Sau hôm đó, Ngải Mễ phát hiện ra túi mình vừa có tiền, vừa có hộp đựng chuỗi ngọc trai, rất giống người vừa trúng quả lớn. Cô lấy tiền ra đếm, có một nghìn hai trăm tệ, toàn là tờ một trăm tệ. Cô nghĩ, hê, tự nhiên lại thành đại gia, biết sớm làm gia sư kiếm được nhiều tiền thế này thì đã đi làm gia sư từ ba năm về trước rồi.
Cô lại giở chuỗi ngọc trai ra ngắm nghía, bản thân cô cũng không biết tại sao mình không kiên quyết trả lại, rốt cuộc là quên hay trong tiềm thức vẫn có gì đó nuối tiếc, cô thật sự không rõ. Cô biết mình sẽ không đeo nó, không có cơ hội, đeo cũng vô duyên, nhưng kể từ lúc nhìn thấy tờ hóa đơn đó, biết đúng là giá hơn hai nghìn tệ, sao tự nhiên lại thấy chuỗi ngọc trai đó đẹp ghê? Chẳng lẽ người không có con mắt nhìn đồ mà tiền mới có con mắt nhìn đồ ư?
Cô nghĩ đến những nhân vật nữ chính trẻ trung, ngây thơ trong những cuốn tiểu thuyết đã đọc thường bị hoa mắt trước ngọc ngà, châu báu, dần dần bị vật chất cám dỗ mà quên người tình nghèo khổ mình đã từng thật lòng yêu thương, ngã vào vòng tay của kẻ có tiền. Cô nghĩ, chắc chắn mình sẽ không như thế, mình đã biết nhiều câu chuyện như thế thì chắc chắn mình sẽ không ngớ ngẩn đến mức để mấy món đồ trang sức đó mua chuộc.
Nhưng cô cũng hơi thắc mắc là tại sao Allan chưa bao giờ tặng đồ trang sức cho mình? Chắc chắn là anh có đủ tiền, bên công an cũng nói là hôm bị bắt, anh mang theo người hơn năm trăm đô la và gần năm nghìn tệ, số tiền đó chẳng thừa sức mua một sợi dây chuyền à?
Lão Đinh nói hôm đó ông sếp họ Trương ở Thâm Quyến trả tiền, nói: “Các cậu là sinh viên nghèo, tiêu hoang phí thế làm gì? Tôi có công ty thanh toán, các cậu đừng chơi sang mà tranh trả tiền với tôi nữa.” Số tiền này bây giờ đi đâu? Chắc là đã bị công an tịch thu, liệu có trả lại không? Nếu được trả lại thì Allan có mua cho mình sợi dây chuyền thế này không? Dĩ nhiên nếu bắt anh ấy mua thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa, anh ấy phải chủ động mua mới có ý nghĩa.
Đến giờ cô mới phát hiện ra rằng, thời gian vừa qua ở bên Allan, hai người chưa bao giờ nói chuyện tiền nong. Khi đi chơi, nếu ăn uống hoặc mua đồ thì Allan đều chủ động mua. Thỉnh thoảng thấy cô thích mấy món đồ nho nhỏ, không cần cô phải nói, anh cũng nhận ra được điều đó, anh sẽ chủ động mua cho cô, nhưng anh chưa bao giờ chủ động mua những món như quần áo, đồ trang sức tặng cô. Thực tế là họ cũng rất ít khi đến những cửa hàng lớn, toàn là mò đến những nơi kín đáo ôm ấp, tình cảm với nhau.
Ngải Mễ nhìn chuỗi ngọc trai trên tay thầm nghĩ, tình yêu không thể lấy tiền bạc ra để đo, nhưng một người chịu bỏ ra nhiều tiền như thế để mua quà tặng bạn, nếu nói bạn không hề thấy cảm động là điều hơi vô lý, đặc biệt là khi anh ta không bắt bạn phải đổi bằng cơ thể bạn hay cái gì đó, đặc biệt là khi anh ta không xấu trai, thậm chí trông khá “gọn gàng” là đằng khác.
Cô nhớ dường như Tiểu Côn cũng rất hiểu biết, am hiểu cả các vấn đề xã hội, cá nhân, hy sinh gì đó. Cô có nghe bố nói Tiểu Côn tốt nghiệp khoa Luật trường Đại học J, và cô cũng biết khoa Luật trường Đại học J khá nổi tiếng trong nước, chứng tỏ Tiểu Côn không phải là gã đần. Dĩ nhiên bố anh ta là bí thư ủy ban kỷ luật, có thể cũng được nương tựa một phần, nhưng trông anh chàng không phải là người ỷ lại, hoàn toàn khác với hình ảnh con ông cháu cha trong mắt cô.
