- Ừ, họ tẩm nhiều ớt trông sợ thôi chứ cũng không cay lắm thật. Tớ nhớ hồi lớp mình đi Sơn La còn có món gì cay hơn mà cậu vẫn ăn như không, món gì ý nhỉ… à đúng rồi, chẳm chéo và măng ngâm ớt.

- Ừ, chẳm chéo và măng ngâm ớt – Quỳnh gật gật đầu, giọng nói và thái độ không thể phẳng lặng, máy móc hơn.

Nụ cười của Trang hơi nhạt đi, dù có vô tâm đến mấy, cô cũng không thể không nhận ra vẻ bình thường một cách cực kỳ bất thường của Quỳnh. Đúng lúc đó món tiếp theo được bưng tới, mọi sự chú ý lại được dồn vào bàn ăn. Mãi một lúc sau Trang mới trở lại câu chuyện dang dở với Quỳnh. Cô cố gắng tìm thêm một chủ đề liên quan đến cả hai:

- Cậu nhớ thằng Trung lớp mình không? Nguyễn Trung ý. Nó học thêm một bằng quản trị kinh doanh bên trường cậu đấy, không biết cậu có gặp bao giờ không?

- Tớ không để ý lắm. – Quỳnh nghĩ mấy giây rồi mới trả lời. Hình như nhờ món cơm trộn nóng hổi tiếp thêm một chút sức sống, cô đã có thể ngẩng lên nhìn Trang – Cậu thì sao?

- Ôi, chuyện của tớ thì chán chết…

- Nghe giang hồ đồn – Lân đột nhiên xen vào, nháy nháy mắt về phía Cúc Anh – Trang mở shop hàng xách tay trên phố hả?

- Em ra trường chẳng biết xin việc chỗ nào, lại sẵn tí tiếng Trung ngoại ngữ hai, nên vay tiền bố mẹ mở cái shop bán đồ Quảng Châu thôi ạ. May mà chị dâu em đợt đấy chịu khó up lên Muare nên sau nửa năm cũng hoàn được vốn.

Câu chuyện thời trang lúc đầu giờ sáng bắt đầu được phe phụ nữ tua lại, với những lời kể của người trong cuộc. Mấy đại diện phái mạnh thì bắt đầu nói chuyện về mùa bóng mới ở châu Âu. Không khí bữa ăn mừng nhân viên mới thật hài hoà, vui vẻ. Quỳnh vươn tay vét nốt mấy miếng cháy cơm trộn dưới đáy chiếc nồi gang. Lẽ ra, cô phải thấy chạnh lòng đôi chút vì thái độ của mọi người dành cho hai nhân viên mới lần này thân thiện hơn hẳn so với khi cô vừa vào làm và tự hỏi tại sao lại thế. Nhưng hiện tại, tất cả những gì cô cảm nhận được chỉ là hơi nóng và vị mặn của cơm. Dù sao thì hai cảm giác ít ỏi này cũng khiến đầu óc trống rỗng của cô có cái cớ hợp lý để chậm rãi vận hành.

Thật tiếc, đúng lúc Quỳnh bắt đầu nghĩ rằng bữa ăn này và cả khoảng thời gian gần một tháng phía trước sẽ cứ trôi qua lững lờ và có thể gọi là bình yên như thế, thì Trang lại sực nhớ ra một chuyện mà cô nghĩ là cực kỳ liên quan và có thể khiến cô bạn cùng lớp cũ trở nên cởi mở hơn. Trang khẽ chạm vào người Quỳnh, nói không to không nhỏ:

- À, hôm trước mẹ cái Phương đến mua hàng của shop tớ đấy. Bác ý bây giờ trông khác lắm, béo hơn, bác ý cứ đòi thử mấy cái áo size M rồi cuối cùng…

Quỳnh nắm chặt cán thìa, gần như bất động. Cô nhìn Trang nhưng không còn nghe thấy lời nào nữa. Giữa quán ăn đông người, cô lại cảm thấy mình rơi vào một khoảng không gian hoang vắng im lìm.

Cả phòng vừa ăn vừa trò chuyện nhẩn nha nhưng cũng chỉ hơn một tiếng là xong bữa trưa. Ai đó đề nghị sang bên đường uống cà phê nhưng không được mọi người tán thành, tất cả quay về toà soạn, tranh thủ chợp mắt hoặc vào Facebook thu hoạch rau củ hay mua đồ cho pet. Quỳnh không ngủ trưa, cũng chẳng chơi game, thậm chí cũng không tựa vào lưng ghế, cứ ngồi thẳng đơ như tượng, thẫn thờ nhìn ảnh nền Windows trên màn hình. Chợt điện thoại của cô rung lên một nhịp ngắn. Quỳnh cầm nó lên, ngó đăm đăm vào dấu hiệu báo tin nhắn như thể nó là của ai đó để quên.

Một lúc sau, khi màn hình máy tính trước mặt đã chuyển sang chạy screensaver và người ngồi chếch phía sau cô đã bị một cuộc điện thoại nội bộ gọi đi, cô mới chậm rãi cầm lấy máy. “Em ra cho cauthang, toi hoi mot chut”, tin nhắn không dấu mà hầu như ai cũng có thể luận được một cách dễ dàng này bỗng nhiên biến thành một thứ ngôn ngữ xa lạ với Quỳnh. Cô không chọn reply hay delete, chỉ mân mê dãy phím bấm một cách vô thức.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play