“Không biết sao? Chỉ hiểu theo đúng nghĩa đen của nó thôi.”Tư Đồ Thác uống một ngụm cà phê nhìn cô, khóe môi nở một nụ cười rạng rỡ.

“Hiểu theo đúng nghĩa đen? Nô lệ tình nhân?”Âu Dương Điệp hiểu nô lệ tình nhân là phải khúm núm cung kính chiều theo mọi mệnh lệnh trái ngược của chủ nhân, không được phép phản kháng, nhưng xã hội bây giờ nô lệ tình nhân cũng có thể xem là người giúp việc có thể lựa chọn chủ, chẳng lẽ anh muốn mình là người giúp việc cho anh sao?

“Là người giúp việc sao?”Cô hỏi anh.

“Nếu cô đã không rõ thì tôi đây nói để cô rõ, công việc của cô rất đơn giản giống như các nữ nô lệ ở thời cổ đại, giờ cô đã hiểu chưa?”

Tư Đồ Thác hình dung bộ dạng cô khi làm một nữ nô lệ thì tâm trạng cực kì khoái trá.

”Đã rõ.”Âu Dương Điệp hiểu được mục đích của anh, anh chính làm muốn mình từ bỏ tôn nghiêm mà phục tùng anh.

“Hiểu rõ là tốt rồi. Thế nào, có đồng ý không? Nếu cô đồng ý tôi lập tức gọi điện kêu người thả bạn cô ra.”Tư Đồ Thác một chân bắt chéo, anh không có chút lo lắng cô sẽ không đáp ứng yêu cầu của anh.

Âu Dương Điệp trở về chỗ ngồi nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Tôi đồng ý, nhưng tôi có một yêu cầu.”

“Cô cũng có yêu cầu?”Tư Đồ Thác nheo mắt một chút: “Được, cô có yêu cầu gì nói tôi nghe xem.”Còn có yêu cầu gì có thể ngăn cản việc mình làm cho cô trở thành nữ nô lệ.

“Tôi đáp ứng làm nô lệ tình nhân của anh nhưng tôi muốn anh cứu bạn tôi ra ngay, đồng thời xóa khoản nợ một trăm vạn.”Âu Dương Điệp nói, cô không có khả năng kiếm được số tiền đó để trả cho anh mà anh hoàn toàn cũng không cần một trăm vạn, chẳng qua anh chỉ dùng số tiền đó để làm khó cô.

“Âu Dương Điệp cô cũng rất thông minh. Được, tôi đồng ý, nhưng tôi muốn từ bảy ngày tăng lên mười ngày.”Tư Đồ Thác nghĩ lại trò chơi này nhất định sẽ rất đặc sắc.

“Được.”Âu Dương Điệp cứng rắn nói, bảy ngày với mười ngày cũng chẳng có gì khác nhau. “Vậy trước tiên hãy cứu bạn tôi ra, tôi nhìn thấy cậu ấy được thả thì hiệp ước này ngày mai băt đầu.”

“Ok, cô nhớ kĩ, sáng mai đến ngay biệt thự XX chờ tôi.”Tư Đồ Thác không giấu được hưng phấn, ném cho cô một chuỗi chìa khóa. “Bây giờ cô có thể đi tận mắt nhìn bạn cô được thả ra.”

“Vậy tạm biệt.”Âu Dương Điệp cầm lấy chìa khóa xoay người rời đi, xem ra tiếng cảm ơn này không cần phải nói.

“Nhớ kĩ sáng mai.”Tư Đồ Thác nhắc nhở, anh bắt đầu chờ mong ngày mai đến.

“Yên tâm tôi đã đáp ứng rồi thì sẽ không đổi ý.”Âu Dương Điệp dừng bước quay đầu lại nhìn anh.

“Tôi đương nhiên biết cô sẽ không đổi ý vì cô biết tôi có bản lãnh có thể làm cho bạn cô trở lại đồn cảnh sát một lần nữa.”Tư Đồ Thác nhếch mi nhìn cô, vấn đề này anh không hề lo lắng.

Âu Dương Điệp liếc nhìn anh rồi xoay người rời đi, cô đương nhiên biết thế lực của anh rất lớn, nếu không, cô cũng không chịu ủy khuất đến cầu xin anh, cô chỉ là không biết anh muốn cô làm nữ nô lệ là có ý gì? Anh muốn gì ở cô chứ?

Cô bất đắc dĩ thở dài, chuyện đã tới nước này có suy nghĩ nhiều cũng vô dụng, cô chỉ còn cách thản nhiên đón nhận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play