Qua mấy lần tiếp xúc thì thấy dường như Tiểu Côn cũng khá biết cách cư xử, lúc ăn thịt dê xiên nướng cũng biết mua đồ ăn và bê đến bàn cho cô, khi nói chuyện với bố mẹ cô cũng một điều bác trai, hai điều bác gái, hình như Allan chưa bao giờ gọi như thế, có lẽ vì cô và anh đang ở trong thời kỳ hoạt động bí mật. Điều khiến cô vô cùng cảm động là thái độ của Tiểu Côn đối với cô bạn gái đã bỏ anh đi yêu người khác, người ta phản bội anh rồi nhưng anh vẫn thấy may vì cô ấy đã tìm được một người đáng tin cậy.
Những người đàn ông như thế, có ai là không yêu? Ngải Mễ nghĩ nếu vừa được chồng yêu thương vừa có một người đàn ông khác yêu mình thì tuyệt vời biết bao. Cô cảm thấy suy nghĩ này không được hay cho lắm, như là không chung thủy với Allan vậy, nhưng rồi cô lại tự an ủi mình rằng, mình đâu có nói là make love với người đàn ông khác, mình chỉ mong có một người như thế yêu mình, mình không báo đáp lại anh ta cái gì thì thôi.
Nhưng có vẻ hơi khó để được như thế, bạn muốn anh ta yêu bạn đến mức đó nhưng không chịu báo đáp anh ta, nếu như vậy thì sớm muộn gì anh ta cũng chạy mất thôi. Cô nghĩ nếu Tiểu Côn biết cô không bao giờ có ý định yêu anh thì đã chẳng buồn quan tâm đến cô như thế. Hiện tại anh theo đuổi cô như vậy là vì vẫn còn le lói một tia hy vọng, đến thời điểm tuyệt vọng rồi, chắc chắn sẽ không đếm xỉa đến cô nữa. Dường như cô có vẻ không nỡ lòng làm Tiểu Côn tuyệt vọng ngay, cô mong anh cứ theo đuổi cô mãi như vậy, cô thì có Allan yêu cô thật lòng, còn Tiểu Côn thì cứ yêu cô một cách vô vọng như thế, cuộc sống ấy sẽ tuyệt vời biết bao!
Cô thầm nghĩ: Ngải Mễ, ngươi là cô nàng thật hư vinh, hư vinh đến mức ích kỷ. Ngươi không muốn trao tình yêu cho Tiểu Côn nhưng lại không chịu nói ra điều đó, để anh chàng sớm từ bỏ hy vọng và theo đuổi cô gái khác, ngươi chỉ muốn cột chân anh chàng, giữ một khoảng cách nhất định, để anh ta cứ vây quanh ngươi, yêu ngươi, yêu không tính toán, không vụ lợi, thỏa mãn thói hư vinh của ngươi. Tàn nhẫn biết bao! Ích kỷ biết bao! Cô nguyền rủa mình một hồi rồi chạy đi tắm, đợi tắm xong sẽ thử đeo chuỗi ngọc trai xem thế nào.
Tắm gội xong xuôi, cô trốn trong phòng, chỉ mặc váy ngủ để lộ ra cần cổ và đeo chuỗi ngọc trai vào, đứng trước gương tủ quần áo ngắm trước ngắm sau, càng soi càng thấy Tiểu Côn nói đúng, đúng là cổ mình đẹp thật, sao trước đây mình không phát hiện ra điểm này nhỉ? Xem ra vẻ đẹp của bản thân vẫn phải để người khác phát hiện đánh giá.
Sau đó khi phụ đạo môn tiếng Anh cho Tiểu Côn, mấy lần Ngải Mễ đã lôi chuỗi ngọc trai ra trả cho Tiểu Côn, nhưng Tiểu Côn tìm đủ mọi lời lẽ thuyết phục Ngãi Mễ, khiến cô không còn nhắc đến chuyện trả lại chuỗi ngọc trai nữa. Ngải Mễ nghĩ, đằng nào thì mình cũng không lấy món quà này của Tiểu Côn, hiện tại chỉ là anh ta không chịu nhận lại, mình giữ hộ anh ta mà thôi, đợi Allan được thả, sau khi thử thách Allan, mình sẽ trả lại cho Tiểu Côn.
Chiều thứ Sáu đó, Tiểu Côn gọi điện thoại đến ký túc xá của Ngải Mễ, hỏi ngày mai cô có thời gian không, anh chàng muốn học tiếng Anh với cô, nếu cô muốn đến đồn thu thẩm, anh chàng có thể lái xe chở cô đi, như thế có thể tiết kiệm tiền bắt taxi cho cô, vừa nhanh vừa tiện, lại còn có thể thích ở đến mấy giờ thì ở. Ngải Mễ liền đồng ý ngay, nói một giờ chiều mai anh đến, bọn mình học hai tiếng đồng hồ tiếng Anh rồi lái xe đến đồn thu thẩm. Tiểu Côn nói kế hoạch này khá hay, thôi cứ thế thực hiện.
Sau đó, Tiểu Côn lại bổ sung thêm: “Tối nay có buổi dạ hội khiêu vũ do các cơ quan trực thuộc thành phố tổ chức, em có nể mặt mà đi cùng anh không? Anh đã không tiếc sức mình đi cùng với người quân tử đến đồn thu thẩm, thì em cũng phải không tiếc sức mình đi cùng với kẻ tiểu nhân đến buổi dạ hội chứ !”
Ngải Mễ lưỡng lự không biết nên làm thế nào.
Tiểu Côn nói: “Em sợ gì chứ? Nếu chỉ vì đến buổi dạ hội với anh mà quên đi Thành Cương, thay lòng đổi dạ thì chứng tỏ em yêu anh ta chưa sâu sắc. Sớm thay lòng đổi dạ chẳng không tốt hơn à? Anh thấy tình cảm của em dành cho cậu ấy rất sâu sắc, không phải một, hai buổi khiêu vũ có thể làm em dao động được đâu, chẳng lẽ em không có lòng tin vào mình ở điểm này à? Ít nhất phải thử xem tình cảm mình dành cho Thành Cương sâu nặng đến đâu. Em có thể hy sinh tất cả vì cậu ta, nhưng em có chịu đựng nổi trước sự cám dỗ của phồn hoa đô hội, sự hào nhoáng của xã hội thượng lưu hay không?”
Câu nói này đã kích tướng Ngải Mễ, cô nghĩ, mình không bao giờ tin vào điều này, đi khiêu vũ một lần mà dao động ư? Làm gì có chuyện nghiêm trọng như thế. Lại còn tự xưng là “xã hội thượng lưu” gì đó, cũng chỉ là đám tham quan chuyên ăn hối lộ, vơ vét tiền của dân chứ có gì ghê gớm? Tin chắc rằng vị nào cũng chỉ là quân tử dỏm, thục nữ dỏm hoặc những tay tỷ phú mới phất chỉ giỏi xum xoe mà thôi, thử xem mình “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn” ra sao, người người đều say, chỉ mình ta tỉnh thế nào.
“Ok, em sẽ đi.”
“Thế mới là Ngải Mễ chứ!” Tiểu Côn phấn khởi nói. “Anh đến đâu đón em đây?”
“Đến nhà em thôi.”
“Ok, sáu giờ tối anh đến đón em. Nhớ trang điểm xinh xắn vào nhé, cho anh mát mặt lây.”
Chiều hôm đó, Ngải Mễ về đến nhà, cơm tối cũng chẳng ăn được bao nhiêu đã phải lo đi trang điểm. Cô chưa bao giờ tham gia buổi khiêu vũ nào như thế, không biết cảnh tượng sẽ thế nào, nhưng cô nghĩ, sợ cái gì chứ, mình đâu có muốn nổi bật lên giữa đám đó để dụ ong dỗ bướm, mặc gì chẳng quan trọng, cùng lắm là bọn họ coi mình là con nhà quê, không nhảy với mình, mình cũng chẳng buồn nhảy với bọn họ. Hơn nữa Tiểu Côn đưa đến thì phải nhảy với mình chứ? Chẳng lẽ vứt mình ở một góc rồi đi nhảy với người khác, cô cũng không cuống lên, không như lúc theo Allan đi khiêu vũ, chỉ sợ anh lại đi nhảy với vô gái khác.
Đột nhiên cô đặt câu hỏi, khi ở bên mình, không biết Allan có cảm giác này không? Hoàn toàn không để tâm đến mình, mình căng thẳng không anh ấy cũng không quan tâm, mình nhảy với người khác, anh ấy cũng chẳng bận tâm, kể cả mình chạy theo người khác, có thể anh cũng không quan tâm mà tìm ngay một cô khác khá hơn mình. Cô cảm thấy nếu như thế thì buồn biết bao, cô muốn Allan phải căng thẳng vì cô, lo lắng vì cô, sợ cô chạy theo người khác. Cô nghĩ đợi anh được thả, chắc chắn sẽ phải thử anh mấy lần, xem rốt cuộc anh có để tâm đến cô không, có căng thẳng vì cô hay không, căng thẳng thế nào, để tâm đến đâu.
Cứ nghĩ đến Allan là cô lại chẳng còn hào hứng đi khiêu vũ nữa, nhưng cô muốn thử xem mình có chịu được sự cám dỗ của cái gọi là phồn hoa đô hội hay không, và cũng muốn nắn gân mấy cô nàng được gọi là “xã hội thượng lưu” đó.
Cô quyết định lát nữa sẽ không uống nước ngọt gì để khỏi mắc mưu của Tiểu Côn. Cô định bây giờ uống nhiều nước, nhưng lại sợ lát nữa phải ra nhà vệ sinh liên tục, cô nghĩ, tốt nhất là không uống, nếu khát quá thì uống nước vòi vậy, hơi mất vệ sinh nhưng cùng lắm chỉ vì đi ngoài mà thôi, vẫn còn hơn là trúng mưu người khác. Thất thân là chuyện nhỏ, nhưng vì ngớ ngẩn mà để mất sự trong sạch thì thật sự cô không còn mặt mũi nào sống tiếp nữa. Cô nghĩ thà là tự mình chủ động thất thân còn hơn là bị người khác lừa đảo rồi thất thân. Tóm lại là có thể chịu đựng cái xấu nhưng không thể chịu đựng sự ngu ngốc.
Cô quyết định mắc chiếc váy trắng đã từng mặc thử trong buổi đi khiêu vũ với Allan, vì hôm ấy khi nhìn thấy cô từ phòng ngủ đi ra, Allan đã sững lại, chứng tỏ hiệu quả không tồi, không biết tối nay có làm cho những người có mặt trong buổi khiêu vũ sững sờ hay không. Cô không biết trang điểm, cũng không muốn thử, sợ trang điểm không ra gì thì lại giống con mèo. Cô lấy chuỗi ngọc trai đó ra, định đeo vào cổ, nhưng lại sợ Tiểu Côn nhìn thấy mừng thầm, nghĩ cuối cùng cô vẫn động lòng trước ngọc ngà châu báu. Thế là cô quyết định không đeo nữa, coi như bất cần buổi khiêu vũ này. Nếu trang điểm cầu kỳ quá thì lại chứng tỏ rất coi trọng buổi dạ hội này, mình không buồn để tâm đến nó, như thế chẳng không đáng tự hào hơn à?
Lúc Tiểu Côn lên nhà, Ngải Mễ chỉ mặc chiếc váy trắng đó, còn lại không trang điểm gì thêm. Nhưng Tiểu Côn vẫn ngẩn người rồi nói: “Wow, đẹp thế? Thế này thì tất cả mọi người phải sững sờ nhỉ?”
Ngải Mễ đã thấy được hiệu quả đúng như dự đoán nên vui vẻ nói: “Đi thôi !”
Tiểu Côn nói: “Anh còn mua cho em một chiếc váy, tưởng là có thể cho mọi người được mở mang tầm nhìn, giờ mới thấy không cần thiết phải thay nữa, chiếc váy này của em trông kiều diễm hơn. Em tự mua à?”
Ngải Mễ không biết tại sao mình lại nói dối: “Allan mua tặng em.”
“Xem ra cậu ấy rất có con mắt thẩm mỹ đó nhỉ?” Tiểu Côn nói rồi đặt chiếc hộp được đóng gói xinh xắn trên tay xuống sofa, đứng dậy và giục: “Bọn mình đi thôi !”
Ngải Mễ chạy vào nói với bố mẹ một tiếng, mẹ có vẻ hơi lo lắng, nói: “Những buổi dạ vũ như thế con có biết gì đâu, mò đến đó làm gì?”
Bố nói: “Cũng có gì đâu? Khiêu vũ đúng không? Lại do các cơ quan thành phố tổ chức thì sợ gì chứ? Bố thấy Tiểu Côn được đấy, rất chín chắn.”
Mẹ liền kéo cô đến góc bố không nghe thấy thì thầm: “Ngải Mễ, con làm thế này… Allan ra biết sẽ không vui đâu…”
“Con có làm gì có lỗi với anh ấy đâu, tại sao anh ấy lại không vui chứ?” Ngải Mễ phản bác: “Anh ấy không vui thì càng tốt, nếu không anh ấy lại tưởng không có ai theo đuổi con.”
Mẹ lắc đầu nói: “Không nên đang yên đang lành lại gây hấn như vậy, đàn ông chẳng có ai là không ghen cả, đến khi anh ta nổi cơn ghen rồi thì con có mọc thêm một trăm cái miệng ra cũng chẳng thanh minh được gì, đến lúc đó có khóc cũng chẳng kịp nữa. Nếu con muốn đến với Tiểu Côn thì mẹ không có ý kiến gì, vì mẹ thấy cậu ấy khá ổn, nhưng rõ ràng là con không có ý định đó, con… bắt cá hai tay thế này, cẩn thận sẽ phiền hà đấy…”
“Mẹ không phải lo đâu.” Ngải Mễ an ủi mẹ. “Con biết mình đang làm gì, con biết dừng đúng lúc.” Rồi cô quay ra ngoài phòng khách nói với Tiểu Côn: “Ta đi thôi!”
Tiểu Côn cười, nói: “Đeo cả chuỗi ngọc trai đó vào, rất hợp với chiếc váy trắng của em.”
Ngải Mễ giả vờ khách sáo một lúc rồi chạy vào phòng ngủ đeo chuỗi ngọc trai vào. Cô soi gương thì thấy đúng là hợp thật. Không phải hợp theo kiểu ngọc ngà châu báu mỹ miều, mà là hợp theo phong cách sang trọng, tinh khôi. Cô chạy ra phòng khách, Tiểu Côn lại xuýt xoa khen ngợi một hồi nữa, khiến cô cũng cảm thấy lâng lâng, có vẻ như quên mất mình họ gì tên gì vậy.
Tiểu Côn nói nhỏ: “Lát nữa mọi người hỏi thì nói em là bạn gái của anh, nể mặt anh chút đi, đừng làm anh mất mặt trước mọi người nhé!”
Mẹ liền ra dặn dò: “Tiểu Côn, cháu cố gắng đưa em về trước mười giờ nhé!”
Ngải Mễ hậm hực nói: “Trước mười giờ đã về, đi lại mất nửa tiếng nữa thì còn chơi gì nữa mẹ?”
Mẹ liền nhượng bộ: “Thế muộn nhất là trước mười một giờ đưa em về.”
Tiểu Côn lễ phép đáp: “Bác cứ yên tâm, trước mười một giờ nhất định cháu sẽ đưa Ngải Mễ về. Nếu cô ấy không chịu về thì cháu sẽ lôi về bằng được.”
Tối hôm đó, Tiểu Côn đưa Ngải Mễ đến một cửa hàng chụp ảnh chân dung, để thợ hóa trang ở đó trang điểm cho cô. Sau khi trang điểm xong xuôi, Tiểu Côn ngắm cô một lúc rồi nói: “Thật sự hơi run khi đưa em đi dạ hội, sợ bị người ta phỗng tay trên mất.”
Ngải Mễ nghe cũng thấy vui âm ỉ, nghĩ hình như Allan chưa bao giờ khen ngợi cô thẳng thắn như thế. Cô cảm thấy ánh mắt Allan nhìn cô cùng lắm chỉ được coi là “yêu thích” mà thôi, nhưng ánh mắt Tiểu Côn nhìn cô, thật sự có thể dùng hai từ “sùng bái”. Cảm giác được người yêu thích đã tuyệt rồi, nhưng cảm giác được người ta sùng bái còn tuyệt hơn.
Đến nơi, Ngải Mễ liền thực thi phương châm không coi buổi khiêu vũ là gì, tỏ ra coi thường mọi thứ. Xí, có gì là ghê gớm? Chỉ là một buổi dạ hội với cơ sở vật chất tươm hơn một chút mà thôi. Đèn đuốc cũng được, ban nhạc tạm ổn, bầu không khí mờ ám, những người đến dự thì…
Cô quan sát một lát thì thấy các cô gái có mặt trong buổi khiêu vũ đều rất xinh đẹp, gần như không có ai là không xinh cả, nhưng nhìn đám đàn ông thì thật không dám cất lời khen, có ông vừa mập vừa lùn, có ông thì hói gần hết, có ông thì trông vô cùng thô kệch, hãm tài, người khá nhất cũng chỉ được coi là “gọn gàng” mà thôi, đến cấp độ “ưa nhìn” cũng chẳng tới được, nói gì đến “dễ chịu”. Cô nghĩ, nếu Allan đến, chắc chắn sẽ ăn đứt bọn họ.
Sát tường có kê mấy cái bàn, có các cô gái trẻ mặc váy ngắn phục vụ đồ uống, hình như là không mất tiền. Tiểu Côn gọi cốc mã thầy cho cô nhưng cô không chịu uống, Tiểu Côn hỏi tại sao, cô ấp úng thanh minh là sợ trôi mất son.
Cô nhảy với Tiểu Côn bản nhạc đầu tiên. Tiểu Côn nhảy rất khá, dẫn người cũng có kinh nghiệm, bàn tay đặt trên eo cô cũng giữ ở tư thế rất phù hợp, nhảy với anh rất thoải mái, không gò bó và không căng thẳng. Nhưng cô có cảm giác là Tiểu Côn nhảy không có hồn, chỉ có thể nói là bước nhảy rất lành nghề thôi. Trong khi bước nhảy của Allan lại khác, tạo cho người ta cảm giác là bước vào thiên đường khiêu vũ, một sự tận hưởng rất đẹp, rất mơ mộng.
Có người đến mời cô nhảy, Tiểu Côn liền vui vẻ cho cô ra nhảy, và anh cũng nhảy với một cô gái khác, điều này khiến Ngải Mễ cảm thấy rất vui, rất tự do. Cô nhớ lại lần cùng Allan đi khiêu vũ ở trường thì tình hình hoàn toàn khác với buổi hôm nay, lúc nào cô cũng phải bám sát Allan, sợ anh bị các cô gái khác phỗng tay trên, hoàn toàn không có cơ hội kiểm chứng sự quyến rũ của mình với những chàng trai khác. Tóm lại là ở bên Allan chỉ có hai chữ “căng thẳng”, còn ở bên Tiểu Côn thì rất thoải mái.
Người đến mời cô nhảy mỗi lúc một đông, thường có mấy người đến cùng một lúc khiến cô cảm thấy lâng lâng. Buổi khiêu vũ có nhiều cô gái đẹp như thế mà mình lại được nhiều người mời như vậy, chứng tỏ sức quyến rũ của mình không phải là bình thường. Ngần này tuổi rồi mà cô chưa bao giờ được “hot” như buổi tối hôm nay.
Những người xin nhảy với cô vừa vào là hỏi cô tên gì, bố mẹ cô là ai, sao trước đây chưa bao giờ nhìn thấy cô. Cô chỉ trả lời lấp liếm cho qua chuyện, vẻ rất bí ẩn, khiến đám người đó lại càng hứng thú hơn. Bọn họ tự giới thiệu là con trai của người nọ người kia, cô phát hiện ra rằng đó đều là những cái tên thường đọc được trên báo.
Ngải Mễ không quan tâm đến những ông làm quan, nhưng nhìn thấy con trai của các ông quan đó cũng đến lấy lòng cô thế này thì rất vui. Thỉnh thoảng lại vờ nũng nịu, thảo mai một cách vô tình hay hữu ý, tạo cho bọn họ cảm giác bí ẩn, hư vô, chỉ có thể cảm nhận mà không thể diễn đạt thành lời, để bọn họ căng thẳng hơn. Cô cảm thấy mình như đang giật dây mấy con rối, thích giật kiểu gì thì giật, muốn làm cho bọn họ nhen nhóm một tia hi vọng thì có thể để bọn họ nhen nhóm một tia hi vọng, muốn để bọn họ tuyệt vọng thì có thể để bọn họ tuyệt vọng.
Hiện tại cô mới nhận ra được rằng, phồn hoa đô hội cũng chẳng có gì, phồn hoa đến đâu mình không bị tiêm nhiễm, đô hội đến đâu mình cũng không bị cám dỗ thì chẳng làm gì được mình. Điểm duy nhất khiến người ta thực sự cảm thấy chói mắt, ngất ngây là được người ta nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, điều này ở những chỗ khác không bao giờ có, thực sự giống như cùng lúc được cả một đám đông theo đuổi vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT