Người đến sân bay thành phố B đón Ngải Mễ là Liễu Tử Tu – một trong ba người Trung Quốc ở khoa tiếng Anh trường Đại học C. Liễu Tử Tu là cô gái người Đài Loan, dáng người nhỏ nhắn, da ngăm ngăm đen, nói tiếng phổ thông đặc giọng Đài Loan.

Trên đường đi, Tử Tu nói luôn miệng, cô ấy bảo rằng nếu không nói chuyện cô sẽ ngủ gật, mà việc vừa ngủ gật vừa lái xe cô cũng từng làm rồi, tuy nhiên hiện tại trên xe còn có người khác nên cô không dám mạo hiểm nữa.

Tử Tu kể bố cô ấy từ đại lục sang Đài Loan, ở đại lục đã có vợ con, nhưng năm 1949, khi theo Quốc Dân Đảng sang Đài Loan, ông không đưa vợ con ở quê sang được nên chỉ đi một thân một mình. Ông tưởng rằng đời này kiếp này sẽ không còn cơ hội đoàn tụ với người vợ cũ ở đại lục nữa nên đã lấy một cô gái Đài Loan, sinh được ba cô con gái, Tử Tu là con gái út của ông.

Ai ngờ sau khi Trung Quốc cải cách mở cửa, bố Tử Tu lại có cơ hội về đại lục thăm người thân, ông đã sang Đài Loan bao nhiêu năm như vậy, cũng đã có vợ mới, gia đình mới nhưng vẫn không thể nào quên vợ con đang ở đại lục. Ông giấu mẹ Tử Tu thăm dò được tin tức về vợ con ở đại lục, họ vẫn ở ngôi làng cũ, vợ cũ của ông cũng không tái hôn mà ở vậy một mình nuôi con.

Và thế là bố Tử Tu đã vượt ngàn dặm xa xôi về đại lục thăm người thân. Dĩ nhiên là mẹ Tử Tu không vui vẻ gì nhưng cũng chẳng biết làm thế nào, đành phải theo bố cô về đại lục. Một ông chồng, hai bà vợ gặp nhau, chỉ có đương sự mới hiểu được nỗi bi hoan trong đó.

Ngải Mễ biết, mấy năm qua, không biết đã có bao nhiêu câu chuyện như thế này xảy ra. Biết nói gì đây? Tất cả đều do lịch sử gây ra, trách cứ ai cũng chẳng giải quyết được gì. Có thể kết cục cuối cùng là người chồng cho vợ cũ một số tiền rồi theo người vợ Đài Loan trở về Đài Loan. Dùng cách nói rất thời thượng hiện nay là, được lòng cả đôi.

Ngải Mễ tưởng tượng ra người vợ cũ của bố Tử Tu, có thể tình cảm đã chai sạn sau bao nhiêu năm tháng, không còn vương vấn gì với người mà bà đã từng gọi là chồng nữa. Người ấy đã không còn quan trọng đối với cuộc đời bà. Có được số tiền đó, có thể bà sẽ vui vẻ chia cho mấy đứa con, cảm ơn số phận đã tặng cho bà nguồn tài sản bất ngờ này. Nhưng có lẽ từ đó trở đi, người vợ ở Đài Loan sẽ nghĩ rằng giữa hai vợ chồng bà lại có thêm một người, tình cảm hai người vì thế khó tránh khỏi va chạm. Còn người chồng đó thì sao? Liệu có vì thế mà trái tim bị chia thành hai nửa, vừa nhớ vợ con ở đại lục, vừa thương vợ con ở Đài Loan hay không? Có thể trái tim của ông ấy đã bị chia thành hai nửa từ lâu rồi cũng nên.

Cô rất ái ngại cho mẹ Tử Tu, đang yên đang lành, tự nhiên lại xuất hiện bà vợ cả, mẹ Tử Tu sẽ buồn biết bao.

