Tuy rằng đêm qua kế hoạch thất bại, nhưng triệu giai nho vẫn không nản lòng, thuốc biến lớn lần trước là do hắn pha hơi loãng, màu hơi nhạt ( màu hồng phấn ) , lần sau phải chú ý hơn mới được.
Đứng trên nóc nhà, triệu giai nho nắm tay giơ lên cao hô to: “Ta sẽ không bỏ cuộc! Ta nhất định phải thành công ~!”
Không biết nên gọi Triệu Giai Nho là thiên tài là hay đồ ngốc, nhưng bất luận hắn là thiên tài hay đồ ngốc, suy nghĩ trong đầu hắn người thường khó có thể hiểu được.
“Ha hả, tiểu lão gia tinh thần thật tốt a ~~”
“Ai ~ đúng là tuổi trẻ.”
“Bất quá tình hình của thiếu gia xem ra không tốt lắm, đại khái là sợ hãi.”
“Không sao ~ không sao ~ ta lần trước có đi lên chùa xin bùa rồi, đợi lát nữa nói Phúc Thúc đốt cho thiếu gia uống là ổn thôi.”
“Ân? Hình như Phúc Thúc không có ở đây!”
“Vù vù ~ ta đều đã quên, hiện tại là Trung thu đêm trước nha. Không biết người đi chơi với Phúc Thúc là ai? Trông họ cực kì thân mật luôn!”
“Nhất định là người yêu của hắn rồi! ”
“. . . . . . Hư, phúc thúc đã về, chúng ta nhanh mau ra tra khảo hắn đi.”
Ngày nào cũng vậy, thật mệt mỏi a, cái nhóm người bất bình thường đó đúng là không bao giờ sợ thiếu chuyện để xem . . . . . . ( cầu an cho Thúc Phúc ). . . . . . Ân khụ! Tóm lại, một ngày bình an cũng trôi qua, làm cho buổi tối đầy mong chờ rốt cuộc đã đến (cầu an cho Triệu Nam Phúc).
[end]
=========================
Không hiểu sao đọc xong hết bộ ta nghi em Nho là công quá @.@!
Em cứ chế thuốc biến lớn kiểu này, anh Phúc làm quái nào đè ẻm xuống được nhỉ?