậy a! Hoàn toàn bị ép tới gắt gao, thật là đáng thương! Xem ra chàng ngốc này thực sự khôngtrở mình được rồi!
Bên cạnh Cổ Tình Nhã thích ý thay mình rót một ly trà, thảnh thơi thêm chú thích thay cho đoạn đối thoại của hai người.
"Kỳ thực anh ta đang nói đến chuyện không nên ly hôn đi?" Cổ Tình Nhã suy đoán nói.
Nhìn mặt hắn đỏ cả nửa ngày rồi mà nói vẫn không nên lời, cô đơn giản tốt bụng thay hắn nói ra.
Vừa nghe xong bạn tốt thảnh thơi giải thích, Liễu Thuần Đình nhíu mày. "Anhmuốn ly hôn với em?" Nếu hắn dám trả lời "Đúng", hắn liền xong đời!
"Anh tuyệt đối không ly hôn!" Thạch Tri Mặcâm thanh nghiêm chỉnh vang dội nói.
Hắn giữ cô lại còn không kịp, sao có khả năng muốn ly hôn?
"Em cũng nghĩ như thế. " Mặc dù đáy lòng cảm thấy hắn không có khả năng thực sự sẽ nói "Đúng", bất quá sau khi nghe thấy hắn chắc như đinh đóng cột trả lời, cô vẫn thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy em không tức giận nữa sao?" Thạch Tri Mặc cẩn thận hỏi.
"Đó là hai việc khác nhau!" Liễu Thuần Đình ý xấu nhìn Thạch Tri Mặc sau khi nghe thấy cô trả lời liền ủ rũ.
Việc không tức giận cùng có muốn ly hôn hay không không thể gộp chung làm một được, đây là hai chuyện khác nhau!
Bằng không cứ như thế mà tha thứ cho hắn, vậy sau này hắn nhất định sẽ tiếp tục làm ra chuyện ngu xuẩn tương tự!
Mặc dù làm chuyện tốt không phải làviệc xấu, nhưng đó phải ở trong phạm vi năng lực của mình? Bằng không dựa vào phương thức giúp đỡ người khác này của hắn, dù cho hắn mỗi ngày làm việc vất vả, thì cũng tuyệt đối không thu được lợi nhuận gì cả.
Cho nên thân là bà xã của hắn, lúc này cô phải phát huy công dụng của cô rồi.
"Muốn em không tức giận cũng được! Vậy anhphải đáp ứng em một số điều kiện. "
Chỉ cần có thể làm cho cô tha thứ hắn, không cần nói vài điều, nhiều hơn nữa hắn cũng đáp ứng. "Được! Anh đáp ứng!" Hắn không chút nào suy nghĩ một câu liền đồng ý.
"Việc thứ nhất. . . Sau này nếu anh muốn giúp đỡ bạn gái trước kia hoặc A Miêu A Cẩu gì đó, em sẽ không quản; bất quá, anh muốn giúp người ta bao nhiêu phải do em quyết định. "
"Được! Anh đồng ý!" Lời bà xã nói tuyệt đối không sai! Hắn không có lý do gì phản đối.
"Việc thứ hai. . . Sau này thu chi trong nhà và trong quán phải do em quản lí, sau đó em sẽ làm cho anh một cái thẻ, bao gồm số tiền anh vất vả kiếm được, đương nhiên anh phải dùng số tiền trong tài khoản đó nuôi sống gia đình anh. "
"Được. " Dù sao hắn cũng không hiểu rõ việc quản lí tiền nong, không bằng cho cô quản sẽ tránh khỏi những sai sót không cần thiết.
"Đại khái chính là như vậy! Còn về những vấn đề khác?" Liễu Thuần Đình hé ra một nụ cười đắc ý, nhìn người đàn ông trước mắt rất giống cậu học trò nhỏ đang bị cô giáo dạy dỗ.
"Sau này. . . Đừng để cho anh tìm không thấy em nữa được không?" Thạch Tri Mặc yên lặng nhìn Liễu Thuần Đình, ánh mắt nghiêm túc nói: "Anh không bao giờ hi vọng lại một lần nữa trải qua cảm giác trống trải về đến nhà lại nhìn không thấy em đâu, cũng không thích lo lắng mỗi khi gọi điện cho em lại bị chuyển đến hộp thư thoại, em có thể đáp ứng anh không?"
Người đàn ông này mặc dù không biết dỗ ngon dỗ ngọt cô, bất quá đột nhiên lại nói ra một câu làm cho người ta cảm động không ngớt!
"Ân. " Liễu Thuần Đình nhợt nhạt cười.
"Vậy sau này phải thường xuyên kể cho anh nghe chuyện của em, không để cho anh hiện tại mới biết nguyên lai vợ của mình lại là người phụ nữ tài giỏi như thế!" Thạch Tri Mặc có chút ủy khuất oán trách, "Anh hi vọng chuyện của emanh sẽ là người đầu tiên được biết, dù cho không phải là người đầu tiên, anh cũng hi vọng mình không phải người cuối cùng, cái loại cảm giác không biết gì thật tệ. "
"Ân. " Liễu Thuần Đình cười càng ngọt ngào.
Ái chà chà! Hiện tại là chuyện gì xảy ra? Đang diễn vở vợ chồng đoàn tụ ngọt ngào hạnh phúc sao?
Cổ Tình Nhã khẽ cười, vuốt ve phần bụng đã hơi nhô ra, cước bộ nhẹ nhàng rời khỏi phòng làm việc.
Một bên biểu hiện ra cường ngạnh thì chiến thắng, bất quá một bên nhu nhược nhưng cũng một mặt cường hãn mà người khác khó phát hiện ra.
Như vậy xem ra, cuộc chiến giữa vợ chồng rốt cuộc là ai ngăn chặn ai, thì chưa nói chính xác được nha!
Cương có thể khắc nhu, nhu cũng có thể khắc cương a!
Toàn văn hoàn
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT