Ngải Mễ từ phòng khám của bác sĩ Kim về, ngày nào cũng dỏng tai chờ điện thoại. Đến ngày thứ ba, cuối cùng bác sĩ Kim đã goị điện đến. Bác sĩ Kim nói đã hỏi được cho cô kết luận giải phẫu, trước khi chết, Jane vẫn là gái còn trinh, thế nên không tồn tại khả năng có bầu. Bác sĩ Kim hỏi cô: “Giờ thì cháu yên tâm rồi chứ? Chắc là bạn trai cháu sẽ không sao đâu, đợi cậu ấy được thả rồi thì đưa đến chỗ cô chơi.”
Ngải Mễ cảm ơn bác sĩ rồi hứa đợi Allan được thả sẽ đưa anh đến à bác sĩ chơi. Sau khi cúp máy, cô chìm trong suy tư, cảm thấy mọi thứ đến quá bất ngờ khiến cô không dám tin. Cô nghĩ, nếu kết quả giải phẫu đúng là như vậy thì chứng tỏ bên công an đã biết từ lâu rằng Jane không có bầu, vậy tại sao bọn họ vẫn nghi ngờ Allan nhỉ? Điều này hoàn toàn không hợp logic.
Sau khi về nhà, cô kể lại chuyện này cho mẹ nghe, nhưng cô không nói chuyện đến gặp bác sĩ Kim để kiểm tra xem có bầu hay không mà chỉ nói là mẹ của một người bạn quen một bác sĩ pháp y và hỏi tình hình giúp.
Mẹ nói: “Biết được tin này chắc con mừng lắm nhỉ! Mấy ngày vừa rồi lúc nào con cũng âu sầu, ủ rũ, không chịu ăn, gầy tọp đi rồi, không phải vì con tưởng Allan làm Jane có bầu đó chứ?”
Ngải Mễ phục mẹ sát đất vì con mắt nhìn nhận vấn đề và khả năng đánh giá suy nghĩ của cô, cô nghĩ, mình chưa thừa nhận gì với mẹ, mẹ đã nhận ra rồi, vậy mình kể hết với bác sĩ Kim, đương nhiên là cô ấy sẽ thấy được vấn đề. Hiện tại gần như cô dám khẳng định một trăm phần trăm rằng bác sĩ Kim đang nói dối cô, bịa ra kết quả như vậy để an ủi cô. Làm gì có chuyện trùng hợp lạ lùng như thế? Quen một bác sĩ pháp y, rồi nắm được thông tin nhanh như thế? Mình vừa mới quen bác sĩ Kim, không phải người thân, không phải bạn bè, vì mình mà cô ấy phải nhờ người quen ư?
Cô chán chường nói: “Chắc chắn bác sĩ Kim nói dối con, nếu kết quả giải phẫu đúng như thế thì Allan phải được thả từ lâu rồi chứ?”
Mẹ không nói gì nữa nhưng mấy hôm sau, mẹ mang về nhà bản photo kết luận của báo cáo kết quả khám nghiệm tử thi, chính mắt Ngải Mễ nhìn thấy mấy chữ đó: “Màng trinh còn nguyên vẹn.” Cô sửng sốt hỏi: “Mẹ kiếm đâu ra bản photo vậy?”
Mẹ nói: “Trung Quốc là một đất nước thần kỳ, đến những chuyện khó tin nhất cũng có thể xảy ra. Chỉ tội nghiệp con gái nhà họ Giản, không những mất mạng mà khi chết rồi còn bị mổ xé tứ tung cả, chẳng còn bí mật riêng tư gì nữa. Bố mẹ nó báo công an cũng là vì yêu con gái, không muốn con chết không minh bạch. Mẹ thì bất chấp mọi quy định để kiếm cái bản phto này cũng là vì tình yêu dành cho con gái. Mẹ không nỡ nhìn con ngày một tiều tụy, vì cứu con gái mình, mẹ có thể làm bất cứ chuyện gì.”
Ngải Mễ vui vẻ hẳn lên, bèn đùa với mẹ: “Nếu người khác bắt mẹ phải hiến thân mới chịu cho mẹ bản photo này thì mẹ có đồng ý không?”
Thấy cô vui, mẹ cũng phấn khởi rồi hồ hởi nói: “Tại sao lại không? Nhưng chắc chắn mẹ phải nắm chắc thành công mới chịu hy sinh sự trong sạch của mình. Mặc dù nếu làm như thế, một ngày nào đó con sẽ biết và coi thường mẹ, nhưng vì cứu con gái, người mẹ sẽ không quan tâm đến những việc đó.” Rồi mẹ lại đùa: “Đừng có mà nói điều này với bố mày, không bố lại nghi ngờ lung tung, tưởng mẹ làm việc gì có lỗi với ông ấy.”
“Allan luôn nói tình yêu của người mẹ vô cùng vĩ đại, không gì có thể sánh nổi, xem ra đúng là như vậy. Một tình yêu vô điều kiện, tình yêu không cần báo đáp, không đòi hỏi phải thấu hiểu, con không biết có làm được điều này không.”
“Đợi sau này làm mẹ rồi con sẽ làm được như thế. Đó là chuyện rất tự nhiên, là thiên chức thôi.” Mẹ vui vẻ nói. “Bí thư Vương nói rồi, chắc là không có chuyện gì lớn đâu, bên phía trường L cũng điều tra rồi, không có vấn đề gì cả, trường J cũng đã điều tra, đều ổn cả, chắc là Allan sẽ sớm được thả thôi. Họ điều tra kĩ như vậy cũng là giúp cho mình, làm cuộc điều tra triệt để tư cách đạo đức của Allan, hiện giờ mẹ yên tâm rồi, cũng cảm thấy xấu hổ vì thời gian trước đã nghĩ sai về nó. Đợi Allan được thả thì bảo về nhà mình ở một thời gian?”
Ngải Mễ mừng không sao kể xiết, ôm chặt lấy mẹ hôn hít một hồi. “Mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất thế gian này!”
Mẹ nói: “Mình để cậu ấy ở trong phòng làm việc của bố, để bố dùng chung phòng làm việc với mẹ vậy.”
Chưa đợi mẹ nói dứt lời, Ngải Mễ đã chạy sang phòng làm việc của bố và lật đật chuyển đồ đạc.
Phòng ốc đã thu dọn xong xuôi nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng Allan đâu. Đợi mấy ngày liền, Ngải Mễ lo lắng hỏi bố mẹ: “Sao đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng anh ấy đâu nhỉ?”
“Hình như nghi ngờ động cơ gây án là vì tiền…” Mẹ nói. “Bố mẹ Allan thỉnh thoảng có gửi tiền về, một phần cho nhà họ Giản, số còn lại cho Allan, có lẽ trong này vẫn còn tranh chấp gì đó…”
Ngải Mễ uể oải ngồi phịch xuống sofa. “Không hiểu đám người đó định giở trò gì? Tại sao có thư tuyệt mệnh lại khăng khăng nhận định là mưu sát?”
Bố nói: “Họ cho rằng Giản Huệ là giảng viên trường Đảng, rồi lại là Đảng viên, thái độ sống tích cực, lạc quan, không thể tự sát được. Hơn nữa con bé lại thuận tay trái, kể cả tự sát cũng không thể tự cắt cổ tay trái.”
Ngải Mễ thật sự tuyệt vọng, xem ra trước khi chứng minh được Jane chết vì tự sát, Allan không được thả ra, vì để cho chắc ăn, bên công an buộc phải bắt được “hung thủ” mới thả nghi phạm ra. Mẹ liền an ủi cô: “Sớm muộn gì cũng rõ thôi, nó có bằng chứng chứng minh không có mặt tại hiện trường, có bốn người làm chứng cơ mà, thế nên sẽ không có chuyện gì đâu. Cùng lắm thì ở trong đó thêm ít ngày, nhưng thu thẩm không phải là bắt giữ, chỉ cần nó vẫn ở đồn thu thẩm thì chứng tỏ bên công an không coi nó là hung thủ.”
“Con có thể đi gặp anh ấy không ạ?”
Bố liền nói: “Đúng là trẻ con, bố mẹ còn không gặp được nữa là mày. Trừ phi người nhà của nó, mà cũng không biết có được gặp hay không nữa.”
Ngải Mễ hối hận vì đợt ấy không kết hôn với Allan, nếu không cô đã là người nhà của anh rồi, như thế còn có hy vọng vào thăm được. Cô lại năn nỉ tiếp: “Mẹ nói Trung Quốc là đất nước thần kỳ, chuyện khó tin nhất cũng có thể xảy ra, bố mẹ có nghĩ ra cách nào cho con gặp anh ấy một lần không?”
Mẹ hứa sẽ nghĩ cách, chạy mấy ngày liền, đến lúc tưởng chừng có hy vọng rồi nhưng ngày hôm sau lại nói không được. Cuối cùng mẹ nói: “Thật sự mẹ cũng hết cách rồi, đành chịu khó chờ thôi, nó sẽ được thả sớm thôi. Bao nhiêu ngày còn được, huống chi có mấy ngày?”
Ngải Mễ cũng biết là bố mẹ đã nghĩ hết cách rồi nên quyết định không làm phiền họ nữa, cô tự tìm địa chỉ đồn thu thẩm, rồi vào một buổi chiều thứ Sáu, cô bắt xe buýt một chặng, xuống xe lại bắt taxi, đến đồn thu thẩm nằm ở ngọai ô thành phố J. Cô biết mình không được phép vào nhưng cô chỉ muốn được nhìn chỗ đó, chỉ muốn được ở gần Allan hơn một chút.
Nhưng khi nhìn thấy đồn thu thẩm, Ngải Mễ đã không cầm được nước mắt. Bức tường đó cao biết bao, bên trên còn rào dây thép gai, có trạm gác rất cao, có bảo vệ tay lăm lăm súng ống. Thế này thì có khác gì nhà tù đâu? Cô đã quên đi tất cả và lao đến cổng đồn thu thẩm, chỉ muốn được vào thăm Allan ngay. Bảo vệ không cho cô vào, cô đứng đó ăn vạ, kể lể khổ sở với mấy người đó, còn cam đoan sau này sẽ tạ ơn bọn họ, nhưng mấy nhân viên bảo vệ đó đều rất nguyên tắc, kiên quyết không đồng ý, còn dọa nếu cô còn tiếp tục đứng đây gây rắc rối, sẽ thu thẩm cả cô luôn.
Cô vừa đi về vừa khóc, kể cho bố mẹ nghe về sự đáng sợ của đồn thu thẩm, khóc lóc năn nỉ bố mẹ nghĩ cách cứu Allan ra nhưng bố chỉ thở dài với vẻ bất lực, còn mẹ thì rớt nước mắt cùng cô mà cũng chẳng có cách nào. Cô biết bố mẹ đã cố gắng hết sức rồi, quà cáp biếu xén người nọ người kia cũng tốn không ít tiền, chạy vạy lo toan cũng làm ảnh hưởng đến công việc nghiên cứu và giảng dạy của họ, nhưng cùng lắm họ cũng chỉ có thể nhờ người nghe ngóng tình hình, những người mà họ quen chưa đạt đến cấp bậc có thể ảnh hưởng đến tiến trình điều tra vụ án.
Cô nghĩ hiện tại chỉ có thể dựa vào bản thân, nhưng cô không biết nên bắt đầu từ đâu, cô không quen ai làm quan chức cả, nếu quen thì cô có thể trả bất cứ giá nào, chỉ cần đưa được Allan ra khỏi nơi tăm tối đó. Cô thường đọc báo thấy ông nọ ông kia lợi dụng chức quyền để cặp với những cô gái có việc phải nhờ vả ông ta, thậm chí cô còn thất vọng nghĩ rằng, đến người làm quan như thế mình còn không quen thì nói gì đến chuyện lợi dụng nhan sắc của mình làm những việc đó, hơn nữa chắc chắn nhan sắc của mình cũng không nghiêng nước nghiêng thành để có thể dụ dỗ người khác, vì mấy anh chàng bảo vệ ở đồn thu thẩm không hề tỏ ra động lòng trước dung nhan của mình.
Cô nghĩ, hiện tại, lý tưởng nhất là quen với một người có thể ảnh hưởng đến tiến trình xử lý vụ án, nếu có một người như thế, ông ta chỉ cần nói một câu là có thể đưa Allan ra ngoài, thế thì tuyệt vời biết bao. Hiện tại quan trọng nhất là hai vấn đề, lá thư tuyệt mệnh và Jane thuận tay trái, chỉ tiếc là cô không biết rốt cuộc lá thư đó viết những gì, nếu biết, chắc chắn cô sẽ đưa ra được lời suy đoán hợp lý, chứng minh Allan không phải là hung thủ, cô cũng mong những người thụ lý vụ án nghe được lý thuyết “nửa thuận tay trái” của cô, và nguyên nhân tại sao Jane lại cắt tay trái.
Cô lọc một loạt tên người quen, gồm người cô quen, bố mẹ của họ, bạn bè của họ, tất tần tật, xem ai có thể nhờ được, nhưng chẳng có ai cả.
Cuối cùng cô mới nhớ đến anh chàng Tiểu Côn kia, trực giác mách bảo cô là Tiểu Côn thích cô, có thể lợi dụng tình cảm này để nhờ anh ta làm công tác tư tưởng với bố anh ta. Bí thư Vương giúp bố mẹ chỉ là giúp một người bạn bình thường, nhưng nếu con trai ông nhờ ông ấy giúp thì lại hoàn toàn khác. Cô nghĩ đến mẹ mình, bà vì con gái mà có thể làm mọi việc, nếu Tiểu Côn cũng năn nỉ Bí thư Vương, chắc chắn ông ấy sẽ chạy đi lo việc này bằng mọi giá. Cô biết tình yêu của người cha không thể vĩ đại bằng người mẹ, nhưng cô nghe nói vợ Bí thư Vương mất cách đây mấy năm rồi, và Bí thư Vương cũng không đi bước nữa, chứng tỏ ông rất yêu người vợ đã khuất của mình, như thế chắc chắn ông ấy cũng sẽ yêu thương con mình hết mực.
Ngải Mễ gọi điện thọai đến nhà Bí thư Vương tìm Tiểu Côn, thấy người nhấc máy là phụ nữ, cô đang thất vọng thì nghe thấy người đó hỏi: “Bạn tìm em mình có việc gì đấy?”
“À, dạ không có việc gì ạ, em chỉ muốn hỏi anh ấy chút chuyện thôi.”
Tiểu Côn liền ra nghe máy, vừa nghe thấy tiếng cô bèn nói: “À, là cô bé lần trước nghe trộm ở phòng làm việc đó hả, lần đó em hại anh một phen khốn đốn.”
Cô bèn cất giọng thỏ thẻ oanh vàng đến bản thân cô cũng thấy sởn gai ốc: “Thế anh có sợ em hại anh lần nữa không?”
“Em hại kiểu gì?” Tiểu Côn cười, nói. “Lại nghe trộm phòng làm việc nữa hả?”
Cô không thỏ thẻ được nữa bèn quay lại với bộ mặt thật của mình, thẳng thắn nói: “Không vào phòng làm việc nữa, em muốn nhờ anh… giúp một việc, em muốn xem lá thư tuyệt mệnh của chị họ Giản đó, bố anh có cần không nhỉ?”
“Xem thư tuyệt mệnh làm gì?”
“Rất quan trọng, làm thế có thể phát hiện con gái nhà họ Giản tự sát hay bị người khác mưu sát…”
“Nghe khẩu khí của em cứ như đang phá án ấy.” Tiểu Côn nhận lời ngay: “Ok, không vấn đề gì, để anh hỏi bố anh xem có bản photo của lá thư đó hay không…”
“Đừng hỏi bố anh, nếu anh mà hỏi thì chắc chắn ông sẽ không cho em xem đâu, ông coi em là con nít mà. Anh thử tìm trong phòng làm việc của bố anh xem.”
“Ok, để anh tìm thử xem, em cho anh số điện thọai, nếu tìm được anh gọi cho em.”
Một lúc sau, Tiểu Côn liền gọi điện thoại đến, nói là không tìm được.
Ngải Mễ đang định cúp máy trong niềm thất vọng tràn trề thì lại nghe Tiểu Côn nói: “Những chuyện này em tìm bố anh không bằng tìm anh đâu.”
“Tại sao? Anh là bí thư thành ủy à?”
“Anh không phải là bí thư thành ủy nhưng anh là phóng viên của tờ Pháp luật thành phố J, có quan hệ khá gần với bên công an, anh nghĩ chắc là có thể kiếm được bản photo của lá thư đó.”
Ngải Mễ nghe thấy thế thì mừng lắm. “Thế anh kiếm hộ em một bản nhé?”
“Ok, kiếm được anh sẽ gọi điện cho.”
Ngải Mễ không ngờ Tiểu Côn lại là phóng viên của tờ Pháp luật thành phố J, trông anh chàng chân chất, thật thà, không hề giống với các ông phóng viên lành nghề, hơn nữa lại là báo pháp luật. Cô nghĩ, có lẽ nên nhờ anh chàng đưa tin về vụ án của Allan, như thế có thể sẽ đốc thúc bên công an thả người. Chỉ có điều không biết anh chàng này có dễ đối phó hay không.
Ngày hôm sau, Tiểu Côn liền gọi điện thọai đến nói đã kiếm được bản photo, rồi anh chàng nửa đùa nửa thật trêu: “Nhưng anh không đưa nó cho em được, không cẩn thận em lại mang đi dán khắp nơi thì gay. Thôi thế này vậy, tối nay em đến chỗ anh ở, anh đưa cho xem nhưng em không được mang về đâu.”
“Hẹn chỗ khác được không anh?”
“Ở ngoài không tiện, những việc thế này, bất luận là anh hay người photo hộ đều phải đối mặt với sự rủi ro nhất định, ở ngoài không tiện lắm. Em muốn có nó thì cũng phải gánh chịu chút rủi ro chứ nhỉ?”
Ngải Mễ nghĩ, câu này mang chút phong cách của phóng viên báo pháp luật rồi, nhưng cô không phải là kẻ ngù ngờ, nên hỏi: “Làm sao em biết chắc chắn là anh đã kiếm được bản photo đó? Nhỡ anh lừa em thì sao?”
Tiểu Côn cười, nói: “Ờ, khá lắm, có đầu óc. Để anh đọc cho em nghe mấy câu nhé! “Tình yêu rất khó xác định, rất khó nắm bắt”, rồi thì “cái chết sẽ khiến tình yêu ngưng kết”. Giờ em đã tin anh có bản photo chưa?”
Nghe thấy hai câu đó, Ngải Mễ tin ít nhất Tiểu Côn đã đọc được lá thư đó, vì hai câu này được viết trong luận văn của Allan, chắc chắn Tiểu Côn không thể đoán mò. Hai câu này khiến Ngải Mễ muốn được đọc lá thư đó ngay, cô biết Jane đã từng đọc luận văn của Allan, còn góp ý cho anh sửa nữa, chắc chắn Jane đã lấy hai câu này trong luận văn của Allan. Hiện tại cô càng khẳng định rằng lá thư đó là bằng chứng quan trọng chứng minh Jane tự sát.
Cô liền trả lời rất kiên quyết: “Ok, bảy giờ em sẽ đến nhà anh.”
“Bảy giờ nhé, nhưng không phải nhà bố anh mà là nơi anh đang ở. Em có đến không?”
“Anh đang ở đâu?”
Tiểu Côn cho cô địa chỉ rồi nói: “Chỉ một mình em đến thôi, không được dẫn theo người khác, cũng không được nói với bất kỳ ai chuyện này. Nếu em dẫn người nào đó đến thì không được xem đâu. Em hiểu không?”
Cô kiên định đáp: “Em hiểu rồi. Tối em sẽ đến.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT