Mấy ngày nay, quả thật cô không khác gì phế nhân, mặc dù đến giờ nên đi làm, cô vẫn sẽ ra cửa đi làm, nhưng ngồi ở phía sau bàn làm việc, lại không chú ý ngẩn người, các bạn tốt ở một bên thấy vậy thì rất lo lắng, nhưng cũng không nói gì, đối mặt với tình tiết bất ngờ biến chuyển như vậy, chắc chắn não đại của họ cũng hỗn loạn như cô, có thể nói gì đây?

Mỗi ngày, Hoắc Duyên Lãng đều sẽ gửi tin nhắn cho cô, chỉ có ba chữ đơn giản —— thật xin lỗi, hiển nhiên, anh ý thức được hiện tại không nên nói thêm gì, trước tiên xin lỗi làm cô dao động mới là thượng sách.

Mấy ngày trôi qua, tâm tình kích động của Âu Dương Hỉ Nhi đã gần như từ từ ổn định lại, thật ra thì, chuyện này đối với cô mà nói cũng không phải là vấn đề không thể tha thứ, mà là càng suy nghĩ sâu hơn, khoảng cách tồn tại giữa bọn họ, nội tâm cô đang đánh nhau;

Khi thân phận của anh được công bố, rất nhiều vấn đề thực tế sẽ xuất hiện.

Vòng chặt khăn quàng cổ bằng len trên cổ, Âu Dương Hỉ Nhi đi ra khỏi trạm xe điện ngầm, sau đó, cô liền nhìn thấy anh, đứng lặng hồi lâu trong gió lạnh, tuy nhiên nó lại chói mắt như vậy ấm áp như vậy.

"Anh đoán em vốn không có dọn nhà." Hoắc Duyên Lãng cố nén dục vọng xông tới ôm lấy cô, mấy ngày nay trong đầu không ngừng lặp lại lời của cô..., cô nói anh không được đi theo cô nữa, nếu không cả đời này sẽ không để ý tới anh, đầu óc càng ngày càng tỉnh táo, cũng càng ngày càng minh mẫn, phát giác rất có thể anh đã bị chơi xỏ, làm sao cô có thể trong mấy ngày ngắn ngủi liền dọn nhà!

Lúc đó anh nôn nóng đến mức thần trí không tỉnh táo, hoàn toàn không ngờ cô lại tạo ra dấu hiệu giả để lừa gạt, khó trách lại nói tình yêu sẽ làm người thông minh biến thành ngu ngốc.

Âu Dương Hỉ Nhi không để ý tới anh, đi thẳng về hướng nơi đang sống, cô đã sớm nghĩ đến chuyện này, làm gì có người nào nói dọn nhà liền dọn nhà, nếu anh chịu động não một chút, không khó phát hiện đây là dấu hiệu giả, đúng là lúc đó không tìm được phương pháp tốt hơn, nghĩ thầm có thể lừa gạt mấy ngày thì mấy ngày, có lẽ sâu trong nội tâm, cô hi vọng anh sẽ phát hiện.

"Tức giận rất dễ có nếp nhăn, em đừng hành hạ khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của em nữa." Bởi vì không xác định được cô khi nào trở lại, lại lo lắng bắt hụt, chưa tới năm giờ anh đã canh giữ ở cửa ra của trạm xe điện ngầm.

"Tôi cũng không có bảo anh ở chỗ này chờ tôi."

Thật tốt quá, cô có phản ứng, xem ra sự trừng phạt anh phải chịu sắp kết thúc rồi. "Đúng, tự anh cam tâm ở chỗ gió lạnh này chờ em, em có thể xem xét anh như vậy có mấy phần thật lòng, không cần lại tức giận với anh."

"Nếu như tôi nói không!"

"Em có quyền nói không, nhưng mỗi ngày anh đều làm cho em vui vẻ cười to, em hứa sẽ cho anh một nguyện vọng, bây giờ anh muốn em thực hiện."

"Một tháng rồi sao?"

"Đâu chỉ một tháng, em cẩn thận tính tính toán toán, sợ rằng số lần anh làm cho em vui vẻ cười to đã hơn trăm lần."

Âu Dương Hỉ Nhi trừng mắt liếc anh một cái, chuyện này vốn là nói đùa, không phải là anh đã sớm tính toán tốt lợi dụng chuyện này để đổi lấy sự tha thứ của cô? Thôi, ai bảo cô bị anh ăn đến gắt gao. "Được rồi, sẽ không tính toán chuyện anh lừa gạt tình cảm của tôi nữa."

Lúc này bọn họ đã đi vào cao ốc, cô lễ phép gật đầu chào bảo vệ, Hoắc Duyên Lãng giống như lo lắng bảo vệ không nhìn thấy, hăng hái nhiệt tình phất tay chào hỏi, bảo vệ nhìn thấy anh thì ngẩn ra, rồi hiểu ý cười thầm, cô thấy thế thật muốn đào một cái hang mà chui xuống đất.

Vội vàng ấn nút thang máy lên lầu, cửa thang máy vừa mở, cô kéo anh đi nhanh vào thang máy, ấn xuống lầu bảy và nút đóng cửa, cửa thang máy đóng, bắt đầu đi lên.

"Em vội vàng như vậy làm gì? Chúng ta có thời gian cả đêm." Hoắc Duyên Lãng mập mờ dùng đôi mắt xinh đẹp phóng điện với cô.

Âu Dương Hỉ Nhi vội vàng buông tay anh ra, nhảy sang bên cạnh, giữ một khoảng cách để tránh tâm tình bị anh làm ảnh hưởng, cô hắng giọng một cái, nói rõ lập trường của mình. "Mặc dù tôi tha thứ chuyện anh lừa gạt, thế nhưng không có nghĩa là chuyện gì cũng không xảy ra."

"Là ý gì?" Híp mắt lại, anh có một dự cảm xấu.

"Anh đã không phải là Hoắc Duyên Lãng mà tôi biết."

Trong nháy mắt ánh mắt của anh trở nên âm trầm, nhưng mà một câu anh cũng không nói, cho đến khi cửa thang máy mở ra, anh đi ra khỏi thang máy, đồng thời đưa tay ra nói: "Lấy chìa khóa ra."

Cô không biết mình nghe lời giao chìa khóa ra làm gì, mới vừa rồi khí thế của cô vẫn còn rất dâng cao, tại sao mới đó đã trái ngược?

Bước vào nhà trọ, vừa đóng cửa, cô lập tức bị anh đè trên cánh cửa, mới há miệng ra, muốn lên tiếng hỏi anh làm cái gì thì anh đã cuồng liệt chặn miệng của cô lại, môi lưỡi ngang ngược bú mút dây dưa.

Anh thủy chung vẫn là anh —— Hoắc Duyên Lãng, tùy hứng phách lối, kiêu căng ngạo mạn, tuy nhiên lại là người đàn ông cô mê luyến thật sâu.

Vốn không nên đáp lại, lại không kiềm lòng được xa vào trong đó, anh là anh túc, cô không thể không nghiện.

Đầu anh vùi vào cô cổ, ngang ngược tuyên bố: "Anh mặc kệ, em phải có trách nhiệm với anh!"

"Tôi ngay cả anh là thần thánh phương nào cũng không rõ, anh lại không biết xấu hổ muốn tôi phụ trách."

Chuyện này quá đơn giản, tự giới thiệu mình lần nữa là được, anh kéo cô ngồi xuống sofa.

"Hoắc Duyên Lãng, sinh ra trong một hạnh lâm thế gia, đứng hàng con út, phía trên có ba người chị gái, hưởng hết cưng chiều, năm hai mươi hai tuổi quyết định thành lập Hoắc công nghệ sinh học, cả nhà phản đối, không cách nào tưởng tượng được người ham chơi như anh có thể ngồi ở phòng họp ra lệnh cho một đám chủ quản còn lớn tuổi hơn anh, bỏ vốn nhiều nhất chính là chị cả, anh không thể có quá nhiều ý kiến, cuối cùng chỉ có thể ngồi trên chức vị ‘tổng giám đốc trong bóng tối’."

Mặc dù bản thân anh giới thiệu hời hợt, nhưng mà Âu Dương Hỉ Nhi đã ý thức được anh sinh ra ở một gia đình rất ưu tú, mà anh càng là người nổi bật trong đó, một người đàn ông không nên để cho cô đụng phải.

Đột nhiên cô cảm thấy có chút bi thương, có lẽ đối mặt với "Ngưu Lang “tiểu bạch kiểm”" vẫn còn thoải mái dễ dàng hơn vị "tổng giám đốc trong bóng tối" này nhiều.

"Anh được xem như là phú gia công tử trong miệng người khác sao?"

"Người ta nói phải thì phải, nói không phải thì không phải, chuyện như vậy tuyệt không quan trọng."

Sai rồi, làm sao lại không quan trọng, chẳng lẽ anh không có cảm thấy sự chênh lệch giữa bọn họ sao?

"Em hẳn không muốn lấy cớ phú gia công tử này vạch rõ ranh giới với anh chứ?!", anh đã từ trên mặt cô nhìn ra ý nghĩ trong nội tâm của cô.

"Tôi không thích có quan hệ với người nhà có tiền, những gia đình phép tắc vừa nhiều vừa rắc rối, có lẽ mấy ngày nữa, người nhà của anh sẽ chạy tới hưng sư vấn tội, giống như tình tiết sẽ diễn ra trong phim truyền hình dài tập, cho tôi tiền, bắt tôi rời khỏi anh. Tôi không muốn làm nữ chính đáng thương tội nghiệp."

"Em nghĩ rằng hai chúng ta đang diễn phim nhiều tập sao?"

"Phim nhiều tập chính là ảnh thu nhỏ của thực tế."

"Anh nói cho em biết N lần, không cần xem những bộ phim nhiều tập không có dinh dưỡng đó, đầu óc cũng trở nên không bình thường, còn nữa, em cho rằng có thể dùng những tình tiết thối nát này ném anh đi sao?"

"Tôi đâu có bản lĩnh ném anh đi, nhưng mà tôi nhận rõ sự chênh lệch tồn tại giữa chúng ta." Cô cực kỳ đúng lý hợp tình, nhưng tại sao lại cảm thấy càng ngày chân càng đứng không vững? Đúng vậy, chuyện này là dĩ nhiên, bất luận kẻ nào ở trước mặt anh cũng sẽ rất tự nhiên mặc cho anh giẫm ở dưới lòng bàn chân.

"Nếu biết không có bản lĩnh ném anh đi, em hãy cam chịu số phận đi."

"A Lãng......" Cô đột nhiên bị anh ôm vào trong ngực, thật chặt, giống như sợ cô sẽ biến mất, anh như vậy khiến cho cô không có sức chống đỡ, cô phóng khoáng sao?

"Em rất đáng ghét!" Tại sao có thể dễ dàng buông tha như vậy? Cho dù gặp phải khó khăn, cô cũng nên cùng anh cố gắng, giống như anh, ai cũng đừng nghĩ đến chuyện kéo cô ra xa anh, cô là của anh, đời này kiếp này.

Giờ phút này, cô thật sự không biết nói gì thì tốt, phải nói như thế nào cho anh hiểu, không phải cô sợ cùng anh đối mặt khiêu chiến với khó khăn, mà là sợ mình quá yêu anh.

Cho tới nay, trái tim cô đều xoay quanh mẹ, chưa từng nghĩ tới cô sẽ yêu một người đàn ông như vậy, yêu đến mức bản thân mình cũng cảm thấy sợ, cô có thể mất đi chính mình vì người đàn ông này hay không?

Đã từng có người nói, ý thức về bản thân của cô quá mạnh mẽ, cô tự tạo ra một phòng tuyến ở trước mặt chính mình, cấm vượt qua, nhưng Hoắc Duyên Lãng lại phá vỡ khuôn phép mà cô đặt ra, một lần lại một lần, tầng tầng lớp lớp phòng tuyến mà cô vạch ra, lại liên tục bị phá vỡ, gần đây cuối cùng cũng bị anh chui vào trong tim, một ngày nào đó, rất có thể cô ở trước mặt anh cái gì cũng không còn.

Cô hy vọng mình có thể không yêu anh như vậy biết bao, vào lúc này cũng sẽ không khiến cho hai người khổ sở như vậy.

Mặc dù cô từng nói những lời như thế, nhưng mà lúc đó tuyệt không ngờ lời dự đoán sẽ linh nghiệm, hơn nữa còn tới nhanh như vậy.

Nhìn chằm chằm Hoắc Tình Hương thanh thế (âm thanh + tư thế) oai nghiêm mang theo vài người trực tiếp đánh đến phòng làm việc, Âu Dương Hỉ Nhi thật sự sợ đến choáng váng, dĩ nhiên phản ứng của Tần Tinh Tinh và Lý Tịnh Á cũng không tốt hơn là bao, đây là tình huống gì?

"Xin chào, chắc cô còn nhớ rõ tôi, tôi là Hoắc Tình Hương chị cả của Dominic, còn vị ở bên cạnh chính là Kỷ Vân chị họ của Dominic, đột nhiên viếng thăm. Vô cùng xin lỗi, xin tha thứ cho sự thiếu lễ phép của chúng tôi." Hoắc Tình Hương rất ưu nhã cúi người, nhưng ngay sau đó, cô liền tự động ngang nhiên kéo Kỷ Vân ngồi xuống trước bàn hội nghị. 

Vị Kỷ Vân này không phải là người phụ nữ thúc đẩy quan hệ của cô và Hoắc Duyên Lãng sao? Cô là chị họ của Hoắc Duyên Lãng?

Bây giờ, cô đã hiểu rõ mọi chuyện, hơn nữa vô cùng đồng tình với Hoắc Duyên Lãng, có lẽ mỗi lần anh đều phải đảm nhận chức vị bạn trai của chị gái.

"Xin hỏi hai vị muốn uống trà, hay là uống cà phê?" Lý Tịnh Á là người đầu tiên phản ứng, cho dù họ đến đây với ý đồ gì, vẫn là khách.

"Hai chúng tôi đều uống trà, nếu như có trà Hoa Nhài thì tốt."

Ngay sau đó Hoắc Tình Hương quan sát bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, sau khi Lý Tịnh Á bưng hai tách trà Hoa Nhài lên, cô nói tiếng cám ơn, tiếp theo vẫy tay gọi người hầu đứng bên cạnh cửa lại, họ nhanh chóng đi tới, rối rít bày đồ cầm trên tay trên bàn, sau đó cúi người rời đi.

"Các cô cũng ngồi đi." Hoắc Tình Hương chỉ vào ghế dựa bên cạnh.

Tình huống như thế thật quỷ dị, có chút không rõ rốt cuộc ai mới là chủ.

Nhìn bộ dạng các cô không giống như là đến phá rối, nhưng Âu Dương Hỉ Nhi cũng sẽ không lạc quan cho rằng các cô tìm tới cửa để nói chuyện phiếm kết giao bạn bè.

Đi tới ngồi xuống, cô vốn không có gì phải sợ, có câu nói binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, nếu như họ muốn hưng sư vấn tội, chỉ sợ trước đó phải giải quyết Hoắc Duyên Lãng.

"Xin hỏi hôm nay hai vị tới vì chuyện gì?"

"Những vật này là quà tặng người nhà của chúng tôi muốn tặng cho cô." Hoắc Tình Hương bắt đầu chỉ đích danh mỗi một phần quà tặng, ông nội bà nội ở nước Mỹ, cha mẹ nhà họ Hoắc, chị hai nhà họ Hoắc, chị ba nhà họ Hoắc. Dĩ nhiên còn có của cô, mặc khác là ông ngoại bà ngoại, cô, dì...... Nói tóm lại, gần như tất cả người thân của Hoắc Duyên Lãng đều chuẩn bị.

"À, thật xin lỗi, tại sao muốn tặng quà tặng cho tôi?" Tình huống như thế thật đúng là làm người ta hồ đồ, nếu như muốn dùng quà tặng đuổi cô, vậy cũng không cần tất cả người thân chuẩn bị.

"Những quà tặng này là biểu đạt chúng tôi rất hoan nghênh cô, cảm ơn cô đã ở bên cạnh Do¬minic." Chuyện Do¬minic có người trong lòng chính là chuyện lớn ở nhà họ Hoắc, mỗi người đều vội vàng muốn biết khi nào có thể được uống rượu mừng, thật ra là hi vọng mời người về nhà làm khách, cũng thuận tiện xem diện mạo chân thực của cô con dâu tương lai nhà họ Hoắc. Nhưng lại sợ hù dọa người ta, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là phái đại biểu tới đây thăm dò tin tức thì tốt hơn.

Có phải cằm của cô rớt xuống đất rồi hay không? Có nghe lầm hay không?

"Cô và Do¬minic tính toán lúc nào thì kết hôn?"

Kết hôn? Đi đến bước đó có thể quá nhanh hay không? "Thật xin lỗi, tôi và A Lãng vẫn chưa quyết định tương lai có muốn tiếp tục hay không." Đột nhiên Âu Dương Hỉ Nhi cảm thấy rất không yên tâm, giống như cảm giác bị đã kích.

"Cô vẫn còn giận Do¬minic sao?" Nghe thế Hoắc Tình Hương rất khẩn trương, khó trách mấy ngày nay thằng nhóc kia nửa chết nửa sống, thật là kỳ quái, căn cứ vào tin tức công ty thám tử tư gửi đến, mỗi ngày Do¬minic đều gặp mặt Âu Dương Hỉ Nhi, cũng bởi vì như thế, công ty thám tử tư mới có thể nhanh như vậy đã nắm giữ được tài liệu về Âu Dương Hỉ Nhi.

"Không phải, chẳng qua là chúng tôi có chút không hợp ý kiến." Cùng một khoảng thời gian buổi tối mỗi ngày Hoắc Duyên Lãng đều tìm cô trình diện, cô biết mình không nên để anh vào nhà, nhưng lại không cự tuyệt được anh, anh luôn trầm mặc không nói, bộ dạng kia giống như đứa bé bị vứt bỏ, khiến cô rất đau lòng, cô có thể không đầu hàng sao? Thành thật mà nói, cô thật sự lo lắng có phải mình đã tổn thương anh rất sâu hay không?

"Thật xin lỗi, trước đó...... Có phải cuối tuần trước cô gọi điện thoại cho Do¬minic hay không? Lúc ấy Do¬minic đi tắm không bắt máy được." Kỷ Vân từ đầu đến cuối vẫn trầm mặc rốt cuộc cũng không nhịn được chen vào.

"Đúng vậy." 

"À, người bắt máy là tôi, tôi cho rằng là những người phụ nữ mê luyến Dominic, cho nên nói dối đôi chút, cô không cần hiểu lầm nó." Kỷ Vân thẹn thùng cười, nếu như không phải sau đó tò mò cú điện thoại này là do ai gọi điện thoại tới, kiểm tra danh bạ điện thoại, biết được đối phương gọi là "Hỉ nhi nhỏ bé", mấy ngày trước lại được biết người yêu của Do¬minic gọi là "Âu Dương Hỉ Nhi", cô cũng không biết mình gặp phải chuyện phiền phức lớn.

"Chúng tôi không hợp ý kiến không có liên quan đến chuyện này." Nhưng mà thật tốt quá, thì ra là hiểu lầm.

"Thật sao? Vậy thì tốt."

Hoắc Tình Hương trợn mắt nhìn Kỷ Vân một cái, không trách được con bé này cứ muốn theo tới, thì ra là gây phiền toái.

"Mặc dù tôi không biết cô và Do¬minic đang cãi nhau chuyện gì, nhưng từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng thấy nó ăn nói khép nép đối với người khác như vậy, nó thật sự rất thích cô, nó là người rất cố chấp, một khi đã nhận định, cũng sẽ không buông tay, cũng xin cô không được buông nó ra."

Không sai, anh yêu cô, cho dù anh không nói, cô cũng cảm thấy, thế nhưng nghe được chuyện này từ trong miệng một người khác, cảm giác đó càng mãnh liệt hơn.

Có phải cô quá tàn nhẫn hay không? Không đơn thuần là đối với cô, cũng là đối với anh.

Nhớ lại dáng vẻ của anh mỗi lần xuất hiện ở ngoài cửa, mất mác như vậy, bất lực như vậy, cô một lòng một dạ chỉ nghĩ đến nỗi đau của mình, buông tay, là vì không để cho mình biến thành một người phụ thuộc vào đàn ông, tuy nhiên lại chưa từng nghĩ qua, có lẽ anh còn phải chịu đựng đau đớn dữ dội hơn cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play