- Đó là làm sao sư phụ biết Thiên Hạc Tử đang âm thầm chi trợ cho Thuần Vu Khôn?
- Trước đây, ta nghĩ tất có kẻ khác võ công cực cao đang âm thầm chi trợ cho Thuần Vu Khôn, chớ không hề nghĩ đến đó là Thiên Hạc Tử.
- Có phải sư phụ nghĩ đến kẻ đó là Thiên Hạc Tử là do vừa rồi nhìn thấy những sát thủ đó thi triển kiếm pháp?
- Phải!
- Đến lúc này sư phụ cho rằng Thiên Hạc Tử đang âm thầm chi trợ cho Thuần Vu Khôn là không sai chứ?
- Tuy ta nghĩ như vậy, nhưng trong giang hồ chuyện xảy ra bất ngờ rất nhiều, vì vậy ta vẫn cần phải đợi sự thật chứng minh.
- Sư phụ, nếu người đó quả thật là Thiên Hạc Tử, nhìn những sát thủ mà hắn đào luyện thì võ công của bản thân hắn há không cao đến mức không ai có thể chế phục được à?
- Không chắc như thế, cần biết tinh lực của một người có hạn, người đó tinh ở kiếm pháp thì công phu ở các mắt khác chưa chắc đã cao minh như vậy.
Giả Nam Tinh dừng lời rồi nói tiếp :
- Cho dù là võ công ở các mặt khác cũng cao minh như thế, bọn ta cũng không cần phải lo sợ. Tại vì sự thật ra thế gian không thể có loại võ công tuyệt đối vô địch thiên hạ.
Chu Tứ Nương thở dài nói :
- Lão gia nói không sai, nhưng kiếm pháp của bọn sát thủ đó quả là một nỗi lo lớn.
Giả Nam Tinh nghiêm mặt nói :
- Lệnh chủ lo sợ những sát thủ đó là đúng, nhưng không cần thiết phải quá lo nghĩ về kẻ có thể là Thiên Hạc Tử đó.
Chu Á Nam cười hỏi :
- Sư phụ nói thế thật khó hiểu :
- Thế nào là khó hiểu?
- Những sát thủ do hắn đào luyện ra khiến người khác ưu lo thì lý do gì lại không ưu lo về bản thân hắn?
- Hỏi rất có lý! A đầu, nếu ta chỉ truyền cho ngươi ba chiêu kiếm pháp, sau khi trải qua thời gian luyện tập lâu dài thì sẽ như thế nào?
- Thì đồ nhi đã tinh lại càng tinh hơn, có thể đạt mức độ đắc tâm ứng thủ...
Rồi đột nhiên dừng lời, Chu Á Nam ồ lên một tiếng nói :
- Ta hiểu ra rồi!
- A đầu hiểu ra điều gì?
- Ý của sư phụ muốn nói Thiên Hạc Tử đó chỉ truyền cho mỗi sát thủ có ba chiêu kiếm pháp mà không truyền cho võ công khác.
- Phải, nhưng cũng không tuyệt đối không truyền võ công khác, khinh công, nội công tất cần phải luyện, các chiêu thức phù trợ khác cũng không phải ít.
Tiếp đó, Giả Nam Tinh lại đưa mắt nhìn quanh rồi mỉm cười hỏi :
- Vậy bây giờ chư vị sẽ không còn nhìn kẻ có thể là Thiên Hạc Tử đó là thiên thần nữa chứ?
Chu Á Nam giành lời nói :
- Phải, bây giờ đồ nhi đã hoàn toàn hiểu rõ.
- Vì vậy, ta vừa rồi mới nói những sát thủ đó so với bản thân Thiên Hạc Tử thì lại càng đáng sợ hơn, vì bọn họ đều đang lén lút hoạt động, nếu đồng loạt xuất thủ ngoại trừ bọn ta ở đây ra thì sẽ có rất ít người có thể ngăn chặn được chúng.
Dứt lời, Giả Nam Tinh liền nghiêm mặt nói tiếp :
- Tất nhiên đối với kẻ có thể là Thiên Hạc Tử đó, lúc đụng độ cũng không thể xem thường.
Mọi người gật đầu đồng tình, Lữ Chính Anh nhíu mày hỏi :
- Những sát thủ đó rất có thể còn có kẻ trà trộn trong đám hào khách thông thường, bọn ta phải nghĩ ra một cách ép bọn chúng lộ mặt ra mới được.
- Đây cố nhiên là một đại sự cần làm gấp, nhưng đối tượng mà bọn chúng hạ thủ là các nhân vật đầu não bọn ta. Vì vậy từ bây giờ bất kỳ kẻ nào tiếp cận chúng ta đều phải cẩn thận, cho dù là người quen biết cũng không thể buông lỏng giới bị.
Chu Á Nam ngơ ngác :
- Tại sao đối với người quen biết cũng phải giới bị?
- Ngốc ạ, điều này còn phải hỏi, lẽ nào bài học của bốn vị khách đặc biệt hôm nay vẫn không đủ để ngươi học hỏi hay sao?
Lữ Chính Anh gật đầu nói :
- Phải, bọn chúng bất kể thủ đoạn có thể sẽ lại giở trò cũ, biến hóa thành bọn người chúng ta đến thừa cơ ám toán.
Chu Á Nam gượng cười nói :
- Nói ra quả thật là cái gì cũng phải đề phòng cả!
Lúc này, Lữ Chính Anh đã chú ý đến vẻ mặt lạnh lùng cô quạnh của Chu Thắng Nam bất giác trong lòng Lữ Chính Anh nổi lên một cảm giác mà bản thân cũng không phân biệt nổi.
Lữ Chính Anh đã hiểu rõ cá tính của nàng, có thể hiểu rõ nỗi lòng của nàng. Vì thế Chính Anh lựa lúc Chu Á Nam đang nói liền dùng chân khí truyền âm nói với Chu Thắng Nam :
- Thắng Nam, hãy thoải mái một chút, ta nhất định thỉnh cầu ân sư đưa Thắng Nam nhập môn của ân sư.
Chu Thắng Nam vẫn lạnh lùng, chỉ đưa mắt ném một cái nhìn về phía Lữ Chính Anh.
Đương nhiên một cái nhìn vội vàng như vậy thì không ai có thể nhìn thấy tâm trạng của nàng như thế nào.
Nhưng Giả Nam Tinh là người duyệt lịch giang hồ, kinh nghiệm cuộc sống phong phú, cho dù Lữ Chính Anh không nhìn thấy ra nội tâm của Chu Thắng Nam nhưng Giả Nam Tinh đã thầm đoán ra nguyên nhân bên trong từ cái nhìn vội vàng của Chu Thắng Nam.
Vì vậy Giả Nam Tinh không trả lời câu hỏi của Chu Á Nam, mà vuốt râu nhìn Lữ Chính Anh cười nói :
- Tiểu tử, ngươi và Chu Thắng Nam có gì bí mật với nhau thế?
Lữ Chính Anh bị sư phụ khám phá ra, không khỏi đỏ mặt nói :
- Sư phụ đoán xem?
- Tiểu tử, ngươi đừng bày trò trước mặt ta, ta không đoán thì thôi, nếu đoán thì trúng ngay.
Chu Á Nam cười nói :
- Phải đưa ra sự thật chứng minh mới thuyết phục.
Giả Nam Tinh trước mặt các thanh niên cảm thấy như trẻ lại, bật cười ha hả nói :
- Được! Chúng ta đánh cá với nhau nhé, ngươi dám không?
- Có gì không dám chứ, sư phụ nói đi!
- Nếu ta đoán đúng thì ngươi phải chịu trách nhiệm giết mười sát thủ thủ hạ Thuần Vu Khôn, thời gian có thể không hạn định nhưng về phương diện con số thì tuyệt đối không được giảm bớt.
- Được! Nếu sư phụ đoán sai?
- Thì ngươi nói đi!
Chu Á Nam nghiêng đầu, hơi trầm ngâm rồi đưa mắt cười nói :
- Nếu sư phụ đoán không đúng thì đồ nhi sẽ nhổ một cọng râu của sư phụ.
Giả Nam Tinh liền bật cười ha hả nói :
- A đầu bọn ta quy định với nhau như vậy, nếu ta thua đừng nói nhổ một cọng râu, mà nhổ một chùm râu của ta cũng không nhăn nhó gì đâu.
- Vậy thì bây giờ sư phụ đoán đi!
- Đơn giản thôi! Đại a đầu hãy mang văn phòng tứ bảo lại đây!
Chu Thắng Nam liền đứng dậy vội vã đi ngay.
Chu Á Nam ngạc nhiên hỏi :
- Sư phụ cần văn phòng tứ bảo để làm chi?
- Miệng có hai môi, lời nói có thể thay đổi, nếu sư huynh muội hai ngươi thông đồng với nhau bịp ta, rõ ràng ta nói trúng mà các ngươi lại cứ bảo là sai, thì râu của ta há không hi sinh oan uổng hay sao?
Lữ Chính Anh chen lời cười nói :
- Sư phụ, bọn đồ nhi sao dám qua mặt sư phụ chứ!
- Điều này sao biết được!
Chu Á Nam mỉm cười nói :
- Vì vậy mà sư phụ muốn mang văn phòng tứ bảo lại để viết nó lên giấy ư?
- Phải! Giấy trắng mực đen, ai dám quỵt nợ!
Chu Thắng Nam đã mang văn phòng tứ bảo lại. Rồi thì Giả Nam Tinh, Lữ Chính Anh quay lưng lại nhau, mỗi người viết vài chữ trên tờ giấy, sau đó quay người lại đưa tờ giấy ra.
Trên tờ giấy của Lữ Chính Anh viết:
“Xin ân sư thành toàn đại tiểu thư”.
Trên tờ giấy của Giả Nam Tinh viết:
“Tiểu tử có ý xin cho đại a đầu”.
Điều này xem như là hoàn toàn đúng.
Giả Nam Tinh đưa mắt nhìn rồi đưa tay vuốt râu, nhìn Chu Á Nam cười nói :
- A đầu, thế nào?
Chu Á Nam cố ý chuyển sang vấn đề khác, cười hỏi :
- Sư phụ, sư phụ đã đáp ứng rồi chứ?
- Nể mặt các ngươi, ta có thể không đáp ứng sao? Chẳng qua, lúc này ta quả thật không thể truyền thụ võ công được, phải do tiểu a đầu nhà ngươi và tiểu tử Chính Anh hãy thay ta phí công một chút...
Không đợi Giả Nam Tinh nói hết, Chu Tứ Nương đã gằn giọng quát lớn :
- Đại a đầu, còn không mau bái kiến sư tôn hay sao?
Chu Thắng Nam lúc này trong lòng thật bối rối.
- Tại vì được Kiếp Dư Sinh Giả Nam Tinh thu nhận làm đồ đệ thì thật là sung sướng. Nhưng võ công lại do muội muội của mình và Lữ Chính Anh từng là thủ hạ của mình truyền thụ cho thì thật không thú vị chút nào.
Nhưng thật ra lúc này không thể suy nghĩ gì hơn, cũng không có cách lựa chọn nào khác đành phải hướng đến Giả Nam Tinh vái vái, tươi cười nói :
- Đồ nhi Chu Thắng Nam bái kiến ân sư...
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng nói của nữ kiếm sĩ trực ban :
- Khải bẩm Lệnh chủ, đại sự bất hảo.
Chu Tứ Nương giật mình lên tiếng :
- Chuyện gì?
- Ở Ngọc Phụng sảnh có kẻ sinh sự, lãnh đội lưỡng đội lam bạch của bổn môn hi sinh, bốn nữ kiếm sĩ tử vong. Chính Phó tổng quản và Hộ giá Song tướng đều đã bị thương đang gắng gượng chiến đấu...
Những tin xấu liên tiếp này khiến cho Chu Tứ Nương xám xanh mặt, vùng đứng dậy.
Nhưng Giả Nam Tinh cười nói với Chu Á Nam :
- Tiểu a đầu, đây là việc của ngươi còn chưa mau đi sao!
Chu Á Nam ứng thanh, cùng lúc kéo tay Lữ Chính Anh phóng về phía Ngọc Phụng sảnh.
Giả Nam Tinh vẫn tỏ ra ung dung, cười nói với Chu Tứ Nương :
- Lệnh chủ, đây là chuyện mà chúng ta đã dự liệu chẳng cần phải tức giận, tốt hơn hãy mau ra bên ngoài xem sao!
Lúc Lữ Chính Anh, Chu Á Nam đến Ngọc Phụng sảnh thì trận ác đấu đang diễn ra ác liệt, ngoại trừ Hộ giá Song tướng, Chính Phó tổng quản mỗi người đang khổ chiến với một thanh niên ra thì còn có bốn thanh niên khác, mỗi người đang lực chiến với bốn nữ kiếm sĩ với thế công liên tục đang dồn ép bốn nữ kiếm sĩ vào thế lúng túng.
Về phía Thất Sát lệnh, ngoại trừ hai lãnh đội và bốn nữ kiếm sĩ đã tử vong, bây giờ lại có thêm một nữ kiếm sĩ bị thương, đồng thời gã thanh niên đó bật cười ha hả nói :
- Thất lễ, tiểu gia đây không biết luyến hương tiếc ngọc...
Nhưng y chưa dứt lời thì trường kiếm trong tay y đã bị Lữ Chính Anh gạt ra, đồng thời quát lớn bốn nữ kiếm sĩ :
- Các ngươi lùi lại đi!
Với thân thủ của Lữ Chính Anh, cho dù trên thân mình vẫn còn mang vết thương không nhẹ, cho dù kiếm pháp của đối phương cũng có tác dụng khắc chế đối với bản thân, nhưng với công lực của chàng và kinh nghiệm giết chết bốn vị khách đặc biệt vừa rồi thì cũng không khó khăn ứng phó đối phương.
Nhưng lúc này Chính Anh không giết chết đối phương mà chỉ gạt trường kiếm của đối phương ra là cũng có nguyên nhân của nó.
Tại vì Chính Anh biết kiếm pháp của đối phương có tác dụng khắc chế đối với mình nên có ý tìm hiểu qua.
Lữ Chính Anh có trí nhớ rất tốt, chỉ cần nhìn qua là có thể nhớ kỹ.
Không lâu trước đây lúc Chính Anh giết bốn vị khách đặc biệt đó, do vì trước đó chưa hề nghĩ đến. Vì vậy mà kết thúc quá sớm nên nuối tiếc đã không ghi nhớ chiêu thức của đối phương, cơ hội lúc này tất nhiên Lữ Chính Anh không thể bỏ qua.
Nhưng Lữ Chính Anh mới vừa gạt đỡ trường kiếm của đối phương ra, Chu Á Nam đuổi tới đã thúc giục :
- Chính Anh ca, không được giành với muội! Sáu tên này phải để cho muội thanh toán.
Lúc này, gã thanh niên đó đã nhận ra Lữ Chính Anh đã bị thương tích nên tận dụng lợi thế, ngay lập tức xuất thủ ba tuyệt chiêu bá đạo lợi hại đó.
Lữ Chính Anh vừa chống đỡ, vừa âm thầm ghi nhớ chiêu thức của đối phương, vừa cất giọng cười nói :
- Hay lắm, ta giữ lại con tin cho muội, muội hãy mau giải vây cho phía bên kia!
Do có sự chi trợ của Lữ Chính Anh và Chu Á Nam nên khiến cho người của Thất Sát lệnh tinh thần trở nên hưng phấn, cũng nhờ vậy đã khiến cho bốn nữ kiếm sĩ kia vốn đang rơi vào liệt thế, cùng Hộ giá Song tướng, Chính Phó tổng quản đã tạm thời tranh thủ ổn định lại trận đồ.
Chu Á Nam ứng thanh :
- Được.
Á Nam đưa mắt nhìn quanh, trong sáu nhóm đang ác đấu ngoại trừ nhóm của Lữ Chính Anh không kể, thì tình thế của Phó tổng quản Vương Nhân Kiệt và bốn nữ kiếm sĩ khá là nguy hiểm. Vì vậy, Á Nam liền lao về phía Vương Nhân Kiệt kêu lớn lên :
- Vương thúc thúc hãy lùi lại!
Á Nam vung kiếm gạt phắt trường kiếm của gã thanh niên đang giao thủ với Vương Nhân Kiệt, không để cho đối phương rảnh tay phản kích đã nộ quát :
- Buông tay!
Á Nam vừa dứt lời, trường kiếm của gã thanh niên đã văng xuống đất.
Tiếp đó hào quang lạnh lóe lên, đồng thời vang lên một tiếng quát :
- Nằm xuống!
Một tiếng thét thảm thiết, thân hình gã thanh niên đã bị chém làm hai khúc.
Chu Á Nam không chậm trễ, phi thân ngay đến chỗ các nữ kiếm sĩ quát lớn :
- Tránh ra!
Bốn nữ kiếm sĩ vừa lui ra hào quang lạnh đã lóe lên, gã thanh niên đấu cùng các nữ kiếm sĩ đã ngã gục ngay xuống.
Ngay sau đó, với thân thủ nhanh như điện chớp đã lao về phía Lưu Tử Kỳ.
Lúc này, Giả Nam Tinh, Chu Tứ Nương, Chu Thắng Nam đã đến.
Chu Tứ Nương ngạc nhiên hỏi Lữ Chính Anh :
- Chính Anh, sao ngươi lại du đấu với gã này thế hả?
Lữ Chính Anh cười nói :
- Đó là ý của Á Nam muốn thuộc hạ giữ lại con tin để Á Nam tự tay thanh toán.
Giả Nam Tinh vuốt râu cười nói :
- Đúng rồi, đây là nghĩa vụ mà a đầu phải trả do đánh cược thua.
Chu Tứ Nương nhíu mày nói :
- Chính Anh, vết thương của ngươi lại rỉ máu hãy nhường lại cho ta!
Lữ Chính Anh cười nói :
- Không sao, vết thương chút xíu này không đáng gì cả.
Chu Thắng Nam nói :
- Tuy không đáng gì nhưng ảnh hưởng đến tốc độ trận đấu, hãy để đó cho Thắng Nam!
Chu Tứ Nương vội ngăn chặn :
- Không! Ngươi không thể...
Chu Thắng Nam cười nói :
- Nương, nương mẫu xem thường nữ nhi quá!
Dứt lời đã vung kiếm xông tới, quát lớn :
- Lữ Chính Anh hãy lui lại.
Thời thế thay đổi, tính khí của Chu Thắng Nam cũng đã sửa đổi tốt hơn, có lẽ bản thân nàng trong cách xưng hô cũng muốn khách khí hơn với Lữ Chính Anh một chút. Nhưng lúc này lại không sửa đổi gì mà vẫn là kiểu khẩu khí ngạo mạn khinh người như cũ.
Nhưng Lữ Chính Anh không đếm xỉa gì đến điều này, hơn nữa lúc lui ra sau còn dùng chân khí truyền âm nói :
- Thắng Nam, phải đặc biệt cẩn thận!
Lúc này, sát thủ đang cùng Lưu Tử Kỳ giao thủ đã chết gục dưới tay của Chu Á Nam.
Chu Á Nam vừa vung kiếm xông về phía Hộ giá Song tướng, vừa quát lớn :
- Hộ giá Song tướng hãy lui lại!
Nghe tiếng thét của Chu Á Nam, Hộ giá Song tướng liền đánh một hư chiêu rồi lui lại sau. Chu Á Nam có ý định tốc chiến tốc thắng, vừa giao thủ với hai sát thủ này liền thi diễn liên tiếp tuyệt chiêu, liên tục bức ép đối phương thoái lui.
Hai sát thủ này liền đưa mắt nhìn nhau, lập tức mỗi người phấn lực công xuất một chiêu rồi vọt người phân hướng đào thoát.
Bọn họ tính toán rất hay, cách này đích xác đã có hơi bất ngờ cho Chu Á Nam khiến cho nàng hơi ngơ ngác.
Nhưng Á Nam phản ứng rất nhanh, nộ quát :
- Hãy để mạng lại!
Dứt lời liền phóng trường kiếm về kẻ đào thoát phía phải rồi phi thân truy đuổi kẻ đào thoát phía trái.
Một tiếng thét thảm thiết vang lên, kẻ đào thoát về phía phải đã bị trường kiếm của Chu Á Nam đâm xuyên ngực.
Cùng lúc, kẻ đào thoát về phía trái đã bị Chu Á Nam truy đuổi tới cách chỉ còn khoảng hơn trượng.
Thân thủ truy đuổi vẫn không đổi, Á Nam vươn tay kích xuất một chưởng bổ vào không trung miệng hét lớn :
- Nằm xuống!
Á một tiếng, sát thủ trước mặt Á Nam đã gục xuống đất. Chu Á Nam lướt tới, đưa tay điểm vào tử huyệt của đối phương. Nhưng nàng vừa xuất thủ thì thấy hào quang lạnh lóe lên, kiếm phản kích của sát thủ sắp chết này nhanh như điện chớp bổ thẳng tới trước mặt Á Nam. Chu Á Nam quá tự tin lại tay không, không thể gạt đỡ kiếm bất ngờ này của đối phương, hơn nữa cũng không cách gì tránh né tình huống này. Chu Á Nam không chết thì cũng sẽ trọng thương. Không những bản thân Á Nam bị bất ngờ mà ngay những người xung quanh cũng bất ngờ không cách gì tiếp cứu.
Trong lúc Chu Á Nam rúng động thân mình, khuôn mặt biến sắc tình thế nghìn cân treo sợi tóc thì một luồng ánh sáng lạnh buốt lóe lên lao vút tới. Tang một tiếng, kiếm thế của sát thủ đó bị đánh văng sang trái đồng thời Chu Á Nam cũng xoay người né tránh đường kiếm giết người của sát thủ đó.
Nhưng cho dù được tiếp cứu Chu Á Nam phía trái áo cũng đã bị rách một đường, chỉ chút xíu nữa là đã cắt vào da thịt.
Chu Á Nam mồ hôi toát lạnh toàn thân.
Hóa ra kẻ tiếp cứu kịp thời đó lại chính là Lâm Trung.
Do vì vị trí của Lâm Trung cách Chu Á Nam rất gần đồng thời Lâm Trung phản ứng thần tốc, vung tay phóng trường kiếm trúng vào lưỡi kiếm của sát thủ đang hướng về Chu Á Nam mới cứu được Chu Á Nam thoát chết trong đường tơ kẽ tóc.
Chu Á Nam phẫn nộ chỉ chưởng tề xuất, giết chết ngay sát thủ đó.
Lúc này Chu Tứ Nương, Giả Nam Tinh đã vây lại, Chu Tứ Nương vội nói :
- Á Nam, không bị thương chứ?
Chu Á Nam cười nói :
- Không sao cả, may mà có Lâm hộ giá tiếp cứu kịp thời.
Giả Nam Tinh không khỏi bật cười ha hả nói :
- Lần này, Hộ giá Song tướng thật sự là đã phát huy công hiệu hộ giá của mình!
Chu Tứ Nương cười nói với Lâm Trung :
- Lâm Trung, đêm nay ngươi đã xuất sắc ta sẽ thưởng ngươi ngàn lạng vàng, đồng thời ghi nhớ đại công của ngươi.
Lâm Trung vội gập người nói :
- Đa tạ Lệnh chủ!
Lúc này tình hình trận đấu phía Chu Thắng Nam cũng có thay đổi.
Vừa rồi Chu Thắng Nam muốn chứng tỏ bản thân mình mà thế chỗ cho Lữ Chính Anh chiến đấu với sát thủ đó là có hai tác dụng. Một là vì Giả Nam Tinh đã đáp ứng nhận nàng làm đồ đệ nên tâm trạng vui vẻ thoải mái mà có hành động nhanh lẹ, hai là muốn lấy lòng Lữ Chính Anh để bù lại hành động ngược đãi quá khích của mình lúc trước.
Trong thời gian sau này võ công của Chu Thắng Nam đã rơi vào thân phận nhị lưu trong Thất Sát lệnh, mà với thân thủ của hạng nhị lưu thì không phải là đối thủ của sát thủ này, huống hồ sát thủ này tự biết mình đang ở trong tình huống đào sinh vô vọng nên đã có tính toán xấu xa nhất muốn vớt vát lại những thua thiệt. Mặt khác Chu Thắng Nam đã cố ý vùng vẫy một phen nên mang tinh thần bất chấp tất cả toàn lực xông tới. Do hai phía đều có tâm lý cực đoan vì vậy trận đấu này đã trở nên rất ác liệt.
Nhưng trong võ lâm sức mạnh quyết định tất cả. Chu Thắng Nam lúc này cho dù đã toàn lực công xuất liều mình bất chấp, nhưng do tài nghệ thua kém nên vẫn phải chịu rơi vào thế yếu.
Tình huống phía Chu Á Nam sát thủ đang tử chiến cùng Chu Thắng Nam cũng đã nhìn thấy.
Nhưng lúc tình huống phía Chu Á Nam biến chuyển nhanh chóng, sát thủ này liền ngay lập tức liên tiếp công xuất tam thức tuyệt chiêu ra, bức ép Chu Thắng Nam liên tục thoái lui, rồi miệng thét lớn :
- A đầu nằm xuống!
Chu Thắng Nam tuy cảm thấy chống đỡ không nổi nhưng vẫn gắng gượng tránh né. Sát thủ này thừa lúc Chu Thắng Nam đang lúng túng liền phi thân vọt đi, phóng ra bên ngoài đại sảnh.
Lữ Chính Anh tất nhiên không khoanh tay bàng quan. Chính Anh vừa phi thân truy chặn vừa cười nhạt nói :
- Hãy để mạng lại!
Thì nghe tiếng thét của Chu Á Nam và Giả Nam Tinh :
- Hãy để hắn sống!
- Chính Anh ca, để cho muội...
Vốn tình thế cấp bách, sát thủ này liền quét một kiếm ngang lưng Lữ Chính Anh thế trầm kình mãnh, chiêu xuất thủ chính là tinh diệu tuyệt chiêu đã khiến y thành danh sát thủ.
Lữ Chính Anh vừa vung kiếm nghênh chiến, vừa cười nói :
- Các hạ, tam chiêu kiếm pháp này cũng vô dụng thôi!
Quả thật thế, vì chiêu thức mà Lữ Chính Anh dùng đánh trả chính là tam thức tuyệt chiêu mà đối phương đã sử dụng, hơn nữa sự vận dụng còn tỏ ra thuần thục hơn so với đối phương tuyệt không kém thua.
Lúc này, Lữ Chính Anh cất giọng cười nói với Chu Á Nam :
- Á Nam, ta giúp muội lập công! Công lao vẫn là của muội thôi!
Không đợi Chu Á Nam trả lời, Lữ Chính Anh đã quát lên :
- Buông tay!
Như có hưởng ứng, trường kiếm của đối phương đã bị chấn văng đi, thân hình như tượng gỗ đứng ngây ra. Đó là do cùng lúc chấn văng trường kiếm của đối phương chàng đã vọt người lên không, giương chỉ điểm vào ba đại huyệt trước ngực đối phương.
Trận hỗn chiến này xem như kết thúc!
Nhưng trong Vân Mộng biệt phủ lúc này còn có sát thủ của đối phương tiềm phục hay không thì không có ai bảo chứng cả.
Cũng vì vậy khi trận hỗn chiến kết thúc Chu Tứ Nương vẫn lặng lẽ không nói gì. Hơn nữa lúc này tính ra lại có tám người chết, năm bị thương, những nữ kiếm sĩ này đều do chính tay Chu Tứ Nương đào luyện nên.
Vì vậy Chu Tứ Nương vô cùng buồn lo bất an.
Chu Á Nam vốn thông minh đã hiểu ra tâm trạng của mẫu thân mình, liền nhẹ nhàng đến sát bên Chu Tứ Nương, thấp giọng nói :
- Nương mẫu đừng buồn lo, nữ nhi nhất định giết sạch hết những sát thủ này báo thù cho các kiếm đã tử nạn của bọn ta.
Chu Tứ Nương gượng cười thở dài nói :
- Giết sạch hết bọn chúng thì cũng không làm cho các nữ kiếm sĩ sống lại.
Chu Á Nam nhíu mày hỏi Giả Nam Tinh :
- Sư phụ, tại sao lại để cho hắn sống?
Giả Nam Tinh cười cười nói :
- A đầu, lẽ nào ngươi không muốn biết còn có các sát thủ tiềm phục ở bên cạnh bọn ta hay sao?
Chu Á Nam ồ lên một tiếng nói :
- Đây đích xác là một chuyện rất trọng yếu.
Giả Nam Tinh vuốt râu cười nói :
- A đầu, ngươi còn kém xa lắm.
Dứt lời chậm rãi đi tới sát thủ đó, vuốt râu cười nói :
- Ngươi muốn sống hay muốn chết?
Sát thủ đó lạnh lùng nói :
- Muốn chết thì sao? Muốn sống thì sao?
Muốn chết thì giản đơn thôi ngươi cứ nói không biết gì, còn muốn sống thì phải thành thật trả lời câu hỏi của ta.
- Loài kiến còn ham sống thì ta mang thân người sao lại không muốn sống chứ! Chẳng qua...
- Còn có gì khó xử hả?
- Không phải, bọn ta vốn bị gom góp từ khắp nơi từ nhỏ hoặc là những cô nhi, thân thế bản thân không thể biết được, nên bất luận làm việc gì cũng chẳng thấy gì là khó xử cả.
- Vậy sao ngươi không nói ra đi?
- Ý của ta, điều ta biết chỉ hữu hạn e rằng không làm cho ngươi mãn ý. Vậy thì ta vẫn không thể tránh được cái chết?
- Điều này ngươi cứ an tâm ta tự tin không lầm lẫn, lời ngươi nói là thật hay là giả ta đều có thể nhìn thấy ra mà sẽ châm chước cho ngươi một sự xử lý thích ứng.
- Vậy thì ta an tâm.
Giả Nam Tinh nhíu mày hỏi :
- Ngươi tên gì?
- Bọn ta không có tính danh, chỉ có biên hiệu.
- Biên hiệu ngươi là gì?
- Thứ chín chữ Huyền.
- Sát thủ bọn ngươi tổng cộng có bao nhiêu người?
- Bọn ta vốn có năm mươi người, nhưng trong lúc huấn luyện đã bị chết tám người vì vậy chỉ còn lại bốn mươi hai người.
Chu Á Nam cười nói :
- Sư phụ, so với dự tính của sư phụ thì dư hơn hai người.
Giả Nam Tinh nói :
- Bây giờ tính cả ngươi xem như đã giảm bớt mười hai người, chỉ còn lại ba mươi người đúng không?
- Phải!
- Bọn ngươi đến đây bao nhiêu người?
- Điều này ta không thể trả lời được?
- Tại sao?
- Vì bọn ta đến đây không có liên lạc gì với nhau, ngoại trừ bản thân mình ra thì vốn không biết ai khác.
- Cái trò này của lão tiểu tử các ngươi quả là cao tay.
- Phải! Bảo chủ đã có nói, với cách thức như vậy cho dù trong bọn ta có người thất thủ bị bắt cũng sẽ không ảnh hưởng đến đồng môn.
Giả Nam Tinh quay đầu cười nói với Chu Tứ Nương :
- Lệnh chủ, Lệnh chủ có tin lời hắn nói không?
Chu Tứ Nương gật đầu nói :
- Xem ra y không nói dối.
Giả Nam Tinh thở dài :
- Ta vốn muốn thu hoạch chút gì, nay lại chẳng được gì cả.
Lữ Chính Anh liền truyền âm nói với Giả Nam Tinh :
- Sư phụ, sao không hỏi tình hình tên Thiên Hạc Tử đó?
- Được!
Giả Nam Tinh liền quay sang tên thứ chín chữ Huyền hỏi :
- Tiểu tử, kẻ huấn luyện các ngươi có phải là một lão đạo sĩ thấp ốm phải không?
- Không phải! Bọn ta đều do Bảo chủ dạy dỗ cả.
- Lẽ nào... trong chuyện này còn có uẩn khúc gì?
- Chẳng qua bọn ta chỉ nhìn thấy một lão đạo sĩ vừa thấp vừa ốm đứng bên cạnh xem bọn ta luyện kiếm.
- Đúng rồi! Thế lão đạo sĩ đó có nói gì với các ngươi không?
- Không! Hơn nữa, bọn ta chỉ nhìn thấy có một lần.
Giả Nam Tinh im lặng vuốt râu không nói gì.
Tên thức chín chữ Huyền hỏi :
- Ngươi còn muốn hỏi gì nữa không?
- Tạm thời thì không.
- Vậy ngươi có giết ta không?
- Không giết ngươi nhưng phải phế võ công của ngươi.
Tên thứ chín chữ Huyền biến sắc, Giả Nam Tinh đã vọt lên không trung liên tiếp điểm vào ba huyệt đạo của sát thủ này, gằn giọng nói :
- Ngươi đừng buồn, tuy ngươi đã trở thành một kẻ tầm thường có thể không chắc sẽ tham gia vào chốn giang hồ nữa. Nhưng có thể làm một lương dân an phận thủ thường.
Tên thứ chín chữ Huyền rúng động người, gượng cười thở dài nói :
- Ta vốn không có kỹ năng mưu sinh, phế đi võ công của thì cũng như đoạn tuyệt sinh lộ của ta.
Giả Nam Tinh cười nói :
- Đừng lo, Chu lệnh chủ nơi đây có rất nhiều kim ngân châu báu, đến lúc đó xin Chu lệnh chủ trợ giúp cho một chút là được.
Không đợi đối phương mở lời gằn giọng nói :
- Bây giờ phải tạm thời làm phiền ngươi mấy ngày đó. Chính tà quyết chiến xong sẽ hồi phục tự do cho ngươi.
Tiếp đó quay đầu về phía Lữ Chính Anh nói :
- Tiểu tử, cử người mang hắn nhốt lại rồi cử người canh giữ. Đồng thời tin tức liên quan đến việc hắn bị phế bỏ võ công cũng không được tiết lộ, hiểu không?
Lữ Chính Anh gật đầu nói :
- Hiểu, hiểu.
Lúc này thì thấy Chu Quân Ngọc và Lộ Thanh Bình dưới sự hướng dẫn của một nữ kiếm sĩ đang vội vã đi vào.
Chân phải và tay trái băng chặt bằng vải trắng, bên ngoài còn có vết máu xem ra không hỏi cũng biết đã bị thương.
Chu Quân Ngọc không đợi nữ kiếm sĩ truyền báo liền giành lời nói :
- Hay lắm! Hóa ra nơi đây cũng có chuyện lộn xộn... A! Chính Anh ca, tại sao huynh cũng bị thương vậy?
Lữ Chính Anh cười nói :
- Thân ta cũng là máu thịt, sao lại không thể bị thương chứ!
Lúc này Lộ Thanh Bình đã hướng về Chu Tứ Nương thi lễ, cười buồn nói :
Chu Quân Ngọc nãy giờ vẫn đang cười cười, chợt trầm mặt giành nói :
- Lệnh chủ, Võ Dương tiêu cục trong một đêm toàn bộ đều đã bị tiêu diệt.
Tin tức này đối với quần hào mà nói quả thật là một tin sấm sét. Tại vì trong đương kim Ngũ bá luận về thực lực thì không thua kém nhau nhiều, chẳng qua từ lúc Công Tôn Thái tự xưng là Thái thượng Chưởng môn nhân Hoàng Sơn phái (cũng chính là Âu Dương Thái trước đây) cùng Vô Địch bảo hợp tác, còn phe Thất Sát lệnh của Chu Tứ Nương đã dứt bỏ thành kiến cùng một bá hữu thực vô danh là Lữ Chính Anh kết hợp thành một thể, hình thành hai phái đại thế lực vô hình trung đã đẩy Võ Dương tiêu cục của Tân Ngọc Phụng vào thế yếu kém!
Thế nhưng cho dù Võ Dương tiêu cục cùng lưỡng đại thế lực mới hình thành là không thể so sánh được với nhau, nhưng muốn trong một đêm tiêu diệt được Võ Dương tiêu cục thì không phải là một chuyện dễ dàng. Nhưng sự thật lúc này làm sao không khiến cho quần hào cảm thấy vô cùng bất ngờ!
Lữ Chính Anh không khỏi buột miệng hỏi :
- Ai gây ra vậy?
Chu Quân Ngọc giành trả lời cho Lộ Thanh Bình :
- Rõ ràng đó là những sát thủ của Vô Địch bảo gây ra.
Lộ Thanh Bình gật đầu nói :
- Không sai, đó là người của Vô Địch bảo.
Tiếp đó nhíu mày nhìn quanh nói :
- Xem ra trong náo sự ở đây, kẻ khiến cho Chính Anh ca bị thương cũng chính là nhóm người đó.
Lữ Chính Anh gật đầu nói :
- Không sai!
Chu Tứ Nương nhẹ nhàng nắm chặt cổ tay của Lộ Thanh Bình hiền từ hỏi :
- Thanh Bình, lệnh sư thế nào?
Lộ Thanh Bình nói không ra lời :
- Lão gia... chết rồi!
Quần hào giật nảy mình, Lộ Thanh Bình đưa tay vào trong ngực rút ra một vạt áo lốm đốm đầy vết máu dâng lên cho Chu Tứ Nương, nghẹn ngào nói :
- Đây... đây là di thư... của lão gia...
Chu Tứ Nương mở vạt áo ra thì thấy bên trong những dòng chữ nghiêng ngả viết bằng máu:
“Chu lệnh chủ, xin thương xót cho đệ tử của ta”.
Tân Ngọc Phụng tuyệt bút.
Giả Nam Tinh không khỏi thở dài nói :
- Y thị nếu sớm biết nghe lời ta thì sao đến nỗi rơi vào thảm cảnh thế này.
Chu Tứ Nương và Tân Ngọc Phụng đều là một trong các thủ lĩnh của Ngũ bá. Trước đây giữa họ không có giao hảo gì tốt đẹp, hai bên ở trong trạng thái đối địch. Nhưng lúc này Tân Ngọc Phụng đột nhiên tử vong bất ngờ đã khiến cho Chu Tứ Nương xúc động vô cùng.
Chu Tứ Nương nén nhịn sự chua xót trong lòng, cuộn vạt áo đó lại nhét vào trong ngực, rồi ôn tồn khuyên nhủ Lộ Thanh Bình :
- Hài tử đừng buồn, ta sẽ chăm lo cho các ngươi như lệnh sư các ngươi vậy.
Tiếp đó lại quay về phía Giả Nam Tinh cười buồn nói :
- Lão gia, bọn ta vào trong nói chuyện đi.
Tiếp đó kéo tay Lộ Thanh Bình đi vào bên trong, tất nhiên các quần hào còn lại ngoại trừ thiểu số có nhiệm vụ còn thì cũng lần lượt đi theo.
Quay vào trong hoa sảnh nơi ở của Chu Tứ Nương. Chu Tứ Nương để Lộ Thanh Bình ngồi sát mình rồi nắm tay Lộ Thanh Bình thấp giọng nói :
- Bây giờ ngươi hãy nói rõ mọi chuyện ra đi.
Lộ Thanh Bình cười buồn, Chu Quân Ngọc giành lời nói :
- Lệnh chủ, có một chuyện mà tiểu nữ không bẩm báo đã làm, xin Lệnh chủ thứ tội cho.
Chu Tứ Nương ngơ ngác rồi mỉm cười nói :
- Chuyện đã làm rồi mới nói với ta, cho dù làm sai thì ta làm gì được nữa mà còn cần ta phải thứ tội cho!
Tiếp đó lại gật đầu nói :
- Ta tin ngươi không làm chuyện gì bậy bạ cả, ngươi nói đi!
Chu Quân Ngọc cười nói :
- Lệnh chủ, lần này tiểu nữ có chuyện chính đáng!
Dứt lời liền nghiêm mặt nói tiếp :
- Lệnh chủ, nhân mã tàn dư của Võ Dương tiêu cục tiểu nữ đã dẫn tất cả đến, trong số những người đó có người thương tích không nhẹ, để cứu họ kịp thời tiểu nữ đã tự ý xin những người trực ban kịp thời trị liệu và an trí cho bọn họ. Trong số đó vì Thượng Quan tỷ tỷ nội thương khá nặng tiểu nữ đã đưa thẳng vào nhà khách đặc biệt.
Lữ Chính Anh giành lời nói :
- Quân Ngọc, vết thương của Thượng Quan cô nương nặng lắm sao?
Chu Quân Ngọc nghiêm mặt nói :
- Vết thương của Thượng Quan tỷ tỷ không nặng lắm, nhưng cũng không nhẹ...
Lộ Thanh Bình nói thêm :
- Chỉ cần trị liệu cho thật tốt thì sẽ không có gì nguy hiểm.
Chu Tứ Nương cười nói :
- Quân Ngọc, vừa rồi ngươi muốn ta tha cho ngươi cái tội lấn quyền chính là điều này sao?
- Phải!
- Chuyện này ngươi không những không có tội hơn nữa xử trí rất đúng lúc, ta còn phải xin lão gia đặc biệt khen thưởng ngươi nữa!
- Đa tạ Lệnh chủ!
Lộ Thanh Bình khẽ thở dài nói :
- Lệnh chủ, thật ra nếu đêm nay không có Quân Ngọc muội muội kịp thời lại chi viện thì người của Võ Dương tiêu cục đã hoàn toàn bị tiêu diệt cả rồi!
Chu Tứ Nương ồ lên một tiếng, Lữ Chính Anh đột nhiên đứng thẳng dậy :
- Lệnh chủ, chúng ta đi thăm Thượng Quan cô nương đi.
Lúc này, ngoài cổng chợt vang lên giọng nói của nữ kiếm sĩ trực ban :
- Khải bẩm Lệnh chủ, Mạc đại phu cầu kiến.
Mạc Quân là thần y. Chu Tứ Nương sau khi lập Vân Mộng biệt phủ đã vô cùng trọng đãi Mạc Quân, thu phục về dưới trướng.
Chu Tứ Nương liền lập tức nói :
- Mời vào, mời vào!
Tiếp đó một lão giả tóc bạc lốm đốm, tướng mạo phương phi thanh thoát chậm rãi bước vào, chắp tay thi lễ Chu Tứ Nương, Lữ Chính Anh nói :
- Mạc Quân tham kiến Lệnh chủ, Phó lệnh chủ :
- Mời Mạc tiên sinh ngồi :
Sau khi chào hỏi khách khí, Chu Tứ Nương liền lập tức nói :
- Mạc tiên sinh, tiên sinh đang trị liệu cho Thượng Quan cô nương phải không?
- Phải, thuộc hạ vì chuyện này mà đến?
Chu Quân Ngọc giật mình chen lời hỏi :
- Thế nào? Thượng Quan cô nương ra sao rồi?
Chu cô nương đừng lo, Thượng Quan cô nương đã ngủ rồi.
Lữ Chính Anh hỏi tiếp :
- Mạc tiên sinh, Thượng Quan cô nương bị thương ở đâu? Thương tích không nặng lắm chứ?
- Bẩm Phó lệnh chủ, chân phải và vòng lưng của Thượng Quan cô nương thương tích không nhẹ, nội phủ cũng bị chấn thương, đồng thời do mất máu quá nhiều thân thể rất suy yếu.
- Không nguy hiểm gì chứ?
- Điều này... lúc này... thuộc hạ không dám nói...
- Vậy thì nguy hiểm lắm sao?
- Nếu bình an qua khỏi ngày mai thì sẽ không có vấn đề gì.
Chu Tứ Nương nghiêm mặt nói :
- Mạc tiên sinh, ngươi phải dùng hết mọi khả năng cứu sống Thượng Quan cô nương.
- Dạ, thuộc hạ cũng đang cố gắng như vậy.
Lữ Chính Anh đứng bật dậy :
- Lệnh chủ, bọn ta đi xem xem.
Mạc Quân vội vàng nói :
- Lúc này tốt nhất là không nên quấy nhiễu Thượng Quan cô nương, mọi chuyện đều phải đợi qua ngày mai hẵng hay.
Lữ Chính Anh băn khoăn nói :
- Được, có gì xảy ra thì hãy mau chóng đến báo cáo ngay.
- Dạ, thuộc hạ phải quay về chăm sóc Thượng Quan cô nương ngay, xin cáo từ.
Nói xong Mạc Quân liền đứng bật dậy thi lễ rồi quay người vội vàng bỏ đi.
Chu Tứ Nương buồn bã thở dài, Lữ Chính Anh nhíu mày nhìn Lộ Thanh Bình hỏi :
- Lộ cô nương, tóm lại kịch chiến đêm nay xảy ra như thế nào?
Lộ Thanh Bình gượng cười nói :
- Nói ra đơn giản thôi, chính là lúc bữa cơm giao thừa lại xảy ra chuyện.
Lữ Chính Anh thở dài nói :
- Xem ra Thuần Vu lão tặc muốn đồng thời triệt hạ bổn môn và Võ Dương tiêu cục. Lúc này bổn môn chỉ tổn thất chút này xem như đã là đại hạnh trong bất hạnh.
Chu Tứ Nương nghiến răng nói :
- Tổn thất của bọn ta vẫn còn là nhẹ lắm sao?
Lữ Chính Anh gượng cười nói :
- Lệnh chủ, tổn thất đêm nay của bọn ta cố nhiên không nhẹ nhưng so với Võ Dương tiêu cục thì tổn thất này là không đáng kể!
Chu Tứ Nương chỉ mỉm cười rồi hướng về Lộ Thanh Bình nhíu mày hỏi :
- Những tặc tử đó có phải là hóa trang thành người của các ngươi, thừa lúc kính tửu mà hạ sát.
- Phải, phải! Chuyện này làm sao Lệnh chủ biết?
- Ta nghĩ chắc hẳn là vậy.
Nói đến đây, trong lòng Chu Tứ Nương vẫn còn không khỏi lo lắng nói với Giả Nam Tinh :
- Lão gia, đêm nay nếu không có lão gia phá gian mưu của bọn họ thì lúc này đây bọn ta cũng đã rơi vào thảm cảnh như Tân Ngọc Phụng rồi!
Giả Nam Tinh nghiêm mặt nói :
- Ta tuy không dám kể công, nhưng nói thật với thân thủ cao cường của các sát thủ đó, nếu thực hiện ám sát xuất địch bất ý thì hậu quả thật không lường được.
Dứt lời lại thở dài nói :
- Nhưng ta lại quá kín mật không hề báo cho Tân cục chủ đề cao cảnh giác trước, khiến nay ta cảm thấy áy náy ân hận vô cùng.
Lộ Thanh Bình u buồn nói :
- Có lẽ vận mệnh là như thế, lão gia không việc gì phải áy náy ân hận cả.
Giả Nam Tinh gượng cười nói :
- Không sai mọi chuyện đều có số mạng cả, vạn sự vạn vật ở thế gian đều dường như đã được định đoạt từ trước vậy.
Lộ Thanh Bình thở dài :
- Như chuyện đêm nay! Nếu Quân Ngọc muội muội đến chậm một chút thôi thì cái mạng của tiểu nữ lúc này chắc đã chẳng còn nữa!
Chu Quân Ngọc khiêm tốn cười nói :
- Quân Ngọc cũng chẳng hay gì, sư phụ vốn là muốn Quân Ngọc sau buổi trưa đến chỗ Tân cục chủ xin hồi âm, nếu Quân Ngọc đến sớm hơn chút nữa thì có thể giảm bớt không ít thương vong.
Giả Nam Tinh cười nói :
- Chuyện đã xảy ra rồi, có hối hận cũng vô ích thôi!
Chu Tứ Nương hỏi tiếp :
- Thanh Bình, tổng cộng có bao nhiêu sát thủ đến chỗ ngươi?
- Tổng cộng chín người.
Lữ Chính Anh nhíu mày hỏi :
- Tình hình chín sát thủ đó như thế nào?
Lộ Thanh Bình trầm tư nói :
- Ban đầu bọn chúng xuất hiện hai người, mạo xưng tiêu sư của bổn cục thừa lúc tiên sư và Châu tổng tiêu đầu kính tửu đã hạ sát thủ, nhưng tiên sư và Châu tổng tiêu đầu dù bị thương nặng mỗi người vẫn đủ sức giết hai sát thủ đó, Quân Ngọc muội muội đến đã giết thêm hai sát thủ nữa, hai kẻ còn lại nhìn thấy tình hình bất lợi đã thừa lúc hỗn chiến mà đào tẩu.
Chu Tứ Nương ồ lên một tiếng :
- Bốn mươi hai người, giảm mười hai, giờ lại giảm sáu vậy chỉ còn lại hai mười bốn người thôi!
Lộ Thanh Bình quay đầu hỏi :
- Nhị tiểu thư, bên này có mười hai người đến à?
Chu Á Nam gật đầu nói :
- Đã phát hiện có mười hai người, nhưng còn có người tiềm phục hay không thì rất khó nói.
Chu Tứ Nương nhíu mày nói :
- Tuy chỉ còn lại hai mươi bốn sát thủ, nhưng địch ẩn ta hiện nên đó là một vấn đề đau đầu.
Lữ Chính Anh nói với Giả Nam Tinh :
- Sư phụ, bọn ta không thể đợi bị đánh, cần phải trước tiên tìm cho ra cái tên Thiên Hạc Tử đó mời là biện pháp giải quyết căn bản.
Giả Nam Tinh gượng cười nói :
- Biện pháp thì rất hay nhưng tiến hành thì không dễ.
Chu Tứ Nương nhướng mày nói :
- Biện pháp ngắn gọn nhất là trực tiếp tìm gặp Thuần Vu lão tặc.
Giả Nam Tinh nhíu mày nói :
- Vậy sẽ đánh cỏ kinh xà.
Chu Á Nam cười cười nói :
- Ý của Á Nam đây là bọn ta không cần phải suy nghĩ gì nhiều, chẳng bằng ngay lập tức tập trung toàn lực tiêu diệt Vô Địch bảo, chỉ cần giải quyết xong Vô Địch bảo còn lại một kẻ Thiên Hạc Tử đó cho dù công lực cao thâm cũng chẳng cách nào làm gì được.
Giả Nam Tinh nghiêm mặt nói :
- Vấn đề này tạm thời không bàn đến. Bây giờ mỗi người hãy quay về nghỉ ngơi đồng thời có thể suy nghĩ sâu hơn, ngày mai bọn ta sẽ thong thả bàn bạc lại.
* * * * *
Nửa giờ sau, ngoại trừ cảnh vệ trực ban ra toàn bộ Vân Mộng biệt phủ đều chìm trong giấc ngủ. Do là đêm trừ tịch năm mới, lại đã qua giao thừa nên xem như đã là mồng một đầu năm, trong thành Hạ Khẩu không xa đó tiếng pháo vốn đã thỉnh thoảng nổ nay càng lúc càng vang lên tập trung nhiều hơn.
Đúng vào lúc này, ở vườn sau của Vân Mộng biệt phủ có hai bóng người như u linh vọt lên rồi biến mất dần vào trong bóng đêm sâu thẳm.
Hai nhân vật thần bí từ Vân Mộng biệt phủ đi ra đó là một trung niên văn nhân tuổi khoảng tứ tuần và một bạch y thư sinh tuổi khoảng mười bảy mười tám, hai người sau khi rời Vân Mộng biệt phủ với những bước chân như hành vân lưu thủy, theo đường cái quan nhắm hướng Hạ Khẩu phóng tới.
Lúc này tuy tuyết đã không còn rơi, nhưng gió bắc vẫn còn mạnh, mặt tuyết cũng khá dày. Nhưng hai nhân vật thần bí đang phóng đi trên mặt tuyết này chỉ để lại những vết chân mời mờ, nếu không tinh ý thì sẽ không dễ gì nhận ra.
Bạch y thư sinh vừa đi vừa cười nói :
- Sư phụ, lúc này trông sư phụ trẻ đi ít nhất hai mươi tuổi.
Thanh y văn nhân nói :
- Thế à! Chỉ tiếc thời gian không thể chảy ngược, vì vậy cải lão hoàn đồng cuối cùng cũng chỉ là một ảo vọng mà thôi.
- Nhưng sự thật thì sư phụ đã cải lão hoàn đồng rồi.
- Ngươi đừng châm chọc ta!
- Đồ nhi nói thật lòng! Sư phụ, kỳ thật sư phụ ngoại trừ tóc trắng bạc đầu thì không thấy có vẻ già cả gì cả, võ công thì độc bộ võ lâm...
- Những điều này có lợi gì cho ta chứ? Ta trước sau vẫn là một lão già cô độc.
- Không! Sư phụ không đơn độc chút nào cả, sư phụ còn có mấy đồ đệ hiếu kính sư phụ, hầu hạ sư phụ...
- Hài tử, ngươi còn quá trẻ, không thể nào hiểu được tâm trạng của một lão già đơn độc.
- Sư phụ, đồ nhi đã là người lớn làm sao mà không hiểu được chứ? Nói ra có lẽ sư phụ không tin, đồ nhi có một suy nghĩ rất là huyền diệu.
- Suy nghĩ gì?
- Sư phụ thấy Chu lệnh chủ như thế nào?
- Cũng tốt thôi! Chỉ là cá tính có hơi cố chấp.
- Vậy thì còn di mẫu của Chính Anh ca thì sao?
- Ngươi muốn nói Thủy Ngân Cô à?
- Phải! Chính Anh ca chỉ có người ấy là thân nhân thôi.
Hai người đang nói chuyện này chính là Giả Nam Tinh và Chu Quân Ngọc.
Giả Nam Tinh gật đầu nói :
- Thủy Ngân Cô cũng rất tốt!
Tiếp đó lại nhíu mày hỏi :
- Ngươi đột nhiên nhắc đến hai người này làm gì?
Chu Quân Ngọc cười nói :
- Sư phụ! Đồ nhi đã bàn bạc riêng với Chính Anh ca, đã sẵn sàng tác thành cho sư phụ và Chu lệnh chủ.
- Hai ngươi thật là hồ đồ!
- Không phải là hồ đồ, Chính Anh ca cũng cho rằng đây là do trời đất tạo thành, nên đang nghĩ cách tìm cơ hội cùng hai tỷ muội Chu gia bàn bạc.
- Không được! Chu lệnh chủ trước đây đã bị nhiều kích động rất là căm hận bọn nam nhân lại có thể lấy một lão già như ta được sao. Chuyện này nhất thiết không được nhắc đến, nếu đụng đến chuyện đó thì chút tình hữu hảo có được hiện nay e rằng sẽ không giữ gìn được.
- Sư phụ, sư phụ đừng quá lo lắng. Nếu chuyện này không thông thì rút lui mà tính chuyện sau. Phía Thủy Ngân Cô chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
- A đầu, hãy mau chóng đi vào thành, ngươi hãy bớt nói đi nhé!
- Sư phụ, bọn ta cải trang như thế này là để đi gặp ai vậy?
- Đi chúc năm mới một nhân vật thần bí.
- Trời còn chưa sáng, e rằng còn quá sớm chăng?
- Không sai! Quả là hơi sớm, nhưng bọn ta có thể sẽ tới một nơi không coi là sớm gì để qua bớt thời gian.
- Nơi nào?
- Phòng đánh bạc.
Phòng đánh bạc nằm ở một bến tàu nhỏ ven sông gần phụ cận thành Hạ Khẩu náo nhiệt.
Lúc Giả Nam Tinh và Chu Quân Ngọc đến bến tàu thì Giả Nam Tinh bỗng dùng cùi chỏ thúc vào Chu Quân Ngọc nói :
- Ngươi có thấy có người đi sớm không?
Nguyên trước mặt họ cách khoảng năm trượng có hai dạ hành nhân cũng đang quẹo vào bến tàu.
Đó là một người mặt áo ngắn và một người khoác trường bào.
Do khoảng cách xa, hai người lại đội nón che khuất nên không thể nhìn thấy diện mục của bọn họ.
Chu Quân Ngọc cười nói :
- Hai người to như thế đương nhiên thấy thôi!
Giả Nam Tinh cũng mỉm cười nói :
- Có nhìn thấy lai lịch của hai người đó không?
- Sư phụ muốn khảo nghiệm sự duyệt lịch giang hồ của đồ nhi phải không?
- Phải! Đây là cơ hội để giáo dục.
- Nhìn bước đi nhẹ nhàng của bọn họ, thân thủ lịnh hoạt thì họ rõ ràng là các đạo thượng nhân.
- Không sai, còn gì nữa không?
- Còn gì nữa thì đồ nhi không thấy ra.
- Nói cho ngươi biết, bọn họ cũng đến từ Vân Mộng biệt phủ đấy.
- Sư phụ! Đồ nhi không thấy ra được sao sư phụ biết?
Lúc này bóng dáng của hai người đó đã mất hút, Giả Nam Tinh cười cười nói :
- Đây chính là sự duyệt lịch giang hồ đấy!
Chu Quân Ngọc muốn quay về, nhưng Giả Nam Tinh đã vội vã truyền âm nói :
- A đầu, hãy mau đi đến phòng đánh bạc, phải chú ý hai người đó.
Không lâu sau bọn họ đã đến phòng đánh bạc.
Bọn họ đi đến một quầy đánh đơn song.
Một vị cô nương xinh đẹp liền vội vàng mỉm cười mời gọi :
- Nhị vị, xin mời ngồi bên này!
Chu Quân Ngọc vừa đưa mắt nhìn, bất giác giật mình thầm nghĩ: “Đây không phải là Thủy Cô Nương hay sao? Tuy đã khéo hóa trang nhưng đôi mắt đủ sức làm điên đảo nam nhân trong thiên hạ đó thì không cách gì thay đổi và che giấu được”.
Chu Quân Ngọc đang suy nghĩ như thế thì nghe Giả Nam Tinh mỉm cười nói :
- Người đông đúc như thế này còn ngồi đâu được nữa chứ?
Cô nương xinh đẹp mỉm cười nói :
- Nhị vị tạm thời chờ một chút, nếu có chỗ nào trống nhất định sẽ ưu tiên nhường cho nhị vị.
Chu Quân Ngọc cũng phát hiện ra giọng nói của cô nương xinh đẹp này rất giống Thủy Cô Nương.
Giả Nam Tinh gật đầu cười nói :
- Được, thưởng cho ngươi một bao đỏ!
Nói xong liền rút từ trong túi ra một bao giấy đỏ khá nặng. Chu Quân Ngọc đưa mắt ước lượng bao đỏ này ít nhất cũng năm lạng trở lên. Quả thật là đã quá hào phóng :
Cô nương xinh đẹp vội cám ơn :
- Đa tạ đại gia! Đa tạ đại gia!
Giả Nam Tinh vuốt râu cười nói :
- Đã là năm mới, cũng nên chúc mừng ta chứ?
- Dạ, dạ! Phải, phải!
Nói xong liền chắp tay thi lễ, tươi cười nói :
- Kính hỉ đại gia và công tử gia niên niên như ý, tuế tuế bình an!