Buổi khiêu vũ chưa kết thúc nhưng Ngải Mễ không tìm thấy Jason đâu nữa, cô đoán chắc chắn là anh đã về trước. Cô cảm thấy anh hành xử như thế là hi mất lịch sự, ít nhiều thì vẫn là bạn bè chứ? Trước khi về cũng không tạm biệt nhau một, hai câu ư? Cô cũng không ở lại đây được nữa mà nhất quyết đòi về, Yoshi liền lái xe đưa cô về.

Về đến nhà, cô lấy nước lạnh rửa mặt để đầu óc tỉnh táo hơn, nếu không sẽ chẳng nghĩ ra được gì. Cô nhớ lại từng chi tiết diễn ra trong buổi dạ hội tối hôm nay, không hiểu những hành động của Jason rốt cuộc là có ý gì.

Cô mường tượng lại cảnh anh dang tay về phía cô, không hiểu có nghĩa là gì nhỉ? Nếu lúc ấy cô sà vào lòng anh thì kết quả sẽ ra sao? Rồi cả hành động anh kéo sát cô vào người mình, suýt thì khiến cô ngã vào lòng anh, cô rất hối hận vì lúc đó không ngả vào luôn. Nếu anh trách cô thì cô sẽ nói: “Ai bảo anh kéo mạnh thế?” Haizz, một cơ hội tốt như vậy mà bỏ lỡ mất.

Anh còn hỏi cô “giờ không chống Nhật nữa à?”, đây cũng được coi là câu đùa khá sex đúng không? Nếu là một người bạn bình thường, chắc sẽ không đùa như thế đúng không? Anh đã đùa với cô như thế thì chứng tỏ vẫn coi cô là bạn gái đúng không?

Một phút sau, cô lại lật đổ những phán đoán của mình ban nãy. Girl à, đừng có đa tình tưởng bở nữa! Cú kéo của Jason có mạnh đâu? Ngươi chỉ cảm giác vậy thôi. Vị trí đứng của hai người khá giống chữa X, nếu giống chữ Y hay I thì mới gọi là sát.

Anh hỏi “giờ không chống Nhật nữa à?” cũng hoàn toàn vì Yoshi là người Nhật, thế nên “chống Nhật” chỉ là ý mà Chủ tịch Mao Trạch Đông từng nói mà thôi. Ngay cả ý “lớn rồi” mà Jason nói cũng là sợ cô “hiểu lầm” nên mới phải thanh minh ngay sau đó, làm sao anh có thể đùa “chống Nhật” theo ý cô hiểu? Chỉ có thể là do mình hay “ngộ nhận” quá, từ gì cũng có thể “hiểu sai” ý nghĩa của nó.

Ngải Mễ đã quen với cách nghĩ trên đủ mọi khía cạnh như thế này. Vốn là muốn nhìn nhận vấn đề một cách toàn diện, kết quả là hoàn toàn không nhìn ra được vấn đề, vì mỗi cách nghĩ đều rất có lý, cuối cùng cũng chẳng biết cách nào có lý hơn cách nào.

Nghĩ một hồi thấy không giải quyết được vấn đề gì, cô lại xua tay, xóa đi những suy nghĩ vừa rồi, lại nghĩ sang chuyện khác. Thực ra những hành động của Jason trong buổi khiêu vũ có ý nghĩa gì không quan trọng, quan trọng là phải làm rõ cô nàng người Hoa, sinh ra ở Mỹ đó là thế nào. Nếu anh vẫn đang yêu cô ta thì kể cả trong buổi khiêu vũ có chút tình ý với cô cũng chỉ là đùa cho vui mà thôi. Nếu anh không còn yêu cô ta nữa thì kể cả trong buổi khiêu vũ anh không có ý đó, cũng vẫn có thể phát hiện ra “ý” khác.

Hai cặp “kể cả… thì” này tựa như hai chuyến tàu chạy về hai hướng khác nhau, hiện tại xem cô sẽ lên chuyến tàu nào.

