Ba thiếu nữ này võ công cao cường cùng sánh vai tiến lên đã chặn được quần hào, một cuộc ác chiến kịch liệt mở ra.
Chỉ thấy ngọc xích bay bổng, phất trần đánh qua phất lại, món binh khí quái dị trong tay thiếu nữ áo lam càng lợi hại hơn, múa trái đánh phải, quần hào không thể nào chống đỡ nổi.
Kiếm quang, đao ảnh và trượng phong mãnh liệt như dệt thành một bản nhạc kinh tâm động phách. Đang lúc kịch chiến chợt nghe một tiếng hự vang lên, một nhà sư Thiếu Lâm trúng đòn trước, bị thanh bảo kiếm trong tay thiếu nữ áo lam chặt đứt thành hai đoạn.
Thần Chung đạo nhân lặng nhìn, thấy quần hào tấn công tuy mạnh nhưng ai nấy đều đã chậm chạp, tựa như đã tẩu hỏa nhập ma, đã biết chất độc trong mình quần hào bắt đầu phát tác, lòng không khỏi lo lắng. Ông ta ngửa mặt thở dài, múa tít thành kiếm trong tay vẽ ra một vòng ngân hồng, hạ giọng nói với hai cao thủ phái Thanh Thành đang đứng bên cạnh là Tùng Phong và Tùng Nguyệt đạo trưởng rằng:
“Hai vị đạo huynh có cảm giác gì không?”.
Tùng Phong đạo trưởng nói:
“Hơi cảm thấy đầu váng, tim đập mạnh ...”.
Thần Chung đạo nhân chép miệng:
“Hai vị hãy mau vận khí điều tức đợi chân khí bình thường trở lại thì gọi bần đạo một tiếng, chúng ta cùng ra tay ...” nói chưa xong, bên tai lại vang lên hai tiếng kêu thảm, trong số quần hào lại có thêm hai người ngã gục.
Chợt nghe một tiếng:
“A di đà Phật!”.
Tiếng Phật hiệu ấy vang lừng cả căn đại điện. Tiếp theo tiếng đọc kinh văn vang lên trong điện. Các nhà sư Thiếu Lâm ai nấy đều phấn chấn tinh thần, thiền trượng, giới đao triển khai những chiêu phản công mãnh liệt, những người khác bị trận thế của các nhà sư Thiếu Lâm dồn sang một bên.
Ba thiếu nữ ấy võ công tuy cao cường nhưng đã dần dần không chống chọi nổi thế phản công của các nhà sư Thiếu Lâm.
Bài kinh Đại Bi đã khiến cho các nhà sư Thiếu Lâm dấy lên lòng hy sinh cao thượng, từ ý nghĩ xả thân, coi cái chết như trở về, tinh thần chiến đấu đã dâng lên, La Hán trận thế được mở rộng. Chỉ nghe tiếng trượng phong vù vù trong ánh đao quang lấp lánh, ba thiếu nữ phía đối phương đã bị nhốt vào trong màn trượng ảnh đao quang.
Thần Chung đạo nhân phải dùng công lực đè nén chất độc thấy các nhà sư Thiếu Lâm đại triển thần oai, bày ra trận thế La Hán, đột nhiên chợt nảy ra một ý, thế rồi múa tít thanh kiếm, cao giọng kêu đệ tử trong phái Võ Đang:
“Phái Thiếu Lâm đang bày trận La Hán, nhưng độc tính sẽ phát tác trước thời hạn ...” ông ta thở dài nhẹ một tiếng rồi đột nhiên hạ giọng căn dặn các đệ tử trong phái một hồi rồi quay đầu thì thầm mấy câu với Tùng Phong, Tùng Nguyệt và Vô Ảnh thần quyền Bạch Trác Nghĩa. Lời nói của ông ta rất nhỏ, người khác không thể nào nghe được.
Nhưng đệ tử của phái Võ Đang, Tùng Phong, Tùng Nguyệt và Vô Ảnh thần quyền đều ngồi xuống xếp bằng, vận khí điều tức.
Thần Chung đạo nhân bỏ tất cả những tinh hoa tuyệt học mà quần hào đã ghi chép lại vào trong hai cái bọc rồi sau đó cũng ngồi xuống xếp bằng, vận khí điều tức.
Sau một hồi, Thần Chung đạo nhân nằm ngửa xuống.
Đệ tử phái Võ Đang, Vô Ảnh thần quyền Bạch Trác Nghĩa, Tùng Phong, Tùng Nguyệt cũng nằm xuống theo Thần Chung đạo nhân.
Cửu Tinh Truy Hồn Hầu Chấn Phương thấy đệ tử phái Võ Đang nằm rạp xuống, lòng ngạc nhiên:
“Sao lại thế, chả lẽ những kẻ này đều không chống nổi chất kịch độc trong người, đã chết cả rồi ...” một ý nghĩ lướt qua, chợt mắt hoa lên, bản thân cũng chịu không nổi, quát lớn một tiếng, hai tay phất tên, chín chiếc nhẫn xé gió bay ra, phóng thẳng tới người phụ nữ mặc áo đen vẫn đứng lặng yên nãy giờ.
Bà ta tuy che mặt, nhưng tầm nhìn vẫn còn rất rõ, chỉ giương tay một cái, một luồng tiềm lực đẩy ra. Chín chiếc nhẫn đang xé gió bay về phía bà ta, bị nguồn tiềm lực ấy chặn lại, lập tức bắn ngược trở về. Sau khi vỗ ra một chưởng, đánh bay chín chiếc nhẫn, bà ta quát lớn một tiếng, tung mình vọt lên. Trong lớp lựa đen, ẩn hiện đôi chân trắng như tuyết. Bà ta vọt qua trận thế La Hán của các nhà sư Thiếu Lâm, hạ xuống ở giữa quần hào. Khi chân vừa chạm đất, tay đã giở lên vỗ thẳng chưởng về phía Cửu Tinh Truy Hồn Hầu Chấn Phương. Một luồng tiềm lực từ trong chưởng phóng ra, Hầu Chấn Phương quát lớn một tiếng, phun ra cả hai ngụm máu tươi rồi ngã xuống đất. Quần hào đang ngồi vũ khí điều tức đè nén độc tính, kéo dài thời gian phát tác, nghe tiếng quát của Hầu Chấn Phương thì lập tức rút binh khí, bao vây người phụ nữ mặc đồ màu đen ấy.
Chợt bà ta giở tay lên, kéo tấm mạng che mặt màu đen, rít lên:
“Các ngươi đã trúng kịch độc, nếu muốn sống thì hãy mau buông binh khí, bó tay chịu trói, ta sẽ ban cho mỗi người các ngươi một viên thuốc giải, nếu còn muốn dùng nội lực đè nén độc tính thì chẳng thể nào cứu chữa nổị.”.
Khi bà ta kéo tấm mạng che mặt màu đen xuống, quần hào đều sững sờ. Chỉ thấy trong nét đẹp của bà ta có phần lẳng lơ, khiến ai vừa nhìn cũng phải dao động tinh thần, lại thêm giọng nói trong trẻo nghe rất êm tai. Tuy những điều bà ta nói chẳng phải là lời tình tự, tiếng nói êm ái ấy khiến ai nghe cũng phải động lòng. Rồi bà ta chậm rãi kéo tấm vải quấn quanh mình, lộ ra đôi chân ngọc ngà thon dài và làn da trắng muốt. Bộ mặt lạnh lùng như băng tuyết cũng biến mất, thay vào đó là nụ cười chúm chím. Một làn thu ba, một hàm răng trắng như tuyết, mười ngón tay thon dài nhẹ vuốt mái tóc xõa ngang vai.
Nét đẹp khiêu gợi của nàng khiến cho máu huyết trong người quần hào chảy mau hơn, cũng khiến cho độc tính phát tác trước thời hạn. Đột nhiên một tiếng kêu thảm vang lên, một nhà sư Thiếu Lâm bị món binh khí quái dị của thiếu nữ áo lam quét trúng ngang ngực, ngã xuống đất chết ngay tại chỗ. Mấy tiếng kêu thảm nữa lại vang lên, lại có bốn nhà sư Thiếu Lâm bị thương dưới kiếm của thiếu nữ áo đỏ và thiếu nữ áo lam. Hòa lẫn trong những tiếng kêu rú thảm thiết ấy là tiếng cười của thiếu nữ áo đỏ và thiếu nữ áo lam.
Nàng Mai Giáng Tuyết toàn thân mặc đồ trắng vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng như băng tuyết, chẳng nghe nàng lên tiếng, cũng chẳng nghe nàng nở nụ cười. Đôi ngọc xích trong tay của nàng múa ra hai luồng thanh quang, bay lượn ở giữa các nhà sư Thiếu Lâm, nhưng vừa điểm tới thì thu ngay chứ không đả thương ai cả. La Hán trận kỳ ảo của các nhà sư Thiếu Lâm dần dần tán loạn, tan vỡ. Các nhà sư Thiếu Lâm bị thương vong rất nặng, đã có mười hai người ngã xuống.
Sau một kích chiến, chất độc trong người họ đã bắt đầu phát tác, họ lại cảm thấy đầu váng mắt hoa, tứ chi bủn rủn, không có sức cầm đao múa trượng nữa. Tình hình đó đã đem đến cơ hội chém giết cho thiếu nữ áo đỏ và thiếu nữ áo lam.
Chỉ thấy kiếm quang của hai người ấy lấp loáng, máu tươi tung tóe, trong chốc lát ba mươi sáu nhà sư Thiếu Lâm đã chết cả dưới bảo kiếm, phất trần và món binh khí quái dị của họ.
Mai Giáng Tuyết toàn thân nhuốm máu, nhưng nàng không hề đả thương một người nào cả.
Đây là một trận chém giết tàn khốc vô cùng, Thần Chung đạo nhân đang nằm dưới đất giả vờ bất tỉnh cảm thấy đau đớn muôn phần, lòng dạ rầu rĩ, suýt chút nữa nén không được đứng dậy rút kiếm ứng chiến. Nhưng ông ta vẫn cố nén đau thương mà nằm xuống.
Ba người ấy giết xong ba mươi sáu nhà sư Thiếu Lâm thì lập tức múa binh khí đánh về phía quần hào đang đứng sững ra.
Kiếm quang lấp loáng, máu thịt tung bay, chỉ nghe tiếng kêu thảm vang lên liên tục, trong chốc lát quần hào đã thương vong đến bảy tám người.
Người đàn bà toàn thân mặc áo đen đột nhiên bật cười, nét khiêu gợi biến mất, chỉ hơi lách eo một cái đã lao thẳng tới quần hào, chỉ quét chưởng vỗ, nhanh chóng tuyệt luân. Tiếng kêu thảm vang lên không ngớt trong tai, quần hào cứ lần lượt ngã xuống. Lúc này độc trong người bọn họ đã bắt đầu phát tác, không thể nào chống trả nổi, chỉ múa binh khí trả đòn nhưng kình đạo thì không có. Tùng Phong và Tùng Nguyệt đạo trưởng nằm bên cạnh Thần Chung đạo nhân thấy cảnh kinh tâm động phách ấy trong lòng cảm thấy bất nhẫn, bất giác toan đứng dậy. Thần Chung đạo nhân tuy nhắm mắt giả vờ bất tỉnh, nhưng vẫn để ý đến hành động của quần hào xung quanh, vừa thấy Tùng Phong, Tùng Nguyệt định đứng dậy thì đã vội vàng kéo nhẹ áo Tùng Phong đạo trưởng. Tùng Phong đạo trưởng chợt bừng tỉnh, lòng nhủ thầm:
“Nguy hiểm thật! Nguy hiểm thật! Nếu mình nén không được cứ đứng dậy, chỉ e đã phá vỡ kế hoạch của Thần Chung đạo nhân”.
Chỉ nghe giọng nói của Thần Chung đạo nhân vang lên bên tai:
“Đợi lát nữa cửa lớn mở ra, bần đạo và Bạch huynh sẽ cướp cửa, hai vị đạo hữu hãy đưa Cát Hoàng, Cát Vĩ phóng ra ngoài, đệ tử bổn môn sẽ lập thành Ngũ Hành kiếm trận, toàn lực ngăn cản kẻ địch”. Ông ta vận nội công, thi triển công phu Truyền Âm nhập mật, ngoại trừ Bạch Trác Nghĩa, Tùng Phong, Tùng Nguyệt và các đệ tử phái Võ Đang, những người khác tuy thính tai nhưng cũng không nghe được.
Lúc này Luân Hồi điện đã dần dần yên tĩnh. Quần hào đa số đều đổ máu dưới kiếm của thiếu nữ áo lam và thiếu nữ áo đỏ hoặc bị thương bởi người phụ nữ mặc đồ màu đen, những người không bị thương thì cũng đã chống chọi không nổi vì dược tính phát tác. Người phụ nữ áo đen ấy thấy không ai còn sức chống cự nữa, chợt lớn giọng quát:
“Ngừng tay!”.
Thiếu nữ áo lam và thiếu nữ áo đỏ nghe thế thì dừng lại. Người phụ nữ mặc đồ đen buông giọng cười khanh khách:
“Hãy mở cửa điện, bảo bọn chúng đưa hết thi thể ra ngoài, những kẻ đã bất tỉnh vì dược tính phát tác thì đem vào thạch lao giam giữ, chờ nghe phát lạc”.
Thiếu nữ áo lam nói:
“Chỉ e trong số những kẻ này có hạng xảo quyệt, cố ý giả chết, theo ý của đệ tử chi bằng giết hết cho xong”.
Người phụ nữ chỉ hơi suy nghĩ rồi nói:
“Đúng vậy, trong số bọn người này chắc chắn có kẻ giả chết, đợi sau khi cửa lớn mở ra thì tìm đường tháo chạy ...”.
Bà ta nhìn quanh đại điện, cười lạnh một hồi:
“Dù cho bọn chúng có thể chạy ra khỏi đại điện cũng không thể nào thoát khỏi vòng vây, những kẻ này đều là những người có thân phận trên giang hồ, giữ lại một người sống thì càng có ích hơn một phần”.
Thiếu nữ áo lam cười rằng:
“Đã như thế, mời sư phụ hãy quay về nghỉ ngơi, nơi này cứ để con và hai sư muội ứng phó”.
Mai Giáng Tuyết nhân lúc đưa tiễn thiếu phụ áo đen, khi lướt qua người Phương Triệu Nam và Trần Huyền Sương, nàng đá nhẹ hai người một cước. Nàng đã sớm nhìn kỹ huyệt đạo của hai người rồi nhớ trong lòng, tuy không cúi đầu xuống nhìn nhưng đã đá trúng chính xác huyệt Địa Cơ trên Thái Âm Tỳ Kinh của hai người.
Trần Huyền Sương đã đánh thông Sinh Tử Huyền Quang, phản ứng nhanh nhạy nhất, Mai Giáng Tuyết mới đi về phía trước ba bốn bước thì nàng đã tỉnh dậy, chợt mở mắt ra. Nàng thiếu nữ lần đầu tiên ra giang hồ, tận mắt thấy không khí thê thảm, hiểm ác trên giang hồ, đã trở nên cẩn thận hơn nhiều, ánh mắt nàng nhìn thấy trong điện đầy thi thể, lập tức nhắm lại. Thiếu nữ áo đỏ và thiếu nữ áo lam đang để ý đến Thần Chung đạo nhân của phái Võ Đang và Vô Ảnh thần quyền Bạch Trác Nghĩa, cho nên không hề phát hiện nàng đã mở mắt ra. Trần Huyền Sương tuy một thân võ công nhưng rốt cuộc vẫn là một thiếu nữ chưa hết tính trẻ con, trong đời chưa bao giờ gặp cảnh xác người nằm la liệt, dưới đất đầy máu tươi thế này, chỉ cảm thấy tim đập thình thình, máu huyết trong toàn thân chảy mạnh. Trong chớp mắt, kinh mạch của nàng đã thông suốt. Nàng chậm rãi mở mắt, liếc nhìn Phương Triệu Nam. Chỉ thấy mi mắt của chàng hơi động đậy, tựa như muốn mở ra, thế rồi âm thầm đưa tay ra, nắm lấy mạch môn tay trái của chàng, chỉ hơi vận lực một chút, luồng chân khí của bản thân đã truyền vào người Phương Triệu Nam. Phương Triệu Nam được luồng chân khí của Trần Huyền Sương truyền vào, lập tức tỉnh dậy, mở mắt đang định đứng lên. Lúc này, bên tai vang lên giọng nói rất nhỏ của Trần Huyền Sương:
“Nam ca ca, đừng vội đứng dậy, hãy mau vận khí điều tức, có lẽ lát nữa phải đánh một trận!”.
Phương Triệu Nam bóp nhẹ tay Trần Huyền Sương, tỏ ý cảm tạ. Trần Huyền Sương đột nhiên cảm thấy lòng bồi hồi, e thẹn hỏi:
“Nam ca ca, huynh có thích muội không?”.
Phương Triệu Nam giật mỉnh, trong nhất thời không biết đáp thế nào. Đang lúc khó xử, chợt nghe tiếng lẹt kẹt vang lên, cửa điện đột nhiên mở lớn. Ánh mặt trời chiếu vào trong điện. Thần Chung đạo nhân đột nhiên quát lớn một tiếng, phóng vọt ra múa tít thanh trường kiếm, lúc này ông ta đã đến cửa đại điện. Vô Ảnh thần quyền Bạch Trác Nghĩa đứng dậy theo sau, hai quyền đánh ra, hai luồng quyền phong chia nhau giáng thẳng về phía thiếu nữ áo đỏ và thiếu nữ áo lam. Hai người này không hề hay biết, đến khi phát giác ra được thì luồng tiềm lực ấy đã đến gần. Chỉ cảm thấy một ngồn lực mạnh mẽ vô cùng giáng vào ngực, cả hai bất đồ thối lui ra sau hai bước.
Bạch Trác Nghĩa đánh ra hai quyền, người lập tức phóng vọt lên không trung, đến cánh cửa thì hạ xuống. Hai chân chưa đứng vững thì lại đánh ra một đòn Vô Ảnh thần quyền tới tám thiếu nữ đang đứng giữ ở ngoài cửa lớn.
Tùng Phong và Tùng Nguyệt đứng vọt dậy, một người ôm Cát Hoàng, một người ôm Cát Vĩ, thuận tay nhấc lấy tay nải bên cạnh hai người phóng ra ngoài điện.
Đệ tử phái Võ Đang đều rùng rùng đứng dậy, ai nấy đều rút trường kiếm kết thành Ngũ Hành trận thế, di chuyển ra ngoài cửa điện. Trần Huyền Sương thấy bọn Thần Chung đạo nhân đã phóng ra ngoài điện, như muốn cướp đường chạy trốn, thế là ngồi vọt dậy. Nàng đang nắm mạch môn tay trái của Phương Triệu Nam, đến khi vọt dậy thì bất giác đã tăng thêm mấy phần kình lực, Phương Triệu Nam lập tức cảm thấy nửa người tê rần, không vùng tay ra được, bị nàng lôi đến tám chín thước mới thở phì phò mấy tiếng. Trần Huyền Sương nghe tiếng thở phì phò của Phương Triệu Nam, vội vàng buông tay chàng ra.
Thiếu phụ mặc áo đen vừa đi đến góc đại điện, chưa kịp đi vào cánh cửa ngầm thì trong điện đã xảy ra biến cố, bà ta lập tức xoay người lại cười lạnh một tiếng, phất tay trái, tỏ ý bảo Mai Giáng Tuyết đến giúp hai vị sư tỷ, còn mình thì đè cánh tay lên vách đá, lập tức một cánh cửa nhỏ mở ra. Bà ta tựa như không hề lo lắng chuyện bọn Thần Chung đạo nhân phóng ra ngoài. Thiếu nữ áo lam và thiếu nữ áo đỏ đã bắt đầu động thủ với Ngũ Hành kiếm trận của phái Võ Đang.
Ngũ Hành kiếm trận của phái Võ Đang và La Hán trận của phái Thiếu Lâm đều là kỳ trận trong thiên hạ, hai thiếu nữ đánh tuy mãnh liệt, nhưng trong một lúc muốn phá Ngũ Hành kiếm trận cũng không phải chuyện dễ. Huống chi đệ tử của phái Võ Đang vừa đánh vừa lui, không có lòng cầu thắng, cho nên phòng thủ rất nghiêm ngặt.
Lúc này, Thần Chung đạo nhân đã động thủ với tám thiếu nữ áo trắng đứng canh ở ngoài cửa, Vô Ảnh thần quyền Bạch Trác Nghĩa đi sát theo sau lưng của Tùng Phong và Tùng Nguyệt, chỉ nhắm mắt điều tức chứ chưa ra tay.
Trần Huyền Sương và Phương Triệu Nam chạy sát theo Bạch Trác Nghĩa.
Thần Chung đạo nhân thấy Ngũ Hành kiếm trận của đệ tử đã dần tiến sát đến cửa điện, đột nhiên hú nhẹ một tiếng, kiếm thế trong tay chợt thay đổi, trong khoảnh khắc kiếm khí tỏa ra dày đặc. Công lực của Thần Chung đạo nhân rất thâm hậu, ông ta đã dồn hết toàn lực để đánh ra kiếm này cho nên uy lực của kiếm thế đại thịnh, tám thiếu nữ áo trắng lập tức trở nên luống cuống chân tay. Bạch Trác Nghĩa đang nhắm mắt dưỡng thần, lúc này đột nhiên mở bừng mắt, từ xa đấm ra hai quyền. Chỉ nghe hai tiếng hự nhẹ vang lên, hai thiếu nữ áo trắng đã trúng quyền, một người lập tức phun máu ngã xuống đất, một người lảo đảo, thanh nhuyễn đao trong tay rơi xuống đất.
Thần Chung đạo nhân quét ngang tới một kiếm, lập tức máu tươi tung tóe, thiếu nữ áo trắng vừa mới mất đao bị chém làm đôi ngang hông. Bạch Trác Nghĩa quát lớn một tiếng, lại đấm ra thêm hai quyền nữa. Những người còn lại nào dám đánh nữa, bất đồ lui ra hai bên. Tùng Phong, Tùng Nguyệt vác Cát Hoàng và Cát Vĩ trên lưng nhảy vọt một cái, theo sát sau lưng Thần Chung đạo nhân.
Bạch Trác Nghĩa đại triển thần oai, hai cánh tay tung ra sáu quyền, đánh về phía sáu thiếu nữ áo trắng. Sáu thiếu nữ này đều là những người ít kinh nghiệm giang hồ, không thể phân tâm cho nhiều đối thủ, chỉ tìm cách đối phó với kiếm thế của Thần Chung đạo nhân, lại quên quyền phong không hơi không tiếng của Bạch Trác Nghĩa, cho nên đều đã bi đánh trúng. Đã có hai người bị thương té phịch xuống đất.
Mai Giáng Tuyết thấy bọn Thần Chung đạo nhân đã phóng ra, xông đến cửa Sinh Tử, nhưng hai sư tỷ thì vẫn bị Ngũ Hành kiếm trận ngăn cản, thế công của hai người ấy tuy lợi hại, nhưng Ngũ Hành kiếm trận rất chặt chẽ, biến hóa kỳ ảo, cho nên từ đầu đến cuối vẫn không hề có sơ hở. Lúc này nàng sợ hai vị sư tỷ hoài nghi, thế là mới tung người múa thanh ngọc xích đánh lên. Nàng vừa xông vào, uy thế của họ đã tăng lên, đệ tử của phái Võ Đang lập tức cảm thấy áp lực gia tăng, trận thế khó biến hóa, dần dần không chống chọi nổi.
Phương Triệu Nam thấy tình thế ấy, cúi đầu nói với Trần Huyền Sương:
“Sư muội hãy giúp Thần Chung đạo nhân mở đường, huynh sẽ giúp đệ tử của phái Võ Đang chặn ở phía sau”.
Trần Huyền Sương vâng một tiếng, rút kiếm nhảy vọt lên, lướt qua đầu Tùng Phong, Tùng Nguyệt, hạ xuống ở phía sau Thần Chung đạo nhân, nói:
“Đạo trưởng hãy nghỉ ngơi chốc lát để tiểu nữ đánh một trận”.
Lúc này, Thần Chung đạo nhân đã xông ra đến cửa Sinh Tử, mười hai tên quái nhân đã xếp thành trận thế chặn ở cửa, Thần Chung đạo trưởng xông ra ba lần nhưng đều bị mười hai quái nhân ấy chặn lại. Sau một hồi kịch chiến, ông ta đã cảm thấy chất độc trong toàn thân sắp phát tác, nếu không kịp thời vận khí điều tức thì chỉ e khó chống chọi nổi, thế rồi đánh gấp ra hai kiếm, rút lui lại ở phía sau.
Trần Huyền Sương thấy mười hai quái nhân mặt mày bôi màu sắc lòe loẹt, trong lòng tuy biết bọn chúng đều là con người, nhưng vẫn không hết sợ. Nàng quay đầu đi không dám nhìn, cây trường kiếm trong tay vung lên vẽ ra hai đóa kiếm hoa đâm về phía hai quái nhân đứng ở đầu. Nàng tuy quay đầu không nhìn nhưng kiếm thế đâm ra chính xác lạ thường, hai nhát kiếm đều đâm thẳng vào hai đại huyệt của những người ấy. Hai tên quái nhân nắm giữ trận thế bị kiếm thế của nàng buộc thối lùi đến một bước.