Cuộc sống vốn là như vậy, có những chuyện, có những người không phải bạn muốn dẫn dắt họ vào cuộc sống của bạn, mà là cuộc sống bắt ép bạn phải chấp nhận, bất luận bạn có thấu hiểu, có sẵn sàng đón chào hay không, bạn vẫn phải đối mặt với những con người và sự việc đó. Có nhiều lúc, dù bạn né tránh hay đối mặt, bạn vẫn sẽ gặp nhiều đau khổ. Suy nghĩ duy nhất của bạn là: Tại sao số phận lại bắt ta phải đối mặt với những con người và sự việc đó? Nếu không có con người và sự việc đó thì tuyệt vời biết bao!

Ngải Mễ nghĩ cuộc đời mình cũng gặp một người và một sự việc như thế. Trước khi con người và sự việc đó xuất hiện, mọi thứ đều rất tuyệt vời, trong sáng và rõ ràng, nhưng sau khi con người và sự việc đó xuất hiện, mọi thứ đều trở nên khó hiểu, khó giải thích, khó nắm bắt.

Dĩ nhiên “người đó” không phải là Allan, nhưng nếu không có Allan thì cuộc đời cô cũng sẽ không có “người đó”.

Cô còn nhớ lần đầu tiên gặp Allan. Hồi ấy cô vẫn đang học cấp ba, còn anh thì đã thi và trở thành nghiên cứu sinh được bố cô hướng dẫn luận văn. Lần đầu tiên cô gặp anh là lần anh mang cho bố cô tài liệu mà anh dịch giúp liên quan đến thơ ca của Nga, vì anh phát hiện ra trong một bài viết của bố có sai sót, nguyên văn viết bằng tiếng Nga, Allan đã đọc bản gốc bài thơ đó và nhớ là ý nghĩa không phải như thế, chắc là có sai sót trong khi dịch, trong khi bố Ngải Mễ lại dựa vào bản dịch để viết bài bình luận của mình. Thế nên khi Allan nói hình như nghĩa gốc không phải là như vậy, bố Ngải Mễ đã nhờ anh mang bản gốc và bản dịch chuẩn để ông xem. Allan liền tìm bản gốc nhưng do không có bản dịch chuẩn nên đành phải tự dịch, chuẩn bị thảo luận với thầy về vấn đề này.

Vì hôm đó có việc gấp nên bố Ngải Mễ không kịp về trước giờ hẹn, khi Allan tìm đến nhà thầy thì đúng lúc Ngải Mễ cũng vừa tan học về. Cô nhìn thấy một chàng trai cao to đứng trước cửa nhà số 4 mà gia đình cô ở.

Nhìn từ sau lưng, Ngải Mễ đã cảm thấy anh chàng này rất đẹp trai. Cô cố tình bước mấy bước về phía nhà số 5, như thế có thể nhìn được trực diện anh chàng, đúng là một Don Juan chính hiệu, khiến cô tự nhiên lại nhớ đến lời bà nội: “Nhìn thằng bé này đã thấy dễ chịu”.

Cách đánh giá của bà đối với nam thanh nữ tú có ba cấp bậc: Trông “gọn gàng”, khá “ưa nhìn”, trông “dễ chịu”. Trước đây, Ngải Mễ nghĩ bà nói như vậy là do vốn từ vựng của bà có hạn, nhưng hôm nay nhìn chàng trai đang đứng trước nhà, cô thực sự bái phục bà dùng mấy từ này rất chuẩn, các từ khác như “đẹp trai”, “tuấn tú”, “thư sinh”, “ngời ngời” gì đó đều không thể miêu tả được cảm giác của cô. Nhìn thấy mà “dễ chịu” có nghĩa là không những có tác dụng cho mắt bạn, mà còn có tác dụng cho tâm hồn bạn, khiến tâm hồn được thư thái, thoải mái.

Cô đã gặp không ít nghiên cứu sinh được bố mẹ hướng dẫn luận văn, nhưng cô chưa bao giờ gặp nghiên cứu sinh nào “dễ chịu” như thế, nên cô vẫn luôn cho rằng một người học nghiên cứu sinh thì chắc chắn sẽ nhìn “chẳng dễ chịu” chút nào. Hoặc là chỉ có những người nhìn “không dễ chịu” mới học được lên nghiên cứu sinh mà không bị chi phối bởi môi trường, hoặc là do đọc sách quá nhiều nên tướng mạo cũng trở nên “không dễ chịu”, thế nên cô đã quyết định chỉ học đến đại học thôi. Nhưng anh chàng nghiên cứu sinh này lại khác, nhìn trông “rất dễ chịu”. Cô lập tức bị anh chàng hút hồn, quyết định phải tìm cớ bắt chuyện mấy câu.

Không có người mở cửa, bởi cô biết chắc chắn không có ai ở nhà. Anh chàng quay đầu lại, chắc định ra về, cô liền gọi: “Anh tìm thầy Ngải hay cô Tần?”

Anh chàng liền dừng chân, ngoái lại hỏi: “Em tan học rồi à? Nhà em không có ai ở nhà.”

Cô liền bước đến trêu: “Nhà em không có ai ở nhà ư? Anh có biết nhà em ở đâu không? Nhà em là nhà số 5 cơ mà. Anh không thấy em vừa từ nhà số 5 ra à?”

Anh chàng liền cười, nói: “Em là Ngải Mễ đúng không? Trẻ con không nên nói dối người khác, không hay đâu.”

“Người lớn nói dối thì hay hả?”

“Mồm mép ghê nhỉ, anh không đấu được với em, đành chịu thua vậy.” Anh chàng cười vui vẻ rồi đưa tài liệu trong tay cho cô. “Em chuyển cái này cho bố em hộ anh nhé?”

Cô không chịu cầm ngay vì muốn được nói chuyện với anh chàng thêm lát nữa. “Em không biết bố em, thôi anh tự đưa đi!”

“Em đưa cho bố em rồi cũng tranh thủ cơ hội này làm quen với ông luôn.” Nói rồi anh chàng nhét tài liệu vào tay cô và xăm xăm đi xuống cầu thang.

Cô đứng giữa lối đi, hai tay dang ra khiến anh chàng không xuống được và cũng không dám chạm vào cô. Anh chàng đành đứng lại, cười hỏi: “Sao vậy? Giữa đường gặp cướp đòi tiền hả?” Rồi anh chàng đưa tay móc túi. “Tiền thì không có, chỉ có tính mạng này thôi.”

“Bổn đại vương không cần tiền, không cần tính mạng của nhà ngươi, chỉ muốn đưa ngươi về làm phu quân thôi.”

“Hôm nay gặp nữ ma vương rồi.” Mặt anh chàng đỏ bừng nhưng miệng vẫn chưa chịu thua. “Ta chưa xuất chiêu thôi, chưa biết ai thắng ai bại đâu, Ngải Mễ, có người lên kìa, mau nhường đường cho họ đi chứ…”

Ngải Mễ tưởng có người lên thật, vội tránh sang một bên, anh chàng thừa cơ chạy ngay xuống, vừa xuống cầu thang vừa cười ha ha. “Đại vương đích thực, hữu dũng vô mưu à!”

Cô liền đứng sau lưng la: “Ê, anh tên là gì? Lát nữa em còn bảo với bố em.”

“Thành Cương.”

“Bách luyện thành cương[1] hả? Anh có tên tiếng Anh không?”

[1] Câu thành ngữ ý nói được tôi luyện nhiều sẽ trở nên rắn rỏi.

“Allan.”

“Allan Poe ư?”

Cô nghe thấy tiếng anh chàng cười, cô thực sự thích nghe tiếng cười đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play