Buổi khiêu vũ hôm nay không nhìn thấy anh đi với cô nàng con lai nào, chắc là đã chia tay nhau. Nghĩ đến khả năng này, cô phát hiện ra mình mừng như mở cờ trong bụng, bất giác cô than thầm: Đúng là mỗi thời mỗi khác! Trước đây nghe nói anh có người yêu, dù đã chia tay rồi mà cô vẫn tức muốn nổ đom đóm mắt, chỉ muốn nhổ sạch rễ của cô bạn đó ra khỏi cuộc sống, lịch sử và ký ức của anh, rồi tống khứ đến một nơi nào đó anh không biết tới.

Còn hiện tại nghĩ đến việc có khả năng anh đã chia tay với cô nàng người Hoa, sinh ra tại Mỹ đó thì cô chỉ muốn được thế chỗ ngay. Cô nguyền rủa mình thật hèn kém. Chửi thì chửi nhưng cô vẫn muốn thế vào vị trí của cô nàng người Hoa, sinh ra ở Mỹ đó. Cô nghĩ, có lẽ tình yêu và lòng tự trọng vốn không đội trời chung với nhau, bạn yêu rồi thì bạn chẳng quan tâm đến lòng tự trọng nữa. Bạn vẫn còn đầu óc để nghĩ đến lòng tự trọng thì chứng tỏ bạn chưa yêu hết mình, mà là đang đấu trí với anh ta xem bạn cầu xin anh ta hay anh ta cầu xin bạn. Có lẽ chỉ khi yêu đến mức đánh mất lòng tự trọng mới được gọi là yêu.

Cô quyết định sẽ hỏi Chân Thao, chắc chắn cô nàng biết nhiều chuyện liên quan đến cô bạn gái người Hoa, sinh ra ở Mỹ của anh. Hồi ấy Ngải Mễ không tìm hiểu kĩ là vì cô không nghĩ Jason chính là Allan, nếu không chắc chắn đã treo Chân Thao lên để tra khảo rồi.

Chân Thao đã tốt nghiệp vào hè năm 2001 và làm việc ở một bệnh viện nhi tại thành phố B, cô ấy có cho Ngải Mễ số điện thoại, thời gian trước còn gọi điện thoại đến nói chuyện về anh bạn trai hiện tại tên Jack. Ngải Mễ tức tốc tìm ngay số điện thoại của Chân Thao và gọi cho cô nàng. Chân Thao vừa giận nhau với Jack nên đang ở nhà một mình. Ngải Mễ đành phải dỏng tai lắng nghe cô nàng nguyền rủa Jack một hồi, đến lượt cô, cô vờ vô tình nhắc đến Jason, nói hôm nay có nhảy với anh chàng một lúc trong buổi dạ hội, rồi cô nói: “ tiếc là hôm nay không nhìn thấy cô bạn gái là con lai đó của anh chàng.”

Chân Thao cười, trêu: “Sao cơ? Ôm Don Juan mà nghĩ đến người yêu của chàng hả? Nhà ngươi cũng theo sát trào lưu đó nhỉ, giờ đang mốt bisexual (song tính luyến ái) đấy.”

“Làm gì có, chỉ là hơi tò mò thôi.”

“Tớ cũng thích con lai lắm, ưu thế lai tạp mà, con lai đều đẹp cả. Nghe nói Jason cũng là con lai, nhưng là lai giữa người Hán và người dân tộc thiểu số, lai ổn đó nhỉ? Tớ cũng muốn có một đứa con lai với Mai Mai Di, sau đó coi là giống của Jack, chỉ sợ sinh ra một đứa suốt ngày kêu “con không ăn thịt lợn” thì tàn đời.”

Ngải Mễ hỏi: “Cô bạn gái người Hoa sinh ra ở Mỹ đó của Jason… rốt cuộc là lai với nước nào vậy?”

“Không biết, tới cũng không hỏi, chắc chắn không phải là lai với châu Phi, có khi là con lai của con lai, không rõ lắm. Tớ cũng chỉ xem ảnh một lần, làm sao biết lai giữa ai với ai?”

“Cậu chưa gặp… người Hoa sinh ra ở Mỹ bao giờ hả?” Ngải Mễ sửng sốt hỏi.

“Ai bảo tớ chưa gặp người Hoa sinh ra ở Mỹ bao giờ? Gặp nhiều rồi chứ.” Chân Thao cười một lúc rồi nói: “Trêu cậu thôi. Tớ chưa gặp cô nàng người Hoa sinh ra ở Mỹ của Jason, chỉ xem ảnh một lần, chụp nghiêng, nghiêng lắm, gần như là chụp từ phía sau.”

Ngải Mễ sửng sốt hỏi tiếp: “Ảnh chụp nghiêng mà cậu nghĩ là bạn gái anh ta hả?”

“Là bạn gái hay không thực ra cũng không quan trọng, anh chàng đã coi đó là người yêu và cho mọi người xem ảnh thì chứng tỏ muốn để mọi người công nhận, như thế không phải là từ chối khéo những kẻ yêu thầm nhớ trộm anh chàng ư? Chẳng lẽ còn phải bắt quả tang bọn họ make love trên giường mới coi là bạn gái anh chàng à? Lão Chân vẫn có đủ lòng tự trọng, theo đuổi tấn công thì được, nhưng bám riết quỵ lụy thì không. Theo đuổi chỉ là chiếm thế chủ động, tấn công xem người ta có ý gì không, khi phát hiện không có ý gì thì lão Chân chủ động rút lui.”

“Thế sau gáy cô nàng người Hoa sinh ở Mỹ có nốt ruồi rất to không?”

Chân Thao nghĩ lại hồi lâu rồi đáp: “Hình như là không, vì nếu có chắn chắn tớ sẽ để ý, không có nốt ruồi. Sao vậy? Cậu quen cô nàng đó à?”

Ngải Mễ chỉ ậm ờ chứ không đáp gì thêm. Thực ra cô hơi nghi ngờ tấm ảnh mà Chân Thao nhìn thấy là một trong số những tấm ảnh mà Allan chụp cho cô ngày trước, vì Chân Thao nói là ảnh chụp nghiêng, nghiêng ở phía sau, trước đây anh đã chụp cho cô rất nhiều ảnh như thế. Nhưng nếu không có nốt ruồi sau gáy, đồng thời tóc lại màu hạt dẻ, mũi cao, lông mi dài thì chắc chắn không phải là cô rồi. Rất có thể góc độ chụp này là sở thích đặc biệt của Jason, bất luận bạn gái anh là ai, anh đều thích chụp ảnh cho người ta ở góc độ đó.

Cô nghĩ, thà hỏi trực tiếp Jason còn hơn cứ vòng vo tam quốc hỏi Chân Thao thế này. Cô hỏi Chân Thao có số điện thoại của Jason hay không, Chân Thao bảo có, nhưng lâu rồi không liên hệ, không biết anh còn dùng số này hay không?

Ngải Mễ xin số điện thoại rồi gọi ngay cho Jason, kết quả phát hiện ra số điện thoại đã ngừng sử dụng.

Mấy ngày sau đó, Ngải Mễ thường xuyên đến “Nhà Gà Đồi” với hy vọng được gặp Jason. Nhưng cô phát hiện ra, thời gian lên lớp của anh rơi đúng vào thời gian cô học bên khoa tiếng Anh, thảo nào từ trước tới nay chẳng bao giờ gặp được anh. Cô chạy lên phòng bưu kiện của khoa Văn học so sánh, nhìn thấy anh có hòm thư ở đó, bèn viết tờ giấy và bỏ vào hòm thư, cho anh số điện thoại và địa chỉ của mình, nói rất muốn nói chuyện với anh.

Hơn một tuần sau, cô không thấy anh gọi điện thoại hay đến tìm cô, cô cũng thấy bực, gì mà kiêu căng quá vậy? Quá đáng thật! Cô lại chạy lên phòng bưu kiện, thấy tờ giấy vẫn nằm ở đó. Cô nghĩ, hiện tại anh là sinh viên khoa máy tính, hầu hết thời gian ở bên đó, chắc là chẳng mấy khi lên ngó hòm thư ở khoa Văn học so sánh.

Hiện tại, điều duy nhất cô biết là anh vẫn dạy tiếng Trung cho sinh viên ở “Nhà Gà Đồi”. Cô vắt óc và nghĩ ra một cách là lên lớp học của anh làm trợ giảng, mặc dù như thế cô sẽ phải bỏ tiết của mình nhưng cô không sợ, học hết bằng tiến sĩ này nữa hay không không quan trọng. Trước đây học là vì muốn về nước, tiến sĩ văn học Anh, Mỹ vẫn được trọng dụng ở Trung Quốc. Hiện tại Jason không có ý định về nước nữa thì cô cũng chẳng muốn về, thế nên kể cả bỏ bê học hành cũng chẳng sao cả.

Cô trình bày nguyện vọng của mình với giáo sư Vương phụ trách môn tiếng Trung của khoa Văn học so sánh, nói chỉ có giờ này ngày này mới có thời gian. Giáo sư Vương liền kiểm tra thời khóa biểu, nói em trợ giảng cho lớp của Jason vậy, chỉ có giờ của cậu ấy mới nằm trong khung giờ em đề nghị. Ngải Mễ vội nói: “Cảm ơn thầy, để em làm trợ giảng cho lớp anh ấy.”

Hôm lên lớp, Ngải Mễ có mặt trước mấy phút ở giảng đường và đợi Jason trong tâm trạng vô cùng thấp thỏm. Rồi cô cũng thấy anh bước vào lớp, áo sơ mi, thắt ca vát, rất nghiêm túc. Cô ít khi nhìn thấy anh ăn mặc nghiêm chỉnh như vậy, cảm thấy anh còn đẹp trai hơn trước đây, một vẻ đẹp rất đàn ông, rất hút hồn. Hôm nay cô cũng mất nhiều thời gian để trang điểm cho thật chỉn chu, không biết anh có để ý đến không.

Dường như sinh viên rất thích học giờ của anh, không khí trong lớp rất sôi nổi. Sau khi hết giờ, cô vội đến chỗ anh, định nói chuyện với anh nhưng rất đông sinh viên xúm quanh chỗ anh hỏi các vấn đề, cô chẳng có cơ hội mà chen vào, đành phải đứng bên cạnh.

Nhìn thấy cô, Jason liền nói với sinh viên, trình độ tiếng Trung của cô giáo này còn giỏi hơn tôi, chuyên nghiên cứu Hán ngữ, có vấn đề gì các em cứ hỏi cô ấy. Và thế là sinh viên liền bám riết Ngải Mễ hỏi các vấn đề, Jason cười tủm tỉm và rời giảng đường.

Mấy buổi học liền đều như thế, cuối cùng hôm ấy, Ngải Mễ đã tranh thủ cơ hội thoát khỏi vòng vây của sinh viên, túm được Jason ở ngoài tòa nhà. Anh đang đứng hút thuốc ở đó, nhìn thấy Ngải Mễ bước đến liền dập điếu thuốc đang hút dở.

“Anh… hút thuốc t렢ao giờ vậy?” Cô sửng sốt hỏi.

“Lâu lắm rồi. Sao vậy, em vứt sinh viên ở đó à?” Anh cười, hỏi.

“Họ về hết rồi.” Ngải Mễ xót xa nghĩ, chắc chắn là vì quá nhớ Jane nên anh đành mượn thuốc giải sầu. Cô nhìn thấy hai, ba ngón tay ở bàn tay phải của anh đều khá vàng, thật sự là vừa hận vừa thương. Thực ra anh vẫn có lúc mất lý trí, chỉ có điều không phải vì cô.

Cô rất lo cho anh nên quên mất mục đích của cuộc gặp này mà nói với giọng trách móc: “Đừng hút nhiều quá, hút nhiều không cẩn thận lại bị…”

“K phổi?” Anh cười rồi nói: “Không sao đâu, cậu anh một ngày hút một bao, mấy chục năm rồi, đến giờ chụp phim, hai phổi vẫn sáng như thường.”

Cô liền bắn một mũi tên nhằm vào hai đích. “Cô bạn gái ABC (người Hoa sinh ra ở Mỹ) của anh nhìn thấy anh hút thuốc… không phản đối à?”

“Sao không phản đối, cực lực phản đối ấy chứ.”

Thấy anh nói thế, cô cảm thấy những câu hỏi tiếp theo của mình có hỏi hay không đều không còn ý nghĩa gì nữa, cô chỉ muốn biết xem hiện tại anh và cô nàng ABC đó có còn yêu nhau nữa không thôi. Câu trả lời này của anh chứng tỏ họ vẫn đang yêu nhau còn gì.

Nhưng cô vẫn ngờ nghệch hỏi như một con ngố: “Nghe nói… người yêu anh… là con lai hả?”

Anh nhướn mày với vẻ khá sửng sốt. “Con lai? Em nghe ai nói vậy?”

“Chân Thao, bạn cùng phòng của em ngày trước.”

“À!” Anh có vẻ chợt hiểu ra vấn đề. “Nghe Chân Thao nói à? Cô ấy hiểu nhầm đấy, không phải con lại.”

“Là ABC (người Hoa sinh ra ở Mỹ) hả?”

“Ừ. Em tìm hiểu được nhiều thông tin quá nhỉ?”

Ngải Mễ liền trách: “Chuyện gì em cũng phải tìm hiểu từ người khác, anh… chẳng kể với em gì cả.”

“Những điều anh nói với em chưa chắc em đã tin. Em thích tin vào những cái em tìm hiểu được hơn. Tóm lại là con gái bọn em có girl’s Internet (mạng Internet của con gái), chuyện gì cũng search (tìm kiếm) được.”

Ngải Mễ sửng sốt hỏi: “Chuyện của anh va cô bạn ABC đó post (đưa) lên mạng rồi hả?”

Anh cười ngặt nghẽo, nói: “Girl à, người thông minh như em sao lại bị anh lừa nhỉ? Ý anh nói là con gái bọn em chuyện gì cũng có thể share (chia sẻ) được, giống như có một mạng Internet của con gái vậy, chuyện gì cũng có thể biết.

Cô hơi ngại vì không hiểu được ý đùa của anh, mặt đỏ bừng, nói: “Em chưa bao giờ share (chia sẻ) với người khác chuyện của bọn mình.” Thấy anh vẫn cười, cô liền lấy hết can đảm hỏi: “Sao anh trốn em như trốn ma vậy?”

“Anh đâu có trốn em? Chỉ là hơi bận thôi.”

“Thế… hôm nay… đi ăn cùng nhau được không?”

“Hôm nay anh không có thời gian, để hôm khác nhé.”

“Thứ Bảy được không? Hay Chủ nhật?” Côợi ý mấy ngày liền nhưng đều bị anh lắc đầu từ chối,

Ngải Mễ bực lắm, cảm thấy anh chàng rất không nể mặt cô, bèn bực bội chất vấn: “Thế ý anh là sao? Tại sao anh như bị người khác… quấy rối vậy? Em chỉ nghĩ dù gì mình cũng từng là bạn bè của nhau, ít nhiều cũng có chuyện để hàn huyên. Hiện tại anh cũng là người đã có chủ, em cũng là người đã có chủ rồi, anh sợ cái gì chứ?”

“Sợ người yêu của mình… hiểu lầm.”

Ngải Mễ thấy anh chàng quan tâm đến người yêu của mình như vậy,trong lòng rất bực, bèn trách: “Chỉ trách em quá coi trọng lời thề thôi.”

Anh nhìn cô một lát rồi nói: “Lời thề chỉ là để mang ra thề chứ không phải mang ra để giữ. Em không nghe người ta nói “thề thốt” à? Tức là chỉ thốt ra thành lời chứ có phải giữ lời đâu? Vì mấy lời thề đó mà kìm chế tình cảm của mình là hoàn toàn phi nhân đạo, hay nói cách khác là hết sức ngu xuẩn. Let by gones be by gones (Những gì đã qua hãy để cho nó trôi qua). Em đừng làm trợ giảng cho giờ học của anh nữa, đừng để việc học hành của mình bị lỡ dở, để anh đi nói chuyện với giáo sư Vương là xong.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play