Trần Huyền Sương vừa đánh đã buộc kẻ địch thối lui khiến cho nỗi lo lắng của nàng giảm xuống, nàng lách cổ tay bắt đầu triển khai kiếm chiêu lợi hại, trong chớp mắt đã liên tục đánh ra tám nhát kiếm. Tám nhát kiếm này đã dành hết tiên cơ khiến cho mười hai quái nhân phải luống cuống tay chân, trận thế đã bắt đầu rối loạn.
Thần Chung đạo nhân vừa vận khí điều tức vừa để ý tình hình của Trần Huyền Sương, thấy nàng đánh ra kiếm chiêu rất quái dị, lợi hại, cho nên trong lòng trấn động. Chỉ nghe trong tai vang lên một tiếng hự nhẹ, trước mắt một luồng máu tươi phun ra. Định thần nhìn lại, Trần Huyền Sương toàn thân đầy máu múa kiếm xông vào giữa trận địch. Kiếm chiêu của nàng càng lúc càng kỳ lạ, uy lực của kiếm thế càng lúc càng lớn, mười hai quái nhân đã bị nàng chém chết bốn tên. Lúc này, Vô Ảnh thần quyền Bạch Trác Nghĩa cùng với Tùng Phong, Tùng Nguyệt đều bị cuốn hút bởi kiếm chiêu kỳ lạ của Trần Huyền Sương, quên cả nguy hiểm trùng trùng bên cạnh. Chợt nghe Trần Huyền Sương quát lớn một tiếng, kiếm quang nở rộ, từng đóa ngân hoa bung ra, lại có hai tên quái nhân đã chết ở dưới kiếm.
Bên này Trần Huyền Sương thi triển tuyệt học, phía bên kia Phương Triệu Nam cũng phát huy uy lực, ngăn cản thế tấn công của ba thiếu nữ.
Sau khi Mai Giáng Tuyết ra tay, Ngũ Hành kiếm trận của phái Võ Đang đã bắt đầu rối loạn, Phương Triệu Nam rút kiếm nhảy vọt vào, liên tục đánh ra ba nhát kiếm, giữ vững được Ngũ Hành kiếm trận. Thiếu nữ áo đỏ cười khanh khách:
“Hay lắm!
Ngươi cũng biết giả chết!” nói rồi chém ra xoẹt xoẹt hai kiếm. Phương Triệu Nam xỉa xéo thanh kiếm đánh ra một chiêu Đẩu Chuyển Tinh Di, hóa giải hai nhát kiếm ấy, lật tay lại phóng ra một chiêu Tỳ Bà Biệt Bão, ánh hàn quang lấp lánh, hàng chục điểm ngân tinh tỏa ra, chia nhau đâm vào ba đại huyệt của thiếu nữ áo lam.
Thiếu nữ áo lam vung món binh khí quái dị trong tay đánh ra một chiêu Thiết Thụ Ngân Hoa, vẽ ra một màn hồng ảnh. Chỉ nghe tiếng loong coong vang lên như tiếng kim loại va vào đá, kiếm thế của Phương Triệu Nam điểm ra đã bị chặn lại. Mai Giáng Tuyết thấy võ công của chàng tăng tiến, trong lòng rất mừng, nhưng bề ngoài thì vẫn giữ vẻ lạnh lùng, cây ngọc xích trong tay trái đánh ra một chiêu Họa Long Điểm Tinh, quét tới từ bên trái. Phương Triệu Nam nhủ thầm:
“Nếu mình không đọ với nàng vài chiêu thực sự, chỉ e sẽ khiến cho hai vị sư tỷ nghi ngờ”. Thế rồi mới đánh ra một chiêu kiếm Triền Bím Nam Hải, chiêu kiếm này có thủ lẫn công, chặn lại cây ngọc xích trong tay của Mai Giáng Tuyết, thanh trường kiếm thừa thế đẩy thẳng tới phía trước đâm vào ngực nàng. Mai Giáng Tuyết định dùng cây ngọc xích trong tay phải gạt ra, nhưng một nhát kiếm đã đâm xéo tới, chặn lại kiếm thế của Phương Triệu Nam. Bên tai vang lên tiếng cười của thiếu nữ áo đỏ:
“Thật là một kẻ phụ tình, cả tam sư muội của ta mà ngươi cũng hạ độc thủ như thường ...”.
Kiếm thế trong tay Phương Triệu Nam tăng tốc, liên tục ba kiếm xoẹt xoẹt xoẹt vang lên, ba nhát kiếm lúc nãy đã đẩy lùi thiếu nữ áo đỏ một bước. Thế công của thiếu nữ áo lam và Mai Giáng Tuyết bị Ngũ Hành kiếm trận chặn lại. Sự biến hóa kỳ ảo của Ngũ Hành kiếm trận đã bảo vệ mặt bên cho Phương Triệu Nam, giúp chàng không lo lắng gì. Trong lúc kịch đấu, chợt nghe một tiếng cười lạnh vang lên, một đạo sĩ phái Võ Đang bị cây ngọc xích của Mai Giáng Tuyết đánh rơi trường kiếm, từ mặt bên thiếu nữ áo lam quét ra một kiếm, chém đứt đôi người ấy.
Một người đã chết, Ngũ Hành kiếm trận của năm người họ bắt đầu rối loạn.
Thiếu nữ áo lam thừa cơ xông tới trước hai bước, món binh khí quái dị trong tay đột nhiên triển khai những chiêu số lợi hại, đánh vào thẳng trong trận. Ngũ Hành kiếm trận vốn đã tán loạn, lập tức lúc này trở nên rời rạc. Phương Triệu Nam thầm để ý, thấy các đạo nhân ai nấy đều toát mồ hôi, tay múa kiếm nhưng trông rất gượng gạo, xem ra chỉ cần đánh một lát nữa thôi, đối phương không thi triển độc thủ, bốn người ấy cũng chẳng chống chọi được bao lâu.
Té ra bốn đạo nhân sau một hồi kịch đấu, máu huyết trong toàn thân tăng tốc, độc tính đã phát tác sớm. Phương Triệu Nam thầm thở dài, nghĩ rằng:
“Những người ở đây đều trúng độc, mà mình chẳng hề hấn gì, không biết ngày sau làm sao báo đáp Mai Giáng Tuyết ...” đang suy nghĩ, chợt nghe Trần Huyền Sương kêu lớn:
“Nam ca ca, mau rút lui!”.
Đột nhiên cây phất trần trong tay của thiếu nữ áo đỏ đánh gấp, thế công mãnh liệt vô cùng, miệng thì cười rằng:
“Tam sư muội, lang quân bạc tình, để y lại cũng thêm phiền, nhị sư tỷ sẽ giúp ngươi giết y, giải mối hận trong lòng ...”.
Phương Triệu Nam quát lớn một tiếng, kiếm thế trong tay chợt thay đổi, đánh ra nửa chiêu Xảo Đoạt Tạo Hóa, trong khoảnh khắc, kiếm quang điểm điểm, chia nhau đâm về phía ba thiếu nữ. Chiêu kiếm kỳ ảo, khoáng tuyệt thiên cổ ấy có uy lực rất lớn, Phương Triệu Nam tuy chỉ biết một phần ba chiêu kiếm ấy, nhưng kiếm thế đã khiến cho ba thiếu nữ kinh hãi mà thối lui.
Phương Triệu Nam hạ giọng quát:
“Bốn vị đạo huynh hãy mau rút!” chàng thâu kiếm nhảy vọt một cái thì ra đến cửa Sinh Tử. Chỉ thấy kiếm quang trong tay thiếu nữ áo đỏ và thiếu nữ áo lam lấp lánh, bốn đạo nhân đều đã bị chặt đứt thành hai khúc.
Đang lúc kịch chiến, Phương Triệu Nam quát lớn một tiếng, lại đánh ra chiêu Xảo Đoạt Tạo Hóa ấy, chỉ thấy hàn quang bay lượn, kiếm thế phóng về phía ba thiếu nữ. Mai Giáng Tuyết và thiếu nữ áo lam thấy uy lực của kiếm thế quá lớn, tựa như đã biết lợi hại, lập tức nhảy vọt thối lui. Thiếu nữ áo đỏ thấy chàng thường đánh ra chiêu này ép mình lui, trong lòng chợt sinh ra cảm giác bất phục, thế là nàng không thèm thối lui mà cùng lúc thi triển cây phất trần trong tay trái và thanh kiếm trong tay phải.
Phất trần thì tấn công, trường kiếm thì hất xéo kiếm thế của Phương Triệu Nam ra. Chỉ cảm thấy trong màn quang ảnh di chuyển khắp trời, như có hàng trăm ngàn mũi kiếm cùng lúc đâm tới. Đồng thời, nàng cũng cảm thấy kiếm thế của mình hoàn toàn lọt vào trong màn kiếm quang của Phương Triệu Nam, trong lòng không khỏi kinh hãi, vội vàng thâu kiếm thối lui. Nàng tuy nhanh nhưng cũng đã muộn một bước.
Một mảng ngân hồng lấp loáng lướt qua trước mặt, một lọn tóc rơi xuống. Trong chiêu kiếm này vốn có nhiều biến hóa tinh kỳ, nếu Phương Triệu Nam nhớ đầy đủ kiếm chiêu ấy chỉ e ba thiếu nữ này đã sớm mất mạng dưới kiếm của chàng. Phương Triệu Nam đánh ra một kiếm đắc thủ, lập tức lớn giọng quát:
“Sương muội mau lui!” rồi nắm lấy tay Trần Huyền Sương, xoay người chạy gấp ra phía trước.
Thiếu nữ áo đỏ bị chém đứt một lọn tóc, trong lòng kinh khiếp đến nỗi hồn rời khỏi xác, đứng ngây ra ở cửa, chắn ngang người thiếu nữ áo lam, Mai Giáng Tuyết thì càng có ý trù trừ, cố ý không đuổi theo. Thiếu nữ áo lam nhìn mặt thiếu nữ áo đỏ một hồi, thấy nàng vẫn chưa bị thương, lập tức mắng rằng:
“Nha đầu chết tiệt, còn không mau đuổi theo, đứng ngây ở đó làm gì?”.
Thiếu nữ áo đỏ bị sư tỷ mắng hai câu, bừng tỉnh lại miệng kêu à một tiếng rồi co giò phóng ra phía trước. Thần Chung đạo nhân thấy Phương Triệu Nam và Trần Huyền Sương sau một hồi ác đấu mà vẫn không hề mệt mỏi, trong lòng cảm thấy rất ngạc nhiên. Ông ta giơ ngang kiếm chặn ở cửa cốc, đến khi Phương Triệu Nam và Trần Huyền Sương chạy tới thì lập tức thì thầm hỏi:
“Hai người có cảm thấy trong nội phủ có điều chi khác lạ không?”.
Phương Triệu Nam lắc đầu:
“Không có!”.
Thần Chung hơi suy nghĩ, rồi nói:
“Ta sẽ chặn ở phía sau, hai người hãy bảo vệ hai vị đạo huynh của phái Thanh Thành rời khỏi nơi này”. Rồi cũng không đợi Phương Triệu Nam trả lời, ông ta giơ kiếm xông về phía ba thiếu nữ ấy.
Bạch Trác Nghĩa liên tục đánh ra Vô Ảnh thần quyền, chân lực đã hao phí rất nhiều, cũng biết chất độc đã phát tác, khó chống chọi nổi, thế rồi mới cung tay nói với Tùng Phong, Tùng Nguyệt:
“Hai vị xin hãy cố tương trợ huynh đệ họ Cát, thoát ra khỏi chốn hiểm nguy, huynh đệ sẽ đến giúp Thần Chung đạo huynh một tay ...” nói xong thì tung mình vọt một cái phóng thẳng tới, người chưa hạ xuống đất thì hai quyền đã đấm ra hai đòn Vô Ảnh thần quyền về phía ba thiếu nữ.
Tùng Phong và Tùng Nguyệt vì chưa động thủ với kẻ địch cho nên chất độc phát tác tương đối chậm, biết rằng thời gian quý như vàng, cho nên chỉ thì thầm nói với Trần Huyền Sương và Phương Triệu Nam:
“Chúng ta đi thôi!” nói xong thì co giò phóng về phía trước.
Phương Triệu Nam tuy lo lắng lắm nhưng thấy Tùng Phong và Tùng Nguyệt phóng như tên bay cũng không hỏi nhiều, chỉ vội vàng đuổi theo. Chợt nghe phía sau tiếng kim khí giao nhau vang lên không ngớt trong tai, tựa như đấu rất kịch liệt. Tùng Phong và Tùng Nguyệt vừa chạy vừa ngẩng đầu nhìn thế núi, tựa như tìm lối ra khỏi núi. Trong khoảnh khắc, họ đã đi được mấy dặm đường, trước mắt là một ruộng hoa, hương hoa xộc vào mũi. Đang đi chợt thấy có bóng người xẹt tới, hai thiếu nữ áo xanh lục từ trong bụi hoa xông ra, tay cầm ngang thanh kiếm chặn đường lại.
Tùng Phong đạo trưởng tay trái giữ chắc Cát Vĩ ở trên lưng, tay phải rút thanh bảo kiếm đâm xoạc về phía thiếu nữ đứng ờ bên trái. Thiếu nữ ở bên trái không cần giở kiếm, chỉ thối lui bước, né tránh kiếm thế, còn thiếu nữ bên phải thì chém xéo ra chặn kiếm thế của Tùng Nguyệt lại. Phương Triệu Nam trầm giọng nói:
“Hai vị đạo trưởng hãy để tại hạ đối phó ...” chàng chưa nói xong, Trần Huyền Sương đã xông lên, thanh kiếm trong tay vung lên vẽ ra hai đóa kiếm hoa chia nhau đánh về phía hai thiếu nữ. Người bên phải đánh ra một chiêu Hồi Phong Vũ Điểu xoay ngược thanh kiếm trở lại chặn nhát kiếm của Trần Huyền Sương. Trần Huyền Sương xoay xéo người, lật tay chém xéo ra một chiêu Thiên Ngoại Lai Vân. Kiếm chiêu của nàng vừa thay đổi, chợt một tiếng kêu thảm ngắn ngủi vang lên. Đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy thanh kiếm trong tay của thiếu nữ bên trái từ phía sau đâm xuyên ra trước ngực thiếu nữ bên phải. Té ra nàng thừa thế lách ra sau lưng, đâm ra một kiếm, thiếu nữ bên phải không ngờ đồng bọn lại ám toán mình cho nên không hề phòng bị, bị thanh kiếm đâm xuyên từ sau ra trước, kêu thảm được nửa tiếng thì đã chết ngay tại chỗ. Biến cố ấy khiến cho bọn Trần Huyền Sương, Phương Triệu Nam đều bất ngờ, đứng ngây ra nhìn thiếu nữ áo xanh, chỉ thấy nàng chậm rãi rút thanh trường kiếm ra khỏi người thiếu nữ vừa mới chết, lao vết máu rồi hỏi:
“Ai là họ Phương?”.
Phương Triệu Nam ngạc nhiên:
“Tại hạ họ Phương”.
Thiếu nữ áo xanh nhìn Phương Triệu Nam dò xét rồi nói:
“Ngài có phải tên Phương Triệu Nam?”.
Phương Triệu Nam nói:
“Đúng vậy, sao cô nương biết?”.
Thiếu nữ áo xanh nói:
“Phía trước trạm gác trùng trùng, trong cốc này có một lối ra khỏi núi, nếu các vị muốn thoát khỏi nơi này thì phải từ mật đạo ấy đi ra”.
Phương Triệu Nam nói:
“Cô nương là ai?”.
Thiếu nữ áo xanh hạ giọng đáp:
“Tiểu nữ được lệnh Mai cô nương đến đây, nay thời gian không nhiều, các vị hãy theo tiểu nữ!” rồi co giò tung ra một cước, đá cái xác của đồng bọn vào trong bụi hoa, xoay mình chạy ra phía trước.
Phương Triệu Nam nhìn Tùng Phong, Tùng Nguyệt rồi nói:
“Chạy theo!”.
Mọi người nối đuôi chạy theo sau thiếu nữ áo xanh. Thiếu nữ áo xanh tựa như rất quen thuộc đường lối ở đây, dẫn bọn họ chạy qua ruộng hoa. Lúc này chất độc trong người Tùng Phong và Tùng Nguyệt bắt đầu phát tác. Thiếu nữ áo xanh tựa như rất căng thẳng, tuy đã thấy Tùng Phong và Tùng Nguyệt sắp khó chống chọi nổi, nhưng tốc độ của nàng vẫn không hề giảm.
Phương Triệu Nam trải qua nhiều biến cố, kinh nghiệm cũng tăng lên rất nhiều, chàng ta chạy sát theo sau thiếu nữ áo xanh, thầm vận công chuẩn bị, chỉ cần thấy nàng có điều gì khác lạ sẽ lập tức dùng đòn sấm sét để trừ khử. Chạy được khoảng một bữa cơm, ra khỏi ruộng hoa, thiếu nữ áo xanh quay đầu lại nhìn Tùng Phong và Tùng Nguyệt:
“Hai vị đạo trưởng hãy ráng đợi trong chốc lát, chúng ta đã sắp thoát khỏi chốn nguy hiểm”. Nói xong thì xoay mình chạy vào trong cốc.
Trong tình hình như thế, Phương Triệu Nam tuy hoài nghi nhưng chỉ đành bước theo thiếu nữ áo xanh ấy.
Đây là một sơn cốc đầy cỏ dại, thiếu nữ áo xanh rút kiếm bạt cỏ tiến về phía trước, đi được khoảng hai dặm đường, nàng ngừng lại quay đầu lại nói với Phương Triệu Nam:
“Nếu không bị những người mai phục trong ruộng hoa thấy được, chúng ta coi như đã rất an toàn!”.
Phương Triệu Nam nói:
“Cô nương biết đường này, chả lẽ người khác trong Minh Nhạc không biết ư?”.
Thiếu nữ áo xanh nói:
“Sơn cốc hoang vắng này vốn là một tử cốc ...”.
Phương Triệu Nam nói:
“Đã là tử cốc, cô nương đưa chúng tôi vào chốn tuyệt địa, không biết có ý gì ...”.
Thiếu nữ áo xanh nói:
“Ngài đừng lo, trong sơn cốc này có một miệng núi lửa, nhưng mấy năm gần đây không còn phun lửa nữa!”.
Phương Triệu Nam nói:
“Hay lắm! Ngươi đưa chúng ta vào miệng núi lửa sẽ đỡ tốn sức”.
Thiếu nữ áo xanh rất ít đi lại trên giang hồ, không hề biết Phương Triệu Nam đang nghi ngờ, vẫn tiếp tục nói:
“Mai cô nương bảo dắt các người đến miệng núi lửa, các người sẽ vào núi lửa, đó là cơ hội sống duy nhất ...”.
Phương Triệu Nam nói:
“Núi lửa tuy không còn phun nữa, nhưng nhiệt độ bên trong rất cao, chúng tôi vào e rằng khó sống sót mà bước ra ...”.
Thiếu nữ áo xanh lắc đầu:
“Điều đó thì tiểu nữ không biết, Mai cô nương chỉ bảo tiểu nữ dắt các người đến miệng núi lửa”. Rồi không đợi Phương Triệu Nam trả lời có chịu đi hay không, lập tức xoay người bước về phía trước. Phương Triệu Nam nhìn Tùng Phong, Tùng Nguyệt, hai người bọn họ đang đứng nhắm hờ mắt, mồ hôi thì tuôn xuống như mưa, thần trí đã nửa tỉnh nửa mơ, chẳng còn biết trời trăng gì cả, thầm nhủ rằng:
“Tình thế lúc này là chín chết một sống, chi bằng cứ đến miệng núi lửa xem thử rồi tính tiếp”. Thế rồi mới đi theo sau lưng thiếu nữ áo xanh.
Thiếu nữ áo xanh đi rất chậm rãi, tựa như đang tìm kiếm đường vào miệng núi.
Đi khoảng một dặm nữa, mọi người đã đến một vách núi, chỉ thấy trên vách núi có một sơn động cao khoảng ba thước, rộng khoảng hai thước. Thiếu nữ áo xanh chỉ cửa động nói rằng:
“Chính là đây”.
Phương Triệu Nam thò đầu nhìn tới, chỉ thấy tối đen chứ không biết sâu bao nhiêu, nhưng không hề có cảm giác nóng bỏng. Thiếu nữ áo xanh nói:
“Các vị hãy bước vào, tiểu nữ phải đi thôi”.
Phương Triệu Nam thầm nhủ:
“Nếu nàng ta cố ý dụ mình vào trong sơn động, chắc chắn không cần phải giết chết đồng bọn, có lẽ nàng ta đã thực sự phụng lệnh của Mai Giáng Tuyết mà đến đây”. Chỉ thấy bóng dáng của thiếu nữ áo xanh thấp thoáng rồi biến mất.
Phương Triệu Nam chậm rãi đưa mắt nhìn Trần Huyền Sương, Tùng Phong, Tùng Nguyệt, nhủ rằng:
“Trần Huyền Sương không hề có kinh nghiệm giang hồ, hai vị đạo trưởng Tùng Phong và Tùng Nguyệt xem ra thần trí đã mê loạn, giờ đây chẳng thể bàn bạc được với ai, mình phải quyết định chuyện này ...” chàng đột nhiên cảm thấy trách nhiệm của mình rất lớn lao, sự sống chết của mọi người đều nằm trong tay chàng. Chàng suy nghĩ rất lâu rồi mới quyết định mạo hiểm một lần, chàng quay đầu lại nói với Trần Huyền Sương:
“Huynh đi phía trước dẫn đường, sư muội hãy đi ở sau cuối, hai vị Tùng Phong, Tùng Nguyệt đạo trưởng chỉ e thần trí đã mê loạn khó chống chọi nổi nữa, sư muội hãy chuẩn bị cứu họ”.
Trần Huyền Sương gật đầu:
“Muội biết rồi, huynh hãy yên tâm!”.
Phương Triệu Nam rút kiếm nghiêng người lách vào trong động.
Lúc này hai người Tùng Phong và Tùng Nguyệt chỉ biết bước theo Phương Triệu Nam, trong động tối om, giơ tay ra chẳng thấy năm ngón, Phương Triệu Nam thầm nâng cao cảnh giác, bước đi rất chậm rãi. Chàng cảm thấy ở phía trước có một con dốc đi xuống, chàng đi sâu được khoảng ba mươi trượng nữa, không gian chợt mở rộng, một tràng tiếng ầm ầm vọng vào trong tai. Chàng cảm thấy tiếng vọng ấy lúc ở phía Đông, lúc ở phía Tây, tựa như đang chuyển động, tuy không lớn nhưng chàng có thể nhận ra tiếng động ấy như tiếng sóng vỗ vào bờ. Phương Triệu Nam thầm nhủ:
“Không biết đó là âm thanh gì mà cứ như sóng vỗ, lúc này vẫn còn xa, chỉ có thể suy đoán, khi đến gần không biết đó là cảnh gì ...” chàng chợt nghe Tùng Phong đạo trưởng rên nhẹ một tiếng rồi ngã xuống đất. Phương Triệu Nam rất tinh mắt, sau khi đi một đoạn trong sơn động tối om ấy, chàng có thể nhìn thấy được trong vòng một trượng. Chàng quay đầu lại, chỉ thấy nơi khóe miệng của Tùng Phong đạo trưởng có máu rịn ra, gục đầu trên vách đá. Phương Triệu Nam đưa tay sờ vào mũi ông ta, ông ta đã đứt hơi mà chết. Còn Tùng Nguyệt đạo trưởng ở phía sau lưng ông ta chợt té xoài về phía trước. Trần Huyền Sương đi phía sau, vội vàng đưa tay nắm lấy đạo bào ông ta, Phương Triệu Nam chụp lấy Cát Hoàng. Tùng Nguyệt đạo trưởng hít sâu một hơi rồi nói:
“Huynh đệ bọn họ đều đã bị điểm huyệt đạo, sau khi giải huyệt thì có thể tự bước đi ...” một dòng máu từ miệng trào ra, cắt đứt lời ông ta. Phương Triệu Nam đặt Cát Hoàng xuống, ngầm vận công lực, đặt nhẹ chưởng vào huyệt Thiên Linh của ông ta, thì thầm hỏi:
“Đạo trưởng còn lời gì muốn nói?”.
Tùng Nguyệt đạo trưởng được Phương Triệu Nam đẩy chân khí vào người, đôi mắt đã nhắm tịt đột nhiên mở ra:
“Hai người bọn họ đều đã uống hai viên hộ mệnh kim đơn của phái Võ Đang, chỉ cần giải huyệt đạo, điều tức một lát thì có thể đẩy được độc trong nội phủ ra, trong tay nải đều là tuyệt kỹ của tất cả những người tham gia đại hội Minh Nhạc lần này, đều là truyền cho họ, cần phải cất giữ kỹ càng rồi giao cho họ ...” ông ta thò tay vào áo lấy ra một mảnh thẻ bài bằng đồng rồi nói tiếp:
“Đây là ... tín vật của phái Thanh Thành ... mang vật này sẽ được chưởng môn bổn phái tiếp ...” ông ta nói chưa hết lời thì đã không chống chọi được nữa, lại phun ra hai ngụm máu tươi, hét lớn một tiếng rồi đứt hơi. Phương Triệu Nam thở dài, nói:
“Sương sư muội, cứ buông ông ta ra, ông ta đã chết”.
Trần Huyền Sương nói:
“Tại sao họ chết? ”.
Phương Triệu Nam nói:
“Trúng độc mà chết”.
Trần Huyền Sương nói:
“Chúng ta chẳng phải cũng trúng độc hay sao, sao vẫn còn sống thế này?”.
Phương Triệu Nam nói:
“Chúng ta đã uống thuốc giải độc, nếu không chỉ e còn chết sớm hơn họ!”.
Trần Huyền Sương ngạc nhiên:
“Có phải viên thuốc huynh đã cho muội hay không?”.
Phương Triệu Nam nói:
“Đúng thế ...”.
Trần Huyền Sương nói:
“Ở đâu huynh có thuốc giải?”.
Phương Triệu Nam thầm nhủ:
“Nàng vẫn mãi ghen tuông với Mai Giáng Tuyết, chi bằng đừng cho nàng biết chuyện Mai Giáng Tuyết tặng thuốc”.
Một ý nghĩ lướt qua, thế rồi chàng nói:
“Chính là thiếu nữ áo trắng đã tặng thuốc giải ...” Trần Huyền Sương buông cái xác trong tay, im lặng không nói. Phương Triệu Nam thở dài, nhặt tấm thẻ bài bằng đồng trong tay Tùng Nguyệt đạo trưởng rồi nói:
“Nếu không phải nhờ nàng ta tặng thuốc, e rằng chúng ta đã trở thành hai cái xác lạnh lẽo”.
Trần Huyền Sương vốn im lặng không nói, nghe Phương Triệu Nam bảo thế thì đột nhiên lửa giận bốc lên, cười lạnh nói:
“Nếu biết là thuốc giải của ả, muội thà chết cũng không thèm uống!”.
Phương Triệu Nam thấy thế thì vội vàng lảng sang chuyện khác:
“Hai vị đạo trưởng đã chết, chúng ta hãy dời xác của họ sang một bên rồi giải huyệt đạo cho huynh đệ họ Cát, chao ôi! Không biết hộ mệnh kim đơn của phái Võ Đang có công hiệu hay không ...”.
Trần Huyền Sương nói:
“Hừm! Thuốc giải của người ta không có công hiệu, chẳng lẽ linh đơn của nàng muội muội áo trắng của huynh có công hiệu!” lòng ghen tuông của thiếu nữ này rất ghê gớm, tuy trong cảnh nguy hiểm nhưng vẫn nhớ đến thiếu nữ áo trắng ấy, chẳng chịu buông tha cho Phương Triệu Nam. Phương Triệu Nam nghĩ bụng nếu cứ tranh cãi mãi với nàng chắc chắn sẽ rất căng thẳng, thế rồi chỉ mỉm cười chứ không nói, đỡ vai Cát Vĩ cho y nằm xuống đất. Chàng đặt lòng bàn tay vào huyệt Mệnh Môn của y, rồi dùng chân khí của bản thân thúc đẩy máu huyết cho Cát Vĩ, sau đó mới giải huyệt đạo cho y. Cát Vĩ hít sâu một hơi rồi tỉnh dậy. Trần Huyền Sương thấy Phương Triệu Nam đã giải huyệt đạo cho Cát Vĩ, lập tức cũng giải huyệt đạo cho Cát Hoàng, cười lạnh một tiếng rồi nói:
“Nam ca ca, ai bảo kim đơn hộ mệnh của phái Võ Đang vô ích?”.
Phương Triệu Nam biết nàng vẫn chưa hết giận, vội vàng nói:
“Thần Chung đạo trưởng chịu tặng hai viên tiên đơn hộ mệnh cho hai vị Cát huynh, còn mình thì chịu bị trúng độc, quả thực khí độ hơn người”.
Cát Hoàng, Cát Vĩ sau khi tỉnh dậy mới nhìn xung quanh, hỏi:
“Đây là đâu?” rồi đột nhiên đứng phắt dậy. Hai người vừa tỉnh, thần trí vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, trong động này lại tối như ban đêm, không thấy được cảnh vật trong động cho nên không khỏi kinh hãi. Phương Triệu Nam thì thầm:
“Hai vị Cát huynh vừa mới giải huyệt đạo, trong nội phủ vẫn còn chất kịch độc, không nên cử động bừa bãi, hãy mau ngồi xuống vận khí điều tức, đẩy chất kịch độc ra khỏi nội phủ”.
Cát Hoàng chợt hỏi:
“Cha ta ở đâu?”.
Khi Cát Thiên Bằng bị giết, tuy Thần Chung đạo nhân đã kịp thời điểm huyệt đạo của y, nhưng thảm cảnh ấy đã để lại ấn tượng trong đầu y, y vừa mới tỉnh dậy thì lập tức nhớ đến cái chết của người cha, vì thế mới hỏi câu này.
Phương Triệu Nam thầm lo, nói:
“Hai vị Cát huynh hãy mau vận khí điều tức đẩy chất độc ra khỏi nội phủ, huynh đệ sẽ cho biết tường tận ...” chàng hơi ngập ngừng rồi lại nói tiếp:
“Chúng ta vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, đợi lát nữa hai vị đẩy chất kịch độc ra, chúng ta sẽ lập tức lên đường”.
Huynh đệ họ Cát quả nhiên ngồi xuống, vận khí điều tức.
Công hiệu của hai viên kim đơn hộ mệnh rất lớn, Cát Hoàng, Cát Vĩ vận khí thúc đẩy dược lực, lập tức cảm thấy ở nơi Đơn Điền có một luồng khí nóng xông lên, cả hai há mồm nôn ra một hồi, tất cả những thứ trong bụng đều đã ra ngoài.
Phương Triệu Nam không biết hai người nôn là do hiệu lực của viên kim đơn, lúc đầu còn lo lắng, sau thấy hai người dần dần khỏe lại, nhắm mắt ngồi yên mới yên tâm, hạ giọng nói với Trần Huyền Sương:
“Sương muội có đem theo đồ ăn không?”.
Trần Huyền Sương cười nói:
“Huynh đã đói ư?”.
Phương Triệu Nam lắc đầu:
“Không phải, sau khi họ nôn mửa, bụng sẽ cảm thấy đói, e rằng khi tỉnh dậy sẽ phải ăn, nhưng thức ăn đã nhiễm độc, chi bằng hãy ném đi”.
Trần Huyền Sương lần này không cãi lại, thế là lấy đồ ăn trên người ném đi.
Phương Triệu Nam mỉm cười:
“Lần này muội thật ngoan!”.
Trần Huyền Sương chậm rãi đứng lên, bước tới ngồi xuống bên cạnh chàng, dịu dàng nói:
“Nam ca ca ...”.
Vừa nói được ba chữ, chợt nghe một tiếng ầm vang lên, một luồng khói dày đặc từ phía sau xông tới, họ cảm thấy giống như trong lò hấp, toàn thân nóng nực, mồ hôi tuôn đầm đìa. Luồng gió nóng ấy thổi đến rất nhanh, nhanh đến nỗi họ không kịp vận khí chống cự. Phương Triệu Nam vội vàng hít một hơi, định vận khí chống lại luồng gió nóng ấy, sau đó đưa huynh đệ họ Cát chạy thoát khỏi nơi này. Nào ngờ luồng gió nóng có cả khí lưu hoàn xông thẳng vào nội phủ, chàng vội vàng thổi hơi vừa mới hít ra. May mà luồng gió nóng đến nhanh, đi cũng nhanh, trong chốc lát đã biến mất.
Phương Triệu Nam đưa tay lau mồ hôi trán, hạ giọng hỏi:
“Hai vị có sao không?”.
Huynh đệ họ Cát mở mắt ra, đáp rằng:
“Không sao cả”.
Sau một hồi nôn mửa, chất độc trong người họ đã bị đẩy ra quá nửa, lại sau một hồi tịnh tọa điều tức, nguyên khí đã hồi phục rất nhiều, khi mở mắt ra thì đã thấy cảnh vận xung quanh.
Trần Huyền Sương mỉm cười:
“Nam ca ca, muội đã nghĩ ra ...”.
Phương Triệu Nam trong một lúc cũng chẳng hiểu nàng muốn nói gì, cho nên ngạc nhiên hỏi:
“Muội nghĩ ra điều gì?”.
Trần Huyền Sương nói:
“Thiếu nữ áo trắng ấy chẳng thích huynh tý nào cả, cho nên mới bảo người dắt huynh vào núi lửa để chúng ta bị thiêu chết!”.
Phương Triệu Nam im lặng không nói, lòng thầm nhủ:
“Nghe cũng có lý ...” chợt giật mình, một ý nghĩ khác hiện lên trong đầu:
“Nếu nàng muốn hại chúng ta, đâu cần phí nhiều công sức như thế, lúc nãy mình và Sương muội đều đã trúng độc, nàng cần gì phải đưa thuốc giải?..”.
Chỉ nghe Trần Huyền Sương tiếp tục nói:
“Nàng ta đối đãi với huynh như thế, muội có thể yên tâm”. Nói xong thì mỉm cười, chậm rãi dựa vào lòng Phương Triệu Nam.
Cát Vĩ chợt thở dài một tiếng:
“Đại ca, đệ vẫn còn kịp nhớ, hình như cha đã bị thương trong Luân Hồi điện dưới kiếm của thiếu nữ áo đỏ”.
Cát Hoàng nói:
“Hình như huynh cũng thấy cha bị thương trong tay ba ả yêu nữ ấy, nhưng chưa thấy rõ thì đã bị người ta điểm huyệt đạo ...”.
Y thở dài, quay đầu nhìn Phương Triệu Nam:
“Dẫu cho đã xảy ra chuyện gì, nếu Phương huynh biết được xin hãy nói thẳng, việc đã đến nước này, chúng tôi cũng chẳng hề trách chi”.
Phương Triệu Nam thầm suy nghĩ, sau đó mới nghiêm mặt nói:
“Thần Chung đạo nhân đã tặng hai viên kim đơn của phái Võ Đang cho hai vị dùng, giữ lại tính mạng của hai vị, lòng dạ ấy thật bao la. Sau khi tặng thuốc xong, ông ta lại bảo cao thủ trong toàn trường viết lại tuyệt kỹ, truyền cho hai vị, nếu hai vị phụ tấm lòng ấy, chỉ e Thần Chung đạo nhân chết xuống dưới chín suối cũng khó nhắm mắt”.
Cát Hoàng, Cát Vĩ đồng thanh nói:
“Phương huynh hãy yên tâm, huynh đệ chúng tôi sẽ không phụ ơn cứu mạng của Thần Chung đạo nhân”.
Phương Triệu Nam nói:
“Hai vị thật sự có khí độ như thế, không những tấm lòng tặng thuốc của Thần Chung đạo nhân không uổng phí, mà tuyệt kỹ trong võ lâm cũng được bảo tồn, không đến nỗi thất truyền ...” chàng hơi ngập ngừng rồi lại nói tiếp:
“Hai vị thấy không sai, lệnh tôn quả thực đã chết ...”.
Cát Hoàng, Cát Vĩ đều cảm thấy đau lòng, nước mắt tuôn ra, nhưng hai người vẫn cố nén nỗi đau ấy, đưa tay lau nước mắt trên mặt, chẳng nói chẳng rằng gì cả.
Phương Triệu Nam thở dài một tiếng rồi nói tiếp:
“Không những lệnh tôn gặp nạn, ngoài bốn người chúng ta, chỉ e tất cả những võ lâm cao thủ dự đại hội Minh Nhạc lần này chẳng ai sống sót mà quay về ...” rồi chàng kể lại một lượt cuộc ác đấu kịch liệt trong Luân Hồi điện. Chàng chép miệng nói:
“Thần Chung đạo nhân đã chọn hai vị, tặng cho linh đơn, kêu gọi tất cả những người ở Luân Hồi điện trước khi chết ghi lại tuyệt kỹ của mình rồi truyền cho hai vị. Vì thế các vị lão tiền bối không ai giấu giếm cả, nay hai vị được mọi người mong mỏi, mong đừng phụ tấm lòng yêu mến nhân tài của anh hùng trong thiên hạ”.
“Tiểu đệ, chúng ta hãy đến bái di thể của Tùng Phong, Tùng Nguyệt đạo trưởng để tỏ chút lòng kính trọng”.
Thế rồi hai người sánh vai quỳ xuống trước thi thể của Tùng Phong, Tùng Nguyệt, rồi lạy ba lạy.
Phương Triệu Nam chỉ tay nải bên cạnh nói:
“Trong tay nải này toàn là tuyệt kỹ võ công của các vị tiền bối ghi lại, hai vị hãy giữ cho kỹ, mỗi mảnh áo mỗi khúc gỗ ở đây nếu mất đi thì công phu của họ sẽ bị thất truyền”.
Cát Hoàng mở tay nải, chia chuôi kiếm và mảnh vải áo thành hai phần, đưa cho em trai mình một nửa, còn một nửa thì buộc chặt lên người:
“Nếu huynh đệ chúng tôi gặp bất trắc, Phương huynh hãy lấy những thứ này ra cất giữ, đừng để lọt vào tay kẻ địch”. Nói xong thì đứng dậy, sải bước chạy ra ngoài. Phương Triệu Nam ngạc nhiên kêu:
“Cát huynh dừng bước, huynh định đi đâu?”.
Cát Hoàng quay đầu nói:
“Nhân lúc này chúng ta vẫn còn sức, hãy tìm cách xông ra khỏi Minh Nhạc, nếu ở lâu trong này, đến khi đói đến rã rời, há chẳng phải đánh bó tay chịu trói hay sao?”.
Phương Triệu Nam nói:
“Ra khỏi hang này cũng chẳng có hy vọng thoát khỏi Minh Nhạc, nay chúng ta hãy tìm sự sống trong cái chết, chỉ mạo hiểm tiến sâu vào, có lẽ sẽ tìm ra được lối khác”.
Cát Vĩ chậm rãi bước tới, nói:
“Luồng khói vừa rồi rất nóng, người bình thường không thể chịu nổi ...” y hơi ngập ngừng rồi nói:
“Có lẽ nội công của Phương huynh tinh thâm đã đạt đến cảnh giới hàn nhiệt khó xâm, nhưng huynh đệ thì không chịu nổi, huống chi đi sâu vào chưa chắc có lối ra. Chi bằng cứ xông ra khỏi hang này ...”.
Phương Triệu Nam không kể lại chuyện Mai Giáng Tuyết đã sai người dắt vào trong động, chỉ e lại khiến cho Trần Huyền Sương nổi lòng ghen tuông, nhưng chàng tin rằng Mai Giáng Tuyết không cố ý đưa mình vào chốn tuyệt địa. Đó là một cảm giác không thể nói ra được, chàng tựa như đã rất tin tưởng Mai Giáng Tuyết. Chàng cảm thấy nàng thiếu nữ tuyệt sắc ít bao giờ nở nụ cười này có một một tình yêu sâu sắc với mình, chỉ là nàng đã giấu trong lòng, còn Trần Huyền Sương thì thể hiện rất mãnh liệt, yêu ghét rõ ràng, chàng có thể cảm nhận được tình yêu chân thành từ sự lạnh nhạt của nàng. Cảm nhận ấy khiến cho Phương Triệu Nam nảy sinh lòng tin vô bờ bến, chàng tin rằng có thể tìm ra được lối thoát hiểm. Chàng suy nghĩ một lúc lâu mới chậm rãi ngẩng đầu lên:
“Trước mắt chỉ có hai còn đường, dù đường nào cũng khó khăn lạ thường, hy vọng sống mong manh, ra khỏi động này chắc chắn sẽ bị cao thủ Minh Nhạc bao vây, dù cho chúng ta may mắn thoát khỏi vòng vây, kẻ cường địch cũng sẽ đuổi theo không rời ...”.
Cát Vĩ nói:
“Ý của Phương huynh là ...”.
Phương Triệu Nam nói:
“Theo ý của huynh đệ, xông ra khỏi vòng vây, chi bằng đi sâu vào trong núi thử xem, có lẽ có hy vọng sống”.
Cát Vĩ hơi trầm ngâm:
“Nếu núi lửa phát nổ, chúng ta làm sao chống cự nổi ...”.
Phương Triệu Nam nói:
“Núi lửa này đã lâu không còn phun lửa, nếu đi sâu vào đương nhiên sẽ rất nguy hiểm, nhưng theo huynh đệ thấy, cũng chính vì nguy hiểm muôn phần mới có hy vọng, vạn nhất núi phát nổ, chúng ta cũng sẽ chôn thân ở đây nhưng người trong Minh Nhạc cũng chẳng tránh được số phận này, nếu quả thật như thế, chết có gì đáng tiếc?”.
Cát Vĩ trầm ngâm một hồi rồi nói:
“Phương huynh nói không sai, nếu đây đã là tia hy vọng duy nhất, chúng ta cũng đành mạo hiểm một phen”.
Phương Triệu Nam đứng phắt dậy:
“Không t
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT