Nghe thấy Jason lại nhắc đến cô nàng ABC kia, Ngải Mễ đã định bỏ chạy, nhưng trí tò mò nổi lên. Cô không ngoảnh đầu lại mà chìa tay về phía anh. “Đưa đây em ngó coi.”
Anh vỗ tay xuống giường, nói: “Ra đây xem, sợ xem xong em lại không vui, đập luôn chiếc ti vi anh mới mua hôm qua thì gay.”
“Em có gì mà không vui?” Cô vờ nói bình thản. “Hiện tại em là người lòng dạ rộng rãi, không có sự rộng lượng này thì làm sao em đến đây thế chỗ được?” Cô bước đến rồi ngồi xuống, chìa tay ra. “Mang ra đây, xem xem là… yêu tinh nào…”
“Anh nói cấm có sai. Chưa xem đã bực rồi.” Đột nhiên anh đưa hai tay ra. “Để anh xem lòng dạ em rộng rãi đến đâu…”
Cô liền nhanh nhẹn tránh sang một bên, quyết định xem ảnh trước rồi nói chuyện cho ra nhẽ với anh sau, nếu anh vẫn còn lưu luyến cô nàng ABC kia thì cô sẽ lên phòng ở tầng trên ngay, cô có thể đợi anh, đợi không kỳ hạn, nhưng chắc chắn cô sẽ không chia sẻ anh với bất kỳ ai. Tình yêu chỉ có thể là sự tiếp nối về mặt thời gian chứ không thể có sự cùng tồn tại về mặt không gian. Trước kia, đến sự tiếp nối về mặt thời gian mà cô còn không chịu chấp nhận, như thế có vẻ hơi hà khắc, nhưng cô biết mình sẽ mãi mãi không thể chấp nhận sự cùng tồn tại về mặt không gian. Cô đứng ở vị trí cách giường khá xa, hỏi: “Ảnh đâu?”
“Trong ví anh ấy…”
Cô lấy ví anh trên kệ đầu giường và mở ra, chỉ nhìn thấy mấy thứ như thẻ ATM gì đó, cô lật từng ngăn một, cuối cùng tìm thấy hai tấm ảnh trong ngăn có khóa, chắc là do để ở trong đó lâu ngày nên góc ảnh đã xoăn lại. Cô xem một lúc lâu, mới nhận ra tấm ảnh chụp nghiêng đó là mình, rõ ràng đã được xử lý qua photoshop, ảnh nhiều màu biến thành ảnh màu hạt dẻ, tóc biến thành màu hạt dẻ, nốt ruồi sau gáy không thấy nữa nhưng trước mặt có thêm một bông hoa.
Trong tấm ảnh chụp chung đó, cô ngửa mặt lên cười, cô còn nhớ đây là tấm ảnh bị cô coi là bỏ đi, ảnh chụp một mình cô chứ không phải chụp chung. Lẩn đó anh chụp ảnh cho cô là khi bọn họ đang đùa, không nhớ anh nói gì mà cô cười rất thoải mái, kết quả là anh đã chộp được khoảnh khắc đó. Anh nói ảnh rất đẹp, rất tự nhiên, rất đời thường, nhưng cô cảm thấy ảnh này mình há miệng to quá, mắt như nhắm tịt lại, cô không thích tấm đó nên chưa bao giờ bỏ vào album ảnh.
Trên tấm ảnh lại có thêm anh, đúng là tay trái anh đang thò vào ngực áo cô, không kìm được cô bèn hỏi: “Tấm ảnh này… anh kiếm đâu ra vậy? Tay anh… gì mà kỳ cục thế?”
“Vốn là ảnh anh bế con cậu bạn, anh đã lấy ảnh em thế chỗ cậu bé kia, nhưng không thế giải thích tại sao tay anh lại đặt trước ngực em, thế là anh cắt phần tay đi, nhìn cứ như đang thò vào ngực áo em vậy. Thế nào? Sexy không?”
Cô ngắm một lát nữa rồi nói: “Thảo nào Chân Thao và Phương Hưng không nhận ra em, đến bản thân em còn suýt không nhận ra được.”
“Nhưng anh tưởng bọn họ nhận ra em rồi, thế nên anh mới thắc mắc, em đã biết ABC là ai rồi mà còn liên tục… lôi ABC ra để xỏ mũi anh, thế có nghĩa là sao? Có phải ăn trong bát mà vẫn ngó trong nồi không? Biết anh vẫn đang ở đây đợi như một thằng ngố mà đến… chọc tức anh, giấu người yêu để… đi ăn vụng?”
“Anh coi em là hạng người đó ư?” Cô tò mò hỏi: “Thế sao anh lại nói em là ABC (người Hoa sinh ra ở Mỹ)?”
“Em chẳng học ABC là gì?”
“ABC có nghĩa đó ư?”
“Chưa có ai hỏi anh định nghĩa về ABC là gì…”
“Anh… xỏ mũi người ta giỏi thật đấy!”
Jason liền bật cười. “Làm sao so được với em? Anh chỉ biểu diễn ảnh, còn em biểu diễn bằng người thật. Em sang trường C rồi, đến chương trình biểu diễn ảnh của anh cũng đổ bể luôn, sợ em tố cáo anh xâm phạm quyền chân dung.”
“Sao anh… không nói với em sớm? Báo hại em cứ tưởng anh có một cô bạn gái ABC? Làm lãng phí bao nhiêu thời gian của bọn mình như thế?”
“Haizz, lại đổ lỗi cho anh hả? Em phải tự hỏi bản thân em chứ! Bao năm qua, em thay người yêu như thay áo, bây giờ lại trách anh… làm lãng phí thời gian của bọn mình?”
“Em thay người yêu như thay áo bao giờ?”
“Còn không ư? Giặc Nhật, giặc Canada, giặc Mỹ, giặc Columbia, năm châu bốn biển có thiếu chỗ nào đâu? Đây còn là số anh nhìn thấy, số anh chưa nhìn thấy đâu? Ai biết… em thay tổng cộng bao nhiêu lần?”
Cô liền cười ngất. “Hê hê, nghe giọng anh cũng có vẻ là biết ghen đó nhỉ?”
“Chẳng lẽ… không được ghen à?”
“Không phải không được ghen, mà là anh không biết ghen, trước đây em có thấy anh ghen bao giờ đâu.”
“Thế nên kiếm nhiều anh như vậy để chọc cho anh ghen ư?” Jason nửa đùa nửa thật: “Nói thực là đến tận Tiểu Bạch anh đều tâm phục khẩu phục. Yoshi chẳng chê được ở điểm nào, rất lãng mạn, biết chơi piano, violon, gia cảnh cũng rất ổn. Tiểu Côn thì phù hợp với yêu cầu thích ngông cuồng của em, vì em, chắc chắc sẵn sàng giết người, phóng hỏa. Tiểu Bạch thì càng khỏi chê, không những đẹp trai, thư sinh, mà còn có thể nhập quốc tịch Mỹ cho em.
Nhưng đến anh chàng Jose kia thì anh không phục, anh phải đặt ra câu hỏi kinh điển mà những kẻ thất bại trong tình trường thường thắc mắc: “Rốt cuộc anh ta hơn anh ở điểm nào?” Chẳng lẽ em muốn sang Trung Mỹ trồng thuốc phiện với anh ta ư? Hê, em muốn trồng thuốc phiện thì cứ nói một câu, anh sẽ đáp ứng nguyện vọng của em ngay, ở đây có người trồng thuốc phiện trong kho ngầm mà vẫn sống ổn đấy, cùng lắm anh bỏ kho ngầm ra cho em trồng thuốc phiện là được chứ gì, tội gì phải mò sang Trung Mỹ…”
Ngải Mễ cười suýt ngất, hồi lâu sau mới nói: “Mấy gã giặc này đều không phải là bạn trai của em, từ đầu đến cuối em chỉ có một người bạn trai là anh thôi. Yoshi chỉ là bạn học, Tiểu Côn ở nhờ phòng em, hai anh chàng kia đều là em kiếm để lừa anh, để anh yên tâm đi yêu người khác.”
“Em không nói thật đúng không? Em nói Jose như thế anh còn tin, Yoshi thì anh… nửa tin nửa ngờ, Tiểu Bạch tin hai lăm phần trăm, còn em bảo em và Tiểu Côn không có gì, đánh chết anh cũng không tin.”
Jason cười, nói: “Em thấy dễ thương hả? Được, để anh kể chuyện không dễ thương cho em nghe. Khi ở bang D, một lần, anh đọc được bài viết của Yoshi trên một cuốn tạp chí, trên đó có địa chỉ của anh ta nhưng không phải ở trường C. Anh muốn xem xem có phải em chuyển trường cùng anh ta không, nên đã viết một lá thư cho anh ta, sau đó anh mới biết là lúc ấy bọn em… không còn yêu nhau nữa, thế nên anh quyết định quay về để… thế chỗ. Khi lái xe đến một trạm xăng, anh gọi điện thoại cho em thì thấy… Tiểu Côn nghe máy, anh chàng bảo em có điện thoại, em liền bảo đưa điện thoại cho em, sau đó em hello một tiếng, anh liền cúp máy.”
“Đoán mò rồi hả? Em chỉ thò tay ra ngoài nhà tắm để lấy máy thôi mà. Lần đó anh gọi thật hả? Em nhìn mã số vùng thì thấy của bang D, nhưng em gọi lại ngay thì không thấy ai nhấc máy cả. Sao anh không nhấc máy?”
“Nhấc gì nữa? Anh đập vỡ điện thoại rồi.”
Ngải Mễ trợn tròn mắt. “Anh đập vỡ điện thoại hả? Em không tin là anh lại có thể đập điện thoại.”
“Đập điện thoại là công việc đòi hỏi công nghệ cao ư? Sao anh lại không biết nhỉ? Ném bụp xuống đất, giẫm thêm hai nhát nữa, nhặt lên rồi ném vào thùng đựng nước rửa xe ở trạm xăng đó thôi.”
“Thật hả?” Ngải Mễ tưởng tượng ra cảnh anh chàng đập điện thoại mà cười ngặt nghẽo. “Anh cũng… võ đoán quá nhỉ? Sao không chịu điều tra?”
“Không điều tra còn may, vì điều tra mới tệ. Buổi chiều gọi điện thoại lần nữa, vẫn là Tiểu Côn nhấc máy, chắc là đang bận nên điện thoại bỏ một bên, anh nghe thấy em đang… tổ chức live show…”
“Đó đâu phải là em? Là Linda, con gái ông chủ nhà hàng nơi Tiểu Côn làm. Anh cũng là người chẳng hỏi rõ ngọn ngành đã kết tội lung tung, chẳng khá hơn em ngày xưa bao nhiêu.” Cô hỏi: “Lại đập điện thoại hả?”
“Không, điện thoại nhà cô Tĩnh Thu, ngại nên không dám đập, chỉ cúp mạnh tí thôi. Tối đến anh lại đích thân đến hiện trường kiểm tra, vừa mới đến cửa sổ phòng em đã nghe thấy em hát rõ to. Biết làm sao đây, đành cuống cuồng bỏ chạy. Tay Tiểu Côn kia lợi hại thật, cứ như cái vòi nước, một ngày bón em ba bữa, làm sao anh sánh được với anh ta? Kể cả có miễn cưỡng cưa được em, ăn không đủ no, chỉ ba ngày là em bỏ chạy…”
Cô liền tặc lưỡi lắc đầu. “Anh… đen tối quá, chẳng lẽ trong lòng anh, em sống vì chuyện này ư? Không ngờ một chuyên gia tình yêu như anh mà cũng đặt vấn đề này lên trang nhất.”
“Anh đâu phải chuyên gia tình yêu? Chuyên giảm tình yêu thì có. Em không nghe người ta nói phụ nữ luôn lo lắng về sức quyến rũ của mình, đàn ông luôn lo lắng về khả năng của mình ư? Khả năng không bằng người khác thì còn mặt mũi nào nhìn ai!”
“Đây đều là hiểu lầm cả, nhưng em có thể lý giải, đều là sự trùng hợp không thể ngờ tới. Nhưng anh không thể nói tám năm trước anh bỏ chạy là vì… nghe thấy em mở live show đúng không?”
Jason ngập ngừng một lát rồi nói: “Không phải thế, mà là do… kinh phí không đủ, sợ không đủ khả năng cho em… mở live show. Trước đây em đã từng nói, nếu anh có người khác thì em sẽ gọi điện thoại doạ anh… đúng lúc anh make love, để anh phải sợ mà đổ bệnh, qua đó có thể thấy đàn ông không chịu được doạ… Thời gian ấy… cậu nhỏ có vẻ rất fragile (yếu đuối), lại nóng tính, những lúc ấy em… gây chuyện là hắn ta lại bãi công. Hắn vừa bãi công là anh lại sợ em lo em không có sức quyến rũ, nên lại cuống lên mời hắn ra chơi, kết quả càng mời hắn càng làm cao…, đến cuối cùng hắn đóng cửa hẳn…”
“Vì chuyện này mà anh chạy trốn ư?”
“Cũng không phải chỉ vì mỗi chuyện này, đây chỉ là… một nguyên nhân không nói ra thành lời mà thôi, anh cũng mong là hắn ta chỉ ở ẩn một thời gian, nhưng ai mà nói trước được chuyện gì? Tính khí của hắn… anh đâu có quyết định được. Vốn là em không thích cách yêu của anh, cộng thêm chuyện này nữa, phần mềm phần cứng đều không… đạt tiêu chuẩn, anh còn cho em được cái gì nữa? Thời gian ấy có thể nói là bị dồn tới bước đường cùng, “Cung Bình” này, đám con gái kia này, tóm lại vẫn là câu nói đó, xem xét cục diện một cách tổng thể thôi.”
“Anh đi lâu như thế mà không liên hệ với em, không sợ em giữa chừng em yêu người khác à?”
“Nếu em yêu người khác thì ngoài việc mừng cho em, anh còn làm được gì nữa? Nếu em không yêu được người khác thì đến khi anh quay về, em vẫn đang ở chỗ cũ thôi.”
“Nhưng em cũng có thể lấy một người em không yêu, như thế chẳng phải anh hại cả đời em còn gì?”
Jason khẳng định rất quả quyết: “Em sẽ không lấy một người mà em không yêu đâu, điều này anh biết rất rõ. Chính vì biết điều này nên khi phát hiện ra em đến với người ta, anh liền nghĩ đó chỉ có thể xuất phát từ tình yêu thôi.”
“Làm sao anh có thể khẳng định em sẽ không lấy một người em không yêu? Suýt nữa thì em kết hôn với Tiểu Côn rồi…” Cô liền kể chuyện đó cho anh nghe.
Jason vẫn khăng khăng: “Nhưng cuối cùng em vẫn không kết hôn với anh ấy, kể cả có kết hôn thì khi phát hiện ra rằng mình không yêu Tiểu Côn, em cũng sẽ bỏ thôi… Anh quá hiểu em ở điểm này, vì… tâm hồn chúng mình gặp nhau ở điểm này. Em có người yêu rồi, anh cũng đã từng nghĩ đến việc… kiếm cô khác, nhưng… trong lòng cứ như bị vật gì đó chặn, không vượt qua được…”
“Hiện tại em đã hiểu câu nói “một số lời thề không cần phải giữ lời” của anh có nghĩa là gì rồi, tức là không phải cố gắng giữ lời, trái tim anh đòi phải làm như thế. Em nghĩ em là người như thế, hôm đó anh bảo em không phải giữ lời thề, nhưng em chẳng nhớ là em đã thề những gì, vì trong mắt em, khi đưa ra lời thề đó, anh bảo em không nên đưa ra lời thề như thế đối với chuyện tình cảm, thế nên em chưa bao giờ nghĩ là em đã thề như thế. Thề giống như đánh cược vậy, hai bên phải đồng ý mới được tính, anh không đồng ý thì lời thề của em cũng như chưa nói. Em cũng như anh, cảm giác không vượt qua được rào cản đó. Có phải anh rời trường C đi làm là muốn giúp em vượt qua rào cản này hay không? Để em yên tâm yêu Yoshi ư?”
“Năm mươi năm mươi thôi.” Jason làm mặt hề, nói. “Có lẽ vẫn là do không muốn nhìn thấy bọn em… ở bên nhau… Từ lâu anh đã nghe nói Yoshi có cô bạn gái người Trung Quốc nhưng bọn họ bảo tên là Emme-Why (Chữ “Emmey” đọc không chuẩn). Mấy thằng bạn Trung Quốc luôn khích anh đi giành lại sơn hà bị Nhật chiếm đóng, nhưng anh không nghĩ em lại là… “sơn hà” đó.”
“Thế lần này về nước thì sao?”
“Xem xét cục diện một cách tổng thể thôi, Phương Hưng nói vì anh mà em từ bỏ công việc tại California, anh biết làm thế nào? Chẳng lẽ lại chia rẽ em và Tiểu Bạch à?”
“Tiểu Bạch là chuyện từ lâu rồi. Tiệc sinh nhật của Phương Hưng hai năm về trước kết thúc là Tiểu Bạch cũng xong nhiệm vụ rồi.”
“Em toàn phát biểu tuyên ngôn bắt đầu chứ có phát biểu tuyên ngôn chia tay đâu, làm sao mà anh biết được?”
Cô hỏi với vẻ nghi ngờ: “Thế bao nhiêu năm nay, anh… chưa yêu… cô nào khác hả?” Jason liền lắc đầu. Cô nói: “Em cũng thế, chưa yêu anh nào cả. Nếu em đưa chi tiết này vào Ngắm hoa nở trong sương thì chắc chắn mọi người sẽ không tin đâu.”
Anh liền bật cười, nói: “Nghe giọng của em cứ như em viết những cái khác thì mọi người sẽ tin ấy. Anh nói từ lâu rồi, em muốn viết gì cũng được, đằng nào thì cũng chẳng có ai tin đâu.”
“Thế ý anh là em không có “tình dục” ư?”
“Anh đang nghi ngờ khả năng này nên mới đứng đó thao thao bất tuyệt. Sân khấu anh bố trí hết rồi, microphone cũng đã lắp xong xuôi, nhưng em lại làm cao không chịu ra hát…”
Cô nói: “Đợi ca sĩ đi trang điểm đã…” Nói rồi cô mở va li lấy ra chiếc váy ngủ nhiều cúc đó và chạy vào nhà tắm thay, sau đó lại đi ra, quay một vòng, cất giọng: “Ta… ta…”
“Wow, bộ trang phục biểu diễn này vẫn còn giữ hả? Thế thì anh có thuốc giải rồi. Anh đã rất nhiều lần mơ thấy mình cởi cúc chiếc váy này, càng cuống càng không cởi được, cúc càng cởi càng nhiều…” Anh nhìn cô một lát rồi nói tiếp: “Vẫn là cô… ca sĩ nhỏ đó, không hề thay đổi…” Anh bước đến bế cô lên. “Để anh đón ca sĩ lên sân khấu tổ chức live show nhé…” Vừa đi anh vừa hỏi: “Sau này có còn xỏ mũi h nữa không? “
“Không xỏ mũi anh nữa…”
” Không xỏ mũi anh nữa thì làm gì? Không bứt rứt chân tay à?”
“Em… ngoan ngoãn… làm người thôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT