Ngải Mễ về đến nhà liền online ngay để research (nghiên cứu), xem câu cuối cùng Jason nói có nghĩa là gì. Lúc đó anh nói là: “Em sợ Tần Vô Y không có tài liệu viết lách à?”, ý muốn nói rằng chuyện xảy ra lúc đó có thể mang ra làm tài liệu để Tần Vô Y viết tác phẩm. Cô nghĩ đến việc gần đây Tần Vô Y post bài trên trang Đen ở nước Mỹ, cô đoán từ “đ” này ít nhất có hai nghĩa, môt là từ đen trong cụm từ “xã hội đen”, hai là giấy tờ “đen” rồi.

Cô nghĩ, không biết có phải Jason tự ví mình với xã hội đen hay không? Có vẻ cũng có nét giống, cô nghe nói có một tay chuyên chiêu mộ nhân viên của FBI từng có ý định chiêu mộ anh, anh liền đùa rằng, chắc chắn tay này ngủ nhiều quá nên lú lẫn, đến quốc tịch Mỹ anh còn chưa có thì nói gì đến việc vào làm cho FBI? Nhưng chi tiết này khiến cô nghi ngờ rằng lần này FBI cử anh về Trung Quốc. Đây có lẽ là nguyên nhân khiến cô nghĩ đến việc anh đã lên một “chiếc xe hơi dài”, đó chẳng phải là chiếc xe mà các ông trùm xã hội đen trong phim thường đi là gì? Nhưng xã hội đen thì có mối liên hệ gì với “hug”? Xã hội đen được ra đời sau khi “hug” ư?

Cô nghĩ đến một khả năng khác, nhưng dường như là chuyện nghìn lẻ một đêm. Nếu nữ chính là người khác thì cô sẽ kết luận là khả năng đó, nhưng vì nữ chính là cô nên cô không dám tin.

Cô biết khi ra nước ngoài, khi đổi thẻ lên máy bay phải nộp luôn cả I-94. Cô biết được tầm quan trọng của I-94, vì cô đã từng bay sang Canada, cố vấn sinh viên nước ngoài của trường đã nói với cô rằng, sang Canada du lịch, nếu trong vòng ba mươi ngày quay trở lại Mỹ thì không phải xin visa, nhưng nhất định phải giữ I-94 của mình, nếu không sẽ không thể miễn visa vào Mỹ được.

Nhưng lần đó, khi đổi thẻ máy bay ở sân bay, anh nhân viên đó hình như là nhân viên mới nên chẳng nói chẳng rằng mà đòi lấy I-94 từ hộ chiếu của cô và thu lại. Cô cuống quá, nói không được lấy I-94 của tôi, tôi còn cần cái này để quay về Mỹ. Anh chàng nhân viên đó nói tất cả những người xuất cảnh đều phải nộp I-94, sau đó anh chàng hỏi một nhân viên khác, mới ghim lại I-94 vào hộ chiếu của cô.

Thế nên một khả năng khác là: Jason không chịu “hug” cô, chỉ cần “hug” một cái là anh sẽ không muốn về nữa và “đen” ở nước Mỹ, vì lúc đó mặc dù anh còn đang ở sân bay, nhưng I-94 của anh thì đã nộp rồi, xét trên giấy tờ thì anh đã rời khỏi nước Mỹ.

Suy nghĩ này khiến cô sôi sùng sục, cả đêm ngủ không ngon vì quá xúc động, chỉ muốn bay về Trung Quốc ngay lập tức để hỏi cho ra nhẽ. Nhưng cô lại nhớ tới những điều anh nói hôm đó, hình như cũng không có ý này, toàn làlời đối thoại bình thường nhất, chẳng có cảm giác lưu luyến, không nỡ rời xa gì cả. Cộng với dáng vẻ đầu óc cứ để đâu đâu của anh, cô đoán câu nói cuối cùng của anh có cách giải thích khác, nhưng hiện tại cô chưa nghĩ ra được, đành tạm gác lại, sau này nghĩ sau, để xem biểu hiện của anh chàng sau khi về nước thế nào đã.

Một thời gian khá lâu mà không thấy Jason gọi điện báo tin đã trở về bình an, cô biết tật cũ của anh lại tái phát, thề mà không giữ lời. Cô cũng không trách anh nữa, vì những lời thề đó của anh đều là do cô ép, nếu cô không khóc thì anh cũng chẳng thề như thế.

Lại mấy ngày nữa trôi qua, cô Tĩnh Thu gọi điện đến nói Jason đã về Thượng Hải, mọi việc đều thuận lợi, mấy hôm trước cậu ấy đã nhờ cô báo cho em, nhưng hai ngày vừa rồi cô bận quá, hôm nay mới báo được cho em, thật là ngại quá. Ngải Mễ vội nói: “Không sao, không sao cô ạ”, nghĩ bụng xem ra lần này là trách nhầm Jason.

Cô hỏi cô Tĩnh Thu có số điện thoại của Jason không, cô ấy nói là không, Jason chưa lắp điện thoại, nghe nói phải đợi có thẻ ID gì đó mới được lắp. Ngải Mễ nghĩ bụng, Trung Quốc làm gì có thẻ ID nào? Hai người này lại kết thành “mặt trận thống nhất nói dối” đây mà. Cô không thể hiểu tại sao Jason lại sợ cho cô biết số điện thoại của anh, chẳng lẽ sợ cô mò theo đường điện thoại tìm ra anh à? Hay là sợ cô chui qua đường điện thoại rồi túm lấy anh?

Cô Tĩnh Thu nói: “Cô nghe Jason nói là em chuẩn bị về bang H làm hả, cô cũng sắp về bang I làm rồi, sau này rất khó có cơ hội gặp mặt. Tối nay đến nhà cô ăn cơm nhé, coi như là bữa cơm chia tay tiễn em lên đường.”

Tối đến, Ngãi Mễ xách theo ít quà rồi đến nhà cô Tĩnh Thu ăn cơm. Ăn uống xong xuôi, cô Tĩnh Thu hỏi: “Em có muốn lên phòng Jason ngó không? Cậu ấy nhờ cô cho thuê hộ, ngày mai có người đến xem phòng, cô phải đến đó thu dọn đồ đạc.”

Ngải Mễ đáp: “Vâng, em cũng xem có giúp được gì không.”

Hai người liền đến căn hộ của Jason, bên trong còn rất nhiều đồ, cô Tĩnh Thu bảo số đồ gia dụng đó đã có người mua, một, hai hôm nữa sẽ chuyển đi thôi. Ngải Mễ buồn lắm, mấy hôm trước anh còn đang ở đây, giờ đồ đạc đã bị người khác mua hết rồi, đến phòng cũng bị người khác thuê mất. Đột nhiên cô nhớ đến cụm từ “người đi lầu trống”, dường như hiện tại mới thực sự ý thức được rằng anh đã đi hẳn rồi, trái tim cô đau nhói từng hồi.

Thu dọn được một lát, cô liền dò hỏi: “Cô có biết tại sao Jason lại về nước đột ngột vậy không?”

“Cũng không hẳn là đột ngột, từ trước đến nay cậu ấy vẫn có ý định về nước. Hồi mới sang, cậu ấy học tiến sĩ văn học so sánh, học kỳ nào cũng học rất nhiều môn, vượt nhiều so với quy định, nhiều hơn người khác mấy môn liền, cậu ấy bảo muốn trong vòng bốn năm lấy được bằng tiến sĩ rồi về nước. Làm tiến sĩ văn học so sánh thường mất sáu, bảy năm, vì khoa Văn học so sánh ở đây rất có tiếng, yêu cầu cũng cực cao, học tiến sĩ đều phải thi ba môn ngoại ngữ, tiếng Anh, tiếng Trung, không được coi là ngoại ngữ, thế nên ngay từ lúc đến đã học tiếng Tây Ban Nha vì muốn xong sớm để về nước.”

“Thế sau đó sao anh ấy lại chuyển ngành ạ?”

Cô Tĩnh Thu nói: “Chủ yếu là do thầy hướng dẫn của cậu ấy có mâu thuẫn với một giáo sư khác trong khoa, trong khi môn tiếng Nhật và tiếng Nga mà Jason thi đều do vị giáo sư đó phụ trách, vì khoa chỉ có ông ấy biết hai thứ tiếng này. Hai giáo sư này cùng gây khó dễ cho sinh viên của nhau, Jason không muốn trở thành vật hy sinh trong cuộc đối đầu này nên đã quyết định chuyển ngành. Lúc ấy Jason vẫn muốn học cho nhanh để về nước, thế nên lúc nào cũng học nhiều môn ở kho máy tính, rất vất vả. Sau đó không hiểu sao lại bị dở giữa chừng và xin đi làm.”

Ngải Mễ liền thắc mắc: “Cô và… anh ấy chơi thân với nhau mà anh ấy không nói với cô ư?”

Cô Tĩnh Thu cười, nói: “Đàn ông không thích tâm sự nhiều với người khác đâu, đặc biệt là người như cậy ấy, càng không thích nói ra những bí mật cá nhân, nếu là những cái thật sự riêng tư thì chắc là coi thành nhược điểm và giấu không muốn cho ai biết.”

“Anh ấy… có bạn gái không ạ?”

Cô Tĩnh Thu nghĩ một lát rồi nói: “Việc này phải xem em định nghĩa bạn gái là thế nào, nếu ý em là đi đâu cũng có nhau thì hình như là không có, ít nhất là cô chưa gặp bao giờ. Nhưng cô có cảm giác… cậu ấy vẫn có bạn gái đấy, cậu ấy rất yêu cô bé, nhưng có vẻ không được thuận lợi cho lắm, chắc là gia đình nhà gái thấy cậu ấy không có quốc tịch Mỹ nên không tán thành cuộc hôn nhân này.”

Ngải Mễ thắc mắc: “Nhưng em nghe nói bạn gái anh ấy là ABC cơ mà, ABC thì cần gì đến quốc tịch? Bản thân ABC cũng có quốc tịch Mỹ rồi mà.”

Cô Tĩnh Thu cũng không hiểu: “Thế… có thể là một người khác, hoặc là gia đình cô bé ABC đó nghĩ vì muốn nhập quốc tịch nên Jason mới theo đuổi con gái họ thì sao?”

Ngải Mễ cảm thấy cũng có lý, gia đình cô nàng ABC đó cho rằng Jason chỉ ngắm thân thế nhà họ chứ không yêu ABC thật lòng, thế nên mới ngăn cản. Cô thấy ấm ức thay cho Jason, một người đàn ông nặng tình như thế mà lại bị người ta nghi ngờ là ham hố quốc tịch Mỹ. Cô thấy Jason hơi nhu nhược, đối với gia đình kiểu đó thì phải vùng lên đấu tranh, chỉ cần chơi được cô nàng ABC, bố mẹ cô ta phản đối cũng chẳng làm được gì. Giờ đâu có phải thời Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài nữa đâu?

Ngải Mễ hỏi: “Thế tại sao… anh ấy lại không buồn vì chuyện này ạ?”

“Chắc chắn phải buồn chứ, cậu này chẳng bao giờ để lộ ra chuyện mình vui hay buồn, nhưng cô vẫn cảm nhận được. Một lần, cậu ấy đến nhà cô ăn cơm, lúc đến còn vui vẻ, cô xuống dưới phòng giặt đồ một lúc quay lên thì thấy cậu ấy đang đứng ngoài hành lang, rít hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, hỏi có chuyện gì thì cậu ấy bảo không. Sau đó, cô hỏi Sara thì con bé cũng không biết, chỉ nhìn thấy Jason cúp mấy rất mạnh rồi chạy ra ngoài hành lang.”

“Không ngờ anh chàng… chuyên gia tình yêu này… lại có những lúc phải buồn khổ vì tình yêu.”

“Chuyên gia tình yêu?” Cô Tĩnh Thu bật cười, nói: “Tất cả các “chuyên gi tình yêu” đều là chuyên gia tình yêu của người khác, đến lượt mình đều là “gã ngố tình yêu”, nếu không sẽ chẳng được gọi là tình yêu nữa. Cô đã đọc những bài viết cậu ấy post trên mạng, nếu em coi những bài nghị luận của cậu ấy là lời của một chuyên gia tình yêu, một cao thủ trong tình trường thì em sẽ thấy cậu ấy rất sáng suốt, rất bình tĩnh. Nhưng nếu coi đó là lời của một kẻ thất bại trong tình trường thì em sẽ phát hiện ra là cậu ấy đang an ủi, khuyên nhủ bản thân, chứng tỏ trong lòng cậu ấy cũng rất buồn khổ và bất lực.”

Ngải Mễ về đến nhà liền lên mạng đọc những bài post của Jason, trước đây cô đều coi đó là những danh ngôn của một chuyên gia tình yêu, hôm nay lại thử coi là những lời than vãn của một gã ngố tình yêu, coi đó là những lời ai oán của một kẻ thất bại, đúng là cảm nhận được nỗi buồn chán thấm nhuần trong từng câu chữ. Khi nói đến phần “gần nhau thì thấy bình thường, xa nhau mới thấy tình thương dạt dào”, anh viết:

“Thế nên chỉ có thể coi câu này là một liều thuốc an ủi, dùng trong hoàn cảnh vì một nguyên nhân nào đó mà không thể gần nhau. Lúc đó, ngồi buồn tưởng tượng nếu được tương phùng thì tuyệt vời biết bao, nhưng có giải quyết được vấn đề gì đâu? Chỉ thêm phiền muộn thêm mà thôi. Thôi thì đem câu đó ra an ủi bản thân: Thực ra nếu thật sự mình và cô ấy/anh ấy đến được với nhau thì lâu ngày cũng sẽ cảm thấy bình thường thôi, chẳng thà như chúng mình còn hơn, hai đứa hai nơi, giữ được hình ảnh đẹp đẽ trong lòng đối phương, đứng từ xa chúc nhau hạnh phúc vẹn tròn.”

Cô cảm thấy vô cùng xót xa, nghĩ khi viết những dòng này, chắc chắn anh sẽ nở nụ cười buồn và bình thản viết ra. Nhưng sự bình thản đó là do bị mất cảm giác sau những tháng ngày đau đớn, giống như một người, nhìn ngôi nhà mình đổ mồ hôi công sức xây dựng bị lửa đốt thành tro mà thốt lên đầy đau khổ: “Thôi, cháy rồi thì cháy cho hết đi, đỡ phải quét dọn hằng ngày.”

Cô không biết cô gái khiến anh phải buồn khổ này là ai, nhưng cô cũng tích cực hiến kế cho anh, rất đơn giản, chỉ cần hai chữ “if” là ok. Cô nhủ thầm rằng: “Jason, để em dạy anh nhé, đối với những chuyện như thế này, anh cần nhanh tay lẹ mắt, xoẹt xoẹt, cần hai từ “if” là xong. “If” cô gái kia yêu anh thật lòng thì anh chẳng cần quan tâm đến việc bố mẹ cô ấy có đồng ý hay không, cứ làm cho bụng cô ta to đã rồi tính sau, để bố mẹ cô ta phải trợn mắt vì tức nhưng không làm được gì; “If” cô gái kia khuất phục trước bố mẹ cô ấy thì chứng tỏ cô ta chưa yêu anh hết mình, anh cứ việc phủi mông bỏ đi thôi, để cô ta phải trợn mắt vì tức mà không làm được gì.” Cô cảm thấy có “bụng” và “mông” rồi thì trường hợp của Jason đã được giải quyết một cách triệt để, đều kết thúc bằng việc đối phương trợn mắt vì tức mà không làm được gì, thật đã biết bao!

Nhưng rồi cô lại nghĩ rằng đây là do cô đứng ngoài cuộc nên mới phán bảo thoải mái thế, cô tự hỏi mình: Ngươi có làm được dứt khoát như vậy không? Bao nhiêu năm qua, cũng có thấy ngươi giải quyết trường hợp của mình bằng “bụng” và “mông” đâu. Mặc dù “bụng” cô có hàm lượng kỹ thuật cao hơn nhiều so với cái “bụng” kia của Jason, nhưng quan trọng vẫn là do cô chưa hạ được quyết tâm, chưa chịu đi, nếu không “mông” của cô đã phủi dễ hơn anh nhiều còn gì?

Nói đi nói lại vẫn là vấn đề tơ lòng còn vương. Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng.

Cô biết nếu cô gái kia khuất phục trước bố mẹ cô ta thì Jason sẽ không trách cô ấy, một mặt vì anh đã yêu mê muội rồi, mặt khác là do từ trước đến nay anh luôn là người khoan dung, độ lượng, đối với tất cả mọi người anh đều khoan dung, và chắc chắn là đối với cô gái kia anh càng khoan dung hơn. Có lẽ chính tình yêu sâu sắc và sự khoan dung này khiến anh vô cùng đau khổ, nếu được đến chỉ tay thẳng vào mặt bố mẹ cô gái kia hoặc chỉ trích sự yếu đuối của cô ta, có lẽ sẽ dễ chịu hơn.

Cô không biết anh về nước là để trốn tránh mối tình này hay đi tìm cô gái kia, xét về lý thì cô nàng ABC kia không thể ở Trung Quốc được, nhưng ai dám khẳng định chứ? Có khi vì muốn né tránh sự can thiệp của bố mẹ mà cô ta phải về nước ở với ông bà một thời gian, để bố mẹ của bố mẹ đối phó với bố mẹ.

Đôi lúc, trong lòng cô dấy lên một suy nghĩ khá bất kính: Chẳng lẽ đây là báo ứng ư? Nhưng rồi cô lại gạt bỏ ý nghĩ đó ngay lập tức, độc ác quá, ngươi không thể vì anh ấy không đến với người ta mà vui mừng trước cảnh ngộ trớ trêu của anh ấy. Cho dù thế nào thì sự bất hạnh của anh ấy cũng không thể khiến ngươi hạnh phúc được.

Đầu tháng Chín, Ngải Mễ chuyển về bang H làm việc, nhưng cô vẫn đăng ký học tiếp mấy học phần nữa ở trường để được bảo vệ luận văn trong học kỳ này. Trung tuần tháng Chín, cô bắt đầu viết về câu chuyện của cô và anh. Sau khi post mấy phần lên blog, ngày càng nhiều người kiến nghị cô post lên diễn đàn. Cô không biết Jason có đồng ý không, nhưng cũng chẳng có cách nào để liên hệ với anh, đang lúc sốt ruột thì cô bất ngờ nhận được email của Jason, chỉ mấy câu đơn giản, nói rằng mọi thứ của anh đã ổn định, giờ anh có thể online tại phòng của mình rồi.

Cô biết anh làm vậy là để chứng minh rằng anh đã thực hiện đúng lời hứa, dường như muốn nói với cô rằng, em bảo anh liên hệ với anh thì anh liên hệ, nhưng anh chẳng có gì để nói với em cả. Cô đành lờ đi trước thái độ thờ ơ này của anh, cũng học cách viết email đơn giản. Nhưng sự đơn giản của cô cũng vô cùng mất thời gian. Lần nào cô cũng viết tràng giang đại hải, sau đó cắt dần, cắt hết những câu thể hiện tình cảm đi, rồi lại cắt tiếp những câu có thể bị hiểu lầm là thể hiện cảm xúc, cắt cho đến khi nào chỉ còn mấy dòng khô khan mới gửi đi, vì cô sợ anh lại bỏ trốn. Cô tự viết cho mình một lần, mặc dù không gửi cho anh nhưng cũng coi là trút bày cảm xúc, cảm thấy vẫn hơn là không viết gì, nói như lời Đường Tiểu Lâm là “tự sướng một lần”.

Cô hỏi anh: “Em post truyện Ngắm hoa nở trong sương lên diễn đàn được không?”

Anh liền trả lời: “Em thích post thì cứ post, em đừng lúc nào cũng lo là anh sẽ nói gì, chỉ cần em vui là được. Em làm việc gì anh đều tán thành cả hai chân hai tay, anh là fan cuồng nhiệt của em.”

Cô không biết có phải anh đang giận hay không, cô cũng chẳng quan tâm nữa mà post thẳng lên diễn đàn. Anh nói anh đang theo dõi, thỉnh thoảng anh cũng có comment đùa đôi ba câu, chủ yếu là nhằm vào những comment của người khác, còn đối với bản thân câu chuyện, anh rất ít khi bình phẩm.

Có lúc anh cũng gọi điện cho cô, nhưng rất ít, hơn nữa lại không chịu cho cô số điện thoại. Lúc gọi điện, dường như anh không có chuyện gì để nói, thường là cách một lúc mới nói một câu, cô hỏi anh: “Anh… không muốn nói chuyện với em à?”

“Ai bảo thế, anh đang nghe em nói đó chứ?”

Nhiều lúc cô cũng ngại nói , sợ nói nhiều anh lại chê cô lắm điều. Cô phát hiện ra rằng mỗi ngày anh chỉ gửi một email cho cô, bất luận cô gửi bao nhiêu lá, anh đều chỉ reply một lá. Cô thấy là anh đọc hết các email của cô, và việc gì cần trả lời, anh đều trả lời đủ, nhưng anh không viết nhiều, mỗi ngày chỉ viết một email. Cô có cảm giác rằng hình như anh đang đánh cược với ai đó, đang làm một tay cờ bạc có đạo đức, không bao giờ nuốt lời.

Có một, hai lần cô thử cả ngày không viết email cho anh, xem anh có viết gì không? Anh vẫn viết một email và gửi cho cô, hỏi có phải cô ốm không. Cô nghĩ, hay là anh đã xây dựng một lập trình trả lời email tự động? Nhưng nội dung lá thư của anh luôn khớp với nội dung email cô gửi cho anh, thật sự khiến cô không biết đằng nào mà lần.

Cô định bảo vệ luận văn xong sẽ về nước thăm anh, vì cô thực sự rất muốn gặp anh. Từ lâu cô đã từ bỏ hy vọng hai người có thể quay lại với nhau, cô chỉ muốn gặp anh, một cuộc gặp đơn thuần chứ không có ý đồ gì khác, một cuộc gặp gỡ rất trong sáng, không có mục tiêu xa vời gì mà chỉ rất đời thường, ngắn ngủi. Kể cả anh đi cùng với người con gái mà anh yêu thiết tha cũng được. Cô nhớ đến bài thơ tiếng Anh của Shelley mà anh thích nhất, trong đó có mấy câu sau:

“Tựa như thiêu thân lao vào lửa

Tựa như đêm đen theo đuổi ánh bình minh,

Nỗi nhớ nhung mãnh liệt từ phương ấy

Đã vượt qua biển khổ của cõi trần.”

Hiện tại cô có cảm giác nỗi nhớ nhung của cô dành cho anh đã vượt qua biển khổ của cõi trần. Yêu anh không còn là một nỗi đau khổ, mà là điều khiến cuộc sống của cô có ý nghĩa hơn, giống như những gì mẹ cô nói: “Con người sống ở trần gian có một người xứng đáng để mình yêu một cách toàn tâm toàn ý là một niềm hạnh phúc, chúng ta cần cảm ơn người đã khiến chúng ta được yêu một cách vô tư, quên mình đó.” Dĩ nhiên, người mà mẹ cô yêu vô tư đó là cô, là bố cô, mẹ vẫn tính toán rất kĩ, không bao giờ chịu làm những điều vô bổ.

Nhưng Jason chính là người xứng đáng để cô yêu một cách vô tư, quên mình đó, kể cả anh không yêu cô nữa nhưng anh vẫn là một người xứng đáng được cô yêu. Cô nghĩ, thực ra “tình yêu vượt trên cả tình dục và hôn nhân” cũng chính là tình yêu “vượt qua biển khổ cõi trần”, không còn theo đuổi mục tiêu hôn nhân và niềm vui trong chuyện nhục dục, chỉ nhớ mong anh, quan tâm đến anh, mong anh được hạnh phúc, muốn sống ở nơi có mặt anh.

Cô lên mạng đặt vé trước, sau đó gửi thông tin vé qua email cho anh, như thế anh sẽ tin cô mua vé thật rồi. Trong email cô viết: Em chuẩn bị về nước thăm anh, em mua vé rồi, anh cho em địa chỉ và số điện thoại nhé.

Cô nghĩ, nếu anh không cho cô về thì chứng tỏ anh thật sự không muốn gặp cô nữa, như thế cô sẽ không về làm phiền anh nữa. Nhưng theo những gì cô hiểu về anh thì vé cô đã mua rồi, sao anh có thể nỡ lòng bảo cô đừng về nữa. Đến sáng ngày hôm sau, cô nhận được thư hồi âm của anh.

Trong thư không có địa chỉ hay số điện thoại của anh. Anh bảo cô đừng về Trung Quốc nữa

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play