Nhìn sàn nhà các phòng đều đã sạch sẽ, Âu Dương Điệp biết nơi này thường xuyên có người đến quét dọn, vậy cô cứ nhân tiện giả vờ là mình làm là được rồi
Đồng hồ vừa điểm mười một giờ cô đã xuất hiện trước cửa nhà bếp.
“Cô đã quét dọn xong rồi sao?”Tư Đồ Thác nhíu mày, không lẽ cô ta làm nhanh vậy sao? Bình thường là hai người cùng quét dọn mà phải tốn rất nhiều thời gian.
“Vâng, thưa tiên sinh, tôi đã quét dọn xong hết, bây giờ bắt đầu nấu cơm.”Âu Dương Điệp cúi đầu đáp.
“Thật không?”Tư Đồ Thác nhẹ nhàng bước đến lấy tay chỉ vào bụi trên cửa sồ tầng một lớn tiếng quở trách: “Cô lại mà xem đây là cái gì?”
“Đó là bụi.”Âu Dương Điệp bình tĩnh trả lời.
“Xem ra cô cũng biết rất rõ, vậy cô còn nhớ tôi đã nói gì với cô không?”Tư Đồ Thác đôi mắt sắc bén nhìn cô chằm chằm.
“Nhớ kĩ tất cả không được dính một hại bụi.”Âu Dương Điệp đôi mắt cụp xuống, giọng nói không một tia gợn sóng đáp.
“Nhớ kĩ là tốt, vậy đây là cái gì? Cô nói xem nên làm gì bây giờ?”Tư Đồ Thác nhìn lớp bụi trên cửa sổ lạnh lùng hỏi.
“Tiên sinh tôi cũng đành chịu, tôi làm theo lời tiên sinh quét dọn tất cả các phòng không chừa một hạt bụi nhưng tiên sinh hẳn biết là tro bụi theo không khí bay vào nên tôi chỉ có thể làm cho tro bụi giảm bớt, đây chính là lý do vì sao mỗi ngày anh muốn có người quét dọn phòng, anh nói muốn tôi quét dọn không một hạt bụi chứ đâu nói lúc nào cũng không được dính một hạt bụi.”Âu Dương Điệp ngẩng đầu nhìn anh, tỉnh táo trả lời. Anh ta tưởng rẳng năm năm qua cô vẫn ngây thơ như vậy sao? Cô sẽ không bắt được sơ hở của anh ta sao?
“Âu Dương Điệp tôi thật không nghĩ tới miệng lưỡi cô bây giờ lại lợi hại như vậy.”Sắc mặt Tư Đồ Thác bình tĩnh, không sao, anh vẫn còn cơ hội hành hạ cô khi cô nấu cơm.
“Tiên sinh quá khen.”Khóe miệng Âu Dương Điệp không tự chủ được nhếch lên một nụ cười đắc ý.
Nhưng khi bước vào nhà bếp thì cô lại bắt đầu lo lắng. Nhà bếp ngoại trừ một vài thứ rau củ, mấy lát thịt giăm bông và một vài quả trứng thì chẳng có thứ gì khác. Cô biết làm món gì đây?
Mặc kệ, dù sao anh ta cũng cố ý làm khó mình, làm đại món nào đó cũng chẳng sao. Không chần chừ cô lấy rau quả ra rửa, thái vài lát thịt, sau đó nấu một bát canh rồi bỏ một ít hành lá lên trên rồi bưng đến bàn.
“Đây là cái gì?”Tư Đồ Thác nhìn chằm chằm vào bát thức ăn trước mặt, cố ý hỏi cô, cô rõ ràng là muốn dùng thức ăn để mưu sát mình.
“Là thức ăn.”Âu Dương Điệp hiểu anh biết rõ đó là gì nhưng vẫn trả lời.
“Tôi muốn cô nấu cơm, những thức ăn dành cho chó này cô nấu cho ai ăn hả?”Tư Đồ Thác vừa cầm chén cơm ném xuống đất. vừa lúc kiếm cớ gây sự.
“Xin lỗi tiên sinh, nhưng trong tủ lạnh không có thứ gì, xin hỏi tôi làm sao nấu?”Âu Dương Điệp không hề sợ hãi đáp.
“Đó là chuyện của cô. Đừng quên cô là nữ nô.”Tư Đồ Thác nói.
“Tôi là nữ nô nhưng hình như anh đã quên nữ nô thì cũng phải có nguyên liệu mới có thể nấu cơm.”Âu Dương Điệp không chịu yếu thế đáp, nói xong cô không đợi anh trả lời xoay lưng đi thẳng vào bếp, anh ta không đói bụng nhưng mình đã đói lắm rồi.
Tư Đồ Thác nhìn theo bóng lưng của cô đôi mắt híp lại, xem ra anh đã xem thường cô rồi. Nhìn bát thức ăn thật ra cũng thấy rất ngon miệng, anh cũng cảm thấy đói bụng, dạ dày đã kêu “ục ục”.
Nhìn cô ngồi trong nhà bếp ăn dường như ăn rất ngon miệng, đáng chết anh còn chưa ăn miếng nào mà cô đã ăn ngấu nghiến, anh tức giận quát: “Lại đây.”
Nghe tiếng anh gọi, Âu Dương Điệp không thể làm gì hơn là buông chén cơm đang ăn dở xuống đi ra ngoài.
“Lại giúp tôi xoa bóp.”Tư Đồ Thác nhắm mắt nằm trên ghế sa lon.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT